Đừng Đánh Thức Ma Vương Cách Vách

Chương 95

 
Chúc Minh Tỉ rất thích chiếc vòng tay mà Ma Vương luyện chế cho cậu.

Chiếc vòng này toàn thân ánh bạc, thoạt nhìn tưởng đơn giản tầm thường, nhưng đến gần mới thấy hoa văn tinh xảo khắc chìm trên bề mặt, viền quanh bởi một dãy tinh thạch trong suốt lấp lánh.

Vòng là loại nửa khép kín, sau khi đeo vào sẽ tự động siết chặt. Trừ Chúc Minh Tỉ ra không ai có thể tháo nó xuống.

Tất nhiên, ngoài vẻ ngoài tinh mỹ ra, công năng ma pháp của chiếc vòng này còn vượt xa sức tưởng tượng của Chúc Minh Tỉ.

Viền ngoài vòng được gắn mười viên tinh thạch trong suốt. Ngoài việc tích trữ ma lực từ chính Chúc Minh Tỉ, nó còn có thể hấp thu ma lực từ ma tinh thạch và lưu trữ lại.

Chúc Minh Tỉ thử bỏ một viên ma tinh thạch cao cấp vào rãnh khuyết trên vòng, viên tinh thạch lập tức bị hấp thu, đồng thời có một viên tinh thạch ngoài vòng sáng lên.

Khi cả mười viên đều sáng, Chúc Minh Tỉ có thể thi triển một đòn ma pháp cấp Thánh mà không hề chịu phản phệ nào.

Dù tiêu hao không ít ma tinh thạch cao cấp, nhưng khoảnh khắc thi triển được ma pháp cấp Thánh ấy, tim Chúc Minh Tỉ vẫn không kìm được mà đập thình thịch.

Phải biết, chiếc vòng ghi trên bản đồ kho báu cũng chỉ cho phép thi triển ma pháp cao cấp sơ cấp thôi!

Cậu hoàn toàn không dám tưởng tượng, một món ma khí đủ sức phá vỡ giới hạn thể năng của pháp sư loài người mà xuất hiện công khai sẽ gây chấn động cỡ nào.

Vậy mà món ma khí này Ma Vương lại chỉ mất một đêm là làm xong.

Đúng là không hổ danh ma pháp sư thiên tài Rociel.

Sau khi khám phá hết công năng của vòng, Chúc Minh Tỉ đeo nó lại vào tay, đầu ngón tay chầm chậm miết qua cái tên được Ma Vương khắc bằng chữ phổ thông bên trong vòng, ngẩng đầu, đôi mắt long lanh lấp lánh:

"Ma Vương đại nhân, ngài giỏi quá đi mất."

Ma Vương cúi đầu, khẽ mỉm cười, không nói gì.

Chúc Minh Tỉ bước tới, nắm lấy bàn tay hơi lạnh của hắn, cong mắt cười nhẹ:

"Tôi chẳng biết cảm ơn sao cho phải nữa... Ngài có muốn ăn gì không? Tôi làm cho ngài."

Ma Vương trầm mặc hai giây, khẽ đáp: "Gì cũng được."

-

Ma tinh thạch cao cấp vô cùng hiếm, đến quốc vương giàu nứt đố đổ vách của vương quốc Talli khi treo thưởng cũng chỉ treo đầu giá mười viên.

Vì thế, công dụng thường nhật của vòng tay với Chúc Minh Tỉ vẫn là tích trữ ma lực cá nhân.

Khoảng thời gian sau đó, hễ còn chút sức lực là cậu lại truyền ma lực vào vòng, đến cả ban đêm nằm trên giường cũng giơ tay ra ngoài ánh trăng, theo dõi xem có viên nào sáng lên chưa.

"Chúc Minh Tỉ, em còn chưa chịu ngủ à?"

Ma Vương nhẹ đẩy vai cậu từ phía sau.

Tuy từ sau lần hai người giải độc đúng cách cách đây bốn ngày, Chúc Minh Tỉ không còn phát tác Mị độc nữa, nhưng mấy hôm nay Ma Vương vẫn "tự nhiên như không" chạy sang ngủ chung, Chúc Minh Tỉ cũng không phản đối.

Nghe hắn giục, Chúc Minh Tỉ mới miễn cưỡng thu tay lại.

Song cậu bỗng nhớ tới điều gì đó, quay đầu hỏi: "Những viên tinh thạch trong suốt gắn trên vòng là đá quý Thánh Dũ phải không? Chẳng lẽ tối qua ngài lại lên Thánh Sơn?"

Đến cuối câu, giọng cậu hơi cao lên, có vẻ không thể tin nổi.

Ma Vương khựng lại một chút.

Một lát sau, hắn cúi đầu đáp: "Là đá quý Thánh Dũ, nhưng không phải ta vừa đi tìm. Ta lấy từ trong kho."

Chúc Minh Tỉ sực nhớ: "À đúng rồi, lần trước ngài lấy ở Thánh điện Tinh Linh vẫn chưa dùng mà."

Ma Vương không nói gì thêm.

Chúc Minh Tỉ vừa nói chuyện vừa vô thức truyền ma lực vào vòng. Đúng lúc đó, năng lượng tích lũy đạt tới giới hạn, thêm một viên tinh thạch phát sáng.

Cậu lập tức phát hiện ra, nhìn ánh sáng lấp lóe tựa như vạch pin được sạc đầy, lại không kìm được mà tiếp tục tán thưởng:

"Ma Vương đại nhân, đầu óc ngài làm sao mà nghĩ ra được cái thiết kế tinh xảo đến mức này cơ chứ! Tôi nghĩ trên đời này chắc chắn không có ai lợi hại hơn ngài nữa đâu... Tôi thật sự rất thí-"

Lời khen chân thành chưa nói xong đã bị chặn lại.

Ma Vương đột ngột đưa tay che miệng cậu.

Chúc Minh Tỉ: "?"

Cậu chớp mắt đầy bối rối, quay đầu nhìn hắn dưới ánh trăng, mới phát hiện hắn có gì đó là lạ.

Ma Vương mím chặt môi, mặt trắng bệch, cả người căng cứng như đang cố gắng kiềm chế hay đè nén điều gì đó.

Khi ánh mắt hai người giao nhau, hàng mi của Ma Vương khẽ run lên một chút.

Nhưng chưa kịp để Chúc Minh Tỉ suy nghĩ tiếp, hắn đã rút tay khỏi môi cậu, đưa lên che đôi mắt đen nhánh của cậu.

Giây kế tiếp.

Đôi môi Ma Vương phủ xuống.

Đó là một nụ hôn rất vụng về, nhưng suy nghĩ của Chúc Minh Tỉ đã rối tung lên.

Não trống rỗng, đôi môi lại vô thức hé mở.

Thế là thân thể cứng ngắc của Ma Vương cũng dần mềm lại, môi lạnh giá cũng ấm lên. Hắn dùng tay còn lại đan lấy bàn tay cậu đặt bên gối, dịu dàng hôn cậu trong màn đêm.

Không biết ai là người dừng lại trước.

Chóp mũi Ma Vương khẽ lướt qua gò má Chúc Minh Tỉ, khàn khàn nói:

"Trễ rồi, đừng nghịch vòng nữa, ngủ đi."

Chúc Minh Tỉ khẽ gật đầu, nhỏ giọng đáp: "Ừ."

Trước khi khép mắt, ánh mắt cậu lại một lần cuối dừng trên chiếc vòng nơi cổ tay.

...Thì ra là đang ngại.

Chúc Minh Tỉ thầm nghĩ.

-

Hôm sau, Chúc Minh Tỉ bị đánh thức bằng một nụ hôn.

Cậu cảm thấy ngứa ngáy nơi môi, vừa mở mắt ra đã thấy gương mặt tuấn tú vô song của Ma Vương ở ngay trước mặt.

Thấy cậu tỉnh, Ma Vương lập tức hơi cứng người, lùi lại một chút, nhỏ giọng nói:

"Em lại phát tác Mị độc rồi."

Chúc Minh Tỉ: "..."

Ha.

Chúc Minh Tỉ bật cười trong lòng.

Tìm cớ cũng không thèm kiếm cái hợp lý... ngủ nhắm tịt mắt thế kia sao mà thấy được...

Nhưng sắc mặt cậu bỗng thay đổi.

Cậu ngửi thấy hai mùi hương quen thuộc, một từ trên người mình, một từ Ma Vương.

Cậu lập tức đưa tay trái lên. Vòng tay vẫn mới tinh, đủ bóng để phản chiếu màu sắc, vừa khéo phản chiếu ra ánh sáng tím nơi khóe mắt trái cậu.

Chúc Minh Tỉ chầm chậm hạ tay xuống.

Ma Vương đã nắm lấy cổ tay cậu, thân thể nghiêng sang áp lên người cậu.

-

Lần giải độc này kéo dài rất lâu.

Ánh sáng tím nơi mắt trái Chúc Minh Tỉ cứ như bị khắc lên, mãi không biến mất.

Cho dù có mờ đi cũng lại nhanh chóng hiện ra.

Hai người cứ ngừng rồi lại tiếp tục, mãi tới hoàng hôn mới kết thúc.

Giữa chừng Chúc Minh Tỉ còn bị dụ uống hai lọ hồi phục thể lực.

Nhưng đến lúc kết thúc, cậu vẫn mệt đến mức nhấc tay cũng không nổi.

Cậu cố sức với lấy vòng tay trên tủ đầu giường, nhưng với mãi không được, đành thu tay lại, khàn giọng oán trách:

"...Tại sao bắt tôi tháo vòng ra vậy?"

Ma Vương đang dùng ma pháp trị liệu xóa vết bầm tím trên cổ tay cậu, thản nhiên đáp:

"Vướng."

Chúc Minh Tỉ mơ hồ: "Vướng vào đâu cơ?"

Ma Vương liền kéo tay cậu, để ngón tay rũ rượi kia chạm lên vết cào nơi lưng hắn.

"Chảy cả máu." Ma Vương thì thầm.

Chúc Minh Tỉ: "..."

Cậu đỏ cả tai, nóng hết cả mặt, nhưng cũng thấy lạ-

Thể chất của Ma Vương vốn khỏe vô cùng, vết thương do dao găm còn lành tức thì, sao hai vết cào nhẹ tí mà lại kéo dài đến tận giờ?

Nhưng cậu quá mệt, toàn thân không còn chút sức lực nào, chẳng muốn phí sức suy đoán mấy cái ý nghĩ kỳ lạ của Ma Vương nữa.

Cậu nhắm mắt lại, cuộn trong chăn ngủ thiếp đi.

Ma Vương đưa tay ôm lấy cậu.

Một lúc sau, Ma Vương nhẹ buông cậu ra, Chúc Minh Tỉ mệt mỏi mở mắt.

-Đồng tử cậu lại biến thành màu tím.

Chúc Minh Tỉ đau khổ rên khẽ: "...Sao lại phát độc nữa rồi... sao tần suất càng lúc càng dày vậy..."

Ma Vương không trả lời, chỉ cúi đầu hôn cậu, sau đó thành thạo rút ra một lọ thuốc hồi phục, dịu dàng đút cho cậu uống.

Đêm dài trôi qua.

Lần này, vừa kết thúc giải độc, Chúc Minh Tỉ đã ngủ mê mệt.

Tỉnh lại đã là chạng vạng hôm sau.

Ma Vương ngồi tựa vào đầu giường, nửa nằm bên cạnh cậu, tay cầm một cuốn sách ma pháp. Chúc Minh Tỉ nhìn kỹ, hình như là sách chế tạo ma khí.

Cậu không hiểu tại sao Ma Vương đã là thiên tài đến thế rồi, còn nỗ lực đến mức này.

Cậu mấp máy môi, còn chưa kịp nói gì, Ma Vương đã đặt sách xuống, nhìn cậu hỏi:

"Đói không?"

Thuốc hồi phục còn có tác dụng làm no, Chúc Minh Tỉ lắc đầu, đáp: "Chỉ hơi khát thôi."

Ma Vương đỡ cậu ngồi dậy, lấy cốc nước đã chuẩn bị sẵn trên tủ đầu giường đưa cho cậu.

Chúc Minh Tỉ uống xong, đầu óc tỉnh táo hơn chút, đưa cốc trả lại cho Ma Vương, không kìm được lầu bầu:

"Lần này phát độc nặng quá, không lẽ sau này lần nào cũng phải..."

Câu nói ngưng bặt, sắc mặt cậu đột nhiên thay đổi.

Ma Vương: "Sao vậy?"

Chúc Minh Tỉ ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngài đi lấy sách ma pháp của Shanno cho tôi."

Ma Vương lập tức biến mất rồi nhanh chóng trở lại.

Hắn cầm theo một cuốn sách.

Chúc Minh Tỉ chẳng còn tâm trí hỏi vì sao chỉ đi đến phòng thí nghiệm lại phải dùng cả trận truyền tống, mà vội vàng mở sách ra.

Thực ra bảo Ma Vương lấy sách cũng không hẳn là cần thiết. Trí nhớ của Chúc Minh Tỉ từ trước đến nay vẫn rất tốt, những tri thức trong sách một khi đọc kỹ thì khó mà quên.

Mở sách ra lại, mục đích duy nhất là: xác nhận.

Vài giây sau, cậu đã tìm được đoạn văn mà mình nhớ trong đầu.

【Cách giải cổ truyền đối với "Mị độc" là g*** h*p với Ma tộc giống đực, số lần g*** h*p và hiệu quả giải độc phụ thuộc vào mức độ mạnh yếu của ma lực mà Ma tộc sở hữu... Nếu gặp phải Ma tộc có ma lực cực mạnh, giai đoạn bộc phát của Mị độc sẽ đến nhanh hơn. Giai đoạn bộc phát là dấu hiệu cho thấy Mị độc sắp được giải trừ, và khi giai đoạn ấy kết thúc, Mị độc cũng sẽ hoàn toàn tiêu tan.】

Chúc Minh Tỉ hơi khựng lại nơi đầu ngón tay, rồi lật sang trang kế tiếp.

【...Sau khi từ bỏ cách giải truyền thống, tôi không còn cách nào để xác định mốc thời gian kết thúc của Mị độc. Nhưng may mắn thay, tôi vẫn còn một phương pháp thử nghiệm khác.】

【Tôi đã nhỏ máu tươi của Ma tộc giống đực vào mắt trái mình, nhưng nhãn cầu không bị k*ch th*ch đến mức chuyển sang màu tím sẫm rõ rệt. Nhờ đó tôi hiểu ra, tôi đã thành công, tôi đã tìm được một cách khác để hóa giải Mị độc...】

Chúc Minh Tỉ và Ma Vương cùng lúc dời mắt khỏi đoạn văn ấy.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau một thoáng, sau đó Ma Vương không nói lời nào, cầm dao găm cứa rách đầu ngón tay, để máu nhỏ vào mắt trái của cậu.

Cả hai cùng im lặng ngồi trên giường.

Ma Vương chăm chú nhìn vào mắt trái của cậu.

Chúc Minh Tỉ thì cầm lấy dao găm của hắn, cúi đầu nhìn hình phản chiếu của mình trên lưỡi dao.

Cho đến khi mặt trời ngoài cửa sổ hoàn toàn lặn xuống, mắt trái của cậu vẫn không chuyển sang màu tím.

Ma Vương cụp mắt xuống: "Mị độc của em được giải rồi."

Chúc Minh Tỉ đặt dao găm xuống, im lặng hai giây, rồi khẽ đáp: "Ừm."

Không khí rơi vào tĩnh lặng, không ai nói gì thêm.

Gió đêm lùa qua, làm cửa sổ khẽ đập vang.

Chúc Minh Tỉ ngẩng đầu nhìn ra sắc trời dần tối ngoài kia, bỗng lên tiếng: "Ma Vương đại nhân, ngài có biết không? Do thể chất của mỗi người khác nhau, nên cho dù cùng uống một loại thuốc giải, kết quả thu được vẫn có thể không giống nhau."

Ma Vương chậm rãi ngẩng đầu lên.

Chúc Minh Tỉ tiếp lời: "...Vì thế, sau khi uống thuốc giải thường sẽ cần một khoảng thời gian quan sát."

"...Thời gian quan sát sẽ kéo dài bao lâu?" Hắn hỏi.

Chúc Minh Tỉ ngập ngừng một chút, giọng trầm xuống: "Tùy vào độ phức tạp và mức độ nguy hiểm của loại độc, có thể dài, cũng có thể ngắn."

Không khí lại rơi vào im lặng.

Chừng hai phút sau, cuối cùng Ma Vương cũng lên tiếng.

"Mị độc là loại độc rất nghiêm trọng." Giọng hắn khản khản.

Chúc Minh Tỉ gật đầu: "Đúng là rất nghiêm trọng, nếu không xử lý tốt thì sẽ mất mạng."

Ánh mắt Ma Vương khẽ dao động, nhìn cậu, giọng nhỏ nhưng kiên quyết: "...Nên ít nhất em phải ở lại đây quan sát trọn một ngày một đêm."

Chúc Minh Tỉ: "..."

Bàn tay cậu giấu dưới chăn khẽ siết lấy vạt áo, lặng lẽ cắn nhẹ đầu lưỡi, nụ cười trên mặt vẫn ôn hòa và đúng mực, cậu khẽ nói: "Được, nghe theo ngài."
 

Bình Luận (0)
Comment