Đừng Để Mất Người Yêu Bá Đạo

Chương 48

Dịch & chỉnh sửa: sxdnp

Tằng Phan dừng tay khi đang mở hộp quà.
Rõ ràng chỉ là một chiếc hộp nhỏ, nhưng vì chứa đựng tấm lòng sâu nặng mà trở nên đặc biệt.

Tằng Phan hơi do dự.

Cô không biết phải đưa ra quyết định thế nào, cũng không biết nên đáp lại anh ra sao.
Có lẽ trong lòng đã chuẩn bị để chấp nhận anh rồi, nhưng thực sự không thốt nên lời.

Cô im lặng, không nói gì.

Thẩm Hi cũng nhận ra sự lưỡng lự của cô.
Anh cúi đầu, đôi mi dài rủ xuống dưới mái tóc đen, bóng tối phủ kín gương mặt, trông thật ảm đạm.

“Không được sao?”

Bộ dạng của anh thật sự rất thất vọng.

Tằng Phan nhìn anh như vậy, cảm thấy nội tâm mình như đang giằng xé, những lo âu giấu kín trong lòng cũng không thể không bật thốt ra:

“Tôi… Anh thực sự biết mình đang nói gì không? Tôi thường rất bận, thật khó để dành thời gian ở bên anh…”

“Vậy tôi sẽ đến tìm em.”

Thẩm Hi ngắt lời cô, trong đôi mắt đen sâu thẳm lấp lánh ánh sáng.

Tằng Phan có thể nhận ra rằng Thẩm Hi không phải đang đùa.

Anh nghiêm túc.

Điều này khiến Tằng Phan cảm thấy hơi hoang mang.

Cô dời ánh mắt đi, thẳng lưng, vô thức mở miệng phản bác: “Anh còn phải chơi game, làm gì có thời gian?”

“Tôi cũng rất bận.”

“Tôi… anh còn trẻ lắm, anh vẫn còn nhỏ mà.”

Tằng Phan lập tức đổi chủ đề nói về sự khác nhau giữa hai người, không biết là đang thuyết phục bản thân hay là thuyết phục Thẩm Hi nữa.

Thẩm Hi im lặng lắng nghe cô nói.

Không chút phản bác.

Nhưng lại hỏi Tằng Phan một câu hỏi không liên quan:

“Có thích không?”

Giọng của anh trầm thấp và hơi khàn.

“Hả?” Tằng Phan không kịp phản ứng.

Cô kinh ngạc mà cúi đầu, vừa hay chạm phải ánh mắt của Thẩm Hi.

Không biết từ lúc nào, anh đã ngồi thẳng dậy, đôi mắt vô tình ngang tầm với Tằng Phan.

Hai người họ cách nhau rất gần.

Bị bao quanh bởi hương thơm thanh mát, ngọt ngào thoang thoảng của sữa bò bạc hà từ người Thẩm Hi, trái tim của Tằng Phan bỗng lỡ một nhịp.

Thẩm Hi nhìn cô sâu thẳm, lại lặp lại lần nữa.

Giọng nói rất nhẹ, nhưng so với lần trước lại càng khàn hơn, như đang chờ đợi câu trả lời cuối cùng.

Lời từ chối đã sẵn sàng trên môi.

Nhưng khi nhìn thấy sự cố chấp sâu thẳm trong đôi mắt anh, Tằng Phan lại chẳng thể thốt ra được điều gì.

“Anh… không có gì cả.”

“Ừm?”

Chủ đề của anh hơi bất ngờ, khiến Tằng Phan chưa kịp phản ứng. Cô vô thức bật ra một tiếng nghi hoặc.

Cuối cùng, dưới ánh nhìn chăm chú ấy, cô vẫn không thể nói ra những lời trái lòng mình.

Im lặng hồi lâu, cô cất lên vấn đề lớn nhất luôn vướng bận trong lòng: “Nhưng… tôi lớn tuổi hơn anh.”

“Tôi không quan tâm.”

“Nhưng tôi quan tâm.”

Thực ra chỉ lớn hơn hai tuổi thôi mà…

Thẩm Hi im lặng. Một lúc lâu sau, anh chậm rãi lên tiếng, câu nói có vẻ rời rạc: “Tôi chẳng có gì trong tay cả.”

“Liệu chị có ghét bỏ tôi không?”

Cô ấy…

Cô ấy chắc chắn sẽ không.

Tuy Thẩm Hi không nói ra, nhưng Tằng Phan cũng hiểu được ý của anh.

Mặc dù cô không ghét việc anh không có gì, vậy nên anh cũng sẽ không quan việc Tằng Phan bao nhiêu tuổi.

Nhưng mà, sao có thể giống nhau được?

Tằng Phan nghĩ ngợi.

Nhưng trong chốc lát, cô không biết nên phản bác Thẩm Hi thế nào.

“… Chúng ta yêu thử đi.”

Tằng Phan ngẩng đầu nhìn anh.

Thẩm Hi cũng đang nhìn cô, ánh mắt thầm lặng, nhưng cũng vô cùng chăm chú và ấm áp.

Tằng Phan đột nhiên nhớ về trước đây, khi Lạc Tử Khâm nhét một cuốn tiểu thuyết ngôn tình vào tay cô.

Nội dung rất dở tệ, nhưng trong đó có một câu lại có thể khiến cô nhớ đến tận bây giờ.

Khi anh cúi đầu nhìn em, ánh nắng lơ lửng trên ngọn cây bỗng chốc rơi thẳng vào lòng em.

Đó có lẽ chính là âm thanh của trái tim rung động.

Và ngay lúc này đây, Tằng Phan cảm nhận điều đó một cách sâu sắc và trọn vẹn.

Thời gian dài đến thế, cả đời chúng ta gặp gỡ hàng ngàn hàng vạn người, nhưng những người có thể khiến tim ta rung động, chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Đừng để lỡ mất…

Như thể bị sự dịu dàng đó mê hoặc, Tằng Phan mím nhẹ môi, cuối cùng vẫn khẽ gật đầu.

“Được.”

Cô cố tỏ ra bình tĩnh, rời ánh mắt có chút lơ đãng của mình.

Cụp mắt xuống.

Nhìn vào những hoa văn tinh xảo trên chiếc hộp quà trong tay, như thể chúng đang thu hút ánh nhìn của cô.

Nhưng Tằng Phan lại không biết.

Đôi tai lộ ra ngoài của cô đã nhanh chóng đỏ lên, bộc lộ cảm xúc của mình một cách rõ ràng.

Thẩm Hi nhìn cô, giọng nói bình thản pha chút ý cười.

“Anh thích em.”

Đôi tai của Tằng Phan càng đỏ hơn.

Cô siết chặt quai túi của chiếc hộp quà trong tay, các ngón tay bối rối mà co lại.

Tằng Phan không chịu lên tiếng.

Thẩm Hi cũng không nói gì.

Bên trong văn phòng, bầu không khí bỗng chốc trở nên yên lặng.

Họ đứng quá gần, gần đến mức có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của nhau.

Không hề ngượng ngùng.

Ngược lại, một cảm giác mờ ảo, màu hồng nhạt của sự mập mờ dịu dàng lan tỏa.

Tằng Phan có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt của Thẩm Hi đang dừng trên khuôn mặt cô.

Không hề di chuyển.

Ánh mắt ấy chưa từng rời đi.

Tằng Phan là người đầu tiên không chịu nổi sự im lặng này.

Cô khẽ hắng giọng, cố gắng làm vẻ mặt nghiêm túc của người đang làm việc: “Anh về đi.”

Thẩm Hi không nói gì.

Nhưng lại chẳng hề động đậy, dùng hành động để từ chối.

“Anh còn có trận đấu.”

Đúng vậy.

Ngày mai, chính là trận khai mạc của giải đấu mùa hè.

Đội WKY rất tình cờ bốc thăm trở thành đội thi đấu trong trận khai mạc ngày đầu tiên.

Đây cũng là một trong những lý do khiến tin đồn về đội WKY lan truyền nhanh chóng như vậy lần này.

Gần đây, đội WKY thực sự đang ở đỉnh cao phong độ, sự nổi tiếng của họ quá lớn khiến nhiều người trong giới gần như quên mất sự tồn tại của các đội khác.

Chỉ cần chơi game, mười người thì năm sáu người đang bàn tán về đội WKY, nhà vô địch của giải đấu giữa mùa.

Điều này lại rất bất lợi.

Vì vậy, mặc dù tin đồn lần này trông có vẻ khá phi lý, không ai hoàn toàn công nhận nó. Nhưng dưới sự thao túng từ hậu trường hoặc những kẻ thừa nước đục thả câu, câu chuyện này trong chưa đầy một ngày đã lan truyền với tốc độ đáng kinh ngạc.

May mắn thay, vì lý do liên quan đến Tằng Phan, vấn đề lần này quá dễ dàng để vạch trần.

Xui xẻo thay lại rơi đúng vào người chơi đường giữa của đội KKK.

Thân phận của Tằng Phan được bảo vệ chặt chẽ đến mức không một chút kẽ hở. Làm sao anh ta có thể ngờ rằng, người phụ nữ mà anh ta tùy tiện chọn để dựng chuyện lại không phải một cọng rơm dễ cháy, mà là một tấm thép kiên cố.

Và cú va chạm này sẽ khiến anh ta phải trả giá đắt, đến mức đầu rơi máu chảy.

……

Lời biện minh của Tằng Phan có thể nói là hoàn hảo không chút sơ hở.

Nhưng Thẩm Hi lại hoàn toàn không bị lay động.

Anh chậm rãi cất lời:

“Anh sẽ thắng.” Vì thế, anh không đi.

“…”

Nhìn dáng vẻ cố chấp không chịu rời đi của anh, Tằng Phan vừa bất lực vừa có chút thương xót.

“Được rồi, tùy anh.”

Nói xong, Tằng Phan đứng dậy, bước về phía bàn làm việc chất đầy tài liệu.

Cô vội vàng đứng lên.

Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, những thay đổi trong mối quan hệ với Thẩm Hi cũng khiến Tằng Phan hơi khó thích nghi.

Tâm trí cô không đủ tỉnh táo.

Chiếc hộp quà đặt trên đùi cô đã bị cô quên mất.

“Bịch.”

Chiếc hộp rơi xuống đất.

Tằng Phan sững người, theo phản xạ cúi xuống định nhặt lên.

Nhưng chiếc hộp lại lăn hai vòng rồi trượt vào dưới gầm ghế sofa.

“……”

Tằng Phan… hoàn toàn ngây người trước diễn biến bất ngờ này.

Theo bản năng, cô nhìn về phía Thẩm Hi.

Anh đang nửa ngồi xổm trên mặt đất, ánh mắt dừng lại ở chỗ chiếc hộp quà rơi xuống, biểu cảm khó mà nhìn rõ.

Nhưng Tằng Phan lại có thể dễ dàng tưởng tượng ra dáng vẻ thất vọng của anh.

Hàng mi dài cụp xuống, đôi môi nhạt màu mím chặt, nhưng vẫn cố tỏ ra một vẻ lãnh đạm như không có chuyện gì.

Cứ như đó là lớp vỏ bảo vệ của anh.

Tim cô bỗng chốc mềm lại, vội vàng cúi xuống muốn nhặt chiếc hộp lên.

Nhưng cô lại đang mặc váy bút chì.

Đừng nói đến việc nhặt đồ, chỉ cần cúi xuống thôi cũng đã thấy có chút không tiện rồi.

Một bàn tay ấm áp và khô ráo đỡ lấy cô.

Tằng Phan ngẩng đầu nhìn Thẩm Hi.

Anh đứng ngược sáng, đường nét trên khuôn mặt trở nên mềm mại, nhưng đôi mắt lại đen láy như một dòng suối lạnh sâu thẳm.

“Để anh.”

Nói rồi, anh nhẹ nhàng đỡ cô ngồi xuống sofa, sau đó cúi người tìm kiếm kỹ lưỡng dưới gầm sofa.

Tằng Phan ngồi lại trên sofa, nhưng cảm thấy không chỉ khuôn mặt mình nóng bừng, mà ngay cả phần eo vừa được Thẩm Hi nhẹ nhàng đỡ lấy cũng dường như nóng lên.

Thời tiết đã không còn se lạnh.

Trong phòng, bộ đồ mỏng manh của cô chẳng thể ngăn cách được bao nhiêu.

Trên làn da, hơi ấm còn sót lại chính là nhiệt độ từ lòng bàn tay của anh.

Ánh mắt Tằng Phan bất giác dừng lại trên người Thẩm Hi.

Vì đang cúi người tìm kiếm dưới gầm sofa, Thẩm Hi quỳ một chân trên mặt đất, ống tay áo xắn lên lộ ra một phần cánh tay.

Trong từng cử động, hình xăm trên cổ tay anh hiện lên thấp thoáng.

Nghĩ đến nội dung của hình xăm đó, gương mặt Tằng Phan lại thoáng ửng đỏ.

Lời tỏ tình của Thẩm Hi, có lẽ không phải những lời ngọt ngào nhất trên thế gian.

Nhưng anh lại là người nghiêm túc nhất.
Dần dần, anh mở ra lớp vỏ cứng rắn trong trái tim cô, lặng lẽ chiếm lấy mà không hề hay biết.

Tằng Phan rời ánh mắt khỏi cổ tay anh, nhưng lại bị một nơi khác thu hút.

Thẩm Hi luôn mặc đồ khá tùy ý.

Ấn tượng mà anh mang lại cho người khác thường là vóc dáng thanh mảnh.

Giờ đây, khi gần gũi đến vậy,

Vì tư thế, Tằng Phan có thể rõ ràng nhìn thấy những đường nét cơ bắp căng đầy trên đôi chân anh.

Những đường cong đẹp đẽ, mượt mà.

Tràn đầy vẻ đẹp mạnh mẽ của một người đàn ông.

Chiếc áo hoodie đen anh đang mặc bị vén lên, vô tình để lộ ra đường cong eo săn chắc, có thể mơ hồ thấy được những cơ bụng rõ nét.

Nét quyến rũ chỉ có ở đàn ông.

Vẻ đẹp không thể tin được. Đọc Full Tại TruyenGG.bio

Tằng Phan cảm thấy mình sắp không thể kiềm chế nổi…

May mà, trước khi cô không thể kiềm chế nữa, Thẩm Hi cuối cùng đã tìm thấy chiếc hộp quà rơi xuống và đứng thẳng lên.

Mái tóc ngắn màu đen của anh được ánh sáng mặt trời bao phủ một lớp sáng ấm áp, chiếc tóc mái dựng đứng càng trở nên rõ rệt.

Tằng Phan nhìn anh, vẻ mặt chẳng hề nhận ra điều gì.

Cô lại thấy có chút dễ thương.

Cô khẽ cười, những hàng mi cong vút như những con bướm nhẹ nhàng bay lượn.

Ánh mắt Thẩm Hi trở nên trầm lặng.

Anh cúi đầu nhìn cô, giọng nói khàn khàn: “Mở ra đi.”

Nói rồi, anh đưa chiếc hộp trong tay cho Tằng Phan.

Rất trân trọng.

Tằng Phan nhẹ nhàng thu lại nụ cười, đôi bàn tay trắng nõn khẽ đặt lên dải ruy băng màu tối, sự tương phản rõ rệt khiến ánh mắt hơi loá.

Những ngón tay thanh thoát, dài như ngọc.

Mỗi đầu ngón đều mang màu hồng nhạt khỏe mạnh, không chỗ nào không tinh tế.

Giờ phút này, cô gái này cuối cùng… đã là người của anh.

Nhận thức này trong chốc lát liền trở nên vô cùng rõ ràng.

Dường như cả hơi thở cũng bị nín lại.

Tằng Phan cũng bị sự nghiêm túc của Thẩm Hi ảnh hưởng, ngón tay mở quà của cô có chút run rẩy.

Cô không nắm chặt được chiếc nơ, nó tuột khỏi tay.

Ôi… quá là xấu hổ.

Tằng Phan cắn môi, cố gắng làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, rồi lại kéo lại dải ruy băng trên hộp quà.

Một bàn tay lớn từ từ bao lấy tay cô.

Lực tay nhẹ nhàng, dẫn dắt ngón tay cô mở chiếc nơ xinh đẹp.

Chiếc hộp quà dần dần lộ ra.

Tằng Phan lại không có thời gian để nhìn món quà mà Thẩm Hi đã chuẩn bị kỹ lưỡng, mà ngẩng đầu lên, nhìn người đối diện.

Một bàn tay khác vô thức đặt lên tay anh.

“Em muốn…”

Thẩm Hi không nói gì.

Anh vẫn giữ tay cô, tiếp tục hành động mở quà.

Khi dải ruy băng rơi xuống, món quà mà Thẩm Hi mang từ đại dương xa xôi về cuối cùng cũng được Tằng Phan nhìn rõ.

Khoảnh khắc nhìn rõ, trái tim cô mềm nhũn như vũng nước.

Đây… chắc chắn không chỉ là một món quà đơn giản.

Cô cảm nhận được tấm lòng nặng trĩu bên trong.

Tằng Phan cảm nhận được.
—————

☆ Tác giả: Ôi trời, cuối cùng họ cũng bên nhau rồi.

Vì đây là một bước ngoặt quan trọng, tôi đã suy nghĩ rất lâu.

Hôm nay chỉ có một chương này thôi, viết xong mà đầu óc tôi như chết hẳn.

À mà các bạn có muốn đoán xem món quà là gì không, tôi thấy quá hợp lý luôn! Thật sự ngưỡng mộ bản thân mình, tôi đúng là một cô gái thông minh.

Hẹn gặp lại các bạn vào ngày mai. À, tôi hình như đã nói rằng có 5 quả bom mìn và thêm chương nữa, ngày mai hoặc ngày kia tôi sẽ cố gắng thêm chương.

Bình Luận (0)
Comment