Dịch & chỉnh sửa: sxdnp
Hai người nhìn nhau trong hai giây.
Không hề do dự, Thẩm Hi theo bản năng định bước về phía cô gái kia.
Nhưng còn chưa kịp hành động, cổ đã bị một bàn tay béo mập ôm lấy.
Nhị Bàn kéo cậu lại, miệng lải nhải không ngừng: “Ê ê ê, cậu định đi đâu thế hả? Mau đi thôi, nghe tiếng fan hò hét kìa, sắp lật tung cả mái nhà rồi!”
Vừa nói, Nhị Bàn vừa lôi cậu vào trong, không ngừng cằn nhằn: “Làm người có tâm chút đi được không? Để dành ít fan cho chúng tôi với chứ!”
Thẩm Hi có chút khó chịu, theo phản xạ muốn gạt tay Nhị Bàn ra.
Nhưng còn chưa kịp làm gì, Nhị Bàn, người không ngừng nói đã nói một câu khiêu khích: “Đi đi đi, chủ lực của tôi. Lo mà chuẩn bị cho tốt. Đến khi đoạt được chức vô địch, cậu muốn làm gì chẳng được!”
“……”
Thẩm Hi khựng lại trong thoáng chốc.
Chức vô địch.
Ý nghĩ ấy khiến cậu sững người. Trong lúc cậu còn đang ngẩn ra, Nhị Bàn đã kéo cậu đến tận cửa lối đi.
Cái tên béo này đúng là không phải béo hão, sức lực lớn đến đáng sợ.
Không kịp đáp lại Tằng Phan, bóng lưng của Thẩm Hi đã khuất dần nơi cuối lối đi.
……
Tằng Phan nghe thấy xung quanh liên tục vang lên tiếng hét chói tai, còn lẫn cả những câu cảm thán như—
“A a a a a! Nhị Bàn với G Thần nhà tôi thân nhau quá trời quá đất!!!” hay “Trời ơi, cái mũ xanh của Diêm Vương bị Nhị Bàn đội lên tận trời rồi!”, cô không nhịn được bật cười.
Chàng trai năm nào, lạnh lùng và u ám, giờ đã hoàn toàn lột xác.
Có người hâm mộ, có đồng đội, và có cả người cậu ấy thích.
Cô thật sự cảm thấy mãn nguyện.
Vừa ngồi xuống với nụ cười hài lòng như một bà mẹ già nhìn con mình trưởng thành, Tằng Phan đã đụng ngay ánh mắt đen sì như đáy nồi của ông bố.
Tằng Phan: “……”
Chết rồi! Sai lầm lớn rồi! Quá đắc ý!
“Con vừa làm cái gì vậy hả?” Giọng nói của bố Tằng nghiêm khắc không kém gì biểu cảm trên mặt.
“Con nhìn đi! Nhìn đám fan cuồng điên của nó đi! Con chọn bắp cải để ủng hộ, sao không chọn cây nào mọng nước mà đi chọn cây này hả?? Nhiều ong bướm thế kia mà con không nhìn?”
“Bó hoa con cầm trên tay kia, cũng là định tặng thằng nhóc đó phải không??”
“Con còn chưa lấy chồng đấy!!! Bây giờ con không coi bố mẹ ra gì nữa đúng không? Trong mắt con giờ chỉ có cái thằng nhóc đó thôi hả??”
Tằng Phan: “……”
Đối mặt với màn chất vấn đầy nghiêm trọng của bố Tằng, cô chỉ có thể lặng lẽ ngửa mặt, đón nhận cơn bão tố sắp ập đến.
Trong bão tố ấy, Tằng Phan đón xem những trận đấu tiếp theo của đội WKY sau quãng thời gian nghỉ ngơi.
Hai ván đầu, đội WKY chơi cực kỳ xuất sắc, liên tục giành chiến thắng. Nhưng sang hai ván sau, đội LAN bật ngược tình thế, sau những màn giằng co quyết liệt đã đưa tỉ số về hòa 2-2.
Bo5 – ván đấu quyết định!
Thắng thua chỉ còn cách nhau một trận duy nhất.
Tất cả mọi người đều căng thẳng.
Tằng Phan ngồi dưới khán đài, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Hi cùng mái tóc ngắn ướt đẫm vì tập trung cao độ, trái tim cô gần như thắt lại.
Đây còn là lần đầu tiên Thẩm Hi gặp bố mẹ cô…
Không cần nói cũng biết, lần gặp này mang ý nghĩa thử thách nhiều đến nhường nào.
Càng nghĩ càng thấy bất an.
Nhưng Thẩm Hi dường như cảm nhận được suy nghĩ của cô.
Ở ván đấu thứ năm, anh bùng nổ một màn trình diễn xuất thần.
Không chỉ dẫn đầu tấn công từ đường giữa, anb còn solo kill được Pharaon của đội đối thủ, sau đó lập nên kỳ tích với pha một chọi ba đầy ngoạn mục khi máu chỉ còn một vạch, khiến trận chung kết mùa xuân vốn đã hao tổn không ít sức lực của cả hai đội lại càng thêm kịch tính và huyền thoại.
Khoảnh khắc căn cứ chính bị phá vỡ, tiếng hét vang lên như sóng thần trong nhà thi đấu.
Những fan hâm mộ nhảy nhót mừng rỡ, vui sướng chẳng khác gì Tết đến.
Ánh đèn rực rỡ, dây kim tuyến bay lượn khắp nơi.
Đứng trên sân khấu, nhận lấy những tiếng cổ vũ, ngưỡng mộ từ hàng ngàn người, bọn họ sáng chói đến mức khiến người khác không thể dời mắt.
Không ai bảo ai, các fan đồng loạt hét vang tên từng thành viên trong đội.
“Cơ Trưởng!!”
“Diêm Vương!”
“G Thần!!!”
“Light!”
“Bàn Bàn!”
Tiếng hò hét từ hỗn loạn dần trở nên đều đặn, từ mơ hồ hóa thành âm thanh vang vọng chín tầng mây.
Tằng Phan ngồi trong khán đài, có chút thất thần, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Hi trên sân khấu.
Anh vẫn còn mặc bộ đồng phục đội bị thấm đẫm mồ hôi, mái tóc đen lòa xòa rối bời phủ xuống trán, vài sợi tinh nghịch che khuất đôi mắt.
Trông anh có chút mệt mỏi, dáng vẻ hơi lôi thôi sau trận chiến dài.
Nhưng trên gương mặt ấy lại là một nụ cười rạng rỡ.
Phía sau cậu, lá cờ của đội WKY từ từ được kéo lên cao, kết hợp với tiếng nhạc hùng tráng vang vọng khắp khán đài. Năm người họ, đứng giữa sân khấu, nâng cao chiếc cúp vô địch, rực rỡ như ánh ban mai.
Nhiệt huyết, tràn đầy sức sống.
Những lời chúc mừng đầy sôi động của MC dường như trở nên xa xăm. Trong mắt Tằng Phan lúc này, chỉ còn lại Thẩm Hi.
“Thẩm Hi…” Tằng Phan khẽ gọi tên anh, gần như thì thầm.
Muốn đến gần anh hơn…
Ý nghĩ ấy khiến đôi chân cô bất giác nhúc nhích, vô tình đá phải bó hoa đặt bên cạnh.
Không chút do dự, Tằng Phan cúi người xuống, tháo dải ruy băng buộc bó hoa, rồi bất ngờ ném đóa hồng đang nở rộ nhất về phía sân khấu.
Ghế VIP cách sân khấu rất gần.
Khoảnh khắc bông hoa rời khỏi tay cô, như có sự ăn ý nào đó, Thẩm Hi – đang giơ cao chiếc cúp – bỗng quay đầu nhìn về phía cô.
Không chút chần chừ, cậu chính xác đón lấy đóa hồng.
Cả hội trường im lặng trong một giây.
Ngay sau đó, tiếng hét của fan như muốn phá tung nóc nhà thi đấu.
“A a a a a a!!!”
Dưới ánh đèn rực rỡ, chàng trai trẻ trong bộ đồng phục đỏ trắng, cầm đóa hồng trong tay, cúi đầu mỉm cười nhẹ nhàng. Khoảnh khắc ấy, hình ảnh ấy, trở thành ký ức đẹp nhất trong lòng tất cả những ai đã may mắn có mặt tại hiện trường hôm đó.
……
Phòng nghỉ của đội WKY.
Nhị Bàn thả người ngồi phịch xuống chiếc sofa cạnh Thẩm Hi, hoàn toàn không thèm để ý tiếng “kẽo kẹt” thảm thương của ghế dưới sức nặng mới tăng của mình. Cậu ta hào hứng nghiêng người sang, mặt đầy vẻ hóng hớt: “Ai mà lãng mạn thế hả? Bây giờ fan có chiêu trò ghê nhỉ, ném hoa tỏ tình luôn cơ à?”
Vừa nói, Nhị Bàn vừa vươn tay định với lấy bông hoa hồng đỏ.
Thẩm Hi nhẹ nhàng tránh đi.
Nhị Bàn: “???”
“Cậu tránh cái gì? Đưa tôi xem với, ngửi chút cũng không được à?” Nhị Bàn thắc mắc, tay vẫn cố níu lấy Thẩm Hi.
Nhưng anh chẳng thèm quan tâm, đáp lại bằng một ánh mắt lạnh lùng, sau đó cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại. Đóa hồng kiều diễm vẫn được anh cẩn thận bảo vệ trong lòng bàn tay.
Nhị Bàn chết lặng.
Nhị Bàn cảm thấy tủi thân!
Thua kém đội trưởng, không thắng được sếp, đến tranh cãi với Cơ Trưởng cũng chịu lép vế đã đành. Bây giờ đến một bông hoa fan tặng mà cũng không được nhìn à???
Cái vị trí của cậu ta trong chuỗi thức ăn rốt cuộc thấp đến cỡ nào đây???
Không cam lòng, Nhị Bàn gào lên: “Cậu thật sự không cho tôi xem à? Đừng quên cậu bây giờ là người có gia đình đấy nhé! Fan tặng hoa mà quý trọng thế hả? Còn là hoa hồng đỏ! Cẩn thận tôi mách lại với sếp!”
Nhị Bàn nói với vẻ chính nghĩa ngút trời.
Thẩm Hi bị làm phiền đến mức cau mày, rút cánh tay đang bị cậu ta nắm chặt lại, lạnh lùng buông một câu: “Tùy anh.”
Khuôn mặt anh vẫn là vẻ lãnh đạm quen thuộc.
“Đùa chứ, cậu không sợ thật à?”
Nhị Bàn ngơ ngác, trong lòng vừa tức vừa bực.
Có sếp tốt như vậy, bạn gái xịn như vậy, đến cây cột vàng óng ánh cũng chủ động ngả về phía mình, mà cậu ta còn bận tâm đến fan nữ nào tặng hoa nữa cơ chứ?
Đây là hoa hồng đỏ đấy.
Hoa hồng đỏ!!!
Trước giờ cậu ta không ngờ Thẩm Hi lại là kiểu người như vậy.
Trong khi Nhị Bàn đang vò đầu bứt tai nghĩ lý do khiến Thẩm Hi thay đổi, thì một tiếng “ting” báo hiệu tin nhắn vang lên.
Chưa kịp phản ứng, Thẩm Hi đã đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi phòng nghỉ.
“Ê, ê, ê! Anh Vu bảo lát nữa có…” ba chữ “tiệc mừng công” bị cánh cửa vừa đóng lại phũ phàng chặn lại sau lưng.
Nhị Bàn: “……”
Gì thế này? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Cậu ta thực sự không theo nổi diễn biến nữa rồi!
……
Khi Nhị Bàn còn đang ngồi đó hoài nghi nhân sinh, Thẩm Hi đã tìm thấy chỗ ghi trong tin nhắn – bãi đỗ xe.
Chiếc xe thương vụ cao cấp, phong thái chững chạc.
Là mẫu xe gia đình dung tích lớn mà Tằng Phan mới đổi gần đây.
Đóa hồng trong tay vẫn kiều diễm như ban đầu, mùi hương nhè nhẹ thoảng qua khiến trái tim Thẩm Hi, từ lúc kết thúc lễ trao giải đến giờ vẫn lơ lửng, cuối cùng cũng hạ xuống.
Tằng Phan… cái tên ấy xoay một vòng trên đầu lưỡi, khiến ngực cậu tràn đầy cảm xúc.
Giống như một con thuyền lênh đênh tìm được đường về với đại dương.
Rất ít khi… anh không thể kiềm chế được cảm xúc của mình như lúc này.
Nhưng mà… anh không hề muốn kiểm soát.
Nghĩ đến người đã mỉm cười rạng rỡ dưới khán đài, ném đóa hoa hồng về phía mình, Thẩm Hi không thể kìm nén được nữa, lập tức kéo mạnh cửa xe.
Quả nhiên.
Cô đang ngồi trên ghế, ánh mắt nhìn thẳng về phía anh.
Đôi mắt ấy dịu dàng, trong trẻo, không còn chút nào dáng vẻ mạnh mẽ, kiêu kỳ khi đối diện với người ngoài.
Thẩm Hi bước dài một bước, không chút do dự kéo cô vào lòng.
Tằng Phan hoàn toàn không kịp phản ứng, cả người đã bị cậu ôm chặt.
Anb vẫn còn mặc bộ đồng phục thi đấu, mùi mồ hôi nhàn nhạt hòa cùng hương bạc hà thoang thoảng, lẩn quẩn bên mũi cô.
Khoảng cách quá gần, Tằng Phan có thể nghe rõ tiếng tim cậu đập dồn dập, cảm nhận được hơi ấm nóng bỏng từ cơ thể anh.
“Thẩm Hi?” Để mặc anb ôm một lúc, Tằng Phan khẽ gọi tên anh. “Buông em ra trước đã.”
“Ừm…”
Anh im lặng vài giây, chậm rãi đáp lời.
Nhưng cánh tay đang ôm cô lại siết chặt thêm.
Anh cúi đầu, dụi nhẹ vào hõm vai cô, hơi thở ấm áp phả vào cổ cô: “Anh thắng rồi.”
Như một đứa trẻ muốn nhận được công nhận.
“… Em biết.” Tằng Phan xoa xoa vành tai anh, giọng nói đầy dịu dàng. “Em đã thấy. Anh rất tuyệt.”
Lời khen thẳng thắn của cô khiến Thẩm Hi mím môi, đôi tai dần ửng đỏ.
Im lặng một lúc, anh mới ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Em…”
“Gì cơ?” Tằng Phan nghi hoặc nhìn cậu.
Thẩm Hi ngắm nhìn đôi mắt cô, trong trẻo như pha lê, cong vút hàng mi.
Những lời muốn hỏi nghẹn nơi đầu lưỡi, rốt cuộc lại không thể thốt ra.
Không cho cô cơ hội mở miệng, anh bất ngờ cúi xuống, chạm môi vào môi cô.
Bị nụ hôn đột ngột làm cho bất ngờ, Tằng Phan tròn mắt nhìn anh.
Ý nghĩ về việc bố mẹ đang ngồi ở ghế sau lóe lên trong đầu, cô theo bản năng giãy giụa.
Nhưng Thẩm Hi giữ chặt lấy tay cô, nụ hôn vừa mãnh liệt vừa sâu sắc, như muốn truyền tải hết những điều không thể nói ra thành lời.
Anb vốn không phải người giỏi ăn nói, nhưng mọi cảm xúc, mọi khát khao của anh đều ẩn chứa trong nụ hôn này.
Và nụ hôn ấy, giống như một thứ ma lực, cuốn cô chìm sâu vào nó.
Hơi thở của Tằng Phan cũng trở nên hỗn loạn.
Đến khi lấy lại được ý thức, cô đã ngồi gọn trên đùi anh, khoảng cách giữa cả hai gần như không còn.
Không biết từ lúc nào, đóa hồng đỏ đã nằm gọn trong tay cô.
“Cho em đấy.”
Giọng Thẩm Hi khàn khàn, đầy vẻ mê hoặc. Sự khao khát hiện rõ trong ánh mắt sâu thẳm của anh, khiến cả người anh trở nên vừa nguy hiểm, vừa quyến rũ.
Tằng Phan cảm thấy đầu óc mình trống rỗng.
Cô nghĩ có lẽ mình đã say – say bởi nhan sắc của anh.
Ánh mắt cô mơ màng, lấp lánh như có ánh nước trong veo.
Cổ họng Thẩm Hi khẽ động, anh đưa tay vòng qua eo cô, siết nhẹ, đôi mắt cụp xuống, trầm tĩnh mà nóng bỏng.
Anh vừa định cúi xuống hôn cô, thì nghe thấy tiếng gõ gõ vài cái trên cửa kính xe.
“……”
Thẩm Hi cau mày, vẻ mặt đầy khó chịu.
Nhưng người trong lòng anh, Tằng Phan, thì lập tức bừng tỉnh!
!!!
Chết thật!
Không thèm để ý đến Thẩm Hi, Tằng Phan nhanh như chớp lăn khỏi người anh, chỉnh lại quần áo trong chớp mắt, ngồi ngay ngắn, gương mặt cứng ngắc cố nặn ra một nụ cười tiêu chuẩn.
Nụ cười vừa kịp xuất hiện, thì cánh cửa xe đã bị kéo mở từ bên ngoài.
Trước mặt họ là một người đàn ông trung niên, ánh mắt nghiêm nghị.
Thẩm Hi không vui nhìn sang, giọng nói có chút lạnh lùng: “Ông…”
Lời vừa thoát ra, đã bị Tằng Phan vội vàng cắt ngang.
Anh quay đầu lại, chỉ thấy Tằng Phan đang nhìn người đàn ông kia, cười rạng rỡ, thân thiết đến mức khiến cậu kinh ngạc, và sau đó nghe cô thốt lên một tiếng: “Bố!”
Nụ cười trên mặt Thẩm Hi lập tức cứng đờ.
Anh nhìn người đàn ông trung niên nắm tay kéo Tằng Phan xuống xe, rồi yêu thương xoa nhẹ đầu cô. Gương mặt anh càng lúc càng căng thẳng.
Khi ánh mắt người đàn ông rơi xuống người mình, Thẩm Hi mới cứng nhắc ngồi thẳng dậy, lắp bắp tự giới thiệu: “Chào chú, cháu là Thẩm…”
Lời nói của anh bị ngắt ngang lần nữa. Đọc Full Tại TruyenGG.bio
“Tiểu Thẩm phải không? Chú biết rồi.” Giọng người đàn ông đều đều, mang theo chút uy nghiêm.
Ông quay sang Tằng Phan, kéo lấy bông hồng đỏ đang nằm trong tay cô. Giơ lên trước mặt, ông lạnh giọng hỏi: “Bố còn biết đây là hoa con định tặng mẹ con, sao lại thành ra con tặng cho thằng nhóc này vậy hả?”
Không gian lập tức chìm vào sự im lặng nặng nề.
Thẩm Hi mím môi, không nói một lời.
Hóa ra anh không nhìn nhầm. Cặp vợ chồng ngồi cạnh cô trong hàng ghế VIP, dáng vẻ tao nhã nhưng dường như hoàn toàn không hứng thú với những âm thanh náo nhiệt của sân khấu, thật sự là cha mẹ của cô.
Ánh mắt Thẩm Hi lướt qua khuôn mặt nghiêm khắc của người đàn ông trung niên, rồi nhìn sang đôi mắt lo lắng của Tằng Phan. Trái tim anh như bị bóp nghẹt, lạnh lẽo đến mức máu dường như ngừng chảy.
Tằng Phan không ngờ bố mình lại tỏ rõ thái độ như vậy.
Một bên là người bố yêu thương cô hết mực, một bên là người cô không thể rời xa. Cô bị đẩy vào thế khó xử, không biết phải làm sao.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Thẩm Hi, cùng đôi môi mím chặt đầy cứng cỏi, lòng cô lại đau nhói.
Ngay lúc không khí giữa ba người căng thẳng đến cực điểm, một người phụ nữ từ chiếc xe sang trọng bên cạnh bước xuống.
Bà mặc một chiếc váy thanh lịch, vẻ ngoài được chăm chút kỹ lưỡng. Thoạt nhìn đã toát lên khí chất cao quý.
Người phụ nữ điềm nhiên không thèm để ý đến gương mặt đen kịt của chồng mình, bước thẳng đến trước mặt Thẩm Hi.
Với vẻ hiền từ, bà nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, giọng nói ấm áp vang lên: “Đây là Tiểu Thẩm phải không? Thật là một chàng trai khôi ngô tuấn tú. Cháu đừng để ý đến bố của Phan Phan, ông ấy chỉ là không nỡ rời xa con gái thôi.”
Ánh mắt bà như cười như không, khẽ liếc sang chồng mình rồi quay lại nhìn Thẩm Hi: “Hôm nay gặp được cháu đúng là may mắn, lại còn là ngày cháu giành được chức vô địch. Chúng ta cùng đi ăn một bữa chúc mừng nhé?”
Thẩm Hi mím môi, gật đầu đồng ý.
Anh có vẻ ngoài tinh tế, đẹp trai, và thái độ lịch sự khiến mẹ Tằng rất vui vẻ, suốt dọc đường bà không ngừng hỏi thăm anh.
Ngay cả khi bố Tằng nhỏ giọng gọi “Vợ” thì cũng bị bà trừng mắt trả lại, không thèm để ý đến ông chồng suýt nữa làm hỏng chuyện này!
Bố Tằng: ……
Thật sự, ông cảm thấy tủi thân quá!
Vì địa vị trong gia đình của bố Tằng khá thấp, cộng với thái độ hiền hậu của mẹ Tằng, bữa cơm diễn ra rất vui vẻ và thoải mái.
Mặc dù Thẩm Hi có vẻ lạnh lùng và khó gần, nhưng thực tế cậu là một người lễ phép, đẹp trai và ngoan ngoãn.
Mẹ Tằng nhìn con rể càng nhìn càng thích.
Đặc biệt là, mặc dù Thẩm Hi còn trẻ, nhưng ánh mắt anh nhìn con gái bà, giống hệt ánh mắt của bố Tằng khi theo đuổi bà mấy chục năm trước.
Bà không phải kiểu phụ huynh bảo thủ, mà yêu thương con gái mình thì sao có thể không nhìn ra được sự quan tâm đó?
Khi hai người trẻ yêu nhau, chẳng phải là điều tuyệt vời nhất sao?
Nghĩ vậy, mẹ Tằng lại gắp thêm một đũa thức ăn cho Thẩm Hi: “Ăn thêm đi Tiểu Thẩm, nghề của các cháu phải chú ý sức khỏe đấy.”
“Vâng…” Thẩm Hi đáp, từ từ ăn món ăn trong đĩa.
Nhìn thấy vậy, sắc mặt của Tằng ba cũng nhẹ nhõm hơn.
Ông không phải là người vô lý, rõ ràng là ông biết Thẩm Hi thật lòng yêu con gái mình.
Chỉ là, sau hơn hai mươi năm nuôi nấng con gái, bị một thằng nhóc cướp mất thì làm sao mà ông không khó chịu cho được?
Tằng Phan thấy sắc mặt của bố dịu đi, cô liền khẽ khàng ghé vào Thẩm Hi, thì thầm: “Mẹ em thích anh lắm, bố em tuy có vẻ nghiêm khắc nhưng anh đừng lo.”
Thấy họ thân mật như vậy, Tằng ba càng khó chịu hơn: “Nào, uống chút rượu đi?”
Tằng Phan không ngờ bố lại muốn cho Thẩm Hi uống rượu, với lượng rượu của ông ấy…
Nhất là Thẩm Hi lại không uống rượu!
Cô vô thức định từ chối, nhưng người bên cạnh đã nhận lời.
Tằng Phan quay sang nhìn, chỉ thấy Thẩm Hi khẽ gật đầu, ánh mắt lười biếng ngày thường giờ lại đầy kiên quyết.
Thôi được rồi.
Tằng Phan không hiểu tại sao có nhiều người đàn ông thích uống rượu trong bữa ăn, nhưng một người không hay uống rượu và một người dễ say như Thẩm Hi mà cùng hợp tác, kết quả đương nhiên là cả hai đều gục.
Tằng Phan nhìn bố Tằng ngả nghiêng và Thẩm Hi thì nằm gục trên bàn, không khỏi xoa trán.
Cô gọi điện cho quản gia đến dọn dẹp hiện trường, rồi bảo người giúp đỡ đưa Thẩm Hi và bố lên xe. Cuối cùng, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Trời đã tối hẳn.
Dưới ánh đèn đường vàng vọt, Thẩm Hi yên lặng tựa vào ghế phụ, trông như một chàng hoàng tử ngủ quên trong truyện cổ tích.
Hàng mi dài tựa như chiếc quạt nhỏ xinh, gương mặt trắng trẻo tinh tế ửng hồng vì men rượu.
Có chút đáng yêu…
Đêm khuya có hơi lạnh, sợ anh bị cảm, Tằng Phan lấy chiếc chăn mỏng trong xe đắp lên người anh.
Lúc cúi xuống gần, mùi rượu nhẹ trên người anh hòa quyện với hơi thở của cô.
Anh hình như đang lẩm bẩm gì đó… là đang nói mớ à?
Tằng Phan khẽ bật cười, cúi xuống gần hơn để nghe rõ.
Do say rượu, nên giọng nói của anh đứt quãng, mơ hồ.
Phải mất một lúc lâu, cô mới nghe rõ anh đang nói gì.
Anh gọi tên cô, rồi nhẹ nhàng thốt lên: “Anh sẽ đối xử tốt với em.”
Ánh mắt Tằng Phan khẽ ánh lên nét cười, cô chọc nhẹ vào má Thẩm Hi, rồi cúi xuống đặt một nụ hôn khẽ lên môi anh.
Cô chiều chuộng mà nói, “Em tin anh, ngủ đi.”
Cần gì phải nói thành lời, sự quan tâm của anh dành cho cô, cô luôn cảm nhận được.
【Lời tác giả: Gặp phụ huynh rồi, thật ra ba cũng dễ thương lắm, chỉ là không chịu nổi khi thấy con gái mình bị “thằng nhóc thối” bắt nạt 23333.
Tất cả đều là những phụ huynh tâm lý và đáng yêu mà, hahahaha.】