Dịch & chỉnh sửa: sxdnp
Nhưng sự tồn tại của Thẩm Hi chính là một cái bug.
Tằng Phan phát hiện rằng, chỉ cần Thẩm Hi im lặng nhìn cô và kiên quyết không nói câu nào, cô sẽ lập tức vẫy cờ trắng đầu hàng.
Chỉ cần nhìn thấy anh là cô sẽ mềm lòng ngay.
Trận đấu thường quy của giải đấu Mùa Hè đi đến hồi kết, trong lịch trình thi đấu dày đặc như vậy, anh vẫn giành chút thời gian ít ỏi để đến đây. Tằng Phan vô cùng ngạc nhiên, cũng…… rất vui.
Vậy thì, chiều anh nhiều một chút cũng không sao.
Leo núi thì leo thôi.
Nhưng mà, nghĩ đến lý do leo núi của cả hai, Tằng Phan vẫn hơi mơ màng.
emmmm
Tạm gác chuyện đi xả xui sang bên. Nhưng đúng là Nguyên Lâm chẳng khác nào miếng cao dán phiền toái, dính vào là rắc rối theo liền.
Còn chuyện cầu con ư? Thật sự nằm ngoài phạm vi hiểu biết của cô.
Hai người bọn họ… cùng lắm chỉ mới… hôn nhau thôi mà.
Lẽ nào?
Tằng Phan quay sang nhìn Thẩm Hi, trong lòng đầy bối rối.
Ánh mắt cô lướt qua dáng người đi bên cạnh. Thẩm Hi mặc chiếc áo thun đen, vải áo dường như còn chút ẩm, mái tóc thoảng hơi nước, đôi môi thì mím chặt.
Dù đang nắm tay cô cùng leo lên núi, nhưng ánh mắt anh chỉ nhìn thẳng về phía trước, để lại cho cô một góc nghiêng lạnh lùng, phảng phất chút kiêu ngạo và vẻ xa cách khó gần.
Trông anh thật ngạo mạn, lại thêm chút khí chất không vướng bụi trần, lạnh lùng như chẳng hề biết đến nữ sắc.
Điều này khiến cô hơi đau đầu.
Vậy… có nên giải thích không đây?
Tằng Phan len lén liếc nhìn Thẩm Hi một lần nữa, rồi ngập ngừng khẽ gọi tên anh.
“Thẩm Hi…”
Thẩm Hi không nói gì, nhưng bước chân đã chậm lại một chút.
Tằng Phan lúc này mới để ý, chiếc ô trong tay Thẩm Hi được anh giữ rất vững, không để một giọt mưa nào rơi xuống người cô.
Thế nhưng, một bên tay áo của anh đã sẫm lại, ướt đẫm một mảng lớn.
Tằng Phan bỗng sững người.
Những chi tiết nhỏ nhặt như vậy, nếu cô không nhận ra, anh chắc chắn sẽ chẳng bao giờ chủ động nhắc đến.
Tằng Phan siết chặt tay Thẩm Hi, như muốn đáp lại sự dịu dàng mà anh lặng lẽ dành cho cô.
“Thẩm Hi…”
“Ừ.”
“Có phải… anh nghĩ rằng chỉ cần hôn nhau cũng có thể có em bé?”
“………………..”
Sự im lặng kéo dài, Thẩm Hi không nói lấy một câu.
Tằng Phan kinh ngạc đến mức quên cả bước đi.
Con mẹ nó!
Đâu ra chú cún con này vậy, bây giờ còn có kiểu bé cưng đơn thuần như vậy à???
Đắm chìm trong niềm vui như vừa khai quật được một báu vật, Tằng Phan hoàn toàn không nhận ra sắc mặt Thẩm Hi đã đen như đáy nồi.
Thẩm Hi thực sự không hiểu sao?
Đương nhiên là không.
Trong một câu lạc bộ toàn đàn ông, sau những giờ chơi game mệt mỏi, điều họ thích nhất cũng chỉ là xem các nữ streamer, rồi tán dóc vài câu chuyện “tế nhị.”
Thẩm Hi chưa bao giờ tham gia vào những chuyện như vậy.
Nhưng điều đó không có nghĩa là anh không hiểu.
Nhất là từ khi gặp Tằng Phan…
Đó là bản năng vốn có của một người đàn ông.
Thế nhưng, khi nhìn nụ cười rạng rỡ, vô tư xuất hiện trên gương mặt cô, Thẩm Hi lại chẳng thể nói được gì.
Nụ cười nhẹ nhàng, không mang chút gánh nặng nào.
Thẩm Hi khẽ thở dài bất lực, không nói một lời, chỉ lặng lẽ kéo phần vai bị mưa hắt của cô về dưới ô.
“Em đừng nghĩ nhiều.”
Tằng Phan vẫn cười, “Vậy sao anh lại muốn đi cầu con?”
Thẩm Hi mím môi, đôi mắt hơi trầm xuống.
Anh hạ mi, giọng khàn khàn mở lời: “Anh…”
Tằng Phan ghé sát lại, chăm chú lắng nghe.
Nhưng.
Thẩm Hi chỉ nói được một chữ, rồi im bặt.
Tằng Phan phì cười: “Thấy chưa, nói không được mà.” Cô kiễng chân, cố gắng xoa xoa mái tóc mềm mại của Thẩm Hi, “Anh vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi.”
“Không phải.” Lần này, Thẩm Hi phản bác rất nhanh.
Tằng Phan chẳng để tâm chút nào, vẫn yêu chiều vươn tay xoa xoa tai anh, “Ừ ừ, anh không phải trẻ con.”
Miệng thì chiều theo, nhưng thái độ rõ ràng vẫn đang dỗ dành một đứa trẻ.
Ngón tay cô trượt xuống, định nắm lấy tay Thẩm Hi.
Ngọn núi ẩn mình trong màn mưa thật đẹp, màu xanh của cỏ cây tươi mới, hơi nước lượn lờ trong không khí, những mảng rêu thỉnh thoảng xuất hiện trên bậc thang cũng toát lên một vẻ đẹp riêng.
Nhưng điều đó cũng có nghĩa là đường đi rất khó khăn.
Những bậc thang vừa ướt vừa trơn.
Khi Tằng Phan kéo Thẩm Hi, đúng lúc cô bước nhầm vào mảng rêu bên rìa bậc thang.
Đáng lẽ cô có thể lùi lại an toàn, nhưng đúng khoảnh khắc ấy, bụng cô đột nhiên nhói lên một cơn đau…
Đế giày cao gót của Tằng Phan trượt đi, cả người lao xuống.
Trong khoảnh khắc hoảng loạn, đầu óc cô trống rỗng, hoàn toàn không kịp phản ứng. Nhưng đúng lúc ấy, cô cảm thấy có một lực mạnh mẽ siết chặt eo mình, kéo cô trở lại.
Cô ngã nhào vào một lồng ngực ấm áp, quen thuộc.
Tằng Phan ngẩn người vài giây, rồi chậm rãi ngẩng đầu lên. Thứ đập vào mắt cô là đường nét cằm căng cứng của Thẩm Hi.
Những giọt mưa lác đác rơi xuống, ướt đẫm hai người.
“Sao anh lại vứt ô đi?”
“Em có bị thương không?”
Hai người gần như nói cùng lúc.
Tằng Phan ngẩn người trong giây lát.
Chưa kịp nói gì thêm, cô đã bị Thẩm Hi kéo vào lòng, ôm chặt.
Đầu cô áp vào lồng ngực ấm áp của anh, dù có những hạt mưa lất phất rơi xuống, cô vẫn có thể nghe rõ từng nhịp tim mạnh mẽ trong lồng ngực ấy.
Giọng nói khẩn trương của Thẩm Hi vang lên từ trên đầu cô: “Em có bị thương không?”
Tằng Phan ngước lên nhìn.
Đúng lúc ấy, Thẩm Hi cúi đầu kiểm tra cô.
Khoảng cách bất ngờ rút ngắn.
Giữa màn mưa mờ ảo, Tằng Phan vẫn có thể thấy rõ đôi mắt đen láy của Thẩm Hi. Đôi mắt ấy sâu thẳm như bị nhuốm mực, trong màn mưa càng thêm u tịch và cuốn hút.
Nhưng lúc này, đôi mắt vốn luôn toát lên vẻ thờ ơ ấy lại ngập tràn lo lắng.
Hàng mi dài, đen nhánh tựa lông quạ của anh vương chút nước mưa, khẽ run rẩy dưới màn mưa lạnh.
Tằng Phan bỗng thấy xót xa.
Cô nhẹ nhàng vỗ lên tay Thẩm Hi, bàn tay đang siết chặt lấy eo cô, như để trấn an: “Em không sao.”
Thẩm Hi không nói gì, nhưng tay anh siết chặt hơn, như sợ cô sẽ rời đi.
Rồi, khi Tằng Phan còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Hi đã ngồi xổm xuống trước mặt cô: “Lên đây.”
“Hả?”
“Anh cõng em về.”
Giọng của Thẩm Hi vang lên giữa cơn mưa, hơi mơ hồ, nhưng sự kiên định trong lời nói lại rõ ràng đến mức Tằng Phan nghe thấy không sót một chữ.
Cô do dự một lúc, đưa mắt nhìn con đường núi vắng lặng xung quanh, rồi im lặng đứng yên không động đậy.
“Lên đây.” Thẩm Hi lại thúc giục lần nữa, giọng nói trầm thấp mang theo chút cứng rắn.
Tằng Phan lắc đầu.
Thẩm Hi khẽ nhíu mày, nhưng vẫn kiên nhẫn giữ nguyên tư thế nửa ngồi nửa quỳ, không hề có ý định từ bỏ.
“Lên đi.”
Mưa vẫn rơi, từng giọt lăn dài, rơi tí tách trên người anh.
Chỉ trong chốc lát, tóc của Thẩm Hi đã ướt, những giọt nước mưa trong suốt trượt khỏi sợi tóc đen.
Tằng Phan nhìn anh mím môi, không nói thêm lời nào, nhưng ánh mắt và dáng vẻ ấy lại cố chấp đến mức khiến cô bất lực.
Cuối cùng, cô chỉ có thể nhẹ thở dài, cúi người chậm rãi leo lên lưng anh.
Thật sự là không thể làm gì được với sự bướng bỉnh của anh mà~
Dù nghĩ vậy, nhưng khi cảm nhận được hơi ấm rực rỡ của Thẩm Hi xuyên qua lớp áo mỏng manh, Tằng Phan vẫn không khỏi thấy ngọt ngào trong lòng.
Ngay cả sự se lạnh của cơn mưa mùa hạ cũng tan biến trong hơi ấm từ cơ thể anh.
Thẩm Hi bước đi rất vững chãi.
Đôi tay ấm áp của anh giữ chặt lấy chân cô, từng bước chắc chắn khiến Tằng Phan gần như không cảm nhận được sự xóc nảy nào. Cơn đau âm ỉ nơi bụng cũng dịu đi, và cảm giác mỏi nhức ở bàn chân do đi giày cao gót dần biến mất.
Con đường núi vắng lặng, chỉ còn tiếng mưa rơi tí tách.
Tằng Phan nằm trên lưng Thẩm Hi, sự ngượng ngùng ban đầu dần tiêu tan. Cô bắt đầu trò chuyện vu vơ với anh, phá tan bầu không khí im lặng.
“Sao anh lại đến đây?” Tằng Phan tò mò hỏi.
“Vì em ở đây.” Câu trả lời của Thẩm Hi nhẹ nhàng nhưng thẳng thắn.
“Anh qua đây không làm ảnh hưởng đến giải đấu chứ?”
Thẩm Hi không trả lời, chỉ lắc đầu. Đọc Full Tại TruyenGG.bio
“Thật sự không sao chứ? Em nhớ đội các anh sắp vào vòng play-off rồi mà.”
Tuy là Tằng Phan đi công tác, nhưng cho dù là bạn gái của Thẩm Hi, hay là chủ nhân của câu lạc bộ, thì cô vẫn luôn dành sự quan tâm cho lịch trình thi đấu.
Đặc biệt là vì quy tắc của vòng play-off trong giải đấu Mùa Hè có chút thay đổi.
Giải đấu Mùa Hè năm nay có ba phần chính: trận đấu thăng hạng, vòng play-off và giải đấu chọn lựa đội tham gia S5 của khu vực Trung Quốc.
Trận đấu thăng hạng không liên quan đến WKY, đội đứng đầu bảng xếp hạng trong mùa giải chính thức, nhưng vòng play-off để giành suất tham dự S5 lại liên quan mật thiết đến đội WKY.
Nếu đội WKY thi đấu xuất sắc ở vòng play-off, họ sẽ trực tiếp giành vị trí đầu bảng tổng điểm và trở thành đội hạt giống của khu vực Trung Quốc, từ đó có vé tham dự S5.
Tuy nhiên, nếu không giành được vị trí đầu bảng, họ sẽ phải tham gia vòng loại khốc liệt để tranh giành suất tham dự S5.
Lúc này thật là đầy sự căng thẳng.
Trong tình huống như thế này, dù là Vu Thần, Nhan Phương, hay ngay cả Thẩm Hi, tất cả đều không thể thả lỏng một chút nào.
Làm sao anh ấy có thể ở đây bên cô ấy?
“Không đâu.” Câu trả lời của Thẩm Hi vẫn như mọi khi, bình tĩnh và lạnh lùng, nhưng ánh mắt anh lại sâu hơn một chút.
Tằng Phan tự nhiên không nhận ra sự thay đổi này.
Cô gật đầu, “Vậy thì thôi vậy.”
Con đường núi gập ghềnh, Thẩm Hi cõng cô, dù anh đi rất cẩn thận, nhưng thi thoảng vẫn có những tiếp xúc rất gần gũi.
Thân hình mềm mại của cô áp sát vào lưng anh, những đường nét cứng rắn và mềm mại như hòa quyện vào nhau hoàn hảo.
Cảm giác ấy, lúc nào cũng nhắc nhở Shen Xi—
Người quan trọng nhất trong cuộc đời anh, đang ở bên anh, thân mật không rời.
Đặc biệt là trong cơn mưa nhỏ, mùi hương nhẹ nhàng của cô thoảng qua mũi anh, hơi thở ấm áp phả vào cổ anh, khiến nhịp thở của Thẩm Hi có phần hỗn loạn.
“Em có nặng không?”
Tằng Phan nghe thấy hơi thở có phần gấp gáp của anh, không khỏi lên tiếng hỏi.
“Hay là, em xuống?” Cô thử đề nghị.
Thẩm Hi lắc đầu im lặng.
Nhưng trái tim anh lại đập mạnh, và trong mắt cô, cổ họng anh khẽ lên xuống.
Cô vừa động đậy, cảm giác ấy càng rõ rệt hơn…
“Đừng động.”
Thẩm Hi khẽ ra lệnh, giọng khàn đi.
Tằng Phan lập tức cứng người.
???
Con mẹ nó, anh dám nói thật à!
Thanh đao dài 40 mét của tôi đâu rồi?
Bản năng cầu sinh của anh đâu!!!!!!
Cân nặng là vảy ngược của mỗi cô gái, cho dù gia tài của Tằng Phan rất lớn, quyền lợi trong tay cũng không phải ngoại lệ.
Cô cố gắng nở một nụ cười gượng gạo: “Anh vừa nói gì?”
Thẩm Hi cụp mắt xuống, khẽ lắc đầu.
“Thật không?”
Thẩm Hi dừng bước, quay đầu lại nhìn cô.
Không gian tĩnh lặng, ánh mắt anh lại dịu dàng đến lạ.
“Ừm… không nặng.”
Tim Tằng Phan như lỡ mất một nhịp, bỗng cảm thấy câu hỏi ban nãy của mình có chút vô lý. Cô ngập ngừng một lúc, nhẹ nhàng hỏi tiếp: “Thế anh có mệt không?”
Anh vừa vội vã đến đây, không chỉ thức đêm đánh game để leo hạng, giờ lại phải cõng cô xuống núi giữa trời mưa.
Cả hai đã đi một quãng đường dài.
Dù nửa đường quay lại, nhưng từ trên vai anh, Tằng Phan vẫn có thể thấy những bậc thang uốn lượn trải dài phía dưới trong màn mưa mờ ảo.
Cô bắt đầu lo lắng.
Nhưng Thẩm Hi lại chỉ tiếp tục lắc đầu.
Cô im lặng, định vùng vẫy để tự mình xuống, nhưng lập tức bị anh giữ chặt.
Giữa màn mưa mờ ảo, Thẩm Hj nhẹ nhàng gọi tên cô.
“Tằng Phan.”
“Em tin anh.”
—————
☆Tác giả: Chương sau sẽ giải thích lý do vì sao lại đi cầu con nhé! Thật sự không hề “cẩu huyết” đâu, tin mình đi!
Đã quay lại cập nhật đều rồi! Sẽ cố gắng đăng chương mới mỗi ngày, thỉnh thoảng còn tăng chương nữa nhé!
Hôm nay mình để dành chút chương, mai sẽ đăng hai chương cho mọi người nha!
Phải nói thật, dạo này bị kiểm duyệt gắt quá, bản đầu tiên mình viết đã bị bạn thân “chém” không thương tiếc, thế là tư duy bị “đóng băng”, bí ý tưởng luôn, nên hôm nay chỉ có một chương thôi (:」∠ )_
Bình luận nhận lì xì nè! Yêu thương mọi người thật nhiều, cảm ơn vì đã luôn đồng hành và ủng hộ mình!
Tháng này chắc chắn sẽ hoàn thành truyện! Yên tâm nha!