Đừng Đi! Ở Lại Bên Tôi Đi

Chương 44

Anh nhìn cô như bốc lửa. Không khí trong xe nóng rực lên ám mụi. Anh không hôn cô mà lại ấn lên cổ cô một dấu đỏ chói, cô nheo mày vùng vẩy lại bị anh giữ chặt, anh lần mò mở từng cúc áo cô ra. Ký ức đêm đó lại ùa về, cô sợ hãi mà run lên. Anh ngước mắt nhìn đã thấy nước mắt đầm đìa trên mặt cô, động tác dừng lại. Anh kéo cô ôm vào lòng.

- Anh xin lỗi... em nín đi, đừng khóc.

Cô khóc càng lớn hơn, anh luống cuống liền hôn lên môi cô. Giao Giao nấc lên vài tiếng, cô lau vội nước mắt, cài lại cúc áo.

- Tôi lại làm gì sai... Sao anh lại phạt tôi?

Anh phì cười trước câu hỏi của cô. Thật ra không phải là phạt, chỉ là anh không biết làm cách nào cho cô nín khóc nên mới liều mà hôn cô thôi. Vậy mà cô lại nghĩ bản thân phạm lỗi.

- Tại em nói sẽ tìm người khác tốt hơn anh khiến anh có chút tức giận, mất kiểm soát... Em đừng khóc...

Đôi mắt đỏ hoe của cô lại tràn lên một tầng nước bi thương. Anh một phen lo lắng sốt gió, hôm nay tuy có mấy cuộc họp quan trọng nhưng đều bị anh hủy, anh dành toàn bộ thời gian ở bên cạnh cô. Người si tình nhìn kẻ ngốc mỉm cười, rồi đặt nụ hôn nhẹ lên má cô. Anh dịu dàng đến thế là cùng, đôi lúc làm cho trái tim ai đó tan chảy. Những giây phút dịu dàng này lại cho cô thấy bản thân mình chẳng kiên cường chút nào, cô đang rất cố gắng đấu tranh với cảm xúc lẫn tình cảm của mình, cô khó khăn xây lên một bức tường dày, bức tường được dựng lên bằng một chữ đau trong tim và một chữ hận trong tâm trí lại bị anh dễ dàng phá vỡ chỉ bằng vài lời nói, vài cử chỉ.

- Anh không đi làm sao? Ở lì nhà tôi làm gì? Hình ảnh vị chủ tịch gương mẫu ở đâu vậy?

Anh không màng đến lời cô nói, dứt khoát đi tới bên cô, ôm chặt lấy cô, cả hai đứng bên khung cửa sổ. Lợi dụng hôn nhẹ lên má cô. Cô không phản kháng, tiếp tục tưới hoa, cô biết dù có chống cự cũng vô ích, đến cuối cùng người thiệt vẫn là cô.

- Anh thương tôi nhiều đến thế à?

- Đương nhiên rồi, bà xã, anh không những thương mà còn yêu em rất rất nhiều. _ Không một chút do dự.

Tiếng anh êm dịu bên tai khiến trái tim cô nhói lên, chỉ cần nhìn vào mắt anh lúc này thì chắc có lẽ cô sẽ khóc mất. Tình yêu mệt mỏi như thế sao? Trái tim cô đã có quá nhiều vết cắt, nó đã chết rồi, liệu tình yêu lẫn sự bao dung của anh có đủ lớn để giựt nó sống dậy một lần nữa không? Cố lấy lại bình tĩnh, cô nghĩ ngợi gì đó rồi mỉm cười. Hôm nay anh không làm một chủ tịch gương mẫu thì cô sẽ dạy anh cách làm một người chồng gương mẫu.

- Làm gì hả bà xã?

Còn gì nữa ngoài lau nhà, quét nhà, giặt đồ, rửa chén, ủi đồ, tưới cây... Có người đang chơi anh đây mà, nhưng biết làm sao vì thương bà xã mà ngoan ngoãn nghe lời, tự nguyện làm không nửa lời ca thán. Cô cười tủm tỉm ngồi chỉ tay năm ngón. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, cứ để cô hành hạ cho thoã thích, anh sẽ tính cả vốn lẫn lời từ từ bắt cô trả sau.

Hình tượng chủ tịch giờ còn đâu, ai đó bực bội nhưng đã hứa rồi thì nhất định phải làm được. Sau khi làm xong những việc cô giao, anh mệt bở hơi tay, đi vào nhà nhìn thấy cô đang nấu ăn, bóng lưng nhỏ thoăn thoắt ở trong bếp, đôi tay không ngừng xào nấu, tâm trạng bỗng vui vẻ lạ thường, anh đi đến vòng tay ôm lấy cô. Đã lâu rồi, anh không được ăn đồ do cô nấu, đã lâu rồi anh không nhìn thấy vẻ đẹp bận bịu trong bếp của cô.

- Bà xã, em đang nấu gì đó?

Giao Giao gắp miếng thịt lên thổi thổi vài cái đúc vào miệng anh.

- Anh mau ra ngoài ngồi đi, phỏng bây giờ.

Cô là đang lo lắng cho anh sao, tuân lệnh bà xã, anh ra bàn ngồi đợi cô. Vừa ăn xong, cảm xúc trong lòng đang lâng lâng, cô lại đưa chân không thương tiếc đạp cảm xúc của anh xuống. Uy Vũ dở khóc dở cười với người vợ ngốc của mình, lên voi xuống chó trong chớp mắt.

- Sao anh còn ở đây? Tối rồi, mau về nhà đi. _ Giao Giao từ phòng tắm bước ra, giật mình khi thấy anh nằm trên giường của mình, tay đang lướt điện thoại.

- Vợ anh ở đâu thì anh ở đó chứ... mà Thần Thần sao chưa về?

- Thần Thần đi cắm trại rồi. _ Cô nói rồi kéo mạnh tấm chăn trên người anh đem xuống sàn trải ra. _ Anh cứ nằm đó đi, tối nay tôi nằm đây.

Giao Giao tỉnh queo nằm xuống, nhắm mắt ngủ, mặc cho ai đó muốn làm gì thì làm, chỉ cần không đụng chạm đến cô là được. Ngay lập tức, anh nhảy xuống kéo tấm chân lẫn cô gái bên trong bế xốc lên đặt xuống giường, nhìn thật sâu vào mắt cô, vén vài sợi tóc rối lù xù trên trán cô.

- Nếu chưa đánh đủ, thì em đánh tiếp đi, đánh chết anh cũng được, anh đáng đánh.

Tay cô dừng lại, cô im lặng quay đi hướng khác. Nhìn cô ánh mắt anh đầy sự chua xót, sao mà đau đến thế này... Không phải cô đánh anh đau mà vì anh cảm thấy bản thân mình thất bại, tình yêu của anh không đủ sức để chữa lành vết thương đã hằn sâu trong lòng cô. Anh hiểu chứ, không phải vết thương nào cũng sẽ lành, có những vết thương tuy lành vẫn để lại sẹo, dù không còn đau đớn nhưng vẫn sẽ rỉ máu nếu chạm vào.

- Sao em không đánh nữa?

Giao Giao im lặng, sự mạnh mẽ của cô hiện tại hoàn toàn bằng không. Anh vòng tay ôm chặt cô vào lòng, một cái siết thật mạnh đủ để cô an tâm, thật mạnh đủ để giam cô trong lòng anh. Hơi thở của anh nhè nhẹ phả vào mặt cô làm dịu đi con tim của cô. Giọng anh trầm thấp.

- Em không thể cho anh một cơ hội nữa sao?

Cô vẫn im lặng.

- Anh biết lỗi rồi... Em có yêu anh không?... Bà xã, em mau nói gì đi, đừng như vậy mà.

Thấy cô vẫn im lặng không trả lời, anh lo lắng cúi đầu nhìn, nước mắt cô đã ướt cả bả vai anh rồi, đây là nước mắt của sự cảm động hay hối hận. Anh kéo cô ngồi dậy, anh xoa hai má cô.

- Em không khoẻ ở đâu?

- Anh đừng như vậy nữa, tôi không chịu nổi đâu... _ Cô gạt tay anh ra, bổ nhào vào lòng anh mà khóc cạn cả nước mắt.

Thì ra là có ai đó đang cảm động, anh cười, âu yếm vỗ về cô. Uy Vũ chiếm giữ đôi môi mỏng manh của cô, nhanh đến mức cô không kịp phản kháng, một nụ hôn bá đạo, mãnh liệt, mang tính sát thương cao. Thật nhẹ nhàng nhưng đủ để cô tê dại. Đêm đó, có một người bị cưỡng hôn đến mệt mỏi, nhưng như vậy lại hay, cô có thể ngủ thật ngon, cô vòng tay ôm người kia lúc nào cũng không hay biết, ôm anh như ôm cả thế giới của mình. Cả hai ôm nhau, hạnh phúc trên chiếc giường nhỏ. Cô đặc biệt ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh như một con cún nhỏ. Tiếng sóng biển vỗ đập vào bờ, tiếng gió rì rào như đang vui mừng chúc phúc cho cả hai. Ánh trăng dịu nhẹ làm đèn soi sáng cho tình yêu của cả hai. Họ ngủ thật say, trong thực tại lẫn những giấc mơ, họ có nhau và có cả tình yêu của nhau.

Sương mai tí tách rơi trên cành, bầu trời trong xanh, mây trắng thành từng đám bồng bềnh phiêu bạt. Hôm nay có lẽ sẽ là một ngày đẹp trời. Uy Vũ nheo mắt từ từ mở ra, cảm giác ấm áp đó không phải là giả, anh cúi đầu nhìn người con gái vẫn còn say giấc, khoé miệng bất giác cong lên, anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt của cô.

- Bà xã, em mau dậy đi.

Cô uốn éo người không muốn dậy, dụi mặt vào ngực anh tiếp tục ngủ. Anh suýt trụy tim vì hành động này của cô, đáng yêu như này sao anh chịu nổi chứ. Đúng là giết người không dùng dao kéo mà. Nằm một lúc Giao Giao bật dậy, dụi dụi mắt đi vào phòng tắm về sinh cá nhân.

- Anh đang chơi tôi à! _Vừa bước ra cô lại thấy người lúc nãy hối cô đang ngủ ngon lành trên giường.

- Hôn một cái đi rồi anh dậy. _ Uy Vũ giọng còn ngáy ngủ, chỉ lên môi mình.

Giao Giao lắc đầu không quan tâm. Cô không hôn thì anh hôn, anh phóng xuống, nụ hôn chớp nhoáng như chuồn chuồn lướt nước. Cô chưa kịp nói câu nào thì cửa phòng tắm đã đóng lại. Ăn sáng xong, anh chở cô đến một cửa hàng thời trang nữ nổi tiếng, anh nắm tay cô bước vào. Người nhân viên kính cẩn cúi đầu chào, cô ta vào trong lấy ra những bộ váy trẻ trung đáng yêu, mẫu mã mới nhất theo yêu cầu cho anh lựa. Lựa một buổi cuối cùng cũng chọn được một bộ vừa mắt. Anh đưa cho Giao Giao. Cô nhíu mày lại.

- Tôi không cần mua thêm đồ.

Không quan tâm đến người nhân viên đứng đó, anh tiến sát, ép cô lên ghế, thì thầm vào tai cô điều gì đó khiến mặt cô ngày càng đỏ. Giao Giao đẩy anh ra, giật lấy bộ váy trên tay cô nhân viên, phóng nhanh vào phòng thử đồ. Uy Vũ phì cười, chỉ hù doạ một chút mà cô đã sợ rồi, nếu làm thiệt không biết sẽ thú vị thế nào. Một lúc sau cô bước ra, đám nhân viên nam lẫn nữ, khách hàng và cả người đi ngang qua bên ngoài đều nhìn cô không chớp mắt, trầm trồ khen ngợi. Cô khoác lên người chiếc váy trắng tinh khiết dài hơn đầu gối, hoạ tiết đơn giản làm tôn lên nét đẹp mộc mạc của cô. Trông cô không khác gì nàng lọ lem bước ra từ truyện cổ tích, gương mặt không chút phấn son ửng hồng bởi ánh mắt của mọi người càng làm cô xinh đẹp hơn. Uy Vũ ngơ người nhìn cô, Giao Giao đi đến trước mặt anh cũng không biết. Cô gọi anh cũng không nghe, đành khều anh một cái.

- Tôi mặc không đẹp hả?

- Không, rất đẹp...

Anh lấy áo khoác lên người cô, vợ anh đẹp chỉ mình anh ngắm là được rồi, không cần người khác phải ngắm phụ. Anh kéo tay cô đến bên mình, đột nhiên hôn lấy cô trước mặt biết bao nhiêu người, nụ hôn kéo dài không lâu nhưng cũng đủ chứng minh cô là của một mình anh, không ai được phép cướp mất. Giao Giao bất ngờ xấu hổ cúi gầm mặt, không dám nhìn ai. Thanh toán xong, anh chở cô đến lễ đường. Đáng ra còn phải make up làm đẹp nhưng anh thấy như vậy là đủ rồi, chỉ mới thay váy thôi đã thu hút biết bao nhiêu ong mật, còn làm đẹp hơn thì anh mất cô như chơi. Một người tây trang sang trọng, một người váy ngắn yêu kiều tập trung ánh mắt của nhiều người. Hai chú rễ đang bận bịu cũng ngỡ ngàng.

- Đây...

Tuấn Hạo nói không nên lời hệt như cảm xúc lần đầu gặp lại Giao Giao của cả Hàn gia. Anh chạy vào trong, một lúc kéo ra thêm hai người. Trà My ôm chầm lấy Giao Giao, cô hỏi cả chục câu hỏi nhưng không cần câu trả lời, cô chỉ biết Giao Giao quay về là tốt rồi. Trà My khoác tay Giao Giao đi vào bên trong, anh muốn đi theo nhưng lại bị đám bạn thân giữ chân tra khảo. Không giấu giếm, anh kể hết mọi chuyện. Đúng là đặc biệt, một ngày với cả ba niềm vui.

Không nằm ngoài dự đoán của Giao Giao, Trà My dẫn cô đến phòng cô dâu. Bối Bối, Hân Lộ thật xinh đẹp trong váy cưới. Nhưng lại khóc như suối, lấm lem cả khuôn mặt, nhem nhuốc như mèo. Giao Giao lấy giấy lau nước mắt cho hai đứa em gái. Đã sắp bước về nhà chồng rồi mà lại khóc thành như vậy, đột nhiên cô thấy lo sợ liệu họ có lột da cô không khi biết cô là nguyên nhân khiến con dâu của họ khóc thê thảm như vậy.

- Hai đứa nín đi, hôm nay là ngày vui của hai đứa mà, lem hết rồi này, chị không muốn trở thành tội nhân thiên cổ đâu.

Cả bốn người cười phá lên, hạnh phúc ngập tràn khắp căn phòng. Sắp đến giờ cử hành hôn lễ, ai nấy gấp rút chuẩn bị. Không chỉ hai cô dâu mà cả hai chú rể đều khẩn trương. Tiếng nhạc du dương hoà theo tiếng vỗ tay. Cánh cửa mở ra, hai cô gái khoác tay cha mình tiến vào lễ đường. Người thân, bạn bè bên dưới đổ dồn ánh mắt về phía họ vui mừng khôn xiết, có người còn bật khóc vì cảm động. Mới ngày nào còn chạy lon ton bên chân cha mẹ giờ đã phải bước lên xe hoa đi theo chồng. Trao tay con gái, cả hai ông mắt đã phím hồng, thầm chúc phúc cho đôi trẻ. Bốn người tiến đến chỗ cha sứ đọc tuyên thệ. Họ trao nhẫn cưới cho nhau trước sự chứng giám của chúa trời, của toàn thể mọi người. Dù ốm đau, dù gian nan, vẫn luôn sát cánh bên nhau, nguyện chung thủy đến cuối cuộc đời.

Tiếng ồn ào trổi dậy ngày một mạnh mẽ vang lên hai chữ "Hôn đi". Chú rể vén tấm vải mỏng lên, nâng cầm cô dâu lên rồi trao một nụ hôn nồng nàn, trong mắt họ giờ đây là sự kiên định, là niềm tin vào một tương lai hạnh phúc tròn đầy. Không biết trước được sẽ có bao nhiêu khó khăn trắc trở nhưng tình cảm thiêng liêng này là duy nhất, dù ngắn hay dài vẫn mãi là vĩnh hằng. Hội chị em độc thân lên sàn, hai cô dâu quay lưng lại với mọi người chuẩn bị tung hoa cưới. Trong ba tiếng đếm, hai bó hoa được tung lên, ai cũng hướng mắt muốn mình chụp được. Hai bó hoa bay thật cao, rồi nhẹ nhàng rơi xuống tay Giao Giao Uy Vũ, mỗi người một bó. Cả hai ngơ ngẩn nhìn nhau.

- Hai người bắt được hoa cưới trong vòng sáu tháng phải kết hôn, nếu không e là sau này anh khó lấy vợ, chị khó gả chồng đấy.

Trà My vỗ tay tấm tắt, cái này người ta nói là thiên duyên tiền định rồi, không đến với nhau cũng không được. Bao nhiêu người mong thì không có, vậy mà hai người ngoài cuộc lại nhận được hoa, đúng là ý trời.

- Khi nào thì tụi này được ăn cưới của hai người đây... _ Vĩ Khang ôm lấy eo vợ, hùa theo chọc phá hai người.

- Sớm thôi. _ Anh cười, đứng dậy đặt bó hoa vào tay cô, trìu mến nhìn người con gái trước mặt.

- Ai bảo sẽ lấy anh chứ?...

Cô ôm hai bó hoa, ngượng đỏ mặt đi vào đám đông. Uy Vũ vội đuổi theo bà xã. Một ngày vui hiếm thấy.
Bình Luận (0)
Comment