Đừng Có Học Hư

Chương 83

Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!Lộ Thức Thanh đã được dỗ dành…

… Thì đổi sang Dung Tự thấy hậm hực.

Đội quần đi khắp cõi mạng quá xấu hổ, chắc Lộ Thức Thanh chết đi sống lại đã nhiều lần, cậu dứt khoát ì ra đó: Toàn bộ clone có thể bóc đều đã bị bóc sạch sẽ, không thể nào lộ clone thêm nữa.

Bước qua cái dớp này thì cậu chính là kẻ vô địch.

Lộ Thức Thanh cố gắng tự an ủi, thuyết phục mình lờ cái hashtag đang nhảy nhót trên hot search, cậu cầm thìa lên, ăn từng muỗng đá bào nhỏ. 

Cậu rất có gia giáo, trước nay khi ăn uống đều là dáng vẻ nhã nhặn, mỗi hành động đều duyên dáng đến độ quý giá lại xinh đẹp. 

So với vẻ thả lỏng của cậu thì Dung Tự lại là tim chìm đến tận đáy. Hắn cười, thử hỏi cậu: “Vậy còn em?” 

Lộ Thức Thanh rất thích ăn vụn sơn tra trong đá bào, đang nhặt nhạnh ra ăn thì ngờ vực ngước lên: “Hở?”

“Sau này nếu như có bạn gái, em sẽ công khai chứ?” 

Lộ Thức Thanh thoáng ngẩng ra. 

Cậu chưa từng nghĩ tới chuyện này.

Tuy ở nhà họ Tạ mấy năm nhưng chung quy Lộ Thức Thanh vẫn mang họ Lộ, giờ còn trẻ được thả cho vào giới giải trí chơi vài năm, qua tuổi 24 thì có lẽ sẽ bị gọi về công ty nhà họ Lộ tiếp quản một phần sản nghiệp.

Còn về tương lai liệu có bị ép kết hôn không thì cậu lại không chắc lắm. 

Nếu sau này nhà họ Lộ ép cậu liên hôn thật, cậu cũng không có lá gan đâu mà đối cứng với ba mình, tám phần mười sẽ chạy ra nước ngoài lánh nạn. 

Bởi vì sự tồn tại của Lộ Thức Thanh và số cổ phần chiếm định mức rất lớn kia, mẹ kế cậu lúc nào cũng lo ngay ngáy cậu sẽ về khống chế nhà họ Lộ. Bà đã quấn lấy đứa em trai kia của cậu từ khi nó còn bé, chỉ hận không thể để nó tiếp quản họ Lộ sau khi tốt nghiệp tiểu học. 

Nhưng mấy năm gần đây Lộ Thức Thanh vào giới giải trí lăn lộn nên có vẻ bà ấy cũng được nhẹ nhõm.

Lộ Thức Thanh cảm thấy cũng chẳng sao cả, chỉ muốn lấy thứ mình nên có, còn thứ không thuộc về mình cũng sẽ không cưỡng cầu. 

Cậu chẳng có kế hoạch gì cho tương lai hết, miễn cưỡng sống tiếp đã là giỏi lắm rồi. 

Song những điều này cậu cũng không nói với Dung Tự, chỉ hùa theo giải thiết của hắn: “Nếu tôi có bạn gái thật thì lúc đó hẳn là đã lui giới, cũng không tồn tại chuyện công khai hay không.”

Bàn tay Dung Tự buông một bên siết mạnh lại.

Hình như hắn còn chưa từ bỏ: “Vây bạn trai thì sao?” 

Lộ Thức Thanh khẽ mở to mắt.

Lúc trước khi ông cụ Tạ hỏi cậu có thích cô gái nào không, khi đó hình như trong đầu cậu lướt qua bóng dáng của Dung Tự.

Lộ Thức Thanh quá đỗi trì độn trong vấn đề tình cảm, cậu không chắc xu hướng của mình có phải thiên về nam hay không, cũng không chắc có phải mình ở cạnh Dung Tự quá lâu nên hình ảnh “lướt qua” đó cũng là quán tính hay không. 

“Chắc không đâu.” Cậu trả lời.

Dung Tự bỗng chốc tái mặt.

Lộ Thức Thanh phải suy xét quá nhiều thứ. 

Chắc chắn hai nhà họ Lộ và họ Tạ đều sẽ không cho phép cậu ở cùng đàn ông, tuy là cậu cũng không để bụng việc họ có đồng ý hay không.

Dù giới giải trí khá thoáng, cũng có nhiều người ship CP đồng tính nhưng tình hình hiện tại vẫn không cho phép người ta quang minh chính đại công khai rầm rộ.

Tất nhiên còn một nguyên nhân quan trọng nhất nhất nhất là cậu bài xích và sợ hãi bất kỳ mối quan hệ thân mật nào. 

Lộ Thức Thanh không thể nào tưởng ra được cảnh mình và một người lạ - dù là nam hay nữ - ở bên nhau. Chỉ nghĩ vừa thôi cậu cũng đã sợ đến mức trái tim nện điên cuồng, muốn trốn tránh theo bản năng. 

Lộ Thức Thanh ăn thìa đá bào, đang muốn khen Dung Tự vài câu thì thấy hắn đứng phắt dậy dù vừa nãy vẫn còn bình thường, hắn vội vã nói: “Tôi đi trước đây.”

Phản ứng của hắn quá kỳ quái, sắc mặt lại tệ, ánh mắt cứ nhìn nghiêng ra cửa, như ghét bỏ tiếp xúc với cậu vậy. 

Lộ Thức Thanh nghi hoặc: “Dung lão sư, anh sao vậy?” 

Dung Tự “à” một tiếng, giọng điệu vẫn như vậy, chỉ có ánh mắt là không nhìn vào cậu: “Không có gì, tôi đột nhiên nhớ ra nhà bếp còn hầm canh gà, phải về tắt bếp.”

Dung Tự nấu canh gà ngon số một, Lộ Thức Thanh háo hức: “Vậy sáng mai tôi qua đó uống được không?” 

“Được.” Dung Tự gật đầu, “Đừng ăn nhiều đá bào quá, ngủ sớm một chút.”

“Vâng ạ.”

Dung Tự nhanh chóng rời đi. 

Lộ Thức Thanh nghiêng đầu nhìn bóng lưng Dung Tự khuất dần trong sân, cậu mờ mịt mãi rồi quay sang hỏi Châu Phó: “Anh Châu, mới nãy Dung Tự… vung tay chân cùng bên à?”

Châu Phó: “...”

Chậc. 

Lộ Thức Thanh quá đỗi nhạy cảm, huống chi cái dớp clone bị bóc trần trên mạng quá mức lúng túng, cậu còn chưa vượt qua được. Châu Phó lờ mờ nhận ra vấn đề của Dung Tự nhưng cũng không lắm lời, chỉ thuận miệng an ủi. 

“Chắc nhìn nhầm đó… Ăn mấy miếng nữa rồi tắm rửa đi ngủ đi. Mấy ngày này đừng lên mạng, bộ phim kia của Trình Nhất Chiêu cuối cùng vẫn lên sóng được đó, anh nhờ bạn mình copy đủ 56 tập cho cậu rồi, có thể xem trong 3, 4 ngày.”

Lộ Thức Thanh vừa định gật đầu thì nhớ ra Trình Nhất Chiêu chính là tội đồ, kẻ đầu sỏ hại cậu đội quần, thế là đá bào cũng không thèm ăn nữa đã xách di động lên gõ chữ cộc cộc.

[Cyan: Đã block.]

Chắc Trình Nhất Chiêu ôm điện thoại chờ cả đêm, cậu chàng trả lời ngay. 

[Trình Bát Chiêu:!!! Ngôi sao may mắn! Á á á á á á á á!]

Lộ Thức Thanh có thể trả lời cậu ta chứng tỏ tất cả vẫn còn cơ hội có thể cứu vãn, nếu mà không nhắn chữ nào đã thẳng tay block thì mới là tức giận thật.

[Cyan: Đừng kêu tôi là Ngôi sao may mắn.]

Tất cả là tại cái ghi chú này mới liên lụy cậu lộ clone.

[Trình Bát Chiêu: Hu hu hu hu hu vâng ạ! Xin lỗi cậu nhiều lắm! Lộ lão sư cứ block tội đi, hu hu hu được cậu block chính là sự may mắn của tôi, tôi sẽ trân trọng nó! (Gấu nhỏ quỳ sụp xuống dập đầu.jpg)]

Lộ Thức Thanh vừa tức giận lại thấy buồn cười.

Cậu cũng xem như lần đầu được trải nghiệm số nhọ nồi của Trình Nhất Chiêu, cũng hiếm khi sinh ra chút tò mò muốn thăm dò thế giới mới này.

Chả lẽ huyền học thật sự có tác dụng? Nói mình phạm vào tiểu nhân là sẽ phạm thật à?

Mãi mà Lộ Thức Thanh còn chưa trả lời, chắc là Trình Nhất Chiêu cảm thấy mình đã bị block rồi nên cứ “đang nhập” mãi, gõ bài làm văn 800 chữ cạch cạch.

[Trình Bát Chiêu: Rất cám ơn Ngôi sao may mắn đã ở cạnh tôi suốt tháng cuối cùng này, giúp tôi vẽ nên dấu câu hoàn chỉnh trong kiếp sinh nhai ở giới giải trí này. Ba mẹ với bà con bạn bè đều nói tôi không hợp nghề diễn, có cố gắng hơn nữa cũng chẳng có thành tựu gì đâu, nhưng chỉ có Lộ lão sư năm ấy là ủng hộ tôi, an ủi tôi, tặng tài nguyên cho tôi…]

Lộ Thức Thanh mới đọc tới đây thì màn hình xanh lè biến mất cái vèo.

Trình Bát Chiêu đã thu hồi một tin nhắn.

[Trình Bát Chiêu: Đệt! Vậy mà Lộ lão sư còn chưa block tôi á?!]

Trình Bát Chiêu đã thu hồi một tin nhắn.

[Trình Bát Chiêu: Trời đất thánh thần thiên địa ơi! Vậy mà Lộ lão sư còn chưa block tôi á?!]

Lộ Thức Thanh: “?”

[Cyan: Dấu câu gì? Cậu muốn lui giới à?]

Trình Bát Chiêu không ngờ Lộ Thức Thanh còn chịu để ý đến mình, cậu ta nhớ lại bài làm văn 800 chữ emo nọ thì đỏ mặt, ngượng ngùng trả lời. 

[Trình Bát Chiêu: Ừ… đại sư nói cuối năm nay tôi sẽ đổi vận, nhưng mà giờ càng ngày càng xui, còn làm liên lụy tới Lộ lão sư nữa, tôi vẫn nên nhanh về nhà thôi.]

[Cyan: Cậu không quay “Ba đồng tiền” nữa à?]

[Trình Bát Chiêu: Không đâu, tôi sẽ liên lạc với bên đoàn phim đền tiền vi phạm hợp đồng cho bên họ.]

Trong một chốc Lộ Thức Thanh cũng không biết nên nói gì, cậu do dự hồi lâu rồi an ủi một cách sứt sẹo.

[Cyan: Tôi không sao cả, cậu không cần lui giới đâu. Có khi đại sư đó nói âm lịch đó, còn cách tết tận 2 tháng đó.]

[Trình Bát Chiêu: QAQ! Lộ lão sư! Sao cậu lại tốt tới vậy]

Bị liên lụy lộ ra clone quê xệ toàn mạng mà còn quay ngược lại an ủi cậu ta. 

Trình Nhất Chiêu càng muốn về nhà làm nông. 

Lộ Thức Thanh thấy đầu kia đang nhập hết nửa ngày mà vẫn không gửi tin sang thì biết cậu bé nhọ nồi chắc lại đang tự trách: [Mai rảnh thì sang tìm tôi chơi đi.]

Vẫn nên gặp mặt nói chuyện một chút.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, chính Lộ Thức Thanh còn bị mình dọa.

Từ lúc nào mà đứa sợ giao tiếp xã hội chỉ thích lên mạng nói chuyện lại có ngày có suy nghĩ dễ sợ tới vậy? 

Coi bộ đội quần hơn một năm đã giúp cậu trưởng thành hơn rất nhiều. 

[Trình Bát Chiêu: Có phiền cậu không OR2]

[Cyan: Không phiền, có mình tôi ở nhà thôi]

Giờ hot search còn bay đó, cậu sợ người ta nhận ra mình nên không còn mặt mũi nào ra khỏi cửa, chỉ đành kêu Trình Nhất Chiêu tới nhà mình. 

[Trình Bát Chiêu: Vâng!]

Nghe vậy Lộ Thức Thanh mới thở phào. Cậu quen tay tắt wechat, định bật weibo thì nhớ tới hot search, vội vàng nhắm mắt tắt app. 

Á á á á chết quách cho xong.

***

Dung Tự vung tay chân cùng phía mà về đến nhà, hồn vía như trên mây.

Hắn đóng cửa lại, lơ đễnh định ngồi xuống sô pha, vừa ngẩng đầu lên thì tầm mắt giao nhau với Đậu Trạc đang xem TV.

Giờ lòng hắn rối như tơ vò, thừ người mãi mới hỏi: “Sao ông vẫn còn ở nhà tôi?”

Đậu Trạc nhướng mi: “Không phải ông kêu tôi ở lại nhà ông một đêm à?”

“Ờ.” Dung Tự gật đầu, “Giờ hết chuyện rồi, ông có thể ra về.”

Đậu Trạc đã tắm rửa thay đồ ngủ xong cả, y coi như Dung Tự kêu tiếng heo, chỉ biếng nhác dựa sô pha nhón khoai tây chiên: “Sao rồi, an ủi được chưa?” 

“Ừ.”

“Thế sao ông như bị đuổi cổ ra ngoài vậy?” Đậu Trạc hỏi, “Giờ tâm tư ông có rối không? Có cần tôi giúp ông sắp xếp lại không?”

Không sắp xếp thì y đánh răng đi ngủ đây.

Dung Tự ngồi xuống sô pha, ánh mắt trống rỗng nhìn vào hư không, trầm tư thật lâu mới khẽ “shh”. Hắn lầm bầm: “Không có lý chút nào.” 

“Cái gì không có lý?” 

Hình như Dung Tự đang chìm trong thế giới của riêng mình: “Không thể nào.” 

“Cái gì không thể?” 

Dung Tự nhón miếng khoai trên tay Đậu Trạc ăn, đổi sang tư thế khác: “Không có khả năng.”

“Cái gì không có khả năng?”

Dung Tự lại muốn lấy miếng khoai lát. 

Rốt cuộc Đậu Trạc cũng hết chịu nổi, hắn khẽ mu bàn tay Dung Tự, nghe tiếng chát giòn tan. 

Mu bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn, cuối cùng Dung Tự cũng tỉnh ra. 

Đậu Trạc hậm hực: “Rốt cuộc là cái gì? Nói tiếng người!”

Dung Tự vẫn có chút mụ mị, hắn xoa mu bàn tay rồi liếc nhìn Đậu Trạc, không biết nghĩ tới gì nữa mà nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, húng hắng ho lấy giọng. 

“Không có gì, có phải ông nên đi rồi không?” 

Đậu Trạc khoanh chân lên sô pha, ngoài cười trong không cười: “Đáng ra tôi cũng muốn đi, nhưng nửa phút ông xua tôi hai lần, thái độ khác thường nên tôi không muốn đi nữa.” 

Dung Tự: “...”

Hắn làm bộ thản nhiên: “Được, ông thích ở thì ở, cần tôi đưa ông bộ đồ ngủ không?” 

Đậu Trạc đã thay đồ ngủ từ đời nào giờ rơi vào lặng thinh. 

Quen biết đã nhiều năm, đây là đầu Đậu Trạc thấy Dung Tự hồn vía lên mây như vậy. 

Đậu Trạc lấy điều khiển tắt TV, khẽ nhíu mày: “Hôm nay sao ông lạ vậy? Bên Thức Thanh xảy ra chuyện gì à?”

Dung Tự lấp li3m: “Không có gì, không còn sớm nữa, nhanh ngủ đi.”

Đậu Trạc nhìn đồng hồ: “Mới chín rưỡi.”

Dung Tự không nói gì, chỉ cầm quần áo vào phòng tắm.

Đậu Trạc càng tò mò. 

Trạng thái như vầy… 

Chả có nhẽ là thất tình? 

Đậu Trạc sốt ruột tới nỗi trái tim cũng thấy ngứa ngáy, muốn cười nhạo Dung Tự ngay. 

Y đứng ngoài phòng tắm chờ mãi Dung Tự mới mặc áo ngủ bước ra khỏi đó. Hình như hắn đang nghĩ gì đó mà thất thần, suýt đã đâm sầm vào Đậu Trạc đứng ngay cửa. Dung Tự khó hiểu hỏi Đậu Trạc: “Ông đứng đây làm gì đó?” 

Đậu Trạc mang theo vẻ mặt kỳ quái, u ám cất giọng: “Tạo hình gì đây?”

Dung Tự không hiểu gì cả, hắn nhìn theo hướng Đậu Trạc chỉ, trên tấm kính phản chiếu gương mặt mịt mờ của hắn… và đầu tóc đầy bọt xà phòng chưa xối sạch. 

Dung Tự: “...”

Hắn cau mày quay vào phòng tắm tắm lại. 

Đậu Trạc tò mò chết được, chờ hắn ra thì cứ đi theo suốt.

“Nói đi mà, rốt cuộc là làm sao? Ông giữ tôi lại còn không phải coi tôi là công cụ hình người sắp xếp suy nghĩ cho ông à? Chắc chắn giờ ông rối muốn chết luôn, tôi rất giỏi phân tích tình cảm cho người khác nhé, trước kia có lần nào không chuẩn đâu đúng không?”

Dung Tự đang phiền chết, sấy tóc xong thì ì ra đó, không để ý tới y. 

Đậu Trạc rõ ràng là “quý công tử trong trẻo” sờ sờ ra đó lại sốt ruột hóa thành ông tám, vốn từ tốt đẹp không bao nhiêu sắp bị y xổ ra hết mà Dung Tự vẫn im như hến, thậm chí lên app mua thức ăn mua cả đống đồ.

“Ông mua gì đó?” 

Lần này Dung Tự trả lời: “Sáng mai Thức Thanh phải uống canh gà.” 

Đậu Trạc lập tức trèo lên cột, thuận thế truy vấn: “Vậy nên tóm lại ông với Thức Thanh sao rồi.” 

Dung Tự u ám liếc nhìn y rồi vào nhà bếp chuẩn bị phụ liệu nấu canh gà.

Đậu Trạc nói bóng gió cả đêm cũng không hỏi được cái gì, y đành uống canh gà rồi vận động một chút, sau đó ôm hận đi về phòng ngủ phụ. 

Y cũng không sốt ruột, dù sao cái nết đó của Dung Tự mà nín tâm sự tới ngày mai thì cũng đã là cực hạn rồi. 

Đợi mai rồi cười hắn. 

Đậu Trạc tắt đèn đi ngủ, trong mơ toàn là cảnh Dung Tự kính cẩn chân thành nhận sai với mình, hơn nữa còn cao giọng kêu: “Đậu đại sư nói trúng hết rồi! Tôi thật hối hận, lúc đó lại không chịu nghe lời ngài! Xin ngài hãy chỉ điểm bến mê cho tôi thêm lần nữa!” 

Đậu Trạc vui tới nỗi suýt đã tỉnh dậy.

Trong mơ toàn là lời xin lỗi của Dung Tự, lỗ tai y cũng sắp đóng kén.

“Đậu đại sư…”

“Ê! Đậu đại sư!”

Đậu Trạc bước hụt, y khẽ rùng mình, quơ quào mở mắt ra.

Đèn phòng khách sáng trưng, ánh đèn chui qua khe cửa phòng, hắt vào đó chút ánh sáng, căn phòng ngủ dành cho khách lờ mờ hiện ra dáng hình. Tầm mặt dần hiện rõ của Đậu Trạc chậm rãi hiện lên bóng người đen kịt. 

Bóng người ngồi bên giường cất tiếng gọi y như gọi ma: “Đậu đại sư ơi…” 

Đậu Trạc: “...” 

Đậu Trạc ngừng thở, y còn tưởng mình gặp ma: “Đệt!”

Y vùng dậy lùi ra sau, vừa cầm gối đập tới vừa gào với ra bên ngoài. 

“Dung Tự! Có maaaaa!!!!”

“Con ma” oái một tiếng: “Không có! Tôi không phải ma! Ông phải tin vào khoa học!”

Đậu Trạc: “???”

Tim Đậu Trạc nện liên hồi, y lại đập mạnh hai cái nữa mới bỏ gối xuống, da gà da vịt gai ốc nổi cả lên, không tin nổi mà nhìn cái người ngay thành giường. 

“Dung Tự?”

Dung Tự bị gối đập váng cả, hắn xoa đầu, cau mày nói: “Mấy cái trước tôi có thể nhịn, hai cái cuối chắc chắn là báo tư thù.”

Đậu Trạc sợ hết cả hồn, y sắp bị Dung Tự dọa bay nửa cái mạng rồi, hai ba phút sau mới ổn lại. 

Y nhìn đồng hồ, đơ mặt nói: “Ai mướn ông đêm hôm khuya khoắt còn giả ma hù tôi? Bị đánh chết là vì ông xứng đáng.” 

“Tôi gõ cửa lâu lắm đấy.” Dung Tự lạnh lùng, “Ông ngủ như heo chết, tôi còn rờ thử coi ông có thở không đó.” 

Đậu Trạc lại muốn tẩn hắn: “Rốt cuộc ông có chuyện gì?!”

Dung Tự khựng lại, chắc nghĩ lại mục đích của hành vi này mà nháy mắt vẻ mặt trở nên áy náy lại chân thành. Hắn ho mấy tiếng: “Gì mà… không phải gì gì đó sao, tôi chỉ nghĩ…”

Đậu Trạc nhăn mày nhìn hắn.

Mã hóa ngôn ngữ à? 

Dung Tự chuẩn bị mãi nhưng rốt cuộc cũng không có mặt mũi nào nói ra, lại giục một hồi trống lui quân. Hắn đứng dậy, đơ mặt nói. 

“Thật ra cũng không có gì, tôi chỉ tới xem coi vị khách tôn quý của mình có đá chăn không thôi… Ông đắp kín như thể nằm trong hòm ấy, rất tốt. Vậy là tôi yên tâm rồi.”

Nói xong thì toan rời đi. 

Đậu Trạc: “...” 

Nửa đêm ép người ta dậy rồi nói không có gì, dù Đậu Trạc có dễ chịu hơn nữa thì cũng bị chọc giận. 

“Dung Tự.”

Dung Tự nghe giọng y thật sự tức giận thì chỉ đành quay ngược trở vào. 

Đậu Trạc lạnh lùng: “Nói, nói rõ một năm một mười.” 

Dung Tự hạ quyết tâm, dứt khoát không che giấu nữa. 

… Tại vì hắn cũng biết cái nết cờ hó của mình chắc chắn không giấu được tâm sự, nói sớm sớm ngày siêu thoát. 

“Ờ, thật ra cũng không có gì.” Dung Tự miễn cưỡng duy trì chút tự tôn sau cùng của mình, hắn thản nhiên nói như thể đang bàn cái chuyện bé cỡ hạt vừng.

“Thì là hôm qua tự nhiên tôi phát hiện lúc trước ông nói gì đều trúng hết tình cảm Thức Thanh dành cho tôi chỉ là sự nhiệt tình mà fan hâm mộ dành cho idol mình chứ không phải kiểu thích giữa gay gay với nhau ha ha ha ha ha với lại hình như em ấy không phải gay thật ra thì tôi đã thông suốt rồi không cần ông sắp xếp lại suy nghĩ giùm đâu nè ngủ ngon bye bye sáng mai ông đi đi khỏi nói với tôi.” 

Nói một hơi, dấu câu cũng quên ngắt, dung tích phổi của Dung Tự đã tới cực hắn, hắn đứng dậy toan chạy biến.

Nhưng vừa đi được hai bước thì Đậu Trạc đã nổ ra tiếng cười đủ làm sập trần nhà, thể tích phổi còn kinh khủng hơn Dung Tự. 

“Há há há há há há háaaaaaaaaaa!!!”

Y đã chờ ngày này lâu lắm rồi, không ngờ đó, ông trời không phụ dân ăn dưa, cuối cùng cũng để y chờ được rồi!

Dung Tự: “...”

Sao không cười trẹo quai hàm luôn đi?!
Bình Luận (0)
Comment