【Hai năm sau】
Vương quốc Talli là một quốc gia nhỏ bé nằm ở vùng hiểm địa.
Phía đông là Thung lũng Ánh Trăng, phía tây giáp ranh với hoang nguyên U Ảnh, con sông Andona - nơi chuyên đưa tiễn linh hồn đã khuất - chảy xuyên qua lâu đài hoàng gia.
Mỗi khi đêm xuống, dân chúng có thể thấy vong linh lướt trên mặt sông, dơi bay đầy trời, tiếng tru của tộc người sói vang vọng suốt đêm khuya, khiến người ta trằn trọc khó ngủ.
Toàn bộ đất nước, chỉ có một nơi là bóng tối không thể xâm phạm - Quảng trường Thánh Quang do Thánh Đình xây dựng mười năm trước. Đến ngày nay, nơi từng tiêu tốn gần như toàn bộ ngân khố quốc gia đã trở thành trung tâm giải trí và nghỉ ngơi của người dân.
Lúc này đây, người dân vương quốc Talli vốn đã quá mệt mỏi vì bị quấy nhiễu bởi các Ma tộc, đang ngồi trong Quảng trường Thánh Quang, hoài niệm về "những ngày tốt đẹp của Thánh Đình".
"Haiz... Từ sau khi Thánh Đình giải thể hai năm trước, đám Ma tộc ngày càng lộng hành..."
"Không lộng hành mới lạ! Ma Vương mà, một ngón tay đã có thể đánh bại Thánh chủ, Thánh Đình tồn tại gần trăm năm bị hắn xóa sổ trong một đêm. Mấy tên Ma tộc kia có khi lúc nào cũng hất mặt lên trời luôn ấy chứ?"
"Nhưng Ma Vương đâu phải là Chủ nhân Hắc Ám. Hắn luôn hành động một mình, bên cạnh đến một tên thuộc hạ Ma tộc cũng không có..."
"Chuyện đó không quan trọng. Hắn là Ma tộc, thân phận của hắn đã đại diện cho lập trường rồi."
"Nói mới nhớ, Ma Vương giờ đang ở đâu? Lâu rồi không nghe tin gì về hắn."
"Từ sau vụ hai năm trước hắn nổi điên chặt gần hết rừng Ma pháp thì biến mất luôn. Nhưng nghe đồn, người vô tình lạc vào sương mù tử vong kể lại rằng tiếng ngáy của rồng vang rền suốt ba ngày ba đêm không ngơi nghỉ... nên có người đoán Ma Vương đã ngủ say cùng với rồng của mình rồi, thật giả chưa rõ..."
"..."
"Thôi bỏ đi, nói chuyện vui vẻ một chút đi. Công chúa Udo xinh đẹp của chúng ta lại sắp tổ chức hôn lễ rồi, mọi người biết chàng dũng sĩ nào sắp cưới công chúa không?"
"Ai vậy?"
"Là một pháp sư nhân loại thuần túy!"
"Người thuần túy á?! Tôi chưa từng nghe có công chúa nước nào lại gả cho một con người!"
"Mặc dù là nhân loại, nhưng vị pháp sư ấy thật sự rất xuất sắc. Không chỉ diện mạo tuấn tú, mà còn có thiên phú hiếm thấy. Mới hai mươi tuổi đầu đã là pháp sư trung cấp, là thành viên quan trọng trong Hiệp hội Dược tề, từng hỗ trợ hai dược sư cao cấp và một dược sư cấp Thánh điều chế thành công dược tề cấp cao, nhờ đó được phong danh hiệu Dược sư danh dự cao cấp. Hơn nữa, chỉ trong một năm, cậu ta đã hoàn thành toàn bộ khóa học của Học viện Ma pháp Thánh Quang, trở thành học sinh ưu tú năm đó, nhận được lệnh bài bảo hộ cấp Thánh do chính viện trưởng chế tác. Chiếc lệnh bài ấy cũng là một phần sính lễ trong lễ cưới..."
"Nghe ra thì đúng là xứng đôi, công chúa mà..."
-
"Thưa công chúa, ngài Minh Tây đã đến."
Nữ hầu thân cận khẽ gõ cửa phòng ngủ của công chúa, nhẹ giọng bẩm báo.
"Mời cậu ấy vào."
Giọng công chúa êm dịu như tiếng sơn ca, nhưng ánh mắt lại thoáng nét u sầu, như đang cất giấu tâm sự khó lòng gỡ bỏ.
Cánh cửa phòng ngủ được trang trí xa hoa mở ra, một chàng trai trẻ cao ráo, tuấn tú bước vào. Trên người cậu là trường bào xanh lam kiểu dáng đơn giản dành cho pháp sư trung cấp, song chất liệu lại óng ánh rực rỡ, khác hẳn người thường. Ngực đeo huy hiệu pháp sư trung cấp và huy chương danh dự của dược sư cao cấp. Đôi tay đeo găng trắng sạch sẽ. Từng bước đi đều vững vàng, nụ cười dịu dàng, phong thái ung dung nhã nhặn. Ngay cả nghi thức sư nghiêm khắc nhất cũng khó lòng tìm ra sai sót.
Giống hệt một pháp sư quý tộc trời sinh.
"Chúc Minh Tỉ." Công chúa không quay đầu lại, chỉ nhìn cậu qua tấm gương, ánh mắt có phần ngẩn ngơ. "Dáng vẻ bây giờ của cậu khác xa lần đầu ta gặp."
Chúc Minh Tỉ đứng cách nàng ba bước, cũng nhìn nàng qua gương, khóe mắt ánh lên ý cười: "Còn ngài thì vẫn cao quý, xinh đẹp như lần đầu tôi gặp vậy."
Công chúa không nhịn được bật cười, nhưng rất nhanh lại thu lại nụ cười, khuôn mặt thoáng chút trầm ngâm.
"Ta thật sự trông xinh đẹp ư?" Nàng đưa tay chạm vào má mình, nhìn vào gương, giọng mang theo đôi phần do dự. "Ngày mai là lễ cưới rồi, ta hơi hồi hộp."
Nhắc đến hai chữ "lễ cưới", nàng cúi đầu, đôi má thoáng hồng, nét mặt vừa chờ mong vừa thẹn thùng.
"Ngài rất xinh đẹp."
Chúc Minh Tỉ không tiếc lời khen ngợi.
"Trước khi gặp ngài, tôi chưa từng thấy ai có nhan sắc chấn động lòng người như thế."
Công chúa mím môi, lén mỉm cười.
-
"Ngài Minh Tây, đức vua mời ngài đến đàm đạo." Hai tên vệ binh người lùn nghiêm nghị đứng trước cửa gõ nhẹ.
Chúc Minh Tỉ lịch sự cáo biệt công chúa.
Trước khi đi, công chúa lo lắng đứng dậy: "Nếu phụ vương hỏi thì-"
"Vậy tôi sẽ kể lại chuyện năm đó tôi cứu ngài thoát khỏi tay Ma Vương, nói với ngài ấy rằng tôi đã yêu ngài từ cái nhìn đầu tiên từ hai năm trước, và hai vệ binh người lùn kia có thể làm chứng." Chúc Minh Tỉ mỉm cười đáp.
Công chúa thở phào nhẹ nhõm.
Trước khi rời đi, Chúc Minh Tỉ liếc nhìn mái tóc dài của nàng.
Thật sự là mái tóc vàng đẹp hiếm có trên đời, dài đến tận đầu gối, óng ánh như lụa vàng dưới ánh mặt trời... Không trách Rociel năm đó lại muốn bắt nàng đi, dùng tóc nàng làm phân bón cho hoa Trì Vưu.
Chúc Minh Tỉ và công chúa chỉ mới nhận lại nhau cách đây một tháng.
Hôm đó, công chúa tổ chức tiệc sinh nhật mười tám tuổi kiêm yến hội tuyển phu tại hoàng cung. Pháp sư Minh Tây tóc nâu, mắt đen dễ dàng giành được vé vào cửa.
Công chúa chẳng hứng thú mấy, rõ là nhân vật chính, vậy mà lại từ chối nhảy mở màn với bất kỳ ai.
Cho đến khi một gã khổng lồ trước mặt Minh Tây lỡ tay làm đổ nước lên đầu cậu.
Thuốc nhuộm nâu thấm ướt cổ áo pháp sư, khiến cậu trông hơi nhếch nhác.
Ít ai để ý thấy cảnh ấy, chỉ có công chúa ngẩn ngơ nhìn mái tóc đen lộ ra, lập tức nhận ra người đã cứu mình và ba người lùn khỏi tay Ma Vương năm đó.
Chẳng bao lâu sau, hai vệ binh người lùn nghiêm mặt nhưng trong lòng thì vô cùng phấn khích xuất hiện trong phòng rửa tay, nói với cậu: công chúa muốn gặp riêng cậu.
-
"Gã khổng lồ ấy nói, sở dĩ gã không giữ vững ly nước trong buổi tiệc là vì cổ tay gã bị một luồng ma pháp kỳ lạ tấn công."
Quốc vương ngồi sau bàn, đặt chiếc bút lông xuống, ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh nhìn Chúc Minh Tỉ.
"Minh Tây, ngươi nghĩ kẻ gan to bằng trời nào dám phóng ma pháp ngay trong tiệc tuyển phu của công chúa?"
Chúc Minh Tỉ im lặng chốc lát, không trả lời thẳng, mà chỉ nhẹ giọng nói: "Trước sau yến hội, có kẻ dùng thuốc độc dụ bướm vây quanh, có kẻ cấu kết Ma tộc dàn dựng màn anh hùng cứu mỹ nhân, lại có kẻ chắn trước mặt công chúa tự giới thiệu bản thân... ai cũng liều mạng để gây chú ý với công chúa. So ra, một quả cầu ma lực vô hại khẽ chạm vào cổ tay người khác, có lẽ chẳng tính là to gan mạo phạm."
"Vậy tức là ngươi thừa nhận tiếp cận công chúa là có mục đích?" Quốc vương lạnh giọng.
Chúc Minh Tỉ: "Lần đầu gặp mặt là trùng hợp, nhưng để tái ngộ nàng, tôi quả thật đã dốc hết sức lực."
"Ngươi yêu con gái ta đến thế sao?"
"Công chúa là người phụ nữ loài người đẹp nhất mà tôi từng gặp."
Quốc vương trầm mặt: "Thế so với đàn ông thì sao?"
"?"
Giây tiếp theo, quốc vương ném vài bức ảnh tái hiện bằng ma pháp xuống trước mặt cậu.
Chúc Minh Tỉ nhặt lên xem, lặng người.
Mỗi bức ảnh đều có hai nhân vật chính y hệt nhau: người lùn lai Otis, và pháp sư tóc nâu, mắt đen - Minh Tây.
Kề vai, nắm tay, cùng cười nhìn nhau.
Tấm cuối cùng là cảnh Minh Tây ngồi đọc sách dưới gốc cây, Otis nằm gối đầu lên đùi cậu, ngủ ngon lành.
Lúc ấy, Minh Tây chỉ dùng một tay lật sách, tay còn lại che ánh sáng chói mắt cho kẻ ngủ trưa cáu kỉnh.
"..."
Chúc Minh Tỉ im lặng thu ảnh lại: "Tôi và hắn ta chỉ là bạn."
"Ha!" Quốc vương cười khẩy.
"..."
"Nói đi," quốc vương lạnh giọng, "tại sao ngươi muốn cưới công chúa?"
Chúc Minh Tỉ trầm mặc một hồi, thở dài, nói thật: "Công chúa nói, chỉ cần tôi đồng ý cưới nàng, nàng sẽ đưa cho tôi một bản đồ kho báu."
"Bản đồ kho báu?"
"Vâng. Nghe nói nơi ấy nằm ở tận cùng đại lục, kho báu bên trong đếm mãi không hết."
Không chỉ có ma khí có thể cải thiện thể chất người thuần túy, mà còn có phương pháp giải trừ ma pháp Joa.
"Ta biết tấm bản đồ đó, là quà sinh nhật của ông ngoại nó, nhưng đường đi cực khổ, mấy trăm năm nay không ai thành công..."
Quốc vương ngừng một chút, nheo mắt: "Udo chỉ bảo ngươi cưới nàng? Không thể đơn giản thế chứ?"
"Không chỉ vậy," Chúc Minh Tỉ thành thật, "nàng nói có một người nàng yêu nhưng không thể ở bên. Nàng muốn dùng hôn lễ này ép người đó phải xuất hiện. Có thể người đó sẽ giết tôi trước lễ cưới, cũng có thể cướp hôn ngay trong lễ cưới. Nàng bảo tôi chuẩn bị sẵn tâm lý."
"Quả nhiên!"
Quốc vương bật dậy, tức giận không kiềm chế nổi, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, ngồi xuống ghế.
"Trước ngươi đã có ba vị hôn phu chết rồi, ngươi không sợ mình là người thứ tư?"
"Tôi không sợ."
Quốc vương thoáng lộ vẻ khinh miệt, giọng như cười nhạo: "Ngươi có biết 'người yêu' nàng nói là ai không?"
Chúc Minh Tỉ đáp điềm nhiên: "Là một tên Mị ma."
Sắc mặt quốc vương thay đổi: "Công chúa nói với ngươi?"
"Không. Tôi đoán ra. Mỗi lần nhắc đến người đó, nàng đều ngẩn ngơ, ánh mắt mê mị. Giọng nói ngọt ngào, hạnh phúc, nhưng không rõ lý do vì sao lại yêu. Ngoài ra, nàng còn mang mùi hương đặc trưng của Dạ Thảo. Theo 'Sổ tay nhận biết Mị ma', những người bị chúng mê hoặc đều sẽ toát ra hương thơm kỳ lạ, rất giống mùi Dạ Thảo."
Nghe tới đây, vẻ khinh miệt trong mắt quốc vương dần biến mất.
"Chỉ dựa vào đó mà ngươi chắc nàng bị mê hoặc? Mùi Dạ Thảo rất thơm, nhiều quý tộc nữ cũng dùng làm nước hoa."
"Chỉ vậy thì chưa đủ." Chúc Minh Tỉ đáp, rồi rút từ trong áo ra một cuộn da dê, bước lên hai bước, dâng bằng hai tay.
Là một tờ lệnh truy nã dán ở đại sảnh nhiệm vụ.
Người phát lệnh: Quốc vương vương quốc Talli.
【Người treo thưởng】: Quốc vương Talli.
【Nội dung】: Nhiệm vụ tuyệt mật.
【Tiền thưởng】: 100,000 vàng, 10 tinh thạch cấp cao, 3 tinh thạch cấp Thánh, một tước vị Bá tước, một Huân chương Hoàng gia.
【Điều kiện】: Do độ khó cao, chỉ giới hạn cho pháp sư cấp Thánh. Sau khi nhận nhiệm vụ phải trực tiếp hội kiến quốc vương để nhận thông tin chi tiết.
Quốc vương hơi chút ngồi thẳng dậy, ánh mắt tối dần.
"Bệ hạ," Chúc Minh Tỉ nhẹ giọng nói, "ngài treo thưởng nhiệm vụ này chẳng phải để tìm một người đủ khả năng tiêu diệt Mị ma sao?"
"Ngài từng hỏi vì sao tôi phải vắt óc thu hút sự chú ý của công chúa trong yến hội. Đây chính là lý do."
"Tôi muốn nhận nhiệm vụ đó, nhưng tôi không phải pháp sư cấp Thánh, thậm chí còn không đủ tư cách diện kiến ngài. Vì vậy tôi chỉ có thể dùng cách vòng vo như thế này để tiếp cận công chúa... và tiếp cận ngài."
Dũng khí và trí tuệ của pháp sư trẻ khiến quốc vương có phần lay động. Nhưng khi ánh mắt ông dừng lại nơi huy chương pháp sư trung cấp trên ngực Chúc Minh Tỉ, giọng điệu lại trở nên lạnh lẽo: "Ngay cả pháp sư cấp Thánh còn chưa chắc làm được, ngươi thì làm sao có thể?"
Chúc Minh Tỉ không giải thích nhiều, chỉ rút đũa phép, vẽ trên không trung một pháp trận cực kỳ phức tạp.
Pháp trận phức tạp đến mức khiến người ta hoa mắt chóng mặt, mất đến hai phút mới hoàn thành.
Ngay khi đường nét cuối cùng được vẽ xong, một làn sương trắng dày mịn tụ lại giữa không trung, dần ngưng thành hình một Tinh Linh nhỏ béo tròn. Tiểu Tinh Linh ấy lăn qua lộn lại, lúc nhảy lúc nhào, sống động vô cùng, trông vừa đáng yêu vừa khờ khạo.
Đợi đến khi sương trắng tan hết, quốc vương vẫn còn chưa hoàn hồn.
"Đây là... đây là ma pháp cấp Thánh?!"
Phải, đúng là một loại ma pháp hoa lệ vô dụng, nhưng không thể chối cãi - nó là ma pháp cấp Thánh thực thụ.
Khác với những ma pháp cấp Thánh khác, loại này tuy chỉ pháp sư cấp Thánh mới thi triển được, nhưng lại tiêu hao rất ít ma lực.
Ít đến mức nào ư?
Đến cả Ma Vương trong gương - người thỉnh thoảng còn bị phản phệ đến nôn máu - cũng có thể sử dụng nó cho Chúc Minh Tỉ mà không bị tổn hại chút nào.
Vì vậy, ma pháp Joa trong lòng bàn tay Chúc Minh Tỉ vẫn chưa bị kích phát.
Cất pháp trượng, Chúc Minh Tỉ vẫn giữ nguyên vẻ nhã nhặn điềm đạm, mỉm cười như gió xuân.
Nhưng lần này, khí chất của cậu đã thay đổi, không còn là chàng pháp sư trung cấp dễ bị coi thường nữa, mà là một con người khiến kẻ khác không thể xem nhẹ.
"Bệ hạ," cậu mỉm cười, "có lẽ ngài từng nghe công chúa nhắc qua. Khi tôi vẫn còn là một con người thuần túy chưa từng học qua ma pháp, tôi đã có thể cứu nàng khỏi tay Ma Vương. Hiện giờ, với tư cách một pháp sư, tôi chưa chắc không thể giết được Mị ma."
Cậu dừng một chút rồi nói tiếp: "Về phần phần thưởng, tôi chỉ cần một Huân chương Hoàng gia là đủ."
Chúc Minh Tỉ là một ứng viên lý tưởng. Cậu không chỉ cho thấy năng lực, còn chủ động hạ thấp mức thù lao, khiến quốc vương lập tức động lòng.
Tuy nhiên, ông vẫn không hiểu: "Ngươi cần Huân chương Hoàng gia để làm gì?"
Huân chương ấy chỉ là một huy chương danh dự, chẳng có giá trị thực tế. Lúc điền vào phần thưởng, quốc vương vốn không định thêm vào, chỉ là nghĩ có vài pháp sư cấp Thánh giàu có thích sưu tập, nên mới tùy tiện ghi thêm.
Người trước mặt - một pháp sư trung cấp - tuy không nghèo rớt mồng tơi, nhưng rõ ràng chưa đến mức không màng tới tinh thạch cấp Thánh.
Tại sao?
Vì trong hai năm qua, Chúc Minh Tỉ đã đọc vô số sách, hỏi rất nhiều thầy, cuối cùng nắm được một thông tin: trong hệ thống xã hội tại đại lục này, người sở hữu Huân chương Hoàng gia có địa vị xã hội cao hơn cả pháp sư cao cấp.
Tuy không có văn bản luật hay tiền lệ làm bằng chứng, nhưng Chúc Minh Tỉ vẫn kết luận rằng ngay cả khế ước nô lệ cũng không thể trói buộc người mang Huân chương Hoàng gia.
Dù đã sống ở thế giới này hai năm, dù đã là thủ khoa xuất sắc nhất Học viện Thánh Quang, dù đã thiết lập mối quan hệ thân thiết với Hiệp hội Dược tề và nhận danh hiệu dược sư danh dự cao cấp, dù thân phận hiện tại đủ để ra vào mọi yến hội quý tộc...
Nhưng sâu trong thâm tâm, Chúc Minh Tỉ vẫn là một con người - một người thường lo lắng bất an.
Lo rằng một ngày nào đó, nếu ma pháp Joa bị hóa giải, bản thân sẽ lại trở thành nô lệ bị người ta dẫn đi.
Tất nhiên, những lý do ấy không tiện nói ra.
Cậu chỉ mỉm cười, trả lời khéo léo: "Ngài cứ xem như tôi là một người trẻ tuổi thích mua danh chuộc tiếng đi."
-
Lễ cưới của công chúa được tổ chức tại hoàng cung.
Trước khi buổi lễ bắt đầu, công chúa đã sớm trao bản đồ kho báu cho Chúc Minh Tỉ: "Nếu hắn thật sự xuất hiện và mang ta đi ngay trong lễ cưới, e là ta sẽ không có cơ hội gặp lại cậu, chi bằng đưa trước cho cậu thì hơn."
Chúc Minh Tỉ gấp bản đồ lại, cẩn thận cất đi, rồi hỏi: "Nếu hắn không xuất hiện thì sao?"
"Sẽ không có chuyện đó." Công chúa đáp, ánh mắt mơ màng nhưng giọng điệu lại rất kiên định. "Hắn yêu ta. Hắn sẽ không để ta gả cho người khác. Vì ta, hắn từng giết hai vị hôn phu trước rồi."
Công chúa lại hỏi: "Tối qua không có ai lẻn vào phòng cậu chứ?"
"Không có."
Công chúa càng thêm chắc chắn, giọng nói dịu dàng mà tràn đầy hạnh phúc: "Vậy thì hôm nay, nhất định hắn sẽ tới."
Chúc Minh Tỉ mỉm cười, đưa cho nàng một ly nước, rồi nâng ly mình lên: "Ước mơ của ngài nhất định sẽ thành sự thật."
"Cảm ơn cậu."
Công chúa thẹn thùng cụng ly với anh, khẽ nhấp một ngụm nước trong ly.
Choang.
Chiếc ly rơi xuống đất, chất lỏng trong suốt thấm ướt tấm thảm đỏ.
Công chúa xinh đẹp mềm nhũn ngã về phía sau, Chúc Minh Tỉ đã chuẩn bị từ trước, nhẹ nhàng đón lấy nàng.
Ầm!
Cửa phòng bật mở, quốc vương và ba pháp sư cấp Thánh từng nhận nhiệm vụ treo thưởng cùng lúc xuất hiện nơi cửa.
Chúc Minh Tỉ đặt công chúa lên ghế dài, quay đầu nhìn quốc vương: "Tôi cần một pháp sư có thể thi triển chuẩn xác thuật biến hình cấp Thánh."
-
Lễ cưới của công chúa diễn ra đúng như kế hoạch.
Thảm đỏ trải dài, xe hoa diễu phố. Công chúa tóc vàng mắt xanh được quốc vương nắm tay, đưa tới tay chàng thanh niên tuấn tú.
Nam tài nữ sắc, quả thực xứng đôi.
Chỉ là... gương mặt hai người lại chẳng có chút vẻ vui mừng.
Chú rể trừ việc động tác hơi cứng nhắc và căng thẳng thì không có gì lạ.
Nhưng cô dâu thì ánh mắt liên tục dao động.
Lúc thì nhìn ra con sông Andona đen ngòm, lúc lại ngẩng đầu nhìn trời, lúc lại dõi về phía đại điện.
Thời gian trôi qua, môi nàng dần mím chặt lại, thần sắc càng lúc càng bồn chồn, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ.
Ai cũng nhìn ra nàng đang mất tập trung.
Khi nghi thức gần đi đến hồi kết, nàng tuyệt vọng cụp mắt xuống, trong đôi mắt xinh đẹp ấy đã ngân ngấn lệ.
Biến cố bỗng xảy ra đúng lúc này!
Một luồng sương mù màu tím bỗng dưng phá nát vương miện trong tay quốc vương!
Sông Andona sôi sục dữ dội, từ dưới nước, một người đàn ông cao lớn, da ngăm, dung mạo tuấn mỹ, đầu mọc sừng dê đột ngột lao lên - hắn mạnh mẽ ôm chầm lấy công chúa vào lòng!
"-Là Mị ma!"
Ai đó hét lớn!
Ngay lập tức, chủ rể rút pháp trượng, cùng hai pháp sư cấp Thánh bên cạnh quốc vương hợp lực tấn công Mị ma!
Nhưng điều khiến mọi người kinh hãi là: công kích của ba pháp sư cấp Thánh ấy lại bị làn sương tím kia chặn đứng dễ dàng!
Chẳng mấy chốc, Mị ma mang theo công chúa biến mất không để lại dấu vết.
Quốc vương ngã ngồi xuống ngai vàng, thất thần như kẻ mất hồn.
-
Không ai để ý thấy...
Trong đám đông chen chúc dự lễ, một người lùn trông rất bình thường đã rất chật vật để chen được lên hàng đầu.
Chỉ vừa đứng vững, hắn đã thấy cảnh Mị ma nhảy lên từ sông Andona.
Hắn đứng yên lặng, vô cảm nhìn hết màn hỗn loạn đó. Mãi đến khi Mị ma bắt công chúa biến mất, hắn mới khẽ hừ lạnh đầy châm biếm, quay đầu định rời đi.
Nhưng bất chợt, hắn khựng lại.
Quay đầu nhìn, hắn thấy chú rể ngồi bệt dưới đất, mồ hôi đổ như tắm, vừa lắp bắp biện giải vừa cúi đầu ủ rũ.
Thân thể hắn đông cứng từng chút một.
Và khi một lần nữa ngẩng đầu, nhìn về phía công chúa đã biến mất-
Khuôn mặt hắn đã nhuốm đầy nguy hiểm, đen kịt như mây giông sắp vần vũ.