Nhận lấy lọ thuốc bị vỡ từ tay Chúc Minh Tỉ, sắc mặt Ma Vương cũng lập tức thay đổi.
"...Sao lại thế này?" Ma Vương hỏi.
Nhưng Chúc Minh Tỉ vẫn im lặng.
Sự thật về chiếc lọ vỡ có liên quan đến lời nói dối về trận pháp truyền tống trong hộp gỗ và cả sự tồn tại của Ma Vương trong gương.
Chúc Minh Tỉ không muốn, cũng không cần phải giãi bày tất cả vào giờ phút sắp chết này.
May thay, Ma Vương dường như cũng chẳng đòi hỏi sự thật. Hắn sờ thử chai vỡ trong tay, rồi chạm vào hộp gỗ vẫn còn nguyên vẹn, lẩm bẩm suy đoán:
"...Hộp không sao, chỉ có lọ thuốc bị vỡ. Nhìn theo đường nứt này, có lẽ là do nơi cất giữ xảy ra sự cố."
Đột nhiên, Chúc Minh Tỉ cử động.
Có lẽ do thân thể đã quá cứng nhắc, mỗi cử động đều vang lên tiếng lạo xạo khe khẽ như xương khớp cọ nhau.
Cậu nghiêng đầu nhìn về phía mặt trời đang lặn dần.
Rồi ngẩng đầu, bước qua vai Ma Vương, đi từng bước về phía trước.
"Ngươi đi đâu?" Ma Vương vội vã nắm lấy cổ tay cậu.
Chúc Minh Tỉ nhìn xuống những ngón tay đang giữ lấy cổ tay mình, không gạt ngay ra, mà hỏi:
"Lọ thuốc đã vỡ. Ngài có cách giải quyết không?"
Ma Vương im lặng hồi lâu, rồi lắc đầu.
Thế là Chúc Minh Tỉ đưa tay ra, chậm rãi, từng ngón, từng ngón một, gỡ từng ngón tay của Ma Vương ra khỏi cổ tay mình.
"Ma Vương đại nhân," giọng cậu bình tĩnh đến lạ lùng, đến mức như cả oán hận cũng đã chán ghét đến mức mệt mỏi, "mặt trời sắp lặn rồi. Tôi không muốn chết cùng ngài."
Cậu dừng lại một chút, rồi khẽ nói, như đang kể lại, chứ chẳng phải đang trách móc:
"Tôi thật sự rất ghét ngài. Chỉ cần nghĩ đến việc lát nữa phải chết cùng ngài, theo đúng ý nguyện ngài từng nói, phải cùng ngài chia sẻ cái chết, tôi đã thấy buồn nôn rồi... Nếu đến chết cũng không thoát khỏi ngài, vậy thì ít nhất tôi phải chết ở nơi xa ngài một chút."
Biểu cảm trên gương mặt Ma Vương thoáng chốc trở nên trống rỗng.
Còn Chúc Minh Tỉ, đã gỡ hoàn toàn bàn tay hắn ra, quay người, chậm rãi bước đi.
Ma Vương đứng yên như tượng đá.
Mãi đến khi Chúc Minh Tỉ bước nửa chân ra khỏi cửa, Ma Vương mới như chợt bừng tỉnh, cất tiếng:
"...Chúng ta chưa chắc sẽ chết."
Chúc Minh Tỉ khựng bước, quay đầu lại.
Ma Vương "nhìn" về phía cậu, giọng nói có chút căng thẳng:
"Ta có một cách. Nếu thành công, không chỉ không chết... mà còn có thể giải được toàn bộ ma pháp trận và khế ước trên người chúng ta."
Một lát sau, Ma Vương và Chúc Minh Tỉ cùng xuất hiện trong căn nhà gỗ nhỏ giữa biển hoa ấy.
Ma Vương lục lọi hồi lâu trong chiếc rương gỗ bên đầu giường, lấy ra một lọ ma dược màu đen, đưa cho Chúc Minh Tỉ.
"Đây là ma dược Tinh Linh. Chỉ cần thêm vào dịch cây Thánh thụ của tộc Tinh Linh, là có thể điều chế thành ma dược Hồi Sơ (ma dược trở về ban đầu). Tinh Linh từng uống ma dược Hồi Sơ có thể giải toàn bộ trói buộc, nguyền rủa và ma pháp trận trên người."
Tim Chúc Minh Tỉ đập mạnh, tay siết chặt lấy lọ thuốc, nhưng giọng nói vẫn mang theo nghi hoặc:
"Nếu thật sự có thứ này, sao lúc lấy được Thánh thụ, ngài không đưa tôi dùng ngay?"
Ma Vương im lặng chốc lát, nói:
"Bởi vì tỷ lệ thành công của ma dược Hồi Sơ chỉ là một phần ngàn. Và chỉ cần thất bại, sẽ chịu nỗi đau thiêu thân, thất khiếu đổ máu mà chết."
Ma Vương nói bằng giọng điềm tĩnh:
"Nhưng chúng ta sẽ thành công."
Hắn đang đánh cược.
Chúc Minh Tỉ nhìn ra được.
Ngay lúc này đây, Ma Vương lại một lần nữa đặt cược vào cái "lời tiên đoán" mơ hồ kia trong quả cầu thủy tinh, cược mình là một phần ngàn may mắn đó, cược mình sẽ sống.
Nhưng lần này...
Chúc Minh Tỉ không thể cười cợt, cũng chẳng phản bác.
Từ sau khi biết mình có thể xuyên thời gian, biết tương lai có thể bị thay đổi, Chúc Minh Tỉ đã chẳng còn chút niềm tin nào với cái gọi là "lời tiên tri" kia nữa.
Thế nhưng giờ phút này, cậu lại hy vọng điều đó là thật.
Nếu tiên đoán là thật... ít nhất, cậu sẽ còn sống.
-
Chúc Minh Tỉ và Ma Vương bước đến trước Thần thụ, dùng dao găm rạch vỏ cây, hứng được một giọt dịch thể.
Nhỏ giọt dịch vào ma dược Tinh Linh, chất lỏng đen tuyền lập tức chuyển thành màu trong suốt.
"Sau khi uống ma dược Hồi Sơ, sẽ có thể xác định kết quả sau năm giây. Nếu thành công, ma pháp trận trên người ngươi sẽ lập tức biến mất. Nếu thất bại, sau năm phút sẽ cảm nhận được nỗi đau thiêu cháy thân thể." Ma Vương nói, "Nhưng ngươi không cần sợ, có ma pháp Joa, ta sẽ gánh thay ngươi mọi đau đớn."
"Ừ, đúng là có ma pháp Joa thật." Chúc Minh Tỉ nói, "Nhưng khế ước trong ma pháp trận lại khiến chúng ta phải chia sẻ tất cả thống khổ trước lúc chết."
Ma Vương mím môi, không nói gì thêm.
Chúc Minh Tỉ cũng không nói nữa. Cậu nhắm mắt, uống cạn lọ thuốc trong suốt kia.
Một giây, hai giây, ba giây.
Chúc Minh Tỉ dán mắt vào ma pháp trận trên ngực mình, tim đập càng lúc càng nhanh, đến mức như muốn bật tung ra khỏi lồng ngực.
...Năm giây.
Ma pháp trận không hề thay đổi.
"Ma pháp trận biến mất chưa?" Ma Vương hỏi.
"...Xem ra lời tiên đoán là sai rồi." Giọng Chúc Minh Tỉ nhẹ bẫng như bị gió cuốn đi.
Ma Vương lập tức áp tay lên ngực Chúc Minh Tỉ.
Khi cảm nhận được ma pháp trận vẫn còn nguyên, sắc mặt hắn cũng thay đổi tức thì.
-
Có cơn gió nhẹ thổi qua má.
Mang theo hương hoa.
Chúc Minh Tỉ nghiêng đầu nhìn về phía gió thổi đến, bắt gặp ánh hoàng hôn cuối cùng.
"Tin tốt đây," Chúc Minh Tỉ gạt tay Ma Vương ra, giọng điềm đạm, "Mặt trời đã lặn rồi. Ước định năm ngày sẽ phát tác trước phản ứng phụ của ma dược Hồi Sơ. Có lẽ chúng ta không cần đợi đến lúc bị thiêu sống nữa."
Vừa dứt lời, ma pháp trận trên ngực Chúc Minh Tỉ đột nhiên phát ra ánh sáng vàng rực.
Ước định năm ngày sắp phát huy hiệu lực.
Chúc Minh Tỉ bình thản nhắm mắt.
Một giây, hai giây, ba giây...
Chúc Minh Tỉ khẽ nhíu mày, nghi hoặc mở mắt ra.
Mặt trời đã hoàn toàn lặn, bầu trời chìm trong bóng tối.
Cậu cúi đầu nhìn ngực mình.
Rồi khựng lại.
Ánh sáng vàng của ước định năm ngày đã biến mất.
Sau khi ánh sáng tắt, những đường nét phức tạp của ma pháp trận trên ngực cậu... lại có sự thay đổi tinh vi.
...Là sao?
Phát hiện giao ước không phát tác, sắc mặt Ma Vương cũng thoáng chững lại.
Hắn lại lần nữa đặt tay lên ngực Chúc Minh Tỉ, nét mặt thay đổi liên tục, cuối cùng bật cười khẽ một tiếng.
Tiếng cười ấy sắc nhọn, lạnh lùng, chẳng mang theo chút vui mừng của người vừa thoát khỏi cái chết mà tràn ngập giễu cợt.
"Chậc, thật đáng thương..." Hắn lẩm bẩm, thu tay về như thể đang giễu cợt chính mình.
"Chuyện gì vậy? Ước định năm ngày không có hiệu lực sao?" Đầu óc Chúc Minh Tỉ rối tung, toàn thân căng cứng hỏi.
"Hắn lừa ngươi đấy."
Ma Vương không nói "ta", mà dùng "hắn" để chỉ cái kẻ đã vẽ ra ma pháp trận ấy, như thể đang cố cắt đứt hết thảy với chính mình trong quá khứ.
Hắn nói:
"Trên ma pháp trận này có giấu một ma pháp ẩn, che đi hiệu quả thực sự của nó."
"Vậy hiệu quả thật sự là gì?" Chúc Minh Tỉ hỏi ngay.
Ma Vương:
"Điều thứ nhất không thay đổi: ngươi không thể tự học ma pháp, thuốc thức tỉnh của ngươi bắt buộc phải có máu của ta."
"Điều thứ hai: ma pháp trận cần được vẽ lại sau mỗi năm ngày. Nếu bỏ lỡ, chúng ta sẽ không chết, nhưng hiệu quả thật sự của nó sẽ bị lộ."
"Điều thứ ba: ngươi và ta không được phát sinh quan hệ với bất kỳ người nào khác. Nếu vi phạm, ngươi sẽ không sao, nhưng ta sẽ chịu đau đớn như bị ngàn đao chém, còn người thứ ba sẽ chết ngay lập tức."
"Điều thứ tư: nếu cả hai cùng chết, sẽ không chia sẻ nỗi đau. Nhưng nếu chỉ mình ngươi chết, ta cũng sẽ chết theo, đồng thời tái hiện trọn vẹn toàn bộ cơn đau ngươi đã trải qua lúc chết, dù ma pháp Joa có mất hiệu lực cũng không thay đổi."
Ma Vương cụp mắt, bật cười khẽ:
"Thì ra ta sợ ngươi chết đến vậy, lại chỉ dám lấy cái chết ra để dọa dẫm... thật là..."
Chúc Minh Tỉ sững sờ.
Nói cách khác, trừ điều đầu tiên, tất cả điều khoản nguy hiểm còn lại đều không nhằm vào cậu.
Người chịu đựng, người bị ràng buộc, người sẽ chết trong mọi tình huống... chỉ có một mình Ma Vương.
Nói cách khác, ước định năm ngày sẽ không làm cậu tổn thương, và khi hiệu quả thật sự bị vạch trần, thì từ nay về sau, cậu sẽ không còn bị gò bó bởi nó nữa.
Chúc Minh Tỉ chợt nhớ lại một việc.
Mười ngày trước, Ma Vương trong gương, hay nói đúng hơn là Ma Vương của tương lai, đã từ chối đề nghị của cậu là lập lời thề máu đổi lấy việc giải trừ ma pháp trận.
...Thì ra là vì ma pháp trận hoàn toàn không gây hại gì cho cậu.
Còn lời thề máu, nếu muốn giải trừ, chỉ có cách móc tim ra.
Chúc Minh Tỉ ngơ ngác nhìn Ma Vương trước mặt, không phân rõ trong lòng mình là cảm xúc gì.
Chỉ thấy, khoảnh khắc này, vô số chi tiết, vô số ký ức cùng tràn về.
Cuối cùng, tất cả hợp lại thành một cảnh tượng.
Trên đỉnh Thánh Sơn, trong căn nhà gỗ từng giam giữ cậu.
Ma Vương trong gương nhìn thẳng vào mắt cậu, dịu dàng nói:
"Ta thề dưới danh nghĩa các vị thần, rằng sẽ không bao giờ gây tổn thương cho em."
-
"Ư..."
Bất ngờ, Ma Vương loạng choạng lùi lại mấy bước.
Hắn ngã xuống giữa biển hoa, cuộn tròn lại, cổ họng bật ra tiếng rên khàn khàn khó kiềm chế.
Chúc Minh Tỉ giật mình thoát khỏi hồi ức, quay phắt lại nhìn.
Khoảnh khắc Ma Vương ngã xuống đất, cậu còn tưởng là phản ứng phụ do ma dược Hồi Sơ thất bại.
Nhưng khi da hắn dưới ánh trăng bắt đầu chuyển sang màu xám đen, khi cổ họng hắn bật ra những tiếng rên gầm gừ như sói, Chúc Minh Tỉ cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không đúng.
Không đúng.
Cậu nghĩ.
Không phải là phản ứng phụ của ma dược Hồi Sơ vì giờ mới chưa đến năm phút sau khi uống.
Là lần phát độc cuối cùng của độc sói.
"...Thuốc... giải..."
Ma Vương run rẩy vươn tay, nhưng chỉ nắm được ống quần của Chúc Minh Tỉ.
Thuốc giải đọc sói đang ở trong tay cậu.
Chỉ cần cho hắn uống, phát độc sẽ lập tức dừng lại.
Cuối cùng, Chúc Minh Tỉ cũng hành động.
Nhưng cậu không cúi xuống cho Ma Vương uống thuốc mà lùi lại một bước.
Ngón tay Ma Vương lướt qua ống quần cậu, chỉ bắt được một khoảng không.
Thân thể Ma Vương khựng lại trong giây lát, ngay cả tiếng rên cũng tắt ngúm.
Chúc Minh Tỉ cụp mắt, lặng lẽ nhìn Ma Vương đang nằm dưới đất.
Chỉ cần hắn chết đi.
Chúc Minh Tỉ nghĩ.
Thì Ma Vương tương lai cũng sẽ chết theo.
Và cậu... cuối cùng sẽ được tự do.
...
Ma Vương dường như cũng nghĩ đến điều gì đó vào giây phút này.
Bàn tay hắn đang vươn ra trong không trung chầm chậm rụt lại.
Toàn thân hắn run lẩy bẩy, lại càng co người lại thêm, nhưng hắn cắn chặt răng, không phát ra một tiếng rên nào.
Cái bóng đen cao lớn của hắn giờ đây cuộn tròn lại thành một hình thể nhỏ bé, đến mức biển hoa bên cạnh gần như muốn nuốt trọn lấy hắn.
Ngay sau đó.
Ma Vương run rẩy dữ dội hơn nữa. Hắn cắn nát môi dưới, máu lập tức trào ra như suối, tuôn từ mắt, mũi, tai, miệng.
Ngay cả lỗ chân lông cũng rịn máu tươi, trong chớp mắt, hắn đã trở thành một người đẫm máu.
- Năm phút đã trôi qua. Phản ứng phụ của ma dược Hồi Sơ bắt đầu phát tác.
Chúc Minh Tỉ cúi đầu nhìn lọ thuốc giải độc sói trong tay.
Cậu bình tĩnh nghĩ.
Dù có cho Ma Vương uống thuốc giải độc sói... hắn cũng sống không nổi nữa.
Chỉ cần hắn chết đi.
Chúc Minh Tỉ lại một lần nữa nghĩ.
Thì Ma Vương của tương lai cũng sẽ chết theo.
Cậu sẽ được giải thoát hoàn toàn.
-
Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi mất đi ý thức,
Ma Vương cảm nhận được có ai đó nhẹ nhàng đỡ hắn dậy khỏi mặt đất.
Thuốc giải mát lạnh chảy vào cổ họng.
Người đó dùng giọng điệu rất bình thản, bình thản đến mức lạnh lùng, nói với hắn:
"Ma Vương đại nhân, ngài sai rồi."
"Tương lai là thứ có thể thay đổi. Lời tiên đoán của Thánh khí không đáng tin."
Người ấy ngừng một chút, dùng ngón tay lành lạnh lau đi vết máu nơi khóe môi hắn, nhẹ giọng nói:
"Thánh thụ Tinh Linh từng nói, dù có uống thuốc giải độc sói cũng vô ích."
"Ngài sẽ chết."
-
Ma Vương chưa bao giờ nghĩ rằng mình còn có thể nhìn thấy bầu trời xanh.
Đúng vậy.
Thấy bầu trời xanh.
Thị lực của hắn đã khôi phục. Hắn mở mắt ra, thấy bầu trời trong xanh như biển cả, thấy những đám mây trắng mềm như bông.
Hắn nghiêng đầu, thấy biển hoa đung đưa theo gió và căn nhà gỗ quen thuộc.
Hắn chưa chết.
Hắn thật sự... chưa chết.
Ngay cả khi đã uống thuốc giải độc sói, vậy mà hắn lại vượt qua được phản ứng phụ của ma dược Hồi Sơ, thậm chí còn khôi phục được thị lực?
Có một khoảnh khắc, hắn gần như tưởng rằng mình đã trở về vòng tay của các vị thần.
Không.
Không đúng.
Hắn đã là ma.
Đã bị các vị thần vứt bỏ.
Dù chết, hắn cũng chỉ có thể xuống địa ngục.
Ma Vương loạng choạng gượng dậy từ mặt đất, lại bất ngờ nhìn thấy một tờ giấy bị đá đè ngay bên cạnh.
Ngón tay hắn khẽ run khi cầm lấy tờ giấy ấy.
Trên giấy là những nét chữ rất đẹp, viết bằng ngôn ngữ Tinh Linh.
"Kính gửi Ma Vương đại nhân,
"Tôi không thích mang nợ người khác. Món quà ngài từng cho tôi, tôi đã trả lại rồi.
"Nếu sau này ngài tìm ra cách hóa giải ma pháp Joa hoặc ước định năm ngày, tôi sẽ phối hợp cùng ngài gỡ bỏ.
"Nhưng ngoài điều đó ra, tôi nghĩ giữa chúng ta không cần gặp lại nữa.
"Có lẽ, đây là vĩnh biệt, điện hạ Rociel."
-
Ánh mắt Ma Vương dừng trên lá thư rất lâu mới dời đi, rồi rơi xuống đống tinh thạch ma pháp bên cạnh và cây pháp trượng khảm đá ma pháp hồng phấn.
Cuối cùng, hắn nhìn xuống chính bàn tay đang cầm lá thư kia.
Vẫn là tay hắn, chỉ là màu da không còn tái nhợt như trước, mà đã chuyển sang một sắc trắng khỏe mạnh, trong suốt và tươi sáng.
Dường như Ma Vương chợt hiểu ra điều gì. Hắn khẽ động thân hình, rồi thoáng chốc đã dịch chuyển đến bên dòng sông gần đó.
Việc dịch chuyển hơi trúc trắc, tựa như thân thể vẫn chưa hoàn toàn phục hồi, nhưng hắn vẫn làm được.
Hắn lập tức cúi đầu nhìn xuống mặt nước.
- Rồi trong làn nước ấy, hắn thấy mái tóc vàng và đôi mắt xanh lam của vương tử Tinh Linh.
Ngay khoảnh khắc đó, hắn bỗng hiểu ra... Chúc Minh Tỉ đã trả lại cho hắn "món quà" nào.
Hắn nhắm mắt lại.
Và trong cơ thể đã từng đầy rẫy vết thương kia...
Hắn nhìn thấy một hạt giống nhỏ xíu, nửa trong suốt, chỉ còn lại một nửa - Thánh chủng Tinh Linh.
-
Cùng lúc đó.
Ở rìa rừng Ma pháp.
Một thanh niên tóc đen, mắt đen, dung mạo tuấn tú, đưa tay lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Rồi đôi mắt cậu sáng rực lên, nụ cười lấp lánh như nắng hè, sải bước vượt qua đường biên của rừng Ma pháp.