Đừng Đi! Ở Lại Bên Tôi Đi

Chương 42

Đợi chờ là hạnh phúc hay chỉ là một dấu chấm hết của niềm tin... Chờ đợi một người không biết hiện tại ra sao, có còn quay lại hay không là hạnh phúc ư? Câu trả lời chắc chắn là không, điều đó không bao giờ là hạnh phúc mà đó là một việc đáng sợ và tàn nhẫn nhất. Đợi chờ trong vô vọng, sức lực bị rút cạn, niềm tin cũng không còn, tất cả chỉ gói gọn trong một màu đen ảm đạm, mờ mịt. Trong đêm tối, Uy Vũ tự nhủ với bản thân mình phải mạnh mẽ kiên cường, cố gắng lừa người dối mình rằng cô chưa từng rời xa anh, chưa rời xa thì không cần chờ đợi. Thời gian qua đã quá đủ rồi, anh không thể cứ tiếp tục như vậy mãi. Giao Giao rất ghét những người nhu nhược, anh không thể khiến cô thất vọng, anh phải đứng dậy. Cánh cửa đóng chặt suốt mấy tháng liền cuối cùng cũng mở ra. Ai nấy đều vui mừng thế nhưng những ngày tháng sau đó Uy Vũ lại vùi đầu vào việc học lẫn việc công ty, trên mặt không biểu lộ một chút đau thương. Thà rằng anh cứ thể hiện ra bên ngoài, nhìn anh hiện tại còn chua xót hơn.

5 năm sau, có rất nhiều thứ đã thay đổi, sau một bé gái xinh xắn thì Thanh Phong lại sắp đón thêm một cậu con trai kháu khỉnh. Ông bà Hàn ngày nào cũng vui vẻ, chấp nhận bỏ hết tất cả chỉ để ở nhà trông cháu. Trà My đã gả cho Vĩ Khang, cô hiện tại không chỉ là một nhà thiết kế trang sức mà còn là vợ của một ông trùm đồ cổ, cuộc sống hôn nhân của cả hai vô cùng hạnh phúc khiến nhiều người ghen tị. Mọi người đang náo nức chuẩn bị hôn lễ cho hai cô gái trẻ nhất đám. Áo cưới, nhẫn cưới, lễ đường... mọi thứ thật náo nhiệt, xốn xang lòng người. Ai cũng thay đổi, chỉ có anh vẫn vậy. Trong 5 năm qua anh vẫn luôn đi tìm cô, lật tung cả đất nước, sang cả nước ngoài vẫn không tìm được người con gái ấy. Giao Giao cứ như thế biến mất vô tung vô ảnh.

- Thiếu gia, cậu lại nổi điên gì nữa đây? _ Tuấn Hạo giật lấy ly rượu trên tay Uy Vũ đặt xuống bàn.

- Không có gì, chỉ uống một chút xả stress thôi. _ Uy Vũ nâng ly rượu vang đỏ xoay xoay trong tay, một hơi uống cạn.

- Cậu vẫn tìm em ấy à? _ Vĩ Khang cũng nhập cuộc, uống một ít chắc Trà My cũng không trách anh.

Điều đó là chắc chắn, chưa tìm được cô anh chưa bỏ cuộc. Dù cô không tha thứ cho anh cũng không sao, anh chỉ cần biết hiện tại cô sống có tốt không vậy là quá đủ rồi. Anh lại uống, bên cạnh những người anh em vào sinh ra tử cùng anh, rượu vô tình trở thành liều thuốc tốt nhất dành cho anh tự bao giờ...

Anh hiện tại đã trở thành chủ tịch của một tập đoàn danh tiếng. Trong mắt toàn thể nhân viên, vị chủ tịch của họ là một người đàn ông độc thân hoàng kim điên cuồng vì công việc, đẹp trai, tài giỏi, giàu có, quan trọng nhất là một xuất thân sáng chói. Phụ nữ đa số đều điên cuồng vì anh, thấy anh như mèo thấy mỡ. Không biết anh đã làm cho bao nhiêu cô gái phải thổn thức. Nhưng có điều, chưa từng có ai được anh để ý, thậm chí ngay đến một cái liếc mắt cũng không. Người ta nói thời gian có thể xoá nhoà tất cả nhưng nỗi nhớ của anh không những không bị chôn vùi mà ngày một lớn hơn. Lao đầu vào công việc là cách duy nhất để anh buộc mình không nghĩ về cô.

Hôm nay anh đến tham dự lễ tốt nghiệp ở ngôi trường đại học mà Hàn thị đã đầu tư kinh phí. Anh đi dạo xung quanh khuôn viên trường. Ánh nắng rực rỡ đang nhảy múa trên vòm lá, tia nắng len lỏi chiếu lên từng bước chân của anh. Bước chân anh chợt dừng lại, từ xa văng vẳng tiếng hát khe khẽ, một chất giọng thật quen thuộc, cả trong mơ anh cũng nghe thấy rất nhiều lần... Anh chậm rãi tiến đến nơi phát ra tiếng hát, đứng sau lùm cây, anh tròn mắt ngạc nhiên, đây có phải là sự thật hay chỉ là anh đang mơ... Trước mắt anh, một cô gái ngồi trên bồn cây ngẩng mặt lên trời, ngân nga một giai điệu nhẹ nhàng, vẫn là gương mặt đó, ánh mắt đó, dáng vóc đó, nụ cười đó. Xa tận chân trời lại gần ngay trước mắt, anh tìm cô 5 năm, lật tung mọi nơi nhưng không ngờ cô lại ở đây, ở rất gần anh... Kích động cùng vui mừng, Uy Vũ lao đến ngay lập tức ôm lấy người con gái anh ngày nhớ đêm mong. Giao Giao thả hồn theo giai điệu, cả nỗi nhớ dai dẳng khắc cốt ghi tâm, cô không hề hay biết sự hiện diện của anh.

- Anh tìm được em rồi...

- Đồ biến thái, anh làm cái trò gì vậy hả?

Giao Giao quay hoắc người, đẩy anh ra, trái tim cô lỡ mất một nhịp khi nhìn thấy anh. Cô đã trốn được 5 năm, vậy mà giờ ông trời lại để cô gặp lại anh. Cô không nói không rành, quay lưng bỏ chạy. Cánh tay liền bị ai đó giữ chặt, kéo mạnh vào lòng, ai đó hạnh phúc vỡ oà ôm lấy cô. Giao Giao vùng vẩy, đẩy anh ra, đáp lại anh là một sự thờ ơ chưa từng có.

- Xin anh tự trọng.

Anh ngỡ ngàng trước lời nói và thái độ của cô. Chẳng lẽ qua ngần ấy năm cô vẫn còn giận anh, cũng đúng thôi, anh đã khiến cô phải chịu nhiều tổn thương mà, ngay cả bản thân anh còn không thể tha thứ cho mình thì làm sao cô có thể. Nhưng ít nhất, anh cũng phải nói với cô câu xin lỗi.

- Anh...

- Ông xã!

Giao Giao hớn hở, chạy lướt qua anh đến bên cạnh một người đàn ông, hai tay níu chặt cánh tay của anh ta.

- Ông xã, không phải anh nói không đến được sao. _ Giao Giao giựt nhẹ tay áo người thanh niên đó.

Như hiểu ý của cô, anh ta âu yếm nựng má cô, nụ cười đẹp đến mê người.

- Là lễ tốt nghiệp của bạn gái dù có bận cũng phải đến chứ... Người đó là...

- Anh không cần quan tâm đâu, chỉ là người qua đường thôi.

Nói rồi cô kéo tay người đó đi, để anh một mình đứng đó. Lặng lẽ nhìn cô bước đi cùng người đàn ông khác. Anh tìm cô, đợi cô, nhớ cô trong suốt 5 năm qua, điều anh muốn biết đã có đáp án, hiện tại cô sống rất tốt, vậy tại sao tim anh nó lại đau như tan ra thành từng mảnh thế này. Uy Vũ quay lưng, từ nay anh và cô sẽ như một con đường ngược chiều, dù đi thế nào cũng không gặp được nhau, điều đó còn tàn nhẫn hơn là hai đường kẻ song song, tuy không giao nhau nhưng lại đồng hành cùng nhau. Uy Vũ loạng choạng, bao nhiêu tình cảm anh kìm nén trong một khoảng thời gian dài, bao khắc khoải đợi chờ cứ thế mà tan biến. Thế giới của anh bỗng chốc sụp đổ, không còn thứ gì. Anh đã không còn là gì đối với cô nữa rồi, chỉ đơn giản là một người qua đường không hơn không kém.

Trong suốt buổi lễ tốt nghiệp, ánh mắt của anh luôn dán chặt vào một người. Bên cạnh người đàn ông đó, nụ cười trên môi cô chưa bao giờ tắt.

Anh rủ mi mắt xuống, quay lưng bước đi, mọi thứ đã kết thúc rồi. Tối đó, Uy Vũ thừa chết thiếu sống được Vĩ Khang đưa về nhà. Thử tính xem, bảy tiếng liền chìm trong men rượu, anh đã uống bao nhiêu... Sáng thức dậy, đầu anh đau như búa bổ, nhìn thời gian đã không còn sớm, anh vội chuẩn bị để đến công ty.

- Có chuyện gì?

"Dạ thưa chủ tịch, có một vị khách đến muốn gặp ngài"

- Có hẹn trước?

"Dạ không"

- Không gặp.

"Nhưng người này nói là người quen của ngài"

- Được rồi, tôi tới ngay.

Anh cúp điện thoại, nhanh chóng rời khỏi nhà. Đến nơi, gương mặt của người đó đập vào mắt anh khiến anh khựng lại vài giây. Là người mà hôm qua Giao Giao gọi bằng ông xã, là người mang lại hạnh phúc, niềm vui vẻ cho Giao Giao. Cả hai cùng lên phòng. Ánh mắt của anh lạnh đến đáng sợ như muốn ăn tươi nuốt sống người ngồi đối diện. Cô thư ký đưa cà phê xong vội chạy ra ngoài, cô cũng bị thần thái của anh doạ cho xanh mặt.

- Anh mau đến đón chị ấy về đi. _ Người thanh niên nhàn nhã nhấp một ngụm cà phê.

Anh nheo mày khó hiểu.

- Em biết là anh không nhận ra mà... Anh còn nhớ đứa bé tên Thần Thần ở Gấu tuyết không? Em chính là đứa bé đó...

Uy Vũ không tin vào những gì mình vừa nghe thấy, cũng không tin những gì mình đang nhìn thấy. Đứa bé gầy gò, xanh xao ngày nào nay xuất hiện trước mặt anh với dáng vẻ tuấn tú khôi ngô, không còn rụt rè, không còn nhút nhát. Anh gặn hỏi lại một lần nữa. Thần Thần nói chắc như đinh đóng cột, thậm chí cậu còn đưa cả chứng minh thư cho anh xem. Quá trình nhận nhau đã xong giờ đến trọng điểm.

- Cuối cùng anh đã làm gì chị ấy mà để chị ấy phải khóc hả? Anh có biết cái đêm hôm đó, chị ấy đã thảm hại như thế nào không? Chị như một cái xác không hồn ôm lấy tôi mà khóc cạn cả nước mắt...

- Sau đó thì thế nào? _ Uy Vũ kích động, nắm chặt tay đến nổi cả gân xanh.

- Vì muốn quên anh, chị ấy đã lao đầu vào học như điên dại, hết giờ học lại đi làm thêm, cố gắng để bản thân không có chút thời gian rảnh rỗi nào. Cố cười, cố tỏ ra là bản thân vẫn ổn nhưng chị ấy không ổn một chút nào, đêm ngủ cũng mơ thấy anh, mê sảng cũng gọi tên anh... Cuối cùng anh đã làm cái gì vậy hả?

Uy Vũ không biết cô đã phải trải qua những chuyện như vậy. Tất cả là lỗi của anh, chính anh là người đã đẩy cô vào con đường nghiệt ngã đó. Nếu khi ấy anh tin tưởng cô thì có lẽ bây giờ cô đã có một gia đình hạnh phúc, chứ không phải khổ sở như vậy. Anh không thể tưởng tượng nổi trong những năm qua cô đã phải cố gắng nhiều như thế nào.

- Vậy còn...

- Anh muốn hỏi ba mẹ em sao? Họ mất rồi... Ba ngày trước khi chị ấy rời khỏi Hàn Gia... Giao Giao không chỉ là chị, mà còn là mẹ, là cha, là ân nhân, là người thân của em, nếu không có chị ấy có lẽ sẽ không có một Thần Thần trưởng thành ngồi đây nói chuyện với anh đâu... Em chỉ cho anh cơ hội lần này thôi vì em biết hai người vẫn còn tình cảm với nhau... nhưng nếu anh làm tổn thương chị ấy một lần nữa, em sẽ chính là người mang chị ấy rời khỏi anh.

- Hai người đang ở đâu?

Thần Thần đưa anh đến nơi hai người sống, là một ngôi nhà nhỏ gần biển. Cách bày trí tao nhã nhưng lại cuốn hút rất giống với cô. Uy Vũ bước dọc theo con đường đầy hoa cúc dại, nhỏ bé nhưng mạnh mẽ. Anh đang một bước tiến gần đến cô hơn. Nghe tiếng bấm chuông cửa, Giao Giao hớn hở chạy ra.

- Thần Thần, em mau vào...

Cô cứng họng khi thấy anh đứng sau lưng Thần Thần, cô định đóng lại thì cậu nhanh tay chụp lấy cửa, kéo mạnh ra khiến cô ngã nhào vào lòng người đối diện. Không đợi cô phản kháng, anh nhẹ nhàng vác cô lên vai mặc cho cô vùng vẩy.

- Anh làm cái gì vậy? Thả tôi xuống, thả tôi xuống nhanh...

- Chị à! Không cần diễn kịch nữa, em đã nói cho anh ấy biết hết rồi.

- Em... _ Giao Giao tức giận đánh thùm thụp vào lưng anh.

- Nhiệm vụ đã hoàn thành, em giao chị ấy cho anh đó, khi rảnh em sẽ đến thăm hai người. _ Thần Thần vỗ vai Uy Vũ, nhìn hai người cười, đưa tay chào rồi đi vào trong.

Anh vác cô ra xe, đặt cô yên vị ngồi vào ghế. Nhân lúc anh không để ý, cô vội mở cửa chạy ra nhưng lại bị bắt lại chưa đến một nốt nhạc. Anh cài dây an toàn cho cô, mặt anh kề sát khiến trái tim bé nhỏ của cô nhảy loạn xạ.

- Em giỏi lắm, anh suýt chút đã bị em lừa rồi... Còn dám lôi cả Thần Thần vào chuyện này, về nhà xem anh xử em ra sao!

- Suýt gì nữa, rõ ràng là mắc câu rồi... _ Cô nói lí nhí chỉ mình cô nghe thấy.

Trời quang mây tạnh nhưng mây đen lại kéo đến trong chiếc xe hơi sang trọng. Người ngoài nhìn vào cứ ngỡ họ là một đôi hạnh phúc, trai tài gái sắc nhưng đâu ai biết cô gái trong xe đang phải vật lộn với cảm xúc của bản thân khi bàn tay cứ bị giữ chặt bởi bàn tay to lớn của ai đó.

- Anh muốn đưa tôi đi đâu?

- Em ngoan đi, ngồi im một chút sẽ tới.

Cô đưa tay ám chỉ một chút của anh là một đốt tay, hay một gang tay khiến anh bật cười nhìn tính khí trẻ con của cô, đã bao lâu rồi anh không cười rồi nhỉ? Chắc là rất lâu, anh cũng không nhớ rõ, anh chỉ biết người con gái cạnh mình giờ đây là bầu trời, là đại dương, là tất cả đối với anh.

*Lại có thông báo: Hôm nay sắp xếp được chút thời gian đăng truyện cho mọi người nhưng ngày mai lẫn ngày mốt thì không được, thứ hai sẽ có truyện lại nha! Xin lỗi các bạn nhiều nha!... Chúc mọi người có một cuối tuần vui vẻ... Yêu các bạn nhiều (^_^)*
Bình Luận (0)
Comment