Đừng Có Học Hư

Chương 32

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Mới quen bao lâu mà kêu nghe thân vậy.

Cọ tay, bong bóng màu hồng, sắp sửa hôn tới nơi…

Lộ Thức Thanh như thoát hồn, ánh mắt đờ đẫn.

Dung Tự chờ mãi cũng không có được câu trả lời, hắn nghĩ thầm toi rồi, có khi nào đùa quá trớn rồi không.

Ngay khi hắn đang định cứu nguy thì rốt cuộc Lộ Thức Thanh cũng có phản ứng.

Đại loại là CPU của cậu nóng quá cháy rồi, không hốt hoảng đỏ mặt tới tận mang tai như hồi trước mà là đơ mặt “à” một tiếng. Lộ Thức Thanh giơ tay ra cầm tấm banner được gấp vuông vức, giọng điệu chết lặng như đang trả bài vậy.

“Cám ơn Dung lão sư, tôi phải đi ngủ, ngủ ngon.”

Dung Tự: “...”

Rồi xong, quá trớn thật rồi.

“Khụ.” Hiếm khi Dung Tự áy náy, hắn bổ sung: “Tôi không có nhìn tới nội dung trên đấy.”

Lộ Thức Thanh: “...”

Không nói còn đỡ, hắn vừa dứt lời thì Lộ Thức Thanh hoàn hết cả hồn, trông cứ như cái bánh bao bị giở nắp nồi, khói trắng bốc nghi ngút. Lộ Thức Thanh ngượng muốn xỉu, nếu ở trong truyện tranh thì chắc giờ này mắt cậu đã xoay mòng mòng như khoanh nhang muỗi.

Bánh bao bị giở nắp sẽ xẹp xuống, vỏ bánh nhăn nhúm lỏng lẻo

dung-co-hoc-hu-chapter-32-1.jpg

Lộ Thức Thanh luống cuống giải thích: “Tôi tôi… không không không phải tôi lấy, là…”

Là fan hâm mộ nhét cho.

Đương nhiên Dung Tự biết là do fan hâm mộ nhét, hắn bất giác buông nhẹ giọng, muốn bày ra thái độ chuyện này thường thôi, gặp mãi cũng quen: “Tôi biết, có fans sẽ ship CP, ở giới giải trí cũng hay gặp lắm.”

Nhiệt độ trên mặt Lộ Thức Thanh vẫn không có ý định thuyên giảm.

Lần đầu cậu biết cảm xúc “xấu hổ” có thể làm người ta không chốn dung thân. Lộ Thức Thanh chỉ hận mình không hóa thành người giấy, chui tọt vào khe cửa cho rồi.

Đậu Trạc nghe thấy có biến, y cầm kịch bản đi ra: “Sao thế? Sao mắt Lộ lão sư đỏ thế?”

Lộ Thức Thanh: “...”

“Mắt Lộ lão sư từng bị thương, buổi tối không thể gặp ánh sáng nhiều.” Dung Tự liếc y, “Không phải mai hai người chỉ có một cảnh quay, đối diễn ba phút là đủ đầy rồi, nhanh về ngủ đi.”

Đậu Trạc không buồn ngó ngàng tới mấy câu chua lòm của Dung Tự, song y thấy mắt Lộ Thức Thanh đỏ thật nên cũng thông hiểu cho: “Vậy Thức Thanh, cậu nghỉ ngơi sớm nhé.”

Lộ Thức Thanh gật đầu mà cứ như ấm nước đang sôi, bốc khói ùng ục.

Đậu Trạc quay vào lấy điện thoại rồi rời đi.

Dung Tự vẫn còn muốn giải thích: “Lộ…”


Rầmmmm!

Lộ Thức Thanh đã quê tới đầu, thấy hai người có vẻ sắp rời khỏi, cậu mới vụng về đóng cửa lại. Đúng lúc chặn tiếng “Lộ” của Dung Tự lại ngoài cửa, không nghe thấy gì.

Dung Tự: “...”

Đậu Trạc hỏi xa hỏi gần: “Ông lại ghẹo gì người ta đấy?”

Dung Tự mặt dày, suýt bị cửa đập vào mặt cũng không thấy mất mặt ngượng ngùng, hắn lười nhác nói: “Nói vu vơ sao bảo là chọc chứ, ai như ông làm người ta ghét, y chang thằng mù ấy, người ta đã không để ý tới còn sáp lại.”

Đậu Trạc nhướng mày: “Dung lão sư, ông diễn lại cái kia được không?”

Dung Tự: “...”

Dung Tự diễn tại chỗ: “Tôi thật sự chỉ thưởng thức kĩ năng diễn xuất của cậu ấy… Hơn nữa cậu ấy lại là fan của tôi, tôi chiều fan thì đã làm sao. Cậu ấy không thích giao lưu với người khác lại mềm lòng không biết cách từ chối, sau này ông bớt chủ động chào cậu ấy đi.”

Đậu Trạc giữ nguyên nụ cười dịu dàng, y làm bộ kinh ngạc: “Fan mà không bấm theo dõi weibo thần tượng á hả?”

Dung Tự: “...”

Dung Tự chửi thầm thằng cháu này.

Mồm miệng ngày một cao siêu đấy.

Hắn không có hứng nói chuyện, thuận miệng đáp lấy lệ: “Chưa nghe chức năng âm thầm theo dõi bao giờ à? Lười nói với ông, phắn đây.”

Nói xong thì đóng cửa đi vào.

Phòng kế bên, Lộ Thức Thanh đã bắt đầu nghiên cứu xem làm thế nào để lên sao Hỏa định cư.

Cậu ngồi khoanh chân trên giường, mặt đỏ gần chết, run run ngón tay gửi tin cho Châu Phó.

[: A a a! #.... ¥ww#! slsl]

Châu Phó vừa xong việc ở công ty, đã đặt vé sáng sớm tới Bắc Thành với Lộ Thức Thanh, thấy một đống ký tự lung tung thì rất có kinh nghiệm.

[Châu sư Phó: Sao thế cụ, lại bị quê trước mặt Dung Tự à?]

[: Banner! Ở sân bay có người nhét banner vào tay em, em không có coi kỹ nên nhét đại vô túi. Ai mà biết nhét lộn rồi! Bị Dung Tự thấy! Hình là hình tụi em sắp hôn nhau tới nơi!]

[Châu sư Phó: Vậy đúng lúc cậu có thể từ chối nụ hôn sâu kiểu Pháp với Dung Tự rồi nhỉ?]

[: …………….]

Thấy Lộ Thức Thanh câm nín thêm lần nữa, hiếm được lần lương tâm của Châu Phó lại tái phát, anh ta an ủi cậu.

[Châu sư Phó: Không sao nè, hình CP có phải cậu làm đâu, với lại anh coi video sân bay rồi, hai người cũng đâu biết nội dung banner, thuận tay cầm lấy thôi. Dung Tự là người hiểu biết rộng, không nghĩ nhiều đâu.]

Ngón tay Lộ Thức Thanh lại run bần bật.

Video sân bay?


Lộ Thức Thanh thầm ói ra đống máu, cả người như tờ giấy yếu ớt bay xuống nằm ngang trên sô pha, nhắm mắt xuôi tay.

Vẫn nên nghiên cứu xem làm sao phóng con người lên sao Hỏa sống thôi.

Cậu thật sự không ở lại trái đất nổi nữa đâu.

***

Sáng sớm hôm sau có nghi thức khai máy.

Do giờ đẹp khá sớm, 4 5 giờ Lộ Thức Thanh đã bị dựng dậy hóa trang làm tạo hình, buồn ngủ tới nỗi yểu xìu.

Nhiệt độ buổi sáng ở Bắc Thành dưới 0, phòng hóa trang người ra kẻ vô, cứ chốc chốc gió lạnh lại lùa vào.

Nhân viên đoàn phim bê cà phê nóng phân phát cho mọi người. Lộ Thức Thanh là chuyên gia ngủ nướng, không quen dậy sớm thế này nên cả người cứ đờ đẫn, thấy có ly cà phê thì giơ tay ra cầm.

Mới giơ tay ra tới lưng chừng, một bàn tay khác ở chỗ ngồi kế bên mình đã giơ tới cầm ly cà phê trước.

Lộ Thức Thanh ngơ ngác nhìn sang.

Sau khi vào đoàn, Dung Tự luôn ép mình thu lại cơn gắt ngủ. Hình như đêm qua ngủ không ngon, hai mí mắt của hắn sụp thành ba mí. Lúc khuôn mặt không có tí cảm xúc nào, trông hắn có một loại cảm giác lạnh lùng sắc bén.

Nhìn cũng rất đáng sợ đấy.

… Thì thấy sau khi hung dữ cướp ly cà phê đi, Dung Tự lấy vòng giấy bọc ly ở bên cạnh, cúi đầu bọc ly cà phê còn đang nóng lại rồi mới đưa cho Lộ Thức Thanh.

Hắn dậy quá sớm nên giọng có hơi khàn, còn thuận miệng dặn cậu: “Coi chừng nóng.”

Lộ Thức Thanh sững người.

Đột nhiên nhớ tới vụ bỏng cà phê trong phòng hóa trang hồi ở khách sạn Yến Thành, cậu tỉnh táo lại chỉ trong nháy mắt.

Lộ Thức Thanh nóng mặt, lắp bắp nói tiếng cám ơn.

“Cám, cám ơn.”

Dung Tự nhắm mắt, dựa vào lưng ghế, thuận miệng “Ừ” một tiếng…. Hắn buồn ngủ chết đi được, rất là lão luyện híp mắt một hồi trong lúc tạo hình tóc.

Chỉ là mới nhắm chưa được mấy phút, trực giác của người làm diễn viên khiến hắn có cảm giác có một đôi mắt vẫn đang nhìn mình chòng chọc.

Dung Tự bất chợt mở mắt ra.

Lộ Thức Thanh vẫn luôn nhìn trộm hắn, suýt nữa đã sợ đổ cà phê, vụng về thu lại tầm mắt.

Dung Tự: “...”

Nhìn lén người ta còn không biết che giấu nữa à?

Không hiểu sao tự dưng Dung Tự thấy hết buồn ngủ.


Hắn ngồi thẳng dậy. Hôm qua suýt bị cửa đập vào mặt khiến lương tâm hắn được lần trỗi dậy hiếm hoi, hắn không trêu người ta nữa mà chỉ chống cằm, biếng nhác chuyện trò với Lộ Thức Thanh.

“Đã muốn đối diễn với Lộ lão sư từ lâu rồi, cuối cùng lần này cũng được như ý nguyện… chỉ là cảnh quay đầu tiên của Lộ lão sư lại không phải là tôi, có hơi tiếc nha.”

Cảnh quay đầu tiên sau lễ khai máy là cảnh của riêng Dung Tự, sau đó là Lộ Thức Thanh với Đậu Trạc, buổi tối mới là cảnh của Dung Tự với Lộ Thức Thanh.

Lộ Thức Thanh vừa trông thấy mặt Dung Tự là lại nhớ tới tấm banner hường phấn nọ, rồi lại chột dạ vì chuyện nhìn trộm, cậu lúng túng nói: “Sau này sẽ, sẽ có nhiều hơn.”

Dung Tự nghĩ tới cốt truyện hấp dẫn chặt chẽ giữa Triệu Trác và Triệu Trầm Tầm. Cũng phải, về sau càng nhiều cơ hội.

Lễ khai máy rất rườm rà, lần đầu tiên Lộ Thức Thanh tham gia, cứ thấy mới mẻ vô cùng: Sau chuỗi quy trình vái tứ phương, dâng hương… thì cuối cùng cũng bắt đầu quay.

Cảnh quay mở màn cực kỳ quan trọng. Đạo diễn Lý để Dung Tự đảm nhận vai trò quan trọng, chọn cảnh phim Triệu Trác cưỡi ngựa vào kinh.

Trong kịch bản, binh khí của Triệu Trác là trường thương.

Hầu như Dung Tự không dùng tới thế thân, nửa năm trước hắn đã học được cách múa thương sao cho đẹp trai giả ngầu. Hắn mặc y phục săn màu đen của Triệu Trác, tùy ý đánh chiêu xoay tròn thương vẽ hoa, rất là ra dáng, đủ để dọa người ta rồi.

Trường quay chuẩn bị công việc quay chụp đâu vào đấy, Dung Tự đi theo vị trí đã được đánh dấu sẵn.

Đạo diễn Lý gật đầu hài lòng.

Tuy Dung Tự nhìn thì chẳng ra làm sao, nhưng vào thời khắc mấu chốt lại rất đáng tin cậy.

Bên ngoài lạnh căm. Tuy Lộ Thức Thanh sợ lạnh nhưng trong trong phim, Triệu Trầm Tầm là con ma bệnh, mặc mấy lớp áo, lại thêm cả áo choàng viền lông, không thấy lạnh chút nào.

Dung Tự thì khác, hắn chỉ mặc đồ săn màu đen, đến chiếc áo choàng cũng không có.

Lộ Thức Thanh ngồi trên ghế nhìn Dung Tự cách đó không xa, cậu hơi lo liệu Dung Tự có bị lạnh rồi bệnh gì đó không.

Dung Tự lại đi đến các vị trí, hắn rảnh tay để ngọn thương xoay tròn trên cổ tay theo trọng lực, tiếng gió vù vù. Trong lúc vô ý ngẩng lên, hắn vừa khéo đối diện với ánh mắt đầy lo lắng của Lộ Thức Thanh.

Lại bị bắt gặp, Lộ Thức Thanh vội vã cúi đầu nghiên cứu hoa văn trên vạt áo.

Dung Tự nhướng mi.

Lại nhìn trộm mình?

Chắc thấy rất thú vị, thế là Dung Tự mất tập trung một phút, ngọn trường thương đang xoay trong tay bất chợt mất khống chế, rớt thẳng xuống, suýt đập vào mu bàn chân hắn.

Leng keng…

Đạo diễn Lý: “...”

Mới khen đáng tin cậy xong!

Bắt đầu lo cho cảnh phim đầu tiên quá!

Trường quay đã chuẩn bị ổn thỏa, thư ký trường quay dập bảng, màn một cảnh một lần thứ nhất.

Ngay sau đó là tiếng “lách cách”.

Cánh cổng to đóng chặt trong cảnh quay chậm rãi mở ra. Thành Trường An đổ tuyết dày, tướng quân mặc y phục săn thong dong cưỡi con ngựa đầu ngẩng cao từ tốn vào kinh.

Lộ Thức Thanh hơi ngẩn ngơ.

Tuy mỗi một bộ phim điện ảnh, truyền hình mà Dung Tự diễn Lộ Thức Thanh đều xem một lần… thậm chí có một khoảng thời gian Dung Tự dở chứng chạy đi diễn kịch nói hơn nửa năm cậu cũng không bỏ lỡ buổi diễn nào, ấy thế mà cậu chưa bao giờ bị sự thay đổi chớp nhoáng từ thực tế đến trong phim của hắn làm khiếp sợ như bây giờ.

Ngày thường Dung Tự giỏi nói lời cợt nhả, lại thêm nhân vật Đỗ Phương Khê không ra gì để lại ấn tượng sâu, chỉ e đến cả đạo diễn Lý hợp tác nhiều lần với hắn cũng cảm thấy hắn chẳng đứng đắn gì cho cam. Song khi cánh cổng thành vang tiếng kẽo kẹt, nặng nề mở ra, dường như họ đã quay trở về Trường An thịnh thế của mấy trăm năm trước cùng với tiếng than cổ xưa ấy.


Tuyết lông ngỗng bay phấp phới như rắc, thiếu niên tướng quân hăng hái khí phách cưỡi ngựa đến, lệ khí chiến chinh nơi sa trường trên người y dường như không bao giờ phai nhòa, lạc chốn Trường An phồn hoa rực rỡ trông lạc lõng vô ngần.

Rất phù hợp với hướng tuyên truyền của “Trường An Ý”.

Trường An phồn hoa, ai người nhớ kẻ tắm máu giữ thành đâu.

Cảnh phim đầu tiên là cảnh Triệu Trác vào kinh, trên phố gặp kẻ ăn chơi trác táng ỷ thế hiếp người.

Trường thương của Triệu Trác được đúc rất nặng, y rút ra bằng một tay, theo đà giục ngựa, ngọn thương theo thế tay lóe lên trong trong khí, chuẩn xác lơ lửng trên cổ gã nhà giàu say rượu trên phố.

Dung Tự đọc thoại vừa cứng cáp lại trầm lắng, trên khuôn mặt là vẻ lạnh lẽo căm ghét.

“Thứ ngu ngốc đầu chỉ có ba lạng chém chỉ tổ làm bẩn thương của ta. Cút ra, đừng cản đường.”

Lộ Thức Thanh trố mắt nhìn, cậu chợt nhớ lại cái cảm giác lần đầu mình trông thấy Đỗ Phương Khê trên màn ảnh.

Hăng hái khí phách, giống như ánh sáng giữa trời tuyết vậy.

Quả thật Dung Tự là kẻ làm người chói lóa.

Thường thì nhân viên đoàn phim đều mê tín, tốt nhất là cảnh quay đầu tiên sau khi khai máy không bị NG. Dù là chọn cảnh diễn khó tới vậy Dung Tự cũng không hề phát huy thất thường, chớp mắt đã dẫn dắt người ta nhập diễn.

Cuối cùng đạo diễn Lý cũng thở phào, khuôn mặt quanh năm hững hờ của ông ta hiện lên nụ cười hài lòng.

“Qua.”

Còn may, phát huy ổn định.

Tận cùng của vũ trụ chính là huyền học, nén hương thắp lúc vái bốn phương cháy rất đẹp, cảnh quay đầu lại xuất sắc như vậy, xem ra “Trường An Ý” bạo là chuyện chắc chắn không cần phải nghi ngờ.

Dung Tự thoát diễn rất nhanh, thoát khỏi cảnh quay cứ như đổi mặt vậy, hắn lười nhác nói chuyện với Đậu Trạc ngồi bên cạnh.

Đậu Trạc hóa trang nom rất ôn tồn lễ độ: “Không tệ, tôi còn tưởng ông sẽ làm rớt thương, món ấy nặng phết nhỉ.”

Lộ Thức Thanh lén chạy sang, ánh mắt cậu nhìn Dung Tự cứ như lúc nào cũng lóe sáng ấy.

Trường thương đúng là rất nặng, nhưng Dung Tự liếc nhìn rồi lại biếng nhác nói: “Cân nặng có bấy nhiêu thì hề hấn gì, nhẹ hững. Hay Đậu Trạc lão sư thử xem có nhấc được không?”

Đậu Trạc: “...”

Đi chết đi.

Lộ Thức Thanh không nhìn ra Dung Tự đang kéo giẫm, cậu thầm “oa” một tiếng, cảm thấy Dung Tự giỏi ghê nơi.

Đậu Trạc cóc để ý tới con công Dung Tự đang xòe đuôi, y gọi Lộ Thức Thanh: “Thức Thanh, cảnh sau tới chúng ta rồi.”

Lộ Thức Thanh gật đầu.

Đạo diễn Lý cách đó không xa kêu lên: “Thức Thanh, lại thử tọa kỵ của cậu nè.”

Lộ Thức Thanh chạy qua ngồi lên xe lăn thử.

Dung Tự lơ đễnh khoác áo ngoài ngồi nghỉ ngơi trên ghế dựa, hắn nghiêng đầu nhìn Lộ Thức Thanh chạy khắp sân. Nghe bên tai mình trái một tiếng Thức Thanh phải một tiếng Thức Thanh, lòng hắn vô cớ nghĩ.

Hình như mình chưa kêu tên của Lộ Thức Thanh bao giờ.



Kéo giẫm: Dìm hàng, dè bỉu, hạ bệ

Bình Luận (0)
Comment