Dừng Chân Mùa Hạ - Tước Nhĩ

Chương 61

Rèm cửa không kéo chặt nên vài tia nắng len qua khe hở, buổi sáng mùa Hè luôn đặc biệt sáng sủa. 8 giờ 30 sáng mới tỉnh, đối với đồng hồ sinh học của Đoạn Tiêu đã là muộn.

Anh luôn tự giác hơn người thường, hiếm khi nằm lười trên giường. Có lẽ đêm qua đã quá điên cuồng, giằng co trong phòng tắm đến muộn mới về phòng ngủ.

Một khuôn mặt mềm mại đang áp vào bên cổ, anh vẫn có thể cảm nhận được nhịp thở đều đặn của cô.

Đoạn Tiêu hạ tay trái đang che ánh sáng xuống, nghiêng đầu, đôi môi rơi xuống hàng mi khép chặt của cô gái.

Hạ Ngưỡng ngủ rất sâu, mỗi lần tỉnh dậy trên giường anh cô đều như thế, chẳng hay biết anh đã rời đi khi nào.

Cô mặc một chiếc áo thun trắng của anh, cổ áo rộng lộ ra xương quai xanh trắng nõn. Phía dưới còn sót lại vài dấu vết đỏ nhạt do bị hôn.

Anh không vội dậy, đôi mắt đen khẽ chuyển động.

Đầu ngón tay thô ráp vô thức m.ơn tr.ớn đôi môi cô.

Có gì đó chạm vào mình, dù trong giấc ngủ cô vẫn cảm thấy ngứa.

Hạ Ngưỡng vô thức thu mình lại gần nguồn nhiệt hơn, mặt cũng vùi vào cổ anh. Cả bộ ngực mềm mại và đôi môi ấm áp mềm mại của cô áp sát vào, đánh thức con sói đang rục rịch trong anh.

Vì vậy, bị đánh thức cũng nằm trong dự liệu.

Chỉ là Hạ Ngưỡng không ngờ rằng cô lại tỉnh dậy với đôi chân gác trên vai anh.

Nào có chuyện buổi sáng cũng làm, anh không đi chuẩn bị bữa sáng mà lại ở đây ăn cô.

Hạ Ngưỡng lấy lại bình tĩnh, cảm thấy xấu hổ với âm thanh mình phát ra. Cô duỗi mũi chân đẩy mặt anh, trong trạng thái này tức giận lại giống như đang làm nũng: “Anh có thôi đi không hả!”

Đoạn Tiêu thấy cô đã tỉnh.

Anh chồm tới muốn hôn cô.

“Anh li.ếm chỗ đó rồi thì đừng có hôn em…” Cơ thể cô nóng bừng, tay yếu ớt đẩy anh ra: “Mệt quá.”

Anh vén tóc cô sang một bên, giữ lấy vai và cổ cô áp sát vào và hôn, thấp giọng cười: “Vị của mình mà cũng chê à?”

Nói lý lẽ với người không biết lý lẽ thì chẳng ích gì.

Hạ Ngưỡng vừa xấu hổ lại vừa buồn ngủ, cô lùi sang bên để né tránh, nhưng lại bị anh mạnh mẽ kéo chân lại.

“Lại trốn?” Đoạn Tiêu nâng vòng eo mảnh mai của cô lên, ngửa cổ khẽ cắn môi cô, không quên buông lời đe dọa nhẹ nhàng: “Anh sẽ còng em vào giường, hôm nay em không cần đi đâu nữa.”

Tủ lạnh trong căn hộ ở Phiếm Hải này trống rỗng, chẳng có gì cả. Sau khi cả hai tốt nghiệp, cũng không có lý do đặc biệt để chạy đến ở.

Hạ Ngưỡng từ gara bước ra, đã bị anh ôm chặt từ phía đối diện.

Thang máy đi thẳng lên tầng 14, chỉ có hai hộ gia đình họ sống ở đây, nên cũng không lo gặp phải người khác.

Từ mí mắt đến gò má cô đều ửng hồng, nép vào vai anh, cô ngập ngừng nói: “Miểu Miểu vẫn còn ở nhà.”

Đoạn Tiêu ôm cô vào căn hộ của mình: “Nghỉ hè rồi, em ấy ở lại luôn sao?”

“Đúng vậy, em ấy đi thực tập, tất nhiên sẽ ở chỗ em.” Cô suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: “Nhưng giờ này chắc em ấy đi làm rồi.”

Anh đặt cô xuống ghế sofa, tay chống lên thành ghế, nói: “Em chuyển qua ở với anh đi.”

Hạ Ngưỡng ngượng ngùng đáp: “Em không muốn… Miểu Miểu sẽ nghĩ lung tung.”

“Em ấy bao nhiêu tuổi rồi?” Đoạn Tiêu thản nhiên nâng cằm cô lên, hôn một cái: “Làm sao mà không biết tối qua em không về nhà là đã làm gì với anh chứ?”

“…”

“Vậy cũng không được, thấy cứ kỳ kỳ sao đó.” Hạ Ngưỡng ngáp một cái, mệt mỏi gục xuống gối ôm, “Chiều nay em còn phải đi ghi hình nữa, đều tại anh.”

Anh muốn đi nấu cho cô một bát mì: “Em cứ nằm đây một lúc, cho tỉnh táo lại nhé.”

Vừa xoay người, anh thấy một người phụ nữ môi đỏ mọng, chân đi giày cao gót đứng ở cửa – là Đoạn Tự. Đoạn Tiêu sững người, rõ ràng đang thắc mắc không biết bà ta đã vào đây bằng cách nào.

Căn hộ này không thuộc bất kỳ bất động sản nào của tập đoàn Đoạn thị.

Hạ Ngưỡng quay lưng về phía cửa, thấy anh đứng im không nhúc nhích, cô lại kéo tay anh: “Đói quá, anh đã nói sẽ nấu cho em ăn mà.”

Đoạn Tự ở cửa, như thể lần đầu quen biết con trai mình, gương mặt tràn đầy ngạc nhiên: “Mẹ không biết con còn biết xuống bếp đấy.”

“???”

Vừa nghe thấy giọng nói này, Hạ Ngưỡng lập tức ngồi bật dậy như cá chép nhảy vọt, quay nhìn về phía cửa. Trong lòng mắng Đoạn Tiêu không biết đóng cửa, đồng thời bối rối đứng dậy.

Bước chân hơi rộng, khiến gi.ữa hai chân cô đau đến mức phải nghiến răng.

Cô đứng sau lưng Đoạn Tiêu, chỉ càng thấy xấu hổ hơn.

Sau khi trở về từ căn hộ Phiếm Hải, trên người Hạ Ngưỡng vẫn là chiếc áo sơ mi nam của anh, khuôn mặt hiện rõ vẻ ngái ngủ sau cuộc vui.

“Lần sau mẹ có thể báo trước một tiếng trước khi chạy đến nhà người khác không?” Nói xong câu này, Đoạn Tiêu đột nhiên nhận ra: “Mẹ lấy thẻ ra vào từ Đoạn Cận Tình?”

Nói xong, anh liếc nhìn Hạ Ngưỡng đang ngây ra như phỗng.

Ý là chuyện này không phải tại anh không đóng cửa.

Đoạn Tự không mời mà đến, chậm rãi đi vào: “Mở họp không tìm thấy người, trợ lý Thù nói con có việc, mẹ còn tưởng việc gì ghê gớm lắm, đến mức con phải lùi cả buổi họp hàng tháng của tập đoàn lại.”

Đoạn Tiêu đứng đó như một bức tường, bực bội nói: “Con đã ở Hông Kông làm việc liên tục suốt một tháng rồi, chẳng lẽ không có quyền nghỉ một ngày? Mẹ có chuyện gì không?”

Hạ Ngưỡng nghe giọng điệu hơi căng thẳng của anh, cô không nhịn được khẽ kéo góc áo anh nhắc nhở.

Anh hiểu nhầm ý cô, không để tâm đến ánh mắt của Đoạn Tự, quay lại hỏi: “Em muốn ở đây hay vào phòng ngủ của anh?”

“…”

“Cháu chào dì.” Hạ Ngưỡng từ sau lưng anh ló đầu ra, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nói: “Hai người cứ nói chuyện, cháu xin phép về trước.”

Đoạn Tự đặt túi xuống bàn trà: “Về gì chứ, tôi đến là muốn tìm cháu nói chuyện.”

Hạ Ngưỡng dè dặt hỏi: “Tìm cháu nói chuyện gì sao?”

Đoạn Tiêu vuốt lại mái tóc hơi rối của cô, nắm tay cô định đưa cô về.

“Được rồi, Đoạn Tiêu, con sợ mẹ ăn thịt con bé chắc?”

Đoạn Tự tức giận đến nỗi không có chỗ trút, bà ta đã đến đây với thiện ý nhưng lại bị chính con trai của mình đề phòng như một kẻ ác độc.

“Muốn nói chuyện à.” Đoạn Tiêu kéo Hạ Ngưỡng ngồi xuống, giọng điệu gay gắt: “Mẹ đừng mới sáng sớm đã làm cô ấy khó chịu, cô ấy không vui, con cũng sẽ không để mẹ thoải mái đâu.”

Hạ Ngưỡng trợn tròn mắt, nghi ngờ tai mình nghe nhầm, bèn véo tay anh, khẽ hỏi: “…Vừa lén em ăn thuốc súng hả?”

Đoạn Tiêu bực bội “Chậc” một tiếng: “Em đừng làm ảnh hưởng đến việc anh phát huy.”

Cô nhỏ giọng mắng một câu: “Phát huy cái gì chứ? Anh đang phát điên thì có.”

Đoạn Tự ngồi đối diện, nhìn hai đứa trẻ thầm thì như đang bàn kế hoạch tác chiến, mà ý kiến của chúng lại hoàn toàn khác nhau.

Bà ta cười nhạt nhìn hai đứa trẻ: “Bàn bạc xong chưa?”

“Chuyện trước đây là mẹ không đúng.” Đoạn Tiêu quay lại, nói tiếp: “Nếu mẹ muốn nói chuyện cũng được, xin lỗi cô ấy trước đi.”

“…”

“Không phải, dì à!” Hạ Ngưỡng lén bấm tay anh, trách anh hỗn láo, véo đến tay cô cũng mỏi, đành ngắt lời anh: “Anh ấy chưa tỉnh ngủ… không phải ý của cháu đâu ạ.”

“Vậy ý cháu là gì?” Đoạn Tự nhìn cô: “Cô Hạ, tôi nói tôi đến tìm cháu nói chuyện.”

Hạ Ngưỡng suy nghĩ chưa đến hai giây, rồi đứng dậy: “Căn hộ của cháu ở đối diện, nếu dì thấy tiện thì…”

Đoạn Tự cầm túi đứng lên, ra hiệu: “Dẫn đường.”

Đoạn Tiêu nắm lấy cổ tay cô, trong đôi mắt căng thẳng của anh không còn chút ý đùa cợt nào. Trong tiềm thức, anh vẫn sợ Đoạn Tự sẽ làm cô lung lay, rồi bỏ rơi anh một lần nữa.

“Anh nói là sẽ nấu gì đó cho em ăn mà.” Hạ Ngưỡng nhắc lại, siết nhẹ tay anh: “Lát nữa em sẽ quay lại ăn.”

Không biết có phải lời ấy có thể gọi là an ủi hay không, nhưng ít ra cũng khiến anh chịu buông tay.

Trước đây thường nghe câu “Con dâu xấu cũng phải ra mắt bố mẹ chồng,” không ngờ hôm nay cô và Đoạn Tự lại phải đối thoại với nhau trong mối quan hệ như vậy.

Nhà cửa luôn sạch sẽ tinh tươm nhờ có Ôn Vân Miểu ở chung.

Hạ Ngưỡng vào nhà, rót một ly nước ấm, ngoan ngoãn ngồi đối diện trên bàn trà.

“Đoạn Tiêu đã từng nói chuyện với tôi về cháu, chỉ một lần đó, và cũng đã bày tỏ rõ ràng rằng cả đời này nó sẽ không chấp nhận người phụ nữ nào khác.” Đoạn Tự nói thẳng. “Vì vậy, tôi đành phải gặp cháu một lần.”

Hạ Ngưỡng cúi mặt: “Dì đến để khuyên cháu chia tay sao?”

“Hai năm trước đã từng khuyên rồi. Cháu đã nể mặt tôi, có lẽ cũng vì lý do riêng của cháu.” Đoạn Tự nhìn vẻ bối rối của cô, bình tĩnh hỏi: “Nếu lần này tôi cũng có mục đích tương tự, cháu sẽ chia tay chứ?”

Không nghĩ ngợi nhiều, cô chỉ khẽ lắc đầu: “Không ạ.”

Đoạn Tự không ngạc nhiên trước câu trả lời này, bà ta cầm ly nước trước mặt lên, nhấp một ngụm: “Tôi nhớ ngày Đoạn Tiêu sinh ra là hơn 11 giờ đêm… Sinh vào nửa đêm, lại đúng dịp Tết Nguyên Tiêu, nên bố tôi đã đặt tên cho nó là ‘Tiêu’.”

Hạ Ngưỡng hơi ngỡ ngàng trước cách chuyển chủ đề này.

Nhận ra quý bà Đoạn đang muốn kể cho cô một câu chuyện.

“Hồi bé nó hiểu chuyện hơn bây giờ nhiều. Có thể cháu sẽ không tin, nhưng ngày xưa nó rất ngoan…”

Tính từ khi Đoạn Tiêu lớn lên và quay về nhà họ Đoạn cũng đã gần 10 năm, hai mẹ con đều hiểu rằng khoảng cách giữa họ trong suốt những năm qua chưa bao giờ thu hẹp lại.

Trong hai năm đầu tiên, Đoạn Tự cũng từng thử mở lòng nói chuyện với con trai.

Nhưng khi đó bà ta bận rộn công việc, lại có thêm người chồng mới và một đứa con khác. Sau vài lần cố gắng bất thành, bà ta dần bỏ qua giai đoạn tuổi nổi loạn của chàng trai.

Đến khi bà ta nhận ra, Đoạn Tiêu đã trở thành một chàng trai cứng đầu.

Nhưng anh không phải dạng người vô công rồi nghề. Trái lại, trong vòng bạn bè quyền quý xa hoa ở Kinh Châu, thậm chí anh còn được coi là người xuất sắc ở nhiều mặt.

Anh đã thấy qua những góc tối trong tầng lớp này từ sớm, nhưng chưa bao giờ chìm đắm hay nhiễm phải.

Không biết nên gọi đó là sự tỉnh táo và lạnh lùng, hay nên nói rằng bản chất con người của anh quả thật không tồi.

“… Tôi cứ tưởng nó là một đứa trẻ ngoan. Dù không có người lớn bên cạnh dạy bảo nó vẫn có thể trưởng thành tốt.” Đoạn Tự nói đến đây, hít một hơi sâu: “Nhưng lần trước nó nói với tôi rằng, nó không phải vậy.”

Giống như chính anh từng nói: Những phần tối tăm và xấu xa không phải Hạ Ngưỡng mang đến cho anh, mà là vốn đã tồn tại trong anh.

Đó là trách nhiệm mà Đoạn Tự chưa làm tròn.

Với tư cách là một người mẹ, bà ta chỉ mang đến cho anh những ám ảnh trong tuổi thơ.

Nghe những hồi ức chủ quan của bà ta, Hạ Ngưỡng bất giác nhớ lại lần Đoạn Tiêu bị sốt cao.

Thì ra anh sợ bị phát hiện khi bị ốm, xem ra lần đó không phải là lần đầu tiên anh bị sốt trong suốt những năm qua.

Thảo nào trong cơn mê sảng, anh cầu xin mẹ đừng nhốt anh vào tủ quần áo.

Trong một khoảnh khắc khi Đoạn Tự kể chuyện, bà ta ngẩng lên: “Cháu khóc rồi à?”

Hạ Ngưỡng sụt sịt mũi, lau hàng mi ướt đẫm, cúi thấp đầu đáp: “Tạm thời cháu không muốn nói chuyện với dì.”

“…”

Đoạn Tự cười khổ: “Chỉ nghe chuyện trước đây tôi đối xử với nó thế nào, đã trách tôi đến vậy. Càng đừng nói, tất cả những điều đó là do chính nó đích thân trải qua.”

Những năm qua, bà ta vẫn duy trì uống thuốc, cũng chưa bao giờ thôi gặp bác sĩ tâm lý. Dù bà ta có thay đổi bản thân thì cũng không thể thay đổi sự thật rằng bà ta đã làm tổn thương Đoạn Tiêu.

“Anh ấy không trách dì đâu. Vì anh ấy biết dì cũng bị bệnh, anh ấy biết rằng không phải lỗi của dì.” Hạ Ngưỡng lau nước mắt, an ủi. “Đoạn Tiêu chỉ quen nghĩ bản thân mình rất tồi tệ, nhưng thực ra anh ấy không phải người xấu… Dì và anh ấy rất giống nhau đấy, ngoài mặt sắc bén mà bên trong lại mềm lòng.”

Nếu không yêu con trai mình, bà ta sẽ không tìm cô để nói những lời này.

Chắc chắn là muốn để Hạ Ngưỡng hiểu và thông cảm cho những hành động vô lý của Đoạn Tiêu trước đây, có phần lỗi từ người mẹ không dạy dỗ con cái tử tế.

Từ nhỏ đến lớn, Đoạn Tiêu không được chỉ dạy đúng cách và cũng chưa từng nhận được tình yêu thương đầy đủ.

Mà lý do Hạ Ngưỡng đưa ra cũng giống hệt với những lời Đoạn Tiêu từng nói.

Anh không ít lần trả lời lại: “Con biết lúc đó mẹ cũng không thể kiềm chế được, mẹ bị bệnh.”

Đoạn Tự cười khẽ, bỗng nhiên hỏi: “Chẳng phải cháu nói là không muốn nói chuyện với tôi sao?”

“…”

Cô mím chặt môi, rõ ràng tâm trạng vừa nãy đã qua đi.

Đoạn Tự đùa: “Cái ‘Tạm thời’ của cháu ngắn thế à.”

Hạ Ngưỡng cúi đầu, mắt nhìn xuống: “Cháu là như vậy, lập trường khá dễ thay đổi.”

Đoạn Tự bị bộ dáng của cô chọc cười.

Cô gái trước mắt đúng là có tính cách dễ thương và đáng mến, không lạ gì khi thằng nhóc kia bắt nạt cô suốt thời gian qua mà vẫn theo đuổi được.

Trong lúc cô yên lặng, Đoạn Tự lại hỏi: “Cháu thích Đoạn Tiêu ở điểm gì?”

Câu hỏi bất ngờ khiến Hạ Ngưỡng cảm thấy như đang trong một buổi phỏng vấn. Cô suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Cháu cũng chưa từng nghĩ đến… có lẽ vì quen được anh ấy yêu thương. Anh ấy là người duy nhất trên thế giới mà cháu không cần phải kiểm chứng liên tục, vẫn có thể chắc chắn rằng anh ấy là người yêu cháu nhất.”

Hạ Ngưỡng nghe lời cũng tốt, không nghe lời cũng không sao. Dù sao cô chính là cô, anh chỉ cần cô.

Đoạn Tiêu có thể không giỏi yêu thương người khác, nhưng rất biết yêu thương cô.

Đoạn Tự như có điều suy nghĩ, hỏi tiếp: “Con mèo béo ú trong căn hộ vừa nãy là nó nuôi à?”

Hạ Ngưỡng bỏ qua việc “Công kích ngoại hình mèo” của bà ta, gật đầu: “Dạ, tên là ‘Năm Giờ Rưỡi’.”

“Bình thường ở nhà cũng là nó nấu ăn sao?”

“Trước đây đa số là dì Vương đến nấu, anh ấy chỉ nấu mì… cháu thì không hay xuống bếp.” Hạ Ngưỡng gãi má, bổ sung thêm: “Nhưng anh ấy bảo bây giờ đã biết nấu món khác rồi, chỉ là cháu vẫn chưa có cơ hội thử.”

Nghe một bộ mặt khác của con trai từ người khác, Đoạn Tự không hiểu sao lại cảm thấy buồn cười. Bà ta mỉm cười: “Báo con số đi.”

“Gì cơ ạ?”

“Sính lễ ấy.” Người phụ nữ hiểu ý nói. “Tôi biết nhà cháu giờ không có người lớn, thế nên cháu là người tự quyết định.”

“?”

Sao bỗng dưng lại nhảy đến chủ đề này?

Mặt Hạ Ngưỡng đỏ bừng, cô ngập ngừng đáp: “Cháu mới vừa tốt nghiệp thôi ạ.”

“Ồ, vậy thằng nhóc ấy chưa nhắc đến chuyện này à? Sao hiệu suất kém thế. Tôi còn tưởng nó về nước cầm luôn sổ hộ khẩu để đưa cháu đi đăng ký kết hôn rồi cơ.”

“…”

Dường như Đoạn Tự đã đoán được sẽ có tình huống nào trong chuyến đi này.

Trước khi rời đi, bà ta không quay lại gặp Đoạn Tiêu, chỉ nhắn Hạ Ngưỡng chuyển lời bảo anh chiều nay phải đi làm.

Khi Hạ Ngưỡng đi qua, bếp ga trong nhà bếp đang mở lửa nhỏ liu riu. Một rổ xà lách còn sót lại nằm cạnh đó và mùi thơm ngào ngạt của bát mì đang sôi ùng ục tỏa ra khắp không gian.

Đoạn Tiêu ngồi trên sofa, đôi mắt đen láy cụp xuống, hai khuỷu tay chống lên đầu gối, làn da trắng lộ rõ những đường gân xanh nổi bật.

Chiếc áo phông trên người căng nhẹ phía sau lưng khi anh cúi xuống, phô bày vóc dáng gầy gò nhưng rộng lớn, cùng với phần gáy thon gầy ẩn hiện vài đốt xương sống thanh thoát.

“Mẹ anh đi rồi đấy.” Cô bước đến gần, ngồi xổm gi.ữa hai chân anh. Từ từ chen vào trong, cô ngước lên nhìn anh và hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy?”

Đoạn Tiêu rũ mắt cô, đầu ngón tay chạm nhẹ mí mắt hơi đỏ của cô: “Bà ta nói gì với em?”

Hạ Ngưỡng vòng tay ôm lấy eo anh, dụi mặt vào, khẽ đáp: “Bà ta kể cho em nghe về thời thơ ấu của anh, còn nói rằng bao năm qua bà ta vẫn luôn thấy áy náy.”

Không ngạc nhiên với phản ứng của cô, Đoạn Tiêu tựa cằm lên mái tóc đen của cô, tầm mắt dừng lại ở chiếc vòng ngọc bích trên cổ tay cô. Anh chạm nhẹ vào, xoay xoay.

Cô cảm nhận được anh đang đụng vào chiếc vòng nhưng không ngẩng lên: “Chiếc vòng này mẹ anh tặng em, hình như là đồ cổ.”

“Em có thể nhận, nhưng không cần đeo.” Anh nhíu mày: “Quý bà Đoạn có biết chọn quà không đấy? Tặng cái gì mà cũ quá.”

“…”

Nhưng đồ cổ càng cũ chẳng phải càng có giá trị sao?

Hạ Ngưỡng bất mãn, véo nhẹ eo anh.

Eo Đoạn Tiêu căng cứng, anh bế cô ngồi lên đùi mình: “Còn gì nữa?”

“Còn hỏi em thích anh ở điểm nào.”

Yết hầu anh khẽ chuyển động lên xuống.

“Em nói em không biết.” Hạ Ngưỡng mỉm cười: “Chỉ là ngẫu nhiên chọn thôi, vừa hay chọn trúng con trai bà ta.”

Anh giữ chặt sau gáy cô, kéo cô lại gần, cắn nhẹ môi cô một cách nghịch ngợm: “Chọn Đoạn Tiêu anh không phải là ngẫu nhiên, mà là lạc đường biết quay lại.”

Trong suốt kỳ nghỉ Hè, địa điểm làm việc của Hạ Ngưỡng biến thành vũ đoàn và các buổi ghi hình chương trình.

Khi ghi hình đến tập thứ năm của mùa hè này, độ nổi tiếng của Hạ Ngưỡng cũng ngày càng tăng.

Vì kịch bản của tập trước gặp vấn đề, không thể tiến hành cắt dựng nên chương trình số mới nhất đã gặp phải khó khăn. Ban đầu, ê kíp sản xuất dự định sẽ hoãn phát sóng nhưng vì bị khán giả phản ứng mạnh nên đành phải thử nghiệm hình thức livestream trực tiếp cho tập này.

Buổi phát sóng trực tuyến này sử dụng kịch bản đã bị loại bỏ trước đó.

Vì các giảng viên đều làm việc trong cơ quan, không thể sắp xếp thời gian ra ngoài.

Vì vậy, chủ đề của số này hoàn toàn xoay quanh Hạ Ngưỡng, chương trình cố tình dùng cô để che đậy sự cố phát sóng, đồng thời cũng nhằm vào độ hot cao của cô gần đây.

Mở đầu chương trình là phần trình diễn của nhóm các thí sinh từng bị loại trước đó.

Một cô gái ngọt ngào, nổi tiếng qua mạng với điệu nhảy tay, lên sân khấu và khiêu chiến vị trí đàn chị.

Người diễn viên mô phỏng chuyển động bên cạnh trạng thái không tốt, nên chỉ có thể để Hạ Ngưỡng lên sân khấu biểu diễn vũ đạo trực tiếp, tiếp nhận cuộc thi.

Ban đầu mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ. Nhưng có lẽ để muốn câu kéo sự chú ý nên cô gái bất ngờ chuyển sang nhảy một điệu street dance với nhịp nhanh.

Hôm nay Hạ Ngưỡng vốn mặc một chiếc áo khoác hoodie theo phong cách hậu tận thế*, không trang điểm. Cô xuất hiện trước ống kính với dáng vẻ tự nhiên như cách mà cô đến đây.

(*Phong cách “hậu tận thế” (废土风, hay còn gọi là post-apocalyptic style) thường là một kiểu thời trang lấy cảm hứng từ những bộ phim, tiểu thuyết, hoặc các câu chuyện về thế giới sau một sự kiện tận thế. Nó thường bao gồm các trang phục có vẻ ngoài cũ kỹ, rách nát hoặc đã qua sử dụng, với chất liệu mạnh mẽ, như da, vải bạt, hoặc vải thô. Các chi tiết như bụi bặm, vết nứt, đồ phụ kiện như dây thừng, kính bảo vệ, hay các vật dụng tái chế cũng thường xuất hiện. Phong cách này mang đến cảm giác sống sót trong một thế giới hoang tàn và hỗn loạn.)

Mũ hoodie che khuất gần hết khuôn mặt cô, chỉ để lộ phần cằm nhọn. Nhảy điệu nhảy của nhóm nam, cô càng thể hiện một cách hoàn hảo.

Xoay eo, lắc hông, nhấc hông, mỗi bước nhảy đều nhẹ nhàng và rõ ràng.

Sự phá cách này hoàn toàn khác với hình ảnh thường ngày của cô, khiến bình luận trực tiếp tăng vọt đạt kỷ lục mới.

【Quả nhiên, người chuyên nghiệp vừa lên sân khấu đã biết ngay, đè bẹp đối thủ hahaha! Biểu cảm vừa ngơ ngác vừa cảm thấy ‘so easy’ của bảo bối Ngưỡng nhà tôi cũng thật buồn cười!】

【Sự tương phản này khiến tôi hoàn toàn hiểu tại sao cô ấy lại được làm trưởng nhóm khi còn rất trẻ hahaha! Chị gái đẹp trai, nhảy điệu này trông cô ấy thật là đẹp trai quá đi!】

【Đẹp trai là một loại cảm giác, tôi cong mất rồi. Nếu em gái này debut ở Hàn Quốc chắc chắn sẽ đứng vị trí trung tâm!】

【Hạ Ngưỡng – tuyển chọn đặc biệt của Đoàn ca Múa kịch Trung Quốc. Quán quân múa cổ điển toàn quốc, Sinh viên xuất sắc của Học viện Vũ đạo Kinh Châu: Cả đời chưa nhảy bài nào dễ thế này. Mỉm cười.jpg】

【Mỹ nữ ngốc nghếch hahaha, vừa ngọt vừa ngầu!】

【Không phải chứ, Tiểu Hạ là sinh viên được bảo đảm học tiếp lên nghiên cứu sinh tại Đại học Kinh Châu đấy! Tôi chỉ đùa chút thôi, thật sự có người nghĩ cô ấy ngốc cơ á? Nhưng mà với tính cách này cũng khá dễ thương.】

Nhảy xong vài điệu, người dẫn chương trình bước lên sân khấu để điều khiển chương trình. Không hiểu sao lại thuận theo bình luận của cư dân mạng mà nói một câu: “Lần đầu tiên thấy Hạ Ngưỡng mặc đồ nam đấy.”

Cô ngơ ngác nhìn chiếc áo khoác có mũ đang mặc trên người, hơi ngượng ngùng nói: “Đây không phải là áo của tôi, là áo khoác của bạn tôi.”

“Ồ, bạn à?”

Một lúc sau, người dẫn chương trình chợt nói: “Nhưng vừa rồi chúng tôi nhận được cuộc gọi từ văn phòng trợ lý của một trong những nhà tài trợ chương trình.”

Hạ Ngưỡng hơi bất ngờ, còn chưa biết đời tư của mình sắp trở thành chủ đề bàn tán của cư dân mạng.

Cuộc gọi được nối ngay tại hiện trường, đầu dây bên kia là giọng nữ có vẻ quen thuộc, đó là trợ lý Thôi: “Vì cô Hạ không trả lời điện thoại, nên tổng giám đốc Đoạn bên chúng tôi nhờ tôi chuyển lời. Không phải bạn bình thường đâu, mà là bạn trai và sau này sẽ chuyển sang có mối quan hệ pháp lý.”

Hạ Ngưỡng: “…”

Khán giả dưới sân khấu đều xôn xao vì kinh ngạc.

Càng đừng nói đến bình luận trực tiếp đang vô cùng đặc sắc.

【Trước đây có tài khoản marketing nói Hạ Ngưỡng có người yêu rồi, còn chụp được cảnh cô ấy ra phố cùng bạn trai cơ!】

【Bạn trai không lộ mặt, lúc đó mọi người đoán là người trong giới. Giờ nghĩ lại, chắc là người mà cả giới săn tin cũng không dám đụng vào nhỉ.】

【Mạng không có trí nhớ sao? Các người chẳng biết gì về cô ấy cả! Thật sự nghĩ cô ấy là một ‘Tiên nữ’ bình thường à? Bạn thân của cô ấy là ngôi sao hạng A trong giới, Đoạn Cận Tình có gia đình họ Đoạn dễ dàng kết bạn lắm chắc?】

【Đừng dùng thuyết âm mưu gì nữa, hội cựu sinh viên Đại học Kinh Châu đến đây tung sự thật nhé: cô ấy và bạn trai đều là huyền thoại của trường, trên diễn đàn trường chúng tôi giờ vẫn còn khẩu hiệu #Vợ chồng Đoạn Dưỡng, không cho đường sống# đây nè】

【Họ Đoạn của Đoạn thị thì nhiều, nhưng tổng giám đốc Đoạn thị chỉ có vài người thôi, tên tuổi sắp lộ rõ ra rồi còn gì. Hai người đó trai tài gái sắc, yêu nhau mấy năm rồi! Tuyên bố chủ quyền chút thì có sao đâu?】

【Đỉnh thật, canh đúng lúc này ra khoe tình cảm, chắc đang xem livestream luôn đấy! Sợ vợ không nhận mình hay gì?】

Khi máy quay hướng về phía mình, Hạ Ngưỡng xoa mặt, cố gắng không để biểu cảm cứng đơ của mình bị ghi lại rồi trở thành đề tài bàn tán.

Đội ngũ chương trình bây giờ đúng là đang lấy cô ra làm chiêu trò.

Thế nhưng ở một mức độ nào đó cũng giúp cô nổi tiếng hơn, quản lý của cô cũng không có ý kiến gì.

Ghi hình xong, cô mới thắc mắc, bèn hỏi riêng rằng nhà tài trợ của chương trình này là ai.

Đạo diễn của chương trình khá thân với Hạ Ngưỡng, cũng là bạn của Đàm Sơn Tử. Nghe xong, anh ta đẩy nhẹ vai cô: “Đừng giả vờ nữa, chẳng phải chính là chàng thiếu gia nhà cô sao?”

Hạ Ngưỡng ngơ ngác đáp: “Trước giờ có ai nói với tôi đâu.”

“Đầu tư tạm thời một khoản tiền lớn, thế là anh ấy lập tức trở thành nhà tài trợ lớn nhất chương trình của chúng ta rồi đấy.” Đạo diễn liếc nhìn cô: “Tôi còn tưởng hai người đã bàn bạc trước rồi.”

Cô xoa cánh tay đang ê ẩm, lắc đầu rồi tan làm.

Tài xế đã đợi sẵn trên chiếc Mercedes ở bãi đậu xe, ngay chỗ đậu gần nhất. Vừa vào xe, cô mới thấy Đoạn Tiêu đang nằm tựa vào ghế sau, nhắm mắt thư giãn.

Hạ Ngưỡng không đả động gì đến chuyện xảy ra trong chương trình, chỉ hơi ngạc nhiên vì hôm nay anh tan làm sớm. Vừa ngồi xuống, bàn tay cô đã bị anh nắm lấy, rồi cô nghe anh nói: “Ông ngoại anh qua đời rồi.”

Cô sửng sốt, quay đầu hỏi: “Lúc nào?”

“Cách đây nửa tiếng, giờ phải đến bệnh viện.”

Khi anh vừa dứt lời, tài xế đã lái xe ra ngoài.

Nghe tin này, tâm trạng Hạ Ngưỡng cũng trở nên nặng nề. Trong đầu cô thoáng hiện lên những khoảnh khắc ít ỏi bên cạnh ông cụ.

Trong tầm mắt cô là một hộp cờ vây đặc biệt trên xe.

Những quân cờ vây bên trong nhìn như thể màu đen, nhưng thỉnh thoảng khi ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ xe, sẽ thấy chúng lại biến đổi thành màu xanh ngọc lục bảo trong suốt, lấp lánh.

Người duy nhất bên cạnh Đoạn Tiêu thích chơi cờ là ông ngoại anh.

“Anh biết, mấy năm anh ở bên ngoài, ông ấy vẫn lén lút đến thăm anh.” Giọng anh trầm và khàn: “Ông ấy sợ anh trách mẹ, cũng sợ anh trách cả ông ấy.”

Vì thế, khi Đoạn Tiêu vừa trở về nhà họ Đoạn, ông cụ có phần phòng bị, lại có phần cố ý chiều chuộng anh. Trong các cháu, anh là người duy nhất được lòng ông cụ.

Từ bé, anh đã có thể đấu cờ vây ngang ngửa với ông cụ.

Nhưng khi mới trở về nhà họ Đoạn thì Đoạn Tiêu chẳng thích nói chuyện với ai, cũng chẳng muốn đánh cờ với ông cụ. Nếu tâm trạng tốt mới miễn cưỡng chơi vài ván lấy lệ.

Sau này ông cụ gặp tai nạn, không còn cơ hội để đánh cờ nữa.

Chiếc xe dừng lại ở bãi đỗ xe trước bệnh viện, tài xế thức thời xuống xe đi mua thuốc lá.

Trong xe im lặng, nhưng chuông điện thoại lại vang lên, thúc giục anh vào bệnh viện. Đoạn Tiêu vẫn không chịu xuống xe, lần này đi gặp là để từ biệt mãi mãi.

Hạ Ngưỡng quay người sang, im lặng ôm lấy anh.

“Anh không muốn em thích anh nữa.” Đoạn Tiêu vùi mặt vào hõm cổ cô. “Anh rất yêu em, em cũng phải yêu anh, yêu anh nhất.”

“Không thể để Ôn Vân Miểu xếp trước anh được.”

Bình Luận (0)
Comment