Đừng Đánh Thức Ma Vương Cách Vách

Chương 102

 
 
Chúc Minh Tỉ ngủ rất ngon.

Cậu được bao bọc bởi hương hoa, gió mát và ánh sáng như đom đóm, lại có Ma Vương dịu dàng kể chuyện ru vào giấc mơ.

Cho nên khi tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy gương mặt Ma Vương sát rạt, còn đang rón rén định hôn trộm, Chúc Minh Tỉ suýt tưởng mình chưa tỉnh hẳn.

Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra đây không phải mơ.

Vì ngay lúc sắp hôn, Ma Vương đã chột dạ mở mắt, đúng lúc bắt gặp ánh nhìn của Chúc Minh Tỉ.

Sau đó hắn lập tức giật lùi lại, hai tai đỏ ửng như bị bắt quả tang.

Chúc Minh Tỉ: "......"

Phản ứng của hắn mạnh đến mức Chúc Minh Tỉ không thể giả vờ ngủ tiếp, đành phải hoàn toàn tỉnh dậy, nhìn hắn bằng ánh mắt dửng dưng, tiện thể đánh giá tình hình xung quanh.

Bọn họ đã ra khỏi bến đò Vong linh, vẫn đang trong phạm vi hoang nguyên U Ảnh, nhưng là vùng rìa ngoài rồi.

Demily cùng hai học trò còn đang nằm không xa, có vẻ vẫn ngủ say, tạm thời chưa tỉnh.

"Chúc Minh Tỉ, ta không định hôn trộm em đâu, ta chỉ là..."

Chúc Minh Tỉ quay đầu nhìn thẳng vào hắn. Ma Vương lập tức nghẹn lời, cúi đầu như đứa trẻ làm sai.

"...Xin lỗi," Ma Vương lí nhí, "ta đúng là đang hôn trộm em."

Chúc Minh Tỉ: "......"

Sự thành thật bất ngờ ấy khiến Chúc Minh Tỉ nghẹn luôn không biết nói gì.

Cậu không thể giả vờ mắt nhắm mắt mở cho qua, đành làm bộ nghiêm mặt:

"Đây là thái độ theo đuổi người khác của ngài sao? Chưa theo đuổi được đã động tay động chân rồi?"

Ma Vương mặt mày xấu hổ: "Ta biết sai rồi, sau này sẽ không thế nữa."

Chúc Minh Tỉ: "......"

Cũng không cần phải... không bao giờ làm nữa.

Cậu khẽ ho một tiếng:

"...Ngài không thể cứ âm thầm làm như vậy mãi, phải học cách hỏi ý kiến tôi."

"Vậy... hỏi kiểu gì?" Ma Vương chớp mắt, vài cánh tơ phiêu nhẹ theo gió dính vào hàng mi của hắn, tựa như một con bướm chuẩn bị bay đi.

Chúc Minh Tỉ vươn tay gỡ cánh tơ xuống, giọng nhẹ đi:

"Ví dụ như... Rociel, tôi có thể hôn ngài không?"

Ma Vương run nhẹ mi, nhỏ giọng: "Có thể."

Thế là Chúc Minh Tỉ nghiêng người, làm bộ như định hôn hắn.

Dĩ nhiên, cậu kịp dừng lại nhưng Ma Vương thì không.

Trước khi cậu kịp rút lui, Ma Vương đã ôm chặt lấy cậu, ấn cậu vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cậu, gấp gáp như người đi lạc giữa sa mạc gặp được nước.

Hắn hành động rất nhanh, nhưng nụ hôn lại rất dịu dàng.

Chỉ là môi chạm môi, chầm chậm cọ sát, không hề tiến sâu hơn.

Thế nhưng mặt Chúc Minh Tỉ vẫn đỏ bừng lên.

Trước khi tim đập loạn hơn nữa, cậu đẩy Ma Vương ra, ho nhẹ một tiếng:

"...Biết rồi chứ? Là như vậy đó."

Ma Vương nghiêm túc gật đầu.

Cả hai giống như vừa hoàn thành một buổi "trao đổi học thuật nghiêm túc".

Mà chẳng ai cảm thấy trong lúc theo đuổi nhau mà xin phép để hôn là điều gì quá đáng cả.

-

Một cơn gió mát lạnh lướt qua mặt. Những hạt mưa li ti bắt đầu rơi.

Trời mưa rồi.

Chúc Minh Tỉ rút pháp trượng ra, định dựng một kết giới tránh mưa cho mình và Ma Vương.

Nhưng lại thất bại.

Cậu sửng sốt nhìn cây pháp trượng, cảm nhận thấy trong cơ thể mình gần như không còn chút ma lực nào như con sông cạn đáy.

Chút hoảng loạn trỗi lên.

Nhưng Ma Vương đã kịp nắm lấy tay cậu, giải thích bằng giọng dịu dàng:

"Sau khi rời khỏi bến đò Vong linh sẽ tạm thời mất đi ma lực. Khoảng hai mươi phút nữa sẽ khôi phục."

Chúc Minh Tỉ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng đúng lúc ấy, mưa đột ngột to hơn.

Chúc Minh Tỉ nhìn quanh cũng chẳng thấy chỗ trú nào, liền định cởi áo choàng ra che mưa.

Chưa kịp tháo xong nút đầu tiên, Ma Vương đã ôm chặt lấy cậu.

Áo choàng đen phủ lên người Chúc Minh Tỉ, tay Ma Vương nhẹ nhàng che đầu cậu.

"...Chúc Minh Tỉ, áo của ta rộng hơn một chút." Ma Vương khẽ nói.

À.

Chúc Minh Tỉ chớp mắt, tựa cằm lên vai hắn.

Cơn mưa rào kéo dài chừng hai mươi phút rồi tạnh. Nhưng áo của Chúc Minh Tỉ vẫn bị ướt một nửa.

Một cơn gió lạnh thổi qua, Chúc Minh Tỉ hắt hơi một cái.

Ma Vương cụp mắt xuống, trông hơi buồn.

Chúc Minh Tỉ bật cười, siết nhẹ tay hắn, rồi nhìn về phía hai cô trò Demily đang ướt sũng, lồm cồm ngồi dậy trong hoang mang:

"Đi thôi, bọn họ tỉnh rồi."

Lúc Chúc Minh Tỉ đi giải thích tình hình cho họ, Ma Vương thì im lặng chạy về phía một gốc cây khô ở đằng xa.

Đợi đến khi ba người kia chấp nhận thực tế mất ma lực tạm thời, rồi bắt đầu vắt khô tóc áo, Ma Vương lại hớn hở chạy trở về.

"Chúc Minh Tỉ, em xem ta tìm được cái gì này!"

Chúc Minh Tỉ tim hẫng một nhịp, lập tức nhìn sang Phil. Nhưng thấy Phil đang cụng đầu với Bellis để giúp nhau vắt khô áo, rõ ràng là không để ý đến cách xưng hô của Ma Vương.

Chúc Minh Tỉ kéo Ma Vương sang một bên, nhỏ giọng nói:

"Ngài đừng gọi tên tôi, Phil có thể sẽ thấy quen đó."

Ma Vương hỏi:

"Em sợ Phil sinh sự à? Vậy ta làm cho nó ngủ say luôn nhé?"

Chúc Minh Tỉ: "...Không cần đến mức đó. Ngài chỉ cần gọi cái tên khác là được mà."

"Ta không muốn giống người khác gọi em là 'Minh Tây', nghe giả tạo lắm."

Ma Vương ngẩng đầu nhìn cậu, giọng nhỏ xíu:

"Ta có thể gọi em là A Tỉ không?"

Chúc Minh Tỉ gật đầu.

Ma Vương liền cười cong cả mắt: "A Tỉ!"

Giọng hắn nhẹ như gió xuân lướt qua đồng cỏ, mang theo cả tiếng chim ca.

Chúc Minh Tỉ bỗng thấy vành tai mình nóng lên:

"Đúng rồi, ngài vừa nói tìm thấy cái gì cơ?"

Ma Vương mở tay, lấy ra vật giấu trong lòng.

Chúc Minh Tỉ còn tưởng là bươm bướm hay bông hoa cơ.

Ai dè là một con dơi.

Ma Vương đổ vào miệng con dơi một ống thuốc, con dơi lập tức ráng sức mở mắt, nhìn tỉnh táo hơn hẳn.

Ma Vương kẹp cổ nó, lắc lắc cái đầu, rồi đưa nó ra trước mặt Chúc Minh Tỉ:

"Dùng ma pháp sấy khô." Ma Vương ra lệnh.

Chúc Minh Tỉ: "......"

Con dơi yếu ớt ngẩng đầu, chậm rãi há miệng, phun ra một làn sương đỏ đen.

Sương mù bao lấy người Chúc Minh Tỉ. Ngay lập tức, tóc và áo cậu khô cong, người cũng trở nên ấm áp thoải mái.

Lúc này Ma Vương mới hài lòng thả con dơi ra. Nó lập tức bay trối chết.

Chúc Minh Tỉ: "......"

Ma Vương ngẩng lên, đôi mắt sáng long lanh như đang chờ được khen.

Chúc Minh Tỉ im lặng vài giây, rồi nói:

"...Cảm ơn, bây giờ tôi thấy dễ chịu hơn nhiều rồi."

"Phải thế chứ," Ma Vương ngượng ngùng cúi đầu, "ta đang theo đuổi em mà, sao có thể để em mặc đồ ướt chứ."

Chúc Minh Tỉ: "......"

-

Giờ đây họ đã ở rìa vùng hoang nguyên U Ảnh.

Nửa tiếng sau, bốn người đã khôi phục ma lực, rời khỏi hoang nguyên, tiến vào biên giới vương quốc Talli.

Đi ngang qua Quảng trường Thánh Quang của vương quốc, vừa khéo nghe thấy có người đang hào hứng bàn tán về những gì xảy ra trong hoang nguyên tối qua.

Bellis hào hứng vểnh tai nghe, thi thoảng lại chạy về truyền tin:

"Minh Tây! Chuyện tối qua ngươi cứu năm trăm người lan khắp nơi rồi đó, nhưng không ai thấy mặt ngươi cả, chẳng ai biết ngươi là ai, tiếc ghê luôn..."

"Còn chuyện trong hoang nguyên chết hơn ngàn Huyết tộc nữa, người ta cũng đồn ầm trời, nhưng không ai biết ai làm hết, nhiều người còn tưởng là tin đồn..."

"Thánh Sơn sập rồi! Trời ơi, sao Thánh Sơn lại sập được chứ..."

"Thánh Sơn?"

Phil lập tức biến sắc, quay sang nhìn Demily:

"Trưởng lão Quinn và các pháp sư vẫn còn đang tìm đá quý Thánh Dũ ở Thánh Sơn!"

Sắc mặt Demily cũng tái lại.

Cô lập tức rút pháp trượng, viết một phong thư ma pháp.

Thư vừa gửi đi không lâu, liền nhận được hồi âm.

Demily vội mở phong bì, đọc xong thì thở phào:

"Tuyết lở ở Thánh Sơn là chuyện xảy ra từ hai ngày trước. Trưởng lão Quinn đã trở về từ trước đó rồi."

"Cô Demily cũng thân với trưởng lão Quinn sao?" Chúc Minh Tỉ hỏi nhỏ.

Ma Vương ghé đầu, nói thầm vào tai cậu:

"Hồi đó cô ấy cũng là học trò của Quinn."

Chúc Minh Tỉ: "Tôi bắt đầu tò mò quá khứ của bốn người các ngài rồi đó."

Ma Vương thì thầm: "Ta có thể kể hết cho em."

Chúc Minh Tỉ vừa định đáp lại thì Demily đã quay sang:

"Chúng ta không nghỉ ngơi, về thẳng Thánh Thành. Hai người có muốn đi cùng không?"

Chúc Minh Tỉ gật đầu: "Chúng em đi cùng mọi người."

Demily thở ra nhẹ nhõm: "Vậy cô đi thuê kỳ lân."

Tổng cộng thuê ba con kỳ lân.

Bellis và Phil một con, Chúc Minh Tỉ và Ma Vương một con, Demily cưỡi một mình.

Ăn nhẹ xong, năm người cưỡi kỳ lân bay về phía Thánh Thành.

Ma Vương ngồi sau ôm Chúc Minh Tỉ vào lòng, khẽ kể lại chuyện xưa.

-

Rociel sinh ra đã là Thánh tử của tộc Tinh Linh.

Ngày thứ hai sau khi hắn ra đời, tộc Tinh Linh tổ chức lễ phong chức cho Thánh tử.

Trong buổi lễ, Tháng khí của tộc cũng xuất hiện điềm báo.

Thánh khí tiên đoán rằng: trong hai năm nữa, quốc vương và vương hậu Tinh Linh sẽ sinh một công chúa, và khi trưởng thành, công chúa ấy sẽ kết hôn với một Tinh Linh có tóc vàng, mắt xanh, gương mặt khôi ngô.

Nhưng Tinh Linh đó là ai?

Sau khi công chúa ra đời, vương thất Tinh Linh tìm khắp bộ tộc mà vẫn không thấy ai giống với hình ảnh Thánh khí tiên đoán.

Mãi đến khi Rociel mười hai tuổi, chuyển vào học viện Thánh Quang, và gặp được Saint Delia.

"Dù chưa đính hôn chính thức, nhưng ai trong hoàng thất cũng biết Saint Delia sẽ kết hôn với Anastasia. May mắn là, vừa gặp mặt, Anastasia đã thích hắn rồi."

Ma Vương dừng lại một lúc, nói tiếp:

"Không may là... người vợ chưa cưới trên danh nghĩa của ta, Demily, cũng thích Saint Delia. Mặc dù hắn ta nói với chúng ta rằng hắn thích Anastasia, và cũng cam kết sẽ cưới em ấy, nhưng lại thân thiết với Demily, thậm chí sau đó còn bị ta bắt gặp đang hôn trộm trong thư viện."

Chúc Minh Tỉ: "......"

Chúc Minh Tỉ: "...Rồi sau đó thì sao?"

Ma Vương im lặng một hồi, nhỏ giọng nói:

"Họ giải thích với ta là không phải đang hôn... chỉ là khi đi qua góc kệ sách, môi vô tình chạm nhau."

Chúc Minh Tỉ: "........."

Chúc Minh Tỉ khó khăn hỏi: "Ngài tin thật à?"

Ma Vương cúi đầu, thì thầm: "Ta tin."

Chúc Minh Tỉ: ".................."

Chúc Minh Tỉ đưa tay xoa đầu Ma Vương.

Ma Vương cảm thấy động tác này có gì đó sai sai, liền gạt tay cậu ra:

"Em làm gì vậy?"

Chúc Minh Tỉ đáp bằng vẻ đầy cảm thông:

"Tôi đang muốn sờ thử đầu của một Thánh thể trời sinh... chuyên bị cắm sừng nó tròn méo ra sao."

Ma Vương: "......"

Hắn không hiểu "cắm sừng" nghĩa là gì, nhưng bản năng mách bảo hắn, chắc chắn đây không phải lời khen gì tốt đẹp.
 

Bình Luận (0)
Comment