Gần như là ngay trong khoảnh khắc Hạ Chi Dã đè thấp người xuống, hai tay Tống Yếm vốn đang nắm chặt quần áo bên hông Hạ Chi Dã bỗng biến thành ôm cứng phần thân trên của hắn, sau đó thu lực ở bụng, hai chân nâng lên quấn lấy vòng eo của Hạ Chi Dã.
Phía trước của Hạ Chi Dã không có bất cứ trở ngại gì, vì thế giữ chặt Tống Yếm, chân phải bước về phía trước, ép phần thân trên qua phía bên phải, ôm Tống Yếm khó khăn chui qua xà ngang, sau đó lập tức thu chân trái lại, xoay người một cái, hai người lập tức vượt ải một cách hoàn hảo.
Cửa ải này khó nhằng với Hạ Chi Dã và Tống Yếm chủ yếu là khó ở chỗ xương cốt chả đàn ông nặng hơn phụ nữ rất nhiều, mà độ mềm dẻo lại thua xa, cho nên mấy đội khác một nam một nữ có thể trực tiếp lựa chọn cách ôm lên rồi ngồi xổm xuống vốn không áp dụng được với bọn họ.
Bởi vì như vậy thời gian chịu đựng trọng lượng cực kỳ dài, yêu cầu về sức mạnh của chi dưới cũng cực kỳ cak, hơn nữa áp lực đều dồn trên người một mình Hạ Chi Dã, điều này đương nhiên sẽ làm tăng độ khó khi chui qua xà đơn.
Thế nên Tống Yếm mới lựa chọn cách kiểm soát thân hình và chiều cao của Hạ Chi Dã với cậu để có thể vững vàng chui qua trước, rồi mới để Hạ Chi Dã ôm lấy cậu, sau đó nhờ vào sức bật tức thời của Hạ Chi Dã mà nhanh chóng đi qua xà ngang ngay lúc sắp mất đi thăng bằng.
Từ một bước khó đi đến hoàn mỹ chui qua, chỉ là chuyện trong một hai giây, các em nhỏ và các bậc phụ huynh đang theo dõi từ khán đài bỗng vỡ òa trong những tràng pháo tay và tiếng cổ vũ nhiệt tình.
Nhưng phương pháp này nhanh thì nhanh thật, cơ mà lại tập trung vào một lực nhất thời, chờ khi hết lực, hai người lập tức mất thăng bằng rồi ngã nhào lên trên tấm đệm.
Tống Yếm còn chưa kịp hoàn hồn, cả người đã bị Hạ Chi Dã đè lên, mà hai tay của cậu vẫn con đang ôm cổ của Hạ Chi Dã, hai chân còn quấn lấy hông của Hạ Chi Dã, thân thể dính sát vào nhau, cổ gáy cọ xát, ái muội ôm nhau.
Ở trong mắt của các bạn nhỏ thuần khiết và các bậc phụ huynh thì cảnh tượng này chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ sau khi thử thách thành công của hai nam sinh trẻ tuổi mà thôi.
Nhưng ở trong mắt của tiểu Béo, cái người hôm qua muốn che cửa giúp bọn họ thì cũng chỉ dư lại một tiếng đù má cực to.
Hai người này trước công chúng mà dám chơi bạo như vậy à?!
Mà tiếng đù má cực to này lại vô cùng chuẩn xác xuyên qua đám người rồi dừng lại trong tai của Tống Yếm và Hạ Chi Dã.
Vì thế động tác của Tống Yếm dừng lại.
Động tác của Hạ Chi Dã cũng dừng lại.
Một khắc kia, trong đầu của bọn họ chỉ có một ý nghĩ duy nhất, giết tiểu Béo rốt cuộc có phạm pháp hay không.
Mà tiểu Béo lại hoàn toàn không biết gì về chuyện này, sau khi đù má xong thì chỉ cảm thấy Tống Yếm và Hạ Chi Dã thật dũng cảm: "Anh Yếm! Anh Dã! Hai cậu làm tốt lắm! Đàn ông đích thực thì phải ngay thẳng không sợ những ánh mắt dị nghị! Xông lên! Tôi sẽ mang theo hoa tươi đến địa điểm thắng lợi nghênh đón hai cậu!"
Cho nên trên thế giới này luôn có một vài người không chỉ muốn bạn nhục chết ở nơi công cộng, mà còn muốn khiến cho cả tên lẫn họ của bạn vĩnh viễn nhục chết mà không được siêu sinh.
Sau khi Tống Yếm nghĩ đến việc tối nay sẽ chôn tiểu Béo ở đâu xong xuôi, lạnh lùng nhìn về phía Hạ Chi Dã: "Tôi cho cậu ba giây để cút ra khỏi người của ông đây."
Hạ Chi Dã lập tức lưu loát đứng dậy, duỗi tay muốn kéo Tống Yếm.
Tống Yếm trực tiếp đập tay hắn ra, chuẩn bị tự mình đứng dậy, nhưng vừa mới đứng lên, phía sau thắt lưng truyền đến cảm giác đau đớn, không nhịn được nhăn mày.
Hạ Chi Dã: "Sao vậy?"
"Chả sao cả, chỉ thấy phiền." Tống Yếm lạnh lùng ném ra một câu, kéo mũ áo hoodie đội lên đầu, sau đó hai tay cắm túi, lập tức bước nhanh về cửa ải leo núi cuối cùng.
Cửa ải cuối cùng không có nhiều thứ hoa hòe lòe loẹt như trước, chỉ đơn giản là leo núi mà thôi.
Trong đó có một người leo lên trước, người còn lại sẽ leo lên sau, sau đó cùng nhau gõ vang tiếng trống ở vạch đích là có thể hoàn toàn kết thúc cuộc thi chết tiệt này.
Hạ Chi Dã nhìn thoáng qua độ cao của vách đá, lại nhìn thoáng qua Tống Yếm vẫn còn thở hồng hộc, nhận lấy dây an toàn: "Tôi leo trước cho."
Như vậy có thể dò đường trước, cũng có thể để Tống Yếm nghỉ ngơi lâu một chút.
Tống Yếm không phản đối, lãnh đạm ừn một tiếng.
Vách đá này dù sao cũng là thiết kế trong khu vui chơi gia đình, tuy rằng nhìn có hơi cao nhưng thực tế thì điểm tựa được bố trí rất đơn giản, hệ số khó khăn cũng không cao.
Hạ Chi Dã tứ chi thon dài lại phối hợp nhịp nhàng, chẳng mấy chốc đã bò lên trên.
Đôi cha mẹ của cậu nhóc năm tuổi ở bên cạnh cũng thuận lợi đến cửa ải cuối cùng.
Tống Yếm và người cha trẻ tuổi kia đồng thời đeo dây an toàn.
Nhân viên công tác nắm chiếc khóa bảo hiểm bên hông của Tống Yếm nâng lên hạ xuống, Tống Yếm không nhịn được hơi nhíu mày.
Cảm giác đau đớn của cơ bắp phía sau phần eo có chút kịch liệt, hẳn là khởi động làm nóng người chưa đủ, vừa rồi lại dùng lực quá mạnh khiến cơ bị kéo căng, bây giờ chỉ cử động một chút thôi là đã vô cùng đau đớn.
Ông bố trẻ tuổi bên cạnh chú ý đến vẻ mặt của cậu, quan tâm hỏi một câu: "Bạn học nhỏ, không sao chứ?"
Vừa dứt lười, trên đỉnh đầu đã truyền đến một tiếng cổ vũ bằng giọng sữa: "Ba ơi cố lên! Con muốn Ultraman! Chíu chíu chíu chíu ---"
Ngẩng đầu nhìn lên, cậu nhóc đang ghé đầu sau lan can, thực hiện một động tác bắt chéo tay hình chữ thập kinh điển của Ultraman.
Ông bố trẻ lập tức lui về phía sau một bước, đáp lễ bằng một tư thế giống y như đúc: "Ba nhận được rồi! Xin con trai đứng ở tinh vân M78 ngoan ngoãn chờ ba chiến thắng xông lên đó nhé!"
"Con cũng nhận được rồi! Ba ơi cố lên!"
Chờ đến khi cậu nhóc được nhân viên công tác dẫn về địa điểm an toàn.
Ông bố trẻ mới khôi phục trạng thái bình thường, ngượng ngùng cười cười với Tống Yếm: "Con trai của tôi thích cái này nên đành hết cách, nếu không tôi với mẹ nó cũng sẽ không tham gia cuộc thi này đâu."
Tống Yếm nhìn cổ áo đã hoàn toàn bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp của đối phương: "Ultraman hình như là giải nhì?"
"Ừm, đúng, giải nhì, nếu là giải nhất thì có khi bây giờ tôi đã đánh nhau với cậu rồi."
Tống Yếm: "?"
Ông bố trẻ cười đáp: "Thật đó, không nói giỡn, đã đáp ứng chuyện giành được Ultraman cho thằng nhóc nhà tôi rồi, người làm ba như tôi dù thế nào cũng phải nỗ lực chứ, nếu không người lớn mà nuốt lười, con nít sẽ rất thất vọng."
Nếu người lớn nuốt lời, con nít sẽ rất thất vọng.
Tống Yếm cúi đầu thử dây an toàn, rũ mắt: "Anh đối xử với con trai của anh tốt thật đấy."
"Haizzz, không phải làm ba đều như vậy à."
Vẻ mặt ông bố trẻ đầy kiêu ngạo và hạnh phúc.
Tống Yếm không nhìn anh ta nữa, chỉ xoay người duỗi tay nắm lấy một chỗ hãm vào ở phía trên, sau đó dẫm lên một khối đá nhô ra, bắt đầu leo lên.
Trước kia khi còn sống ở Bắc Kinh, mấy hoạt động như bắn súng trượt tuyết leo núi kiểu này cậu đều từng tiếp xúc một ít, cho nên độ khó của vách đá này không phải vấn đề lớn với cậu.
Chỉ là mỗi lần dùng lực đều sẽ khiến phần eo cực kỳ đau đớn, vì thế mỗi khi leo được một bước, không thể không dừng lại nghỉ ngơi một lát, chờ đến khi cảm giác đau nhức kịch liệt kia trôi qua mới tiếp tục trèo lên trên.
Mới đầu còn có thể mạnh mẽ nhẫn nhịn, nhưng mà càng về lúc sau, càng lôi kéo bò lên thì càng đau đớn kịch liệt.
Mỗi lần lựa chọn một điểm tựa hữu hiệu đều phải dừng lại một chút để nghỉ ngơi, thế nên ngay cả ông bố trẻ rõ ràng đã có hơi kiệt sức ở bên cạnh cũng nhanh chóng vượt qua cậu.
Ban đầu Hạ Chi Dã còn tưởng rằng Tống Yếm trước nay chưa từng leo núi đá nên mới thấy lạ lẫm, nhưng chờ đến lúc cậu leo lên cao hơn, Hạ Chi Dã mới càng ngày càng cảm thấy không đúng.
Hắn đã từng lĩnh hội thần kinh vận động của Tống Yếm, cho dù có cẩu thả thì động tác cũng không đến mức chậm chạp cồng kềnh như vậy.
Tiểu Béo và Khổng Hiểu Hiểu đứng ở phía dưới cũng đã vòng lên trên, cúi đầu nhìn thấy tiến độ của hai người: "Trạng thái của anh Yếm không được ổn lắm hay sao ấy."
Hạ Chi Dã nhớ đến cái nhíu mày khi Tống Yếm đứng dậy lúc nãy, thấp giọng hỏi người phía dưới: "Tống Yếm, không được thoải mái có đúng không?"
"Không." Tống Yếm nói xong thì dùng sức thu tay lại, kéo lê thân thể bò lên trên một bước.
Tuy nhiên, cơn đau nhói truyền từ thắt lưng thực sự không thể chịu đựng được nữa, chỉ có thể dẫm lên hai cục đá nhô ra để dừng lại, trên tay thì chộp lấy cái điểm tựa ở gần đó, cánh tay hơi cong, cúi xuống, dúi đầu vào bóng tối trong khuỷu tay, thở ra một hơi thật dài.
Bộ dạng này nhìn thế nào cũng chả giống như không có việc gì.
"Tống Yếm."
Hạ Chi Dã tăng giọng.
Tống Yếm mới ngẩng đầu lên lần nữa, sau đó lạnh lùng ném ra một câu tôi không sao rồi lại tiếp tục leo lên trên.
Nhưng mà ông bố trẻ đã bò đến đích, nhìn thầy thần sắc lo lắng của Hạ Chi Dã, thở gấp nói: "Tôi nghĩ bạn của cậu hình như không được thoải mái trong người, tôi thấy sắc mặt cậu ấy trắng bệch à, trên trán đều là mồ hôi."
Hạ Chi Dã nghe được lời này, trong lòng căng thẳng, trực tiếp cúi người xuống hô to: “Tống Yếm, dừng lại!”
Tống Yếm lại giống như không nghe thấy gì, tiếp tục vùi đầu xông lên trên.
"Tống Yếm, dừng lại ngay, sau đó cầm lấy dây an toàn, tôi kêu nhân viên công tác thả cậu xuống." Giọng điệu Hạ Chi Dã là sự nghiêm túc không vui hiếm khi có.
Tống Yếm lại vẫn cứ như không nghe thấy, chỉ máy móc lặp lại động tác của thân thể.
Đau đớn trên cơ bắp của phần eo từng chút từng chút co giật, đau đến mức cậu chỉ có thể hung hăng cắn chặt răng mới có thể nhịn được tiếng rên rỉ.
Mỗi lần trèo lên một khúc đều tựa như bị dùng cực hình, có mấy lần thậm chí đau đến nỗi thiếu chút nữa không bắt được điểm cuối, mà cách vạch đích vẫn còn hơn một nửa chặng đường.
Tống Yếm không phải chứ nghĩ đến việc từ bỏ.
Nhưng mà cậu đã đồng ý với tiểu Mạt Chược sẽ giành được lâu đài công chúa cho cô bé, thì nhất định phải làm được.
Đây là lời hứa hẹn của người lớn đối với trẻ nhỏ, nhất định không thể nuốt lời.
Bởi vì cậu biết rõ hơn ai hết, khi một đứa nhỏ tràn đầy vui mừng chờ mong lời điều mà người lớn hứa hẹn, cuối cùng lại chỉ chờ được mấy chữ công dã tràng, trong lòng sẽ có bao nhiêu thất vọng, bao nhiêu khổ sở.
Cậu cũng từng trải qua một chuyện không vui ở công viên giải trí, đó là lần đầu tiên trong đời cậu được đến công viên giải trí, cũng là lần cuối cùng được đến công viên giải trí, cho nên dù chỉ là một lời hứa rất nhỏ, cậu cũng không muốn nuốt lời.
Cậu không muốn trở thành loại người lớn mà bản thân cậu ghét nhất.
Tống Yếm cắn chặt môi, cố gắng mạnh mẽ lừa gạt năm giác quan bằng những ám chỉ tâm lý, không thèm nghe những lời sốt ruột quan tâm lo lắng hay khuyên can, cũng không thèm nghĩ đến việc còn cách đích đến bao xa, chỉ cố chịu đựng sự đau nhức kịch liệt, từng chút từng chút bò lên phía trên.
Mười bước, chín bước, tám bước......!
Ba bước.
Hai bước.
Một bước.
Chờ đến khi cuối cùng cũng tới đỉnh núi, ngay khoảnh khắc vượt qua lan can của điểm cuối, tất cả giác quan đã bị kìm nén lại lập tức trào dâng.
Đau đớn lập tức đè ép khiến Tống Yếm không cách nào đứng vững, đỡ lan can muốn ngồi xuống đất, nhưng lại bị một đôi tay trực tiếp ôm vào trong lòng: "Không thoải mái chỗ nào?"
Giọng điệu đè nặng sự không vui rõ ràng và cảm giác đau lòng đang cố kìm nén.
Tống Yếm tỏ vẻ không sao đẩy hắn ra: "Không có gì, chỉ là hình như eo bị kéo...!Đệt! Mẹ nó Hạ Chi Dã cậu có bệnh à! Thả ông đây xuống mau!"
Tống Yếm còn chưa nói xong đã bị Hạ Chi Dã trực tiếp bế ngang lên, nhịn không được tức giận mắng thành tiếng.
Nhưng mà Hạ Chi Dã vốn chẳng thèm nghe cậu nói, chỉ nghiêng đầu hỏi nhân viên công tác: "Phòng y tế trong khu vui chơi của mấy anh ở đâu?"
Nhân viên công tác vội nói: "Ngay cổng soát vé ấy, đối diện với lâu đài trung tâm, tôi gọi xe tham quan đưa hai cậu qua đóm"
"Ừm, cảm ơn." Hạ Chi Dã quay đầu nhìn về phía tiểu Béo và Khổng Hiểu Hiểu, "Hai cậu giúp tôi trông chừng em gái chút nhé, tôi đưa Tống Yếm đến phòng y tế trước đã."
Nói xong thì ôm Tống Yếm lên xe tham quan.
Lúc đặt Tống Yếm lên trên ghế ngồi, Tống Yếm muốn dùng một chân đá văng hắn xuống, nhưng mà vừa nhấc chân đã đau đến mức hít hà một hơi.
Sắc mặt của Hạ Chi Dã bỗng trở nên tồi tệ hơn cả lúc trước, ấn vai cậu xuống: "Thành thật chút, đừng lộn xộn."
Nói xong mới xốc vạt áo của Tống Yếm lên.
Tống Yếm vội vàng gỡ tay hắn ra: "Mẹ nó cậu định làm gì!"
Hạ Chi Dã nhịn xuống xúc động muốn ấn người nào đó lên trên đùi tét mông một trận, xoay người cậu lại: "Xem thử eo cậu có bị thương ở chỗ nào khác không."
"Không có." Hiện giờ Tống Yếm rất sợ tiếp xúc da thịt với Hạ Chi Dã, cảm thấy Hạ Chi Dã sắp chạm vào eo của mình, vội vàng trở tay kéo áo xuống.
Hạ Chi Dã chỉ còn lại lo lắng, tóm lấy cổ tay của cậu ấn qua một bên không cho phép nhúc nhích: "Không có thì cho tôi xem một chút."
Tống Yếm nóng nảy: "Tôi nói không có thì chính là không có, có cái gì mà nhìn."
"Hồi nãy tôi hỏi cậu có chuyện gì không, cậu nói không có chuyện gì, kết quả thì sao?"
Hạ Chi Dã nhớ đến sắc mặt trắng bệch vì đau vừa rồi của Tống Yếm, trong lòng đau đớn đên mức vừa quặn vừa sợ, cố tình mắng cũng không được, mắng lại mắng không xong, nhưng nếu không để Tống Yếm nhận ra tính nghiêm trọng của lỗi lầm lần này thì sợ cậu tái phạm, giọng điệu khó tránh khỏi việc nặng hơn một chút.
Tống Yếm nhìn quen bộ dáng tốt tính của Hạ Chi Dã, lần đầu tiên nhìn thấy hắn như vậy, vốn dĩ do đau đớn mà đã thấy không thoải mái, kết quả Hạ Chi Dã chẳng những không dỗ dành cậu, còn hung dữ với cậu, có chút không rõ đây là cảm xúc oan ức hay là tức giận.
Giọng điệu cũng càng lạnh thêm: "Tôi có chuyện gì hay không cũng chẳng liên quan tới cậu, không cần phải báo cáo cho cậu biết."
"Bởi vì tôi cậu mới tham gia cuộc thi này, cậu nói xem nó có liên quan tới tôi không hả?"
"Cậu đừng có nghĩ nhiều, tôi tham gia cuộc thi chỉ là do đau lòng cho tiểu Mạt Chược, không có liên quan nửa mao tiền gì đến cậu hết.
Cậu đưng có kiểu chuyện gì cũng ôm vào trong người, chúng ta không thân." Tống Yếm càng nói giọng điệu càng lãnh đạm.
Hạ Chi Dã tức đến bật cười: "Được, chúng ta không thân, vậy tôi hỏi cậu nếu hôm nay eo cậu bị phế luôn thì cậu định làm gì đây?"
"Eo là của tôi, phế thì phế thôi, liên quan cái đít gì tới cậu.
Hạ Chi Dã, chúng ta mới quen nhau có hai ba tháng, cậu có thể đừng mãi quản trời quản đất được không, cậu cũng đâu phải là gì của tôi."
"Cậu nói chuyện eo cậu bị phế đâu có liên quan gì đến tôi? Vậy tôi hỏi cậu, tôi có tiền hay không, có ăn cơm hay không, có phú bà nào bắt nạt hay không thì liên quan cái đít gì tới cậu? Cậu lại là gì của tôi chứ?"
"..."
"Cho nên Tống Yếm, hôm nay cậu nói những lời này là bởi vì cậu là đồ ngốc à?"
"..."
Cánh tay đang kéo vạt áo của Tống Yếm cương cứng tại chỗ, không dám cử động tiếp nữa.
Hết chương 46..