Đừng Ép Tôi Phải Kết Hôn!

Chương 3



"Đại thẩm?"

Diệp Tiểu Yêu mơ hồ ngẩng đầu, dường như không cách nào liên hệ được cách xưng hô đó với mình, cho nên cô mặc kệ câu nói kế tiếp của người đàn ông đó, có chút mờ mịt nhìn lên mặt của người đàn ông cao lớn đó. Cô năm nay chỉ 26 tuổi, được rồi, sinh nhật 27 tuổi hai tháng nữa mới tới, đại thẩm là đang gọi mình sao?

Người đàn ông đó tóc ngắn, bộ dáng nhanh nhẹn, kính mát che hơn nửa khuôn mặt, nhưng lộ bên ngoài là làn da màu vàng nhạt, đường nét khuôn mặt sắc bén, làm cho người khác có cảm giác tương đối cương ngạnh. Sóng mũi cao kiêu ngạo, vẻ cáu gắt, không nhẫn nại hiện rõ trên bờ môi mỏng, trên người khoác chiếc áo gió màu đen nhung, lúc nào cũng toả ra một khí chất tôn quý, bá đạo. Phần tóc mái trên trán của hắn bởi vì cúi xuống mà phủ lên trên kính râm, làm cho khí chất thâm thuý, lạnh lùng tăng thêm mấy phần mùi vị thanh xuân, tuy là như vậy, so với mấy đàn ông đủ dạng trên tạp chí thì thú vị hơn nhiều.


Quan Quý Sâm nhà Diệp Tiểu Yêu cũng là một soái ca chân chính, ở trong trường đại học là nhân vật cấp "giáo thảo(1)", đối với soái ca, cô đã có sức miễn dịch. Nhưng mà cái chàng trai vừa rồi mới gọi mình là gì nhỉ?

(1) ý chỉ hotboy, học giỏi trong trường

Diệp Tiểu Yêu trừng mắt nhìn, lại thấy soái ca này không nhịn được, kêu lên: "Đại thẩm, cô có nghe lời của tôi vừa nói không? Làm phiền nhường đường một chút, chặn đường không ít người phía sau rồi."

Diệp Tiểu Yêu vô thức lui về phía sau nhìn, quả nhiên thấy có rất nhiều người trên lối đi, lúc này cô mới phản ứng được, hoảng sợ, vội vàng đứng dậy cho người đàn ông này đi vào, lập tức ngồi xuống.

Chờ đã, Diệp Tiểu Yêu luống cuống tay chân lấy ra một cái gương trang điểm, mở ra nhìn một cái, trong gương hiện lên khuôn mặt vàng khè tiều tuỵ. Bởi vì lo lắng việc vi phạm hợp đồng, buồn bực ngủ không ngon mấy đêm liền, viền mắt phía dưới đều là vành đen, cho dù có gọng kiếng cũng không giấu được.


Cô gỡ mắt kính xuống, phát hiẹn mặt mình có chút sưng phù, da hiện lên cả những đường vân nhỏ, tóc rối tung, môi trắng bệch, mặc bộ đồ màu xám trên người, người phụ nữ già nua trước mắt là cô sao?

Nội tâm phụ nữ bên trong của Diệp Tiểu Yêu bị đả kích, gương trang điểm rơi vào trong ví da, những tin nhắn ảnh đó không làm cô rối loạn, một tiếng "đại thẩm" này tựa như giọt nước tràn ly, khiến cô sụp đổ.

Đây chính là lý do vì sao cô ta gửi cho cô đồ dùng người lớn đó sao? Cô vùi đầu ôm túi, khóc bù lu bù loa...

Lục Ly sau khi cài đai an toàn xong, nghe thấy tiếng khóc dồn nén liền quay đâu, nhìn thấy vị đại thẩm kia đang vùi đầu khóc, hắn nhíu mày, người phụ nữ này có vấn đề về đầu óc sao? Không thể hiểu được khóc cái gì nữa?

Lục Ly trong nháy mắt rất muốn đứng dậy đổi chỗ ngồi, không muốn cùng người phụ nữ thần kinh này ngồi cùng một chỗ, nhưng ngẩng đầu thấy tiếp viên hàng không yêu cầu tất cả hàng khách ngồi xuống, máy bay chuẩn bị cất cánh. Hắn hậm hực bỏ qua, kéo áo khoác lên, duỗi chân ra, chỉnh vị trí ngồi thoải mái rồi hai mắt nhắm nghiền.

Máy bay bay mười mấy tiếng, Lục Ly vẫn luôn ngủ, hắn không ăn chút gì, cũng không chú ý đại thẩm bên cạnh đã ăn uống gì chưa, chỉ biết khi hắn muốn đứng dậy đi vào phòng rửa tay, vị đại thẩm không chờ hắn lên tiếng đã thức thời đứng dậy nhường chỗ cho hắn.


Khi Lục Ly trở về từ nhà vệ sinh, vị đại thẩm lại im lặng đứng dậy nhường chỗ cho hắn đi vào, việc khóc thút thít chẳng biết tại sao kia cũng không xảy ra nữa, Lục Ly cũng không còn để trong lòng, ngủ đủ rồi liền muốn uống cafe, đeo tai nghe nghe nhạc.

Tiếp viên hàng không đưa ly cafe đến, vị đại thẩm bên cạnh mở miệng muốn 1 ly whisky, giọng nói khàn khàn xuyên thấu tai nghe điện thoại, phá huỷ tiếng đàn violon thuần mỹ, Lục Ly nhịn không được nhíu mày, cho vị đại thẩm lôi thôi này thêm một biệt danh ngoài bệnh tâm thần là - sâu rượu(1)!

(1) kẻ nghiện rượu.




Bình Luận (0)
Comment