Khoảnh khắc Chúc Minh Tỉ mở mắt, cậu liền biết mình đã cược đúng - cậu chưa chết.
Cậu đưa tay phải chạm nhẹ lên ngực trái, ngửa đầu nhìn đốm sáng phía trên, ngẩn người bật ra một tiếng cười.
Nhưng chỉ một lát sau, nụ cười ấy liền cứng lại.
Cậu không cảm nhận được nhịp tim của mình.
Chúc Minh Tỉ: "..."
Cậu đưa tay lau mặt, lồm cồm bò dậy, lúc này mới cúi đầu nhìn kỹ bản thân và hoàn cảnh xung quanh.
Cậu phát hiện mình không có tim, không có mạch đập, sờ vào hơi lạnh, hơi cứng, nhưng cơ thể lại trong suốt mờ nhạt, cho nên trông cũng không giống người chết.
Tất nhiên... cũng chẳng giống người sống.
Ngoài ra, hiện tại cậu đang ở trong một không gian vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Quen thuộc là bởi nơi đây chính là không gian bên trong Ma gương mà cậu từng bước vào: sương mù mờ ảo bốn phía, quyển sách khổng lồ ở trung tâm, những đám năng lượng tiêu cực lơ lửng, tất cả vẫn như cũ.
Xa lạ là vì mọi thứ ở đây đã thay đổi: trang sách của quyển sách lớn khô cằn úa vàng như đã bị lãng quên hàng trăm năm trong góc phòng; mặt đất xuất hiện những khe nứt, nhưng lại bị một thứ trong suốt cứng rắn nào đó vá lại; các đám năng lượng tiêu cực cũng tăng lên hàng chục lần... và điều khiến Chúc Minh Tỉ giật mình là trong đó lại có cả của Ma Vương...
Ánh mắt Chúc Minh Tỉ đột ngột khựng lại.
Khi cậu ngủ say, đã hòa nhập không ít ký ức của Ma gương, một số tri thức như ăn sâu vào tiềm thức.
Ví dụ: Ma gương có thể soi thấu nội tâm con người, bắt giữ năng lượng tiêu cực của họ. Nhưng linh hồn càng mạnh, nội tâm càng khó xâm nhập. Trước đây, Ma gương chưa từng thật sự bắt được năng lượng tiêu cực của Ma Vương.
Thế mà bây giờ...
Chúc Minh Tỉ lập tức vươn tay chụp lấy một cụm năng lượng tiêu cực gần nhất.
Ánh sáng tan ra.
Cậu nhìn thấy một biển hoa xanh ngập tràn.
Cả rừng hoa Ánh Trăng dưới ánh trăng rực rỡ mà yêu dị, màn đêm u tĩnh của rừng Ma pháp cùng lớp sương mù bao phủ quanh lâu đài khiến màu xanh ấy càng thêm phần kỳ ảo.
Rõ ràng trong khung cảnh ấy không hề có bóng người, thế mà Chúc Minh Tỉ lại nghiêng đầu, hít sâu một hơi.
Dù vậy, cậu vẫn cảm thấy nghẹt thở.
Hơi thở bắt đầu run rẩy, dù nơi ngực cậu có lẽ chẳng còn trái tim, vẫn dấy lên một cơn đau như xé toạc.
Cậu lẽ ra nên đoán được cảnh tượng này từ sớm.
Ngay từ khi cậu vẽ bức tranh định mệnh về Ma Vương, nhận ra số mệnh không thể trốn tránh.
Ngay từ lúc cậu tin rằng tương lai không thể thay đổi, nên dốc toàn lực g**t ch*t Saint Delia để tìm kiếm cơ hội tái sinh.
Biển hoa xanh ấy, từ rất lâu về trước, đã là một phần tất yếu trên đường đời Ma Vương.
Vậy mà vì sao... cậu vẫn...
Chúc Minh Tỉ cố gắng giữ bình tĩnh, cưỡng ép điều chỉnh nhịp thở và đôi tay đang run rẩy.
Đúng lúc ấy, hình ảnh xuất hiện người và giọng nói.
"...Ta đã mang hoa Ánh Trăng về đến tận cửa rồi, sao Chúc Minh Tỉ còn chưa quay về?"
Chúc Minh Tỉ kiểm soát rất tốt. Cậu không có tim, nên tim không loạn; cậu nín thở, không thấy nghẹn; tay không run.
Thế nhưng nước mắt cậu vẫn cứ thế mà trào ra, vô thức, không thể kìm nén.
-
Cậu vồ lấy đám năng lượng tiêu cực thứ hai.
Trong bến đò Vong linh, Ma Vương gần như quỳ rạp, từ tằm Kim Hà nâng ra một quả cầu thủy tinh đã mất hết ánh sáng.
"Chủ nhân của ngươi ở đâu?"
Giọng hắn khô khốc, khàn đặc.
"Người yêu của ta, A Tỉ của ta... ở đâu rồi."
Trên mặt hắn là sự hoảng loạn, mơ hồ.
...
Cụm năng lượng tiêu cực thứ ba.
"Ta không nên rời đi lâu đến vậy..."
"...Ta không biết chờ đợi lại khổ sở như thế."
...
Cụm năng lượng tiêu cực thứ tư.
"Chúc Minh Tỉ vẫn còn sống. Ta hy vọng tất cả mọi người đều biết điều đó."
...
Cụm năng lượng tiêu cực thứ năm mươi tám.
"Chúc Minh Tỉ."
"Chúc Minh Tỉ."
"Chúc Minh Tỉ."
Ma Vương say rượu, một tay ôm bình, một tay đặt viên đá quý Thánh Dũ lên quả cầu thủy tinh.
Hắn nhìn quả cầu ấy, lặp đi lặp lại gọi tên "Chúc Minh Tỉ".
Còn Chúc Minh Tỉ, cứ như xuyên qua thời không mà nhìn thấy ánh mắt ấy của Ma Vương, sâu thẳm, u tối, chất chứa nỗi đau không lời, nhìn chằm chằm vào cậu.
"...Có phải em lừa ta không?"
Trong mắt hắn đầy tơ máu.
"Ba trăm năm rồi. Em rốt cuộc khi nào mới chịu trở về?"
Ma Vương khép mắt lại.
Chúc Minh Tỉ cảm thấy bản thân lại rơi xuống vực sâu một lần nữa.
-
【Mình phải đi ra ngoài.】
Chúc Minh Tỉ đứng dậy khỏi mặt đất.
【Mình phải gặp Rociel.】
Trong lòng dâng lên một cảm giác khẩn thiết.
Dường như bị tiếng gọi trong tim lay động, làn sương mù quanh bốn phía bỗng rạn ra, lộ thành một cánh cổng hẹp.
Cậu là gương linh, nơi này do chính cậu hóa thành, nếu cậu muốn rời đi thì chẳng có gì ngăn được.
Thế nhưng Chúc Minh Tỉ đột nhiên khựng bước.
Cậu cúi đầu nhìn, thấy bên kia làn sương mù có một chiếc xúc tu nhỏ xíu bám vào cổ chân mình, âm thầm không chút tồn tại, như muốn níu giữ cậu lại, van nài cậu đừng đi.
Cũng vào lúc ấy, trực giác của Chúc Minh Tỉ thầm thì với cậu: cậu không nên rời khỏi nơi này.
Nhưng tại sao?
Chúc Minh Tỉ không hiểu.
Cậu ngẩng đầu nhìn xung quanh, đột nhiên phát hiện chất liệu trong suốt lấp đầy các khe nứt trên mặt đất lại chính là đá quý Thánh Dũ, mà nước mắt cậu vừa rơi xuống lúc nãy cũng là đá quý Thánh Dũ.
Đây là một thế giới được đá quý Thánh Dũ chắp vá nên.
Còn cậu là một gương linh được đá quý Thánh Dũ phục tu sửa thành hình.
Nhưng tại sao cậu không thể rời khỏi nơi này?
Chẳng lẽ lượng đá quý Thánh Dũ này vẫn chưa đủ để khiến cậu hoàn toàn hồi phục?
Không.
Không phải như vậy.
Tri thức mới thấm vào đầu cậu mách bảo rằng: cơ thể cậu hiện đã hoàn toàn hồi phục, năng lượng cũng dồi dào sung mãn, hoàn toàn có thể rời khỏi nơi này mà không gặp bất cứ trở ngại nào.
Điểm duy nhất chưa hoàn hảo là: sau khi rời đi, cậu sẽ biến thành "gương linh", không thể bị người khác chạm vào, cũng khó để người khác trông thấy. Nhưng thì sao chứ? Cậu hoàn toàn có thể trò chuyện với Ma Vương qua gương.
Vậy mà tại sao trực giác và linh cảm vẫn thì thầm rằng bây giờ chưa nên đi ra ngoài?
Chúc Minh Tỉ nhắm mắt lại, bắt đầu sắp xếp những ký ức mình từng thu nhận nhưng vẫn chưa kịp tiêu hóa hoàn toàn.
Cậu nhớ lại thân phận của mình -
Cậu là tấm gương của Nữ thần Aurena, vì cố ý chọc giận Nữ thần mà bị trục xuất khỏi thần điện. Thân thể cậu bị ném xuống tầng mây, linh hồn thì run rẩy trong vui mừng bởi sự tự do sắp đến.
Cậu nhớ đến giấc mơ của mình -
Cậu không muốn tiếp tục làm gương linh nữa, không muốn năm này qua tháng nọ bị giam cầm mãi trong một tấm gương. Cậu muốn chạm vào gió, muốn ngửi thấy hương hoa, muốn dùng đầu lưỡi nếm vị ngon, muốn dùng đôi chân mình đo từng tấc đất... Cậu muốn trở thành người.
Cậu nhớ lại quá khứ của mình -
Vào lễ tế thần ngày ấy, dù đã lạnh lùng từ chối yêu cầu của ma vật, nhưng gương linh vẫn âm thầm lo lắng suốt một thời gian dài.
Cậu là gương linh bất tử, không sợ chết, nhưng lại sợ đến chết vẫn chưa từng được sống như một con người. Điều đó khiến cậu không cam lòng.
Kế hoạch ban đầu của cậu là sau khi vết thương hồi phục, sẽ dùng quả nhục thân để tạo ra một hình người cho mình, rồi sống ung dung cả đời trên đại lục Hừng Đông.
Nhưng phương án đó giờ không còn khả thi nữa.
Sức mạnh của khế ước máu mạnh hơn cậu tưởng. Một khi cậu thật sự có được thân thể máu thịt trong thế giới này, khế ước máu giữa ma vật và bản thể sẽ lập tức chuyển sang thân xác mới, trói buộc cho đến chết không buông.
Cho nên cậu phải đến một thế giới khác để tái sinh.
May thay, Ma gương ngoài khả năng soi thấu nội tâm và bị động tiên đoán tương lai, còn có một năng lực tối quan trọng: du hành thời không.
-
Bốn năm sau, gương linh đã chuẩn bị xong mọi thứ, xuất hiện trong phòng của Thánh tử tộc Tinh Linh.
Tinh Linh là chủng tộc cận thần, còn Thánh tử sở hữu thiên phú càng có khả năng thức tỉnh kỹ năng "nghe nguyện", có thể nghe được tiếng lòng của vạn vật, kể cả của gương linh.
Năm nay Rociel mới bốn tuổi, nhưng đã là một pháp sư xuất sắc. Tháng trước, cậu bé vừa thức tỉnh kỹ năng "nghe nguyện", hai hôm trước thậm chí đã tự sáng tạo ra một loại ma pháp riêng, để loại bỏ mấy âm thanh ồn ào khiến cậu khó ngủ.
Dĩ nhiên, loại pháp thuật đó không thể cản được mọi lời cầu nguyện, bao gồm cả vị "gương linh" đặc biệt, có hình dạng, có thể nhìn thấy rõ ràng đang đứng ngay trước mặt cậu bé.
"Ngươi cần ta giúp gì sao?"
Thánh tử nhỏ cầm cây pháp trưởng nhỏ, đứng dậy từ trên giường, ngẩng cao đầu, kiêu căng nhìn vị gương linh trước mặt.
Gương linh: "Tôi muốn xin ngài một giọt máu."
Thánh tử nhỏ cau mày, theo phản xạ giấu hai bàn tay nhỏ xíu ra sau lưng: "Ngươi lấy máu ta làm gì?"
Gương linh: "Máu của ngài có thể giúp tôi chạm vào được vật thật trong chốc lát. Tôi tuyệt đối không dùng nó làm việc xấu, xin hãy yên tâm."
Thánh tử nhỏ hừ một tiếng, từ chối ngay: "Không! Lấy máu rất đau đó, ta không cho đâu."
Gương linh: "Để trao đổi, tôi có thể nói cho ngài biết tung tích một cuốn sách."
Thánh tử nhỏ: "Sách gì?"
Gương linh: "Cuốn Sách Ma Pháp Tối Tăm - chính là cuốn truyện thiếu nhi bị phụ vương ngài tịch thu đó."
Hai má trắng nõn của Thánh tử thoáng ửng hồng, hô hấp dồn dập hơn, trong lòng thì... xấu hổ mà động tâm mất tiêu rồi.
Nhưng lý trí vẫn gắng chống đỡ: "Không... không được... Trong sách toàn mấy thứ ma pháp xấu xa, là mầm mống của hắc ám. Phụ vương bảo trẻ con không được xem..."
Gương linh tiếp tục dụ dỗ: "Mấy đứa trẻ khác đều xem được, chỉ có phụ vương ngài không cho xem thôi. Bọn họ không cho ngài xem vì sợ thiên phú pháp thuật của ngài quá cao, lỡ đâu làm thật ra được mấy ma pháp vớ vẩn trong truyện thì nguy. Nhưng ngài thông minh đến vậy, pháp lực lại mạnh thế, làm được thì sao chứ? Lẽ nào lại yếu đến mức để ma pháp mất kiểm soát à?"
Thánh tử nhỏ mặt càng đỏ, miệng bĩu ra: "Đúng! Ta đâu có ngốc đến mức để ma pháp mất kiểm soát chứ!"
Gương linh cong khóe mắt cười: "Cuốn sách hiện đang ở ngăn kéo thứ ba bên trái bàn làm việc trong thư phòng của phụ vương ngài."
-
Thánh tử nhỏ rất nhanh liền nhắm mắt cắn răng, dùng trâm cài chích đầu ngón tay một cái, nặn ra một giọt máu: "Lấy đi!"
Gương linh: "Tôi là gương linh, không thể chạm vào vật thật, nên không lấy máu ngài được."
Thánh tử nhỏ: "Thế giờ làm sao?"
Gương linh dùng tay vẽ một ma pháp trận đơn giản trong không trung: "Ngài có thể dùng máu của mình vẽ pháp trận này lên hai tay tôi không? Vô cùng cảm kích."
Thánh tử nhỏ chu mỏ, miễn cưỡng cúi đầu làm theo.
Một giọt máu không đủ, không vẽ nổi hai pháp trận, giữa chừng cậu bé lại nặn thêm ba giọt nữa.
Ma pháp trận tuy đơn giản nhưng là ma pháp sơ cấp bậc ba, Rociel mới bốn tuổi vẽ xong đã tái mặt, mệt thở hổn hển.
"Ta thấy lỗ rồi," Thánh tử nhỏ than thở, "Mệt muốn xỉu luôn, ngón tay cũng đau."
Gương linh nhìn hai tay mình đang từ từ kết thành thực thể, lại nhìn đứa trẻ đang đổ mồ hôi như tắm, giọng điệu dịu hẳn: "Vậy sao ngài lại giúp tôi? Tôi đã nói tung tích cuốn sách rồi, ngài không giúp tôi cũng được. Không sợ tôi là người xấu sao?"
Thánh tử nhỏ thổi phù phù lên đầu ngón tay, lắc đầu: "Thầy Quinn bảo, kỹ năng nghe nguyện của Thánh tử chỉ tiếp nhận những lời thỉnh cầu không có ác ý. Còn nữa, thầy Quinn nói những linh hồn như các ngươi rất đáng thương, ngoài ta ra thì không ai nghe thấy các ngươi, nên nếu giúp được thì vẫn nên giúp."
Gương linh im lặng một lúc, khẽ nói: "Cảm ơn ngài."
Vừa định rời đi, trong đầu cậu lại vụt qua một hình ảnh mơ hồ, là cảnh tượng tiên đoán từ tương lai.
Gương linh lập tức dừng bước.
"Ngài có thể cho tôi thêm một giọt máu nữa không, Thánh tử đại nhân?"
Thánh tử nhỏ tỏ ra không vui, nhưng vẫn cầm lấy trâm đâm tay cái nữa, vừa đâm vừa quạu: "Ngươi đúng là lòng tham không đáy! Nếu không phải tại ngươi trông đẹp mắt, ta chẳng cho ngươi nhiều máu vậy đâu!"
Gương linh sững người một chút, rồi bật cười thành tiếng: "Ngài thấy tôi đẹp sao?"
Là một tấm gương từng năm này qua tháng nọ khen ngợi dung mạo người soi gương, đây là lần đầu tiên cậu được kẻ khác khen là "đẹp".
Tai Thánh tử nhỏ đỏ bừng: "...Cũng không phải quá đẹp! Chỉ là trông giống Tinh Linh tuyết thôi! Mau lên! Máu sắp khô rồi! Lần này ngươi có thể dùng tay cầm rồi!"
Gương linh dùng giọt máu ấy làm dẫn, vẽ lên mu bàn tay mình một pháp trận cực kỳ phức tạp. Khi trận văn hoàn thành, lóe sáng trong chớp mắt rồi lập tức hòa vào da thịt, biến mất không dấu.
"Đây là ma pháp gì vậy? Trông hơi giống pháp thuật triệu hồi." Thánh tử nhỏ hỏi. "Nhưng lại phức tạp hơn pháp thuật triệu hồi bình thường rất nhiều."
Gương linh đáp: "Đây chính là pháp thuật triệu hồi, chỉ có điều là loại triệu hồi cấp cao nhất, chỉ dùng được một lần. Nếu một ngày nào đó ngài gặp phải khó khăn không cách nào giải quyết... hãy gọi tôi, dù ở đâu, tôi cũng sẽ lập tức xuất hiện bên cạnh ngài."
Thánh tử nhỏ: "Sau này ta sẽ trở thành pháp sư giỏi nhất, sẽ không gặp khó khăn đâu... Ngươi tên là gì? Lúc đó ta phải gọi sao?"
Gương linh suy nghĩ một lát, rồi đáp: "...Minh Tẩy. Tôi tên là Minh Tẩy, ý là 'gương sáng trong như được gột rửa'."
Thánh tử nhỏ nghiêng đầu, tò mò hỏi bằng tiếng Tinh Linh: "Mei Xi?"
Gương linh đặt tên theo cách gọi ở thế giới sắp đến, nên phát âm bằng tiếng Tinh Linh hơi khó nghe.
Nhưng phép triệu hồi này không đòi hỏi người triệu hồi phải gọi đúng tên, vì vậy cậu cũng không sửa lại.
"Vâng." Cậu đáp.
Máu của Thánh tử chỉ có thể giúp "gương linh" ngưng tụ thành thực thể trong một khoảng thời gian giới hạn.
Rời khỏi tẩm điện của Thánh tử, gương linh lập tức lao thẳng đến kho bí mật của Tinh Linh vương, lấy đi ba quả nhục thân.
Sau đó cậu lại "mượn tạm" phòng thí nghiệm của Tinh Linh vương, đem quả nhục thân nghiền nát thành bùn, pha với dược thủy ma pháp đặc chế, nặn thành hình dáng một đứa trẻ sơ sinh nhỏ xíu vừa vặn nằm gọn trong lòng bàn tay.
Nếu gương linh muốn tạo thân thể tại đại lục Hừng Đông, thì cần đến mười hai quả nhục thân.
Nhưng nơi cậu sắp xuyên qua thời không đến lại là một thế giới chỉ có nhân loại thuần túy, nơi đó bài xích ma lực một cách tự nhiên, vì thế cậu chỉ có thể mang theo thân thể trẻ sơ sinh an toàn vô hại để đến đó.
Nhưng gương linh lại không hề cảm thấy kháng cự với chuyện ấy.
Cậu còn chưa từng được làm trẻ con bao giờ.
Vừa nghĩ đến chuyện ấy, động tác trên tay cậu lại khựng lại.
Cậu không kìm được mà nhớ tới viễn cảnh tương lai của Thánh tử nhỏ Rociel mà mình vừa tiên đoán thụ động được.
Hình ảnh thoáng qua quá nhanh, đến mức cậu còn chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt tương lai của Rociel. Nhưng với tư cách là một gương linh, cậu vẫn có thể cảm nhận được nỗi đau đớn và bối rối dâng trào trong khung cảnh ấy.
Gương linh hơi cau mày.
Dù cậu đã dùng máu của Thánh tử nhỏ để vẽ lên người mình pháp thuật triệu hồi, nhưng chính cậu cũng chẳng thể đảm bảo sinh tử của mình. Biết đâu đến khi Rociel thật sự gặp nguy hiểm vài trăm năm sau, cậu đã sớm hóa thành tro bụi, tan biến vào trời đất rồi thì sao?
Gương linh cúi đầu nhìn cơ thể trẻ sơ sinh vừa nặn xong, lại liếc nhìn hai bàn tay vẫn còn đang duy trì hình dạng vật lý của mình, khẽ thở dài một tiếng.
Thôi vậy, giúp người thì giúp cho trót.
Huống chi người ta cũng thật lòng giúp mình, chỉ trả bằng một cuốn truyện thiếu nhi giá ba đồng bạc thì đúng là hơi keo kiệt.
Gương linh nhắm mắt lại, một lần nữa đi sâu vào cảnh tượng tương lai mà mình vừa bắt được.
Lần này cậu vẫn không thấy rõ khuôn mặt của Thánh tử Tinh Linh trong tương lai, nhưng lại thấy rõ nguyên nhân khiến Thánh tử đau khổ và lo lắng: Thánh tử tìm cuốn sách có tên 《Thủ Bút của Abona》 khắp nơi, nhưng hoàn toàn không tìm được.
Vừa thấy tên cuốn sách đó, gương linh liền sững người.
Abona từng là một thợ rèn pháp khí truyền kỳ tại đại lục Hừng Đông, ông sở hữu thiên phú luyện khí không ai sánh kịp, từng rèn ra một ma khí siêu cấp Thánh dưới dạng nhẫn, thậm chí còn nuôi được khí linh.
Đáng tiếc, khí linh vừa ra đời chưa đầy một năm, ma khí cấp Thánh ấy đã đột ngột vỡ vụn.
Kể từ đó, Abona dành nửa đời sau để sửa chữa lại món pháp khí ấy, nhưng tiếc là đến chết cũng không thành công.
Ông đem toàn bộ quá trình tu sửa ghi chép thành sách, gọi là 《Thủ Bút của Abona》, chỉ là vì toàn bộ phương pháp đều thất bại, lời văn lại quá cảm tính và bừa bãi, nên cuốn sách thường bị châm chọc gọi là "Nhật ký thất bại của Abona."
Sở dĩ nguyên bản được gọi là "thủ bút" là bởi vì cuốn sách ấy chưa từng được in ấn, đúng nghĩa là một bản viết tay độc nhất vô nhị.
Thế nhưng bản viết tay độc bản này đã bị thiêu hủy cùng với thi thể của Abona từ hàng nghìn năm trước.
Mà trùng hợp thay, nơi Abona từng sống lại nằm ngay bên bãi đá vụn nơi gương linh bị vứt bỏ. Hôm Abona qua đời, gió thổi rất mạnh, thổi vài trang giấy vương đến bên Ma gương, bị kẹt lại cùng cậu trong khe đá.
Gương linh lúc đó rảnh rỗi đến phát chán, bèn liếc mắt đọc vài đoạn.
Chỉ mấy cái liếc mắt ấy, cậu mới biết đá quý Thánh Dũ có thể chữa thương cho mình, mới biết quả nhục thân có thể giúp cậu dựng nên hình hài.
Từ đó, cậu bước vào giấc mộng của Thánh tử tộc Tinh Linh, làm giao dịch với tộc Tinh Linh, rồi lên kế hoạch, đợi vết thương lành sẽ dùng quả nhục thân để trở thành người.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, gương linh không trì hoãn nữa. Cậu lặng lẽ lẻn vào thư phòng của Tinh Linh vương, đi tới bên bàn làm việc, mở ngăn kéo thứ ba bên trái, lấy ra cuốn 《Cuốn Sách Ma Pháp Tối Tăm》.
Cậu lật đến trang cuối cùng, viết vào phần trống:
-
《Thủ Bút của Abona(bản tàn khuyết)》
67, Đá quý Thánh Dũ ở Thánh Sơn có tác dụng hồi phục rất tốt cho Adele của ta (tên Abona đặt cho khí linh), nhưng chỉ có thể chữa thương, không thể hồi sinh.
68, Quả nhục thân có thể dùng để tạo hình thân thể cho Adele. Ta từng tích trữ rất nhiều, giờ đều hỏng cả rồi.
69, Ta dùng tro của cỏ Thiên Linh, nước cốt của quả Song Mệnh, lá cây Lăng Sơn, cỏ Chồi Non, hoa Long Minh, nước suối từ thung lũng Trăng Xám... tổng cộng 128 loại nguyên liệu để điều chế thuốc khôi phục ma khí, đem Adele ngâm vào. Mười ngày sau, thân thể Adele to lên một vòng, nhưng vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh trở lại.
......
113, Cuối cùng ta cũng tìm được cách! Pháp khí có thể sửa, khí linh mất đi cũng có thể tái tạo. Chỉ cần nàng có thể quay lại, nàng vẫn là Adele của ta!
114, Ta đem Adele đặt vào trong cơ thể mình, để nàng uống cạn máu thịt ta, lắng nghe tim ta đập, cùng ta chia sẻ sự sống. Ta dùng linh hồn mình ký kết khế ước đồng sinh cộng tử với nàng. Ta thành công rồi! Linh hồn nàng chưa hề tiêu tan!
115, Tại sao lại thành ra thế này?!
116, Tại sao, tại sao, tại sao!!!
117, Ta thất bại rồi.
118, Có người nói ta đang viết một quyển "Nhật ký thất bại". Ta không nghĩ vậy. Ngay khoảnh khắc thấy lại linh hồn Adele trong khế ước, ta đã thành công rồi. Chỉ là... thành công của ta hơi ngắn ngủi một chút. Ta sắp chết rồi. Adele, ta tới gặp nàng đây.
......
-
Viết xong chữ cuối cùng, gương linh buông bút xuống, tâm trạng có chút phức tạp.
Thực ra trong 《Thủ Bút của Abona》 có nhiều chỗ rất đáng tham khảo, ví như phương pháp cuối cùng "dùng máu thịt trao lại sự sống", Abona gần như đã thành công, chỉ là thất bại bởi vì Adele khi đó mới được tạo thành chưa đầy một năm, linh hồn còn quá yếu ớt, không gánh nổi gánh nặng của khế ước linh hồn nặng nề như vậy.
Sau này, cậu nhất định sẽ chết vì nửa khế ước máu đang trói buộc cùng ma vật. Nhưng nếu sau khi chết, có ai đó nguyện ý làm "Abona" của cậu, dùng máu thịt và linh hồn để đem cậu sống lại... thì có lẽ...
Gương linh lắc đầu, đuổi đi cái suy nghĩ mơ hồ hoang đường ấy.
Thôi bỏ đi, trên đời này ai lại chịu làm chuyện như vậy vì cậu chứ?
Huống chi khí linh được tái sinh bằng cách đó sẽ lập khế ước linh hồn với chủ nhân máu thịt, vĩnh viễn đồng sinh cộng tử, vĩnh viễn không được phản bội... Chuyện này cũng quá đáng sợ rồi. Gương linh cảm thấy mình thà chết còn hơn bị trói buộc bởi khế ước ấy với một ai đó.
Vừa nghĩ vẩn vơ, gương linh vừa bố trí lên 《Cuốn Sách Ma Pháp Tối Tăm》 một lớp pháp thuật chống nước và lửa, rồi lại đặt lên phần chữ mình viết một ma pháp phong ấn, chỉ có Rociel mới có thể giải được.
Dĩ nhiên, cậu không quên để lại một lời nhắn:
【Lấy Cuốn Sách Ma Pháp Tối Tăm làm quà đáp lễ đúng là quá rẻ tiền, nên tôi tặng kèm cho ngài một cuốn ma pháp quý giá hơn rất nhiều, dùng máu của ngài...】
Gương linh chợt khựng tay, nhớ đến bộ dạng bất mãn của Thánh tử nhỏ khi bị ép lấy máu, liền bật cười, sửa lại ma pháp một chút, rồi gạch bỏ mấy chữ kia, viết lại:
【Hãy dùng nước mắt của ngài bôi lên trang sách này, sẽ giải trừ ma pháp ẩn giấu và nhận được món quà tôi tặng.】
Còn về phần ký tên, gương linh không dùng cái tên mới lạ lẫm khó gọi bằng tiếng Tinh Linh mà mình đặt ra cho thế giới sắp đến, mà chỉ cong môi cười nhẹ, viết xuống hai chữ:
Tinh Linh tuyết.
Làm xong tất cả, gương linh đặt lại Cuốn Sách Ma Pháp Tối Tăm vào ngăn kéo, đứng dậy rời khỏi thư phòng của Tinh Linh vương.
Bước chân cậu rất nhẹ, lại rất nhanh. Tay trái cầm thân thể trẻ sơ sinh làm từ quả nhục thân, tay phải thì vươn ra, tùy ý đón lấy làn gió đêm mát lạnh lướt qua.
Cậu bỗng cảm thấy vô cùng vui vẻ.