Dừng Chân Mùa Hạ - Tước Nhĩ

Chương 70

【Phiên bản song song: Giả sử hai người chia tay vào mùa Hè sau khi tốt nghiệp cấp ba như ý nguyện của Hạ Ngưỡng. Đoạn Tiêu trở nên cực đoan và yêu theo cách cưỡng ép. Cân nhắc trước khi đọc!】

【 Từ chương 70 đến chương 77】

——

【Đầu tháng 5 năm nay, vở múa đương đại《Hạ Hiết Vũ》 do chính “Siêu vũ công” Hạ Ngưỡng biên đạo và biểu diễn đã bắt đầu chuyến lưu diễn toàn quốc.】

【Trước đó, cô đã giành giải Nữ chính xuất sắc nhất tại lễ trao giải Bạch Ngọc Lan lần thứ 40 nhờ vở múa《Lý Thanh Chiếu》. Ngoài ra, cô còn đoạt huy chương vàng hạng mục cao cấp tại cuộc thi Múa Quốc tế Seoul lần thứ 20.】

【Với vở múa《Ký Ức Vực Sâu》cô một lần nữa lọt vào đề cử giải Bạch Ngọc Lan năm nay và có khả năng giành giải quán quân lần thứ hai.】

【Có tin cho rằng nghệ sĩ múa chính 24 tuổi – Hạ Ngưỡng vừa hoàn thành buổi ghi hình chương trình thực tế《Kết Bạn Qua Điệu Múa》-  chương trình giải trí chuyên về múa cổ điển đầu tiên ở Trung Quốc.】

【Theo thông tin từ truyền thông, cô cũng sẽ biểu diễn với tư cách vũ công chính tại Gala Xuân của CCTV.】

Trước ống kính, Hạ Ngưỡng đang nhận phỏng vấn tại sân khấu của Đoàn ca múa kịch Trung Quốc. Với mái tóc đen, đôi mắt sâu thẳm, vẻ ngoài tinh tế cộng thêm lớp trang điểm sân khấu khiến khuôn mặt trái xoan của cô thêm rực rỡ.

Cô vừa hoàn thành một màn biểu diễn liên tục và đang mặc bộ trang phục múa cổ điển màu xanh lục nhạt. Mồ hôi lấm tấm trên trán cô lấp lánh dưới ánh sáng sân khấu.

Các nhân viên đang tháo dây áp lực ở phía sau lưng cô.

“Về biểu diễn kịch múa, tôi luôn học hỏi cách khắc họa nhân vật và lắng đọng cảm xúc. Phần lớn thời gian tôi không có giới hạn cho bản thân… nhưng tôi nghĩ chuyện đoạt giải hay không, không phải tiêu chí để đánh giá giá trị của tôi.”

Trước những chiếc micro chất đống trước mặt, Hạ Ngưỡng nở nụ cười tiêu chuẩn: “Dĩ nhiên, tôi vẫn rất vinh dự khi được các giám khảo trong ngành công nhận.”

Phóng viên: “Cô có nghĩ đến việc lấn sân sang lĩnh vực điện ảnh và truyền hình không?”

“Nếu có cơ hội thích hợp, tôi muốn thử mọi thứ một lần.” Cô nhìn vào ống kính với đôi mắt đen láy, nhẹ nhàng nói: “Nhưng nghệ thuật nào cũng có chuyên môn riêng, tôi sẽ không coi đó là hướng phát triển chính của mình.”

Phóng viên: “Cô muốn thử điều gì nhất?”

Hạ Ngưỡng thoáng nghĩ rồi mỉm cười: “Là một việc rất nhỏ bé bình thường với hầu hết mọi người, mà tôi chưa bao giờ thử qua nó… uốn tóc xoăn sóng lớn và nhuộm những màu rực rỡ nhất.”

Câu trả lời của cô khiến mọi người không khỏi bất ngờ.

Nhưng hai điều mà cô nói thực sự là những điều mà vũ công múa cổ điển không tiện để thực hiện.

———”Xiao, tôi đã bảo không được phân tâm khi làm bài kiểm tra!”

Tiếng nữ bác sĩ bực tức vang lên, đồng thời màn hình bị tắt đột ngột.

Tang Cảnh ngồi đối diện anh, gõ lên chiếc pad trước mặt Đoạn Tiêu: “Làm ơn trả lời nghiêm túc, đừng qua loa.”

-【Tôi cảm thấy buồn bã và chán nản.】

– Không.

-【Tôi thường xuyên gặp vấn đề về giấc ngủ vào ban đêm.】

– Không.

-【Tôi có xu hướng dễ dàng nảy sinh cảm xúc cực đoan với người khác giới.】

– Không.

-【Tôi không có hy vọng gì cho tương lai.】

– Không.

-【Tôi thường nghĩ rằng nếu mình biến mất, mọi người sẽ sống tốt hơn.】

Ngón tay thon dài dừng lại trên lựa chọn cuối cùng của bài kiểm tra tâm lý. Sau khi ngừng khoảng hai giây anh vẫn chọn nhấn vào đáp án “Không”.

Kết quả cuối cùng hiện lên.

Bài kiểm tra SCL90 cho thấy chỉ số tâm lý hoàn toàn bình thường.

Đoạn Tiêu ném pad về phía bác sĩ, phủi tàn thuốc sắp cháy đến đầu ngón tay, vẻ mặt thờ ơ: “Có thể kê thuốc rồi.”

Tang Cảnh nhìn vào điện não đồ, kết quả xét nghiệm máu và các dữ liệu của anh vừa được truyền về, do dự nói: “Tôi nghĩ cậu không trả lời câu hỏi một cách trung thực.”

“Vậy những dụng cụ đặt trên đầu của tôi bị hỏng rồi?”

“Không.” Tang Cảnh tất nhiên sẽ không chỉ dựa vào một bảng biểu, cô ấy rối rắm nói, “Nhưng bởi vì chức năng não, bảng đo lường những số liệu này toàn bộ đều biểu hiện bình thường, tôi mới cảm thấy kỳ quái.”

Đoạn Tiêu mỉm cười: “Chẳng lẽ tôi còn kiểm soát được chất dẫn truyền thần kinh của mình?”

“Cậu không thể sao? Nhưng tôi không muốn nhìn cậu bằng khả năng của người bình thường. Nếu đã bình thường rồi, vậy tại sao vẫn cần tôi kê thuốc hỗ trợ giấc ngủ?”

Tang Cảnh cau mày, đẩy chiếc kính y tế lên sống mũi, “A Tiêu, đừng lừa bác sĩ. Em trai tôi đưa cậu đến đây cũng không phải vì…”

Anh quay mặt đi rít một hơi thuốc, trong lúc nhả khói thì cắt ngang lời cô ấy, “Kê đơn thuốc.”

Máy nhắn tin vang lên, báo hiệu đã đến giờ hẹn với bệnh nhân tiếp theo.

Tang Cảnh thở dài, không tiếp tục níu kéo.

Cô ấy quay người, ngồi trước máy tính nhập đơn thuốc.

Việc kê đơn thuốc ở Mỹ rất nghiêm ngặt, đặc biệt là loại thuốc hỗ trợ giấc ngủ mà Đoạn Tiêu yêu cầu là loại có chứa thành phần gây mê nhẹ và khả năng gây nghiện. Những bác sĩ trong các bệnh viện thông thường không dám đáp ứng liều lượng hàng tháng mà anh muốn.

Thực ra, nếu Đoạn Tiêu muốn, anh có thể dễ dàng tìm cách khác để kiếm vài lọ thuốc.

Bây giờ anh đã quyền lực đến mức gần như một tay che cả bầu trời.

Chỉ là ngay từ đầu, có lẽ anh thật sự ôm hy vọng được chữa lành khi chấp nhận điều trị.

Tang Cảnh hơn anh 10 tuổi, từ năm đầu tiên anh đến Mỹ sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô ấy đã gặp anh.

Khi đó, tại một bữa tiệc xa hoa đầy rượu và ánh đèn, anh đã mất kiểm soát và nổ súng. Hậu quả là anh bị chủ tịch Đoạn ép buộc nhập viện, trải qua một tuần điều trị sốc điện.

Đã 6 năm trôi qua, Đoạn Tiêu giờ đây không còn chịu sự ràng buộc của bất kỳ ai.

Việc anh vẫn tiếp tục đến bệnh viện này để điều trị, trở thành bệnh nhân lâu dài của cô ấy cũng chỉ đơn thuần vì quen biết cũ và thuận tiện để lấy thuốc.

Tang Cảnh gửi đơn thuốc đến phòng dược.

Y tá nhanh chóng mang thuốc đến đặt trước mặt Đoạn Tiêu.

Anh chỉ liếc qua: “Ít quá.”

“Tôi chỉ kê đủ liều lượng cho tuần này.” Tang Cảnh xoay chiếc bút tự động trong tay, chuyển chủ đề: “A Tiêu, tôi nghe nói cậu có ý định về nước. Sao không thử quay lại một chuyến, đổi môi trường, thư giãn một chút?”

Công ty mà Đoạn Tiêu đầu tư ở Mỹ đã cắt đứt khỏi Đoạn Thị từ lâu, nhưng dù thế nào anh vẫn là người nhà họ Đoạn, và anh cũng có quá nhiều lý do để về nước.

Bàn giao doanh nghiệp, mở rộng thị trường mới hoặc thăm lại những người quen cũ.

Ba tháng mùa Hè nóng bức, làn gió xanh mát lướt qua ngoài cửa sổ.

Tiếng ve sầu kêu mãi cho đến đêm, miêu tả một cảnh tượng rộng lớn và hùng vĩ, những tòa nhà chọc trời dày đặc, san sát đứng sừng sững phía xa xa trong thành phố.

Tại khu biệt thự liền kề ở gần Vọng Kinh, hai căn ở giữa dãy thứ hai đang rất náo nhiệt.

Bóng bay, dải ruy băng và bọt champagne bay lên trời cùng âm nhạc vang dội. Những gương mặt trẻ trung đang vui chơi bên hồ bơi và trên ban công giống như có một bữa tiệc lớn.

Trang Tĩnh kéo tay Hạ Ngưỡng ra ngoài cổng sân.

Trên đường đi cô ấy sợ buông tay thì người sẽ chạy mất.

Cây hồng leo bên ngoài hàng rào sắt mọc vươn ra ngoài, những bông hoa đỏ, hồng và vàng kết hợp lại thành một biển hoa rực rỡ. Có thể thấy ngôi nhà này không có người ở thường xuyên, những chiếc lá héo cũng không được chăm sóc.

Trên hai con sư tử đá trước cổng treo một tấm băng rôn đỏ, trên đó viết: “Chào mừng rùa biển* Lạc Thiếu vinh quang trở về!”

(*Rùa biển: từ gốc là 海龟 (hǎiguī) là một từ lóng trong tiếng Trung, dùng để chỉ những người du học sinh trở về quê hương sau khi học tập ở nước ngoài. Từ này xuất phát từ hình ảnh con rùa biển (海龟) đi xa rồi quay lại, giống như du học sinh sau một thời gian học tập ở nước ngoài trở về quê hương.)

Bên cạnh chữ rùa biển còn cố ý vẽ hình một con rùa, không thể châm biếm hơn.

“Bỏ tay tớ ra đi, tớ tự đi được mà.” Hạ Ngưỡng phàn nàn, kéo nhẹ chiếc váy đang mặc: “Chẳng lẽ cậu định áp giải tớ vào trong sao?”

Trang Tĩnh hừ nhẹ: “Cậu đúng là không biết lòng tốt của người khác. Cậu sợ cái gì chứ? Chính Lạc Tinh Lãng đã đích thân mời cậu đến mà.”

Lạc Tinh Lãng – cựu sinh viên xuất sắc của khoa Y Đại học Kinh Châu.

Hạ Ngưỡng quen anh ấy vào học kỳ hai năm ba đại học, thông qua bạn trai của Trang Tĩnh, cũng là người cùng chuyên ngành với anh ấy.
Nói đến cũng thật trùng hợp, lĩnh vực mà anh ấy nghiên cứu lại chính là bệnh Wilson – căn bệnh mà Ôn Vân Miểu – em gái cô, mắc phải. Khi đó, Vân Miểu vừa trải qua phẫu thuật và đang gặp biến chứng thải ghép, phải nằm viện.

Lạc Tinh Lãng là một trong những thực tập sinh do bác sĩ chính của cô ấy hướng dẫn.

Cơ hội gần gũi như vậy, cộng với sự ăn ý trong giao tiếp, đáng lẽ đã tạo nên một câu chuyện đẹp. Những người xung quanh đều rất ủng hộ họ.

Nhưng đến năm cuối đại học, Lạc Tinh Lãng được chọn tham gia chương trình trao đổi sinh viên tại Berlin trong một năm. Hạ Ngưỡng cũng từng dự định nộp đơn vào một trường đại học ở châu Âu. Nhưng biến chứng của em gái đã khiến cô sợ hãi, lo lắng khi em gái ở lại một mình trong nước nên cô từ chối cơ hội đó.

Đối với Lạc Tinh Lãng, cô không chỉ từ bỏ một suất học bổng mà còn từ chối cả tấm lòng của anh ấy.

Anh ấy luôn cho rằng Ôn Vân Miểu – người vừa học một trường đại học bình thường, vừa có sức khỏe yếu, lại không hòa đồng – chính là gánh nặng lớn nhất của Hạ Ngưỡng.

Chính điều này đã trở thành nguyên nhân của những cuộc cãi vã không hồi kết giữa hai người.

Mối quan hệ mập mờ kéo dài này cuối cùng không thể tiến triển thành tình yêu, để lại trong lòng cả hai những tiếc nuối nhưng chỉ có thể như vậy.

Năm nay, Lạc Tinh Lãng trở về Đại học Kinh Châu để tiếp tục chương trình Tiến sĩ Y khoa sau khi hoàn thành chương trình thạc sĩ ở Đức.

Còn Hạ Ngưỡng, năm cuối đại học vì muốn kiếm thêm tiền, cô đã sớm ký hợp đồng với một công ty giải trí và không học tiếp.

Hai năm sau khi tốt nghiệp, cuối cùng cô cũng từ một vũ công đóng thế ít người biết trở thành một nghệ sĩ múa trẻ nổi bật trong giới.

“… Hồi đó, chỉ là thiếu chút duyên phận thôi. Tớ nghe lão Tân nói, mấy năm ở Đức anh ấy không hề yêu đương gì cả.” Trang Tĩnh chọc nhẹ vào tay cô: “Anh ấy vừa về nước đã muốn tổ chức gặp gỡ bạn cũ, còn đặc biệt mời cậu đến. Chắc chắn là vẫn chưa quên được cậu.”

Hạ Ngưỡng bĩu môi: “Cậu không cần diễn phim truyền hình nữa đâu. Không yêu đương có thể là vì bận rộn. Chẳng phải đại học ở Đức nổi tiếng dễ vào khó ra sao? Mấy năm nay tớ cũng chẳng yêu đương gì cả.”

“Cậu không yêu là vì bận rộn. Cậu đúng là bà chúa công việc, chắc hẳn đã kiếm được không ít nhỉ!” Trang Tĩnh trêu chọc: “Trong khóa chúng ta, cậu là người thành công nhất đấy!”

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Lạc Tinh Lãng bước ra, anh ấy mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi, với một nụ cười nhẹ trên môi, vẫn giữ dáng vẻ ôn hòa của một chàng trai nho nhã năm nào.

“Em đến rồi?” Khi thấy Hạ Ngưỡng, anh ấy không giấu được niềm vui trên khuôn mặt, nhưng vẫn giữ khoảng cách xã giao như thường lệ, “Cảm ơn siêu vũ công Hạ đã nể mặt, đến đây góp vui tiệc mừng tôi về nước.”

Đã lâu họ không gặp nhau, nhưng vẫn thường xuyên like bài viết trong vòng bạn bè nên cũng hiểu khá rõ về tình trạng hiện tại của nhau.

Chỉ là chưa có cơ hội gặp lại nhau.

Nghe lời trêu chọc quen thuộc mà lại có phần xa lạ ấy, Hạ Ngưỡng nắm chặt túi xách, khẽ lẩm bẩm: “Sao anh vẫn thích gọi tôi như trước đây vậy.”

“Trước đây chỉ có tôi gọi đùa em như thế, bây giờ ai cũng gọi vậy rồi.”

Lạc Tinh Lãng mỉm cười, nói xong thì đưa tay ra trước mặt cô.

Hạ Ngưỡng sững sờ giây lát mới nhận ra anh ấy định cầm giúp túi xách của cô. Là chủ tiệc, anh ấy nên chăm sóc khách mời của mình.

“A Tiêu, cậu đang nhìn gì thế?”

Nhậm Hàng bê ly rượu ra ban công tìm Đoạn Tiêu, thấy anh cứ nhìn xuống tầng dưới nên nhìn theo về hướng đó.

Ở sân trước của căn biệt thự bên cạnh có vài người đang đứng dưới ánh đèn. Nam thanh nữ tú đều xinh đẹp, chỉ cần nhìn ánh mắt họ chạm nhau cũng cảm nhận được họ có câu chuyện riêng.

Nếu không nhìn thấy trang phục công sở của họ, người ta dễ nhầm rằng đây là một buổi giao lưu kết bạn giữa sinh viên.

Nhưng đứng như vậy, không khác gì một buổi xem mắt.

“Tôi nhớ căn nhà bên kia là quà tốt nghiệp họ mua cho con trai họ… Đó là gia đình có truyền thống Y học đấy.”

Nhậm Hàng không quen những người đứng dưới kia, nhưng có chút ấn tượng với chủ nhà là Lạc Tinh Lãng: “Bảo sao nhạc vang lớn thế, hóa ra nhà anh ta cũng đang tổ chức tiệc. Có lẽ anh ta cũng vừa về nước.”

Đoạn Tiêu rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm nhóm người dưới đó, lặp lại: “Gia đình Y học.”

“Đúng vậy, cậu nhìn anh ta đi, người đầy khí chất tri thức, chẳng giống chúng ta chút nào.” Nhậm Hàng nhấp ngụm rượu, cười nói: “Cậu tin không, chàng trai kia và cô gái ấy chắc là một đôi. Hai người nhìn nhau, ánh mắt sắp tóe lửa rồi.”

Cơn gió nhẹ thổi qua, làm những sợi tóc mềm bên thái dương cô gái khẽ rũ xuống, cần cổ trắng ngần được chiếc váy lụa mỏng bó sát tôn lên vẻ đẹp tinh tế.

Trông còn gầy hơn cả trên ảnh.

Thế nhưng dáng người vẫn cao ráo, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng toát lên vẻ thanh lịch và tinh tế.

Không còn dễ ngượng ngùng như trước, cô tự nhiên mỉm cười với người đàn ông. Rõ ràng có thể thấy ánh mắt anh ấy tràn đầy hứng thú dành cho cô, mà kiểu người đối diện cũng là loại dễ dàng khiến cô xiêu lòng.

Không có sự quấy rầy của anh mấy năm qua, cô sống rất tốt.

Đôi mắt Đoạn Tiêu khẽ dao động, anh lơ đãng quan sát bọn họ, khóe môi từ từ nhếch lên một nụ cười.

Nụ cười ấy giống hệt với vẻ mặt của Lạc Tinh Lãng ở dưới lầu.

Nhưng nụ cười ấy không hề chạm đến đáy mắt, chỉ là nụ cười ở trên mặt, còn ánh mắt lại lạnh lùng như đang cố tình bắt chước đối phương.

Phía sau, tiếng nhạc xập xình không ngừng. Anh xoay người, nói: “Cậu có định qua chào hỏi người hàng xóm kia không?”

Nhậm Hàng khó hiểu: “Tôi với anh ta chỉ gặp vài lần ở cuộc họp hội cư dân, có cần thiết không?”

Đoạn Tiêu cầm một ly rượu, lắc nhẹ: “Có.”

Nhà bên cạnh bật nhạc quá ồn, âm thanh vang lên như muốn phá nát con phố. Hai bên đều đang phát nhạc, tiếng nhạc chồng chéo nhau, cửa thì vẫn đang mở lớn.

Bữa tiệc đã đi được nửa chặng, không ít người say rượu lảo đảo qua lại trong phòng khách.

Trang Tĩnh cùng bạn trai đùa nghịch ở hồ bơi, cả hai như cố tình muốn ghép cặp Hạ Ngưỡng với Lạc Tinh Lãng.

Nhưng lúc này, chỉ có Hạ Ngưỡng đứng một mình bên tháp champagne, chậm rãi thưởng thức ly cocktail trong tay.

Một lát sau, Lạc Tinh Lãng cuối cùng cũng thu xếp xong công việc, anh ấy nâng ly rượu tự phạt nửa ly, tỏ vẻ áy náy: “Xin lỗi nhé, lão Phan uống say quá, tôi vừa phải xuống lầu tìm tài xế đưa họ về trước. Lúc nãy vào nhà, Thi Hoè lại thấy choáng, muốn nằm nghỉ nên tôi đưa cô ấy vào phòng.”

Hạ Ngưỡng không mấy ngạc nhiên: “Không cần xin lỗi, anh vẫn luôn là người tốt bụng mà.”

“Câu này không phải là chê trách chứ?”

Cô cười: “Là lời khen thật lòng.”

Cũng nhờ tính cách hòa đồng của anh ấy, dù là trong nhóm nam hay nữ, anh ấy luôn được yêu mến. Nên vừa mới về nước anh ấy đã có thể tụ tập được nhiều bạn học cùng trường cũ và bạn cũ đến chơi thế này.

Lạc Tinh Lãng thấy cô cười, tâm tình cũng thoải mái hơn: “Mấy năm không gặp, tửu lượng của em tốt hơn rồi.”

“Hồi trước tửu lượng của tôi tệ lắm à?”

“Đúng vậy, hồi đó em hay uống say rồi nói linh tinh.” Lạc Tinh Lãng nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, giọng điệu chợt trầm xuống: “Tôi nghĩ em sẽ không đến…Tôi trước đây thật sự quá trẻ con.”

Cuộc trò chuyện chưa đi sâu vào chủ đề thì phía sau vang lên tiếng gõ cửa.

Trong không khí náo nhiệt, lẽ ra không ai nghe thấy.

Tuy nhiên Hạ Ngưỡng lại đứng ngay cạnh cửa nên ngoái lại nhìn, nét mặt cô chợt khựng lại.

Đứng phía trước là Nhậm Hàng nhưng không khiến cô chú ý. Hạ Ngưỡng nhìn thẳng vào khuôn mặt của người thanh niên đứng sau lưng anh ấy.

Người ấy đang hút thuốc bên cạnh, làn khói lơ lửng khiến đường nét góc cạnh của Đoạn Tiêu trông mờ ảo hơn. Nhưng không thể che giấu được vẻ đẹp tuấn tú từ đôi lông mày cao và sống mũi thẳng.

Anh ăn mặc giản dị, áo phông đen, quần kaki nhưng vẫn toát lên vài phần vẻ tùy ý kiêu ngạo. Anh còn thêm phần bí ẩn, khó đoán hơn thời niên thiếu.

Lần gặp mặt cuối cùng của họ là vào mùa Hè của 6 năm trước.

Khi ấy, tại cầu thang chật hẹp của dãy nhà tập thể, anh tìm đến nhưng không bước vào phòng. Nghe cô nói muốn chia tay, anh im lặng hồi lâu, cuối cùng chỉ đáp một chữ “Được.”

Nhìn lại, họ từng chia tay rất êm đẹp.

Hạ Ngưỡng cũng không chủ động tìm hiểu tin tức về anh suốt những năm qua, bởi giữa họ có những người và một số chuyện cô không muốn nhắc lại. Vì thế, anh đã bị cô xếp gọn trong góc ký ức cũ kỹ.

“Lâu rồi không gặp.”

Đoạn Tiêu là người mở lời trước, thậm chí còn mỉm cười với Hạ Ngưỡng, nụ cười ôn hòa làm giảm đi phần nào sự sắc bén trên đường nét khuôn mặt của anh.

Như thể gạt bỏ hết những ký ức tuổi 17, 18 của anh, lúc này chỉ giống như một người bạn cũ lâu ngày không gặp.

Có lẽ cũng đúng, ai lại quá bận lòng với những cảm xúc mơ hồ thời niên thiếu?

Hạ Ngưỡng thả lỏng một chút sau khi suy nghĩ, mỉm cười lịch sự đáp lại: “Ừh, lâu rồi không gặp.”

“Hai người quen nhau à?”

Nhậm Hàng và Lạc Tinh Lãng hỏi cùng một lúc.

Ngón tay đang cầm ly rượu của Hạ Ngưỡng bất giác siết chặt hơn, cô nhanh chóng trả lời: “Là bạn học hồi cấp ba, chỉ học cùng lớp một năm.”

Đoạn Tiêu hơi cụp mắt, không có ý định phản bác.

Trong giao tiếp của người trưởng thành, chỉ cần qua lại mời rượu là đủ, thậm chí không cần nhớ rõ tên của nhau. Đến khi tỉnh rượu, lại là một ngày mới bắt đầu.

Nhậm Hàng và Lạc Tinh Lãng nhanh chóng hòa nhập, từ chuyện rượu bia mà hai nhóm người của hai nhà đã vô tình tụ lại thành một bữa tiệc chung.

Ở ngôi nhà bên kia, ánh đèn laze nhiều màu sắc sáng rực, không khí sôi động hơn. Nơi vốn đã ồn ào càng trở nên náo nhiệt, giống như một buổi giao lưu quy mô lớn.

Lư Tùng mở một chai rượu vang đỏ bên cạnh hồ bơi, diễn trò khiến cả nhóm cô gái bật cười. Sau đó, anh ta chạy đến bên cạnh Đoạn Tiêu, thúc giục: “Anh Đoạn, nhìn cô gái kia thế nào?”

Người mà anh ta chỉ là Hạ Ngưỡng – người đang ngồi ở góc sofa chơi xếp quân cờ domino.

Trong căn phòng đầy ánh đèn nhấp nháy, cô ngồi yên lặng như một đóa nhài trắng kiêu sa.

Dường như không chịu nổi bầu không khí toàn người xa lạ, trong khi Lạc Tinh Lãng lại là người ôn hòa, không giỏi từ chối sự ân cần của người khác.

Lư Tùng phấn khích: “Hoàn toàn đúng gu của tôi! Trông ngoan ngoãn thật đấy!”

Đoạn Tiêu tựa vai vào tường, ánh mắt vẫn còn chút men say nhẹ, mí mắt lười biếng khép hờ: “Cô ấy có người rồi.”

“Chủ bữa tiệc à? Tôi có hỏi qua, hai người hình như đã từng quen rồi chia tay… Mà kệ đi, đều đến chơi nhưng tôi không thấy anh ta giữ người ta kỹ lắm.”

Ly rượu trong tay Lư Tùng vang lên tiếng lách cách, một viên kẹo màu trắng rơi xuống.

Đoạn Tiêu nhìn chằm chằm vào những bong bóng li ti sủi lên trong ly rượu.

Lư Tùng đầy vẻ hào hứng, tự tin như nắm chắc phần thắng, ném cho anh một gói nhỏ: “Đây là để lát nữa thêm vui, anh Đoạn, cậu cũng thử chút đi.”

Anh cầm viên kẹo trong tay, không nói gì. Ánh mắt anh khẽ lướt qua, dường như không mấy bận tâm đến những màn đối đáp, tán tỉnh sắp diễn ra.

Thời gian trôi đến 10 giờ, bầu không khí trong phòng vẫn sôi động.

Một nhóm thanh niên con nhà giàu, không thể thiếu mùi thuốc lá và rượu nồng. Những người đàn ông qua lại bắt chuyện, toàn là những gương mặt Hạ Ngưỡng chưa từng gặp.

Cô ứng phó hết người này đến người khác, liếc nhìn Lạc Tinh Lãng bị một nhóm nam nữ vây quanh đến không thể thoát thân, chỉ biết bất lực mím môi.

Cô nghĩ đến việc ra hành lang hít thở chút không khí, hoặc có thể về trước.

Khi đang chần chừ bước ra, tiếng bóng bay phát nổ bất ngờ vang lên khiến cô giật mình lùi lại, suýt nữa va đổ một tháp champagne.

Một bàn tay rộng lớn kịp thời nắm lấy cánh tay cô, kéo cô trở lại.

Hơi thở từ trên đầu áp xuống gần hơn, thoảng mùi bạc hà xen lẫn thuốc lá, lạnh lùng mà nhàn nhạt, kèm theo một tiếng nói trầm thấp: “Cẩn thận.”

Hạ Ngưỡng quay lại nhìn thấy người phía sau là ai, cô ngượng ngùng rút tay lại, lùi về sau vài bước:  “Cảm ơn.”

Đoạn Tiêu nhét tay vào túi, vẻ mặt bình thản: “Lúc nãy đông người quá, quên chúc mừng em.”

“Chuyện gì?”

“Lúc mới về nước, tôi tình cờ thấy thông tin em đoạt giải trên sân bay.”

Tin tức quốc tế đó chắc chắn là cuộc thi ở Seoul gần đây. Hạ Ngưỡng bối rối cười nhẹ: “Cảm ơn, tôi cũng phải chúc mừng anh.”

Anh nhướng mày, chờ đợi cô nói tiếp.

“Tôi… Tôi đang sử dụng công cụ AI mà công ty anh phát triển.” Hạ Ngưỡng cảm thấy hơi hồi hộp, sợ để lại ấn tượng rằng mình quan tâm anh quá nhiều, “Dù trong nước hay quốc tế thì đúng là sản phẩm của công ty các anh tốt nhất. Xem ra sự nghiệp của anh phát triển rất tốt.”

Đoạn Tiêu nghĩ ngợi một chút, nhớ ra là công ty con nào đó mà tập đoàn đầu tư, không quá để tâm, điềm nhiên đáp: “Tôi chuẩn bị về rồi, tiện đường đưa em một đoạn?”

“À, tôi —”

“Tôi đưa em ra đến đường chính cũng được, khu vực này bắt xe hơi khó.”

Có lẽ giữa màn đêm náo nhiệt, bóng dáng cao lớn và thanh thoát của anh lại đứng lặng lẽ, trông đặc biệt điềm tĩnh và kiên nhẫn. Chính điều này khiến người ta khó lòng nói ra những lời từ chối quyết liệt.

Huống chi… họ cũng từng là người quen cũ, chẳng đến mức phải quá lạnh nhạt.

Hạ Ngưỡng xách túi lên: “Vậy làm phiền anh rồi, để tôi đi nói với bạn tôi một tiếng.”

Khi cô bước về phía cửa, len qua đám đông đang nhảy múa, vai cô vô tình va phải Lư Tùng, người vừa bắt chuyện với cô khi nãy.

Nhưng ngay giây sau, khi Lư Tùng nhận ra cô đang đi về hướng của Đoạn Tiêu, biểu cảm anh ta thoáng trở nên kỳ lạ.

Anh ta không nói gì thêm, cũng không ngăn cản.

Đoạn Tiêu lái một chiếc siêu xe màu đen thấp, phong cách kín đáo. Nhưng sau khi cô lên xe, anh vẫn chưa khởi động ngay.

Anh hơi rũ mắt, góc nghiêng cho thấy lưng hơi khom, vài đốt xương gầy gò hiện lên rõ ràng. Xương mày sắc lạnh, gương mặt trẻ trung với nét phong trần ngông nghênh, lại lộ ra chút uể oải. Dẫu vậy, vẫn có thể nhìn ra anh đang chìm trong suy nghĩ.

Hạ Ngưỡng thắt dây an toàn, trong lòng có chút bồn chồn không yên. Chàng trai ngông cuồng và kiêu ngạo của ngày xưa giờ đây dường như đã trở nên trầm lặng và u uất hơn nhiều.

Khi cô còn đang lưỡng lự không biết có nên mở lời hay không, Đoạn Tiêu đã khẽ cười: “Xin lỗi, tôi vừa hơi mất tập trung.”

Nghe lời khách sáo của anh, cô bỗng dưng cảm thấy bất an một cách khó hiểu: “Không sao đâu.”

Anh đưa qua một chai nước, đôi mắt hơi mơ màng nheo lại: “Em uống rượu, dạ dày không khó chịu sao?”

Hạ Ngưỡng nhận lấy, nở một nụ cười thân thiện trước ý tốt của anh: “Tôi không uống nhiều lắm. Anh đang nghĩ gì thế? Có chuyện gì quan trọng hơn cần làm sao?”

Đoạn Tiêu khởi động xe, tay giữ chặt vô lăng, khẽ cười lắc đầu: “Tôi đang nghĩ, con người ta hiếm khi hối hận về những việc mình đã làm.”

Nhưng đối với những việc chưa làm, thường lại luôn day dứt khôn nguôi.

Bình Luận (0)
Comment