Không từ chối nha thành công hôn sâu kiểu Pháp với Dung Tự rồi.—
Chương dưới đây khá dài, nếu bạn có ý định “nốt chương này rồi ngủ” thì nên cân nhắc kỹ.
—
Yến Thành.
Dung Tự bị đoạt mệnh liên hoàn call của Đỗ Lâm gọi tỉnh, hai mắt nhập nhẹm rời giường đi tắm.
Chuyên viên tạo hình đã ngồi chờ ở phòng khách, do có hoạt động đi thảm đỏ nên phía thương hiệu cố ý gửi âu phục may đo cao cấp và trọn bộ trang sức phối kèm, đồng hồ, khuy măng sét…
Đỗ Lâm thuận miệng trò chuyện phiếm với hắn: “Ngoài cửa nhà Lộ lão sư có chiếc xe đỗ lại, hình như là tới tìm cậu ấy.”
Dung Tự đã buồn ngủ muốn chết nhưng nghe thấy “Lộ lão sư” thì tỉnh ngay, hắn ngậm bàn chải đánh răng đi tới màn hình giám sát xem thử.
Gần cuối năm, ngoài trời còn đang đổ tuyết, biển số chiếc kia nhìn có hơi quen.
Dung Tự suy nghĩ rồi khẽ nhướng mày.
Giang Nhất Mạn?
Lần trước Lộ Thức Thanh đã nói với bà ta rõ tới vậy rồi mà sao người này vẫn cứ như âm hồn bất tán thế này?
Lì lợm dây dưa làm bộ đáng thương có ích gì? Lộ Thức Thanh sẽ không trúng chiêu này đâu.
Dung Tự cũng không lo tới, quay về tiếp tục đánh răng.
Đỗ Lâm đưa âu phục đã chọn sẵn cho hắn xem, Dung Tự gật đầu đã biết. Rửa mặt xong, hắn ngồi đó tạo hình, tay thì cầm di động, định gửi cho Lộ Thức Thanh “lời tỏ tình mỗi ngày”.
[Tu: Nhớ em rồi.]
Bình thường không có cảnh quay thì Lộ Thức Thanh sẽ trả lời trong chớp nhoáng. Tối qua Dung Tự xem thông cáo, hắn biết hôm nay đoàn phim di chuyển địa điểm, không xếp lịch quay.
Dung Tự đã trang điểm xong mà Lộ Thức Thanh vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Trước nay chưa từng có chuyện như vậy.
Không lẽ giờ này cậu vẫn còn ngủ hay sao?
Dung Tự lại gửi tin sang: [Buổi sáng tốt lành nha. Hôm nay có sắp xếp gì vậy?]
Lộ Thức Thanh vẫn không trả lời.
Dung Tự không nhịn được nữa, hắn gọi điện thẳng sang đấy.
Với người sợ giao tiếp xã hội như Lộ Thức Thanh mà nói, di động là tính mạng thứ hai của họ, sẽ rất hiếm khi xảy ra tình huống gián đoạn liên lạc. Nhưng lần này lại là “không thể thực hiện cuộc gọi”.
Dung Tự cau mày, hắn lại gọi sang Châu Phó.
Khác với Lộ Thức Thanh, Châu Phó nhanh chóng bắt máy, chỉ là giọng nói có chút kỳ quái: “Dung lão sư, có việc gì thế?”
Lòng Dung Tự vẫn có chút bất an: “Thức Thanh còn đang ngủ à? Sao không gọi được vậy?”
Hình như Châu Phó che micro lại, nói với người bên cạnh mấy câu, mãi lát sau mới đáp: “À không có gì, Thức Thanh đánh rơi điện thoại nên hỏng rồi, lát tôi kêu giao hàng mua cái mới gửi tới.”
Lòng Dung Tự thoáng thả lỏng đôi chút: “Vậy để em nói chuyện với Thức Thanh được không?”
Châu Phó “ừm” rồi đưa điện thoại cho Lộ Thức Thanh.
Thanh tuyến của Lộ Thức Thanh thiên về tone lạnh, giọng nói truyền qua còn mang theo vẻ sai lệch, vẻ lạnh lùng khác lạ thấy rõ: “Dung Tự.”
Dung Tự thở phào: “Tôi nghe mẹ nói bên Xuyên Thanh đổ trận tuyết rất lớn. Lúc bọn em đi lại nhớ cẩn thận. Di động sao lại vỡ thế? Em không sao chứ?”
“Không sao.”
Hình như bên cạnh Lộ Thức Thanh có người, lúc cậu nói chuyện bất giác đè thấp giọng, không muốn để người khác nghe: “Thì cầm không chắc nên rơi xuống đất. Để lát nữa em mua cái mới rồi gửi tin cho anh.”
Dung Tự cười lên: “Ừ, tối nay xong việc tôi sẽ về… Nhớ tôi rồi à?”
Lộ Thức Thanh ngượng ngùng đáp: “Ừa.”
Dung Tự cười vểnh cả khóe môi.
Chuyên viên hóa trang trang điểm cho Dung Tự đã nhiều năm, biết hắn tốt tính, nhân duyên tốt, nói chuyện với ai cũng mang theo vài phần ý cười. Nhưng đây là lần đầu cô thấy dáng vẻ cười không ngừng được của hắn.
Lẽ nào yêu đương thật rồi sao?
Dung Tự cười tít mắt rồi cúp máy, tâm tình vui vẻ cả ngày bắt đầu từ một cuộc gọi.
Tiệc tối đêm nay là buổi trình diễn trang sức đến từ thương hiệu nước ngoài Larch. Nước hoa Burn năm ngoái Lộ Thức Thanh làm đại diện cũng là nhãn hiệu dưới trướng thương hiệu này, có thể nói là sang trọng xa xỉ.
Số minh tinh trong giới giải trí đến tham gia có thể đếm trên đầu ngón tay, ai cũng là đỉnh lưu nhân khí cao.
Dung Tự tạo hình xong thì đã là buổi trưa, hắn ăn qua quýt rồi đội tuyết đi tới hội trường tiệc tối.
Chiếc xe đỗ lại ngoài biệt thự buổi sáng hãy còn đó.
Dung Tự sở hữu bờ vai rộng, vòng eo thon. Lúc hắn không cười, mặc âu phục đen thì khí chất dửng dưng lạnh lùng. Dung Tự giương ô đi qua sân viện tuyết rơi lả tả, trợ lý đã mở sẵn cửa xe. Ngay lúc sắp lên xe, hắn nghiêng mái đầu liếc nhìn.
Trên nóc xe đã đọng lớp tuyết dày.
Bỗng dưng cửa xe mở ra, hình như Giang Nhất Mạn trông thấy hắn, bà ta chẳng kịp che ô đã giẫm giày cao gót chạy tới, hốt hoảng gọi: “Dung… Dung tiên sinh, đợi đã.”
Lộ Thức Thanh chán ghét giao lưu với Giang Nhất Mạn, Dung Tự cũng theo đó mà chẳng muốn nghe bà ta nói nhiều. Song hắn vẫn lịch sự nhấc tay đóng cửa xe lại, hờ hững bảo: “Bà nói đi.”
Giang Nhất Mạn đứng trong tuyết, ngũ quan của bà với Lộ Thức Thanh rất giống nhau, dường như trời sinh lạnh lùng lại bạc tình.
“Cậu có biết… bao giờ Thức Thanh quay lại không?”
Dung Tự cười rộ: “Thức Thanh trong đoàn phim, bà hỏi Tạ tổng thích hợp hơn là hỏi người ngoài như tôi đó.”
Giang Nhất Mạn rũ mắt không nói gì.
Nếu Tạ Hành Lan nói cho bà biết thì bà cũng đâu cần đội tuyết ở đây chờ thời như vậy.
“Mấy tháng này Thức Thanh không về.” Cuối cùng Dung Tự cũng nói, “Dù bà có chờ ở đây thì em ấy cũng chẳng biết đâu.”
Lời này nói cứ như thể chuyện Giang Nhất Mạn đợi ở đây chỉ là khổ nhục kế để Lộ Thức Thanh thấy đau lòng hổ thẹn vậy. Giang Nhất Mạn điếng người, bà đè thấp giọng: “Tôi chỉ muốn gặp mặt nó…”
Dung Tự nhạt giọng bảo: “Tôi cảm thấy lời Thức Thanh nói lần trước đủ rõ ràng rồi, từ nay về sau em ấy không muốn thấy bà nữa.”
Giang Nhất Mạn bị người ngoài đáp trả hai lần liền như vậy, dù có dễ chịu thế nào cũng thấy giận. Bà ta cau mày hỏi: “Cậu có tư cách gì nói câu này thay Thức Thanh chứ?”
Dung Tự cũng không giận, hắn cười với bà ta: “Tôi chỉ lặp lại lời của Thức Thanh thôi, sao bà Giang lại giận tới vậy? Nếu hôm nay Thức Thanh có ở đây, không lẽ bà cũng sẽ nổi giận với em ấy à?”
Giang Nhất Mạn tái mặt, bà ta hốt hoảng nhìn Dung Tự hồi lâu rồi đột nhiên hỏi: “Cậu với Thức Thanh… hai người rốt cuộc có quan hệ gì?”
Lần trước, sau khi trở về nhà, Giang Nhất Mạn xem bù lại hết tất cả những gì có liên quan tới Lộ Thức Thanh, bà vừa tự hào vừa cứ có cảm giác người đàn ông luôn buộc với Thức Thanh có điều không đúng.
Giang Nhất Mạn lăn lộn trong giới đã lâu, bà biết cái giới này đâu có có yên ắng như vẻ bề ngoài mà toàn là nước đục, bẩn thỉu vô cùng.
Có họ Tạ và Tạ Hành Lan làm chỗ dựa, Lộ Thức Thanh sẽ không đến nỗi phải gặp những thứ này, chỉ là cái người tên Dung Tự này…
Vừa nhìn đã thấy chẳng đứng đắn gì.
Dung Tự không đứng đắn cười tít mắt: “Bà nghĩ sao?”
Tim Giang Nhất Mạn nảy lên, trực giác nói cho bà ta hay chắc chắn người này có mưu đồ bất chính với Lộ Thức Thanh. Lúc khóe mắt liếc thấy mảnh giấy hoa hồng trong ốp lưng di động của Dung Tự, suy đoán của bà ta đã được chứng thực.
Trên mặt Giang Nhất Mạn hiện lên tia ghê tởm: “Rốt cuộc cậu muốn thế nào mới thôi quấn lấy Thức Thanh nữa đây?”
Dung Tự lại vui vẻ: “Có phải bà sẽ quẳng 5 triệu tệ ra để tôi rời khỏi con trai mình không? Ngại quá, tôi cũng coi như có chút tiền, muốn tôi rời khỏi Thức Thanh thì bà bỏ ra nhiều một chút.”
Giang Nhất Mạn chưa thấy ai mặt dày tới vậy, bà ta trừng mắt nhìn hắn: “Cậu…”
“Bà cứ suy nghĩ đi.” Dung Tự cười như không cười gấp ô lại, “Khi nào bà nghĩ xong giá cả thì cứ tìm tôi, tùy thời cung hầu.”
Dứt lời, hắn lên xe, tiêu sái bỏ đi.
Giang Nhất Mạn: “...”
Dung Tự chẳng chịu chút ảnh hưởng nào cả, hắn nhàn nhã búng mấy bông tuyết vươn trên vai, sau đó khôi phục lại vẻ chẳng ra sao ngày thường, tâm tình rất vui vẻ mà lướt điện thoại.
Xem phản ứng của Giang Nhất Mạn thì hẳn là không chấp nhận được chuyện con trai mình thích đàn ông.
Chờ đến khi Thức Thanh đồng ý, dù có chọc tức bà ta thì hắn cũng phải rêu rao cho tất mọi người cùng hay.
Dung Tự không mềm lòng như Lộ Thức Thanh mà còn rất thù dai, cứ nghĩ tới dáng vẻ Lộ Thức Thanh sốt cao thì ôm mình gào góc lúc trước là hắn lại không nhịn được lửa giận, thật muốn thay cậu trút giận cho bõ bèn.
Dung Tự thong dong xem tin trên wechat, trong lúc vô ý hắn vuốt khung chat ghim xuống, để lộ ra nhóm chat đoàn phim “Ba đồng tiền” được cài đặt “tin nhắn miễn làm phiền” phía dưới.
Ngày thường nhóm này có rất ít tin, Dung Tự lại có mặt trong rất nhiều nhóm nên hắn không chủ động bấm vào bao giờ.
Sau khi đóng máy “Ba đồng tiền”, Dung Tự cài đặt không xem tin nữa, song lúc này đây vừa liếc mắt đã thấy nhóm chat ngày thường chỉ nhắn thông cáo hành trình giờ có 99+ tin nhắn.
Dung Tự nhíu mày, bấm vào xem.
Tin tức hoa cả mắt, nói đủ thứ chuyện. Dung Tự kiên nhẫn vuốt lên, sắc mặt hắn thay đổi ngay.
[Phụ trách hiện trường: Ai đem hành lý của Lộ lão sư tới bệnh viện hộ với]
[Zhoupapa: Tôi về lấy ngay]
Bệnh viện?
Dung Tự sầm mặt toan gọi cho Châu Phó, nhưng hắn còn chưa bấm gọi đã nhớ tới ban ngày Châu Phó với Lộ Thức Thanh hai người đó giấu giấu diếm diếm bèn nhanh chóng đổi sang gọi người khác.
Đối diện rất nhanh đã nghe máy.
Giọng Trình Nhất Chiêu cũng có vẻ chột dạ không rõ lý do: “Dung lão sư? Có việc gì thế?”
Dung Tự lạnh lùng: “Cậu tự thú ngay bây giờ hay chờ tôi qua đó rồi mới chịu tự thứ?”
Trình Nhất Chiêu: “...”
Khóc không ra nước mắt.
Cậu tên Chiêu chứ có tên Chịu đâu mà!
Buổi sáng anh Châu đã ghé qua “uy hiếp”, không được nói lại với Dung Tự, giờ Đại Ma Vương lại nghiêm hình bức cung.
Giọng Trình Nhất Chiêu đã run run: “Dung lão sư đang nói gì vậy, sao tôi…”
“Giờ tôi tới đó ngay.” Dung Tự hờ hững, “Cậu không nói thì khi tới nơi tôi cũng sẽ biết thôi. Nếu anh Châu hỏi ai nói thì tôi chỉ có thể khai là cậu.”
Trình Nhất Chiêu: “...”
Trình Nhất Chiêu sắp khóc tới nơi luôn rồi, nhưng cu cậu cũng thấy không nên giấu Dung Tự, vậy là rối rắm hồi lâu thì cũng nói thật.
“Trời tuyết đường trơn, xe của Lộ lão sư mất kiểm soát tông đuôi xe khác… Nhưng mà không sao! Giờ cậu ấy đang ở bệnh viện quan sát.” Trình Nhất Chiêu vội nói, “Không sao hết thật á, Lộ lão sư còn còn đang tung tăng nhảy nhót kìa!”
Dung Tự hít sâu một hơi.
Đã vào tới bệnh viện rồi mà còn kêu tung nhăng nhảy nhót sao?!
“Được.” Dung Tự nói, “Tôi cúp máy trước đây.”
Vừa dứt lời, hắn cũng không đợi Trình Nhất Chiêu vá víu lại đã cúp máy.
Đỗ Lâm nghe vậy cũng lờ mờ đoán được chuyện gì, cô cau mày nói: “Sao vậy?”
“Rẽ qua sân bay.” Vẻ mặt Dung Tự lạnh lùng hiếm thấy, “Đặt vé máy bay tới Xuyên Thành nhanh nhất.”
Đỗ Lâm cả kinh: “Tiệc tối hôm nay không phải đi thảm đỏ thông thường đâu, cả giới chỉ mời có hai nghệ sĩ nam. Bên đó đã chuẩn bị, sau tiệc tối sẽ định người đại diện toàn cầu của thương hiệu. Nếu cậu vắng mặt, tám phần sẽ vào danh sách đen của các thương hiệu trang sức lớn đó, tới chừng đó tài nguyên…”
Đỗ Lâm cố gắng nói rõ lợi hại cho hắn nghe. Dù sao cô rất rõ, Dung Tự từ một diễn viên nhỏ không tên không tuổi đã nỗ lực ra sao mới đạt được thành tựu như hôm nay.
Dung Tự chống trán, thấp giọng nói: “Không sao, ra sân bay đi.”
Đỗ Lâm với trợ lý nhìn nhau.
Dung Tự một khi đã quyết định thì sẽ rất khó thay đổi, Đỗ Lâm do dự một chốc, thấy hắn cứ lơ đễnh như vậy, dù có tới tiệc tối thì chắc trạng thái cũng không ổn. Cô chỉ đành để tài xế quay xe ra sân bay.
Theo thuyết pháp huyền học của Trình Nhất Chiêu, Dung Tự sinh ra đã có mệnh cách rất tốt, giống như bật hack vậy. Ba mẹ tiến bộ cởi mở, thuận buồm xuôi gió bình an lớn lên, sau thì vào giới giải trí thì từng bước ổn định, làm đâu chắc đó cho tới tận hôm nay.
Hắn mang tâm tư khoáng đạt, chưa từng chịu cảnh thiếu thốn tình yêu, chưa bao giờ trải qua cảm giác lo được lo mất như Lộ Thức Thanh cả. Dù có là yêu thầm theo đuổi người ta thì vẫn tràn đầy cẩn thận, nắm chắc thắng lợi.
Nhưng giờ đây, lần đầu hắn biết thế nào là con tim treo trên đầu ngọn lửa.
Lòng bàn tay quanh năm nóng ấm của hắn giờ đã lạnh căm, túa ra từng tầng mồ hôi lạnh. Cà vạt thắt chỉn chu siết hắn ngạt thở, hắn khẽ khàng kéo ra bằng năm ngón tay khớp xương rõ ràng rồi muộn màng nhận ra cổ họng mình giờ đây khô khốc vì quá khẩn trương.
Lộ Thức Thanh…
Hình như lúc nào cũng lắm nạn nhiều tai.
Lúc vừa biết nhau, Lộ Thức Thanh mới 19 tuổi, là cái tuổi người thường nhảy nhót vui tươi mà cậu thì lúc nào cũng phải nơm nớp sợ lo, sợ hãi cả thế gian này, dè dặt như đi trên dây thăng bằng vậy.
Gia đình thờ ơ nên cậu cần lắm tình yêu, Dung Tự chỉ tùy tiện đối xử tốt một chút thôi đã có thể khiến cậu coi đó là báu vật.
Dù Lộ Thức Thanh bị fan tự sinh của Dung Tự làm bị thương cũng không giận lây sang hắn, vì đề nghị của hắn mà bị kích động cũng chỉ lén trốn đi khóc.
Cứ như chỉ sợ làm phiền người khác.
Giờ cũng vậy.
Xuống xe lên máy bay, bay hai giờ thì hạ cánh.
Dung Tự gần như đã quên mất hắn đã tới đây bằng cách nào. Trên đường đến bệnh viện, hắn tắt chế độ máy bay trên điện thoại, tin nhắn đổ xô tới.
[Thức Thanh: Em đổi điện thoại mới rồi nè!]
[Thức Thanh: Hu hu hu mất hết tin nhắn rồi]
[Thức Thanh: Í? Dung lão sư đang bận hả? Vậy lát nữa em kiếm anh chơi sau.]
Một phút sau.
[Thức Thanh: Em tới nè (meo meo nhô đầu ra thám thính)]
Dung Tự nhắm mắt lại.
Bệnh viện gần ngay trước mắt, Dung Tự đeo kính râm, lạnh lùng đi thang máy lên theo địa chỉ Trình Gián Điệp đã cho. Thấy Lộ Thức Thanh còn đang hi ha gửi meme cho mình, hắn gọi điện thẳng sang.
Lộ Thức Thanh nghe máy, chắc cậu cảm thấy giấu diếm thế này nên hơi chột dạ, nói chuyện kém tự tin hẳn nên vừa nghe là tỏ thái độ thân thiết ngay.
“Dung lão sư, em nhớ anh rồi.”
Hiếm được lần Lộ Thức Thanh chủ động nói lời “tình tự”, nếu là trước kia Dung Tự đã vui cười toe toét. Nhưng lần này hắn làm gì còn tâm tình nghe cậu lấp li3m cho qua nữa mà dứt khoát hỏi: “Em đang ở đâu đó?”
Lộ Thức Thanh giả ngốc: “Gì cơ?”
Cốc cốc.
Có người gõ cửa.
Trời cũng đã tối, Châu Phó về khách sạn lấy hành lý cho Lộ Thức Thanh rồi. Nghe tiếng gõ, Lộ Thức Thanh “ồ” lên, cậu chỉ có thể vừa nghe điện thoại vừa ra mở cửa.
“Em còn có thể ở đâu nữa chứ?” Lộ Thức Thanh đi tới cửa, tiện tay mở ra, “Tất nhiên là em đang ở khách sạn rồi…”
Giọng nói chợt im bặt.
Dung Tự mặc âu phục đen tham gia tiệc tối, mái tóc được tạo kiểu ban sáng giờ đã rối. Hắn đứng đó, vẻ mặt lạnh lùng, hắn ngắt cuộc gọi còn đang kết nối đi, ngoài cười trong không cười.
“Khách sạn nhà Lộ lão sư mở trong phòng VIP bệnh viện à?”
Lộ Thức Thanh đần mặt ra đấy, di động kề bên tai chợt trượt khỏi lòng bàn tay.
Dung Tự thuận tay giơ ra chụp lấy chiếc di động Lộ Thức Thanh mới thay còn chưa kịp nóng lại, đỡ cho cậu một ngày lại phải thay hai chiếc điện thoại.
Lộ Thức Thanh có cảm giác mình đang mơ, cậu mờ mịt hỏi: “Sao… sao anh lại ở đây?”
Dung Tự lười giải thích với cậu, hắn chen vào phòng, đóng cửa lại luôn rồi thản nhiên cởi áo vest ra, còn xắn tay áo lên, sặc mùi sắp xử lý người khác.
Lộ Thức Thanh như vừa tỉnh khỏi cơn mơ, cậu cuống quýt gần như chạy theo, muốn giải thích với hắn: “Em… em em…”
Dung Tự “ừ” một tiếng, hắn nghiêng đầu nhìn cậu: “Đừng gấp, từ từ nói, chúng ta có thời gian.”
Lộ Thức Thanh: “...”
Cậu luống cuống, cứ ngơ ngác đứng đó.
Dung Tự sợ lo nơm nớp cả ngày, giờ đã thấy Lộ Thức Thanh tay chân còn nguyên vẹn, có thể nhảy nhót rồi, rốt cuộc hắn cũng đã có thể nặng nề thở ra. Lòng hắn hiếm khi tức giận tới vậy, muốn chất vấn Lộ Thức Thanh sao lại giấu hắn chuyện này.
Nhưng hết thảy những câu chất vấn chứa đầy giận dữ đều cạn khô chỉ trong tích tắc nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Lộ Thức Thanh.
Ngày tuyết rơi, xảy ra tông đuôi rất dễ bị thương, dường như Lộ Thức Thanh sinh ra đã mang mệnh xúi quẩy. Rõ ràng cậu ngồi ở vị trí an toàn nhất, vậy mà cậu cũng là người duy nhất bị thương.
Sắc mặt cậu vốn đã kém, trắng nhợt mang theo vẻ bệnh tật, nhất là khi thấy Dung Tự thì càng chột dạ áy náy. Sắc mặt đó càng thêm nhợt nhạt cứ như băng tuyết đắp thành vậy, chỉ xô nhẹ thôi cũng vỡ tan.
Dung Tự mềm lòng ngay.
Hắn dốc sức ngăn giọng nói gấp gáp của mình, dìu Lộ Thức Thanh còn đang mặc quần áo bệnh nhân ngồi xuống giường, dịu dàng hỏi: “Bị thương ở đâu rồi?”
Lộ Thức Thanh thận trọng nhìn sắc mặt hắn, chắc nhìn ra biểu cảm của hắn đã hiền dịu lại cậu mới nhẹ nhàng vén tay áo lên: “Cánh, cánh tay bị thương… nhưng mà vết thương không sâu, chỉ khâu có mấy mũi thôi.”
Dung Tự nhìn từng tầng băng gạc quấn đó như nhìn xuyên qua lớp tuyết, thấy máu thịt mơ bê bết khi đó.
“Còn không?” Hắn hỏi.
Khâu mấy mũi hẳn không tới mức phải nhập viện.
Lộ Thức Thanh che đầu, khô khốc đáp: “Não… bị va chạm nhẹ, bác sĩ nói có thể bị chấn động não nên kêu em ở lại bệnh viện hai ngày quan sát thêm.”
Dung Tự ngừng thở, cơn giận kia lại xông lên ngay tức khắc: “Lộ Thức Thanh!”
Bị thương ở đầu có thể coi là chuyện nhỏ sao?!
Lộ Thức Thanh sợ hãi cúi gằm mặt.
Dung Tự nói chuyện với ai đầu lưỡi cũng có thể nở hoa sen, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, không bao giờ có cảnh hắn chẳng nói được gì. Giờ đây bờ môi mấp máy là vậy mà hắn chẳng thốt được tiếng nào.
Lộ Thức Thanh thấy mình chọc Dung Tự giận đến nói không nên lời thì sợ sệt giơ tay ra kéo tay áo hắn: “Dung Dung Tự… ối!”
Dung Tự đột ngột ôm chầm lấy cậu.
Lộ Thức Thanh dại người.
Dung Tự hiếm được lần đổi hương nước hoa là vì tiệc tối hôm nay, giờ đây cái ôm của hắn mang vị hồng trà và chút đắng chát. Hắn nhắm chặt mắt, ôm chầm lấy Lộ Thức Thanh.
Lộ Thức Thanh không quen tiếp xúc thân mật tới vậy, cậu vô thức muốn chối từ.
Nhưng bàn tay vừa chạm tới lồ ng ngực Dung Tự thì đã nhận ra…
Con tim của hắn nện điên cuồng, cơ thể lại còn đang khẽ run rẩy.
Lộ Thức Thanh mờ mịt ở yên trong vòng tay của hắn, cậu cứ cảm thấy đầu mình liệu có phải bị đâm nên đã sinh ra ảo giác hay không?
Lúc nào Dung Tự cũng mang vẻ tự tin, chín chắn, nắm chắc mọi việc trong tay, cảm xúc ổn định khiến người bội phục. Lộ Thức Thanh chưa bao giờ thấy hắn có lúc mất kiểm soát cả.
Nhưng giờ đây hắn lại chẳng giống bình thường chút nào, không nói lấy một lời như đang ôm lấy món bảo vật mất rồi lại tìm về được vậy. Hắn gác cằm lên đ ỉnh đầu của cậu, còn có thể nghe loáng thoáng tiếng hơi thở run run.
Lộ Thức Thanh ngơ ngác giơ tay ra, thử ôm lấy tấm lưng của Dung Tự.
Sự áy náy gần như phủ kín cả người song Lộ Thức Thanh lại không giỏi dỗ dành ai cả, chỉ nói tiếng xin lỗi khô khan.
Dung Tự vẫn chẳng nói vì, dường như chỉ có ôm cậu hắn mới có thể bình ổn lại cảm xúc.
Thật lâu sau, cuối cùng hắn cũng hỏi cậu: “Là tôi không cho em đủ cảm giác an toàn sao?”
Lộ Thức Thanh bàng hoàng.
Dung Tự ngửi mùi thuốc đắng ngắt trên cơ thể cậu, khẽ khàng nhắm mắt lại.
Là hắn trước nay vẫn cứ lông bông, lời nói việc làm không đứng đắn, không cho Lộ Thức Thanh đủ cảm giác an toàn và chốn tựa vào trầm ổn mà cậu cần, vậy nên mới có chuyện cậu tốn sức bắt tay với người ta giấu hắn chuyện tày trời này có phải không?
“Không phải đâu!” Lộ Thức Thanh nói.
Dung Tự buông cậu ra, hắn cụp mắt nhìn xuống, dường như muốn nghe cậu nói lời giải thích.
Lộ Thức Thanh rất chậm chạp trong chuyện nhận biết tình cảm cảm xúc của bản thân mình. Thường thì mình cậu mổ xẻ, có khi cả ngày sau cũng chưa có kết luận chính xác nữa là, ấy thế mà lần này cậu lại rất rõ vì sao mình lại muốn giấu Dung Tự.
“Anh bận lắm…” Lộ Thức Thanh thì thầm, “Dù em có nói với anh thì anh cũng đâu thể nào về ngay.”
Giống như ba, giống như Tạ Hành Lan.
Từ nhỏ đã vậy, dù là Lộ Thức Thanh còn nhỏ đã mắc chứng chướng ngại giao tiếp thì cũng đâu có ai bỏ việc mình làm để tới ở bên cậu.
Lớn lên rồi, dù có là Tạ Hành Lan - người duy nhất mình có thể dựa vào đi nữa thì hắn cũng luôn bận bịu. Giữa công việc là Lộ Thức Thanh, hắn chưa bao giờ chọn cậu cả.
— Dù rằng Lộ Thức Thanh hiểu cho hắn nhưng lần nào con tim cũng sẽ thấy mất mát.
Lộ Thức Thanh đã quen bị người ta vứt bỏ, cậu đã chẳng còn là kẻ không tự lượng sức mình đi thăm dò sức nặng của bản thân trong lòng đối phương nữa.
Cậu sợ Dung Tự cũng sẽ như vậy.
Dung Tự chính miệng nói tiệc tối hôm nay quan trọng thế nào, nếu vắng mặt còn phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng. Chắc hẳn hắn sẽ không bỏ dở công việc tới đây ở bên cậu vì vết thương cỏn con của này.
Lộ Thức Thanh rất hiểu, dù sao thì nếu là cậu, cậu cũng sẽ không bỏ dở công việc.
Nhưng cậu sợ lời vứt bỏ ấy sẽ nói ra từ miệng Dung Tự.
Nếu đã vậy thì còn không bằng giấu đi, chờ hắn tham dự xong tiệc tối hôm nay rồi hãy nói sau.
Ủa khoan, tiệc tối?
Lộ Thức Thanh đang buồn thì chợt phát hiện ra điểm quan trọng, cậu mờ mịt nhìn Dung Tự, lâu sau đó mới hỏi: “Sao… sao anh quay lại rồi?”
Dung Tự cũng đã nghe ra chỗ mấy chốt của Lộ Thức Thanh, hắn lặng lẽ thở dài.
Lần trước hắn hoài nghi bản thân mình, giờ rốt cuộc cũng đã chắc chắn được, Lộ Thức Thanh không phải bị mình ép quá độ mới không có cảm giác an toàn.
Thật may.
Về sau vẫn nên thả chậm tốc độ một chút, không nên dọa người ta sợ thật.
“Không sao.” Dung Tự vuốt lại mái tóc rối của Lộ Thức Thanh, tùy ý đáp, “Không phải hoạt động gì quan trọng đâu, đền ít tiền là được rồi… Ăn tối chưa? Tôi đến khách sạn có phòng bếp nấu cho em chút gì ăn nhé?”
Lộ Thức Thanh vội lắc đầu: “Em ăn rồi.”
Khoảng thời gian này cậu vẫn luôn bận quay phim, không lên siêu thoại hay vào nhóm fan xem.
Chỉ là tiệc tối bình thường thật sao?
Tâm tình Dung Tự đã khá hơn lúc vừa tới đây nhiều, hắn kêu Lộ Thức Thanh về giường nằm rồi lại đi tìm bác sĩ hỏi kỹ tình hình vết thương của cậu. Sau khi chắc chắn không có gì đáng ngại mới an tâm hẳn.
Lúc quay lại phòng bệnh thì Châu Phó đã quay lại, giờ đang lải nhải.
“... Thiếu gia, không phải cậu chê ga giường bệnh bẩn, sống chết cũng không chịu nằm sao? Sao giờ ngoan ngoãn nằm thế này, có còn phải thay chăn ga gối đệm nữa không đây?”
Dung Tự: “...”
Hình như là bị hắn dìu qua đó.
Nghe tiếng đẩy cửa, Châu Phó ngoái đầu lại thì bất ngờ.
“Dung lão sư?”
Lộ Thức Thanh vẫn giữ nguyên tư thế nửa nằm mà Dung Tự đỡ khi nãy, bị Châu Phó quở trách thì đỏ bừng mặt, giờ thấy Dung Tự quay lại thì càng không thiết sống nữa.
Dung Tự vờ như chẳng nghe thấy gì hết, hắn nhận lấy chăn ga trên tay Châu Phó: “Để em đổi cho.”
“Ặc… ờ, ừ.”
Ở nơi Dung Tự không nhìn tới, Châu Phó liều mạng nháy mắt với Lộ Thức Thanh, ý là: Chuyện gì thế này?
Lộ Thức Thanh cũng có biết gì đâu, đâu biết sao Dung Tự lại hay tin.
Dung Tự đỡ cậu qua sô pha bên cạnh ngồi xuống rồi thành thạo trải giường cho thiếu gia.
Châu Phó trợn trắng.
Dung Tự đã tới rồi, coi ra tối nay cũng chẳng tới phiên anh ta trông bệnh.
Dung Tự trải giường nhanh gọn, cuối cùng Lộ Thức Thanh mới có thể thả lỏng nằm xuống, không còn vẻ lặng câm thấy chết không sờn như khi nãy nữa.
Châu Phó nhanh chóng tìm lý do chạy biến.
Dung Tự lấy di động ra xem định vị địa chỉ, lúc hắn tới cứ như người mất hồn vậy, tới giờ mới nhận ra bệnh viện không xa tiểu khu ba mẹ hắn sống là bao.
“Còn choáng không?” Thấy Lộ Thức Thanh nằm trên giường vọc điện thoại, hắn vỗ cẳng chân cậu, “Đừng chơi nữa, ngủ đi.”
Lộ Thức Thanh đang tra xem tiệc tối hôm nay của Dung Tự là của bên nhãn hàng nào, bị cắt ngang mới lúng túng thả di động xuống: “Vâng ạ.”
“Ba mẹ tôi cũng ở gần đây.” Dung Tự khoác áo vest lên, “Đợi tôi nửa giờ, tôi về lấy ít quần áo thay đổi, sẽ trở lại ngay.”
Lộ Thức Thanh vội kêu: “Không cần không cần, anh về nhà ngủ là được rồi.”
Dung Tự thuận miệng: “Em nhập viện thế này sao tôi ngủ được chứ?”
Lộ Thức Thanh ngẩn ra.
Đến tận khi Dung Tự đã rời khỏi, Lộ Thức Thanh mới khó nhọc hoàn hồn lại. Gương mặt cậu nóng chưa từng có. Lúc trước Dung Tự đã nói bao nhiêu lời âu yếm, lực sát thương lại chẳng bằng nổi một câu vô tâm kia.
Thanh máu của Lộ Thức Thanh suýt đã bị tuột về mức báo động.
***
Dung Tự mới bay tới Yến Thanh, chưa tới một ngày đã quay về. Ngụy Lễ Chi thấy vậy, đến mạt chược cũng không xào, bà ngạc nhiên hỏi hắn: “Con trai, con sập phòng thiệt rồi phải không?! Nói cho mẹ nghe, mẹ không chê con đâu!”
“Vâng vâng vâng, mẹ không chê con, mẹ chỉ muốn ăn dưa thôi.” Dung Tự lấy mấy bộ đồ thay đổi tắm rửa, hắn thuận miệng đáp, “Thức Thanh gặp tai nạn giao thông, bị thương rồi. Con tới bệnh viện ở với em hai hôm. Mẹ cứ đánh mạt chược tiếp đi ha.”
Ngụy Lễ Chi ngạc nhiên: “Tai nạn giao thông?! Có nặng không? Bị thương ở đâu đấy? Đang ở bệnh viện nào vậy?”
“Bệnh viện số 2, không có gì nghiêm trọng đâu.”
Ngụy Lễ Chi với Dung Tự dùng chung mạch não, bà sốt ruột nói: “Đã nhập viện rồi sao có thể không nghiêm trọng chứ?! Sao con nói năng vô tư thế hả? Như vậy mà còn đòi theo đuổi người khác nữa à?”
Dung Tự: “...”
Dung Tự kệ Ngụy Lễ Chi, hắn soạn quần áo với tốc độ ánh sáng. Ngó thấy nồi có canh gà còn ấm thì tiện tay lấy hộp giữ nhiệt đóng gói một phần rồi vội vã rời đi.
Gương mặt Ngụy Lễ Chi đầy vẻ lo âu, ngay cả mạt chược cũng chẳng muốn chơi nữa. Sau khi giải tán, bà lo lắng trùng trùng mà hỏi Dung Trạch: “Anh nói xem chúng ta có nên đi thăm Tiểu Lộ không nhỉ?”
Dung Trạch thì không có ý kiến gì, cũng chỉ lo Dung Tự có để bụng chuyện này hay không.
Chỉ là hai người này tính tình mau lẹ sốt sắng, hôm sau đã tiền trảm hậu tấu, xách đồ đi thăm Lộ Thức Thanh.
Lúc nhận được điện thoại, Dung Tự dở khóc dở cười, hắn chỉ đành hỏi Lộ Thức Thanh xem cậu có để bụng không.
Lộ Thức Thanh vội bật khỏi giường, cuống quýt nói: “Giờ, giờ luôn hả? Hôm nay em em chưa gội đầu nữa.”
“Không sao, em thế nào cũng đẹp hết.”
Lộ Thức Thanh thấp thỏm gật đầu. Dung Tự xuống lầu đón người.
Mấy phút sau, Ngụy Lễ Chi với Dung Trạch tay xách nách mang đi lên.
Lúc hai người còn là mối quan hệ bạn bè thì Lộ Thức Thanh đã không biết phải ở chung Ngụy Lễ Chi và Dung Trạch kiểu gì nói chi tới giờ cậu với Dung Tự đã tiến vào giai đoạn mập mờ, chỉ kém một bước chọc thủng lớp giấy cửa sổ nữa thôi.
Lộ Thức Thanh khẩn trương tới mức không biết phải nhét tay chân vào đâu nữa. Cậu lại cảm thấy ngồi trên giường thì kém lịch sự quá, muốn đứng lên thì bị Ngụy Lễ Chi đ è xuống.
“Bị thương thì đừng giày vò mình nữa.” Ngụy Lễ Chi vô cùng nhiệt tình, bà lại nắm tay Lộ Thức Thanh, quan sát vết thương được băng bó cẩn thận, đau lòng lắm, “Có đau không bé ngoan? Sau gần cuối năm lại chịu khổ tới như vậy chứ? Hôm qua nghe Dung Tự nói con thích uống canh gà, lão Dung dậy sớm có hầm một ít, cứ mặc sức mà uống ha, không đủ thì cứ nói với dì.”
Lộ Thức Thanh không nói vào được tiếng nào cả, lỗ tai nóng lên, chỉ có thể lúng túng gật đầu.
“Dung Tự lóng ngóng lắm, không biết chăm sóc người ta, nếu nó chọc con giận thì còn cứ nói với dì, dì mắng nó cho.”
Ngụy Lễ Chi vẫn tiếp tục lôi kéo cậu nói đủ thứ, về sau càng nói lại càng kỳ quái. Dù là Lộ Thức Thanh chậm tiêu thì cũng dần nhận ra có chỗ sai sai.
Đến chiều Ngụy Lễ Chi với Dung Trạch mới đi, Lộ Thức Thanh không hiểu mô tê gì cả, cậu hết nhịn được mới hỏi Dung Tự: “Dung Tự, ba mẹ anh… nói chuyện kỳ ghê, anh, anh nói cho họ nghe…”
Không đợi Lộ Thức Thanh hỏi hết, Dung Tự đang ngồi bên sô pha lười nhác gật đầu: “Ừ, họ biết lâu rồi.”
Lộ Thức Thanh dại người.
Gì cơ?
Ngụy Lễ Chi không rõ khẩu vị của Lộ Thức Thanh, mấy món mang tới có một túi chocolate nhập khẩu được gói bằng giấy vàng.
Dung Tự lười biếng xé giấy gói ra cắn từng miếng: “Tôi cứ tưởng gần đây họ mới biết, về sau nghĩ lại thì tám phần mười bọn họ đã phát giác ra từ lần ghé vịnh Tinh Thần đó.”
Mỗi tội khi đó Dung Tự còn đang hí hửng tưởng Lộ Thức Thanh thích mình, không hề nhận ra Ngụy Lễ Chi có điểm kỳ lạ.
Lộ Thức Thanh mịt mờ hỏi: “Không phải, bọn họ… bọn họ chấp nhận à?”
“Sao lại không chấp nhận chứ?” Dung Tự nghi hoặc, “Tính hướng có gì mà phải giấu chứ, tôi không trộm không cướp không bài bạc không hút chích cũng không giết người phóng hỏa. Nếu đã không phạm pháp thì sao lại không chấp nhận.”
Lộ Thức Thanh: “...”
Nhà cậu là không thể chấp nhận rồi đấy.
Nếu để hai nhà Tạ Lộ biết thì chắc chắn sẽ mắng cậu chết luôn.
Dung Tự đang ăn thì Đỗ Lâm gọi tới.
Trước giờ Dung Tự luôn nghe máy trước mặt Lộ Thức Thanh, thế nhưng lần này hắn lại đứng dậy: “Tôi đi nghe điện thoại.”
Lộ Thức Thanh không hiểu gì chỉ ngoan ngoãn gật đầu. Cậu cần di động lên xem tin nhắn do Châu Phó gửi tới.
[Châu sư Phó: Anh hỏi rồi, là buổi trình diễn trang sức Larch. Dung Tự không tới, lâm thời đổi thành Đậu Trạc. Phòng làm việc Dung Tự tốn rất nhiều sức lực làm quan hệ công chúng nên tạm chưa có tin tức tiêu cực lọt ra ngoài.]
Ngón tay của Lộ Thức Thanh hơi khựng lại.
Cùng ở trong giới giải trí với nhau, tất nhiên Lộ Thức Thanh hiểu rõ giá trị của thương hiệu Larch.
Dung Tự vắng mặt trong tiệc tối, dù có làm quan hệ công chúng tốt thế nào đi nữa thì e là mai sau cũng vào danh sách đen thôi.
Dung Tự còn đang nghe điện thoại ngoài ban công, vẻ mặt thoải mái lại tự nhiên. Song Lộ Thức Thanh vẫn có thể tưởng ra bên Đỗ Lâm là cảnh sứt đầu mẻ trán ra sao.
Lộ Thức Thanh mím môi.
Dung Tự nhanh chóng cúp máy, hắn làm như không có việc gì, nhàn nhã quay trở vào.
Lộ Thức Thanh hỏi khẽ: “Không có việc chứ?”
“Có thể xảy ra việc gì chứ?” Dung Tự bị Đỗ Lâm mắng nhức hết cả tai, hắn tùy ý đáp, “Đi, phải đi kiểm tra rồi.”
Có vẻ như Lộ Thức Thanh chưa bao giờ trải qua cảm giác khi được người khác chọn lựa đầy kiên định. Suốt cả buổi chiều, cậu cứ lâng lâng.
Dung Tự vắng mặt trong buổi trình diễn trang sức Larch, vai trò người đại diện cũng sẽ không suy xét đến hắn nữa. Có là đỉnh lưu như Dung Tự thì cũng là một kiểu tổn thất tài nguyên.
Bỏ thời gian ra làm kiểm tra, trạng thái của Lộ Thức Thanh rất tốt. Lại quan sát thêm một ngày nữa, nếu mai mà không có vấn đề gì thì cậu có thể xuất viện.
Lộ Thức Thanh có tâm sự, đêm đó cậu uống canh gà do Ngụy Lễ Chi mang tới xong thì nằm xuống giường.
Dung Tự hết sức để ý tới nhất cử nhất động của cậu, cứ sợ chấn động não lại sinh ra chuyện khác, hắn ngồi bên giường hỏi: “Sao vậy? Khó chịu hả? Choáng váng à.”
Ánh đèn trong phòng bệnh không sáng lắm, Dung Tự đứng ngược sáng, trên gương mặt hắn là vẻ dịu dàng lo lắng nói không nên lời.
Con tim Lộ Thức Thanh nặng nề nhảy, cậu vội cúi đầu, nói khẽ: “Không có.”
Làm kiểm tra cả một buổi chiều, Dung Tự còn cho là cậu đã mệt. Hắn tắt đèn: “Ngủ đi, có gì thì gọi tôi.”
Lộ Thức Thanh nắm lấy tay hắn: “Anh cũng về ngủ đi.”
Phòng VIP trong bệnh viện có một chiếc giường nhỏ, đêm qua Dung Tự ngủ tạm ở đấy một đêm.
Dung Tự cười khẽ: “Còn sớm mà, tôi chơi điện thoại một chút, chờ em ngủ rồi tôi sẽ đi ngủ.”
Lộ Thức Thanh nghe vậy mới buông tay ra.
Dung Tự ngồi xuống chiếc sô pha cạnh bên giường, hắn bật đèn ngủ, bắt đầu trả lời tin nhắn.
Sự kiện trình diễn trang sức lần này vẫn có ảnh hưởng khá lớn tới Dung Tự, Đỗ Lâm đau đầu suốt cả ngày.
Dung Tự cũng đau đầu, hắn nhai nuốt mấy viên chocolate còn lại rồi suy nghĩ cả đống phương án để phòng làm việc bàn giao với bên thương hiệu, cố gắng giảm tổn thất và ảnh hưởng xuống mức thấp nhất có thể.
Xung quanh tối đen, cả ngày hôm nay Dung Tự lại bận xoay mòng mòng, tối qua cũng chỉ nằm trên chiếc giường nhỏ kia chợp mắt có hai tiếng. Hắn trả lời tin nhắn rồi không chịu được nữa, mơ màng thiếp đi.
Lộ Thức Thanh nằm trên giường bệnh trở mình không ngủ được.
Nếu là thông cáo bình thường, Dung Tự đẩy thì cứ đẩy thôi, ít nhất cũng không tổn thất quá lớn. Nhưng lần này là tiệc tối cực quan trọng, tiền vi phạm hợp chỉ là chuyện nhỏ, tài nguyên về sau mới là chuyện quan trọng hơn.
Rốt cuộc Dung Tự nghĩ gì thế, sao lại đẩy tiệc tối quan trọng tới vậy mà chạy tới đây thăm mình chứ?
Lộ Thức Thanh như gã ăn mày giàu sụ chỉ sau một đêm vậy, cậu không dám tin chuyện được “ưu tiên lựa chọn” lại rơi trúng người mình.
Dung Tự…
Dung Tự Dung Tự.
Lộ Thức Thanh trở mình, tầm mắt xuyên qua gian phòng bệnh rộng lớn, nhìn về phía Dung Tự ngồi trên sô pha cách đó không xa.
Dung Tự đã ngủ rồi.
Lộ Thức Thanh ngẩn ngơ, cậu rón rén bước xuống giường, đi tới sô pha.
Trông Dung Tự có vẻ rất mệt, khuôn mặt còn mang theo vẻ uể oải, di động hãy còn để trên lòng bàn tay.
Lộ Thức Thanh nhẹ nhàng tắt chiếc đèn ngủ bên cạnh sô pha, cậu muốn Dung Tự ngủ ngon một chút.
Ngay lúc đang định rời đi thì màn hình di động của Dung Tự chợt sáng lên.
Lộ Thức Thanh vô ý liếc đến thì thoáng bàng hoàng.
[Đỗ Lâm: Tóm lại thì bít cửa làm người đại diện toàn cầu của Larch rồi. Chúng ta dọn dẹp chuẩn bị về quê ăn Tết đi.]
[Đỗ Lâm: A a a ghét quá!]
[Đỗ Lâm: Tiếng thét của nô lệ tư bản.jpg]
Lộ Thức Thanh ngơ ngác nhìn rồi đột nhiên cậu nhớ tới vẻ kinh diễm năm ấy khi Dung Tự lần đầu tiên đóng phim.
Ngay từ đầu Đỗ Phương Khê đã hay pha trò, không ưa người đời. Đến phút cuối, khi hắn đã trải qua hết thảy sóng gió cuộc đời mà đôi mắt vẫn cứ như thuở ban đầu làm cậu nhớ mãi cho đến tận hôm nay.
Người đời ai cũng sẽ bị ánh nắng rực rỡ hấp dẫn, dù cho sẽ dẫn lửa thiêu thân mình.
Đôi mắt Lộ Thức Thanh khẽ tối xuống, bất giác muốn men theo chút ánh sáng ít ỏi phát ra từ màn hình hình di động dựa dần Dung Tự thêm chút nữa.
Thêm một chút nữa.
Cho dù sợ hãi tương lai cũng có hề chi, ít ra ngay lúc này…
Dung Tự chọn cậu.
Đúng ngay lúc này, Dung Tự đáng ra đã say giấc lại thấp giọng cười khẽ
Lộ Thức Thanh sắp nhích vào lòng Dung Tự thì khựng lại, mở to mắt hết công suất mà nhìn hắn.
Không biết Dung Tự đã tỉnh lại từ khi nào, hắn mỉm cười, mở mắt ra. Ánh sáng từ màn hình di động rơi vào trong mắt hắn như đốm sao rơi vào giữa bầu trời đêm vậy. Hắn đè thấp giọng, dịu dàng hỏi: “Nửa đêm mà Lộ lão sư tới nhìn trộm tôi, em thích tôi đến vậy… à?”
Giọng nói chợt im bặt.
Màn hình di động chợt tối sầm, cả gian phòng bệnh bị bóng đêm bao trùm.
Lộ Thức Thanh chợt ngửa đầu lên hôn Dung Tự.
Mới nãy Dung Tự ăn mấy viên chocolate, tuy đã súc miệng rồi song răng môi vẫn còn vị chocolate nhàn nhạt.
Lộ Thức Thanh nắm cổ áo Dung Tự, dường như bóng đêm đã tiếp thêm cho cậu can đảm để tiến tới phía trước, để vứt bỏ ảo tưởng đáng sợ về tương lai.
Cậu chưa bao giờ bình tĩnh như lúc này đây, thậm chí còn tim cũng chẳng đập loạn. Cậu khẽ nhắm mắt lại, bắt chước dáng vẻ Dung Tự hôn mình lúc trước, trúc trắc lại cố gắng cạy mở bờ môi của Dung Tự bằng đầu lưỡi.
Vị chocolate xa lạ mà quen thuộc tràn ngập trong mũi.
Hóa ra…
Chocolate không hề đắng ngắt như trong ký ức.