Đừng Có Mơ Sẽ Được Buông Tha!

Chương 1

Ngày bình bầu lớp trưởng đầu năm luôn là ngày không một ai hứng thú. Ai lại chịu làm cái chức gọi sang thì là “lớp trưởng”, nhưng nói trắng ra là “đầy tớ của mọi người” chứ.

Làm lớp trưởng chính là đứng đầu sào nghe khiển trách đầu tiên, phải chạy xuôi chạy ngược làm việc cho giáo viên chủ nhiệm, hở một tí có chuyện là tụi trong lớp “lớp trưởng ơi, lớp trưởng à”, không lúc nào được bình yên. Cái chức này chỉ có danh chứ không phận.

Thế nên tình trạng bây giờ của cả lớp 11A2 là cùng nhau trầm mặc, bình thường hẳn là ồn ào như một cái chợ trời. Nhưng giờ dù cho có bị ngứa cũng không dám gãy, im lặng cầu mong chức lớp trưởng không rơi vào tay mình.

“Cả lớp! Sao im lặng vậy? Các em nên tự giác xung phong đi chứ. Làm lớp trưởng là một nhiệm vụ rất cao cả, ai làm lớp trưởng chứng tỏ người đó có năng lực hơn người. Ngoài ra còn được hưởng nhiều quyền lợi và sự nể phục của mọi người, không phải quá hấp dẫn sao? Nào, ai xung phong nào? Cho thầy xem cánh tay đi”

Mặc cho thầy Nguyên Phong, chủ nhiệm của họ huyên thuyên, cả lớp 11A2 vẫn giữ nguyên trạng thái cũ, thậm chí có phần im lặng hơn lúc nãy, tiếng muỗi bay vo ve còn có thể nghe thấy được. Tất cả họ đều biết đó chỉ là lời nói hoa mỹ nhất thời của thầy thôi, làm rồi mới biết thế nào là “osin kiểu mẫu“.

Nguyên Phong quá mức hào hứng, trong khi sự đáp trả là bằng không khiến anh không khỏi ngại ngùng nhẹ xoa mũi. Đây là lần đầu tiên Nguyên Phong nhận chức giáo viên chủ nhiệm sau ba năm đi dạy, kinh nghiệm còn ít ỏi, với những loại chuyện thăm dò ý kiến này anh lại càng không biết phải làm sao. Có lẽ, anh cần tìm cứu tinh duy nhất của mình để giúp anh giải vây mới được.

Ánh mắt Nguyên Phong lia về một cậu nam sinh ở bàn cuối dãy ba đang uể oải, không khách khí mà ngáp dài ngáp ngắn.

“Đông Dương, em xung phong làm lớp trưởng sao? Rất tốt, rất tốt nha!”

Tâm hồn đang đâu đâu bỗng nghe được thầy gọi tên mình, Đông Dương mất tự nhiên, tỉnh luôn cả ngủ. Nghe thêm được câu sau thì quăng hẳn cho thầy Nguyên Phong một cái trừng mắt. Loại hành động bất kính này cũng chỉ có cậu mới dám làm, vì thật ra thầy Nguyên Phong không chỉ là thầy mà còn là chú ruột của Đông Dương.

Mối quan hệ thân thiết này để mọi người trong trường không bàn tán lung tung nên cả hai chú cháu quyết định giữ bí mật. Nguyên Phong ở trường làm thầy thì Đông Dương sẽ thể hiện đúng vai trò học sinh lễ phép nhưng khi chỉ có hai người hoặc về nhà, Đông Dương không ngại xem chú của mình là “bạn“.

So ra Nguyên Phong hơn Đông Dương cũng chỉ chín tuổi, một khoảng cách không quá xa để thể hiện nghiêm túc mối quan hệ chú cháu. Ngược lại, họ đối xử rất thoải mái với nhau, đôi khi người ngoài nhìn vào còn tưởng Đông Dương lớn bậc hơn Nguyên Phong vì cách cư xử “trên cơ” của cậu với chú mình, mặc cho khuôn mặt vẫn còn mang vẻ thiếu niên đơn thuần.

Đông Dương không biết “chú thầy” của mình định giở trò gì, nhưng cậu vẫn đứng lên lễ phép đáp trả “Vâng, là thầy muốn em làm lớp trưởng?”

Thấy sắc mặt Đông Dương đã xuất hiện ba vạch đen, báo hiệu tâm trạng cậu đang không tốt, Nguyên Phong vẫn quyết không buông tha, cười giả lả nói “Là em giơ tay đó chứ. Thầy rất hoan nghênh tinh thần vì lớp này của em.”

Cả lớp bắt đầu nhao nhao, tất cả cùng hướng mắt về Đông Dương đợi câu trả lời. Học với nhau một năm, họ thừa biết Đông Dương là người như thế nào. Là một nam sinh đẹp trai, luôn hoà nhã, giúp đỡ mọi người khi cần nhưng Đông Dương tuyệt đối không làm điều dở hơi, lo chuyện bao đồng. Cậu là người nhìn có vẻ dễ chịu nhưng tâm tư không dễ chịu chút nào, mấy ai mà hiểu được cậu đang nghĩ gì. Huống chi, Đông Dương còn là thành viên chủ chốt của đội bóng đá, cậu ấy đâu có rảnh mà làm “tay chạy vặt“.

Đông Dương thấy cả lớp chăm chăm nhìn mình nên cũng thu lại vẻ mặt đen xì khó chịu, đổi thành tư thái ung dung trả lời thầy Nguyên Phong “Thầy cho em nói chuyện riêng với thầy một lát được không?”

Nguyên Phong thầm nghĩ đứa cháu ngỗ nghịch của mình đang tính chơi trò lật bài gì đây? “Được, chúng ta ra ngoài nói chuyện. Cả lớp chờ thầy một chút, cấm không được ồn ào. Ai trái lời thì chuẩn bị lao động khổ sai nhé!”

Đông Dương nghe thấy thầy Nguyên Phong chấp nhận lời đề nghị liền lộ ra nụ cười mỉm khó đoán. Trước khi bước ra khỏi lớp, trong tiếng rì rào tò mò của mọi người, ánh mắt cậu như vô tình cũng như cố ý nhìn về vị trí bàn cuối dãy bốn, cạnh chỗ ngồi của mình. Sau đó thì thong dong bỏ tay vào túi quần, xoay người bước đi.

Nguyên Phong dẫn Đông Dương đến phòng nghỉ của giáo viên, cẩn thận khoá cửa lại rồi quay sang nhìn thẳng cậu, vào vấn đề “Cháu ngoan, cháu muốn chú làm gì để có thể làm lớp trưởng thì nói đi”

Giọng điệu của Nguyên Phong trong phút chốc khiến Đông Dương buồn nôn “Chú thôi cái giọng đó đi. Chú cũng thật biết gây chiến với cháu, ngang nhiên ghép cho cháu xung phong làm lớp trưởng. Hay chú muốn cháu tố cáo với ba chú thường xuyên đi bar hả?”

“Vạn lần đừng nha! Ba cháu mà biết chú đi bar là long trời lỡ đất. Chú bất đắc dĩ lắm mới gọi cháu làm lớp trưởng thôi. Cháu không thấy là nói tới làm lớp trưởng thì cả lớp lặng như tờ sao? Chú lần đầu tiên làm giáo viên chủ nhiệm không có nhiều kinh nghiệm xử lí tình huống này. Muốn cháu làm lớp trưởng cũng coi như là làm cánh tay trái cho chú, giúp chú làm tốt công tác chủ nhiệm”

“Xin lỗi, cháu không có rảnh đến vậy” Đông Dương không thèm nể mặt, thẳng thừng từ chối Nguyên Phong

“Nè, cháu đừng tuyệt tình thế chứ? Nói đi, phải làm sao thì cháu mới chịu làm lớp trưởng?” Nguyên Phong biết thằng nhãi này muốn nó làm gì thì phải có sự trao đổi, nó cảm thấy có lợi mới chấp nhận làm, chưa bao giờ nó dành thời gian để làm không công cho ai cái gì.

Cảm thấy chú mình rất hiểu ý nên Đông Dương khá thoải mái, di chuyển đến bên chiếc ghế tựa gần đó thả người ngồi xuống, nhìn chú mình cười nhan hiểm nói “Không uổng phí chúng ta là chú cháu, chú thật hiểu cháu ghê. Muốn cháu làm lớp trưởng cũng được thôi, nhưng cháu có hai điều kiện”

Biết ngay mà, thằng nhãi này bắt đầu lộ đuôi rồi đấy “Cháu nói thử xem là điều kiện gì, chú cảm thấy được chúng ta sẽ thành giao”

“Đơn giản thôi. Điều thứ nhất, trừ những việc do trường ban hành còn những việc khác, cháu muốn có đôi lúc mình sẽ tự quyết định”

Thằng nhãi chết tiệt! Nguyên Phong thầm mắng Đông Dương một trăm lần trong lòng. Chưa bao giờ nó muốn thua cơ anh chuyện gì, mà bình thường anh có muốn trên cơ nó cũng khó.

“Miễn không quá đáng thì chấp nhận” Nguyên Phong cau có đồng ý.

“Chú yên tâm, cháu sẽ là một lớp trưởng ngoan”

Nghe từ “ngoan” kéo dài của Đông Dương khiến Nguyên Phong rợn cả da gà “Vậy còn điều kiện thứ hai là gì?”

“Cái này hoàn toàn nằm trong tầm tay của chú. Điều kiện thứ hai, những chức vụ khác trong lớp cháu không quan tâm nhưng chức lớp phó học tập cháu muốn chú trực tiếp chỉ định một người làm, không phải thông qua bầu chọn”

“Là ai?”

“Linh Đan”

“Linh Đan? Lớp chúng ta có bạn tên này sao?” Nguyên Phong lục lọi suy nghĩ từng khuôn mặt trong lớp cũng không nhớ có học sinh nào tên Linh Đan. Vẫn còn nhớ ngày mới nhận lớp anh đã cố tình ghi nhớ kĩ lắm mà, sao cả tên và khuôn mặt ra sao anh cũng không có ấn tượng vậy.

Đông Dương trên mặt không hề tỏ vẻ gì ngạc nhiên với câu hỏi của Nguyên Phong, bản thân cậu hiểu được rất rõ lí do vì sao “Đến chú là thầy chủ nhiệm còn không nhớ rõ thì thật nể phục tài ẩn dật của cậu ấy”

“Nói mau, là ai vậy?” Nguyên Phong không kiềm chế được sự tò mò.

“Cháu có nói thì chắc gì giờ chú đã biết. Chú chỉ cần chấp nhận thêm điều kiện này, cháu sẽ làm lớp trưởng, đồng thời khi vào lớp giao chức lớp phó học tập cho Linh Đan thì chú sẽ biết cậu ấy là ai thôi”

Không biết ý định thật sự của Đông Dương là gì nhưng nếu nó chấp nhận làm lớp trưởng thì Nguyên Phong không cần chần chờ nữa “Được, thành giao”
Bình Luận (0)
Comment