Đừng Đi! Ở Lại Bên Tôi Đi

Chương 39

Mấy hôm kế tiếp, Bối Bối rủ Giao Giao ngủ lại nhà mình, không có lý do từ chối, Giao Giao đồng ý. Cô không về nhà khiến ai đó lo lắng, ai đó nhớ cô đến phát điên lên nhưng vẫn cố chấp không chịu nhận mình sai, vẫn cố chấp không tin tưởng Giao Giao.

Sáng mai Vy Vy được xuất viện, Thanh Phong sẽ trực tiếp chở cô về nhà. Giao Giao vui lắm, năn nỉ Bối Bối cho cô về nhà, suốt mấy tiếng liền mới được đồng ý. Cô vội đi mua một ít đồ rồi về nhà. Không một bóng người, đèn đuốc cũng không bật, tối om. Chắc Uy Vũ lại đưa Song Nhi đi đâu đó chơi rồi. Cô cũng không thắc mắc gì hơn. Trang trí xong, cô ngồi ăn tối một mình trong căn nhà lạnh lẽo, rồi lên phòng tắt đèn đi ngủ. Cô muốn đón Vy Vy với trạng thái tốt nhất. Hơn nửa đêm, Giao Giao nghe có tiếng mở cửa, cô nghĩ chẳng ai ngoài Uy Vũ với Song Nhi, cô không muốn quan tâm, tiếp tục giấc ngủ của mình. Nhưng không được bao lâu, tiếng ồn bên ngoài lại làm cô thức giấc, Giao Giao bật đèn ngủ, dụi dụi mắt ra mở cửa phòng.

Uy Vũ đang trong trạng thái say sỉn, đập cửa, la hét tên cô. Vì bất ngờ cửa mở ra khiến anh ngã nhào vào bên trong. Cũng may Giao Giao phản ứng nhanh, chụp anh lại. Uy Vũ nghiêng nghiêng ngã ngã ôm cô vào lòng, đầu tựa vào cổ cô nói mớ.

- Giao Giao, tại sao em lại đối xử với anh như vậy?... Em mau nói đi, tại sao...?

- Anh say rồi, mau đi nghỉ đi.

Giao Giao cố đẩy anh ra nhưng lại bị anh ôm chặt hơn, anh cuồng bạo hôn cô, một nụ hôn thật sâu, thật ma mị. Giao Giao khó chịu đánh vào người anh, đôi mắt lờ đờ nhìn cô, anh cười.

- Sao? Thằng khác hôn thì cô thích thú, còn tôi thì lại từ chối à? Loại người dơ bẩn như cô thì còn cái gì gọi là thanh cao...

Nói rồi anh mạnh bạo đóng cửa phòng lại, đè cô lên giường, cắn mút lấy đôi môi đỏ mộng của cô đến sưng tấy. Giao Giao hoảng hốt, đẩy anh ra, cô lấy tay che miệng lại.

- Anh làm cái gì vậy hả? Đừng có chạm vào tôi… Chê tôi dơ bẩn thì nên tránh xa tôi ra...

Cơn thịnh nộ của anh lên đến đỉnh điểm, cô có quyền lên giường với người đàn ông khác, trong khi anh là chồng chưa cưới của cô lại bị cô cảnh cáo không được chạm vào. Còn chuyện gì trên đời nực cười hơn chuyện này. Anh đưa tay lên cằm cô ghì chặt.

- Một khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại rất bẩn thỉu, rất bẩn...

Anh đè cô xuống, một tay khoá chặt tay Giao Giao, một tay sờ soạn đưa qua đưa lại trên thân thể của cô. Cô vùng vẩy, nước mắt lăn dài van xin anh nhưng anh mặc kệ lời cô nói, mạnh bạo xé chiếc áo ngủ của cô ra, đồng thời trút hết quần áo vướng víu trên cơ thể mình xuống. Anh rời khỏi môi cô, di chuyển dần xuống dưới, mỗi nơi anh đi qua đều để lại những dấu đỏ mê tình. Anh cắn vào cổ cô một cái thật mạnh làm nó bật máu. Không nhẹ nhàng, ôn nhu, anh thô bạo tiến vào cơ thể cô. Cảm giác đau đớn nhanh chóng truyền đến, Giao Giao bấu lấy cánh tay anh, cô khó khăn chồm người dậy van xin anh.

- Uy Vũ, anh mau dừng lại đi... đau lắm... tôi thực sự rất đau...

- Câm miệng lại cho tôi, chẳng phải cô nói cô yêu tôi sao, yêu tôi thì thoã mãn tôi đi...

Anh hất tay cô ra, đè cô xuống mà tiếp tục hôn. Lực đạo ra vào càng mạnh mẽ hơn. Anh mặc kệ cô khóc lóc nài nỉ thế nào vẫn tiếp tục phát tiết. Mệt mỏi, đau đớn, Giao Giao không phản kháng nữa, cô mặc anh muốn làm gì thì làm. Từ nhỏ cô đã chịu nhiều đau khổ rồi, giờ thêm một chút đau đớn về thể xác này thì có há chi. Sau khi đã thoã mãn, anh nằm xuống bên cạnh cô ngủ say sưa. Giao Giao bước xuống giường, lê cái thân thể nặng trĩu của mình vào phòng tắm, cô kì chà cơ thể của mình, cô muốn đem tất cả những thứ nhơ nháp trên người để nước rửa trôi đi hết. Cả cơ thể cô đều đỏ lên như tôm, nhìn mình trông gương mà cười khổ, cô mặc đồ bước ra ngoài, ngồi xuống bên cạnh anh, cô kéo chăn đắp cho anh, vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của người con trai cô yêu, mắt, mũi, lông mày,... tất cả cô sẽ chỉ nhìn lần này nữa thôi rồi cô sẽ quên đi, quên đi hết thảy.

- Bây giờ anh có cả thể xác lẫn tâm hồn của em rồi đó, anh có cảm thấy vui không?... Em thì không vui một chút nào, nhưng em không trách anh, trách là trách bản thân em quá ngu ngốc, quá nhu nhược thôi... Không có em anh phải biết tự chăm sóc bản thân có biết không... Từ nay anh có thể thoải mái rồi vì em sẽ không làm phiền anh nữa... Tạm biệt anh, người em yêu...

Sáng hôm sau, anh thức dậy, ôm cái đầu nặng trĩu mắt nhắm mắt mở bất giác kêu tên cô. Nhưng bên cạnh không có một ai, cả gối cả giường đều lạnh lẽo. Anh xốc chăn lên bước xuống giường, đầu đau như búa bổ. Chợt anh nhìn thấy một vệt máu đỏ đã khô trên ra giường, nhìn lại trên người mình không một mảnh vải che thân, anh mới sựt tỉnh, bao hình ảnh cuồng bạo đêm qua hiện lên trước mắt ngày một rõ ràng. Anh vội vã loay hoay lục tung cả Hàn Gia, tìm kiếm thân ảnh nhỏ bé ấy nhưng chẳng thấy tâm hơi cô đâu. Ngoài vườn, sân thượng, anh đều không bỏ sót bất kì ngóc ngách nào. Anh bất lực ngồi thụp xuống, hai tay ôm lấy đầu. Không phải cô đã phản bội anh rồi sao, làm sao anh lại có thể là người đàn ông đầu tiên của cô được chứ. Bao câu hỏi cứ giăng tơ trong đầu chi chít không có lối thoát. Tiếng mở cửa khiến anh giật mình, đứng phắt dậy, anh chạy ra kêu tên cô thật to nhưng người trước mặt lại không phải là cô.

Song Nhi ôm chầm lấy anh nũng nịu, không kiêng dè nhón chân hôn lên má anh. Thanh Phong vừa về tới nhìn thấy tình cảnh hiện tại liền khó chịu, anh chau mày dìu Vy Vy vào trong nhà, điều đầu tiên cả hai nghĩ đến chính là Giao Giao. Nhà cửa tràng hoàng đẹp mắt nhưng chủ nhân lại không thấy đâu. Thanh Phong giọng lạnh kéo mạnh tay Uy Vũ.

- Giao Giao đâu?

Uy Vũ chưa kịp trả lời, một giọng nói lãnh lót phía sau khiến cả hai bàng hoàng quay đầu. Song Nhi chạy đến chỗ Vy Vy đang ngồi, cười tít mắt.

- Đứa bé mất rồi, em xin chia buồn với chị nha!

Vy Vy không nói gì, cô cúi mặt xuống, đặt tay lên bụng mình. Điều Song Nhi nói đâu có sai, cô vô dụng không bảo vệ được đứa bé, con cô mất rồi, đó là sự thật nhưng sao cảm giác đau nhói đó cứ liên tục quấn lấy cô, cô đã cố quên đi vậy mà giờ Song Nhi lại nhắc đến. Thanh Phong đẩy Song Nhi sang một bên, vội ôm lấy vợ mình mà vỗ về, dù là vô tình hay cố ý nhắc đến đứa bé, anh cũng không dễ dàng cho qua được. Quát thật lớn vào mặt Song Nhi.

- Cút...

Theo bản năng, cô ta lùi về sau nắm lấy cánh tay Uy Vũ mà run lên, chưa kịp định hình lại bị Uy Vũ hất ra, mất đà cứ thế ngã nhào trên đất.

- Tiều bảo bối mất rồi? Rốt cuộc là có chuyện gì? Anh mau nói rõ ràng xem...

- Cậu quan tâm à? Lo cho cô bạn gái bé nhỏ của mình đi... Cô ta đang té kìa...

Nói rồi Thanh Phong ôm lấy vợ mình lên lầu. Để lại Uy Vũ chết đứng như trời trồng. Song Nhi kéo tay anh lại, than đau than đói, đòi anh dẫn đi ăn này nọ. Đợi Uy Vũ hét lên mới chịu buông tay, mặt hậm hực bỏ lên phòng. Còn anh, anh lao đi như một tên điên, chạy hết tất thảy mọi nơi để tìm người con gái ấy.

Chín giờ hơn, ba cặp đôi tay trong tay hạnh phúc đứng trước công viên giải trí. Mỗi người mỗi vẻ nhưng nhìn chung đều là kiếp thê nô cả thôi. Bối Bối nhìn đồng hồ, khá trễ rồi mà Giao Giao chưa tới, vừa lo lắng vừa bực dọc, Tuấn Hạo vô tội vạ trở thành cái thùng rác trút giận cho cô. Anh cứ liên tục nâng tròng kính, lau mồ hôi nhìn mà tức cười không chịu được.

- Tuấn Hạo, lại đây...

- Gì nữa? Hành anh chưa đủ hả? _ Tuấn Hạo rụt rè đi tới gần.

- Anh muốn ăn thêm không hả? _ Cô liếc xéo anh một cái, đưa nắm đấm trước mặt anh.

Tuấn Hạo vội nắm tay bảo bối của mình vỗ về cho cô hạ hoả. Ngoài ba mẹ ra, thì chắc anh là người cưng chiều cô nhất rồi. Bối Bối cười chỉ tay về phía ai đó. Cả đám nhìn theo, Song Nhi đang tay trong tay tình tứ với một người đàn ông trung niên, cười nói vui vẻ. Chắc ả không thấy họ nên mới tự nhiên như vậy. Cái miệng nhanh hơn cái tay, cô hối Tuấn Hạo chụp hình lại mà quên mất bản thân mình cũng có điện thoại. Đâu dám cãi lại sợ mang hoạ, anh rút điện thoại chụp lại đủ góc độ, full hd mới thoã lòng cô bạn gái nhỏ của mình. Hân Lộ cảm thấy người này dường như gặp ở đâu rồi, cô trầm ngâm suy nghĩ một lúc mới chợt nhớ ra, cô lấy điện thoại mở đoạn video hôm ở bữa tiệc lên xem. Không sai vào đâu được, chính xác là người này. Cô vội đưa điện thoại cho năm người còn lại xem, trong video, Song Nhi đang cho cái thứ gì trắng trắng vào một ly nước ép, miệng thì lẩm bẩm cái gì đó trông rất dáng sợ. Bàn luận một hồi, cả bọn kéo nhau đi xem lại camera ngày hôm đó. Sau khi cho thuốc xong, Song Nhi đi vào bên trong, vì cô ta bước ra ban công nên camera không bắt được. Kiên nhẫn đợi thêm một chút vẫn chẳng thấy gì, Bối Bối bực dọc đập tay xuống bàn khiến ai đó sốt ruột.

- Khoan đã, chú lùi lại một chút.

Đình n chỉ tay vào màn hình, trên hành lang, Song Nhi đang dìu ai đó rời khỏi hội trường. Nhìn vào hình ảnh mờ nhạt đó tuy rất khó để xác định được người bên cạnh Song Nhi là ai nhưng dựa theo quần áo, kiểu tóc, dáng dấp thì có thể dễ dàng suy đoán ra. Cả bọn tập trung quan sát từng nhất cử nhất động của Song Nhi. Đến trước một căn phòng, cô ta ngó trước dòm sau rồi mở cửa đưa Giao Giao vào bên trong.

- Chú à! Mau cho chúng tôi xem camera bên trong...

Người điều khiển nhanh chóng bật lên, trước mắt họ như một cuốn phim được dàn dựng bởi một đạo diễn tài ba hiện lên. Tất thảy mọi chuyện đều rõ ràng Giao Giao là người bị hại. Đến hiện tại thì ai nấy đều vỡ lẽ tại sao Uy Vũ lại thay đổi như thế. Tất cả đều nằm trong kế hoạch xảo quyệt của cô ta. Quay mọi người như chong chóng chắc hẳn cô ta vui lắm, nhưng để xem cô ta còn có thể vênh váo được bao lâu. Vĩ Khang yêu cầu sao chép đoạn clip ra cho anh, sau đó in thêm mấy bản giao cho mỗi người một bản phòng trường hợp ngoài ý muốn.

Trời chạng vạng tối, sáu người vội đến Hàn Gia. Đúng lúc ông bà Hàn cũng mới trở về, nghe tin Vy Vy hư thai họ cố sắp xếp công việc về nhà một chuyến.

- Mấy đứa tới thăm Vy Vy à?

- Chị Vy Vy bị sao ạ?_ Bối Bối cầm phụ đồ vào nhà.

Hai vợ chồng khá ngạc nhiên, chuyện lớn như vậy sao mấy đứa nhỏ lại không biết, mà nếu không đến thăm Vy Vy, không lẽ có chuyện gì nữa sao. Sáu người vừa phụ khiêng đồ vào nhà vừa nghe hai vợ chồng ông Hàn kể mọi chuyện. Chuyện như vậy sao chẳng nghe Giao Giao hay Uy Vũ nhắc đến, lý do hai người bọn họ nghĩ học là đây sao. Tuy nói như thế nhưng chỉ đúng được một nửa, Uy Vũ không biết chuyện này, anh không đi học là vì muốn tránh mặt Giao Giao thôi.

- Ba mẹ mới về... Ủa mấy đứa? Sao đến đông đủ quá vậy? _ Thanh Phong dìu Vy Vy từ trên lầu xuống đến sofa ngồi.

Vy Vy tuy đã khá hơn nhưng sắc mặt vẫn còn xanh xao lắm, nhìn mà xót. Bà Hàn lo lắng, nước mắt lưng tròng ôm cô con dâu của mình vào lòng, cô đã không có được tình thương của mẹ từ nhỏ nên cô cảm thấy ấm áp lắm. Tuy chỉ là mẹ chồng nhưng bà lại yêu thương cô như con đẻ. Vy Vy vòng tay ôm lại bà, nức nở vài tiếng. Không khí xung quanh trầm xuống hẳn.

- Giao Giao đâu? Không đi chung với mấy đứa à?

Cả sáu người nhìn Thanh Phong khó hiểu lắc đầu. Họ cũng có cùng suy nghĩ với anh, định hỏi nhưng anh lại hỏi trước. Để mọi người bình tĩnh lại một chút, Tuấn Hạo mới bật đoạn clip đó lên. Hai vợ chồng ông Hàn lẫn Thanh Phong đều nhã ngửa, có thật đây là một nữ sinh mười mấy tuổi không, sao lại có thể mưu mô xảo quyệt như vậy được. Ông vội bật camera ẩn được âm thầm lắp trong nhà từ trước khi Song Nhi tới, vì không an tâm nên vợ chồng ông đã cho người lắp đặt ở những góc khuất ít ai để ý. Như một thước phim dài mà nhân vật chính đến cả phản diện đều do hai mẹ con Song Nhi thủ vai. Từng cảnh hai mẹ con Song Nhi đến cả bà vú sỉ nhục, đánh mắng Giao Giao. Năm lần bảy lượt, đám người đó đều gây sự, đổ oan cho Giao Giao, trong đó có cả cảnh cái chết thảm của Mun, cảnh Vy Vy bị ăn hiếp... kể cả gương mặt hạnh phúc của cô khi trang hoàng nhà cửa hay cô đơn ăn cơm một mình, rồi đến lúc cô rời đi trong đêm khuya, thân ảnh bé nhỏ ấy hiện rõ mồn một ra trước mắt.

- Giao Giao, con bé đã làm gì nên tội chứ?

Bà Hàn nghẹn ngào dựa hẳn người vào ghế. Nước mắt chảy dài trên gương mặt những cô gái trẻ. Hằng ngày Giao Giao đến trường luôn rất có sức sống, lúc nào cũng cười thật tươi với mọi người, nào ngờ cô đã phải một mình chịu đựng tần ấy chuyện. Tất cả họ, đều cảm thấy bản thân thật vô tâm, đáng trách. Ông Hàn tức giận đập tay xuống bàn.

- Mau gọi thằng con trời đánh đó về đây cho ta.

Ông biết Giao Giao từ lúc cô còn nhỏ, tính cách, sự lễ phép của cô là điểm thu hút ông, ông xem cô như con gái ruột của mình. Biết cô phải chịu khổ ở Lạc Gia, nên thay vì đồng ý Song Nhi, ông lại quyết định chọn đứa trẻ đến từ cô nhi viện như cô. Ông đã nghĩ chỉ cần đến đây, cô có thể thoát khỏi cuộc sống địa ngục ấy, nào ngờ quỷ dữ không lương thiện, tìm đến tận đây mà quấy rối. Bọn người đó, đúng là quá quắt mà.

Thanh Phong, Vĩ Khang liên tục gọi vào số máy quen thuộc nhưng không ai nhấc máy, một lúc thì mất hoàn toàn liên lạc. Đình n, Tuấn Hạo, hai người chạy đôn chạy đáo hỏi han đủ chỗ. Người thì mệt mỏi, tin tức thì không có.
Bình Luận (0)
Comment