"Cho nên là người yêu qua mạng của Hạ gia thật ra là tài khoản phụ của anh Yếm?"
"Mà người yêu qua mạng của anh Yếm thật ra là đối tượng yêu qua mạng của Chu Tử Thu?"
"Nhưng trên thực tế, đối tượng kia vốn là bạn thân của ảnh Yếm, cũng không có yêu đương qua mạng với bất kỳ ai?"
"Đang yêu đương chân chính chỉ có hai người các cậu?"
"Bởi vì sợ phụ huynh và giáo viên phát hiện dùng gậy đánh uyên ương, thế nên mạnh mẽ lén lút yêu nhau?"
"...!Ừ."
Tống Yếm cam chịu gật đầu.
Triệu Duệ Văn nghe cậu giải thích xong mà nhất thời không còn lời gì để nói.
Sau một hồi yên lặng thật lâu, thở dài một hơi, tháo mắt kính xuống, xoa xoa mặt kính, lại đeo lên thêm lần nữa, nghiêm túc nhìn về phía hai người bọn họ: "Cho nên các cậu nói thẳng cho tôi nghe không phải là được rồi à, có cái gì mà phải gạt tôi? Ở trong lòng các cậu, tôi là loại người sẽ lấy chuyện này đi nói bậy khắp mọi nơi hả?"
"Không phải." Tống Yếm cảm thấy quyết định của mình thì vẫn nên để bản thân đi giải thích mới tương đối hợp lý, nhàn nhạt mở miệng, "Tôi không biết các có thể chấp nhận được không, sợ rằng lỡ đâu mấy cậu không thể chấp nhận, lúc ở chung sẽ khá là xấu hổ."
Tuy rằng năm nay đồng tính luyến ai yêu nhau cũng chẳng phải là chuyện gì đặc biệt không thể chấp nhận, nhưng mà thật sự xảy ra bên cạnh mình thì không giống cho lắm.
Tống Yếm rất vất vả mới thích ứng với hoàn cảnh xã giao trong Tam trung, không muốn sự hòa hợp này vì một vài nhân tố không thể khống chế.
Triệu Duệ Văn nghe thấy lời này, lại thở dài một hơi: "Anh Yếm, có phải cậu quá coi thường tình cảm của tụi mình rồi đúng không, tôi có thể không làm bạn với mấy cậu chỉ vì chuyện này thôi à? Các cậu là tội phạm giết người phạm pháp hay là đi phá chuyện tình cảm của người khác? Hai người các cậu ở bên nhau, tôi thân là anh em tốt, chẳng lẽ tôi lại không chúc phúc cho cả hai à?"
Tống Yếm hơi châm chước một chút cách dùng từ của y: "Anh em tốt?"
"Vô nghĩa, chẳng lẽ chúng ta không phải là anh em tốt?" Triệu Duệ Văn trực tiếp hỏi lại, "Tuy rằng tôi không thể gọi là lên núi đó xuống biển lửa vì cậu, nhưng mà ít nhiều vẫn hy vọng cậu và anh Dã có thể bên nhau thật hạnh phúc có đúng không? Các cậu nói với tôi, cần người yểm trợ qua mặt người ngoài, lẽ nào tôi lại không giúp? Ít nhất cũng phải nể tình anh em cơ bản nhất chứ, kết quả hai cậu lại xem tôi là người ngoài, tôi thương tâm quá đi mất, thật đó."
Vẻ mặt Triệu Duệ Văn thoạt nhìn quả thật có chút thất bại.
Cảm giác trong lòng Tống Yếm nhất thời có chút phức tạp.
Cậu từ nhỏ đến lớn chỉ có tổng cộng hạ người bạn, một người là Thẩm Gia Ngôn, bởi vì từ nhỏ cùng nhua lớn lên, bản thân đã cứu mạng cậu chàng, một người là Hạ Chi Dã, bây giờ đã thành bạn trai của cậu, trừ cả hai ra, cậu cũng không yêu cầu viễn vông có thêm người bạn nào cả, nhưng không ngờ rằng trong lúc cậu bất tri bất giác, cậu đã có thêm những người bạn khác.
Chẳng hạn như tiểu Béo vì tình yêu của cậu và Hạ Chi Dã mà rầu thúi ruột.
Chẳng hạn như Triệu Duệ Văn vì muốn khiến cậu và Hạ Chi Dã hòa giải mà tìm đủ mọi cách.
Chẳng hạn như Khổng Hiểu Hiểu dùng một đống acc clone lên mạng xã hội mắng người như con đẻ sau khi biết cậu bị Thượng Duy bắt nạt.
Thậm chí còn có Thương Hoài lên Bắc Kinh theo đuổi ước mơ bị công ty tịch thu điện thoại cũng không quên tìm mọi cách giúp cậu vạch trần hành vi đáng xấu hổ của Thượng Duy, còn một lòng một dạ phải gửi đĩa nhạc tặng cậu.
Những người này có lẽ quen biết không lâu, có lẽ cũng chưa từng trải qua sinh tử, cũng chẳng biết bí mật sâu xa trong lòng mỗi người, cũng chỉ đơn giản là cùng nhau ăn nhậu chơi bời vui cười trách mắng, nhưng sẽ hạnh phúc vì thấy cả bọn cùng vui, sẽ tức giận thấy thấy mọi người tức giận.
Nhưng ở trong độ tuổi đơn thuần nhất, sự nghĩa khí đơn giản nhất như vậy là đã đủ rồi.
Mà sau khi Triệu Duệ Văn tỏ ra thất bại xong, lại thở dài một hơi: "Với cả anh Yếm này, cậu với Hạ gia thì làm sao cơ? Các cậu vừa cao ráo vừa đẹp trai mà còn học rất giỏi nữa, một người cuồng bạo lực, một người có máu M, quả thật là trời sinh một đôi, trời đất tạo nên, ở bên nhau quả là cái lẽ xưa nay, chính nghĩa trời giáng, việc vì dân trừ hại như thế này, có cái gì mà tự ti? Nên quang minh chính đại, đường đường chính chính nhận lấy những lời chúc phúc của bạn bè như bọn tôi, hiểu chưa?"
Hiểu rồi.
Nhưng lại chưa hoàn toàn hiểu hết.
Tại sao lại thành cuồng bạo lực và M?
Tại sao lại thành chính nghĩa trời giáng vì dân từ hại?
Tống Yếm muốn phản bác, nhưng sau một hồi tổ chức ngôn ngữ, phát hiện bản thân không thể phản bác được.
Cũng may Triệu Duệ Văn dường như chỉ xem chuyện này giống một chuyện bình thường không mấy to tác, không rối rắm nữa, đứng dậy vỗ vỗ đất dính trên quần: "Được rồi, tôi đi tìm tiểu Béo dịch lều ra xa 20 mét đây, hai người các cậu họp xong nhớ xuống trung tâm dịch vụ 24/24 dưới chân núi mua đồ uống nhé, đến lúc đó chúng ta liên lạc qua loa nhỏ."
Nói xong xoay người chuẩn bị đi.
Sau đó dừng lại, quay đầu: "Từ từ, có phải chúng ta đã quên chuyện gì rồi đúng không?"
"Ừ." Hạ Chi Dã giơ tay chỉ về bóng dáng cô độc tịch mịch như như xác không hồn ngồi cách đó không xa, "Chỗ kia vẫn còn một nam sinh vừa mới biết bản thân thích con trai đang cần cậu khuyên nhủ kìa."
Triệu Duệ Văn: "..."
Tống Yếm: "..."
Sau một hồi trầm mặc ngắn ngủi.
"Tôi cảm thấy việc này thật sự hơi khó khuyên nhủ, cậu ấy nghĩ không thông cũng rất dễ hiểu, cứ...!Tùy duyên đi." Triệu Duệ Văn xoay người cáo từ.
Tống Yếm nhìn bóng dáng như gặp ngũ lôi oanh đỉnh của Chu Tử Thu, đột nhiên thấy bản thân chết nhục cũng không có thảm như vậy.
Có lẽ đây là mảnh đời bất hạnh cần có một mảnh đời bất hạnh hơn nó đến để hỗ trợ.
Vừa định hỏi Hạ Chi Dã nên làm sao đây, đã thấy bóng dáng cô độc tịch mịch kua đột nhiên đứng phắt dậy, sau đó nhanh chân chạy về phía lều, xách hành lý rồi bước nhanh xuống núi.
Hạ Chi Dã gọi hắn ta: "Mày đi đâu đó?"
Chu Tử Thu không hề ngừng bước, chọt chọt điện thoại, đầu cũng chẳng thèm nâng: "Ra sân bay."
Hạ Chi Dã: "?"
Chu Tử Thu: "Cậu ấy đến Nam Vụ."
Cậu ấy là ai, không cần nói cũng biết.
"Mày không giận cậu ấy à? Chấp nhận sự thật bản thân là gay? Chuẩn bị hẹn hò với cậu ấy?" Hạ Chi Dã lười biếng tung ra ba câu hỏi cực gắt.
Ngón tay chọt màn hình của Chu Tử Thu hơi khựng lại, rồi sau đó rất nhanh đã tiếp tục di chuyện: "Không."
"Vậy bây giờ đã hơn mười một giờ tối rồi, mày còn đi tìm người ta?"
"Chỉ số thông minh của cậu ấy đâu phải tụi bây không biết, lỡ bị bọn buôn người lừa đi còn phải tính sổ trên đầu tao nữa.
Tao gọi xe ra sân bay ra, đi trước đây, tụi bây từ từ chơi."
Nói xong, Chu Tử Thu nhanh chóng đi xuống núi.
Nhìn bóng dáng đi xa dần của hắn ta, Tống Yếm lạnh lùng tung ra một vấn đề: "Cậu nói xem Thẩm Gia Ngôn có thể bị cậu ấy đánh chết không đây."
"Không đâu.
Nhưng sẽ nhanh thôi, nó sẽ chấp nhận sự thật bản thân nó là một cái ghim kẹp giấy." Hạ Chi Dã gối tay dưới ót, nằm thẳng lên mặt cỏ.
Tống Yếm uốn gối ngồi bên cạnh hắn, quay đầu nhìn hắn: "Sao cậu lại biết?"
"Cậu nghĩ xem mất bao nhiêu lâu để tôi chấp nhận việc bản thân là một cái nhang muỗi?"
Tống Yếm nhớ lại quá trình ngắn ngủi khi cậu nhận ra chính mình thích một người con trai sau đó chấp nhận việc bản thân thích một người con trai, cảm thấy lời của Hạ Chi Dã không phải không có lý.
"Vậy cậu chấp nhận nó lúc nào?"
Tống Yếm hỏi.
Hạ Chi Dã nghĩ nghĩ: "Hình như cũng không có quá trình này thì phải."
"?"
"Lần đầu tiên Thẩm Gia Ngôn hỏi tôi có ý với cậu không, tôi cảm thấy tôi quả thật có ý với cậu, nên không có nghĩ đến vấn đề cong hay không cong."
"Tại sao?"
"Bởi vì suy cho cùng tôi luôn muốn thích cậu, thích một người chính là thích hết mọi thứ của người đó, không thể vì cậu là con trai nên tôi không thích cậu nữa, thế thì sao mà gọi là thích cho được?"
Hạ Chi Dã nằm trên mặt đất nhìn Tống Yếm, con ngươi màu nâu nhạt chứa ảnh ngược của bầu trời đêm đầy sao, dịu dàng giống như ngân hà.
Tống Yếm chỉ lạnh lùng a một tiếng: "Vậy có phải cậu cũng thích tôi đánh cậu không?"
"Ừm, thích." Hạ Chi Dã trả lời không chút do dự, "Dù sao thì cậu cũng là cuồng bạo lực, tôi là M, trời sinh một đôi mà."
"Cậu mới bạo lực...!Á."
Tống Yếm vốn dĩ muốn quay người chừa chỗ cho Hạ Chi Dã, kết quả khuỷu tay đang chống trên mặt đất đột nhiên bị trượt, trọng tâm không vững, ngã thẳng lên trên người Hạ Chi Dã.
Hạ Chi Dã thuận thế ôm eo cậu, nhẹ nhàng cười nói: "Còn thích cậu nhào vào trong lòng tôi nữa."
"Tránh ra."
Tống Yếm trợn trắng mắt, không chút lưu tình.
Hạ Chi Dã đúng lý hợp tình: "Cậu đè trên người tôi, tôi tránh thế nào đây?"
"Vậy buông ra."
"Ai da, tay dính luôn lên người Yếm Yếm của chúng ta rồi, tránh không ra, làm sao bây giờ." Hạ Chi Dã ôm Tống Yếm, cười cực kỳ không biết xấu hổ.
Tống Yếm chưa gặp người ấu trĩ như vậy bao giờ, còn chưa nghĩ xong nên phản kích như thế nào, Hạ Chi Dã đã thấp giọng cười nói bên tai cậu: "Cơ mà không phải tôi hoàn toàn chưa từng có lúc rối rắm."
Tống Yếm: "?"
"Thật ra lần đầu tiên tôi nằm mơ thấy cậu sau đơ có phản ứng, tôi tra Baidu cả đêm, lúc đó tôi còn cảm thấy con người của tôi sao có thể làm chuyện có lỗi với anh em như vậy, nhưng mà bây giờ..."
"Thế nào?"
"Bây giờ tôi thấy tôi còn có thể làm việc càng có lỗi với anh em hơn cơ."
"..."
Tống Yếm hít sâu một hơi, "Hạ Chi Dã, cậu mà không buông ra nữa tôi sẽ gọi người đến."
Hạ Chi Dã hoàn toàn không lo lắng: "Yên tâm đi, tiểu Béo và Triệu Duệ Văn đều là người có dục vọng cầu sinh, chúng ta comeout luôn rồi, hơn nửa đêm, cô nam quả nam, cậu cảm thấy bọn họ sẽ qua đây à?"
"..."
Quả nhiên là không nên comeout!
Bằng không Hạ Chi Dã ít nhất sẽ có chút kiêng kị.
Nhưng mà hiện tại Tống Yếm hối hận cũng đã không còn kịp, chỉ đành để Hạ Chi Dã ôm eo ăn đậu hủ: "Bây giờ cuối cùng cũng chỉ còn hai người chúng ta, có thể chính thức bắt đầu hẹn hò, bạn trai đáng yêu của tôi có muốn tỏ vẻ gì không?"
Tống Yếm xụ mặt: "Không có."
"Nếu cậu không có, vậy chỉ có một mình tôi có thôi." Hạ Chi Dã một tay giữ sẵn eo Tống Yếm, một tay cầm điện thoại, nhìn thời gian, "Hiện giờ là 23 giờ 55 phút đêm 31 tháng 12 năm 2020."
Tống Yếm vẫn xụ mặt như cũ: "Cho nên?"
"Cho nên tôi có thể chính thức mời bạn trai của tôi lấy một cái hộp nhỏ trong túi áo khoác của tôi ra được không?"
Tống Yếm nghi ngờ vói tay vào túi áo khoác của Hạ Chi Dã, quả thật sờ túng một cái hộp nhỏ vuông vức, còn có cảm giác như nhung tơ.
Đầu ngón tay của Tống Yếm hơi khựng.
Hạ Chi Dã cười nói: "Yến tâm, không phải nhẫn cầu hôn, tôi muốn mua nhưng mua không nổi, nên mua một món đồ khác dùng tạm."
Nói cứ như ai đó thèm lắm vậy.
Tống Yếm móc ra, chẳng thèm đoái hoài mở hộp nhìn thử, sau đó khựng lại thêm lần nữa.
Nương theo ánh đèn trên mái lều có thể nhìn thấy rõ ràng tạo hình của hai chiếc khuyên tai màu đèn đang nằm trên tấm nhung đen lánh.
Khuyên tai rất nhỏ, đường kính khoảng chừng hai ba milimet, một trai một phải, mỗi cái đều được khắc một chữ 喜 mảnh dài, nằm song song cạnh nhau, vừa lúc hợp thành một chữ 囍.
"Có thời gian thì cùng tôi đi xỏ lỗ tai nhé, xỏ ngay tai trái ấy." Hạ Chi Dã giơ tay nắn vuốt cái lỗ nhỏ trên vành tai phải của Tống Yếm, "Như vậy vừa lúc cậu có một chữ hỉ, tôi có một chữ hỉ, cậu không phải là Tống Đại Hỉ nữa, mà là Tống Đại Hỷ."
*Tống Đại Hỉ lúc trước là 宋大喜, Tống Đại Hỉ bây giờ là 宋大囍, chữ hỉ gấp đôi kia thường hay thấy khi đám cưới ý.
Đầu ngón tay đang ôm eo Tống Yếm của Hạ Chi Dã nhẹ nhàng viết chữ 囍 lên trên lưng cậu: "Cậu biết chữ này có ý nghĩa gì không?"
Tống Yếm nhìn đôi khuyên tai nằm trong hộp, banh mặt: "Có ý nghĩa gì."
"Có nghĩa là từ nay về sau sự yêu thích mà bạn nhỏ Tống Đại Hỉ của chúng ta nhận được sẽ tăng gấp đôi, hơn những bạn nhỏ nhà người khác nhiều ơi là nhiều, bởi vì bạn ý có một người bạn trai tuyệt vời có một không hai." Hạ Chi Dã nghiêm túc nhìn Tống Yếm, cứ như đang giảng giải chân lý thế gian.
Tống Yếm cuối cùng cũng không cố nổi nữa, cười thành tiếng: "Hạ Chi Dã, cậu có thể giữ chút mặt mũi được không."
"Giữ mặt mũi làm gì, tôi chỉ cần cậu thôi."
Hạ Chi Dã buông cánh tay đang ôm Tống Yếm ra, cầm cái khuyên tai nho nhỏ đặt trên tai phải của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve một chút, thấp giọng nói: "Hy vọng từ hôm nay trở về sau, năm nào tôi cũng có thể bù đắp gấp bội những thứ mà Tống Đại Hỉ nhà chúng ta từng thiếu so với những đứa trẻ khác, cũng hy vọng Tống Đại Hỉ nhà chúng ta có thể trở thành bạn nhỏ được người khác yêu thích nhất trên thế giới.
Cơ mà đến lúc đó có lẽ tôi sẽ ghen, cho nên cậu nhất định phải nói với tôi là, tuy rằng có rất nhiều rất nhiều người thích cậu, nhưng cậu vẫn thích tôi nhất nhé."
Chiếc vòng tay màu đen trên cổ tay phản xạ ra ánh sáng lạnh thấu xương theo động tác của hắn, chỉ có viên đá mặt trăng màu hồng nhạt lại dịu dàng giống như ánh trăng chân chính được đeo kính lọc.
Y hệt như Hạ Chi Dã thình lình nhảy ra xông vào cuộc sống đơn điệu lạnh nhạt của Tống Yếm, là màu hồng nhạt đột ngột chói mắt nhất giữa hai sắc màu trắng đen, rồi lại giống như gãi đúng chỗ ngứa, hài hòa dị thường.
Mà ngay khi Hạ Chi Dã nói xong câu đó, cách đó không xa cũng truyền đến tiếng loa tràn đầy sức sống: "Tống Yếm! Hạ Chi Dã! Chúc mừng năm mới! Chúc các cậu một năm không có bạo lực gia đình, không có chiến tranh, không có thương vong, chỉ có mọi việc tốt đẹp, đầu bạc răng long! Peace & Love! Yêu các cậu nhiều lắm á!"
Tiếng loa quanh quẩn giữa nơi cắm trại trống trải, kéo dài không thôi, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng nói đầy kiên định quyết tâm của tiểu Béo và Triệu Duệ Văn cho dù đã biết có khả năng sẽ đối mặt với cái chết nhưng vẫn muốn lớn tiếng chúc phúc từ bên trong âm thanh vỡ vụn.
Nếu không phải khu cắm trại này chỉ có mấy người bọn họ, Tống Yếm đoán chừng đã nổi quạu giết người.
Nhưng mà giờ khắc này, Tống Yếm nghe thấy câu chúc phúc ngốc nghếch đó, thế mà chỉ biết cúi đầu mỉm cười.
Nếu nói Hạ Chi Dã là vệt màu hồng phấn đầu tiên trong sinh mệnh của cậu, vậy đám ngốc kia chính là những màu sắc kỳ lạ và ồn ào bị màu hồng phấn lôi vào cuộc đời cậu.
Tuy rằng có hơi quỷ dị, có chút dở hơi, nhưng mà bức tranh này quả thật đã từng chút từng chút trở nên sinh động và đáng yêu hơn nhiều.
Cũng khá tốt.
Cậu nghe âm thanh đếm ngược qua năm mới ở nơi xa, rũ mắt nhìn vào đôi mắt của Hạ Chi Dã: "Bây giờ lại 59 phút 57 giây ngày 31 tháng 12 năm 2020."
Hạ Chi Dã hơi nhướng mày: "Cho nên?"
"Cho nên tôi phải tỏ vẻ về lần hẹn hò đầu tiên của chúng ta."
Nói xong, Tống Yếm cúi đầu hôn lên môi của Hạ Chi Dã.
Tiếng chuông nơi xa vừa lúc gõ vang mười hai tiếng, pháo hoa xán lạn lộng lẫy nở rộ trên bầu trời đêm xanh thẳm phía sau lưng cậy, dùng tư thế nhiệt liệt và ngắn ngủi chào đón một năm mới vừa đến.
Cậu nói: "Hạ Chi Dã, tôi thích cậu."
Nghiêm túc kiên định giống hệt cái ngày Hạ Chi Dã nói ra câu thích với cậu dưới pháo hoa và tiếng tiếng chuông ở trong công viên giải trí.
Bọn họ đang quang minh chính đại đường đường chính chính yêu thương lẫn nhau, bọn nó xứng đáng để nhận lấy những lời chúc phúc của tất cả bạn bè.
Không có gì mà cậu không dám thừa nhận, cũng không có gì để cậu thẹn thùng, càng không có gì để cậu kháng cự cả.
Mà Hạ Chi Dã nhìn vào hai mắt Tống Yếm, nghe thấy câu nói đó, trong lòng rung động, trực tiếp một xoay người đè Tống Yếm dưới thân hôn cho đủ.
Nhưng vừa mới quay người, đã nghe thấy tiếng loa của hai tên độc thân từ trong bụng mẹ trước nay chưa từng yêu đương cho nên không biết khi hẹn hò sẽ xảy ra chuyện gì truyền đến ở một nơi cách đó không xa: "Các cậu hẹn hò xong chưa! Hẹn hò xong rồi thì có còn nhớ đến đồ uống của chúng ta không! Không đi mua là nước lẩu cạn hết bây giờ!"
"...!Đệt."
Người tốt tính như Hạ Chi Dã cũng không nhịn được cười nhẹ mắng tục một câu, "Hai tên ngốc nghếch."
Nhưng là bạn tự mình chọn, chỉ có thể tự mình nhận.
Hạ Chi Dã bất đắc dĩ mỉm cười đứng lên, kéo Tống Yếm: "Đi thôi, mua đồ uống nào."
Không khí đã bị phá hư gần như không còn.
Tống Yếm cũng cười rồi tự nhiên nắm lấy tay hắn, mượn lực đứng lên, tay trong tay đi xuống chân núi.
Nhưng mà đi chưa được mấy bước, cánh tay còn lại của hai người đã bị một béo một gầy nắm lấy từ phía sau: "Đi, cùng đi."
Hai tên nam sinh tay cầm tay tản bộ dưới ánh trăng nhất định rất kỳ quái.
Nhưng mà bốn tên nam sinh tay cầm tay chắc sẽ không kỳ quái đâu nhở.
Cho nên tình yêu của anh em, bọn họ phải đến bảo vệ.
Tóm lại, một nắm mới đến rồi, nhất định phải là một năm tốt thật là tốt.
Hết chương 70..