Chúc Minh Tỉ nghĩ, chắc cậu sẽ là Huyết tộc đầu tiên trong lịch sử chết vì tuổi già.
Trời còn chưa sáng, Chúc Minh Tỉ đã bị cảm giác đói cồn cào đánh thức. Cậu lăn vào lòng người bên gối, áp vào cổ hắn, há miệng cắn mạnh một phát-
Không cắn nổi.
Trên người không còn sức, răng lại không đủ sắc, da Ma Vương thì quá cứng.
Một cú cắn xuống chỉ khiến nướu ê ẩm, chẳng hút được giọt máu nào.
May mà Ma Vương đã tỉnh, dễ dàng cắt da cổ mình ra, ôm cậu vào lòng để cậu hút máu.
Chúc Minh Tỉ bị máu của hắn dẫn dắt, tâm thần lạc lối. Vừa hút máu vừa thê thảm nghĩ, loại Huyết tộc như cậu mà ra ngoài sống, chắc chắn sẽ chết đói.
Ngoài việc không thể bất tử, cậu đã chẳng khác gì các Huyết tộc khác.
Mọi đồ ăn đều vô vị như nhai sáp, chỉ có máu mới khiến cậu thấy no.
Làn da cậu trắng bệch, chỉ cần thấy ánh mặt trời đã thấy bỏng rát khó chịu.
Thậm chí có một đêm nào đó, cậu tự động biến thành... dơi.
Đúng, thật đấy. Một đêm rất bình thường, Ma Vương vừa đặt cậu lên giường, quay lưng kéo rèm một cái thì Chúc Minh Tỉ đã biến mất.
Phòng trở nên yên tĩnh, giường phẳng lì.
"A Tỉ!"
Ma Vương giật bắn người, hoảng hốt lao tới giường vén chăn-
...Rồi thấy một con dơi nhỏ hoang mang thò đầu ra khỏi cánh.
Con dơi loạng choạng đứng dậy trên giường, cúi đầu nhìn cơ thể bé tí của mình, rồi phẩy phẩy cánh, cuối cùng ngẩng đầu lên:
"Rociel, tôi biến không lại rồi."
Thân thể căng cứng của Ma Vương lập tức thả lỏng. Hắn thở phào, cười rạng rỡ, nhẹ nhàng nâng cậu lên bằng cả hai tay.
Huyết tộc có thể dễ dàng khiến người được mình biến đổi thành Huyết tộc phục tùng, thậm chí điều khiển được hình thái cơ thể. Đó cũng là lý do Ma Vương dốc hết công sức để tự mình biến Chúc Minh Tỉ thành Huyết tộc, không để ai thay thế.
Giờ chỉ cần đưa tay một cái là có thể khiến cậu biến lại, nhưng hắn không làm thế.
Hắn nâng con dơi trong lòng như báu vật, hôn lên cái đầu lông tơ mềm mại.
"A Tỉ," Ma Vương luyến tiếc nói, "Giờ em nhỏ quá đi mất."
Chúc Minh Tỉ: "......"
Chúc Minh Tỉ: "Còn ngài thì to quá, đừng có hôn nữa, cảm giác như đang gội đầu ấy."
Ma Vương ôm cậu trong tay, đặt lên tim mình: "Muốn moi lồng ngực ra, nhét em vào trong."
Chúc Minh Tỉ: "......"
Cậu cảm thấy hình như mình từng nghe câu này ở đâu rồi thì phải.
-
Việc trở thành Huyết tộc cũng không hoàn toàn vô ích.
Mỗi lần hút máu Ma Vương, Chúc Minh Tỉ sẽ tạm thời có lại cơ thể trẻ trung và thể lực sung mãn. Nếu thêm vào đó một chút Thánh thủy lưu kim, trạng thái này sẽ kéo dài lâu hơn.
Chúc Minh Tỉ dùng thân thể trẻ trung của mình chạy nhảy sau hoàng hôn, cùng Ma Vương chơi đùa, chụp những tấm ảnh kỳ quái mà ngọt ngào.
Cậu dùng giọng nói thanh xuân kể cho Ma Vương nghe về quá khứ của mình, rằng cậu đến từ một thế giới khác, linh hồn vốn không thuộc về nơi đây.
Cậu dùng bàn tay trẻ trung cầm bút vẽ Ma Vương đang say ngủ, từng nét vẽ đều dịu dàng đến tận cùng.
Khi đặt bút xuống, Chúc Minh Tỉ bỗng nhớ lại hôm qua Rociel còn ấm ức chất vấn cậu: hôn nhau mà nhắm mắt nhanh như vậy là chê hắn không còn đẹp trai như lúc còn là vương tử Tinh Linh à?
Chúc Minh Tỉ khẽ cúi đầu cười, rồi viết xuống:
【Vương tử của em, người yêu của em...】
Ngòi bút khựng lại trên mặt giấy, vẻ mặt Chúc Minh Tỉ trở nên mơ màng, như mất hồn viết nốt câu cuối cùng:
【...định mệnh mà em không thể trốn chạy.】
-
Nhưng viết xong câu ấy, cậu đột nhiên như bừng tỉnh.
Cậu bật dậy, nhìn căn nhà gỗ quen thuộc đến rợn người, những bức ảnh trên giá sách trùng khớp hoàn toàn với ký ức, rồi nhìn dòng chữ trên trang giấy.
Cậu thấy đầu óc choáng váng, toàn thân run rẩy.
Cậu giơ tay định xé bức tranh.
Nhưng chưa kịp xé, đã bị Ma Vương vừa tỉnh dậy phát hiện. Hắn lấy bức vẽ đi, dùng pháp thuật khôi phục.
Ma Vương giơ cao bức tranh, nhìn chăm chăm vào dòng chữ cuối cùng, ánh mắt sáng rực, gò má ửng hồng, đã lâu rồi hắn chưa từng cười rạng rỡ đến vậy.
"A Tỉ, em đang ngượng đấy à?" Khóe môi hắn cong lên như trăng non.
Chúc Minh Tỉ thì tim cũng run lên theo.
"A Tỉ?"
Chúc Minh Tỉ hoàn hồn.
"Tôi muốn tắm." Cậu khàn giọng nói.
-
Lấy cớ tắm rửa, cuối cùng Chúc Minh Tỉ cũng có được khoảng thời gian ở một mình.
Cậu run rẩy đặt quả cầu thủy tinh lên bàn.
"Không thể thay đổi tương lai sao?"
Quả cầu thủy tinh: 【Nếu ngài đang nói tới tương lai mà ngài từng xuyên qua thời không để nhìn thấy, thì đúng vậy.】
Chúc Minh Tỉ nhắm mắt lại.
Tương lai?
Là tương lai Rociel chuyển đi ba trăm gốc hoa Ánh Trăng ư?
Hay là tương lai hắn vì đau khổ mà uống thuốc ma pháp Silisa, rồi dốc hết sức đi tìm lại ký ức?
Cùng với mái tóc bạc dài dần, cơ thể ngày càng suy yếu, trí nhớ của Chúc Minh Tỉ cũng không còn như xưa.
Nhưng vào khoảnh khắc này, vô số hình ảnh và giọng nói vang lên trong đầu cậu, đều là những lời Ma Vương trong gương từng nói-
"Em định đi đâu... Em sẽ bỏ rơi ta sao? Đừng đi... đừng bỏ ta lại... ta cầu xin em..."
"Ta vừa mơ thấy một giấc mộng rất xấu... mơ rằng sự xuất hiện của em chỉ là ảo giác... A Tỉ, A Tỉ... em là thật đúng không? Em sẽ không rời xa ta nữa chứ?"
"Ta từng nói rồi, ta rất ngưỡng mộ những đôi vợ chồng được chôn cùng nhau... Những lời ấy không phải để dọa em."
"A Tỉ, ngủ một mình ở đây lạnh lắm."
...
Đó chính là tương lai của người mà hiện tại cậu yêu sao?
Chúc Minh Tỉ nhớ thêm nhiều thứ nữa.
Cậu nhớ cậu từng cười cợt mà nói với Ma Vương-
"Ồ? Không phải ngài nói ngài không muốn làm con chó vẫy đuôi chờ tôi tới thăm à? Vậy sao lại nói dối?"
Cậu nhớ cậu từng đầy căm hận mà nói-
"Vì nhìn thấy dáng vẻ si tình như vậy của ngài, tôi chỉ thấy buồn nôn. Vì cả đời này tôi không bao giờ yêu ngài được!"
Cậu nhớ rõ bản thân mặt không biểu cảm mà thốt ra-
"Ma Vương đại nhân, tình yêu của ngài thật khiến người ta ghê tởm."
Cậu nhớ rõ lúc đưa Ma Vương trong gương vào Thánh Sơn, nơi tim hắn bị xé toạc một lỗ máu.
Tim cậu giờ cũng như bị gió lạnh thấu xương thổi xuyên.
Nếu mọi chuyện đều sẽ xảy ra, nếu không thể thay đổi được gì, nếu Ma Vương của tương lai chắc chắn sẽ gặp lại phiên bản cậu trong quá khứ, nếu Ma gương sẽ tiếp tục xuyên qua thời không...
Chúc Minh Tỉ run run cầm lấy giấy bút, cậu muốn nhắn nhủ với bản thân của quá khứ:
【Hãy đối xử tốt với người ấy một chút, xin đừng làm người ấy tổn thương...】
Nhưng mới viết được một câu, cậu đã khựng lại.
Bởi vì cậu nhớ ra rồi.
Câu nói ấy, cậu đã từng thấy.
Khi đó cậu chỉ cười nhạt, rồi sau khi nhìn thấy câu đó, đã nói với Ma Vương trong gương, người toàn thân đẫm máu-
"Hơn nữa tôi đã biết sự thật về ước định năm ngày. Ngài không còn lá bài nào để uy h**p tôi nữa. Tôi sẽ không bao giờ vào lại đó. Cũng mong ngài đừng bước ra đây quấy rầy cuộc sống của tôi nữa... Ngài cứ dây dưa mãi, thật sự rất phiền đấy..."
Khi ấy cậu thật sự rất thông minh, biết đâm dao vào đúng chỗ-
"'Tôi' từng thuộc về ngài... ngài đã mất đi vĩnh viễn rồi. Tôi không phải người đó."
Ngòi bút đâm thủng giấy, để lại vệt mực đen như than trên mặt bàn.
Chúc Minh Tỉ run rẩy nhắm mắt lại.
Cậu cảm thấy sợ hãi. Cảm thấy hối hận.
Và nỗi bi thương không lối thoát đang dần nhấn chìm cậu.