Đừng Ép Anh Động Tâm

Chương 83


Trần Mộ Dương nhìn ánh mắt căng thẳng của Giang Điềm, tay phải đang cầm cuốn sổ của anh cũng run lên, ngước mắt nhìn Giang Điềm: “Tôi không có ý gì khác.”
Giang Điềm không dám nhìn anh, tầm mắt dừng trên bìa sổ đã ố vàng, giọng nói mang theo lo lắng: “Bên trong… Bên trong viết cái gì?”
Trong vài giây ngắn ngủi, não Giang Điềm hiện lên các kiểu suy đoán, trước kia Trần Mộ Dương dùng đủ mọi cách nhắm vào cô, là vì anh hiểu nhầm cô, nhưng sự hiểu nhầm này từ đâu mà ra?
Trước kia Giang Điềm suy nghĩ mãi cũng không ra, nếu nói vụ tai nạn năm đó cách đây quá xa, sự cố phức tạp, rất nhiều chi tiết điều tra ra dễ bị lệch lạc, nên vì lý do nào đó nên Trần Mộ Dương làm quá lỗi lầm của Lục Minh Chu.
Nhưng cô thì sao?
Cô không thể tìm được động cơ hành động của Trần Mộ Dương, với sự hiểu biết của cô đối với Trần Mộ Dương, anh tuyệt đối sẽ không hèn hạ đến mức vì mối quan hệ với Lục Minh Chu mà giận cá chém thớt sang cô.
Hiện tại dường như cô đã hiểu.

Ánh mắt Giang Điềm không thể nhìn đi chỗ khác, cuốn sổ cũ nát trong tay Trần Mộ Dương là nhật ký của An Tĩnh.
Trần Mộ Dương từng chất vấn cô: Lần cuối cùng cô gặp An Tĩnh là lúc nào? Các người làm những gì? Nói những gì?
Giang Điềm đột nhiên cảm thấy chân mềm nhũn, cô lảo đảo một bước về phía sau, có chút đứng không vững.

Trần Mộ Dương không khỏi nhíu mày, vội vàng vươn tay đỡ cô, Giang Điềm lại cố tình tránh cánh tay vươn ra của anh.
Tay trái của Trần Mộ Dương ngượng ngùng treo giữa không trung, anh còn chưa kịp nói gì, Giang Điềm đã nóng lòng hỏi: “Tại sao? Anh hỏi tôi vì sao An Tĩnh ra ngoài lúc nửa đêm?” Cô sợ hãi chỉ vào mình, “Không lẽ là vì tôi ư? Trần Mộ Dương anh nói cho tôi! Có phải là tại tôi hay không!”
Trần Mộ Dương thấy Giang Điềm kích động, khó mà không bị ảnh hưởng, anh vội nói: “Cô nghe tôi giải thích trước đã, lần này tôi chỉ muốn nói rõ ràng mọi chuyện, muốn nói xin lỗi cô thôi.”
Giang Điềm hoảng loạn nhìn anh, trời mùa đông nhưng trán cô lấm tấm mồ hôi lạnh, “Nhất định là do chuyện này, nếu không anh không cớ gì đối xử với tôi như vậy!”
Cảm xúc của Giang Điềm quá mãnh liệt, Trần Mộ Dương bắt đầu sợ, với những lời nói ở trong xe lần trước, Giang Điềm hiểu chuyện hơn so với tưởng tượng của anh.

Không phải cô không hiểu, bình thường cô vẫn nhìn thấu chỉ là không nói ra thôi.

Nhưng rốt cuộc cô mới chỉ là cô sinh viên hai mươi tuổi đầu, cho dù có lý trí, không đồng nghĩa với việc sẽ không thấy loạn.
Trần Mộ Dương đành vội vàng ném đồ trong tay ra ngoài cửa sổ, anh chống lên bả vai Giang ĐIềm, cúi đầu nhìn thẳng cô, “Cô trước tiên bình tĩnh lại, nghe tôi nói đã.”
Toàn thân Giang Điềm phát lạnh, cô đột nhiên bài xích sự động chạm của Trần Mộ Dương, cô không phối hợp đẩy anh ra.

Trần Mộ Dương không buông tay, vội nói: “Không phải, Giang Điềm cô đừng sợ, tôi không muốn tổn thương cô.”
Trước mắt, Giang Điềm không có cách nào bình tĩnh lại được, nếu không phải vì những gì viết trong nhật ký, không lý gì sau nửa năm Trần Mộ Dương lại cố tình đưa cho cô, cũng không đến mức hỏi cô những vấn đề thật thật giả giả đó, nhất định là xảy ra vấn đề chỗ nào đó!
Giang Điềm không tránh được cái tay chống của Trần Mộ Dương, cánh tay cô vô lực rũ xuống, vô vọng tự lẩm bẩm: “An Tĩnh vì ra ngoài tìm tôi… Ra ngoài tim tôi nên mới xảy ra chuyện? Tại sao cô ấy lại muốn tìm tôi… Tại sao? Tôi không biết… Tôi không hề biết…”
Trần Mộ Dương bị sự sợ hãi trong mắt Giang Điềm làm cay mắt, anh gần như run rẩy nói: “Là tôi hiểu nhầm, ban đầu tôi cứ tưởng tại cô, thật ra không phải vậy.

Lâm Kiến Thành lừa tôi, lúc đầu tôi không biết chuyện Lâm Kiến Thành bạo hành An Tĩnh, có lẽ là vì mục đích bảo vệ An Tĩnh, Lục gia và cảnh sát đã che giấu hầu hết thông tin, giới truyền thông chỉ biết được bề nổi sự việc, thậm chí đưa tin bị bóp méo.

Lúc đó, khó khăn lắm tôi mới tra ra được gia đình nhận nuôi An Tĩnh, ngay sau đó lại biết được An Tĩnh đã mất tích nhiều năm, theo bản năng liền coi Lâm Kiến Thành cũng là người bị hại.

Mà đúng là Lâm Kiến Thành cũng không biết chuyện tai nạn xe, nếu ông ta biết Lục gia gián tiếp hại chết An Tĩnh, cũng sẽ không túng quẫn đến mức tiền thuốc men cho con trai cũng không có.

Thật sự không nghĩ tới… Không nghĩ tới ông ta đã đối xử với An Tĩnh như vậy…”
Trần Mộ Dương quan sát sắc mặt Giang Điềm, thấy Giang Điềm vẫn hồn bay phách lạc, anh liền nói tiếp: “Tôi đánh nhau với Lục Minh Chu phải vào đồn cảnh sát, sau đó Lục Minh Chu phải vào viện, lúc ấy tôi có qua bệnh viện, tôi thừa nhận, ban đầu tôi là muốn khiêu khích, nhưng không ngờ…”
Bỗng nhiên anh tạm dừng, nhớ tới những gì nghe được trước cửa phòng bệnh, anh có thể chấp nhận một người xấu, sau đó bắt đầu hận bất kể hậu quả gì, nhưng lại không có cách nào chấp nhận một người tốt, đó là trường hợp của Lục Minh Chu, thế nên mới có chuyện sau đó anh lúng túng mãi ở bãi đỗ xe.

Anh khó khăn lấy hơi, cố gắng nói: “Tôi không nghĩ tới người lái xe năm đó vốn không phải Lục Minh Chu, thậm chí… An Tĩnh cũng không phải vô tội hoàn toàn.”
“Lúc ấy mẹ Lục Minh Chu, Chu Niệm qua đời ngoài ý muốn, tình trạng của Lục Minh Chu chính là nửa người bệnh, có khuynh hướng tự kỷ.


Chuyện An Tĩnh, cứu anh ta mà cũng hại anh ta.

Chu Niệm vội trở về tham gia buổi khai mạc hội từ thiện quỹ nhi đồng nên mới xảy ra tai nạn giữa đường, đây đó cũng là lý do tại sao bà ấy có bức tranh như vậy, vẽ cô và An Tĩnh, dưới ống kính của bà.

Biết được chuyện An Tĩnh bị ngược đãi, bà ấy muốn giúp đỡ, chỉ là chưa kịp… Chưa kịp giúp đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng mà những chuyện đó đều được nói sau này, tôi với anh ta cũng mới biết được mấy tháng trước.
Giang Điềm nghe Trần Mộ Dương nói một tràng xong, đôi mắt cô đầy bàng hoàng.

Lục Minh Chu chưa từng nói với cô những chuyện lúc nhỏ, càng không nhắc đến người mẹ đã qua đời nhiều năm, thậm chí những nỗi khổ của anh cô cũng chưa từng biết đến.

Cảm xúc của Giang Điềm bắt đầu chuyến biến, sự bàng hoàng rất nhanh được thay thế bởi tự trách, cuối cùng thăng tiến hành sự xót thương vô hạn.

Giang Điềm đau khổ nhắm mắt lại, Trần Mộ Dương không nói được nhiều nữa, thay vào đó kéo Giang Điềm vào trong lòng, trấn an vỗ lưng cô, gian nan nói: “Rất xin lỗi… Giang Điềm, thật xin lỗi…”
Anh chỉ nắm được nửa đầu cảu chuyện xưa, An Tĩnh ra ngoài lúc nửa đêm đúng là muốn tìm Giang Điềm, nhưng hiện tại anh đã biết, nguyên nhân lớn nhất đẩy cô bé ra khỏi nhà cũng không phải Giang Điềm.

Giang Điềm xoa dịu những cảm xúc khó chịu ban đầu, chợt nhận ra Trần Mộ Dương thế mà đang ôm mình, cô cuống quít rời khỏi lòng Trần Mộ Dương.

Trong lòng cô tuy rối bời, những vẫn ép mình bình tĩnh lại, hỏi: “Bên trong viết cái gì?” Cô chỉ quyển nhật ký hướng cửa sổ, lại nhìn về phía Trần Mộ Dương lần nữa, “Chắc chắn là bên trong viết gì đó, anh mới có thể chủ động làm quen tôi ở Xuân Thụ Cảnh.”
Trần Mộ Dương cảm nhận được Giang Điềm phản kháng mình, anh cúi đầu nhìn Giang Điềm thật sâu.

Khuôn mặt Giang Điềm trắng sáng, quầng thâm dưới mắt có chút đậm, rõ ràng là mệt mỏi, lặng im một lúc lâu, anh nói: “Thôi, không quan trọng.”
Ban đầu anh muốn giải thích với Giang Điềm, tất cả những gì anh làm ra là có nguyên nhân, anh muốn sửa chưa những lỗi lầm của mình, muốn Giang Điềm tha thứ.

Nhưng hiện tại anh cũng hiểu được, tổn thương đã gây nên, có giải thích cũng là dư thừa, cho dù Giang Điềm tha thứ cho anh, mối quan hệ giữa hai người cũng chỉ vậy không hơn.
Giang Điềm đợi một lúc lâu, thấy Trần Mộ Dương chỉ nói một câu như vậy, cô liền duỗi tay muốn lấy quyển sổ, ai ngờ Trần Mộ Dương lại xoay người, góc áo cộ qua cuốn nhật ký ở cửa sổ, nhật ký liền theo lực rơi xuống ngoài cửa sổ.

Giang Điềm vội vàng nhào lên với lấy nhưng không kịp, cô tận mắt trông thấy quyển sổ rơi thẳng xuống, cuối cùng rơi tõm vào hồ nước ngắm cảnh dưới mười mấy tầng.
Giang Điềm quay người, không thể tin nổi nhìn Trần Mộ Dương, “Anh làm gì vậy! Điên rồi sao?”
Trần Mộ Dương lại hoàn toàn trái ngược với vẻ kích động của Giang Điềm, anh hờ hững, giống như chỉ ném một thứ đồ vật tầm thường, anh khẽ cười với Giang ĐIềm, “Giang Điềm, chuyện An Tĩnh đến đây là chấm hết, từ nay về sau, tôi sẽ không nhắc lại, nếu cô còn nhớ con bé, đó là vì tình cảm trước đó của hai người, còn nếu cô đã quên, cũng không có đáng trách, còn tôi với cô, sẽ mãi mãi là bạn bè.”
Nói xong, anh dứt khoát quay người đi.

Giang Điềm sững sờ tại chỗ, trong nhật ký An Tĩnh viết cái gì, cô sẽ không bao giờ biết được.

Thế rồi Trần Mộ Dương lại xoay người nhìn cô.
“Nếu tiện, hãy chuyển lời hộ tôi.”
“Tới ai?”
“Lục Minh Chu.”
***
“Trang điểm có phải hơi nhòe không?” Vương Ngải sửa lại tóc mái rủ xuống hộ Giang Điềm, “Chị đi nhờ chuyên viên đến sửa lại lớp trang điểm nhé?”
Giang Điềm vốn đang nhìn chằm chằm điện thoại, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn gương, chợt lắc đầu, “Không sao đâu, không cần phiền.”
Vương Ngải gần như ở bên cạnh Giang Điềm suốt ngày, nên ít nhiều vẫn biết tính Giang Điềm, tâm trạng Giang Điềm đang không tốt lắm.

Vương Ngải xem thời gian, “Trận đấu sau còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu ghi hình, em có muốn nghỉ ngơi một lát không?”
Giang Điềm lắc đầu, “Em nhẩm lại lời chút, em sợ đến lúc đó căng thẳng quá mà quên lời.”

“Sao có thể chứ! Trận đấu vừa rồi, chúng ta thể hiện rất tốt nha, xếp hạng ba, bốn huấn luyện viên thì ba người cho mười điểm, Trần Mộ Dương cho tám điểm.” Giọng điệu Vương Ngải kiêu ngạo, sau lại bắt đầu lầm bầm: “Sao anh ta lại cho điểm thấp vậy nhỉ, chẳng lẽ hôm qua em gây sự với anh ta?”
Giang Điềm liếc Vương Ngải, “Anh ấy không phải loại người như vậy, chắc chắc là do chỗ nào đó không tốt.” Dù Giang Điềm có bao nhiêu loại cảm xúc đối với Trần Mộ Dương, từ trước đến nay cô cũng chưa từng nghi ngờ sự chuyên nghiệp của anh.
Vương Ngải thấy Giang Điềm bảo vệ Trần Mộ Dương, cô ấy sáng suốt không nói gì nữa, nhưng vẫn không nhịn được tính nhiều chuyện, “Tiểu Điềm, em với Lục tổng tình cảm tốt như vậy, nhưng sao trừ lần trước chị thấy ở trên xe ra… Thời gian còn lại liền không thấy bóng dáng đâu nữa.”
Giang Điềm hơi ngẩn ra, sau đó mỉm cười, “Anh ấy bận rộn công việc, không thể nào qua lại với em mỗi ngày được.”
Vương Ngải không hiểu lắm, cái mà cô ấy bài xích nhất chính là yêu xa, “Không lo tình cảm có vấn đề sao?”
Giang Điềm kiên định lắc đầu, vì Vương Ngải nhắc tới Lục Minh Chu, Giang Điềm bỗng nhiên nhớ tới những lời Trần Mộ Dương nói ngày hôm qua, bình thường Lục Minh Chu có thiếu đứng đắn cỡ nào, anh vẫn có một lòng chân thành.
Tuổi thơ Giang Điềm rất hạnh phúc vui vẻ, tuy không giàu có như Lục Minh Chu, nhưng cũng may cha mẹ đều yêu thương cô.

Cô chưa từng biết Lục Minh Chu đã phải chịu đựng nhiều thiệt thòi như vậy.

Vì Chu Niệm qua đời, anh thậm chí từng có khuynh hướng bị tự kỷ, vất vả lắm mới nguyện ý nói chuyện, sau lại xảy ra chuyện An Tĩnh, anh vật lộn thoát ra khỏi một vực sâu để rồi ngã xuống vách đá phía bên kia.
Lòng cô đau xót, chỉ cần nghĩ tới những khổ sở Lục Minh Chu từng trải qua, cô lại muốn càng yêu anh hơn, mỗi ngày lại yêu anh nhiều thêm một chút.
Vương Ngải sợ quấy rầy Giang Điềm, không hỏi tiếp nữa.

Giang Điềm phân tâm, mở ứng dụng trò chuyện, gửi Lục Minh Chu một tin nhắn.
【Sugar: Em nhớ anh】
Gửi xong, cô chờ Lục Minh Chu trả lời, nhưng mãi cũng không có tin nhắn phản hồi, Giang Điềm nhìn thời gian, đã chín giờ tối, thường Lục Minh Chu sẽ trả lời tin nhắn của cô.

Giang Điềm lo lắng, chờ lúc lâu, lại gọi điện cho anh, điện thoại không được kết nối.
Mãi cho đến lúc lên sân khấu, Giang Điềm vẫn hơi thất thần.
Nhạc đệm vang lên, Giang Điềm nhìn khán phòng đông đúc, đầu trống rỗng trong nháy mắt, ghét của nào trời trao của đó, cô thật sự đã quên lời.
Giang Điềm cầm mic, đờ đẫn đứng sững tại chỗ, cho đến khi nhìn thấy Trần Mộ Dương ngồi trên ghế giám khảo, cô mới bị kéo trở lại hiện thực, nhạc đệm đã đến câu thứ ba, cô mới cất tiếng hát.
Lỗi sai ban đầu quá rõ ràng, dù tâm lý Giang Điềm có tốt đến đâu cũng khó mà không bị ảnh hưởng, phát huy khúc giữa chỉ được coi là tạm ổn, ba nốt cao cuối cùng cũng không lên.
Kết thúc bài hát, lòng bàn tay Giang Điềm đều là mồ hôi, cô không dám nhìn về phía ban giám khảo, gần như run rẩy lui vào cánh gà, Vương Ngải lo lắng đỡ Giang Điềm, “Không sao chứ?”
Môi Giang Điềm trắng bệch, nhất thời không nói nên lời.

Vương Ngải đưa cô chai nước, Giang Điềm xua tay từ chối, Vương Ngải an ủi: “Không sao, chúng ta chỉ cần ở trong danh sách bốn mươi là được, ai cũng sẽ có lúc phát huy không tốt.”
Tuy cô ấy không đủ chuyên nghiệp, cô vẫn nghe ra được Giang Điềm trong hai trận đấu không phải cùng một trình độ.

Nhưng chế tài của 《Singer》 thật sự khốc liệt, kết thúc trận đầu tiên đã loại năm thí sinh, trận đấu thứ hai sẽ loại tiếp năm người, trận đầu thành tích của Giang Điềm là hạng ba, cho nên thứ tự biểu diễn ở đầu, tình hình sau đó không chắc.
Hai người đi một đoạn ngắn đến phòng chờ, bởi vì còn có máy quay chiếu chụp, Giang Điềm cười với ống kính, nhưng lúc vào đến phòng chờ, nụ cười của Giang Điềm liền có chút miễn cưỡng.

Máy quay ở phòng chờ không được bật, chỉ truyền hình ảnh từ ngoài sân khấu vào, Giang Điềm chột dạ thoáng nhìn chằm chằm màn hình, rồi vội vàng rời tầm mắt đi.
Cô mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương, Vương Ngải rót cho Giang Điềm cốc nước ấm, Giang Điềm vươn tay nhận lấy, hơi nóng truyền đến xuyên qua thân cốc, cho cô sự ấm ấp nhẹ nhàng.

Giang Điềm thờ phào may mắn, cuối cùng cũng có cảm giác chân thật.
Vương Ngải không khỏi quan tâm, Giang Điềm cười nhẹ với cô ấy: “Em không sao.”
Vương Ngải cũng không biết an ủi như nào, đành hỏi: “Có đói không? Chị gọi đồ ăn khuya cho em nhé?”
Giang Điềm cười lắc đầu, Vương Ngải không còn cách khác, phòng chờ rơi vào yên lặng, thời gian sau đó trở nên đặc biệt khó khăn.
Đến lúc các thí sinh biểu diễn theo thứ tự xong, sẽ là lúc công bố xếp hạng, loại năm thí sinh, sau đó mời các thí sinh còn lại lên sân khấu, làm phần phỏng vấn cùng bình luận đơn giản.

Lúc công bố xếp hạng, Giang Điềm từ hạng ba trực tiếp rơi xuống hạng ba lăm.

Đối với kết quả này, Giang Điềm cũng không thấy ngoài ý muốn, tuy rằng không bị loại nhưng vẫn rất nguy hiểm, toàn bộ áp lực đặt lên màn trình diễn sau này.
Tận đến lúc kết thúc ghi hình, cả người Giang Điềm vẫn còn trong trạng thái căng thẳng.
Một giờ rạng sáng, thế mà tuyết bắt đầu rơi, Giang Điềm ngồi trong xe, ngạc nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, “Chú Phí, tuyết rơi rồi!”
Phí Minh là người địa phương, đã sớm nhìn quen, thấy Giang Điềm vui mừng, ông cũng không làm mất hứng, “Nếu tuyết rơi không ngừng từ nay đến sáng, ngày mai còn có thể đắp người tuyết.”
Giang Điềm hạ cửa kính xuống, ngửa lòng bàn tay duỗi ra bên ngoài, một bông tuyết liền đậu lên, sau một lát rồi bị độ ấm của lòng bàn tay làm tan chảy.
Phí Minh nhìn Giang Điềm qua gương chiếu hậu, gió lạnh ngoài cửa sổ tiến vào, khiến mũi cô gái đỏ bừng, ông quan tâm nhắc nhở: “Đừng để lạnh lại bị cảm.”
Giang Điềm cười lắc đầu, cảm thấy tâm trạng được trận gió này làm nhẹ nhàng hơn không ít, cô từ tốn nói: “Ở chỗ cháu rất ít khi có tuyết, cùng lắm là mưa kèm tuyết.”
Phí Minh im lặng lắng nghe.

Ban đêm ít người đi đường, bông tuyết lững lờ rơi, ánh đèn bên đường thật sự rất đẹp, Giang Điềm nghịch bông tuyết, nhớ tới gì đó, cô lại hỏi Phí Minh: “Chú Phí, chú còn chưa kể cho cháu chú quen Lục Minh Chu như nào.”
Tay nắm vô lăng của Phí Minh khẽ run lên, đã qua nửa tháng rồi, ông còn tưởng Giang Điềm sẽ không hỏi, lúc này đột nhiên nhắc tới làm ông có chút bất ngờ.
Giang Điềm hiểu ý, nói: “Chú đừng hiểu nhầm, cháu không có ý so đo.”
Phí Minh cũng hiểu tính Giang Điềm, tuy bề ngoài trông mềm yếu, nhưng trong người lại có một sự cứng rắn, nếu đã hỏi có lẽ là thật sự tò mò, ông chân thành nói thẳng, “Cũng không gọi là quen biết, chỉ là mỗi ngày đưa cháu về khách sạn xong sẽ gọi điện thoại.”
Giang Điềm đang nghịch tuyết, nói đùa hỏi: “Ngày nào cũng gọi điện? Không phiền ạ?”
Phí Minh nhìn cô gái nhỏ ngồi ghế sau, cảm khái: “Ban đầu chú cũng thấy rất kỳ lạ, tại sao phải vòng một vòng lớn như vậy.”
Ánh mắt Giang Điềm lóe lên, đến lúc bông tuyết tan trong lòng bàn tay, cô mới khẽ đáp: “Lúc đó chúng cháu chia tay, tạm xa nhau…”
Thật ra Phí Minh cũng đoán được, ông nói với giọng điệu sâu xa: “Tiểu Điềm, chú Phí cũng là người từng trải, tuy rằng chú không tiếp xúc với Lục tổng nhiều lắm, nhưng cũng nhìn ra được ít nhiều, nếu không phải thật sự quan tâm, ai muốn nghe một ông già như chú nói chuyện điện thoại mỗi ngày chứ? Người trẻ tuổi cách cháu á cứ là thích giằng co, nhưng có một số thứ giằng co nhiều, liền tan vỡ, lâu ngày cũng không đến được với nhau…”
Giang Điềm nâng cửa kính lên, ngăn cách gió tuyết, “Cháu biết.” Đột nhiên hốc mắt cô đo đỏ, có là do vừa rồi bị gió lạnh thổi vào, cô khẽ cười, “Cháu rất yêu anh ấy.”
…..
Xuống khỏi xe bảo mẫu, Giang Điềm đứng ven đường chờ Phí Minh lái xe đi, xong mới chậm rãi quay người, nhất thời nhớ tới gì đó, liền đứng bên đường lớn tìm di động, mới phát hiện ra điện thoại hết pin đã sập nguồn.
Giang Điềm bất đắc dĩ, trời buổi đêm rạng sáng thật sự rất lạnh, chỉ sau một lúc, cô đã lạnh đến cóng tay chân.

Giang Điềm ôm lấy cánh tay, lướt nhìn phố xá không mục tiêu, đang định đi về phía khách sạn, khóe mắt bỗng lướt đến một bóng dáng phía phải bên lề đường, ánh mắt cô nhẹ nhàng dừng lại, cảm thấy có chút quen thuộc, liền lần nữa nhìn qua.

Vốn chỉ là một làn sóng lướt qua, giây tiếp theo, ánh mắt cô ngừng lại, Giang Điềm cứng đơ tại chỗ, tầm mắt rốt cuộc không rời đi.
Buổi đêm tĩnh lặng, tuyết rơi ngày càng dày, đèn đường hai bên, những bông tuyết bay giữa không trung phản chiếu tia sáng, đong đưa mà rơi xuống, không biết vì sao lại tăng thêm mùi cô độc, trái tim Giang Điềm như nóng lên.
Giang Điềm vẫn đứng im tại chỗ, Lục Minh Chu cũng đặt vali xuống, cười giang vòng tay về phía Giang Điềm.
Giang Điềm chưa bao giờ trải qua giây phút như này, cô không biết nên khóc hay nên cười, thậm chí nói rõ là cảm giác gì.

Nhưng cô biết rõ, giờ khắc này, cô là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.

Bất kể nhiều năm trôi qua, cô có thành công trong sự nghiệp, hay con đàn cháu đống, nhưng mỗi khi nhờ tới đêm rạng sáng tuyết rơi sau buổi thi đấu thất vọng kia, bất kể cô đạt đến độ tuổi nào đi chăng nữa, vẫn sẽ nước mắt lưng tròng, tuổi trẻ bồng bột bỗng nhiên trở thành khắc cốt ghi tâm.
Rốt cuộc Giang Điềm vẫn không cố được, nước mắt liên tục rơi xuống, cô chạy như bay về phía Lục Minh Chu.

Đáy mắt Lục Minh Chu tràn ngập ý cười, anh nóng lòng ôm Giang Điềm vào trong ngực, cánh tay siết chặt, ôm cô gái đang phi tới.
Giang Điềm ngửa đầu nhìn anh, Lục Minh Chu cúi đầu hôn chóp mũi đỏ ửng vì lạnh của Giang Điềm, lại dùng gò má lau nước mắt trên mặt cô, anh đau lòng, “Sao lại khóc?”
Giang Điềm nhón chân, ôm chặt thắt lưng Lục Minh Chu, cũng hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Lục Minh Chu thấy tai Giang Điềm cũng đỏ, anh vừa cởi khăn quàng trên cổ xuống vừa cười nói: “Nghe nói có người nhớ anh, anh liền tới đây xem xem.”
Hốc mắt Giang Điềm cay cay, thấy Lục Minh Chu nhìn xuống, ánh mắt thật sâu, cô liền hỏi một loạt, “Sao anh không nghe điện thoại của em? Đến từ bao giờ? Sao không vào khách sạn? Có mệt không? Anh đói không?”
Lục Minh Chu nghe mà hơi bật cười, anh quấn từng vòng khăn quàng cho Giang Điềm, rồi chỉnh cổ áo khoác thay cô gái, anh ôm lấy má Giang Điềm, dịu dàng trả lời: “Trên máy bay không nghe điện được, anh cũng vừa mới đến, không mệt không đói, chỉ là…”
Lục Minh Chu dừng lại, Giang Điềm nhìn anh đầy quan tâm, “Có phải khó chịu chỗ nào không?”
Lục Minh Chu vẫn cười, ngón tay trìu mến lau đi nước mắt trên khuôn mặt Giang Điềm, thì thầm bên khóe miệng cô, “Không khó chịu, chỉ là anh cũng rất nhớ em.”
Tai Giang Điềm nóng lên, cô ghé lại gần Lục Minh Chu, chu môi về phía anh, Lục Minh Chu ngạc nhiên phản ứng chậm nữa nhịp, Giang Điềm đành phải đỏ mặt mời mọc, “Không hôn chút sao?”
Lục Minh Chu có chút bất ngờ, Giang Điềm rất ít khi chủ động, đặc biệt là khi đang ngoài đường.

Anh buồn cười, có cầu cũng không được, liền cúi đầu hôn cô, hôn nhẹ lên môi cô.
Nhưng rốt cuộc là ở ngoài đường, thời tiết cũng lạnh, Lục Minh Chu tuy không muốn vẫn phải nhanh chóng buông cô ra.


Anh sờ đôi tay lạnh lẽo của Giang Điềm, “Chúng ta vào trước đã.”
Nhưng Giang Điềm lại ôm eo anh không chịu buông tay, Lục Minh Chu đành vỗ vỗ mu bàn tay nhắc cô.

Giang Điềm ăn vạ anh, chơi xấu lẩm bẩm: “Đi không nổi nữa, anh ôm em đi.”
Giang Điềm hiếm khi làm nũng, Lục Minh Chu không còn cách nào khác, anh vẫn cười: “Cõng em được không?” Anh cúi đầu nhìn hành lý dưới chân, nói đùa: “Chứ không anh lại không có quần áo mặc, đến lúc đó em lại kêu anh giở trò lưu manh.”
Giang Điềm cười vì thực hiện được ý đồ, cô buông Lục Minh Chu ra, đi đến phía sau anh.

Lục Minh Chu phối hợp cúi người xuống, Giang Điềm thành công nhảy lên lưng Lục Minh Chu, cánh tay cô ôm chặt cổ anh, vùi đầu vào vai anh.

Tay trái Lục Minh Chu ôm lấy mông Giang Điềm, tay phải kéo hành lý đi về phía khách sạn.
Mới đầu Giang Điền rất thành thật, ngoan ngoãn ghé trên vai Lục Minh Chu không nói một lời, nhưng đến lúc ra khỏi thang máy, Giang Điềm liền bắt đầu hôn yết hầu anh.

Lục Minh Chu muốn mở cửa phòng, Giang Điền lại tiến đến bên môi anh, Lục Minh Chu bị động tác nhỏ ma mãnh của cô làm thở dài, vất vả mãi mới mở được cửa.

Anh đẩy hành lý vào trong góc tường, cởi giày cho Giang Điềm.

Nhưng Giang Điềm lại ngoài người về phía trước, chủ động hôn anh.
Lục Minh Chu sợ Giang Điềm ngã xuống, vội vàng ngừng động tác, anh nâng mông Giang Điềm ôm người trong lòng ổn định.

Giang Điềm vẫn hôn anh, Lục Minh Chu không thể nào không bị ảnh hưởng.

Đáy mắt anh biến đổi, xoay người ép Giang Điềm lên cánh cửa, tay ôm lấy gáy cô, cúi đầu dùng sức hôn cô, cọ xát nghiền chuyển, liên tục quấn quít.
Giang Điềm lại càng chủ động hơn so với anh, tay trái muốn cởi áo khoác trên người anh, tay phải đã vội vội vàng vàng với đến dây thắt lưng của anh, nhiệt tình thăm dò xuống dưới.

Lục Minh Chu bị trêu chọc bỗng nhiên giật mình một cái, anh cố gắng bình tĩnh lại.

Anh buông Giang Điềm ra, cũng ngăn động tác của cô.

Lục Minh Chu bình ổn lại hô hấp, anh ép chính mình ổn định tâm tư, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Anh thật sự lo lắng, thái độ Giang Điềm khác thường, biểu hiện của đêm nay đặc biệt rõ ràng.

Từ trước đến nay trong chuyện thân mật luôn là anh chủ động, Giang Điềm cùng lắm là phối hợp, thậm chí còn thẹn thùng ít nhiều.

Sự nhiệt tình vừa rồi, trái lại làm anh băn khoăn.
Bởi vì một phen dây dưa vừa rồi, gương mặt Giang Điềm đỏ lên, cô mê man nhìn Lục Minh Chu, hỏi không chắc chắn: “Điều anh nói lần trước còn giữ lời không?”
Lục Minh Chu không theo kịp suy nghĩ của Giang Điềm, anh còn chưa kịp nói gì, Giang Điềm lại nhỏ giọng gọi anh, “Ông Lục ——”
Lục Minh Chu nghe thấy thì hơi nhíu mày, trước nay Giang Điềm đều gọi cả họ tên anh, lúc nói đùa sẽ cố tình gọi anh Lục tổng, chỉ có khi tâm trạng đặc biệt tốt, mới có thể thân mật gọi anh một tiếng anh yêu.
Nhưng tiếng “Ông Lục” này thật sự làm Lục Minh Chu không thể yên tâm nổi, anh lo lắng nhìn Giang Điềm, Giang Điềm lại đột nhiên cười với anh, đôi mắt cong cong thành vòng trăng, nhẹ nhàng nói: “Anh có thiếu phu nhân không?”
Giọng nói vừa thốt ra, đến lượt Lục Minh Chu đơ người.
Giang Điềm ngoan ngoãn chống cằm về phía anh, lắc lư đầu trái phải, khóe miệng không nhịn được nở nụ cười ngọt ngào, “Anh thấy em thế nào?”
Lục Minh Chu không thể tin được mà nhìn Giang Điềm, ban đầu anh căng thẳng, lo quá thành mê man, chợt lại vui sướng tột độ vì diễn biến, anh kích động đến run giọng: “Giang Điềm… Em… Có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ đó.” Giang Điềm cười hạnh phúc, khát khao nói: “Em, Giang Điềm, muốn làm vợ của Lục Minh Chu, muốn ở bên anh ấy, mãi ở bên anh ấy, muốn làm mẹ của con anh ấy, làm bà của cháu anh ấy, muốn mỗi ngày đều ở cạnh anh ấy, muốn anh ấy không bị mất ngủ, uống ít rượu, muốn anh ấy vui vẻ mỗi ngày, muốn anh ấy luôn khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi…”
Giang Điềm không biết tại sao, rõ ràng là nói lời ngọt ngào, nhưng cô lại nói đến không kim lòng được, lát sau thế nhưng nước mắt lại rơi xuống.
Lục Minh Chu cũng không khá hơn là bao, mắt đỏ hoe ngây ngốc nhìn cô.

Anh từng này tuổi rồi, tự nhận là đã trải qua không ít sóng giá, nhưng chưa từng gặp chuyện gì khiến anh kích động không biết phải làm sao như này, hạnh phúc muốn khóc.
Anh im lặng lúc lâu, lâu đến mức Giang Điểm trở nên không chắc chắn, Lục Minh Chu mới nghẹn ngào nói: “Bà Lục, anh yêu em.”

Bình Luận (0)
Comment