Dừng Chân Mùa Hạ - Tước Nhĩ

Chương 66

Ngoài lều truyền đến tiếng bước chân, là Hứa Nghê đang gọi cô.

Lục Gia Trạch không chơi nữa, anh ấy đi đến quầy bar bên cạnh lấy một tá bia ra rồi nằm dài thư thái trên ghế dài bãi biển để tắm nắng.

Lúc Hứa Nghê tìm đến, anh ấy nhiệt tình chỉ vào chiếc lều ngoài cùng bên trái.

Thật ra hoàn toàn không cần anh ấy phải làm điều thừa, vì chỉ có khóa kéo của cái lều này bị kéo lên thôi.

Vốn chỉ là chiếc lều đơn bình thường, nếu có điều gì đó thực sự diễn ra thì trong không gian chật hẹp như vậy người đứng bên ngoài sẽ thấy rõ từng động tĩnh nhỏ nhất.

Tất nhiên là hai người họ sẽ không làm ra chuyện vượt quá giới hạn.

Ít nhất với lớp da mặt mỏng của Hạ Ngưỡng nhất định cô sẽ không cho phép.

Vậy còn triền miên trong đấy làm gì? Phí thời gian. Hứa Nghê đứng ngoài lều chẳng chút nghĩ suy, gõ vào tấm màn đang khép chặt.

Anh mặt trời chiếu vào in bóng người lên một góc lều, cô ấy giục bọn họ ra ngoài: “Hai người xong chưa? Mặn nồng đủ lâu rồi đấy.”

Hạ Ngưỡng vẫn đang ngồi trên đùi Đoạn Tiêu, giọng của người bạn bên ngoài lại gần trong gang tấc, khiến cô thấy vô cùng nhạy cảm và xấu hổ.

Với đôi mắt hơi ướt, cô khẽ vùng vẫy muốn tránh đi.

Đoạn Tiêu dừng lại và rút tay ra khỏi áo cô. Vẻ mặt anh lạnh lùng, nhưng hơi thở phập phồng đã phản bội cảm xúc bên trong: “Muốn làm gì?”

Anh biết rồi còn cố hỏi.

Vành tai cô ửng hồng, không thèm để ý đến anh.

Đoạn Tiêu lơ đãng cào nhẹ lên vùng da non mềm sau gáy cô, ngón tay mân mê: “Nói chuyện với anh đàng hoàng, muốn đi chơi à?”

Hạ Ngưỡng mím môi: “Ừhm.”

Anh muốn dùng cách đe dọa để ép cô thân mật với mình thì không thể trách cô sinh lòng bất mãn. Nhưng Đoạn Tiêu lại cố tình muốn làm khó cô, đóng vai ác tới cùng: “Chỉ biết nói ‘ừm’ thôi?”

Cô không chịu ngoan ngoãn mở lời thì anh sẽ không có ý định để cô đi.

Hạ Ngưỡng cụp mắt, cố nén tâm lý muốn phản kháng, nói khẽ: “Em muốn đi chơi với Hứa Nghê.”

Đoạn Tiêu lúc này mới bình tĩnh buông tay: “Được.”

Hai người không rề rà nữa, cùng bước ra khỏi lều.

Hứa Nghê đang canh giữ trước cửa, trừng mắt nhìn “tên buôn người” Đoạn Tiêu trong vô vọng. Cô ấy kéo tay Hạ Ngưỡng đi với vẻ miễn cưỡng, hiển nhiên đang oán trách anh sao kéo người ta đi quá lâu.

“Tiểu Mai bị gọi về nhà rồi, cái cô Đới Tử Ninh kia lại dính Hàng Tử như sam. A Tiêu còn dẫn người bạn duy nhất của tớ đi nữa!” Nói đến đây, Hứa Nghê ngửi mùi trên người cô, “Hình như có mùi thơm.”

Thoang thoảng mùi hương nước hoa cao cấp với tông gỗ.

Ngoài mùi nước xả vải thường dùng trên quần áo của Đoạn Tiêu ra, thì còn có thể ngửi thấy ở đâu nữa.

Hạ Ngưỡng cúi đầu, giải thích cho có lệ: “Mới bôi kem chống nắng thôi.”

Hai cô gái sóng vai quay lại sân bóng chuyền bãi biển, bóng lưng ghé vào nhau thì thầm to nhỏ của họ dần khuất xa.

Lục Gia Trạch đeo kính râm nằm trên ghế dài tắm nắng, anh ấy đưa chai bia Dogfish Head ướp lạnh cho Đoạn Tiêu, hai chai thủy tinh chạm nhau.

“Mới ở trong đó chưa đến 10 phút mà đã dạy người ta biết ngoan ngoãn rồi.” Lục Gia Trạch mỉm cười, hỏi: “Nhưng sao có vẻ như Hạ Ngưỡng lại càng không vui?”

Đoạn Tiêu nằm bên cạnh không nói một lời. Anh lười biếng uống ngụm bia, làn hơi từ đá lạnh bao phủ ngón tay thon dài.

“Thực ra cô ấy thích cười đấy chứ.” Lục Gia Trạch vừa uống bia vừa chậm rãi nhận xét, “Với lại tính tình người ta cũng không tệ, cho dù là đang giả vờ đi nữa thì tôi cũng chấp nhận … Tối qua lúc chơi bài, tôi có nhắc đến chuyện mình bị dị ứng xoài, vừa nãy lướt sóng xong đi uống nước và cô ấy vẫn còn nhớ đấy, còn đổi ly nước ép việt quất cho tôi.”

Đoạn Tiêu nhìn về phía lưới bóng chuyền, đôi mắt hẹp dài khẽ cụp xuống.

Lúc Lục Gia Trạch tưởng anh đã ngủ thiếp đi, chợt nghe anh lên tiếng, giọng lãnh đạm như đang tự nhủ: “Cô ấy không cười với tôi, cũng chẳng tốt với tôi.”

“Ồ, chuyện này… Cậu Đoạn à, chúng ta làm người cũng phải biết tự hiểu lấy mình. Cậu đã chiếm trọn người ta rồi thì đừng ép người ta quá.”

Lục Gia Trạch nhịn cười, nói một tràng bằng vẻ đê tiện, vốn dĩ còn đợi Đoạn Tiêu đá mình. Nhưng chỉ thấy người anh em của anh ấy nhìn chằm chằm về phía bãi biển, không nói gì, cứ như là đã chấp nhận chính mình có tội vậy.

Thứ anh có thì cô không cần, thứ cô cần thì anh lại không cho.

Vừa quản thúc, lại vừa nuông chiều.

Có một câu nói rằng “Lúc đang yêu say đắm thì người ta thường rất tùy hứng”. Vì vậy, sau này có nhiều lúc Hạ Ngưỡng đối xử tệ với anh, nhưng Đoạn Tiêu vẫn coi như họ đang yêu nhau nồng nhiệt.

Một lúc lâu sau, Hạ Ngưỡng bị một đứa bé ở gần đó ném bóng chuyền trúng. Đoạn Tiêu nhìn chằm chằm một hồi, vẫn không kìm được mà đứng dậy đi tới.

Lục Gia Trạch thở dài thườn thượt cho người bạn tốt của mình.

Mới đến đây thôi, thể nào hai người này cũng còn hành hạ nhau dài dài.

Đứa bé ném trúng Hạ Ngưỡng mới chỉ ba, bốn tuổi nhưng có vẻ mũm mĩm hơn các bạn cùng lứa. Ném trúng người ta xong, chính nó cũng ngã lộn nhào.

Da đứa bé còn non nớt, đầu gối lập tức bị cát sỏi cứa rách da, vừa thấy rướm máu nó đã gào khóc nức nở.

Trận đấu của Nhậm Hàng và những người khác tạm dừng, Hạ Ngưỡng chạy đến đỡ đứa bé dậy, luống cuống an ủi: “Người lớn nhà em đâu?”

Đứa bé vừa khóc vừa chỉ tay về hoa viên nghỉ dưỡng của khu biệt thự: “Mẹ và Lucky đang chơi ở đó… Chân em đau quá hu hu hu.”

Hạ Ngưỡng nhìn vết thương trên đầu gối bé, mím chặt môi: “Vậy để chị dẫn em qua đó tìm mẹ trước, xem có cần bôi thuốc không nhé.”

“Bế, em muốn được bế.”

Đứa bé chẳng hề sợ sệt khi thấy chị gái xinh đẹp, tiến đến ôm chầm cổ cô.

Hạ Ngưỡng cố sức bế đứa bé đứng dậy.

Giây tiếp theo, sức nặng trên tay cô biến mất.

Cô ngước mắt lên, thấy Đoạn Tiêu đang xách dây đeo sau cổ áo của đứa bé.

Đứa bé mặc quần yếm giống cô, lớp thịt ú nu trên người bị tư thế quá đáng này siết chặt đến mức tràn ra ngoài, trông vừa buồn cười vừa đáng thương.

Có lẽ do nét mặt vô cảm của Đoạn Tiêu trông thật sự quá hung dữ, nên bé trai kia bị dọa tới nín khóc, nó quẫy đạp hai chân ngắn ngủn trong không trung để cầu cứu, hơi co rúm vì sợ hãi.

Hạ Ngưỡng thấy chiếc cằm hai ngấn của đứa bé bị cổ áo siết chặt, vội nói: “Anh đừng xách em bé như vậy chứ.”

Đoạn Tiêu làm lơ, quay mặt đứa bé về phía mình, nhìn xuống: “Tại sao vừa rồi em lại ném bóng vào chị ấy.”

Lông mi bé trai còn đọng nước mắt, yếu ớt lên tiếng: “Chị ấy xinh quá, em muốn thu hút sự chú ý của chị ấy.”

Mới bé tí mà biết giở trò bịp bợm rồi. Bị lý do thái quá của bé trai chọc cười, Hạ Ngưỡng đứng cạnh không khỏi cong khóe môi, che miệng.

Liếc thấy biểu cảm của cô, Đoạn Tiêu hừ mũi: “Miệng lưỡi trơn tru.”

“Anh ơi…” Đứa bé bị xách cổ áo hơi khó chịu, bám vào cổ tay thon gầy của anh, cất giọng láu lỉnh: “Bạn gái anh rất dịu dàng, anh học hỏi chị ấy chút đi.”

Đoạn Tiêu hạ thấp bé trai xuống một chút, nghiêng đầu: “Sao em biết chị ấy là bạn gái anh?”

Đứa bé đảo đôi mắt đen láy lúng liếng qua lại giữa hai người rồi cất giọng nịnh nọt: “Trông giống lắm ạ.”

Nguy cơ ở cổ áo bé được giải trừ, anh đặt nó xuống ngay.

Mẹ của đứa bé đã đi tới.

Hạ Ngưỡng hơi căng thẳng, muốn giải thích vừa rồi họ không có bắt nạt trẻ con.

May mà phụ huynh của đứa bé rất thông cảm và hiểu chuyện. Sau khi hỏi rõ là con trai mình ném bóng trúng người rồi bị ngã thì họ còn bảo con mình qua xin lỗi.

Hứa Nghê bên kia đã nghỉ mệt đủ, thấy trước mắt họ không còn cậu bé mũm mĩm lắm chuyện kia nữa, bèn gọi với qua: “Về đi.”

Hạ Ngưỡng đi về, nhận ra rằng anh vẫn đi theo cô.

Cô dừng bước, quay đầu lại: “Em đã nói là em muốn đi chơi, anh cũng đồng ý mà. Em lại làm sai chuyện gì à?”

Cô đã coi việc anh đến gần là một sự trừng phạt.

“Anh đâu có nói không cho em đi.” Một tay Đoạn Tiêu đút túi, còn tay kia nắm lấy cổ tay cô: “Chơi chung.”

“…”

Đoạn Tiêu gia nhập vào khiến cho Hứa Nghê có vẻ thừa thãi, dù sao hai người cùng Nhậm Hàng đúng lúc đánh đôi theo cặp.

Vì để bản thân không bị lạc lõng, Hứa Nghê đã đuổi anh sang đội của Nhậm Hàng.

Mới chơi được hai lượt, Nhậm Hàng đã không nhịn được mà mắng mỏ: “A Tiêu, chơi với anh em thì giở thói bạo lực ép người, chơi với vợ thì nhường nhịn đủ đường là sao?”

Hạ Ngưỡng được nhường bóng cũng chẳng vui vẻ gì, thậm chí còn hơi mất hứng sau khi anh gia nhập.

Đằng sau có tiếng hò hét ồn ào, có năm, sáu nam sinh trung học mặc đồng phục Thái Lan bước đến.

Thành phố Hồng Kông không thiếu khách du lịch Đông Nam Á, nhưng xuất hiện ở bãi biển riêng tư này thì chắc hẳn đều là học sinh của trường trung học quốc tế gần đó.

Người dẫn đầu trò chuyện với Hứa Nghê vài câu, cô ấy chạy đến báo tin: “Họ nói muốn chơi cùng, vậy cùng chơi thôi.”

Hạ Ngưỡng lau mồ hôi trên mặt: “Mọi người chơi đi, tớ muốn uống nước nghỉ ngơi một chút.”

Cô quay lại chiếc ghế dài nơi Lục Gia Trạch đang ngồi, bưng ly nước ép việt quất còn đang uống dở. Vừa lúc đó, mặt trời di chuyển đến vị trí chính giữa, bóng cây to bên cạnh bao phủ góc nhỏ này.

Trước khi xem họ đấu, Hạ Ngưỡng chưa bao giờ nghĩ rằng đám nam sinh Thái Lan chơi bóng chuyền lại buồn cười đến vậy.

“Trâu bò!” Lục Gia Trạch bị chọc cười không ngớt, nhiệt tình bình luận: “Mấy tên ‘Sawasdee ka’ này đúng là Lỗ Trí Thâm trên không, xuống đất là Lâm Đại Ngọc.”

Nói họ yếu cũng không hẳn là yếu, họ đều có khả năng nhảy cao đáng kinh ngạc và sức bật cực mạnh.

Chỉ là mỗi khi đánh bóng, họ đều nhìn về phía hai chàng trai bên cạnh Hứa Nghê, bày ra những tư thế gợi cảm cứ như đang quyến rũ vậy.

Không hổ là quốc gia có nhiều người chuyển giới, đường cong của ai nấy đều hấp dẫn hơn phụ nữ.

Hình như nhóm trưởng đội chơi bóng kia rất có hứng thú với Đoạn Tiêu, lần nào cũng nhắm vào anh.

Dù bị Đoạn Tiêu đánh trả bóng vào đầu, người đó ngã xuống bãi cát thì vẫn vặn eo nâng hông như muốn khiêu khích gợi tình.

“Sợ thật! Cậu nhìn cái gã đồng tính nhỏ con đó xem, mẹ nó dâm dễ sợ luôn, quyến rũ bẩm sinh ấy nhỉ!” Lục Gia Trạch cười không thôi. “Tôi nghi ngờ lát nữa đánh bóng xong, thế nào Tiêu Gia nhà tôi cũng tẩn cho gã một trận.”

Hạ Ngưỡng mím môi cười khẽ, dù ở khoảng cách xa cũng có thể cảm nhận được ý thù địch mãnh liệt trên sân bóng.

Nửa sau trận đấu, rõ ràng Đoạn Tiêu đã bị khiêu khích đến bốc hỏa, anh dồn hết khí thế và sự tập trung vào sân, càng lúc càng đánh bóng hung hăng quyết liệt.

Làm cho đối phương mệt mỏi chạy khắp sân, để người ta không còn sức uốn éo tạo dáng ve v.ãn trước mặt anh nữa.

Cơ lưng chàng trai trẻ hơi căng, mồ hôi thấm ướt tóc mái ngắn, vóc dáng mạnh mẽ cao ngất. Nhìn từ góc nghiêng, đường nét cơ bắp cuồn cuộn tràn đầy sức mạnh của anh vừa gợi cảm vừa bắt mắt.

Anh ghi được nhiều điểm, nhưng lại không chịu nổi việc tên bạn xấu Lục Gia Trạch ở bên đây hò hét cổ vũ sang: “Mạnh dữ! Anh mạnh mẽ quá anh Đoạn ơi~”

“Anh ơi anh manly quá! Đừng đánh ác liệt tuyệt tình vậy mà.”

“Mấy tên ‘Sawasdee ka’ này thích kiểu đàn ông nam tính như anh lắm đấy, lòng xuân nhộn nhạo cả rồi, nhỡ bò lên người anh thì phải làm sao!”

“…”

Lần này không chỉ Hứa Nghê và Nhậm Hàng cười đến đau bụng, ngay Hạ Ngưỡng cũng không kìm được mà ngồi trên ghế cười nghiêng ngả.

Đoạn Tiêu bực dọc nhìn về phía cô.

Dung mạo cực kỳ tuấn tú, chằm chằm nhìn xuống cô một lúc lâu.

Hạ Ngưỡng vừa mới ngồi thẳng người dậy thì đã chạm phải ánh mắt sắc bén của anh từ xa. Cô chột dạ, nghĩ thầm mình phải nhanh chóng ngừng cười ngay.

Nhưng Lục Gia Trạch bên cạnh vẫn đang thêm mắm dặm muối, miêu tả chuyển động tâm lý của mấy nam sinh Thái Lan kia, còn cố tình dùng giọng điệu Đài Loan, càng nói càng ghê tởm nhưng chả hiểu sao lại rất buồn cười.

Thấy gương mặt lạnh lùng của anh, cô như thể bị chọc trúng điểm cười, hoàn toàn không nhịn được chỉ đành lấy tay che mắt để cười tiếp.

Đoạn Tiêu nhìn cô vài giây, khóe môi hơi nhếch lên, anh chậm rãi lùi về sau vài bước rồi lắc nhẹ mồ hôi trên trán, hừ khẽ mang theo ý cưng chiều.

Dường như đã đạt được mục đích, anh thẳng tay ném quả bóng chuyền kia đi rồi bước dài về phía cô.

Vừa thấy vẻ mặt muốn tính cả vốn lẫn lãi của anh, Hạ Ngưỡng cười không nổi nữa. Lục Gia Trạch sợ bị đánh nên chỉ để lại cho cô một câu “tự cầu nhiều phúc” rồi chạy biến đi sau khi làm chuyện xấu.

Ghế tựa bị đôi chân dài chặn lại, Đoạn Tiêu nhìn cô từ trên cao như khóa chặt con mồi: “Không cười nữa?”

Cô e dè đưa ly nước còn lại hai ngụm về phía anh, muốn lảng sang chuyện khác: “… À ừ, anh uống không?”

Cô bị kéo dậy ngay lập tức, bị buộc phải đứng trên chiếc ghế nằm để cao ngang tầm mắt của anh.

Hạ Ngưỡng ho khan vì xấu hổ, biện minh: “Em đâu phải người duy nhất cười anh.”

Đoạn Tiêu ngang ngược: “Anh chỉ tìm em tính sổ thôi.”

“…”

Cô cúi đầu, luống cuống nhận lỗi: “Em xin lỗi anh, được chưa.”

Anh nở nụ cười lạnh nhạt thản nhiên, đáp lại bằng giọng trầm khàn: “Không cần điều này.”

“Vậy anh muốn thế nào?”

Hạ Ngưỡng hơi bực mình ngẩng lên nhìn anh, vừa dứt lời đã thấy ẩn ý sâu trong đôi mắt anh.

Ma xui quỷ khiến thế nào, một đáp án chính xác lại hiện lên trong đầu cô: Anh lại đang chờ cô hôn.

Quả nhiên, Đoạn Tiêu thấy cô mãi không hành động thì dùng lòng bàn tay giữ gáy cô, áp về phía mình. Mặc kệ xung quanh có nhiều người, anh cứ thế cắn lên đôi môi mềm mại đỏ mọng của cô.

Tiếng ồn của đám người bên kia bờ cát truyền đến, ai nấy đều đang nhìn họ chằm chằm, thậm chí còn có người cười to hay la hét chói tai.

Hứa Nghê hét lớn, báo cho hai người biết rằng chàng nhóm trưởng đội bóng chuyền đang để ý Đoạn Tiêu kia đã “Vỡ nát con tim.”

Hạ Ngưỡng nghe thấy mà lỗ tai nóng bừng, cô không cầm chắc ly nước trên tay nên làm đổ, xấu hổ đẩy anh ra: “Nhiều người đang nhìn lắm…”

Hơi tách đôi môi ra, Đoạn Tiêu dùng đầu ngón tay lau đi nước vãi nơi khóe môi cô gái, cất giọng khàn khàn: “Hôn một cái thôi, sao phải sợ người ta nhìn?”

Trên người anh bốc hơi nóng hừng hực, mùi hormone sau khi vận động mạnh cực kỳ mê hoặc và tràn đầy sức sống. Mồ hôi thấm ướt cơ ngực và sống lưng, cả chân tóc cũng ướt đẫm.

Vừa rồi vì sợ đứng không vững nên cô đã vịn vào vai anh, lòng bàn tay cách lớp áo thun cũng dính phải mồ hôi. Lòng bàn tay dính ướt, cô thấp giọng tỏ vẻ ghét bỏ: “Anh bẩn chết đi được.”

Anh thản nhiên nói: “Nói tiếp thì hôn tiếp.”

“…”

Ban đầu cô tưởng Hồng Kông sẽ là điểm dừng chân cuối cùng của họ trước ngày khai giảng. Nhưng Hạ Ngưỡng không ngờ cô lại nhận được cuộc gọi của bà ngoại trước lúc rời khỏi thành phố này.

Cuộc gọi này báo cho cô Hai tin: Một là ông ngoại đã qua đời cách đây một tuần, tang lễ được tổ chức đơn giản. Ông ấy được chôn cất ở khu mộ trên núi cạnh mộ bố mẹ cô, hiện tại có thể đến nghĩa trang thăm viếng.

Hai là, bà ngoại muốn chuyển về quê sinh sống, quê cũ ở miền núi đường xá xa xôi, chắc sau này sẽ không quay lại, vậy nên nhân lúc bà ấy còn ở trấn mà gặp mặt nhau một lần.

Đoạn Tiêu ngạc nhiên vì mối quan hệ giữa người thân trong nhà cô có vẻ quá lạnh nhạt, nhưng anh không biểu hiện ra ngoài. Ngay hôm đó anh đã mua vé máy bay bay thẳng đến Thành phố Thân Thành và muốn về cùng Hạ Ngưỡng.

Chuyến bay hạ cánh.

Trên đường đến trấn nhỏ của Huyện Nam Hối, Thành phố Thân Thành, Hạ Ngưỡng bắt một chiếc taxi đi vòng đường cao tốc.

“Thật ra anh không nên đi theo em, bà ngoại thấy anh có khi sẽ tức giận.”

Đoạn Tiêu lườm cô: “Trông anh giống người có bản mặt dễ làm người già tức giận lắm sao?”

“Không phải.” Cô không có tâm trạng nói đùa, bối rối, “Bà ngoại em chỉ sinh được hai người con, là mẹ em và dì em.”

Năm xưa dì của Hạ Ngưỡng được bố mẹ kỳ vọng rất nhiều, nhưng lúc trẻ bà ấy đã trao thân nhầm người nên đã đoạn tuyệt quan hệ với bố mẹ từ nhiều năm trước.

Dù sau này hai ông bà cụ có hối hận muốn liên lạc với con gái, muốn giúp đỡ dì ấy đôi phần.

Thì chính bản thân dì cũng thấy vô cùng hổ thẹn, lại mang bệnh nặng trong người, không nỡ liên lụy đến họ nên đã dứt khoát cắt đứt quan hệ, chứ đừng nói gì đến chuyện giao Ôn Vân Miểu cho ông bà cụ.

Còn về chuyện mẹ Hạ Ngưỡng tự sát theo chồng vì tình yêu, trong mắt hai ông bà thì chẳng khác nào nuôi con uổng phí, nên họ cũng không muốn gặp mặt Hạ Ngưỡng.

Tình yêu của bố mẹ cô nghe thì có vẻ vĩ đại lắm.

Nhưng với Hạ Ngưỡng, đó lại là khởi đầu cho cuộc sống bơ vơ ăn nhờ ở đậu.

Ông ngoại qua đời vốn là chuyện lớn, nhưng thân nhân của ông bà cụ cũng không nhiều, sau khi được người trong trấn giúp đỡ lo liệu đám tang thì thân già đã kiệt sức.

“Mẹ và dì của em đều vì đàn ông mà để người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, trở thành những đứa con gái bất hiếu. Nếu bà ngoại tưởng anh là bạn trai em…” Hạ Ngưỡng ngập ngừng, “Chắc bà ngoại sẽ…”

Dù sao cô chỉ mới 18 tuổi.

Mới ngần ấy tuổi đã dẫn bạn trai về nhà, khó tránh bà ngoại sẽ cho rằng cô đang dẫm vào vết xe đổ của dì mình.

Đoạn Tiêu ngắt lời: “Vậy cứ bảo là bạn bè thôi, anh sẽ không nói lung tung.”

Cô siết chặt điện thoại trong tay, nói thêm: “Cũng đừng nhắc đến Miểu Miểu, hình như bà ấy không biết dì đã sinh Miểu Miểu.”

Trước khi đi cúng tế ông ngoại, Đoạn Tiêu đã chọn cho cô ba bó cúc trắng ở tiệm hoa.

Cô sửng sốt: “Sao nhiều vậy?”

Vẻ mặt anh trầm tĩnh, nhẹ giọng: “Thuận đường thăm bố mẹ em, mang phần của anh theo.”

Đã lâu rồi Hạ Ngưỡng không gặp bà ngoại, trên đường từ nghĩa trang trở về cũng không biết nên nói gì để giảm bớt sự xa cách.

Trong ấn tượng của cô, bà ngoại vốn không phải người giỏi ăn nói, cũng không thích trò chuyện như những bà cụ khác.

Xưa kia bà ấy là cán bộ đoàn văn công, về nông thôn mới quen biết ông ngoại Hạ Ngưỡng. Hai người đều là cán bộ thôn, sau này nghỉ hưu mới chuyển lên trấn nhỏ của Thân Thành sinh sống.

Giờ đây chồng đã mất, thành phố này cũng không còn chỗ cho bà ấy. Chi bằng về quê, ít nhất người trong thôn vẫn còn nhớ đến bà ấy.

Bà ngoại đã mua vé xe về quê vào trưa mai, nên bà cụ giữ hai người họ ở lại đây đêm cuối.

Hạ Ngưỡng trở về giúp bà ấy xử lý việc chuyển nhượng căn nhà cũ này. Lúc chạng vạng, cô tới chợ hải sản mua nguyên liệu nấu bữa tối.

Thị trấn ở Huyện Nam Hối thuộc Thân Thành cũng giáp biển, nhưng biển nội địa và biển bên Hồng Kông hoàn toàn khác nhau. Nước thải đô thị khiến vùng biển này giống màu nước sông hơn, đục ngầu lẫn với bùn vàng.

Số lần Đoạn Tiêu đến Thân Thành không nhiều lắm.

Dù có đến làm việc thì cũng chỉ ở trung tâm thành phố.

Hoàn cảnh của những thành thị phía Nam khác xa phương Bắc, nhất là phương ngữ cũng đủ khó khăn, anh nghe chẳng hiểu thứ tiếng Ngô uyển chuyển du dương này.

Ở quầy bán rau, Hạ Ngưỡng đang chọn rau muống thì nghe mấy bác gái bán tôm phía sau nói chuyện phiếm, có lẽ vì nghĩ cô là người mới đến trấn nên họ cũng tò mò.

“Cô bé khá thú vị, cháu là người từ đâu tới?” (Cô bé xinh quá, là người ở đâu?)

Hạ Ngưỡng mỉm cười: “Cháu là dân bản địa ạ.” (Cháu là người địa phương.)

“Bạn trai cháu cũng vậy à?” *

(*Đoạn hội thoại trên dùng phương ngữ.)

Bác gái nhìn chàng trai phía sau cô, lại tấm tắc khen anh cao lớn đẹp trai. Khen cô có mắt nhìn, biết chọn người.

Tuy gương mặt Đoạn Tiêu anh tuấn trông có vẻ hung dữ, nhưng lúc giả vờ giả vịt thì cũng rất được già yêu, trẻ mến. Môi hồng răng trắng, cứ thế bày ra vẻ đẹp nhờ gen di truyền.

Nhưng Hạ Ngưỡng chỉ lắc đầu, không nói gì thêm.

Tuy không hiểu họ đang nói gì, nhưng anh vẫn nhận ra mình đang được nhắc tới, Đoạn Tiêu kéo tay áo cô: “Nói gì về anh thế?”

Hạ Ngưỡng buột miệng: “Nói anh đúng mười ba giờ*.”

(*Đúng mười ba giờ: ý chỉ khùng điên, ngớ ngẩn)

“…”

Một câu nói làm Đoạn Tiêu ngớ người.

Anh sửng sốt, giữ khoảng cách với những thứ vượt quá phạm vi hiểu biết của mình.

Một lúc sau, anh đuổi theo khoác vai Hạ Ngưỡng, cầm lấy mấy túi rau trên tay cô, lại xấu xa véo má cô: “Đúng mười ba giờ hửm?”

Anh đã search trên điện thoại và biết mình bị mắng rồi.

Tâm trạng nặng nề cả ngày nay của Hạ Ngưỡng đã tốt hơn, nên cô không so đo với anh nữa.

Đúng lúc họ đi đến một hồ nước nhỏ bán ngọc trai, có người đang mở trai lấy ngọc tại chỗ, vừa quay video vừa lấy từng viên ngọc ra khỏi thịt trong vỏ trai.

Xung quanh có người đứng xem, hỏi giá ngọc trai thế nào.

Hạ Ngưỡng thấy trong số đó có một con trai được nhiều người xuýt xoa khen ngợi nhất, thế mà lại cho ra một viên ngọc màu tím, viên khác thì màu trắng, màu ngọc rất tươi.

Cô vừa định bước tới thì đã bị Đoạn Tiêu kéo đi.

“Em xem thử thì có làm sao?” Cô bực bội, “Anh không thấy nó trong veo hả?”

“Em còn định mua à?”

Hạ Ngưỡng bĩu môi: “Đẹp mà, mua vài viên cũng được.”

“Bạn học Tiểu Hạ, đã sớm khuyên em nên đọc sách nhiều vào.” Đoạn Tiêu nắm tay cô, xấu bụng phổ cập kiến thức, “Mở ra được hai màu ngọc thì không thể là trai thật, đến khi em già sẽ không bị người ta lừa mua bảo hiểm đấy chứ?”

Hạ Ngưỡng cứng họng, oán trách: “… Có miệng chỉ để cười nhạo em thôi.”

Anh đáp trôi chảy: “Còn có thể li.ếm em nữa, muốn thử tí không?”

“…”

Trước mặt người già, Đoạn Tiêu đã kiềm chế những lời lẽ lưu manh của mình hơn.

Anh vẫn còn nhớ lời Hạ Ngưỡng dặn dò trước lúc đến.

Chỉ nửa đùa nửa thật nói với bà ấy rằng anh vừa chuyển tới Thân Thành, trước đây từng học chung cấp 3 với Hạ Ngưỡng, tình cờ gặp nhau nên tiện đường đến giúp bà ngoại dọn đồ.

Kết quả là tối đó sau khi cơm nước xong, bà ngoại lại giao cho anh một đề bài khó nhằn: “Trong căn phòng nhỏ kia vẫn còn mấy cây ngô dưới quê mới gửi lên, đều là ngô tươi trồng dưới ruộng đấy. Bà mang theo không được, cháu có muốn mang về nhà không?”

“…”

Nhưng hai người họ đều sống ở Kinh Châu cơ mà.

Số ngô kia là của người dưới quê, họ thuê ruộng của ông bà để trồng trọt. Tuần trước nghe tin ông ngoại mất, họ đã có lòng đưa tới để phúng viếng, chất đầy cả nửa căn phòng.

Hạ Ngưỡng đang rửa bát trong bếp, nghe câu này thì định bước ra từ chối, nhưng Đoạn Tiêu đã đồng ý nhanh hơn cô.

“Được ạ. Cảm ơn bà ngoại, ông của cháu thích ăn ngô lắm.”

Nhìn cách ăn mặc và khí chất của anh thì bà ngoại cũng biết anh là con nhà giàu, lại hỏi: “Cháu không chê chứ?”

Khi Đoạn Tiêu muốn lấy lòng người lớn thì vẫn rất biết cách nói chuyện: “Bà nói gì thế ạ, thủy canh hay trồng trong đất thì cũng không tốt bằng những cây trồng dưới quê đâu ạ.”

“Vậy thì cháu lại đây, bà lấy mấy cái túi cho cháu đựng.”

Bà ấy từ từ bước vào căn phòng nhỏ.

Hạ Ngưỡng vội chạy đến cản anh, nhỏ giọng: “Anh đồng ý với bà làm gì? Không ai lấy thì bà sẽ nhờ người dưới quê lên chở đi mà, anh đừng lãng phí lương thực.”

“Ai nói anh lãng phí?” Đoạn Tiêu vừa nói vừa nhắn tin cho chú Thành, bảo người ta sắp xếp, “Đi cao tốc về Kinh Châu cũng chỉ mất mười ba tiếng, ông của anh thật sự rất thích ăn ngô.”

“…”

Anh vò tóc cô rồi bước vào phòng: “Được rồi, anh vào giúp bà thu dọn trước.”

Phòng để đồ mát mẻ, những bắp ngô đều còn nguyên vỏ bọc tươi ngon xanh mởn, có mùi thơm của đất.

Túi mà bà cụ đưa là túi đựng gạo, vừa chắc vừa đựng được nhiều.

Hành lý bà ấy mang về nhà cũng không phải rương hòm, mà là hai túi lớn đựng đồ đạc này nọ.

Đoạn Tiêu chất mấy túi ngô xong, anh liếc mắt nhìn sang một chiếc hộp gỗ bên cạnh túi đồ.

Bà ngoại cũng vừa quét dọn sàn nhà xong và đứng thẳng dậy, thấy anh nhìn chằm chằm chiếc hộp không nhúc nhích thì giải thích: “Là hộp tro cốt của ông ngoại con bé.”

Đoạn Tiêu gật đầu, hỏi: “Sao không chôn ở khu mộ trên núi kia ạ?”

“Lá rụng về cội.” Bà cụ lấy mảnh vải phủ lên chiếc hộp, dặn dò: “Đừng nói với con bé Hạ Hạ, nó là đứa trọng tình trọng nghĩa, chưa từng tới quê của ông bà. Nếu biết mộ ông ngoại ở dưới quê thì chắc năm nào nó cũng lặn lội về thăm.”

“Vâng ạ.”

“Thật ra con gái con đứa, tính tình cứng rắn mới tốt. Khổ thân con bé, người thân ít ỏi, bà cũng chẳng giúp được gì.” Trong lời bà ngoại ẩn chứa sự âu lo: “Cháu đang theo đuổi con bé phải không?”

Đoạn Tiêu không đứng thẳng lắm, trước mặt người lớn tuổi còn hơi khom lưng. Nghe thấy câu này, anh không biết có nên thừa nhận hay không.

“Bà già rồi, nhưng mắt chưa mù… Cháu tất bật ngược xuôi, chắc từ nhỏ tới lớn cũng chưa từng khuân vác nặng nhọc như hôm nay? Bà sống lâu hơn hai đứa mấy chục năm, vẫn nhận ra chuyện này được.”

“Bà biết lòng con bé dè dặt, hay nghĩ nhiều, nó sợ bà sẽ bận lòng.” Bà cụ cười khẽ, “Con bé Hạ Hạ nhà bà ngoan lắm, không giống dì nó đâu.”

Hàm dưới của Đoạn Tiêu căng cứng.

Thật ra nếu Hạ Ngưỡng còn người nhà chăm lo thì cũng không đến lượt anh ăn hiếp.

“Người trẻ yêu đương là chuyện thường tình, có điều không được chọn nhầm người, càng không thể chọn nhầm đường.” Bà ngoại nhìn anh, giảng giải, “Cháu có phải người tốt hay không không quan trọng, đối xử tốt với nó mới là quan trọng nhất.”

“Bà yên tâm, cháu sẽ không để cô ấy chịu khổ.”

Dường như bà ngoại gật đầu với anh, lại cười nói: “Cháu đã theo đuổi được con bé chưa, mà dám hứa hẹn với bà già này vậy?”

Đoạn Tiêu cụp mắt: “Đã hứa thì cháu sẽ làm được. Nhưng cháu gái của bà đúng là khó theo đuổi thật, khó theo đuổi cực kỳ.”

Rõ ràng nắm điểm yếu chí mạng của cô trong tay, nhưng người hy sinh lại chính là anh.

Bình Luận (0)
Comment