Đừng Đánh Thức Ma Vương Cách Vách

Chương 109

 
Vì ma pháp Joa đã tái kích hoạt, nên Chúc Minh Tỉ phải tốn khá nhiều công sức mới lấy được máu của mình ra, vẽ trận pháp khế ước máu lên mặt gương.

Khoảnh khắc khế ước máu hoàn thành, chiếc gương rơi xuống đất rồi run lên bần bật, cùng lúc đó, Chúc Minh Tỉ cũng cảm nhận được một luồng chấn động kỳ lạ trào dâng trong lồng ngực.

Cậu thấy trái tim mình như bị đánh mạnh, não bộ như bị rót đầy nước bạc hà đá lạnh, tê tái đến mức hàm răng run lập cập. Trong đầu cậu loáng thoáng hiện lên vô số hình ảnh mờ nhòe, nhưng cuối cùng lại chẳng còn gì đọng lại, chẳng thấy rõ được điều gì.

Mở mắt ra, cậu mới phát hiện khuôn mặt mình đã đẫm nước mắt.

Chúc Minh Tỉ đưa tay lau đi những giọt lệ chẳng hiểu vì sao rơi xuống, gạt bỏ dòng cảm xúc quái dị đang cuộn trào trong lòng, cúi người nhặt Ma gương lên.

Gương vẫn là gương cũ, nhưng không hiểu sao, Chúc Minh Tỉ lại thấy nó vừa thân thiết vừa đáng yêu.

Ngay khoảnh khắc đó, Ma gương sốt ruột hiện ra dòng chữ thứ hai:

【Xin hãy đưa tôi đá quý Thánh Dũ.】

Chúc Minh Tỉ: "..."

Cậu đặt viên ngọc thánh lên mặt gương, Ma gương nuốt cái "ực" một cái, sau đó phát ra ánh sáng trắng mịn màng như ngọc.

Ánh sáng tan đi, Ma gương trông càng bóng loáng như mới.

Chúc Minh Tỉ hỏi: "Giờ cậu có thể giúp tôi tìm Ma Vương không?"

Ma gương: 【Xin hãy đưa tôi ma tinh thạch.】

Chúc Minh Tỉ moi trong túi vải một nắm ma tinh thạch cao cấp, đặt lên mặt gương. Ma gương ăn một nửa thì no, cậu liền cất phần còn lại đi.

"Giờ thì được chưa?" Chúc Minh Tỉ lại hỏi.

Ma gương: 【Được rồi.】

Gương bắt đầu gợn lên từng vòng sóng nước, Chúc Minh Tỉ mở to mắt, thậm chí nín cả thở nhìn chằm chằm vào nó.

Rất nhanh sau đó, một dòng chữ hiện lên:

【Không tìm thấy.】

Chúc Minh Tỉ: "..."

Cậu hít sâu một hơi, lại hít thêm một hơi nữa.

Giây phút này, cậu không thấy cái gương này đáng yêu chút nào, thậm chí còn muốn bóp nát nó bằng tay trần.

Dường như cảm nhận được sức lực đang siết chặt cùng cơn giận đang bốc lên từ chủ nhân, Ma gương run rẩy, lập tức hiện lên một dòng chữ khác:

【Haha! Tuy không tìm thấy Ma Vương, nhưng tôi có thể tìm thấy Tinh Linh Rociel đang nằm trong núi tuyết đó nha!】

Chúc Minh Tỉ: "..."

Cậu suýt nữa nghẹt thở, nhắm mắt điều chỉnh hơi thở, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: "Nếu cậu nói muộn thêm một giây, cậu đã vỡ tan rồi đấy."

Ma gương: 【QAQ】

Chúc Minh Tỉ: "Đừng làm trò dễ thương."

Ma gương: 【......vâng.】

Chúc Minh Tỉ: "Nói tôi biết Rociel ở đâu."

Ma gương: 【Được thôi.】

-

Gương lập tức chuyển thành một vùng trắng xóa, ở chính giữa tấm gương tuyết trắng ấy, xuất hiện một điểm sáng vàng lấp lánh, biểu thị vị trí của Tinh Linh Rociel.

Trái tim Chúc Minh Tỉ đập thình thịch.

Ngay sau đó, góc nhìn dần được nâng cao, điểm sáng trở nên bé lại, và Ma gương chu đáo hiện ra bản đồ dẫn đến nơi Rociel đang nằm.

Rociel ở lưng chừng Thánh Sơn, chỉ cần Chúc Minh Tỉ đi đúng hướng, vượt qua hai đoạn sạt lở do tuyết lở là có thể tìm được hắn.

Nghe thì đơn giản thật.

Nhưng đây là Thánh Sơn, nơi cấm mọi pháp khí, nơi không có bất kỳ dấu hiệu nhận biết nào, là dãy núi tuyết mênh mông không bến bờ.

Dù Chúc Minh Tỉ có trí nhớ hình ảnh siêu phàm, muốn chỉ dựa vào bản "bản đồ" này để đến đúng vị trí kia, cũng khó như hái sao trên trời.

Để giải quyết vấn đề này, cậu bắt tay chế tạo một chiếc la bàn.

Nhưng vừa bước vào Thánh Sơn, la bàn đã nhiễu loạn.

Cậu đành bỏ nó đi, chuyển sang mang theo cờ hiệu rực rỡ.

Thánh Sơn không có vật chuẩn, cậu sẽ tự tạo ra.

Cậu cắm cờ lên đường, rồi mang chúng trên vai như áo choàng giữ ấm, vừa chống rét, vừa giảm bớt phản phệ do ma pháp Joa truyền sang Rociel.

Những lá cờ cắm xuống tuyết chính là cột mốc, chúng nhanh chóng bị đóng băng, nhưng nhờ sắc màu không phai, vẫn có thể dẫn đường cho lần lên núi tiếp theo.

Chúc Minh Tỉ không ngừng điều chỉnh phương hướng, cắm cờ, leo núi.

Cuối cùng, đến sáng sớm ngày thứ mười bảy-

Ma gương báo rằng lá cờ cuối cùng cách Rociel chỉ còn một nghìn bảy trăm mét.

Chúc Minh Tỉ bật cười hạnh phúc.

Thế nhưng khi cậu dùng trận pháp truyền tống đến bên lá cờ ấy, làn hơi nước trong mắt gần như đóng thành băng, suýt làm cậu bị thương.

Cậu vội vã đưa tay lên lau đi sương mù trong mắt, cười khẽ, có phần run rẩy thở dài một tiếng, nhấc chân bước về phía Rociel.

Một nghìn bảy trăm mét xa đến mức nào?

Chúc Minh Tỉ không biết.

Cậu chỉ cảm thấy thật nhanh, chớp mắt đã đến được đích.

Lại cảm thấy thật chậm, không biết đôi chân cứng đờ đã bước bao nhiêu bước trên nền tuyết, đôi tay không biết đã đào bới bao nhiêu lần trong tuyết giá, mới tìm được Rociel.

Vương tử Tinh Linh Rociel lặng lẽ nằm trong tuyết, toàn thân bị băng phủ kín, đến lông mi và tóc cũng trắng như tuyết. Chúc Minh Tỉ nhẹ nhàng phủi tuyết trên mặt hắn, làn da hắn lạnh cứng như một khối băng chôn sâu trong lòng đất.

Cậu áp bàn tay ấm lên má hắn, lại bất ngờ phát hiện dù mắt Rociel vẫn nhắm, nhưng con ngươi dưới mí lại khẽ chuyển động khi cảm nhận được hơi ấm.

Động tác Chúc Minh Tỉ khựng lại, cậu thì thầm hỏi: "Rociel, ngài tỉnh rồi sao?"

Rociel khẽ run lông mi, chậm rãi mở mắt. Là một đôi mắt băng lam.

Hắn chỉ nhìn Chúc Minh Tỉ một giây, sau đó lại cụp mắt xuống, kế đó, hình dáng liền biến đổi, trở lại là Ma Vương với mái tóc đen và con ngươi đen.

Dường như hắn đã hoàn toàn kiệt sức, chỉ một việc đơn giản là biến thân, kèm theo phủi đi lớp băng vụn trên mặt cũng đủ khiến hắn quay đầu ho ra máu.

Máu tươi vừa chạm đất đã đóng băng, biến thành một đóa tinh thể máu đỏ rực rỡ.

Mà những tinh thể đỏ máu ấy, quanh người Ma Vương còn rất nhiều.

Chúc Minh Tỉ vội lau máu cho hắn, cho hắn uống thuốc trị thương.

Ma Vương cụp mắt không nhìn cậu, chỉ khẽ nói một câu cảm ơn.

Hắn như đã lâu lắm không mở miệng, giọng khàn khàn đến đáng sợ, thậm chí nghe như xa cách, lạnh lẽo.

Chúc Minh Tỉ hơi dừng tay, cúi đầu nhìn hắn.

"Rociel," cậu khẽ nói, "tôi tốn bao nhiêu công sức mới tìm được ngài, mỗi ngày đều mệt đến rã rời."

Ma Vương mím môi, cuối cùng cũng ngẩng lên nhìn cậu, trong mắt đen sâu thẳm là một cảm xúc khó đoán.

"...Ta biết," hắn nói, giọng vẫn khàn và lạnh như ban nãy, nhưng nếu nghe kỹ sẽ nhận ra chút nghẹn ngào, "Ta đã thấy."

Chúc Minh Tỉ sững người: "...Thấy?"

Ánh mắt cậu chậm rãi dời xuống. Bên cạnh tay trái Ma Vương là một lọ dược gần như đã cạn khô.

Đó là... nước Thánh?

Trong khoảnh khắc ấy, Chúc Minh Tỉ bỗng hiểu tại sao Ma Vương lại cố biến thành Tinh Linh giữa trời tuyết lạnh lẽo như vậy.

"...Ngài đã luôn dùng thuật Tinh Linh Truy Quang để dõi theo tôi?"

Ma Vương đáp khàn khàn: "Không phải luôn luôn, chỉ khi em leo lên Thánh Sơn... ta mới thấy được em."

Chúc Minh Tỉ nhìn đôi môi hắn mím chặt, nghe giọng nói khản đặc, trong lòng liền hiểu-đó không phải lạnh lùng mà là... là ngượng ngùng.

Cậu đưa tay sờ vào tai hắn. Ở đó là một vùng ấm áp khác thường giữa cơ thể lạnh giá.

Chúc Minh Tỉ bật cười thở dài, lại cho hắn uống thêm một lọ thuốc chữa thương: "Ngài đã có thể dùng thuật Tinh Linh Truy Quang, sao lại không rời khỏi đây? Có phải bị cấm chế gì trói buộc không?"

Vừa nói, cậu vừa gạt lớp tuyết trước ngực hắn.

Quả nhiên, ngực và cánh tay phải Ma Vương bị một màn sương đen kịt siết chặt như xích khóa, đầu kia của sợi xích ấy cắm sâu vào lòng tuyết.

Thấy Chúc Minh Tỉ đã nhìn thấy, Ma Vương quay mặt đi, khẽ đáp, giọng cực khẽ: "Pháp trận này rất phức tạp... ta đang nghiên cứu cách giải."

Chúc Minh Tỉ nhíu mày: "Khi nào thì xong?"

"...Chắc phải mười năm."

Chúc Minh Tỉ: "..."

Thấy ánh mắt cậu hơi rối rắm, Ma Vương nhắm nghiền mắt lại, giọng đầy tuyệt vọng: "Em xuống núi đi, ta không sao... ở một mình cũng tốt."

Chúc Minh Tỉ: "..."

Thấy cậu im lặng, hàng mi của Ma Vương khẽ run, khàn giọng: "...Nếu em rảnh, hoặc có chỗ nào không hiểu về ma pháp, có thể... đến tìm ta."

Chúc Minh Tỉ: "..."

Cậu lại yên lặng thêm vài giây.

Cho đến khi Ma Vương bất an mở mắt ra, liền thấy Chúc Minh Tỉ đặt lòng bàn tay ấm áp lên trán hắn, cúi đầu, nhẹ nhàng cười.

"Tôi sẽ dời căn nhà gỗ trên đỉnh Thánh Sơn đến đây, ở lại cùng ngài, được không?"

Ma Vương ngẩn người.

Hắn ngơ ngác nhìn nụ cười dịu dàng mà thanh tú của Chúc Minh Tỉ, gần như choáng váng gật đầu, khẽ đáp:

"Được."
 

Bình Luận (0)
Comment