Khi lỗ tai của Hạ Chi Dã được phép cho thay khuyên tai mới cũng là lúc kỳ nghỉ đông vừa kết thúc.
Hai người dạo chơi gần nửa thành phố Bắc Kinh, sau đó thì thừa dịp trước khi Tống Minh Hải về nhà, trở về Nam Vụ.
Sắp đến kinh trập, khác với tiết trời đầu xuân gió tuyết khô ráo rét lạnh nơi phương bắc, thành phố phương nam ẩm ướt ấm áp đã bắt đầu đổ mưa xuân tí tách không dứt.
Phiến đá xanh xưa cũ nằm trong hẻm Tại Tửu đã mọc lên không ít những tảng rêu xanh non, trơn trượt và dính ướt, thế cho nên lúc bà nội Lưu dẫn tiểu Mạt Chượt trở về sau chuyến đi thăm quê, mỗi bước chân đều phải cực kỳ cẩn trọng.
Nhờ sự giúp đỡ của bà ngoại Tống Nhạc Nhạc và dì Đàm, quần áo mùa xuân mà hai tên nam sinh mua cho bà nội Lưu và tiểu Mạt Chượt lần này đã đạt đến độ cao chưa từng có về chất lượng và thẩm mỹ.
Một già một trẻ vui vẻ đến nỗi yêu thích không buông tay.
Bà nội Lưu cầm quần áo mới, làm như cảm khái vạn ngàn: "Bà thật sự có phúc, làm hàng xóm của ba mẹ con, tay không nhặt được một đứa cháu nội hiếu thảo như vậy, bây giờ còn có nhiều thêm một nhóc tiểu Yếm, thật là ông trời chiếu cố."
Hạ Chi Dã lười biếng nằm trên ghế nằm, trong miệng ngậm kẹo que, cười nói: "Nghe ông nội của con nói, cái ngõ nhỏ cũ kỹ này sắp phá bỏ di dời rồi đấy ạ, may mắn của bà vẫn còn ở đằng sau cơ."
"Thật à?"
Bà nội Lưu quay đầu lại, ánh mắt có vẻ khó tin.
Hạ Chi Dã gỡ kẹo qua ra, niết trên đầu ngón tay, lung lay hai cái: "Thật ạ, chắc là sang năm sau, đến lúc đó đoán chừng có thể được chia hai căn hộ."
Điện nước trong chung cư có thang máy nhất định sẽ tiện hơn bây giờ, còn có người quản lý tài sản, người giả và trẻ em sống một mình có người giúp đỡ, đến khi đó hắn và Tống Yếm đến nơi khác học đại học cũng có thể yên tâm một chút.
Hơn nữa ở một căn, rồi cho thuê một căn, mỗi tháng thu nhập cố định khoảng hai ba ngàn tệ, cuộc sống có thể dư dả không ít.
Việc này là một tin tốt đối với một bà lão sống trong một cái ngõ nhỏ hơn phân nửa cuộc đời, cũng là một thông tin có chút thương cảm.
"Chỉ là thấy tiếc cho gốc quế này thôi."
Bà Lưu nhìn về phía cây hoa quế bốn mùa xanh tốt bên ngoài cửa sổ, thở ra một hơi dài, "Năm nay hoa quế nở rộ, bà có ủ mấy bình rượu hoa quế cho hai đứa, đã cất kỹ luôn rồi, chờ đến lúc con và tiểu Yếm thi đại học thì sẽ lấy ra cho các con uống thử."
Hạ Chi Dã suy nghĩ đến tửu lượng của Tống Yếm, không khỏi nở nụ cười: "Bà nội, bà không nỡ bỏ Tống Yếm, nên muốn cho cậu ấy học thêm một năm nữa đấy ạ."
Nói xong, bị Tống Yếm lạnh lùng liếc mắt một cái.
Bà Lưu cũng giận hờn trách một câu: "Phi phi phi, con nít mà nói bậy nói bạ cái gì đó, trước khi thi đại học thì mở tiệc, bưng rượu hoa quá lên uống, cái này gọi là thiềm cung chiết quế, dấu hiệu tốt, hiểu chưa?"
*Thiềm cung chiết quế: Bảng vàng đề tên, tui nghĩ ý của bà nội là hai chữ quế trùng nhau nên tui để yên luôn.
"Vâng vâng vâng, dấu hiệu tốt, không hổ là đồng chí Lưu Quế Phân của chúng ta, có văn hóa." Hạ Chi Dã trịnh trọng dựng thẳng ngón tay cái, lấy làm khen ngợi.
Hắn cảm thấy đồng chí Lưu Quế Phân quả thật đã đưa ra một chủ ý tuyệt diệu.
Bộ dáng ngoan ngoãn dễ lừa của Tống Yếm sau khi uống say quả thật không thể quá dễ thương như vậy được, cho nên trước khi thi đậu học không thể để Tống Yếm uống rượu, sau khi thi xong có thể lừa Tống Yếm uống nhiều một chút.
Đến lúc đó Tống Yếm đã thành niên rồi, hắn cũng không cần phải làm Liễu Hạ Huệ, dịch vụ 180 thăng cấp thành 360 cũng không phải không được.
Ghi tên bảng vàng, động phòng hoa chúc, có thể nói là hoàn mỹ.
Tống Yếm vừa nhìn thấy vẻ mặt tươi cười gian tà của Hạ Chi Dã là biết trong đầu hắn không nghĩ đến chuyện gì tốt, chỉ là nghe thấy điện thoại trong túi vang leng keng leng keng không ngừng nên cũng lười so đo với với hắn, lấy điện thoại, mở ra nhìn thử, không biết Khổng Hiểu Hiểu đã kéo cậu vào nhóm mới khi nào nữa.
Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài 2.0 (18).
Chị Khổng yang lake: Mọi người chú ý, chú ý nhé, ngày mai 1.3 vào học, 5.3 chính là hội diễn văn nghệ kỷ niệm ngày thành lập trường, thế nên sáu giờ tối nay tất cả mọi người phải đến trường diễn tập, sau đó thử trang phục mà tôi đã thuê xem có vừa hay không, không vừa thì nói sớm một chút để tôi đi đổi, nghe chưa?
Chị Khổng yang lake: Ồ, còn nữa, nhớ mặc đồng phục đấy, Lưu Đức Thanh nói hôm nay có đại biểu cực học sinh xuất sắc của khóa trước đến để thực hiện quy trình trước, thế nên mọi người nhớ giữ gìn diện mạo trường học, nếu không đến lúc đó bảo vệ không cho vào trường đấy.
Chị Khổng yang lake: Nhận được tin nhắn nhớ trả lời.
Mười lăm người khác đều đã trả lời xong xuôi, chỉ còn dư lại Tống Yếm và Hạ Chi Dã.
Mà trong nhóm nhỏ năm người ở một đầu khác, Khổng Hiểu Hiểu trực tiếp tag tên hai người.
Chị Khổng yang lake: Anh Yếm và anh Dã đâu? Tôi sợ bọn họ tắt thông báo của nhóm cũ nên cố ý lập nhóm mới, tại sao vẫn không thấy người đâu hết vậy? Hơn nữa còn thiếu cả hai người cùng một lúc?
Không cho tương lai còn dài: Hai người bọn họ nếu không có xuất hiện thì không phải là đang đi chung với nhau à, đối với bọn họ ý, sinh đôi dính liền cũng chẳng phải là một từ hình dung khoa trương đâu.
Chị Khổng yang lake: Không đến mức đó đâu nhở, tết nhất lễ nghi, hai người bọn họ có thể dính chung một chỗ được sao?
Lớp phó học tập chỉ yêu học tập: Chị Hiểu, cậu đã từng nghe bài thơ này chưa, chính là viết cho hai người bọn họ.
Chị Khổng yang lake:?
Lớp phó học tập chỉ yêu học tập: Sơn vô lăng, thiên địa hợp, tài cảm dữ quân tuyệt.
*Đỉnh núi mài mòn, trời đất nhập một, em mới dám xa người.
Chị Khổng yang lake:...
Chị Khổng yang lake: Cậu nói đúng.
Chị Khổng yang lake: Thế nên trong mấy cậu ai dám inbox riêng với bọn họ? Hai người bọn họ là vai chính, hôm nay cần phải đến thử quần áo.
Không cho tương lai còn dài: Không phải là hai bộ lần trước à?
Chị Khổng yang lake: Không phải, cửa hàng kia đóng cửa rồi.
Không cho tương lai còn dài: Ồ, tại sao lại thế.
Lớp phó học tập chỉ yêu học tập: Tại sao lại thế.
Không cho tương lai còn dài: Cơ mà ban ngày ban mặt nên có hơi không dám quấy rầy hai người bọn họ, sợ bị ám sát.
Lớp phó học tập chỉ yêu học tập: Me too cộng một.
Không cho tương lai còn dài: Đương nhiên, trời tối rồi càng không dám.
Lớp phó học tập chỉ yêu học tập: Me too cộng hai.
Không cho tương lai còn dài: Nghĩ đến những ngày tháng bị nhét cơm chó vẫn phải kéo dài hơn một năm rưỡi, tôi bỗng cảm thấy bi ai.
Lớp phó học tập chỉ yêu học tập: Me too cộng ba.
Không cho tương lai còn dài: Nên là chúng ta phải làm gì đây.
Lớp phó học tập chỉ yêu học tập: Không sao, dù sao thì Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài ở trong kịch bản sẽ có kết thúc BE vì gia đình ngăn cản, đến lúc đó tôi sẽ sửa lại cho ngược thêm một chút, khóc chết bọn họ, để báo mối thù bị rắc cơm chó của chúng ta.
Không cho tương lai còn dài: Ý kiến hay.
Mắt thấy hướng đi của đề tài càng ngày càng không bình thường, Tống Yếm vội vàng nhanh tay trả lời tin nhắn trong nhóm chat: Nhận được rồi.
Những người khác lập tức trả lời.
Không cho tương lai còn dài: Ok, người đã đủ rồi.
YAN:? Không phải còn Hạ Chi Dã à?
Không cho tương lai còn dài: Cậu nhận được và cậu ấy nhận được có gì khác nhau à?
Lớp phó học tập chỉ yêu học tập: Tôi cá là bây giờ cậu ấy không nằm ngoài phạm vi của cậu quá hai mét.
Tống Yếm ngước mắt nhìn thoáng qua Hạ Chi Dã đang ngồi ăn kẹo que ở nơi mà cậu vừa nhấc tay là có thể chạm được: "..."
Cậu và Hạ Chi Dã dính nhau như vậy sao?
Nhóm người này có phải là quá không trương rồi không?
Cậu cần phải chứng minh việc cậu và Hạ Chi Dã là hai thân thể trưởng thành độc lập.
Vì thế nhìn đồng hồ, cất điện thoại, tiện tay mặc đồng phục học sinh vào bên trong áo khoác, lấy dù ra: "Tôi đến trường trước đây, qua nửa tiếng nữa rồi cậu hẵng đến."
Hạ Chi Dã: "?"
"Tự mình xem tin nhắn trong nhóm."
Tống Yếm lạnh như băng bỏ lại một câu như vậy rồi một mình xoay người bung dù bước vào trong cơn mưa xuân tiêu điều liên miên nơi con hẻm có màu xám xanh.
Để lại Hạ Chi Dã dựa trên ghế nằm, lấy điện thoại ra, nhìn lịch sử trò chuyện, sau đó cười tươi cắn cây kẹo que vị bạc hà cuối cùng còn dư lại trong miệng.
Chồng chồng mới cưới dính nhau chút thì làm sao.
Đám chó độc thân này quả là ghen ghét bọn họ, nên châm ngòi ly gián.
Muốn khiến Tống Yếm vượt khỏi phạm vi hai mét của hắn, không có khả năng.
Nghĩ thế, xách áo khoác đồng phục móc trên lưng ghế dựa, chân dài bước đi, chỉ vài bước là đã đuổi kịp, chui vào tán dù của Tống Yếm, ôm chầm bả vai cậu rồi cười nói: "Khó mà làm được, tôi không thể chấp nhận nỗi khổ tương tư khi chia lìa khỏi bạn trai tôi suốt nửa tiếng đồng hồ được."
Đệt con mẹ nó chứ nỗi khổ tương tư.
Nếu không phải bên ngoài còn đang đổ mưa không nhỏ, Tống Yếm nhất định đã dùng chân đá bay Hạ Chi Dã, lạnh mặt ghét bỏ: "Tránh ra, đừng có dính dính nhớp nhớp."
"Chậc, người dính dính nhớp nhớp với tôi ở Bắc Kinh không biết là ai, tại sao sau khi đến Nam Vụ lại không chịu nhận nợ?
Tống Yếm mặt không cảm xúc, rút chim vô tình: Ừ, chán, chán đến nỗi trong vòng một hai năm tới đây cũng không muốn dính dính nhớp nhớp với cậu, cho nên cậu có thể lấy cái móng vuốt đang vói vào cổ áo khoác của tôi được chưa."
Vừa dứt lời, đột nhiên ầm ầm ầm một tiếng, phía chân trời tối đen xẹt qua một tia sét, đinh tai nhức óc, không hề có dấu hiệu, Tống -trai đểu lạnh lùng vô tình- Yếm cả kinh đến nỗi theo bản năng lui về phía sau, rúc vào trong lồng ngực của Hạ Chi Dã.
Nhìn bạn học Tống Đại Hỉ sợ tối sợ quỷ rồi sợ sấm đột nhiên giật mình trong lòng, Hạ Chi Dã thật sự nhịn không được, cười nhẹ: "Thấy không, nói láo là thiên lôi sẽ đánh xuống.
Cậu xem đi, tôi nói tôi yêu Tống Đại Hỉ thì ông ấy chẳng có phản ứng gì hết."
Tống Yếm chợt nhận ra bản thân thất thố, vội vàng đứng thẳng người thêm lần nữa, lạnh như băng nói: "Trùng hợp mà thôi."
"Vậy cậu lặp lại lần nữa đi."
"Chán, chán đến nỗi trong vòng một hai năm tới đây cũng không muốn dính dính nhớp nhớp với Hạ Chi Dã."
Ầm ầm ầm ầm xẹt ---
Tia sấm vang dội gấp hai lần so với lúc trước lập tức vang lên trên đất phẳng.
Hạ Chi Dã mỉm cười ôm chặt Tống Yếm theo bản năng nhảy bắn vào trong lòng của hắn thêm lần nữa, thấp giọng nói: "Thế nên là có vài lời không thể nói bậy, ông trời có mọc lỗ tai đấy nhé.
Cơ mà tại sao Yếm cưa của chúng ta cái gì cũng sợ thế, nhu nhược vậy à?"
Khi đó Tống Yếm còn chưa hiểu câu nói đầu tiên của Hạ Chi Dã rốt cuộc có ý gì, chỉ là sau khi nghe thấy câu sau của hắn, thẹn quá thành giận cho Hạ Chi Dã một chỏ: "Cậu mới nhu nhược! Cả nhà cậu đều nhu nhược!"
Hạ Chi Dã cũng thuận thế ôm Tống Yếm, toàn bộ cơ thể nằm liệt trên vai của cậu: "Ừm ừm, tôi thật sự rất nhu nhược, bị cậu đánh một chút là đứng dậy không nổi, muốn anh Yếm ôm ấp hôn hít mới có thể khỏe lại."
"Hạ Chi Dã! Cậu đừng có không biết xấu hổ như vậy được không!"
"Ai da, hết cách, tôi quá nhu nhược, đứng cũng đứng không nỗi, Yếm cưa mau đến đây ôm tôi một cái đi."
"Ôm cái rắm!"
"Yếm cưa, tôi khát, tôi muốn uống trà sữa do cậu mua cho tôi."
"Cút.
Không có tiền."
"Tôi mời cậu uống."
Hai người một người cười một người mắng, ấp ấp ôm ôm truy đuổi đùa giỡn rồi xuất hiện trên phố cũ của trường học.
Bọn họ cho rằng nó giống như hi tiếu nộ mạ mỗi một lần đi qua con phố cổ này, sẽ không ngừng lặp đi lặp lại, mãi không biết mệt, với toàn thân đầy tinh thần phấn chấn và sự vui vẻ không thể che giấu.
Những người bán hàng rong hai bên phố cổ cũng đã sớm quen với hai thân ảnh thiếu niên đĩnh đạc bắt mắt như hình với bóng.
Nằm dưới tán ô, nghe tiếng mưa rơi, nhâm nhi tách trà có nắp, mỉm cười nói một câu tuổi trẻ thật tốt, chờ đến sáng sớm ngày mai, để ngắm nhìn phong cảnh xinh đẹp quen thuộc này một lần nữa.
Nhưng mà không có người nào ngờ được rằng, đây lại là lần cuối cùng học được nhìn thấy hai cậu thiếu niên mặc đồng phục học sinh cùng nhau đi qua con hẻm nhỏ hẹp và sâu thẳm chứa đầy hương thơm của hoa quế mang tên Tại Tửu, rồi lại cùng nhau tươi cười đi qua khu phố cũ chen chúc cổ xưa tràn ngập mùi khói lửa này.
Mãi cho đến khi bọn họ dừng lại trước quán trà sữa bên kia đường, gấp dù lại, sau đó mỉm cười ngẩng đầu, lại nhìn thấy chiếc xe Maybach và Bentley quen thuộc đậu trước cổng trường, mới lập tức thu liễm tất cả ý cười.
Tống Minh Hải và ông Hạ đứng trước cửa lớn trường học, cùng với Lưu Đức Thanh, nhìn bọn họ cách một con phố chật hẹp.
Nhìn bọn họ nắm tay bên nhau.
Nhìn lắc tay giống y như nhau trên cổ tay của bọn họ.
Nhìn đôi khuyên tai chữ hỉ vừa nhìn đã biết là trời sinh một đôi trên vành tai của bọn họ.
Khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt hờ hững, tây trang giày da, cao cao tại thượng.
Như là kẻ nắm trong tay quyền lực sinh sát đang soi xét những chú cừu non phạm sai lầm, và không ban cho chúng quyền lợi được biện giải.
Cũng chỉ trầm mặc quan sát như thế mãi, cho đến khi trên đất phẳng tại một nơi xa xôi bỗng vang lên một tiếng sấm mùa xuân đánh tan sự yên tĩnh tăm tối của con phố cũ.
Tống Minh Hải mới lãnh đạm mở miệng: "Chủ nhiệm Lưu, tôi định dẫn Tống Yếm quay về Bắc Kinh, hy vọng chuyện thủ tục có thể giải quyết xong trong hai ngày nay."
Một câu bình tĩnh hờ hững, nghe không rõ cảm xúc, cũng nghe không ra đường sống cho phép cãi lại.
Mà Tống Yếm đối diện với tầm mắt của ông ta và nắm chặt tay của Hạ Chi Dã hơn bao giờ hết.