Đừng Đánh Thức Ma Vương Cách Vách

Chương 99

 
Lợn con có vẻ mệt mỏi vô cùng, vừa được Chúc Minh Tỉ bế lên đã mềm nhũn nằm gọn trong tay, ngủ ngon lành.

Ngoài nó ra, tất cả đều im lặng.

Chúc Minh Tỉ nhét nó vào túi vải, ngẩng đầu lên. Ánh mắt mọi người đều dõi theo từng cử động của cậu.

"Ma pháp sư siêu cấp Thánh là... con lợn này á?" - Bellis không dám tin.

"Không phải. Là ma pháp sư siêu Thánh cấp biến thành lợn." - Phil nghiêm túc đính chính.

Chúc Minh Tỉ: "..."

Lợn con trong giấc ngủ khẽ động tai, tiếng ngáy càng thêm bình yên: "..."

Demily nhìn Chúc Minh Tỉ im lặng và lợn con "đang ngủ say", tựa hồ hiểu ra điều gì đó, nhẹ ho hai tiếng, chủ động chuyển đề tài: "Được rồi, đừng nhắc gì nữa... về vị lợn ma pháp này nữa. Đây có thể là kỳ ngộ trong hành trình mạo hiểm của bạn học Minh Tây. Việc cần làm bây giờ là rời khỏi nơi này."

Pháp trượng của cô đã nát vụn đầy đất. Cô đưa tay về phía Phil, cậu đưa pháp trượng của mình cho cô.

Nhưng Demily không lập tức vẽ trận truyền tống mà chỉ dùng pháp trượng chấm nhẹ xuống đất.

Một làn ánh sáng đỏ khuếch tán như gợn sóng, lan ra khắp hoang nguyên U Ảnh trước mắt, kéo dài đến tận chân trời.

Cô thu pháp trượng lại, khẽ thở dài: "Vị thủ lĩnh Huyết tộc vừa rồi đã thiết lập cấm chế truyền tống ở đây để giết chúng ta. Cấm chế này rất mạnh, dù hắn đã chết vẫn chưa biến mất. Cô không thể dùng pháp trận rời khỏi nơi này..."

Khi nói vậy, cô liếc nhìn túi vải.

Nhưng vị ma pháp sư siêu cấp Thánh đang biến thành lợn vẫn ngủ say như chết, hoàn toàn không có ý định dậy giúp đỡ.

Chúc Minh Tỉ nhẹ nhàng vuốt đầu lợn con, ngẩng đầu nói: "Nó mệt rồi, cần nghỉ ngơi."

"Thôi được." - Demily nói - "Vậy chúng ta chỉ có thể đi bộ rời khỏi hoang nguyên U Ảnh. Xuất phát thôi."

Pháp thuật tốc hành tiêu tốn rất nhiều thể lực. Hơn nữa, Bellis không biết dùng loại pháp thuật này, đành để Phil cõng theo suốt đường.

Khi ánh bình minh đầu tiên rọi lên đường chân trời, Phil đã mệt đến thở không ra hơi, ngã lăn ra đất: "Nghỉ một chút đi..."

Bellis ngáp một cái: "Em buồn ngủ quá, cô giáo ơi, mình có thể ngủ một lúc rồi đi tiếp được không?"

Demily lắc đầu: "Hoang nguyên U Ảnh rất nguy hiểm. Nếu muốn ngủ thì đợi trời sáng hẳn. Giờ có thể nghỉ một lát."

Cô vừa dứt lời, Phil và Bellis đã lăn ra gốc cây khô bên cạnh, bắt đầu nằm nghỉ.

Phil dựa lưng vào thân cây khô, lấy bình nước ra ngửa đầu uống.

Vừa mới uống được hai ngụm, cái bình đã bị Bellis giật lấy, "ừng ực ừng ực" tu sạch nước còn lại.

Phil đảo mắt nhìn quanh, cầm bình rỗng đi về phía con sông bên cạnh.

"Nhớ dùng ma pháp lọc nước đấy, con sông này nối liền với dòng Andona - nơi dẫn linh hồn người chết, không sạch sẽ đâu." Demily lên tiếng nhắc nhở.

Phil gật đầu, cầm đũa phép vẽ ma pháp thanh lọc nước lên mặt sông, chờ đến khi cặn bẩn lắng xuống mới cúi người nhúng bình vào lấy nước.

Ùm!

Phil bỗng nhào đầu xuống nước, biến mất tăm!

Demily lập tức đứng bật dậy, lao về phía dòng sông!

Chúc Minh Tỉ và Bellis cũng giật thót tim, vội chạy theo cô đến bờ.

Dòng sông này rất rộng, nhưng cực kỳ nông, nước chỉ cao đến mắt cá chân.

Vậy mà Phil lại có thể rơi vào, và biến mất không chút dấu vết.

Trán Demily lập tức rịn mồ hôi lạnh, cô giật lấy pháp trượng của Bellis, vẽ nhanh một pháp trận cạnh sông, nhưng không có phản ứng gì.

Cô bắt đầu đi qua đi lại, vẻ mặt vô cùng lo lắng. Đột nhiên, ánh mắt cô dừng lại nơi cái đầu nhỏ vừa thò ra khỏi túi vải của Chúc Minh Tỉ.

Chúc Minh Tỉ cũng cúi đầu nhìn chúc lợn con.

Lợn con cau mày nhìn lại cậu, rồi giơ cả hai chân trước về phía cậu.

Chúc Minh Tỉ đưa tay bế nó ra khỏi túi, đặt xuống đất.

Lợn con chầm chậm bước về phía nơi Phil biến mất, cúi đầu nhìn xuống nước.

Ngay sau đó, nó đá một viên đá cuội xuống dòng sông, nước lập tức sôi lên, dưới đáy sông hiện ra một xoáy nước màu đen.

Lợn con nhìn xoáy nước hai giây, rồi quay đầu đi về phía Chúc Minh Tỉ.

Nó nhẹ nhàng cắn ống quần cậu, kéo cậu đến cạnh xoáy nước.

Sau đó, nó thực hiện một loạt động tác linh hoạt không tưởng - trèo dọc theo ống quần, bò thẳng vào lòng Chúc Minh Tỉ.

Chúc Minh Tỉ ôm lấy nó, nhìn vào xoáy nước: "Muốn tao ôm mày xuống đó à?"

Lợn con gật đầu.

Bellis vội vàng hỏi: "Vậy chúng ta có cần xuống cùng không?"

Lợn con lắc đầu, rồi lại nhìn về phía Chúc Minh Tỉ.

Chúc Minh Tỉ vuốt đầu nó, ngẩng lên nói với Demily: "Cô Demily, vậy cô và Bellis cứ ở lại đây, em đi tìm Phil."

Demily gật đầu lo lắng: "Cẩn thận đấy."

Chúc Minh Tỉ ôm lợn con bước vào nước.

Xoáy nước đen lập tức nuốt chửng cả hai.

Lạnh buốt, tối om.

Dòng nước như lụa quấn lấy cậu, che mắt, che mũi, khiến cậu không thở nổi.

Chúc Minh Tỉ vùng vẫy dữ dội, rồi "bịch" một tiếng ngã xuống đất - ngất xỉu.

-

Khi tỉnh lại, Chúc Minh Tỉ từ từ mở mắt.

Và thứ đầu tiên đập vào mắt cậu, chính là... một cái đầu lợn ở ngay sát rìa mí mắt, với vẻ mặt căng thẳng.

Chúc Minh Tỉ: "..."

Lợn con nhà cậu đúng là con lợn xinh nhất thế gian, nhưng nó vẫn là một con lợn.

Cậu nhắm mắt lại, lặng lẽ đẩy cái mặt lợn kia ra, rồi đứng lên.

Ngẩng đầu nhìn quanh, cậu thấy mình đang ở một không gian vô cùng kỳ quái.

Dòng sông màu vàng kim trôi giữa bầu trời, những cái đầu lâu không ngừng lăn đi theo gió.

Xung quanh là vô số bụi gai, trên đầu gai đều buộc dải ruy băng đỏ, từng dải bay bay theo gió, từ xa nhìn như làn sóng đỏ.

Không thấy Phil đâu cả.

"Phil đâu rồi?" Chúc Minh Tỉ xoa trán, giọng khàn hỏi.

Lợn con không biết nói, chỉ dẫn cậu bước vào một con đường nhỏ uốn lượn giữa đám gai.

Đường không dễ đi chút nào.

Nào dây leo, nào gai nhọn, cỏ dại cao đến mức suýt che mất cả lợn con.

Chúc Minh Tỉ lần thứ bảy phải bế lợn con qua chướng ngại, lần thứ năm gỡ dây leo cuốn người nó, rốt cuộc không nhịn được nữa:

"Ngài nhất định phải biến thành lợn à?"

Lợn con khựng lại ngay lập tức.

Nó từ từ quay đầu lại nhìn cậu.

Chúc Minh Tỉ khoanh tay đứng đó, mặt lạnh như tiền.

Lợn con: "..."

Lặng lẽ cúi đầu.

Một lúc sau-

Một làn sương đen lớn bao trùm lấy nó.

Khi sương tan-

Lợn con biến mất.

Thay vào đó là-

Một con bướm tuyệt đẹp.

Chúc Minh Tỉ: "..."

Cậu suýt nữa bật cười vì tức.

Còn chưa kịp nói gì, con bướm đã bay lên, mang theo hương hoa nhè nhẹ phả lên má cậu.

Nó bay vòng quanh Chúc Minh Tỉ hai vòng, đôi cánh lam kim khẽ lướt qua môi cậu.

Thậm chí còn đậu lại chốc lát.

Tựa như một nụ hôn mang theo mùi hương cỏ hoa.

Chúc Minh Tỉ vốn còn chút cáu, mà vào giây phút ấy, sự giận dữ liền tan biến không dấu vết.
 

Bình Luận (0)
Comment