Đừng Động Vào Kịch Bản Của Tôi

Chương 57

“Anh tính chuyển ra sau hậu trường?” Tân Y Dật ngạc nhiên.

Đoàn Lăng Tinh mới vừa ba mươi, hiện đang lúc nồi như cồn, vả lại còn có dấu hiệu chưa lên đỉnh cao. Thường thì ở vào thời điểm này, con người ta sẽ chỉ muốn làm sao được đứng trêи sân khấu lâu hơn, nhưng Đoàn Lăng Tinh chẳng ngờ lại tính chuyển ra sau màn.

“Ừm.” Đoàn Lăng Tinh cười cười, “Có hơi mệt rồi.”

Tân Y Dật không biết nên nói gì.

Làm nghệ sĩ quả là không dễ, đặc biệt là nghệ sĩ đang nổi, hàng ngày không phải làm việc cũng là trêи đường đi làm việc, một năm chả ngủ được mấy giấc ngon. Không chỉ cường độ công việc lớn, áp lực tâm lý cũng cực nặng nề, luôn phải hứng chịu hàng loạt tin tức bóng gió không căn cứ, người hơi nhạy cảm khả năng tức mà chết tươi. Lúc làm việc lại luôn có mấy chục cả trăm người nhìn vào chằm chặp, không phải ai cũng gánh nổi áp lực kiểu này.

Tất nhiên, nghệ sĩ cũng cá kiếm rất nhiều, tiền tài đã đủ sức mang tới hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc và áp lực cũng không thể trung hòa lẫn nhau. Đặc biệt khi tiền nhiều tới một mức nhất định, kϊƈɦ thích nó mang tới sẽ ngày một nhỏ đi, ngày càng giảm dần tác dụng.

Lý lẽ thì cô hiểu, nhưng nghe Đoàn Lăng Tinh nói vậy vẫn cảm thấy rất đáng tiếc.

“Sao em không nói gì?” Đoàn Lăng Tinh hỏi.

“Em cảm thấy rất đáng tiếc.” Tân Y Dật nói thật, “Anh rất hợp tỏa sáng trêи sân khấu.”

Tia nhìn trong mắt Đoàn Lăng Tinh nhấp nháy, lẳng lặng bưng cốc cà phê nhấp một ngụm.

Một thoáng trôi qua, anh nói: “Cũng không định nhanh vậy đâu. Hợp đồng của anh với công ty quản lý giữa năm sau mới hết hạn, còn hai phim đã ký mà chưa quay. Phải đợi hết hạn hợp đồng mới tính tiếp được.”

“Vậy ạ.”

“Việc này em đừng nói với ai, trừ trợ lý của anh ra thì chưa ai biết đâu.”

“Dạ…” Tân Y Dật tò mò, “Nhưng tại sao anh lại kể em nghe?”

Đoàn Lăng Tinh nhìn cô cười cười: “Vì anh thích câu chuyện và nhân vật em viết. Nếu có thể, anh hi vọng bộ phim đầu tiên mình đạo diễn có thể mời em viết kịch bản.”

Không thể không nói, Tân Y Dật cực kỳ hưởng thụ câu nói này, nghe mà thích mê.

Cô hỏi: “Anh muốn kịch bản thế nào?”

“Anh định quay phim ngắn, chừng mười hai, mười ba tập. Vốn đầu tư sẽ không cao lắm, có thể làm thành phim chiếu mạng.” Đoàn Lăng Tinh nói, “Anh định quay mấy câu chuyện gần gũi, thực tế.”

“Mười hai, mười ba tập? Thời lượng vậy được đấy.” Tân Y Dật dậy hứng thú.

Phim truyền hình hiện giờ hở tí là sáu, bảy mươi tâp, tuy biên kịch có thể nhận thù lao cao hơn, song là biên kịch, thực tế cô thà viết kịch bản hai mươi tập chứ chẳng tha thiết gì kịch bản dài sáu chục tập. Càng là những truyện ngắn gọn, súc tích, lại càng dễ tạo đột phá về nội dung, cũng dễ khống chế tiết tấu hơn cả. Kịch bản bị bôi ra quá dài, âu chỉ do biên kịch hết cách đành thỏa hiệp trước tư bản.

Đoàn Lăng Tinh nói: “Anh có người bạn là chuyên gia tư vấn tâm lý, từng nghe cậu ấy kể về một số vụ việc, cảm thấy rất thú vị. Con người có thể sụp đổ chỉ vì một cọng hành, cũng có thể được cứu rỗi chỉ nhờ một viên sô cô la. Từ ngành nghề này để xoáy sâu vào cuộc sống của người bình thường, có rất nhiều câu chuyện có thể viết. Nhưng đây chỉ là ý tưởng chưa hoàn chỉnh, em có ý tưởng gì cũng có thể đưa ra.”

“Một cọng hành, một viên sô cô la, gần gũi vậy cơ á?” Tân Y Dật đá đểu, “Nếu anh quay ít chuyện về đại minh tinh đoan chắc sẽ có vô vàn nền tảng trang web tranh nhau trình chiếu, sao không chọn cái đó?”

Đoàn Lăng Tinh lắc lư cốc cà phê trong tay sánh nhẹ, cười tự trào: “Người bình thường mới có cuộc sống, minh tinh thì có cuộc sống gì?”

Tân Y Dật lặng lẽ ngậm miệng. Cô nhận ra dạo gần đây, hẳn Đoàn Lăng Tinh phải chịu áp lực cực kỳ lớn.

Cô vội chuyển sang chủ đề chính: “Thế anh nói thử mấy vụ việc người bạn tư vấn tâm lý kia kể anh biết đi. Em chưa từng tiếp xúc với ai làm ngành này, cũng khá tò mò.”

“Ờ…”

Đồ uống nhanh chóng cạn sạch, Tân Y Dật lại gọi phục vụ làm thêm cốc nữa. Trong quán cà phê có người rời đi, có người bước vào. Khách ghé chẳng lúc nào là nhiều, quán cà phê yên ắng không ai quấy nhiễu tới họ.

Xử hết cốc đồ uống thứ hai, Tân Y Dật định vào nhà vệ sinh, bấy mới sực nhớ điều gì, mải mốt lôi điện thoại ra coi.

“Đù!” Cô nhìn thời gian trêи màn hình, trong bụng lập tức thầm kêu hỏng rồi.

“Chuyện gì vậy?” Đoàn Lăng Tinh hỏi.

“Không có gì.” Tân Y Dật ráng nặn ra nụ cười, “Không ngờ 2 giờ hơn luôn rồi, chúng ta còn chưa ăn trưa nữa.”

Vốn dĩ cô cho rằng Đoàn Lăng Tinh chỉ định bàn về kịch bản và nhân vật của “Thời đại bứt phá”, một hai giờ là nói xong cả thảy. Ngờ đâu chủ đề bị kéo đi xa quá, cô lại bị mấy chuyện của chuyên gia tâm lý khều trúng điểm hứng thú, chẳng để ý thời gian đã trôi qua lâu vậy.

Đoàn Lăng Tinh cũng khá bất ngờ, xem thời gian, thấy đã là 2 giờ 15 phút.

“Xin lỗi, anh không để ý thời gian.” Anh nói, “Em đói chưa?”

“Bình thường ạ.”

“Em muốn ăn gì?”

Giờ Tân Y Dật chỉ muốn mau mau chóng chóng về đoàn phim, chắc chắn Hạ Lâm Tự đã sốt ruột lắm. Nhưng dù cô không ăn, Đoàn Lăng Tinh cũng cần ăn lấp bụng. Cô bèn nói: “Em gì cũng được. Giờ quá bữa rồi, chẳng biết còn tiệm nào bán không nữa. Thôi cứ ăn đại đi vậy.”

Ánh mắt Đoàn Lăng Tinh quét một lượt qua mặt cô, hình như nhận ra điều gì, cúi đầu bấm điện thoại.

Lát sau, anh ngẩng đầu: “Trợ lý của anh nói gần đây có quán salad. Hay anh bảo cậu ấy mua hai phần salad mang về nhé.”

“Dạ!”

Cả hai đứng dậy rời quán cà phê. Khi đi khỏi cửa quán, hồn Tân Y Dật như treo ngược cành cây, không để ý trêи đất có chỗ gồ lên, khi đi qua bị vấp nhẹ.

Đoàn Lăng Tinh nhanh tay lẹ mắt đỡ được vai cô: “Cẩn thận.”

“… Cảm ơn.”

Tân Y Dật lúng túng nói, cả hai cùng trở ra xe.

Khi xe chạy về nhà nghỉ, đã sắp 3 giờ chiều.

“Lần sau nói chuyện tiếp nhé.” Tân Y Dật bỏ lại một câu, hớt ha hớt hải xuống xe chạy vào nhà nghỉ.

Đến cửa phòng Hạ Lâm Tự, cô gõ cửa mãi bên trong vẫn không có ai đáp, lại lôi điện thoại ra. Trêи đường về cô đã nhắn tin cho Hạ Lâm Tự nhưng cậu chưa nhắn lại.

Cô gọi điện thoại cho cậu.

Sau bốn hồi chuông, điện thoại kết nối.

“Đàn chị.”

“Ừ, tôi về nhà nghỉ rồi. Giờ cậu ở đâu vậy?”

Giọng nói đầu kia thoạt nghe không có gì bất ổn: “Em đang ở phim trường.”

“Nay ở phim trường có việc gì không?” Tân Y Dật hỏi.

“Không, mọi việc khá thuận lợi.”

“Ờ… Sao cậu không trả lời tin nhắn của tôi thế?”

“Em không xem điện thoại. Nghe chuông mới lấy ra đây.”

Tân Y Dật dời điện thoại ra xa, ánh nhìn có vẻ ngờ vực, dường như có thể nhìn xuyên tới gương mặt Hạ Lâm Tự qua màn hình.

Tên nhóc này, thật hay giả vậy?

“Tôi xin lỗi mà…” Cô nói thật nhanh, “Hôm nay Đoàn Lăng Tinh với tôi bàn về dự án mới nên lỡ nói hơi lâu, tôi quên cả xem thời gian mới về muộn.”

“Không sao ạ. Bàn chuyện kịch bản dễ nhập tâm lắm, em hiểu mà.”

Sau đó? Không có sau đó.

Hình như Hạ Lâm Tự không hề có ý định trở về. Tân Y Dật nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy cậu đang không vui. Nhưng cô cũng không biết phải dỗ bạn trai bé nhỏ thế nào. Đến cùng là do cô đuối lý, là cô cô cũng giận vậy.

Đầu cô căng như sắp nứt, cảm thấy nói chuyện qua điện thoại cũng không mấy tác dụng, bèn bảo: “Thế giờ tôi tới phim trường tìm cậu nhé.”

“Dạ.”

Cúp điện thoại, Tân Y Dật lao ngay tới phim trường.

Tân Y Dật đặt điện thoại xuống, khẽ thở dài, nhìn màn hình đờ đẫn. Trêи màn hình điện thoại, chính là tin nhắn Tân Y Dật mới gửi mà cậu chưa trả lời ban nãy.

Một lát sau, có người vỗ lên vai cậu. Cậu quay ngoắt đầu, thấy người nọ là Giang Mạn. Cậu ngẩn người, tia sáng chờ đợi trong mắt tối dần đi.

“Có việc gì không?” Cậu lẳng lặng tắt màn hình.

“Anh Tiểu Tự ơi.” Giang Mạn buồn bã, “Tối nay là diễn cảnh cuối cùng rồi…”

Hạ Lâm Tự cười cười đáp lại: “Chúc mừng em.”

Giang Mạn lắc đầu, chẳng có vẻ gì là vui: “Nhưng ngày mai là em không được gặp anh nữa rồi.”

Hạ Lâm Tự khẽ nhíu mày.

“Anh Tiểu Tự ơi, tối bọn mình ra ngoài ăn nhé? Đằng nào từ mai là không cần quay nữa, không sợ bị phù, anh uống với em mấy ly.” Giang Mạn mềm giọng làm nũng.

Hạ Lâm Tự lại thở dài. Cậu biết Giang Mạn có thiện cảm với mình, cậu vẫn luôn giữ khoảng cách với Giang Mạn, tiếc thay cô nàng này cứ như không hề hiểu được.

“Chuyện bài vị bị làm hư lần trước, cảm ơn em đã nói giúp.” Thoạt tiên Hạ Lâm Tự cảm ơn thật chân thành, đoạn lắc đầu, “Anh xin lỗi, bạn gái anh không thích anh đi riêng với cô gái khác lắm, để bạn gái anh biết được sẽ không vui đâu. Sau này có cơ hội mọi người lại cùng tụ tập liên hoan nhé.”

Mặt Giang Mạn thoắt cái sượng đơ, mấy giây sau mới gượng gạo cười: “Hả, bạn gái anh Tiểu Tự ghen thế cơ á.”

“Thực ra cũng do anh thích được kiểm soát.” Miệng thì nói vậy, trong bụng là não cả mề: Nếu Tân Y Dật ghen thật thì tốt rồi…

Sắc mặt Giang Mạn còn tệ hơn.

Bấy giờ Tân Y Dật đã tới phim trường. Từ đằng xa đã thấy Hạ Lâm Tự đang nói chuyện với Giang Mạn, cô không lại gần, chỉ đứng cạnh chờ, mãi tới khi Hạ Lâm Tự trông thấy cô, nói với Giang Mạn câu gì đấy rồi bỏ Giang Mạn lại đi tới đây.

“Đàn chị.” Cậu cười với Tân Y Dật như thường lệ, hệt như không hề để tâm chuyện bị cho leo cây. Tuy thế thoáng gượng gạo thấp thoáng trong nụ cười vẫn đã bán đứng cậu.

Tân Y Dật hỏi: “Nãy hai người nói gì vậy?”

“Giang Mạn nói cô ấy sắp quay cảnh cuối cùng rồi, hẹn em tối đi uống rượu.” Hạ Lâm Tự cố tình chỉ nói một nửa, quan sát phản ứng của Tân Y Dật.

Tân Y Dật cứ nhìn cậu, không có vẻ gì là không vui.

Một lát trôi đi, Hạ Lâm Tự đầu hàng trước, chú động khai báo: “Em nói với cô ấy là bạn gái em sẽ ghen, từ chối rồi.”

Nghe lời này Tân Y Dật mới lộ vẻ ngạc nhiên, song thoáng qua lại biết ngay cậu sẽ không nói rõ bạn gái mình là ai, bèn vỗ vai cậu khen cho biểu hiện không “dại gái” này: “Ngoan lắm.”

Hạ Lâm Tự không vì lời khen này mà mừng rỡ, chỉ cảm thấy hai hôm nay mình thở dài bao nhiêu cũng không đủ.

Tân Y Dật áp đảo cậu tuyệt đối, cậu muốn kϊƈɦ thích cô một hai thôi cũng không làm nổi. Nhưng mỗi hành vi cử động của cô lại khiến cõi lòng cậu trồi sụt lên xuống, cảm xúc lẫn lộn khó phân.

Cả hai tìm một góc yên tĩnh trong phim trường ngồi xuống, quan sát người trong đoàn phim bận rộn tới lui đằng xa.

Tuy đã xin lỗi, Tân Y Dật vẫn muốn giải thích mấy câu về chuyện ban sáng. Nhưng quên chính là quên, cô luôn cảm thấy bất kể mình giải thích ra sao cũng như kiếm cớ vậy. Tồi tệ hơn khi Hạ Lâm Tự còn chẳng hỏi gì, khiến cô muốn giải thích cũng không biết mở lời từ đâu.

Đang lúc khó xử, giám sát trường quay bỗng đi tới.

Giám sát trường quay thấy Tân Y Dật và Hạ Lâm Tự, thoạt tiên liếc Hạ Lâm Tự mấy lượt đầy ẩn ý, quay sang vẫy tay Tân Y Dật: “Cô Tân, cô sang đây một lát, tôi có chuyện  muốn nói.”

Hạ Lâm Tự ngẩn người, nhíu hàng mi. Nhìn biểu hiện của giám sát trường quay thì như là việc liên quan tới cậu, nhưng tại sao lại nói với Tân Y Dật?

Chẳng lẽ, cậu lại gây rắc rối gì?

Tân Y Dật đã đi sang bên ấy.

Giám sát trường quay kéo Tân Y Dật sang một bên: “Cô Tân, là thế này. Hồi sáng nay tôi nhận được điện thoại từ đạo diễn bên phim “Thời gian đẹp nhất”, họ cũng đang ghi hình tại Thâm Quyến. Ông ấy nói biên kịch đi theo đoàn phim của họ kém quá, bị họ đá đít rồi, nhưng trong một chốc một lát họ lại không tìm được biên kịch có năng lực nào khác. Ông ấy nghe bảo cô Tân có dẫn theo một trợ lý tới đoàn phim chúng ta, còn nghe bảo trợ lý này rất có năng lực, bèn hỏi chúng ta xem liệu có thể cho họ mượn Tiểu Hạ chữa cháy không.”

“Hả?” Tân Y Dật ngạc nhiên, “Ông ấy nghe ai nói vậy?”

Giám sát trường quay so vai: “Tôi có hỏi, ông ấy nói cả mấy người đều đề cử Tiểu Hạ. Đủ thấy biểu hiện của Tiểu Hạ sao mọi người đều nhìn rõ.”

Vì cùng ghi hình tại Thâm Quyến, một số diễn viên quần chúng và nhân viên công tác sẽ làm việc chung cho cả hai bên. Vả lại cái giới này chỉ nhỏ có bằng ấy, mấy tin bên lề chẳng mấy chốc đã loan ra khắp.

Chắc chắn chuyện này là thật rồi, Tân Y Dật không nén được cảm giác tự hào vì Hạ Lâm Tự. Đây mới là lần đầu tiên Hạ Lâm Tự đi theo đoàn phim, là một người mới không thể mới hơn, vậy mà bộ phim đầu tiên chưa quay xong đã có đoàn phim khác muốn cướp mất!

“Đến cùng cũng là người cô Tân dẫn vào,” giám sát trường quay nói, “Có cho cậu ấy sang bên kia hay không cái chính vẫn do cô quyết định.”

Tân Y Dật hỏi: “Đoàn phim bên họ quy mô thế nào? Vốn đầu tư bao nhiêu?”

“Là phim nhỏ chiếu mạng, đầu tư chỉ cỡ hai, ba chục triệu thôi.”

“Biên kịch gốc là ai vậy?”

“Một người mới vào nghề, tên thì tôi chả nhớ.”

“Vậy hay thôi đi.” Tân Y Dật lắc đầu, “Nghe đã thấy không đáng tin rồi. Ai biết có phải vì biên kịch theo đoàn trước đó không chịu nổi mới chạy mất dép không.”

Cô vẫn muốn cho Hạ Lâm Tự hoàn thiện một phim lớn được chế tác đàng hoàng, ắt sẽ có rất nhiều thu hoạch. Chạy sang một đoàn phim ấm ớ bên ngoài, tuy có cơ hội tự lập song lỡ xui rủi có khi hạt giống tốt lại bị dẫn đi chệch đường mất.

“Ờ, được rồi.” Giám sát trường quay cười nói: “Sẵn tôi cũng không nỡ cho Tiểu Hạ đi. Cô đã nói vậy, thế để tôi từ chối bên ấy.”

Tân Y Dật gật đầu, định quay về. Giám sát trường quay bỗng gọi giật cô lại.

“Cô Tân, còn việc này nữa. Hôm nay được nghỉ sớm, đúng lúc có mấy diễn viên hoàn thành phần diễn nên tôi đã bàn với đạo diễn Tây, tối nay ai không phải làm việc đi liên hoan một bữa. Cô có thời gian tham dự không?”

Tân Y Dật đồng ý ngay tắp lự: “Được, tôi đi.”

Trở về cạnh Hạ Lâm Tự, Hạ Lâm Tự cứ nhìn cô nơm nớp.

“Đàn chị, chuyện gì vậy ạ?”

“Chuyện tốt.” Tân Y Dật ngồi xuống, “Quanh đây có đoàn phim nghe nói tới danh tiếng của cậu, muốn mời cậu sang đó thay vị trí biên kịch chữa cháy giúp. Nhưng tôi nghe thì cảm giác đoàn phim đó không đáng tin lắm, đã từ chối rồi.”

Hạ Lâm Tự ngớ người: “Dạ?”

“Tên tuổi cậu đã truyền tận đoàn phim khác rồi, nói rõ nhiều người công nhận cậu lắm đó! Tiếp tục cố lên nhé.” Tân Y Dật khích lệ.

Hẳn nhiên Hạ Lâm Tự không ngờ được chuyện này, mặt thộn ra, không biết nên đáp lại kiểu gì.

“À phải, giám sát còn nói tối nay đoàn phim có buổi liên hoan. Không cần ăn cơm hộp nữa, cậu đi chung chứ?”

“Hả? Được…”

Mấy cảnh quay cuối cùng rất thuận lời, đoàn phim nghỉ ngơi trước cả khi trời tối, một hàng người rồng rắn kéo nhau tới một quán ăn gần đoàn phim.

Buổi liên hoan này không phải mọi người trong đoàn phim đều tham gia. Xét cho cùng thành viên đoàn phim cũng phức tạp, vả lại ai nấy còn vướng nhiều việc khác. Ngay đến Tân Y Dật và Hạ Lâm Tự cũng chỉ tới góp mặt cho vui, ăn nhanh nhanh chóng chóng còn về họp bàn tiến độ quay ngày mai với biên tập và bên kế hoạch.

Buổi liên hoan có tổng cộng ba mấy người tham dự, trừ mấy diễn viên kết thúc vai diễn còn có vài nhân viên đoàn phim. Tây Nhiễm không tới, cử phó đạo diễn đi thay.

Bàn trong quán khá nhỏ, một bàn chỉ ngồi được tám người. Lúc vào bàn có tổ sản xuất sắp xếp chỗ ngồi, Tân Y Dật ngồi cùng bàn với phó đạo diễn, giám sát và mấy thành viên sáng tạo chính, Hạ Lâm Tự thì vì là trợ lý mà được sắp ngồi chung với mấy trợ lý khác.

Chẳng lâu sau, phục vụ quán bắt đầu dọn đồ ăn lên.

Tân Y Dật thấy bên cạnh mình còn chỗ trống, hỏi giám sát: “Còn ai chưa tới à? Chỗ này ai ngồi vậy?”

Nếu là ghế trống, cô định mặt dày gọi Hạ Lâm Tự sang, cho cậu thêm cơ hội tạo quan hệ với mấy thành viên sáng tạo chính.

Giám sát nói: “Chỗ này chừa cho Lăng Tinh. Lăng Tinh nói lát nữa cậu ấy cũng tới ngồi chung với mọi người.”

Tân Y Dật thoáng ngạc nhiên. Đoàn Lăng Tinh cũng tới?
Bình Luận (0)
Comment