Đừng Để Mất Người Yêu Bá Đạo

Chương 86

Dịch & chỉnh sửa: sxdmp

【Bà chủ của câu lạc bộ Queen nuôi trai trẻ, hai người thân mật đi mua sắp ở Berlin, là ai trong làng esport đã nhanh tay ôm đùi vị đại gia này?】

Tin tức chấn động này vừa xuất hiện, bất luận là người hâm mộ hay phóng viên, cũng đều phát điên hết lên.

Chưa kể đến các diễn đàn nơi người hâm mộ thể thao điện tử tụ tập hàng ngày, ngay cả Weibo, Zhihu và Douban cũng đều bị người hâm mộ làm nổ tung thành pháo hoa.

Có rất nhiều bài đăng, nhưng chủ đề lại giống nhau—

Đều đang đoán mò xem Tằng Phan đã ngủ cùng với chàng trai nào.

【Hội hóng drama eSports cuối cùng cũng làm được chuyện tử tế rồi.】

【Tự xưng là “Doraemon của làng eSports”, cuối cùng cũng làm được chuyện ra hồn. Làm tốt lắm, cho 9 điểm, bớt 1 điểm để khỏi tự mãn.】

【Cuối cùng cũng đào được tin có giá trị, thế mà còn lôi cả kim chủ Tằng ra nữa. G Thần của tôi rốt cuộc có còn là “cậu bé thuần khiết, vô tội” không đây?】

【Lầu trên có độc…】

【Nếu mà tin tức về G Thần cũng bị khui ra, tôi phải tội nghiệp cho đội WKY mất, chưa lấy được tiền thưởng vô địch đã phải gánh thêm khoản tiền PR rồi. Phí quan hệ công chúng này chắc phải lên đến chục triệu nhỉ?】

【Wow! Nghĩ kỹ thì đúng là đáng sợ, chắc hai người đó dính dáng với nhau lâu rồi. Lần hôn “tuyên bố chủ quyền” ở khán đài trước đây đúng là khiến trái tim thiếu nữ của tôi tan chảy mà.】

【Trời đất, nhà tài trợ kim cương và tuyển thủ eSports trẻ tuổi, tổ hợp này đúng kiểu đập trúng tim tôi. Có chắc không phải đang diễn tiểu thuyết ngôn tình không vậy?】

【Cảm giác như sắp có hậu truyện. Rốt cuộc ai là người hạ gục G Thần để anh ấy đồng ý với quy tắc ngầm của cô chủ xinh đẹp thế? Tôi tò mò quá trời.】

【Haha, hội cú đêm tu luyện cũng bị gọi dậy hết rồi. Cười đau bụng thật.】

【Sao giờ hội hóng drama vẫn chưa tung tin? Đừng nói là đang chờ đội PR làm việc đấy nhé.】

【Quần chúng ăn dưa vui không kể xiết…】

【Ngồi hóng kết quả thôi!】

So với việc fan hâm mộ mải mê đoán già đoán non trên mạng, các phóng viên lại hành động nhanh nhạy hơn hẳn. Bất kể ngày đêm, cứ có tin là lập tức xách máy ảnh, mang thẻ nhà báo chạy thẳng ra sân bay chặn người.

Muốn có tin độc quyền, thì ngủ nghỉ có là gì, vứt hết sang một bên!

Chỉ cần hỏi được, là lời to.

Chưa đầy bao lâu, máy bay đã hạ cánh. Tin nóng đang bày ra ngay trước mắt, sao mà không lao vào cho được?

Với sức hút khổng lồ từ vụ việc, hội chuyên đào bới drama trong giới eSports cũng đang hả hê sung sướng.

“Không có chuyện đó! 30 triệu chứ không phải chuyện nhỏ đâu, một xu cũng không thiếu được.”

“Chuyện này mà lộ ra ngoài, đội WKY chắc chỉ có đường chết.”

Ông chủ đầu đầy dầu bóng lộn, vuốt ngược mái tóc xong, cười tươi cúp máy. Trong đầu đã vẽ ra viễn cảnh tiền rơi từ trên trời xuống.

Nghĩ lại, bao năm trời thức khuya dậy sớm, đội mưa đội nắng săn tin về Thẩm Hi mà chẳng thu được gì ra hồn, đúng là cay đắng. Nhớ lại mà muốn khóc thay cho chính mình.

Cũng may, những ngày khổ cực cày game ở quán net, quanh quẩn giữa phòng tập, sân đấu không uổng phí. Tin tức “anh chàng ngầu lòi Thẩm Hi yêu đương với bà chủ giàu có” này thực sự bùng nổ.

Chỉ cần lo xong vụ PR lần này, giấc mơ biệt thự, siêu xe, du thuyền của lão đây không còn xa nữa rồi!

Thế nhưng, trong khi hội bới tin còn đang mơ giấc mơ giàu sang, thì sắc mặt của Tằng Phan – người vừa dập điện thoại – lại không tốt chút nào.

Sân bay lúc rạng sáng vốn chẳng mấy người qua lại, ai cũng hối hả nên cô mới yên tâm rủ Thẩm Hi đi dạo quanh khu mỹ phẩm.

Nhất là khi cả tiếng trôi qua mà chẳng có fan nào bất ngờ úp sọt hai người, cô mới buông lỏng cảnh giác đôi chút, bởi Thẩm Hi vốn không thích chuyện cải trang.

Vậy mà chỉ vài phút lơ là, họ đã bị chụp lén.

Hơn nữa, lại còn là tay săn ảnh kiểu “bất chấp thủ đoạn”.

Chẳng phải vừa bảo dùng lỗi của đội RTY để đánh lạc hướng dư luận sao?

Nhìn những bức ảnh mà Tằng Vân vừa gửi, sắc mặt Tằng Phan khó coi hơn bao giờ hết.

Khốn nạn thật!

Đúng là không còn đường chối cãi!

Nhìn xem, toàn là ảnh gì không?

Thẩm Hi nhẹ nhàng vén tóc, tô son giúp cô, ánh mắt Thẩm Hi lặng lẽ nhìn cô với một nụ cười mỉm đầy dịu dàng…

Thật lòng mà nói, tay săn ảnh này chắc chắn là fan của Thẩm HI, mà không, phải nói là fan cuồng thì đúng hơn.

Hắn chụp Thẩm Hi cứ như nam thần từ trên trời bước xuống, còn cô thì…

Emmmm

…… Có hơi khó nói.

Khi cô vừa thoa xong lớp kem nền, khuôn mặt vẫn chưa có bất kỳ lớp trang điểm nào khác, trông như một phiên bản kỳ quái của chính mình.

Bạn có hiểu cảm giác khi một cô gái chỉ mới hoàn thành lớp nền, chưa kẻ lông mày, môi nhợt nhạt, khuôn mặt như vừa trát một lớp bột dày cộp, giống y hệt một con ma nữ không?

Góc độ tồi tệ, khoảnh khắc tồi tệ.

Khuôn mặt của Tằng Phan đen như đáy nồi.

Cô nhíu chặt đôi lông mày, đôi giày cao gót gõ nhịp đều đặn trên sàn sân bay sáng bóng, không khí trở nên căng thẳng hơn hẳn.

Vậy mà nhà tài trợ lại dám gửi cho cô mấy bức ảnh chụp lén xấu tệ hại này?

Đám săn ảnh này thật sự không có tâm mà!

Làm ăn kiểu này sao mà kiếm nổi tiền?

Tằng Phan nghĩ vậy, nhưng vẫn hạ giọng căn dặn Vu Thần: “Chúng ta bị chụp ảnh ở sân bay rồi. Bên ngoài toàn phóng viên. Lát nữa ra khỏi lối VIP, mọi người tách ra mà đi.”

Thẩm Hi trên máy bay không nghỉ ngơi được, vẫn còn hơi sốt nhẹ.

Anh vốn đi trước, hai tay đút túi, nhưng giữa khung cảnh ồn ào của sân bay, vài chữ “tách ra mà đi” từ miệng cô vẫn vang rõ ràng trong tai anh.

Thẩm Hi mím môi, bước chậm lại.

Đi ngang bên cạnh cô.

Lối VIP không cách âm, thành viên đội WKY có thể nghe rõ tiếng hét chói tai của fan hâm mộ cùng tiếng trao đổi của phóng viên bên ngoài.

Họ bước nhanh hơn, rồi trực tiếp xuống bãi đỗ xe ngầm.

Vì cần tách nhóm, Tằng Phan theo phản xạ bước về phía bên phải, nơi Tằng Vân đã đợi cô từ lâu.

Nhưng đột nhiên, cô bị ai đó nắm lấy cổ tay.

Quay lại nhìn.

Hửm?

Thẩm Hi?

Tằng Phan không hiểu anh định làm gì, theo bản năng giải thích: “Bên ngoài phóng viên nhiều lắm, chúng ta nên tách ra…”

Cô còn chưa kịp giải thích xong, Thẩm Hi đã ngắt lời.

“Không.”

Đôi mắt cậu khẽ cụp xuống, bờ môi mím chặt thành một đường thẳng, toát lên sự bướng bỉnh khó tả.

Tằng Phan bỗng thấy lòng mềm nhũn…

Nhưng.

Nhìn con số thang máy đang giảm dần và tiếng người càng lúc càng gần, cô chỉ có thể khẽ chạm vào ngón tay cậu, dỗ dành: “Nghe lời một chút, lát nữa em sẽ qua tìm anh.”

Thẩm Hi nhìn cô, im lặng không đáp. Tằng Phan cũng nhìn anh.

“Được không nào?” Giọng nói dịu dàng, nhỏ nhẹ như phủ một lớp mật ngọt.

Ngón tay Thẩm Hi khẽ động đậy, thái độ như có vẻ đã dịu xuống.

Tằng Phan mỉm cười.

Thẩm Hi thực sự rất tốt.

Bề ngoài lạnh lùng, hờ hững như chẳng bận tâm điều gì, nhưng sâu trong lòng lại là một người vô cùng ấm áp.

Đôi khi, anh lại giống như một đứa trẻ, cần được dỗ dành, cần một chút quan tâm.

Chỉ lặng lẽ cúi đầu nhìn bạn, khiến người ta có cảm giác muốn mang cả thế giới đặt dưới chân bạn.

Tằng Phan cũng chẳng biết nên làm thế nào.

Rõ ràng chỉ là đang yêu đương, nhưng cớ gì lại khiến cô từ một cô gái bản lĩnh, tự tin, bỗng biến thành một “bà mẹ trẻ” với trái tim lo lắng không yên thế này?

[Tôi biết làm sao giờ, tôi cũng rất tuyệt vọng .jpg]

Ngón tay Thẩm Hi khẽ quấn lấy cổ tay cô.

Những ngón tay thon dài, đầu ngón hơi sần vì vết chai, chạm lên làn da mịn màng của cô, mang theo hơi ấm lan tỏa.

Xung quanh, mọi người giả vờ ngó trời, nhìn đất, hoặc cắm cúi vào điện thoại, nhưng ánh mắt tò mò vẫn len lén liếc qua, như đang âm thầm hóng chuyện tình cảm của họ.

Tằng Phan cảm thấy hơi ấm từ cổ tay dường như lan đến cả gương mặt, khiến cô nóng bừng.

Cô khẽ hắng giọng, cố gắng giữ vẻ bình thản.

Cũng may biểu cảm của cô thuộc hàng cao thủ, chẳng khác gì idol trên sân khấu, nên ngoài cô ra, không ai nhận ra sự lúng túng ấy.

Thẩm Hj, không biết từ lúc nào, đã cúi đầu xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào cô như muốn hỏi: “Sao thế?”

Chính lúc đó, Tằng Phan mới sực nhớ ra, người đang bị sốt nhẹ là anh.

Lòng cô bất giác mềm đi, không thể cứng rắn được nữa.

Trong một khoảnh khắc bốc đồng, cô quên béng chuyện phải chia nhóm ra đi.

Cô chỉ nghĩ, nếu không có ai ở cạnh, cậu nhóc này, sợ đắng, chắc chắn sẽ không chịu uống thuốc…

Đúng là chẳng khác nào một đứa trẻ.

Sợ đắng, lại còn cố chấp.

Tằng Phan thở dài, bất lực nói nhỏ: “Thôi được rồi, cùng về vậy. Anh có lạnh không?”

Thẩm Hi lặng lẽ nhìn cô, khẽ lắc đầu.

Nhưng anh lại cẩn thận nắm lấy tay cô.

Mấy cậu trai tầm tuổi này thường lớn rất nhanh, bộ đồng phục dài tay của đội WKY cũng vì vậy mà trông hơi rộng so với dáng người cao gầy của cậu.

Anh khẽ nắm lấy tay cô, bàn tay rộng lớn bao trọn bàn tay nhỏ nhắn, ấm áp của cô trong lòng.

Tay áo đồng phục hơi dài, vừa vặn che đi tất cả những cử chỉ dịu dàng và tinh tế dưới lớp vải.

Không ai nhìn thấy được những tâm tư nhỏ nhặt đang ẩn giấu nơi đó.

Tăng Phan: …

Cô có thể làm gì chứ? Đọc Full Tại TruyenGG.bio

Đương nhiên là mặc kệ để anh muốn làm gì thì làm rồi.

……

Tin tức đội WKY chuẩn bị về nước, cùng với tin đồn tình cảm được lan truyền trước đó, nhanh chóng bùng nổ khắp cộng đồng eSports.

Sân bay đông nghịt người. Phóng viên và người hâm mộ chen chúc như kiến.

Tất nhiên, có những người có chút “tay trong” đoán chắc rằng đội sẽ ra bãi đỗ xe, vì vậy họ đã phục sẵn ở đó.

Có thể đi qua lối VIP, nhưng để về lại không thể trốn thoát khỏi đám đông như vậy.

Khi các thành viên đội WKY vừa đến bãi đỗ xe, lập tức bị phóng viên và fan hâm mộ bao vây kín mít.

Đặc biệt là hai nhân vật chính đang cực kỳ hot gần đây.

Thẩm Hi và Tằng Phan gần như bị nhấn chìm giữa biển người và micro chĩa vào mặt.

Câu hỏi dồn dập, liên tục ập tới.

Micro gần như muốn chạm vào mặt họ.

“G Thần, cậu đã có bạn gái chưa?”

“Các thành viên trong đội có ý kiến gì về chuyện tình cảm của cậu không?”

“Cô Tằng, bạn trai cô thật sự là người trong giới eSports sao?”

“Hai người đã quen nhau như thế nào?”

Những câu hỏi xoay quanh đủ mọi chủ đề, với Thẩm Hi thì—

Cậu có bạn gái hay chưa? Bạn gái là ai? Việc cậu yêu đương có phải lý do đội thua trận không? Và làm thế nào mà cậu leo rank cao thủ hàng đầu trên máy chủ Hàn Quốc mà không để lộ chút manh mối nào?

Còn với Tằng Phan, mọi câu hỏi đều chỉ xoáy vào một chuyện—

Chàng trai trẻ trong giới eSports vừa lộ tin đồn kia là ai? Cô có sử dụng quyền lực để nâng đỡ cho anh ta không?

Thậm chí còn ác ý hơn—

Cô đã chi bao nhiêu tiền để chống lưng cho anh ta?

Nhìn vào những gương mặt phấn khích quá mức của phóng viên.

Tằng Phan: ????

Các anh có vẻ rất ám ảnh với hình tượng nữ tổng tài bá đạo nhỉ?

Hay là các anh không cần cái tòa soạn này nữa rồi?

[Trời lạnh, hoàng thượng băng hà .jpg]

Nhìn nhà tài trợ lớn của mình bị cả đống micro ép sát đến mức suýt đổ người vào Thẩm Hi, Vu Thần và Nhị Bàn gần như dốc hết sức lực để cố gắng mở đường sống giữa vòng vây của đám phóng viên như hổ đói.

Vu Thần lúc này cực kỳ căng thẳng.

Nhìn sắc mặt Thẩm Hi, anh chỉ sợ cậu nhóc này không kiềm chế được mà bế thẳng sếp lớn vào lòng luôn!

Nhưng dù họ cố đến đâu, máu thịt phàm trần của hai người vẫn không thể hiệu quả bằng cây dùi cui của bảo vệ.

Cuối cùng, sau bao cố gắng, bảo vệ cũng tách được nhóm họ ra khỏi đám đông fan hâm mộ và phóng viên.

Vu Thần thở phào một hơi dài.

Nhị Bàn cũng vậy.

Cậu ta nhìn đám phóng viên và fan vẫn náo loạn cách họ chưa đầy hai mét, lòng còn run rẩy. Vừa xoa xoa cái bụng tròn lẳn, cậu vừa thở dốc: “Trời đất! Đáng sợ thật đấy! May là tôi không vào showbiz, không thì chắc tôi bị đột quỵ mất! Tôi khỏe vậy mà còn muốn ngộp thở luôn rồi!”

“Khỏe cái đầu cậu, chỉ là béo giả thôi…”

Vu Thần vừa lách người mở cửa xe cho “tổ tông” nhà mình, vừa châm chọc Nhị Bàn một câu.

Mặt Nhị Bàn cứng đờ lại, chẳng nói chẳng rằng, lầm bầm vài tiếng rồi lăn thẳng lên hàng ghế sau của xe bảo mẫu.

Mọi người lần lượt lên xe.

Thẩm Hi vẫn chờ, đợi dìu Tằng Phan lên trước, sau đó mới định bước vào.

Đôi chân dài của cậu vừa nhấc lên, chuẩn bị lên xe thì từ phía sau, giữa biển phóng viên và fan cuồng, đột nhiên vang lên một giọng nói cao vút, chói tai.

Xuyên qua đám đông hỗn loạn, câu hỏi ấy cất lên đầy gay gắt, như muốn xé toạc bầu không khí: “Đợi đã!!”

Thẩm Hi khựng lại, quay đầu.

Chỉ nghe thấy người kia lớn tiếng thuyết giảng, hùng hồn như đang đứng trên bục diễn thuyết—

“Xã hội ngày càng xuống dốc, đạo đức suy đồi! G Thần, cậu nghĩ thế nào về chuyện bà chủ CLB, cô Tằng Phan, bị đồn bao nuôi một tiểu thịt tươi trong làng eSports?!”
—————

☆ Lời tác giả: Hahaha, cười chết mất. Cuối cùng cũng viết đến đây. Chương này là để đền bù cho ngày hôm qua nghỉ phép. Tôi xin phép được ăn một bữa rồi viết tiếp. Che mặt lại.

Tuy nhiên, tôi không biết khi nào hoành thành, nhưng hôm nay tôi sẽ đăng chương ngay sau khi viết xong để các bạn không phải đợi.

☆ Chú thích:
三千万 = 3.000万 = 30 × 10.000 = 30.000.000

Bình Luận (0)
Comment