Đám cưới kéo dài đến tận chiều tối, người lớn trong nhà họ Đoạn cũng đã lần lượt rời đi.
Đến lúc này bạn bè của cô dâu chú rể mới thật sự nhập cuộc, toàn những người chỉ ở độ tuổi 20, tràn đầy sức sống. Người thì đánh trống, chơi đàn, người thì nhảy múa tập thể, khui champagne, khuấy động cả bầu không khí.
Khi Ôn Vân Miểu nhận được tin nhắn của Hạ Ngưỡng, cô ấy đang cùng nhóm phù rể và phù dâu bạn của Lục Gia Trạch nâng ly chúc rượu.
Lẽ ra công việc này phải do cô dâu chú rể tự thay đồ rồi đi một vòng mời, nhưng kể từ sau khi tuyên thệ xong đã không còn thấy bóng dáng cả hai đâu.
【Cấm Tiêu】: Chị đã đặt lịch phỏng vấn tuần sau cho em, nhớ đi nhé. Cuối năm dẫn em ra ngoài chơi.
【Ôn Vân Miểu】: Được, khi nào chị trở về vậy?
【Cấm Tiêu】: Chỉ chơi một tuần thôi.
Cô ấy vừa cất điện thoại, Đoạn Cận Tình – đã uống say khướt, đột ngột nhào qua: “Ê, cháu trai với cháu dâu của tôi đâu rồi?”
Ôn Vân Miểu đỡ lấy cô ấy: “Hai người họ… có chút việc.”
“Hôm nay là ngày gì mà còn việc?!” Đoạn Cận Tình vung tay, gọi đám Lục Gia Trạch lại: “Đoạn Tiêu với Hạ Ngưỡng hai đứa này để khách khứa ngồi đây uống rượu, còn mình thì trốn vào phòng tân hôn anh anh em em, đúng không?”
Hứa Nghê ngay sau đó chen vào: “Không được! Còn chưa náo phòng tân hôn mà? Có để mắt đến đội phù dâu chúng tôi không đấy?”
“Giày vẫn chưa giấu, bao lì xì cũng chưa lấy, chú rể cứ thế vào phòng tân hôn à?”
“Đi đi đi náo bọn họ thôi!”
Lục Gia Trạch bê nguyên một phần bánh kem, lập tức dẫn đầu xông lên.
Ôn Vân Miểu vừa nói “Hai người họ có việc” nhưng chẳng ai chịu nghe. Cả đám đều say khướt, cô ấy cũng chẳng ngăn nổi nên đành đuổi theo.
Đoàn người hào hứng đi náo phòng tân hôn, mặt ai cũng đỏ bừng, hùng hổ đẩy cửa phòng tân hôn ra thì bên trong trống không.
Hai bộ lễ phục cao cấp đã được thay ra, trải gọn trên giường.
Chỉ còn lại một hộp kẹo mừng đặt ở đó.
Cuối cùng, Ôn Vân Miểu dè dặt lên tiếng: “Em đã bảo họ không có ở đây mà, đi hưởng tuần trăng mật rồi.”
“…”
Đã từng nghe chuyện cùng nhau bỏ trốn, nhưng chưa từng nghe qua chuyện cùng nhau bỏ trốn trong hôn lễ của mình.
Hạ Ngưỡng vốn chẳng hề biết về kế hoạch du lịch này của Đoạn Tiêu. Lúc đang ngồi trong phòng tân hôn thay lễ phục, cô bị anh xông vào rồi thẳng thừng bế đi luôn.
Lên đến máy bay, cô vẫn còn ngơ ngác: “Không kính rượu người lớn trong nhà thì phải làm sao đây?”
Đoạn Tiêu vừa lấy chăn cho cô vừa nói bâng quơ: “Không phải có bọn Hứa Nghê với Gia Trạch rồi sao?”
“Mẹ với các bác không giận à?”
“Không đâu, vừa nhắn tin cho quý bà Đoạn rồi.”
“…”
Hạ Ngưỡng do dự trong hai giây: “Anh tắt máy rồi đúng không?”
Anh đã lường trước mọi chuyện nên hỏi vặn lại: “Không tắt máy để bà ấy gọi đến mắng cho à?”
“Vậy đợi lúc quay về, em sẽ nói là anh bắt cóc em.” Cô nhịn cười, xoa xoa mí mắt, “À, hình như tối qua thầy hướng dẫn của em có gửi email…”
Nghiên cứu sinh nhập học vào ngày 15 tháng 9.
Hạ Ngưỡng đã xin nghỉ hai ngày cho đám cưới, nhưng không ngờ kế hoạch đi tuần trăng mật lại bị đẩy lên sớm, cô chưa kịp xin nghỉ phép bên này.
Đoạn Tiêu đang lướt điện thoại để kết nối với mạng trên máy bay: “Anh giúp em xin rồi, tiện thể xin luôn một tuần nghỉ trăng mật.”
“Anh nói thẳng là nghỉ trăng mật luôn hả?”
“Đúng, cô ấy còn chúc mừng em tân hôn hạnh phúc.”
Hạ Ngưỡng gãi gãi mặt: “Như vậy có phải không tốt lắm không?”
“Có gì mà không tốt?” Anh thản nhiên, “Vở múa mới của cô ấy đều do chồng em đầu tư tài trợ cả mà.”
Cô cau mày: “Anh còn tiêu tiền vào chuyện này?”
“Đây là biểu diễn Nghệ thuật phúc lợi công cộng trong khuôn viên trường. Tuyên truyền văn hóa truyền thống xuất sắc của Trung Hoa, hướng dẫn học sinh cảm nhận và lan tỏa cái đẹp, đó là trách nhiệm của mỗi người.” Đoạn Tiêu nói những lời hoa mỹ một cách dễ nghe, “Cho nên, tài trợ đoàn múa của giáo sư em chính là vinh hạnh của tập đoàn Đoạn thị.”
Hạ Ngưỡng bị bộ dáng nghiêm túc của anh chọc cười.
“Em cười gì?” Anh vờ hỏi, khóe môi cũng cong lên, “Đây chẳng phải câu kết luận trong luận văn tốt nghiệp của em sao?”
Nụ cười trên môi cô khựng lại, ngượng ngùng đánh anh một cái: “…Bảo sao em thấy quen quen!”
Trên máy bay không đông người, hạng ghế đầu lại chỉ có hai người họ. Lúc này trời vẫn chưa tối, tiếp viên hàng không mang lên ít trái cây và quà nhỏ.
Sau một hồi cười đùa, đội quay phim của hôn lễ đã nhanh chóng chỉnh sửa video tiệc cưới, gửi đến hộp thư của Đoạn Tiêu.
Thật ra trong đám cưới, Hạ Ngưỡng với tư cách cô dâu vẫn còn hơi ngơ ngác.
Ngày trọng đại không có buổi diễn tập, tất nhiên sẽ hồi hộp. Cô bị cơn mưa đó làm cảm động đến khóc mãi, bận rộn đến nỗi chẳng để ý được nhiều chi tiết.
Giờ yên tĩnh lại, hai người cùng xem video ghi lại, cảm thấy khá thú vị.
“Lục Gia Trạch sao lại xách quả bí ngô đi tặng quà thế?”
“Hứa Nghê có phải lại ép cậu ấy uống không nhỉ… Chúng ta không ở đó, họ vẫn chơi rất vui.”
“Ê, em trai anh cũng về rồi kìa.”
Đến một cảnh quay, Hạ Ngưỡng bất ngờ, vội chỉ vào góc màn hình: “Mẹ hình như đang lau nước mắt.”
Đoạn Tiêu tựa đầu vào tay, hờ hững nhìn: “Mẹ khóc làm gì?”
“Bà ấy tưởng anh là người lấy chồng ấy mà—Á!” Lời còn chưa nói xong, gáy cô đã bị anh bóp nhẹ, vừa buồn cười vừa bất lực, “Em nói đùa đấy, chắc bà ấy đang hạnh phúc thôi.”
Anh khẽ cười, nâng ly nước nhấp một ngụm.
Xem đến đoạn cuối video, sự hân hoan, náo nhiệt cũng dần chuyển thành chút hụt hẫng. Trời ngoài cửa sổ đã tối, tổ bay bắt đầu phục vụ bữa tối.
Hạ Ngưỡng vừa rồi đã ăn no trong tiệc cưới nên chẳng còn mấy hứng thú, cô định rời khỏi chỗ ngồi: “Em buồn ngủ rồi.”
Đoạn Tiêu giữ lấy eo cô, kéo lại:”Ngủ ở đây.”
Chỗ ngồi hạng nhất khá rộng, ngả phẳng ra là thành giường. Hạ Ngưỡng cuộn trong lòng anh, không thấy chật chút nào, nhưng vẫn lơ mơ hỏi: “Anh không ăn à?”
“Không đói.”
Anh vẫn đang xem điện thoại.
Hạ Ngưỡng định ngủ, nhưng lại tò mò nhìn vào màn hình của anh, xem xong thì ngạc nhiên: “Hóa ra chúng ta chụp chung nhiều ảnh đến thế.”
Đoạn Tiêu có một album bí mật mang tên:【Hạ】
Dù đổi bao nhiêu chiếc điện thoại, anh vẫn luôn đồng bộ tập tin này từ iCloud sang.
Trong album không chỉ có ảnh chụp chung của hai người, mà còn có những bức ảnh Hạ Ngưỡng thời thơ ấu, ảnh gia đình cô. Thậm chí có cả ảnh chụp chung hồi lớp 12, và nhiều hơn cả là những bức ảnh thời đại học. Mới nhất chính là bộ ảnh cưới chụp mấy ngày nay.
Hạ Ngưỡng ngắm bức ảnh hai người chụp chung trước bảng đen trong lớp học hồi cấp ba, không khỏi cảm thán: “Em thấy chúng ta yêu nhau rất nhiều năm rồi.”
Anh nhướng mày: “Tính cả thời gian sau này nữa không?”
Cô mỉm cười thừa nhận, gật đầu: “Tính.”
Đoạn Tiêu khẽ đặt môi lên đỉ.nh đầu cô, nhẹ nhàng vu.ốt ve: “Đôi khi anh cảm thấy mình là kẻ nhìn trộm và ghi lại thanh xuân của em.”
Khoảng thời gian ngắn ngủi quen nhau ở cấp hai là như vậy, những năm cấp ba sau đó cũng chẳng khác gì.
Cô trong bộ đồ tập múa đứng giữa phòng nhảy lát gỗ, cô nằm úp mặt lên bàn đọc tiểu thuyết và truyện tranh, cô tay trong tay bạn cùng bàn cười nói trên đường từ tiệm tạp hóa về, cô đeo cặp bước lên xe buýt, cô vội vã chạy từ ký túc xá về lớp học…
Trong tiếng ve kêu của mùa Hè, trong tuyết rơi dày vào mùa Đông.
Anh đã sớm quen với việc khi Hạ Ngưỡng xuất hiện, ánh mắt của anh luôn hướng về phía cô.
Thật ra điều này không giống phong cách của Đoạn Tiêu chút nào, càng không giống cách làm việc của anh. Từ trước đến nay, những thứ anh muốn đều là những thứ anh dễ dàng có được.
Thế nhưng khi nghe tiếng cười khẽ pha chút cảm thán của anh, trái tim Hạ Ngưỡng bỗng mềm mại đến không ngờ. Cô nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng sửa lại: “Anh là người đã cùng em đi qua thanh xuân.”
Từ lúc mất bố mẹ, rồi đến cả dì cũng qua đời, cô đã một mình dìu dắt Ôn Vân Miểu bệnh tật đi trên con đường dài đằng đẵng.
Sự xuất hiện của Đoạn Tiêu trong cuộc đời cô, đối với cô mà nói, may mắn nhiều hơn bất hạnh.
Nhiều bước ngoặt quan trọng, thậm chí cả sự thay đổi trong cuộc đời của Ôn Vân Miểu, hay cả những lúc sinh tử cận kề, đều nhờ có anh mà mọi thứ xoay chuyển theo chiều hướng tốt hơn.
Hạ Ngưỡng nghịch nghịch ngón tay anh, mỉm cười, nói: “Em thấy anh đúng là rất vượng thê.”
Không khí trầm lắng lãng mạn khi nãy bị phá tan, Đoạn Tiêu bật cười, kéo cô ngồi thẳng dậy, thuận tay vuốt lại mái tóc dài mềm mại của cô.
Anh cúi đầu, đặt một nụ hôn lên môi cô.
“Ở ngoài mà…”
Cô ngượng ngùng không biết phải bao lâu mới hết, đưa tay đẩy anh ra.
Chiếc chăn được kéo lên cao, Đoạn Tiêu nắm cằm cô nâng lên một chút, nụ hôn trong bóng tối trở nên càng thêm táo bạo. Đôi môi ấm áp chạm vào, anh lẩm bẩm: “Không ai nhìn thấy đâu, há miệng ra.”
“…”
Hai người chui đầu dưới chăn, chẳng khác nào tự che tai lừa mình.
Điểm đến của chuyến bay là Boston, Mỹ. Thành phố Cambridge ở đây cũng chính là nơi có trường học của Đoạn Tiêu. Hạ Ngưỡng từng nói muốn ghé thăm Harvard, dù sao đó cũng là nơi anh đã trải qua năm ba và năm tư đại học.
Nhưng thành phố này thật sự chẳng có gì quá đặc biệt để tham quan.
Đây là một thị trấn nhỏ khá hẻo lánh, chỉ nhờ vào ngôi trường đại học nổi tiếng mà có chút danh tiếng. Cũng may vì hẻo lánh nên tỷ lệ tội phạm thấp, môi trường sống khá yên bình.
Máy bay hạ cánh vào khoảng 2 giờ sáng giờ địa phương. Vừa về đến nhà, Hạ Ngưỡng đã ngủ một mạch không biết trời đất, bù lại chênh lệch múi giờ 10 mấy tiếng.
Nơi họ ở là tầng cao của khu căn hộ Alcott thuộc trung tâm thành phố, cũng là một trong những bất động sản mà bà Đoạn mua để Đoạn Tiêu yên ổn sinh sống.
Khu vực này đối với sinh viên thuê nhà có giá khoảng 7.000 USD mỗi tháng.
Vậy nên từ khi nhập học, mỗi cuối tuần anh đều ở trong căn hộ này, người trong cộng đồng Hoa kiều đã sớm biết đến sự tồn tại của vị thiếu gia nhà giàu này.
Hạ Ngưỡng ngủ một mạch đến tận chiều tối hôm đó.
Cô không tự tỉnh dậy mà bị Đoạn Tiêu gọi dậy, anh sợ cô ngủ quá lâu sẽ thấy khó chịu.
Hoàng hôn buông xuống, từ căn hộ cao tầng của họ có thể nhìn bao quát toàn thành phố. Một màu cam tím của hoàng hôn bao phủ lên những khu nhà thấp tầng. Con kênh uốn lượn chia thành phố làm đôi, chảy quanh co giữa những tòa cao tầng.
Tháng 9 giữa mùa Thu, nhiệt độ Boston đã giảm xuống đôi chút.
Khi ra ngoài ăn tối, Đoạn Tiêu khoác cho cô một chiếc áo khoác, bên trong là áo len mỏng, vừa vặn với thời tiết.
Hạ Ngưỡng đã lâu không bay xa như vậy, tinh thần không được tốt lắm, cô tựa cằm lên tay, lơ mơ hỏi: “Anh dậy sớm lắm đúng không?”
Đoạn Tiêu gọi món xong, rót cho cô một cốc trà mật ong: “Ừhm.”
“Buổi chiều anh làm gì?”
“Kiểm tra tình hình xe, nộp thuế nhà, sau đó chơi bóng và gặp một vài người bạn ở đây.”
Thực ra, anh cố ý đem kẹo cưới tặng cho cả nhóm, thu về một loạt ánh mắt ghen tị mới quay về nhà.
Hạ Ngưỡng chậm chạp “Ồ” một tiếng: “Anh bận thật, xin lỗi vì không dậy giúp anh.”
“Không sao, anh dẫn em đến đây là để hưởng tuần trăng mật, không phải để làm việc.” Đoạn Tiêu kéo tay áo cô chỉnh lại, mỉm cười hỏi: “Mệt đến vậy sao?”
Cô ngồi đối diện anh, cằm gác trên tờ giấy lót bàn, bất mãn than thở: “Đúng vậy. Em cảm thấy như mình đang mang thai, trong bụng có vài đứa nhỏ đang ăn mòn hết sức lực của em vậy.”
“…”
Tay Đoạn Tiêu rót trà run rẩy rồi đưa tay lên xoa mặt. Nhìn thấy bộ dạng chưa tỉnh ngủ của cô, anh cố tình đặt cốc trà mát lạnh lên da cô: “Em làm anh sợ đó.”
Hạ Ngưỡng bị lạnh giật mình, ngồi bật dậy, tỏ vẻ oán trách nhìn anh: “Đối với em chuyện đó còn đáng sợ hơn!”
“Đối với anh cũng vậy, chuyện này không nằm trong kế hoạch của chúng ta.” Anh nheo mắt, nghiêm túc nói: “Nếu em mang thai, mọi nỗ lực của anh đều đổ sông đổ bể.”
Dù luôn tỏ ra tùy hứng trong chuyện đó, nhưng Đoạn Tiêu rất chú trọng các biện pháp an toàn. Hiện tại nếu có con sẽ là điều bất ngờ không mong muốn, và sức khỏe của cô luôn là ưu tiên hàng đầu.
Hạ Ngưỡng nghe xong vẫn không hài lòng, tức giận lặp lại lời anh: “‘Chuyện này’? Sao anh lại nói như vậy? Em không sinh con cho anh nữa!”
Đoạn Tiêu thờ ơ, nâng cốc cụng ly với cô: “Nói hay lắm, anh cùng em một ý.”
“…”
Cô cạn lời, hơi thở vừa định thở ra đã bị anh chặn lại.
Hai người vừa tốt nghiệp đã kết hôn, tuy không phải hiếm gặp nhưng cũng được xem là “Kết hôn sớm”. Giai đoạn yêu đương còn cuồng nhiệt, cả hai lại trẻ, bận rộn với sự nghiệp và học hành, chưa sẵn sàng để có thêm thành viên mới trong gia đình.
Vì thế trong vấn đề này, họ không cần bàn bạc nhiều cũng đạt được sự đồng thuận.
Hạ Ngưỡng bị trêu chọc đến mức không cảm thấy buồn ngủ nữa.
Đúng lúc phục vụ mang thức ăn lên. Đây là một nhà hàng Pháp với cách bài trí món ăn tinh tế, các món được phục vụ nhỏ gọn. Không gian nhà hàng thoải mái, tiếng đàn piano du dương tạo cảm giác sang trọng, rất thích hợp cho những buổi hẹn hò.
“Hoa này ăn được không nhỉ?” Cô lẩm bẩm, gắp một bông hoa trong đĩa lên nếm thử. Giây tiếp theo, cô nhăn mặt nhả ra: “Chua quá!”
Đoạn Tiêu cười nhạo, không nhắc cô trước, chỉ đưa ly nước qua.
Đột nhiên, một giọng nữ vang lên từ phía sau—— “Xiao?”
Hai người họ đồng loạt quay đầu nhìn về phía giọng nữ vừa vang lên.
Người gọi tên anh là Jessica, đội trưởng đội cổ vũ cùng trường trước đây, từng có cảm tình đặc biệt với Đoạn Tiêu.
Cách xa nửa năm, cô gái tóc vàng mắt xanh mặc chiếc váy bó sát hở vai, vẫn giữ được nét quyến rũ như xưa. Bên cạnh cô ấy là một người đàn ông phương Tây điển trai.
Hạ Ngưỡng lặng lẽ quan sát giữa hai người, nhìn ánh mắt của cô gái có chút hứng thú, trong khi dáng vẻ Đoạn Tiêu lại cố tình né tránh, lập tức cô đoán ra có điều gì đó không bình thường.
Thực ra, cô nghĩ rằng kiểu người của Đoạn Tiêu chắc chắn được ưa chuộng ở nước ngoài.
Anh có ngũ quan sắc nét, thân hình cao lớn vạm vỡ, da dẻ phương Đông cốt cách phương Tây. Ở trong nước, anh trông có phần cuốn hút, đầy khí chất áp đảo hơn những người cùng giới.
Còn ở đây, mọi thứ lại rất hài hòa, thậm chí anh trông trẻ hơn hẳn những người cùng tuổi.
Hai bên chào hỏi qua loa, cuộc trò chuyện trong vòng chưa đầy nửa phút. Jessica liếc nhìn Hạ Ngưỡng đối diện, cúi xuống với nụ cười, thì thầm bên tai cô nói điều gì đó rồi quay người rời đi.
Hạ Ngưỡng nghe xong chỉ cười nhạt, cúi xuống tiếp tục ăn. Đoạn Tiêu do dự nhìn cô ăn hết chiếc bát panna cotta trứng cá tầm trước mặt.
Cô ăn sạch bát đó, đây là điều hiếm thấy, vì cô vốn quen ăn uống tiết chế, chưa bao giờ ăn nhiều như vậy.
Bữa tối kết thúc, họ bước ra ngoài, dưới ánh đèn đường vài người tản bộ rải rác. Dường như ở đâu cũng có thể nghe thấy tiếng người Trung Quốc, nơi đây cũng không ngoại lệ.
Khu vực này gần trường Đại học, giọng nói tiếng Trung thoáng nghe có vẻ non nớt. Những chiếc xe thể thao gầm rú lướt qua trên đường.
Đoạn Tiêu rốt cuộc không nhịn được, hỏi: “Cô ta vừa nói điều gì với em?”
Trên đường có các cửa hàng thủ công lần lượt đóng cửa. Hạ Ngưỡng thu lại sự chú ý, quay đầu hỏi: “Người yêu cũ của anh à?”
“Muốn nhìn thấy tuyết bay tháng Sáu*?”
(*Cụm từ “六月飞雪” (tuyết bay tháng Sáu) xuất phát từ điển cố trong vở kịch “Oan nàng Đậu Nga ” (窦娥冤) của Quan Hán Khanh, một tác phẩm kinh điển của văn học Trung Quốc. Trong vở kịch, Đậu Nga, một cô gái bị xử oan, đã nguyền rằng nếu mình thực sự vô tội, trời sẽ đổ tuyết vào tháng Sáu để chứng minh sự trong sạch của cô.)
Cô ngẩn người: “Hả?”
“Đừng vu oan cho anh.” Đoạn Tiêu chỉnh lại áo khoác cho cô, bình thản mà tự mãn: “Chồng em trong sạch, cả đời này chưa từng nghĩ đến bất kỳ người phụ nữ nào ngoài em.”
“Nói dễ nghe như vậy.” Hạ Ngưỡng nhìn anh, chớp mắt hỏi tiếp: “Có chạm vào cô ta chưa?”
“Chưa.”
“Cô ta từng hôn anh chưa?”
“Chưa.”
“Đã từng mập mờ đúng không?”
“Làm gì có?”
Đoạn Tiêu trả lời trôi chảy, không cần suy nghĩ đến giây thứ hai.
“Xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ không theo đuổi anh?”
Câu hỏi lần này đúng trọng tâm, nhưng Đoạn Tiêu vẫn không hề lúng túng: “Khác biệt văn hóa thôi. Khi rủ anh ra ngoài, cô ta còn đang qua lại với hai chàng trai đội bóng bầu dục bên cạnh.”
Hạ Ngưỡng đút tay vào túi áo khoác, chậm rãi nói: “Thực ra, cô ấy chẳng nói gì, chỉ nói cho em biết là anh rất thích vóc dáng của cô ta thôi.”
“…”
Thấy anh im lặng, Hạ Ngưỡng cảm thấy mình đã nắm được điểm yếu, kiêu ngạo ngẩng cằm: “Đã ngắm qua rồi, đúng không?”
Đoạn Tiêu ho khẽ, lời lẽ có phần biện hộ: “Khác biệt văn hóa, bọn họ thường bơi kh.oả th.ân ở bãi biển. Anh đâu có nhìn chằm chằm.”
Cô chậm rãi nhìn chằm chằm anh, không nói gì.
“Thế mà cô ta nói anh thích là em tin sao?” Đoạn Tiêu khoác tay lên vai cô, cúi xuống đối diện, hỏi ngược lại: “Anh thích kiểu nào, em không biết à?”
Hạ Ngưỡng không trả lời: “Nơi đất khách quê người, một mình cô đơn lắm nhỉ? Có bao giờ anh nghĩ đến việc vượt ranh giới?”
“Anh điên chắc?” Anh suy nghĩ một lúc và véo má cô, “Em giả vờ phải không? Chơi đủ chưa?”
Cuối cùng cô không nhịn được nữa, bật cười, ôm lấy eo anh: “Học theo anh đó, thích kiểu tra hỏi như vừa rồi của em không?”
“…”