Đừng Có Học Hư

Chương 86

Suy cho cùng ở lại nhà Dung Tự sẽ không có bi3n thái nhìn cậu.Đã một hai năm rồi Lộ Thức Thanh không về nhà tổ họ Tạ.

Hôm nay đổ trận tuyết đầu mùa, Tạ Hành Lan giương ô che gió tuyết cho cậu, hai người sánh vai đi trên con đường nhỏ trong nhà tổ.

Lộ Thức Thanh ăn mặc nghiêm túc, mái tóc dài cũng buộc lên, tóc mái trước trán rũ xuống giấu đi ít nhiều vẻ lạnh lùng chán đời trên ngũ quan khiến cho vẻ ôn hòa không dưng hiện rõ.

Từ nhỏ tới lớn, đối với mấy bữa tiệc tối thế này, Lộ Thức Thanh trốn được thì sẽ trốn, không trốn được thì sẽ tìm một góc ngồi đó. Hiện giờ chắc là trở về sau một năm rèn luyện xã giao, trong trường hợp này mà cậu lại không sinh ra xúc động nhũn chân chạy biến. 

Tiệc chiều đã kết thúc.

Lộ Thức Thanh chỉ ló mặt một chút rồi rúc ở chỗ Tạ Hành Lan tới giờ. Cậu định cứ vậy đi về, song còn chưa ra tới cổng lớn thì đã bị ông cụ Tạ gọi lại, nói là có chuyện muốn nói với cậu.

Lộ Thức Thanh nhìn cảnh tuyết trong trang viên thì nghi hoặc: “Ông gọi mình tôi qua đó làm gì? Có việc gì à?”

Tạ Hành Lan thản nhiên: “Không muốn đi thì thôi, anh đưa em về nhà.” 

Lộ Thức Thanh biết ông cụ Tạ nói một là một hai là hai, cậu có hơi lo ông cụ sẽ giận chó đánh mèo sang Tạ Hành Lan: “Chắc không có gì đâu, tôi đi xem thử là được.” 

Tạ Hành Lan cau mày. 

Không biết có phải ảo giác hay không mà bỗng dưng Lộ Thức Thanh có cảm giác Tạ Hành Lan xưa nay vẫn luôn trầm ổn giờ lại có chút lo lắng. 

Lộ Thức Thanh dè dặt nhìn hắn.

Từ sau khi hoàn toàn từ bỏ Giang Nhất Mạn, Lộ Thức Thanh đã không còn giận chó mắng mèo sang Tạ Hành Lan vô tội chỉ vì một câu “Sao lại gọi anh của con” của em gái năm đó nữa. Cậu có hơi muốn gọi Tạ Hành Lan tiếng “anh trai” như cái hồi mình 15 tuổi, nhưng ấp ủ mãi vẫn thấy ngại.

“Tạ tổng sao vậy?” Lộ Thức Thanh lo lắng, “Không vui à?” 

Tạ Hành Lan sửa lại tay áo, đáp bâng quơ: “Không có.” 

Tới nay Lộ Thức Thanh vẫn sợ bị người ta từ chối như trước, cậu chỉ hỏi một câu thì không dám hỏi thêm, lúng búng nói: “Vâng ạ.”

Tạ Hành Lan biết lòng cậu nhạy cảm, lo cậu nghĩ nhiều mới nghiêng tán ô sang phía Lộ Thức Thanh, nhẹ nhàng giải thích: “Ông bảo anh năm sau đến tổng công ty họ Tạ, Tinh Trần sẽ có người khác tiếp quản.” 

“Là vậy à.” Lộ Thức Thanh hơi ngửa đầu lên nhìn hắn, cậu thắc mắc: “Đến tổng công ty là việc tốt, sao lại không vui?” 

Không phải “bá đạo tổng tài” đều thích thăng chức sao? Đến tổng công ty tốt hơn ở chi nhanh nhiều mà. 

Tạ Hành Lan không nhiều lời, chỉ hững hờ đổi đề tài: “Không có không vui… Đúng rồi, công ty trang trí nội thất đã đưa ra phương án, mấy món đồ dùng trong nhà em muốn có lần trước cũng đã chuyển về từ nước ngoài, đợi tu sửa trang trí xong thì có thể chuyển vào.” 

Lộ Thức Thanh bị dắt đi mất hút, cậu ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy về tôi đặt phòng khách sạn.”

Tạ Hành Lan mấp máy môi như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng chẳng nói lời nào.

Phía trước là tiền sảnh.

Lộ Thức Thanh đã cố gắng xã giao cả ngày, lúc này đã thấy mệt tâm mệt người, giờ sang chỗ ông cụ Tạ đối phó nữa là có thể về nhà tiếp tục nằm ì.

Cởi áo khoác giao cho quản gia, Lộ Thức Thanh mặc âu phục đen, vòng eo mảnh khảnh cùng đôi chân dài đặc biệt thu hút ánh mắt của bao người quanh đây dù chỉ đứng đó.

Giờ chỉ mới hơn 6 giờ chiều, trên sô pha là một đám trẻ con đang hào hứng ăn uống chuyện trò, đợi bánh kem vào buổi tối.

Một cô bé nhìn khắp một lượt rồi đột nhiên hai mắt sáng rỡ. Cô bé “ê ê” mấy tiếng, có cảm giác bà cụ non lắm.

“Người đi chung anh Tạ là anh trai nhà nào thế? Đẹp quá, cứ như búp bê í.”

Mấy đứa trẻ đồng loạt quay nhìn sang.

Yêu cái đẹp là bản tính trời sinh của con người huống chi là lũ trẻ không biết che giấu yêu ghét. Sau khi trông thấy khuôn mặt lạnh lùng sắc nét của Lộ Thức Thanh thì chúng đều bị vây hãm trong đấy, đứa nào đứa nấy mắt sáng lấp lánh.

Cô bé được mọi người vây ở chính giữa tên Tạ Ứng Thanh cũng nhìn sang, nó suy nghĩ lung lắm rồi cất tiếng “oa”, hai mắt lấp lánh: “Là anh trai tớ!”

Đám trẻ nghi ngờ nhìn cô bé: “Anh cậu không phải là anh Tạ sao? Đừng có gạt người ta.” 

“Không mà!” Tạ Ứng Thanh hớn hở nhảy xuống sô pha, ngũ quan non nớt xinh đẹp của cô bé tràn ngập ý cười, trông cô bé như nàng công chúa kim tôn ngọc quý đích thực vậy. Trên gương mặt nàng công chúa nhỏ là vẻ kiêu ngạo không thể giấu: “Đó chính là anh trai của tớ!”

Đám trẻ xung quanh vẫn cứ không tin. 

“Vậy cậu gọi anh ấy qua đây được không? Anh ấy đẹp ghê á, tớ muốn hỏi xem xem anh ấy có bạn gái chưa.”

Nghe anh trai mình được khen, Tạ Ứng Thanh vui ra mặt, cô bé tự hào giẫm cộp cộp trên đôi giày đế cao đi tới, gần như chạy sang đấy. 

“Anh!”

Cô bé mặc trên mình chiếc váy công chúa vui vẻ lao đến, mọi người vội vã nhường đường, chỉ lo cô bé lại ngã. 

Tạ Hành Lan nghiêng đầu nhìn sang, nhàn nhạt “ừ” một tiếng.

Tạ Ứng Thanh lại hào hứng đứng trước mặt Lộ Thức Thanh, cô bé ngửa lên nhìn cậu: “Anh, anh về nhà rồi.” 

Lộ Thức Thanh cụp mắt nhìn Tạ Ứng Thanh, nhưng cũng chỉ là hờ hững nhìn cô bé rồi khẽ “ừ”, sau đấy lại ngẩng lên nói với Tạ Hành Lan: “Ông ở bên kia, tôi qua đó trước.”

Tạ Hành Lan: “Đi đi.”

Lộ Thức Thanh chậm rãi cất bước rời đi. 

Tạ Ứng Thanh ngơ ngác nhìn bóng lưng Lộ Thức Thanh rời đi mà chẳng hề ngoảnh lại. Cô bé ý thức được mình bị phớt lờ thì vành mắt ửng lên, lúng túng hỏi: “Anh, sao anh không để ý tới em?”

Sáu năm trước cô bé lên năm, hẳn đã quên đi lời nói tổn thương người khác khi đó.

Tạ Hành Lan không biết phải giải thích với cô bé thế nào, chỉ có thể nói: “Đi chơi với bạn em đi.” 

Nói rồi hắn cũng cất bước rời đi. 

Tạ Ứng Thanh thừ người ra đó, cô bé ngẩn ngơ quay lại trước sô pha. Mấy đứa bé kia líu ra líu ríu kéo cô bé, mỗi đứa nói một câu.

“Anh cậu đâu? Sao không gọi anh ấy sang?” 

“Anh trai xinh đẹp có thể làm bạn trai tớ không vậy?”

“Thế anh ấy có phải anh trai của cậu không đó?”

Tạ Ứng Thanh đỏ bừng mắt, cô bé lau vội vệt nước trên mặt, lúng túng kêu: “Tớ tớ còn có việc, các cậu chơi trước đi.”

Nói xong thì gần như là chạy trối chết.

Tạ Ứng Thanh chợt muốn đuổi theo xem Lộ Thức Thanh đang làm gì, chỉ là cô bé vừa tới trước cửa phòng trà ở tiền sảnh thì trông thấy có mấy đứa con nít cỡ tuổi mình chạy tới, vô ý đâm sầm vào lòng anh trai xinh đẹp như búp bê kia. 

Trong trí nhớ của Tạ Ứng Thanh, số lần Lộ Thức Thanh về nhà có thể đếm hết trên đầu ngón tay, mà lần nào cũng lạnh nhạt hững hờ cả.

Nhưng lúc này, rõ ràng cậu bị đâm vào suýt ngã nhưng vẻ mặt lại hiền hòa. Cậu khom lưng cúi xuống, nói gì đó với con nhóc vành mắt đỏ hoe, khóe môi hơi vểnh lên. Cậu vụng về lại lạ lẫm vươn tay xoay đầu cô bé, hình như là đang dỗ dành.

Cô bé kia vốn rất sợ, nhưng được an ủi mấy câu lại có vẻ đã bị Lộ Thức Thanh thu phục, hai mắt sáng rỡ, ánh mắt nhìn cậu đầy vẻ sùng bái.

Hình như Lộ Thức Thanh mỉm cười, cậu cúi người bất đắc dĩ nâng tay cô bé, thản nhiên lại ưu nhã cúi đầu hôn lên mu bàn tay ấy, hệt như chàng kỵ sĩ hành lễ cùng công chúa vậy. 

Cô bé được dỗ dành nên vui lắm.

Tạ Ứng Thanh ngơ ngác nhìn, nước mắt rơi ra từ hốc mắt. 

Cô bé đột nhiên nhớ ra năm đó mình mắng đuổi anh trai vì một viên chocolate. 

Nhưng cô bé… cô bé đâu có muốn anh trai rời đi thật. 

Tạ Ứng Thanh giàn giụa nước mắt đứng nhìn hồi lâu rồi chợt nức nở chạy đi mất.

***

Lộ Thức Thanh thấy mệt mỏi lắm.

Xưa nay cậu đều không giỏi ứng phó với đám trẻ, cơ mà cô bé tình cờ đâm vào cậu hoạt bát nhí nhảnh quá, cứ quấn quýt không cho cậu đi, dỗ dành mãi mới thành công lui thân vào phòng trà.

Ông cụ Tạ đang thưởng thức trà, thấy Lộ Thức Thanh tới thì cười gọi: “Thức Thanh tới rồi.”

Lộ Thức Thanh gật đầu, vừa định ngồi xuống thì thấy Giang Nhất Mạn ngồi cạnh, bước chân hơi khựng lại. 

Cậu coi như không trông thấy, chỉ khẽ gật đầu: “Ông.”

Ông cụ Tạ mừng đại thọ, tâm tình vui vẻ vô cùng: “Nghe Hành Lan nói con muốn về nhà, đúng lúc mẹ con cũng định ghé Tinh Trần một chuyến, vừa khéo tiện đường, để bà ấy đưa con về vịnh Tinh Thần.”

Giang Nhất Mạn nín thở đợi chờ đáp án của Lộ Thức Thanh. 

Lộ Thức Thanh nghiêng đầu nhìn Giang Nhất Mạn, hình như có vẻ muốn cười.

Nhưng hôm nay thọ tinh lớn nhất, cậu cũng không làm phật ý ông cụ, chỉ nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng ạ.”

Trong đôi mắt của Giang Nhất Mạn lộ ra vẻ vui mừng.

Lộ Thức Thanh chẳng hề để ý là ai đưa mình về, dù sao cũng đi ngồi xe 20 phút, trả lời vài tin nhắn là tới nơi rồi.

Ghế sau rộng rãi, Giang Nhất Mạn ngồi cạnh cậu, ánh mắt cứ dè dặt nhìn sang, muốn nói lại thôi.

Lộ Thức Thanh cụp mắt gửi tin nhắn với Dung Tự. 

[Cyan: Tiệc tùng chán phèo, tôi còn chưa ăn no QAQ]

[AAAAA: Tốt quá, bữa tối tôi nấu nhiều lắm, chừa ít món cho em.]

[Cyan: Ồ yeah! Cảm ơn Dung lão sư bao ăn!]

Lộ Thức Thanh đang gõ cộc cộc thì Giang Nhất Mạn đã tìm đề tài nói chuyện: “Thức Thanh, con có say xe không?”

Lộ Thức Thanh lắc đầu. 

Thoạt trông có vẻ thái độ của cậu bình tĩnh quá mức, cứ có cảm giác hư ảo giả dối “hòa hảo với mẹ cha” trong lặng thinh khiến Giang Nhất Mạn sinh ra tia hy vọng mỏng manh. 

Nhưng Lộ Thức Thanh nghịch điện thoại suốt quãng đường đi, rặt bộ không muốn chuyện trò.

Giang Nhất Mạn ấp ủ suốt dọc đường, bà còn chưa nghĩ ra xem phải nói thế nào thì xe đã đỗ lại trước cổng nhà C - 2 vịnh Tinh Thần.

Lộ Thức Thanh mở cửa xuống xe, không nán lại giây nào. Giang Nhất Mạn chợt căng thẳng, bà vội đuổi theo ngay: “Thức Thanh!” 

Lộ Thức Thanh dừng lại, cậu đứng giữa trời tuyết, nghiêng mái đầu nhìn mẹ. 

Giang Nhất Mạn do dự mãi, rốt cuộc cũng khẽ mở lời: “Mẹ sai rồi.”

Có một giây đồng tử của Lộ Thức Thanh khuếch trương, hình như cậu không ngờ mẹ mình sẽ nói ra lời này. 

Lúc cậu còn rất nhỏ, mỗi lần bị Giang Nhất Mạn đánh mắng là vậy thì cậu cũng chỉ muốn một câu an ủi của mẹ, cho dù không phải thì lời xin lỗi cũng được. 

Nhưng giờ đây, khi Giang Nhất Mạn đã xin lỗi thì cậu lại nhận ra lúc nhỏ mình thật ngu ngốc. 

Bao năm bị đánh mắng, phớt lờ, tâm lý mang ám ảnh mà chỉ dùng một câu “sai rồi” là có thể xóa sạch sao?

Chẳng công bằng chút nào. 

“Mẹ sai thật rồi.” Thấy Lộ Thức Thanh có chút xúc động, Giang Nhất Mạn vội bước tới nửa bước, gần như là lấy lòng cậu, “Thức Thanh, tiết mục với phim của con mẹ đều đã xem hết rồi, con diễn xuất tốt lắm, mẹ tự hào vì con.”

Lộ Thức Thanh chỉ nhìn bà như nhìn một kẻ xa lạ. 

“... Mẹ, mẹ cũng xem con kéo violin trên chương trình rồi.” Lòng Giang Nhất Mạn vẫn còn tia hi vọng, bà nhìn thẳng vào cậu, “Con tha thứ cho mẹ rồi phải không?” 

Lần trước dùng bữa với nhau, rõ ràng Lộ Thức Thanh có nói cậu học chơi violin là vì mẹ. 

Từ sau khi ầm ĩ chia ra sống vào sáu năm trước, cậu chưa từng chạm tới đàn nữa. Giờ đây cậu lại đột ngột biểu diễn đàn trong chương trình, chứng tỏ lòng cậu vẫn ôm chút kỳ vọng đối với mẹ. 

Lộ Thức Thanh sửng sốt rồi bỗng chốc hiểu ra. 

Bảo sao Giang Nhất Mạn đột nhiên lại có lòng tin đến tìm cậu, hóa ra là bà cảm thấy bản thân mình còn hy vọng nên miễn cưỡng nhường cậu một bước, như vậy bà sẽ không bị từ chối thì sẽ không xấu hổ mất mặt.

Lộ Thức Thanh không nhịn được nữa, cất tiếng cười khẽ. 

Giang Nhất Mạn bàng hoàng.

Bà đã quen gương mặt lạnh lùng của con trai rồi lại vì chuyện tặng chocolate lần trước mà không dưng thấy sợ nụ cười của cậu. 

“Thức Thanh?” 

“Con vẫn không thích violin.” Lộ Thức Thanh nhìn vào mắt mẹ mình, nhìn vào người mà thuở nhỏ mình tôn sùng như thần linh. Trong lòng cậu chẳng có lấy gợn sóng nào, chỉ thản nhiên nói: “Con ghét dây đàn cây vĩ thân đàn, thậm chí là mỗi một nốt nhạc… Con ghét tất tần tật thứ gì liên quan đến violin.”

Giang Nhất Mạn bỗng chốc tái mặt. 

“Sở dĩ con chơi violin trong chương trình không phải là hết oán hận mẹ mà là con muốn chơi đàn cho người mình thích nghe.” Lộ Thức Thanh đứng thẳng tắp giữa tuyết trời lả tả, cậu nhìn thẳng vào Giang Nhất Mạn, “Mẹ chưa bao giờ để tâm bất kỳ lời nào con nói, con nói gì mẹ cũng hiểu thành cái mẹ muốn hiểu.” 

Giang Nhất Mạn mấp máy: “Mẹ… mẹ không có.”

“Thế con hỏi mẹ lần cuối có được không?” Lộ Thức Thanh nghiêm túc nhìn bà, “Rốt cuộc sao con lại oán hận mẹ?” 

Giang Nhất Mạn ngừng thở. 

Bà có thể nói ra rất nhiều chuyện mà Lộ Thức Thanh có thể ghi hận mình nhưng lại không rõ tính tình Lộ Thức Thanh bây giờ, không biết giọt nước nào làm tràn ly mà có thể biến đứa trẻ thuở nhỏ ngoan ngoãn lại có thể nhẫn tâm không nhận mẹ tới vậy. 

Lộ Thức Thanh đợi một lúc lâu cũng chẳng đợi được đáp án của Giang Nhất Mạn. Cậu cười rộ lên rồi nói thẳng với bà: “Vậy con nói cho mẹ hay nhé.”

Lộ Thức Thanh đi tới cạnh Giang Nhất Mạn, ngón tay trắng như tuyết của cậu khẽ khàng phủi bông tuyết trên vai bà xuống, dịu dàng nói: “Là vì mẹ không thương con.”

Giang Nhất Mạn phản bác theo bản năng: “Không có!”

Bà run rẩy ngón tay, trở ngược nắm lấy cổ tay của Lộ Thức Thanh, cất lời nỉ non: “Con là miếng thịt cắt ra từ trên người mẹ, sao mẹ lại không thương con? Trên đời này làm gì có người mẹ nào mà không thương con mình?”

Lộ Thức Thanh lại mỉm cười: “Thế mẹ thương con chỗ nào? Mẹ biết con thích gì ghét gì không? Mẹ nhớ sinh nhật con không?” 

Giang Nhất Mạn bất chợt loạng choạng, bà lẩm bẩm: “Mẹ…”

“Con vẫn là câu đấy.” Lộ Thức Thanh thản nhiên, “Trước sau mẹ cũng chỉ muốn cho lòng mình dễ chịu chứ chẳng hề thương con.” 

Nói xong, Lộ Thức Thanh lùi về sau nửa bước, trên gương mặt cậu chẳng còn sót ý cười. Cậu cứ nhìn bà bằng ánh mắt xa cách. 

“Bà Giang, về sau chúng ta đừng gặp nhau nữa.” 

Giang Nhất Mạn ngơ ngác, nghe thấy câu này thì giật mình tỉnh ra. Bà hoảng sợ bước tới mấy bước, muốn bắt Lộ Thức Thanh lại, liều mạng lắc đầu: “Đừng, đừng mà, Thức Thanh, con cho mẹ thêm một cơ hội nữa đi… Mẹ sai thật rồi!”

Bà ta nắm chặt cổ tay Lộ Thức Thanh không chịu buông, móng tay cắm sâu vào da thịt trên tay cậu, máu tươi gần như chảy ra. 

Khi bé đã trải qua tổn thương quá nhiều rồi, Lộ Thức Thanh hững hờ giãy thoát khỏi Giang Nhất Mạn. Song dường như người phụ nữ này đã chịu phải k1ch thích, không buông không tha, muốn đuổi theo, cố gắng bắt lấy tia hy vọng sau cùng.

“Thức Thanh! Thức Thanh!”

Lộ Thức Thanh sải đôi chân dài đi tới ghế lái, nặng nề gõ lên cửa sổ xe.  

Tài xế nhìn từ nãy đến giờ lúng túng hạ cửa xe xuống. 

Lộ Thức Thanh lạnh lùng dặn: “Đưa bà Giang về nhà tổ họ Tạ.”

Tài xế cuống quýt gật đầu, ông ta vừa định xuống xe dìu Giang Nhất Mạn lên thì đã thấy bả nhào thẳng tới ngay trước mặt Lộ Thức Thanh, nước mắt tuôn ào ào, thì thầm với cậu: “Thức Thanh của mẹ…”

Bà chưa từng có lý, đâu nói được gì để cứu vãn, chỉ có thể gọi tên Lộ Thức Thanh hết lần này tới lần khác. 

Lộ Thức Thanh không kịp phòng bị đã bị người khác đánh úp tới, dưới đất lại toàn là đụn tuyết, trọng tâm nhất thời không vững, cậu ngã ngửa ra sau. 

Cơn đau còn chưa ập tới thì đã có một đôi tay ấm áp từ phía sau vươn tới đỡ vội lấy cậu, theo sau đó là mùi nước hoa “Burn” mới đổi phủ lấy mùi tuyết lạnh thoang thoảng bay đến. 

Lộ Thức Thanh ngây ra.

Không biết Dung Tự tới đây từ bao giờ, hắn sầm mặt, như thanh định hải thần châm vững vàng đỡ lấy Lộ Thức Thanh rồi hững hờ nhìn Giang Nhất Mạn không tha. 

Tài xế chậm chạp ra tới, đỡ lấy Giang Nhất Mạn cả người loạng choạng chực ngã xuống. 

“Nếu ban nãy ngã thật thì tôi có thể tố cáo bà tội cố ý gây thương tích.” Dung Tự lạnh lùng nói, “Người ta đã nói sau này không còn bất kỳ liên quan gì nữa, kẻ thức thời nên biến mất ngay bây giờ.”

Giang Nhất Mạn đờ người nhìn hắn: “Cậu là ai?”

Dung Tự che chắn Lộ Thức Thanh ở phía sau mình rồi nở nụ cười nhạt.

“Quan hệ giữa tôi và Thức Thanh trên mạng đã truyền ầm ĩ rồi. Chỉ cần bà quan tâm Thức Thanh một chút thôi thì sẽ biết tôi là ai… Hả? Lẽ nào bà lại không biết? Không phải đó chứ? Mới nãy bà còn nói xem show và phim của Thức Thanh rồi mà? Sao lại không biết tôi là ai được chứ?”

Giang Nhất Mạn tái mặt.

Không biết là tức giận hay hổ thẹn. 

Vừa trông thấy Dung Tự đi ra, Lộ Thức Thanh ban nãy hãy còn hờn trời dỗi đất, khắp mình toàn gai giờ đã thu liễm sạch sẽ, vẻ mặt ngoan ngoãn, háo hức hỏi hắn: “Sao anh lại ra đây?” 

Dung Tự chẳng buồn chớp mắt: “Tôi ra tản bộ.”

Lộ Thức Thanh: “...”

Tuyết đổ thế này ra ngoài tản bộ á?

Tài xế thấy vậy thì lúng túng, ông ta nói nhỏ với Giang Nhất Mạn: “Phu nhân, chúng ta về trước đi.” 

Nhìn dáng vẻ này, Lộ Thức Thanh không nhận người thân, lôi kéo nửa chỉ tổ khó coi hơn.

Giang Nhất Mạn mờ mịt nhìn Lộ Thức Thanh, bờ môi run rẩy như muốn nói gì đấy nhưng cuối cùng lại nhận ra mình chẳng có lý do hay lập trường gì để Lộ Thức Thanh tha thứ cho. 

Tài xế thấy bà ngây người không nhúc nhích thì chỉ đành ép dìu người lên xe, nhấn ga chạy đi. 

Dung Tự thấy Lộ Thức Thanh ăn vận nghiêm túc, cả người run lên trong tuyết thì nắm cổ tay cậu đi vào nhà.

Lộ Thức Thanh thắc mắc: “Anh bắt đầu nghe từ lúc nào vậy?” 

Dung Tự húng hắng ho: “Đưa bà Giang về nhà tổ họ Tạ.”

Lộ Thức Thanh nghiêng đầu, có vẻ không tin.

“Được rồi.” Dung Tự thẳng thắn, “Ghét đàn violin.” 

Lộ Thức Thanh: “...” 

Thế còn không phải nghe hết rồi sao?

Dung Tự chợt thấy chột dạ: “Tôi nghe có tiếng dừng xe… Không phải, là tôi ra ngoài tản bộ một chốc rồi vô ý nghe hai người nói chuyện, vừa nghe thì biết là việc nhà của em nên mới không xen vào.”

Tuy Dung Tự có tính cách mạnh mẽ, song hắn rất biết chừng mực và giữ khoảng cách. Những chuyện lớn chỉ có Lộ Thức Thanh mới giải quyết được hắn chưa bao giờ tùy tiện nhúng tay vào ép theo ý mình.

… Dù lúc nghe Lộ Thức Thanh nói “mẹ không thương con”, trái tim hắn đau thắt, muốn xông ra đó cãi nhau một trận với Giang Nhất Mạn nhưng vẫn dằn lòng nhịn lại. 

Chuyện như vậy, Lộ Thức Thanh xử lý sẽ tốt hơn là hắn.

Dung Tự nghiêng mái đầu nhìn cậu: “Em có buồn không?” 

Lộ Thức Thanh đã không còn là đứa trẻ nhỏ nhoi hèn mọn cầu xin tình cảm năm xưa nữa: “Sau này tôi với bà không cần thiết duy trì sự êm thấm giả dối nữa, vui còn không kịp đây, sao phải buồn chứ?” 

Dung Tự còn cho là cậu cố tỏ ra kiên cường, nhưng nhìn kĩ mới phát hiện, hình như Lộ Thức Thanh không buồn thật. Gương mặt cũng chẳng có vẻ suy sụp gào khóc xanh xao trước kia.

Nhìn thì thấy rất bình thường. 

Còn khá rốt. 

“Ài.” Dung Tự làm ra vẻ tiếc nuối, “Lần trước Lộ lão sư của chúng ta bi thương thấu tâm can, ôm tôi gào khóc, tôi còn tưởng lần này lại có được vinh hạnh đặc biệt ấy chứ.” 

Lộ Thức Thanh đã quen với chuyện Dung Tự hay pha trò ngả ngớn, cậu đã chẳng còn bị trêu phải đỏ mặt nữa mà thậm chí còn có thể mím môi cười. 

Dung Tự: “...”

Ghét ghê, có phải sau này hắn nên đàng hoàng tí thì hơn không?

Hai người vào phòng khách. 

Đậu Trạc đang bê bát ăn xì xụp, tầm mắt đảo qua thì vọt miệng nói hớ: “Ủa? Không phải Dung Tự nghe tiếng xe nên ra đón Thức Thanh à? Sao chậm thế?” 

Dung Tự: “...” 

Lộ Thức Thanh nhìn Dung Tự, đột nhiên cậu hiểu được niềm vui khi Dung Tự cứ hay lôi mấy chuyện mình đội quần ra trêu. 

Cơ mà trình độ của Dung Tự hơn Lộ Thức Thanh hẳn mấy bậc, hắn có biết da mặt là thứ gì đâu, bị Đậu Trạc phá đám cũng không thấy sượng: “Ăn cũng không nhét kín miệng ông được.”

Đậu Trạc ăn cơm chùa phải quét lá đa, chỉ có thể im mồm tập trung ăn.

Nói chứ dù Dung Tự miệng mồm nhăn cuội nhưng nấu ăn là số dzách. Có khi Đậu Trạc bị cái nết của Dung Tự đày đọa đến mức muốn tuyệt giao, nhưng lần nào cũng nhờ tài nấu nướng mới nhịn tên ba mớ này cho qua chuyện.

Lộ Thức Thanh chạy qua bồn rửa tay. 

Dung Tự tranh thủ thời cơ hỏi nhỏ với Đậu Trạc: “Mời ông về làm quân sư ăn chùa uống chùa ông còn phá đám đấy à? Hình tượng trầm ổn uy vũ của tôi suýt nữa là đổ bể hết rồi đó.”

“Ha.” Đậu Trạc khinh miệt, “Ăn chùa uống chùa? Trước khi Thức Thanh về tôi thử miếng đồ ăn ông cũng không cho lại còn muốn tôi ở tới tết dương bày mưu tính kế cho ông. Để quân sư chết đói là thành ý của ông đó hả?” 

Nghe vậy Dung Tự mới nhớ ra mình cần sự giúp sức của Đậu Trạc, hắn co vòi ngay: “Rồi rồi rồi, về sau ngày nào cũng làm cho ông bữa ra trò.”

Đậu Trạc nghe thế thì hài lòng ăn tiếp.

Không bao lâu sau, Lộ Thức Thanh lau khô tay ngồi vào bàn, đang ăn thì cậu chợt nhớ ra gì đấy mới lấy điện thoại ra bắt đầu tìm đặt phòng khách sạn trên APP.

Dung Tự liếc thấy, hắn thuận miệng hỏi: “Em sắp đi chơi à?” 

“Không phải.” Lộ Thức Thanh lắc đầu, “Mai là bắt đầu tu sửa trang trí lại nhà tôi rồi, chắc sẽ hơi ồn, tôi ra ngoài ở một khoảng thời gian.”

Dung Tự khựng lại.

Tư thế ăn bữa ra trò của Đậu Trạc cũng ngừng lại. 

Khóe môi của Dung Tự sắp tét đến mang tai luôn rồi.

Chỉ thấy trời cũng giúp ta, buồn ngủ gặp chiếu manh. 

Hắn cố duy trì vẻ bình tĩnh, cười tít mắt hỏi: “Phải làm bao lâu?” 

Lộ Thức Thanh suy nghĩ: “Chắc phải hơn nửa tháng đó. Nhưng mà đúng lúc tết dương tôi vào đoàn, ở khách sạn vài ngày là được rồi.”

“Khụ.” Dung Tự thử nói chuyện nhưng lần nào cũng muốn cười.

Lộ Thức Thanh nghi hoặc nhìn hắn: “Sao vậy?” 

Đậu Trạc đá chân Dung Tự dưới bàn hắn mới nói năng lưu loát trở lại, còn làm ra vẻ thản nhiên và đũa cơm: “Gì chứ, khách sạn phiền lắm, nếu em không chê thì tới nhà tôi ở mấy hôm đi.” 

Ngày nào Lộ Thức Thanh cũng chạy sang ăn chùa đã ngại lắm rồi, cậu vội lắc đầu: “Không được, vậy thì phiền anh lắm.” 

“Không phiền không phiền.” 

Dung Tự biết tỏng điểm yếu của Lộ Thức Thanh, hắn bắt đầu tung chiêu. 

“Khách sạn không an toàn đâu, khéo chăn ga gối đệm trên giường người khác nằm ngủ trước đó còn chưa thay…”

Lộ Thức Thanh rùng mình, cậu đã bị cảnh tượng ấy dọa, vội vã kêu: “Tôi tự mang theo chăn ga gối đệm.”

“Ấm trà nấu thứ khác, ổ cắm sẽ có camera lỗ kim, rồi cả bi3n thái nửa đêm cạy cửa phòng, đứng ngay đầu giường ngắm em ngủ…” Dung Tự cố ý hù dọa cậu, “Em đừng có mà không tin, mấy hôm trước tôi xem báo thấy đó.”

Lộ Thức Thanh: “...” 

Lộ Thức Thanh nghe hắn nói đã có hơi sợ, cậu cũng bắt đầu cảm thấy hình như ở lại nhà Dung Tự sẽ tốt hơn một chút.

Dù sao cũng sẽ không có bi3n thái nhìn mình.

Lộ Thức Thanh thử xác nhận: “Vậy… không phiền anh thật chứ? Có phải Đậu lão sư cũng ở lại đây không?”

Đậu Trạc toa rập cứu vớt bữa ăn ra trò trong nửa tháng tới của mình: “Tôi…”

Dung Tự tiếp lời ngay: “Ha ha ha ha cậu ta ăn xong là đi ngay, không ở lại ngày nào hết.”

Đậu Trạc: “...”

Cuối cùng y cũng đã hiểu thế nào là trọng sắc khinh bạn.
Bình Luận (0)
Comment