Đừng Có Giả Nghèo Với Tôi

Chương 34

Trong nháy mắt bước vào phòng game rồi nhìn thấy ảnh đại diện và ID của mình, ngay cả việc kiếp sau Hạ Chi Dã được sinh ra ở bệnh viện nào Tống Yếm cũng đã nghĩ kỹ rồi.

Ngồi tại chỗ, nắm điện thoại, nhìn màn hình, không nhúc nhích.

Tựa như chỉ cần cậu bất động thì thời gian sẽ đọng lại ngay tại giây phút này mãi, sự xấu hổ và ngu ngốc này cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ đến.

Nhưng mà Hạ Chi Dã nằm phía trêи lại cố tình không biết tốt xấu kêu một tiếng 'Tống Yếm'.

Vì thế Tống Yếm mặt không cảm xúc buông điện thoại xuống.

Bẻ cổ, khởi động khớp tay, bắt đầu làm nóng người.

Cậu thề, chỉ cần Hạ Chi Dã dám nói một chữ không nên nói ra, bầu trời phía trêи hẻm núi Vương Giả từ nay về sau sẽ vĩnh viễn có một vong linh tên là nam sinh cấp ba xinh đẹp thanh thuần bay lơ lửng.

Nam sinh cấp ba hoàn toàn không hề biết gì về sát ý nồng nặc ở giường dưới, giọng điệu lơ lỏng bình thường hỏi một câu: "Cậu có mấy cục sạc thế?"

Động tác khởi động cổ tay của Tống Yếm dừng lại.

Sau đó nhìn thấy một cánh tay thon dài trắng nõn rũ xuống từ chiếc giường phía trêи.

Hạ Chi Dã thò người ra, đầu ngón tay bóp nhẹ mép điện thoại, quay màn hình tối đen đối diện với cậu rồi lắc nhẹ hai lần: "Sạc nửa ngày nhưng cuối cùng lại đột nhiên tự động tắt máy, chắc là cục sạc bị hỏng rồi, có thể mượn của cậu dùng trước được không? Tôi mới vừa định chơi game với người ta."

Tống Yếm cúi đầu, trong một góc giường, avatar của Hạ Chi Dã đang hiển thị trêи màn hình của cậu quả thật đang hiện lên thời gian rời khỏi.

Thật sự là rớt mạng.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ Hạ Chi Dã thì hình như cũng chưa phát hiện người muốn chơi game với hắn chính là mình.

Cho nên chẳng lẽ trước khi mình vào phòng game, điện thoại Hạ Chi Dã đã tự động tắt máy?

Cũng không phải không có khả năng.

Dù sao với đầu óc của Hạ Chi Dã, nếu thật sự phát hiện thì nói không chừng sẽ cực kỳ ồn ào.

Tống Yếm ôm tâm lý may mắn, ra vẻ tự nhiên lạnh lùng hỏi một câu: "Chơi game với bọn Chu Tử Thu à?"

"Không phải, là tiểu phú bà xinh đẹp nhiều tiền, rất đáng yêu, kết quả tôi vừa mới mời người ta thì điện thoại lại đột ngột tối thui, cho nên Yến cưa của chúng ta có thể giang hồ cứu nguy được không?" Hạ Chi Dã nghiêng người cúi đầu nhìn Tống Yếm, nụ cười vừa cà lơ phất phơ vừa lười biếng tản mạn.

Tống Yếm mặt không cảm xúc rút cục sạc của mình trong ổ cắm điện ngay đầu giường, ném lên trên: "Cầm rồi cút."

"Tạ bệ hạ ban thưởng." Hạ Chi Dã nhấc tay, nhẹ nhàng bắt được, sau đó nằm lên giường một lần nữa.

Toàn bộ quá trình vẻ mặt không hề có chút dị thường.

Nếu mà đi diễn, vậy không bằng Hạ Chi Dã cứ trực tiếp đòi giải Oscar luôn đi.

Xem ra ông trời vẫn rất nhân từ, không đành lòng khiến Hạ Chi Dã tuổi còn trẻ mà bị mất mạng.

Tống Yếm có một loại cảm giác sống sớt sau tại nạn như thể được lôi về kịp thời trêи bờ vực phạm tội, lạnh mặt, cầm điện thoại, out game, đổi tài khoản, tiến vào phòng chờ một lần nữa.

Tiểu phú bà xinh đẹp nhiều tiền: QAQ, anh trai đi đâu mất rồi?

Tiểu phú bà xinh đẹp nhiều tiền: Đột nhiên có việc offline ạ?

Tiểu phú bà xinh đẹp nhiều tiền: Anh trai ơi, anh trai à, còn ở đây không?

Tiểu phú bà xinh đẹp nhiều tiền: Ớ.

Chỉ cần không biết xấu hổ, acc clone có thể được giấu kín mít.

Tống Yếm đầy mặt sống không còn gì luyến tiếc gửi ba tin nhắn kia đi, cuối cùng cũng hiểu được một đạo lý --- để che đậy một lời nói dối thì cần hàng ngàn lời nói dối khác.

Mà Hạ Chi Dã nằm ở giường trêи nhìn thấy ba dòng tin nhắn này, nhịn không được nhẹ nhàng cong cong khóe môi.

Có người bên ngoài là cool boy xinh đẹp, thực tế lại là một em gái ngọt ngào. Ngoài đời thực thì nói 'cút mẹ đi chứ anh Dã', trêи mạng hở ra là lại kêu anh ơi anh à, thật đúng là nhỏ hai mặt.

Cũng may văn phản ứng nhanh, kỹ thuật diễn điêu luyện, nếu không lỡ làm lộ thì với tính cách của nhóc da mặt mỏng như Tống Yếm đoán chừng là có thể trực tiếp lựa chọn dọn qua sống ở hành tinh khác quá.

Đến lúc đó chuyện mình bị đánh thành tàn phế là việc nhỏ, dù sao không được nghe Tống Yếm gọi anh trai có thể là thiệt thòi lớn.

Cho nên tạm thời không thể xé bỏ cái acc clone này được.

Ít nhất là trước khi theo đuổi được Tống Yếm thì không thể để lộ.

Nếu không đến lúc đó Tống Yếm xấu hổ rồi giận dữ chuyển trường, hắn biết đi đâu tìm một người bạn trai vừa mặn vừa ngọt thật lòng thích hắn như thế này chứ?

*Vừa mặn vừa ngọt: Một cụm từ thông dụng trêи internet đề cập đến dễ thương ngọt ngào (ngọt), hoặc đẹp trai ngầu lòi (mặn), thường chỉ phong cách có thể được chuyển đổi trong một giây.

Nhưng mà hắn không ngờ rằng hóa ra Tống Yếm đã thích hắn sớm như vậy.

Nghĩ đến cảnh tượng lúc ấy Tống Yếm muốn tìm hiểu về hắn nhưng không biết xuống tay từ đâu nên mới lập nick phụ như thế.

Bản thân hắn vậy mà không phát hiện, còn muốn từ chỗ của tiểu phú bà này kiếm chác chút thu nhấp đi mua quà cho Tống Yếm.

Kết quả vòng một vòng, lông dê lại mọc ở trêи người dê.

Nhưng như thế cũng tốt.

Nếu tính như vậy thì cái máy giặt này chính là dụng cụ gia đình đầu tiên mà hắn và Tống Yếm cùng nhau mua, chờ sau này kết hôn mua nhà là có thể trực tiếp dọn qua đó, có ý nghĩa kỷ niệm biết bao.

Hạ Chi Dã nghĩ thế, ý cười trêи khóe môi càng sâu.

Sau đó ước lượng thời gian để sạc rồi khởi động sau khi điện thoại tự động tắt nguồn hẳn là đã đủ, nhấn vào chuẩn bị một lần nữa.

Nam sinh cấp ba xinh đẹp thanh thuần online cùng chơi: Ngại quá, vừa rồi điện thoại hết pin.

Tiểu phú bà xinh đẹp nhiều tiền: Không sao đâu anh, cơ mà tối nay em đột nhiên có việc rồi, nếu anh cần tiền gấp thì em sẽ trả trước tiền mười lăm trận cho anh nhá, sau này tính nốt được không.

Xem ra người nào đó là muốn lâm trận bỏ chạy.

Nam sinh cấp ba xinh đẹp thanh thuần online cùng chơi: Cô tin tưởng tôi thế à?

Tiểu phú bà xinh đẹp nhiều tiền: Đương nhiên rồi ạ (^ω^)

Tiểu phú bà xinh đẹp nhiều tiền: Em chuyển tiền rồi đó, em đi làm bài tập trước đây, bye bye anh nhé.

Gửi xong tin nhắn cuối cùng, Tống Yếm dùng vận tốc ánh sáng offline, ném điện thoại xong rồi nằm thẳng lên giường, vẻ mặt thoạt nhìn nhau có thể trực tiếp khâm liệm nhập quan.

Cậu quyết định.

Sau này cái tên siêu ngốc nghếch Hạ Chi Dã thích đi tìm chị nào thì cứ tìm chị đó.

Liên quan cái đếu gì tới cậu.

Dù sao cậu cũng không thể vì giúp đỡ người nghèo mà đặt anh danh một đời của mình vào được.

Cứ để 300 tệ cuối cùng này đặt dấu chấm hết mối duyên phận không nên tồn tại giữa 'Tiểu phú bà xinh đẹp nhiều tiền' và 'Nam sinh cấp ba xinh đẹp thanh thuần' đi.

Hạ Chi Dã không hề biết rằng hắn đã bị khoản phí chia tay 300 tệ sa thải.

Chỉ là sau vài ngày mời tiểu phú bà đều bị từ chối bởi nhiều lý do khác nhau, đoán chừng có lẽ là người nào đó cảm thấy quá xấu hổ nên tạm thời không dám đối diện với hiện thực.

Cơ mà nhìn dòng tin 'gần đây sắp thi giữa kỳ, mẹ không cho em chơi game, cho nên mấy ngày gần đầy anh trai không cần tìm em đâu ạ' trêи màn hình.

Hạ Chi Dã cũng có thể não bổ ra bộ dáng người nào đó nghiến răng nghiến lợi đỏ bừng hai tai nói câu 'mẹ đó đừng có tới tìm tôi' ở dưới giường.

Vì thế khẽ cười một tiếng, trả lời một chữ: Được.

Quả thật sắp thi giữa kỳ, sau khi thi xong còn có đại hội thể thao và trận đấu bính rổ, cho nên không chỉ phải vội vàng ôn tập mà còn phải chuẩn bị huấn luyện bóng rổ, thật sự rất bận, nên tạm thời tha cho người nào đó một lần vậy.

Dù sao người cũng nằm dưới hắn, chạy không thoát được, sau này còn rất nhiều cơ hội để kêu.

Mà Tống Yếm quả thật cũng đang bận ôn tập.

Cậu đã tự mình học hết toàn bộ nội dung cơ bản của khối 11, mấy môn Toán Lý Hóa Sinh, ngoại trừ hai câu hỏi khó cuối cùng thì số còn lại cậu có thể đảm bảo trăm phần trăm không bị mất điểm.

Nhưng mà đội ngũ giáo viên và nền tảng học sinh của Tam trung Nam Vụ vẫn kém hơn một chút, đối với những đề bài khó nhằn của mỗi môn chuyên dùng để sàng lọc học sinh xuất sắc và học sinh khá, sẽ không được chú trọng giảng giải một cách hệ thống.

Hỏi giáo viên hai lần cũng chỉ giảng giải đề bài đó, không được dạy cách tư duy và tổng kết quy nạp rõ ràng.

Cho nên trêи cơ bản Tống Yếm chỉ có thể dựa vào bản thân.

Tự mình mua sách luyện tập, tự mình lên mạng tìm đề, tự mình làm, tự mình sửa, từ mình phân loại bài hay sai, sau đó sắp xếp các điểm dễ mắc lỗi và các ý tưởng giải quyết vấn đề. Cứ bận rộn một hồi như vậy nên cũng không có thời gian đi nghĩ đến mấy việc thượng vàng hạ cám kia nữa.

Chỉ là Tống Yếm thích yên tĩnh, ban ngày trong phòng học rất ồn, cho nên buổi tối đều một mình học tập ở ký túc xá.

Chờ đến ban ngày, lúc nghe giáo viên giảng những kiến thức cơ bản mà cậu không cần nghe nữa thì luôn cảm thấy mệt rã rời.

Thế nên mỗi lần tiểu Béo và Triệu Duệ Văn quay đầu lại chỉ có thể nhìn thấy một cái ót gục lên trêи bàn, nhịn không được vô cùng đau đớn khiển trách: "Anh Yếm, cậu không thể như thế được, cậu là tuyển thủ hạt giống số 2 của khối chúng mình, nếu cậu lại sa đọa như thế này thì trường Tam trung chúng ta sẽ bị Thực Nghiệm nghiền ép nữa đó!"

Tuyển thủ hạt giống số 2 đầu cũng chẳng thèm nâng, trở tay cầm một cuốn sổ đập qua đây.

Tiểu Béo linh hoạt tránh thoát, lại nhìn về tuyển thủ hạt giống số 1 ngồi bên cạnh: Hạ gia, cậu phải quản cậu ấy đi, lần trước chuyện của Lưu Việt đã gây ồn ào trong lễ chào cờ lớn như vậy rồi, nếu lần này không thi tốt, Lưu Đức Thanh nhất định sẽ đến đây gây phiền phức cho hai người."

Hạ Chi Dã một bên nhanh chóng giải đề, một bên chậm rì rì hỏi lại một câu: "Các cậu cảm thấy tôi quản cậu ấy được à?"

Tiểu Béo và Triệu Duệ Văn nhớ đến chuyện Hạ Chi Dã bị đánh mỗi ngày, sau khi bị đánh xong còn phải đi dỗ dành người ta: "..."

Hình như cũng không thể.

"Vậy phải làm sao đây."

Tiểu Béo sắp sầu chết rồi.

Hạ Chi Dã tỉnh táo tàn nhẫn: "Tại sao mà một người chỉ đạt 74 điểm môn Toán phải nhọc lòng vì một người thi được 148 điểm môn Toán vậy hở?"

"..."

Giết người không thấy máu.

Tiểu Béo: "Thật xin lỗi, quấy rầy rồi."

Vì thế Tống Yếm ở trước mắt bao người, một hơi ngủ tới khi tan học.

Hạ Chi Dã đẩy cơm tối đã mua về đến trước mặt cậu: "Ăn xong nghỉ ngơi một lát rồi chúng ta đến sân bóng rổ, chủ yếu là luyện tập phối hợp mà thôi."

"Ừm."

Tống Yếm ỉu xìu bơ phờ.

Mở hộp cơm ra, liếc mắt nhìn thấy gan heo và rau cần, ghét bỏ nhíu mày, gắp toàn bộ cho Hạ Chi Dã.

Hạ Chi Dã nhìn đồi núi nhỏ được chồng cao cao trước mắt mình, khẽ nhướng đuôi lông mày: "Cậu không ăn?"

Tống Yếm mới vừa tỉnh ngủ, không nghĩ nhiều, lãnh đạm 'ừ' một tiếng: "Mùi vì quá nồng, ăn vào thấy ghê."

"..."

Cho nên Tống Yếm không thích ăn gan heo?

Thế thì vì sao buổi tối ngày tiếp theo sau khi vào ký túc xá ở lại gọi một nồi gan heo đầy ụ như vậy?

Hạ Chi Dã vừa định hỏi, phía cửa đã có người kêu một tiếng: "Bạn học Hạ Chi Dã, có thể làm phiền cậu ra đây một lúc được không?"

Hai người nghe tiếng ngẩng đầu, phát hiện là một nữ sinh không mấy quen thuộc, thanh thanh tú tú trắng nõn sạch sẽ lịch sự văn nhã, đang cười thẹn thùng về phía Hạ Chi Dã.

Tống Yếm hỏi: "Ai?"

Hạ Chi Dã: "Hình như từng gặp, nhưng không nhớ rõ."

"A, trai đểu."

"?"

Tống Yếm nhìn thấy nữ sinh kia có ôm thứ gì đó trong lồng ngực bèn đoán được đái khái là có chuyện gì, lạnh nhạt cúi đầu tiếp tục ăn cơm tối của mình.

Hạ Chi Dã xuất phát từ lễ phép và tu dưỡng nên không thể không buông đũa, đứng dậy đi đến trước mặt nữ sinh: "Có chuyện gì à?"

"Cái kia..." Nữ sinh tựa hồ có chút ngượng ngùng, cúi đầu, giọng nói nho nhỏ, "Chỉ là tôi nghe nói đội bóng rổ các cậu hình như sắp huấn luyện lại, tháng sau còn có thi đấu, cho nên..."

Đôi tay nữ sinh nắm hộp giày đưa tới trước mặt Hạ Chi Dã: "Hy vọng cậu có thể thích."

Khóe môi mím thật chặt, mặt mày run rẩy cúi xuống.

Thật ra là một cô gái rất đáng yêu.

Nhưng Hạ Chi Dã chỉ lễ phép khách khí đáp một câu: "Cảm ơn ý tốt, nhưng không thích hợp."

Nữ sinh vội vàng thấp giọng phản bác: "Thích hợp, tôi tim riêng Chu Tử Thu hỏi size giày và sở thích của cậu, cậu ấy nói..."

"Không phải là không thích hợp kiểu này." Ánh mắt Hạ Chi Dã quét về phía đuôi, liếc nhìn người nào đó vẻ mặt ghét bỏ gắp thức ăn ở phía sau phòng học, khóe môi cong lên chút ý cười.

Sau đó quay đầu lại, "Là do tôi đã nhận giày của người khác rồi."

Giọng điệu là sự nghiêm túc hiếm khi có.

Hàm ý của lời này không cần nói cũng biết.

Nữ sinh khẽ cắn môi dưới, thử thăm dò hỏi: "Chính là đôi giày không có chủ mà hôm đó cậu đem đến phòng tìm vật thất lạc đúng không?"

Hạ Chi Dã gật đầu: "Ừ."

Tiếng nói vừa dứt, nữ sinh lập tức lộ ra một nụ cười xán lạn: "Vậy thì tốt quá! Cho nên làm phiền cậu chuyển cái này cho Tống Yếm giúp tôi nhé!"

Nói xong lấy hộp giày lại, cứ như làm ảo thuật mà móc một cái hộp quà màu hồng tinh xảo từ phía sau nhét vào tay Hạ Chi Dã, sau đó không đợi hắn từ chối đã 'a a a a' chạy đi.

Vừa chạy vừa không quên báo tin vui cho chị em tốt của mình: Thật tốt quá! Hạ Chi Dã có nhận đôi giày của người khác tặng cho cậu ấy vào ngày hôm đó! Cậu ấy và Tống Yếm không phải một đôi!!! Mấy cô gái iYAN chúng ta còn có cơ hội!!!

Để lại Hạ Chi Dã ôm hộp quà thình lình xuất hiện đứng ngơ ngác ở trước cửa phòng học.

Cho nên chẳng lẽ thật ra hắn chỉ là một công cụ thôi à?

Từ nhỏ đến lớn đều là Thương Hoài và Chu Tử Thu giúp người khác chuyển quà cho hắn, đây là lần đầu tiên hắn chuyển quà giúp người khác.

Xem ra Tống Đại Hỉ nhà bọn họ quả thật rất khiến người ta yêu thích.

Hạ Chi Dã nhẹ nhàng cọ cọ răng cấm, cảm thấy bản thân mình cần phải tiên hạ thủ vi cường.

Hết chương 34.

Bình Luận (0)
Comment