Đừng Đánh Thức Ma Vương Cách Vách

Chương 135

 
"Thuốc ma pháp Silisa... chỉ là một lời dối trá."

Ba trăm năm sau, tại lâu đài hắc ám.

Ma Vương tóc đen, khoác áo mỏng, cười khẩy uống cạn ly rượu, thấp giọng mỉa mai lời đồn rằng thuốc ma pháp Silisa có thể xóa sạch mọi ký ức và cảm xúc yêu hận.

Thứ thuốc được đồn là không thể giải ấy, hắn đã dùng vô số loại thuốc giải rẻ tiền tạo nên một vết nứt trên nó. Tuy hắn không còn nhớ rõ quá trình gặp gỡ và yêu thương người ấy, nhưng tình yêu và nỗi nhớ đã khắc sâu đến tận xương, khiến hắn đêm không thể chợp mắt, sống không bằng chết.

"Em từng nói em sẽ quay về... đồ lừa đảo."

Trong đống ký ức vỡ vụn như cát bụi, hắn lần tìm lại được lời thề từng được người yêu thốt ra, rồi nghẹn ngào oán trách cậu.

Hắn đưa tay, chiếc ly bạc lại đầy rượu.

Xoạt.

Gió khẽ thổi, mang theo một âm thanh cực nhỏ trong không khí.

Rầm!

Lưỡi đao cong cắm thẳng vào bức tường phía sau kẻ đột nhập, Ma Vương giật mạnh lớp màn dày trên giường.

"Ai đó?!"

Giọng hắn lạnh băng khản đục. Hắn lơ đãng hất mắt lên-

Và tim hắn... ngừng đập.

Hắn thấy người yêu trẻ tuổi đang đứng trước mặt mình trong hoảng hốt, nín thở, ánh mắt né tránh mà vẫn lặng lẽ đối diện hắn.

Khóe mắt, đôi mày tựa thuở mới quen.

...

Căn phòng mờ tối, bàn làm việc bên cửa sổ.

Để lấy lại hạt giống hoa Trì Vưu mà Ma Vương cất giấu, Chúc Minh Tỉ cởi áo nằm lên bàn, để Ma Vương dùng bút lông vẽ pháp trận trên người mình.

"Đây là một pháp trận đặc biệt. Chỉ cần vẽ lên rồi, thì phải tái tạo lại trong thời gian quy định. Nếu lỡ thời gian tái tạo..."

Ma Vương vừa mỉm cười vừa cảnh cáo người yêu trẻ tuổi, đồng thời đưa khế ước hòa vào pháp trận.

Người yêu của hắn tuy thiên phú ma pháp cực cao, nhưng thể chất lại hoàn toàn là nhân loại thuần túy. Nếu học ma pháp một mình mà không có hắn chăm sóc, rất dễ tổn hao quá mức mà chết sớm. Dù có ma pháp chuyển dời thương tổn Joa, hắn vẫn không yên tâm.

Cho nên, điều khoản đầu tiên của khế ước:

【Em không được tự học ma pháp. Thuốc thức tỉnh ma pháp của em phải pha máu của ta.】

Khế ước này vốn để ràng buộc người yêu trẻ tuổi thường xuyên quay về. Thế nhưng, hắn lại không thể làm tổn thương đến tính mạng của người ấy thật.

Cho nên, điều khoản thứ hai:

【Pháp trận cần được tái tạo đúng thời hạn. Nếu quá thời gian, tác dụng thật sự của pháp trận sẽ lộ ra.】

Dù trí nhớ hắn đã tan nát như rơm rạ, nhưng trong lòng hắn vẫn có một cơn ác mộng rõ ràng khôn nguôi. Chỉ cần nhớ đến chuyện ấy...

Ma Vương cắn chặt răng, đầu bút vẫn vững vàng khắc ghi điều khoản thứ ba:

【Em và ta không được phát sinh quan hệ với bất kỳ ai khác. Nếu xảy ra, em sẽ không bị gì, nhưng ta sẽ chịu đau đớn như ngàn đao chém vào da thịt, còn người thứ ba... sẽ chết ngay lập tức.】

Cuối cùng, nếu dù có cố hết sức mà vẫn không ngăn được thảm kịch lặp lại, thì ít nhất hắn cũng nên biết sự thật. Không giống như lần trước, khi hắn chẳng rõ người yêu còn sống hay đã chết, chỉ có thể vô vọng mà đợi chờ mãi mãi.

Vậy nên, điều khoản thứ tư:

【Khi em chết, ta cũng sẽ chết cùng em, và sẽ trải qua toàn bộ nỗi đau em phải chịu lúc lìa đời. Dù ma pháp Joa mất hiệu lực, điều đó vẫn không thay đổi.】

...

Làm xong tất cả, hắn còn giấu một ma pháp ẩn giấu vào khế ước, che đậy hiệu quả thật sự của pháp trận tổ hợp.

Hắn mỉm cười, khóe môi cong cong. Lần đầu tiên trong suốt ba trăm năm qua, hắn cảm thấy an tâm.

...

Hầm báu dưới tầng hầm của lâu đài, bên cạnh núi bạc vàng và ma tinh thạch.

Chiếc Ma gương trong túi của Chúc Minh Tỉ bắt đầu xao động không yên, Ma Vương lập tức để ý thấy nó đang khát khao điều gì đó.

"Nó muốn ăn mấy viên ma tinh thạch đó à?"

"Tôi cho nó ăn no rồi mà."

"Để nó ra đi. Những viên ma tinh này chẳng còn hữu ích gì với ta. Nếu có ích với em, thì cứ dùng đi."

Hắn cúi đầu nhìn chiếc Ma gương trong túi người yêu - một ma khí đỉnh cấp có thể xuyên thời gian, có thể đưa người yêu đến bên hắn, và cũng có thể mang người yêu đi xa khỏi hắn, ánh mắt hắn dịu dàng như gió tháng tư.

"Gương Nhỏ, đúng không? Cảm ơn ngươi đã đưa A Tỉ về bên ta. Xin cứ hưởng dụng ma tinh thạch một cách tự nhiên nhé."

...

Ma Vương ôm người yêu vào lòng, cùng nhau nằm trong quan tài thủy tinh, thì thầm kể chuyện xưa.

Chiếc Ma gương đang hấp thụ ma tinh thạch lại bị pháp thuật khắc trên viên đá quý Thánh Dũ tấn công.

Rắc!

Ma gương vỡ nát, rồi nhanh chóng liền lại, còn thân thể người yêu bỗng trở nên trong suốt, hốt hoảng rời đi trước thời hạn.

Ma Vương đứng lặng trong hầm báu trống rỗng thật lâu, sau đó mới chậm rãi bước đến ngọn núi ma tinh thạch vàng bạc.

Lưỡi đao cong trong tay nhẹ nhàng gạt lớp bụi đất.

Hắn cúi người, đầu ngón tay ổn định nhặt lên một mảnh vỡ ánh bạc chỉ bằng móng tay.

Là mảnh Ma gương có thể xuyên qua thời không... để đi gặp A Tỉ?

Trên gương mặt Ma Vương, một nụ cười chầm chậm bùng lên như ngọn lửa.

...

Gương linh Chúc Minh Tỉ không thể tồn tại ở dòng thời gian ba trăm năm sau, vì chủ nhân đã ký khế ước máu với cậu ở thời điểm ấy... đã chết rồi.

Gương linh Chúc Minh Tỉ cũng không thể tồn tại ở dòng thời gian ba trăm năm trước, vì khi đó chính cậu trong quá khứ vẫn còn ở đó, mà trong một dòng thời gian, không thể xuất hiện hai gương linh.

Mỗi lần nhân loại Chúc Minh Tỉ sử dụng Ma gương để xuyên thời gian đều cần ba phút, mà ba phút ấy, chính là toàn bộ thời gian mà gương linh Chúc Minh Tỉ có thể tồn tại.

Thế nhưng, cậu lại luôn chìm trong giấc ngủ. Lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất tỉnh dậy chính là hiện tại.

Từng cơn đau nhức như tơ nhện lan ra từ tận sâu trong linh hồn, trong thân thể cậu như có thêm một lỗ hổng vĩnh viễn không thể lành lại.

Chúc Minh Tỉ mở mắt, thấy Gương Nhỏ đang hốt hoảng bay quanh mình.

【Làm sao bây giờ làm sao bây giờ! Tôi bị vỡ rồi!】

Chúc Minh Tỉ gắng nén cơn đau, nhìn kỹ lại, quả nhiên thấy trên người Gương Nhỏ có một lỗ thủng.

Gương Nhỏ kể lại chuyện vừa rồi: nó bị viên đá quý Thánh Dũ trong núi ma tinh bạc vàng tấn công, bị vỡ thành từng mảnh, sau đó nhanh chóng tự lành lại, nhưng sau khi lành thì phát hiện mình mất đi mảnh lõi ở trung tâm.

Chúc Minh Tỉ lập tức nhớ lại chuyện này, nhắm mắt cảm nhận.

Thân thể chính xác là thiếu một mảnh, nhưng tất cả hồn ý đều còn, khế ước máu cũng còn...

Chúc Minh Tỉ bỗng dưng mở bừng mắt.

【Chủ nhân làm sao bây giờ? Mảnh ấy quá nhỏ, quá mờ nhạt, tôi còn không triệu hồi nó về được...】

Trong mắt Chúc Minh Tỉ khẽ dâng lên một nụ cười.

【Chủ nhân, ngài có cách rồi ạ? Vậy tôi phải làm gì?】

Chúc Minh Tỉ: "Chờ chết."

Gương Nhỏ sững sờ.

Chúc Minh Tỉ mỉm cười xoa nhẹ lên ánh sáng bạc của nó, giọng nói mang theo chút áy náy, nhưng lại vô cùng kiên định.

"Đừng làm gì thừa thãi cả, cứ chờ chết thôi."

Ba phút kết thúc, cậu lại rơi vào giấc ngủ sâu.

...

Một mảnh Ma gương chỉ to bằng móng tay đương nhiên không đủ sức giúp Ma Vương xuyên tới thời không có người yêu mình, nhưng hắn vẫn vừa mong ngóng vừa hân hoan thực hiện ước định năm ngày một lần, vừa lùng sục khắp đại lục Hừng Đông để tìm cách khiến mảnh gương ấy lớn lên.

Cuối cùng, hắn có được một tia hy vọng: trong 《Thủ bút của Abona》, có thể sẽ có lời giải hắn cần.

Hành trình tìm kiếm 《Thủ bút của Abona》 gần như là một phép màu.

Khi Ma Vương đã lục tung mọi nơi mà chẳng thấy gì, đứng bên bờ tuyệt vọng, chỉ nhận được tin: 《Thủ bút của Abona》 đã bị thiêu hủy cùng cái chết của Abona...

Hắn bất ngờ nhận được một bưu kiện từ Anastasia.

Cô em gái đang giận hắn lần hai và đã chiến tranh lạnh hơn mười năm, chẳng để lại một chữ nào, chỉ gửi cho hắn một quyển sách.

Là cuốn nhật ký thời thơ ấu của hắn.

Ma Vương mở cuốn sách cũ kỹ ấy ra, bên cạnh một chiếc lá vàng được ép khô làm dấu, hắn thấy nét chữ mình nguệch ngoạc viết xuống ngày nào:

【Thủ bút của Abona... Tinh Linh tuyết... Tối Tăm...】

Ký ức ào ạt ập đến như cơn lũ tràn bờ. Khi hắn lén lút mò vào vương cung của tộc Tinh Linh, tìm được quyển sách thiếu nhi kia và thấy ở trang cuối đoạn 《Thủ bút của Abona (bản tàn khuyết)》, Ma Vương như đang sống trong truyện cổ tích.

Từ một vương tử Tinh Linh trở thành quái vật Ma tộc, chưa bao giờ hắn thuận lợi đến vậy.

Giống như các vị thần lại một lần nữa mỉm cười với hắn.

...

Ma Vương rất hứng thú với khế ước linh hồn trong 《Thủ bút của Abona》, nhưng bất kể hắn thử bao nhiêu lần, ký kết vẫn luôn thất bại. Điều duy nhất hắn làm được là cưỡng ép kích hoạt năng lực của mảnh gương bằng sức mạnh linh hồn, giúp hắn xuyên qua thời không tới gặp người yêu.

Nhưng dù sau này hắn có trộm được toàn bộ Ma gương và đặt ngay nơi trái tim, hắn vẫn không thể giao tiếp với linh hồn của Ma gương.

Có lẽ vì Ma gương đã có chủ nhân ký khế ước máu của nó.

Ma Vương cuối cùng thất bại ở đỉnh Thánh Sơn.

Người yêu trẻ tuổi, thông minh, tự do như chim ưng của hắn dùng pháp trận truyền tống đến Thánh Sơn để tách Ma gương ra khỏi trái tim hắn.

"Đời này kiếp này, chúng ta đừng bao giờ gặp lại."

Người yêu của hắn lạnh lùng nhìn hắn, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng êm tai.

Hắn bị bỏ lại trên đỉnh Thánh Sơn.

Ban đầu hắn thấy lạnh, rồi lại thấy nóng.

Lồng ngực máu thịt lẫn lộn, nơi trái tim từng bị xé toạc ra như đang có một mồi lửa thiêu cháy linh hồn hắn.

Máu đông lạnh như đá vụn đang tan chảy thành nước, cái nóng cực điểm ấy khiến hắn chỉ muốn móc tim mình ra cho rồi.

Trong vô thức, hắn đưa tay vào vết thương giữa ngực, lại chạm đến một v*t c*ng, nhỏ, nóng rực.

Hắn cúi đầu nhìn.

Sững sờ.

Chính là mảnh Ma gương đầu tiên hắn từng có.

Hắn từng đeo nó thành dây chuyền, rồi từng nhét nó vào trong tim mình. Cho dù sau này có lấy được toàn bộ Ma gương, hắn cũng chưa từng dung hợp hai cái lại.

Mảnh vỡ ấy giờ đây đã hòa vào tim hắn, ngay cả sức mạnh của Thánh Sơn cũng không thể tách rời nó.

Chỉ là, giờ nó đã tối sầm, nóng rực, như thể bản thể chính của nó đang bị lửa thiêu tra tấn.

Những mảnh ký ức vụn vỡ lặng lẽ quay về.

Đúng rồi... là chính hắn lúc trẻ tuổi ở một thời không khác, đang dùng ngọn lửa Hắc Ma cấp cao nhất thiêu hủy bản thể của Ma gương.

"Ta dùng loại ma pháp Hắc Ma cao cấp nhất, đã phá hủy nó hoàn toàn. Kẻ giả mạo đó sẽ không bao giờ quay lại nữa."

"A Tỉ, ngươi không cần sợ nữa."

Khuôn mặt Ma Vương trẻ tuổi mang theo nụ cười dịu dàng, vỗ về và hơi căng thẳng.

...

Hừ.

Ma Vương hiện tại cười khẽ, như thể nắm được cọng rơm cứu mạng, bám chặt lấy mảnh Ma gương cuối cùng đang hòa vào tim mình.

Chỉ nghĩ đến chuyện mình từng trải qua, và bản thân Ma Vương ở thời không kia sắp sửa đối mặt, hắn đã không nhịn được mà cong môi giễu cợt.

"Đồ ngu... Ngươi cũng sắp bị A Tỉ bỏ lại rồi."

Trong cơn đau, hắn thở ra một hơi, vậy mà lại thấy khoan khoái lạ thường, như thể nỗi đau này cuối cùng cũng có người chia sẻ cùng.

...

Khi ngọn lửa bắt đầu cháy, gương linh Chúc Minh Tỉ không cảm thấy đau, chỉ thấy ấm áp.

Cậu cảm nhận được thân thể mình đang bị ngọn lửa thiêu rụi, cảm nhận được mọi gông xiềng từng trói buộc cậu đều đang dần tiêu tan.

Khế ước máu với Saint Delia đã bị giải trừ, vậy mà cậu vẫn chưa chết hẳn, mà là được linh hồn kéo dẫn tới một nơi mới ấm áp, mới mẻ, và tràn ngập những giai điệu kỳ diệu.

Cậu cam tâm tình nguyện ở lại nơi đó, và vì điều ấy mà cảm thấy hạnh phúc.

...

Trong cơn đau cực hạn, Ma Vương lịm đi, lúc tỉnh lại thì khế ước linh hồn mà hắn từng thử bao lần cũng không thể ký kết đã hoàn toàn có hiệu lực.

Nghĩ một chút, hắn liền hiểu: đó là vì bản thể Ma gương đã bị phá hủy, khế ước máu cũng tiêu tan, và mảnh vỡ nhỏ bé này đã hoàn toàn thuộc về hắn.

Ma Vương nắm chặt mảnh gương nơi tim, bật cười khe khẽ.

Lý trí mách bảo hắn: lúc này nên rời khỏi Thánh Sơn, quay về lâu đài nghỉ ngơi dưỡng thương.

Thế nhưng nơi sâu nhất trong linh hồn lại có một giọng nói âm thầm mách hắn: chỉ cần đi thêm một đoạn, hắn sẽ tìm được điều hắn cần.

Ma Vương ôm lấy vết thương nơi ngực, lần theo tiếng gọi mơ hồ ấy mà bước đi.

Không bao lâu sau, hắn tìm được một viên đá quý Thánh Dũ.

Hắn đặt viên đá quý Thánh Dũ lên ngực, áp vào mảnh Ma gương, nhưng mảnh vỡ yếu ớt kia đến cả sức hấp thu cũng chẳng có.

Không nghĩ ngợi gì nhiều, Ma Vương liền nuốt luôn viên đá quý Thánh Dũ vào bụng.

Sức mạnh của viên đá quý Thánh Dũ dần hòa tan trong cơ thể, Ma Vương cảm nhận được ma lực trong thân thể mình đang bài xích nguồn năng lượng ấy. Nhưng hắn mặc kệ tất cả, cứ thế dẫn dắt luồng sức mạnh kia tới trái tim, mạnh mẽ ép nó truyền vào mảnh Ma gương đang gắn liền với tim hắn.

Mảnh gương khẽ phát sáng.

Hắn đã thành công.

-

Hai năm sau.

Mảnh Ma gương đã hấp thu sức mạnh từ hàng vạn viên đá quý Thánh Dũ, cuối cùng cũng hóa thành một chiếc gương hoàn chỉnh nơi trái tim Ma Vương.

Nó trở thành pháp khí đầu tiên trong lịch sử có thể phá vỡ cấm chế, tồn tại vĩnh viễn trên đỉnh Thánh Sơn.

Và Ma Vương cũng được tái sinh lần thứ hai trên chính ngọn núi này.

-

Rời khỏi Thánh Sơn, Ma Vương lập tức xuyên qua thời không.

Lần này, hắn sẽ không đi vào vết xe đổ, sẽ không cố gắng bắt người yêu trẻ tuổi của mình về thời không của hắn, sẽ không tìm cách giam cầm cánh chim ưng ấy.

Hắn sẽ dùng một kế hoạch tinh vi hơn để nhốt chính bản thân mình trong quá khứ, sẽ thay thế phiên bản trẻ tuổi của mình.

Tất nhiên, trước khi bắt đầu kế hoạch ấy, hắn không thể kìm lòng muốn được nhìn thấy người ấy, dù chỉ một chút.

Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa.

Rồi đứng sững tại chỗ.

Người yêu trẻ tuổi của hắn đang phát tác Mị độc, nằm trên giường, má đỏ bừng, cả người run rẩy. Những ngón tay trắng trẻo run lên khi siết chặt bình đựng máu, khát vọng mà tuyệt vọng, l**m lấy giọt máu còn sót lại nơi miệng bình.

...Trông thật đáng thương.

Trước khi lý trí kịp kéo lại, Ma Vương đã tiến lên, cầm lấy bình máu trong tay người kia, cúi người run rẩy hôn cậu.

"Xin lỗi... ta tới trễ rồi."

"Ma Vương đại nhân..."

Nhìn thấy người yêu trong vòng tay mình khẽ run lên, non nớt mà đỏ mặt, hắn cúi đầu hôn đi giọt lệ bên khóe mắt, rồi như linh quang chợt lóe... bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó.

Hắn bật cười, trầm thấp mà nhẹ nhõm, gánh nặng ba trăm năm dài như ngàn thế... bỗng chốc tan biến.

"Suỵt, đừng nói gì cả."

Đừng đánh thức Ma Vương trẻ tuổi cách vách.

-

Nhưng điều Ma Vương không ngờ tới là- người yêu trẻ tuổi ấy, quá thông minh.

Mà chính hắn khi còn trẻ, lại quá khó đối phó.

Ma Vương mang theo thân xác chưa lành, tới sông băng nơi giam giữ Saint Delia, muốn mượn huyết mạch Di tộc của gã để ban cho A Tỉ sự sống vĩnh hằng.

Thế nhưng A Tỉ đột ngột xuất hiện.

"Rociel!" Cậu giận dữ, "Ma pháp Di tộc phải hai bên tự nguyện mới có thể trao đổi! Tôi tuyệt đối sẽ không chấp nhận ma pháp này!"

Ma Vương nhìn người yêu trẻ tuổi nóng nảy của mình, trong giọng có thương cảm, cũng có hoài niệm.

"Em sẽ đồng ý thôi, khi em thấy chúng ta đã phải đau đớn đến mức nào."

Khi em phát hiện ra quả Song mệnh không thể kéo dài sinh mệnh.

Khi em phát hiện Thánh thủy lưu kim cũng không giúp em sống lâu.

Khi em phát hiện, dẫu ta có làm mọi cách, cũng không thể giữ em lại.

Em sẽ đồng ý.

Em sẽ phối hợp với những việc làm tưởng chừng như vớ vẩn của ta, em sẽ cùng ta ăn từng quả Song Mệnh, uống từng ống thuốc, sẽ chấp nhận trở thành Huyết tộc, thậm chí sẽ tìm cách hóa thành Vong linh.

Em sẽ nỗ lực sống sót như ta nỗ lực giữ em lại.

Ma pháp Di tộc của Saint Delia là hi vọng cuối cùng của hắn, lần này... hắn tuyệt đối không thể bỏ lỡ.

-

Nhưng... cuối cùng vẫn lỡ mất.

"Rociel, tôi đã đợi ngài rất lâu."

"Tôi rất nhớ ngài."

"Rociel, tôi nghĩ tôi cũng thích ngài. Nỗi lo và tình cảm tôi dành cho ngài không hề thua kém hắn. Khi ngài thất hứa, tôi sẽ lo cho ngài, nhớ ngài. Khi ngài nói sẽ gánh chịu nỗi đau bị ngàn đao róc thịt, tôi cũng sẽ đau lòng vì ngài."

Người yêu của hắn đang nói lời dịu dàng.

Cậu ấy khóc.

Cắn môi đến bật máu.

Thế là Ma Vương hoảng loạn.

Luống cuống hôn lên môi cậu, dỗ dành cậu, như một thiếu niên vụng về thốt ra những lời dỗ ngốc nghếch.

"Không sao đâu, đau đớn bị ngàn đao róc thịt cũng chẳng là gì đâu..."

Và thế là, thuốc ngủ được đưa vào miệng hắn.

Hắn chìm vào giấc ngủ.

-

Ma Vương tỉnh lại trong một mùa xuân đầy cỏ xanh chim hót.

Hắn mở mắt ra, thấy hoa tiên nhỏ đẩy cửa sổ gỗ, gió xuân đưa hương hoa vào phòng. Thánh thụ tộc Tinh Linh ánh lên tia sáng dịu dàng giữa rừng hoa và pháp trận bảo hộ, quả trên cây đã chín mọng.

Thế nhưng Ma Vương lại chẳng có lấy một chút mừng rỡ.

Chỉ có hoảng hốt, trống rỗng.

Kể từ ngày A Tỉ moi viên Thánh chủng cuối cùng ra để đút cho hắn lúc trẻ tuổi ăn, mỗi ngày hắn đều ngồi chờ nó trưởng thành lần nữa.

Giờ viên Thánh chủng ấy đã chín, có nghĩa là hắn đã ngủ hơn ba mươi năm.

Ma Vương hốt hoảng đặt tay lên ngực, lại một lần nữa ra lệnh cho Ma gương xuyên qua thời không.

Nhưng chẳng có gì xảy ra.

Ma Vương lặp đi lặp lại mệnh lệnh, nuốt từng viên đá qúy Thánh Dũ, cơ thể dần lạnh toát, giọng nói khàn đặc, hoảng loạn và đau đớn như màn đêm tràn xuống, hắn cảm giác như mình lại chết thêm một lần nữa.

Cho đến khi-

Trong gió đêm, hắn nghe thấy một tiếng đáp lại: mệt mỏi, lạ lẫm mà quen thuộc.

【Không thể xuyên về quá khứ nữa, vì điểm neo đã mất.】

Ma Vương đứng chết lặng giữa vườn hoa Ánh Trăng.

Hắn biết ma khí cấp cao sẽ có khí linh, biết ma khí của Abona từng có khí linh.

Hắn cũng biết Ma gương khi thuộc về A Tỉ từng có khí linh.

Nhưng dù đã tái tạo Ma gương trên đỉnh Thánh Sơn, hắn vẫn chưa từng thấy khí linh của Ma gương trong cơ thể mình.

Nên hắn chưa từng nghĩ rằng giọng của gương linh ấy lại...

Giống người xưa đến vậy.

Lồng ngực Ma Vương như nóng lên.

Hắn cúi đầu, ngơ ngác.

Một quả cầu ánh sáng bạc từ ngực hắn trôi ra, dần dần được không khí nhào nặn thành hình.

Là một Tinh Linh tuyết với mái tóc trắng và đôi mắt bạc.

Hắn đưa tay, ngơ ngẩn.

Tinh Linh tuyết nhẹ nhàng đứng trên lòng bàn tay hắn.

Tinh Linh tuyết ngẩng đầu, gương mặt quen thuộc hiện ra, đôi môi cong lên thành nụ cười cũng quen thuộc.

Giọng nói mang theo chút vương vấn, chút dịu dàng, hòa cùng với gió đêm trong vườn hoa Ánh Trăng.

Như một giấc mơ trăm năm vượt qua thời không tìm về.

"Rociel, tôi nhớ ngài lắm."

【Hoàn thành chính văn】
 

Bình Luận (0)
Comment