Đừng Ép Tôi Phải Kết Hôn!

Chương 31



"Thì ra anh thích thể loại này!" Diệp Tiểu Yêu không cam lòng, không muốn đi theo Lục Ly vào nhà hàng, ở phía sau thấp giọng giễu cợt, có chút không quen được với cách ăn mặc giả vờ ngây thơ trên người này.

Tuy là cuối cùng nhà thiết kế lựa cho cô một áo sơ mi tơ lụa tay dài, lại thay đổi quần dài nhưng cái trang phục ngây thơ này thật sự không phải là phong cách của cô, khiến cho cô cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên.

"Cô đã oán giận cả nửa ngày, Diệp đại thẩm, lẽ nào ly hôn quá sớm khiến cô rơi vào thời kỳ mãn kinh rồi?" Lục Ly nói những lời ác độc, trực tiếp bước vào trong nhà hàng.


Diệp Tiểu Yêu liếc mắt, gọi mình là đại thẩm còn tìm mình giả làm bạn gái, đầu óc có vấn đề là anh đó!

Cô kỳ quái đi theo vào nhà hàng, nhìn thấy Lục Ly đi tới một bàn lớn, ở đó có rất nhiều cô gái. Diệp Tiểu Yêu thoáng sợ, liền trốn bên cạnh một cái cây, sợ mình nhìn nhầm, cô lại dụi dụi đôi mắt, nhìn lần nữa, người đang quay mặt về hướng mình với nụ cười khả ái bên cạnh bàn không phải là em gái của Quan Quý Sâm - Quan Quý Hi sao?

Người phụ nữ bên cạnh là mẹ chồng của cô - Chu Uyển Như!

Thảm rồi thảm rồi! Tên vua lừa đảo này muốn coi mắt Quan Quý Hi sao?

Diệp Tiểu Yêu không để ý nữa, thừa dịp Lục Ly còn chưa xoay người lại, cô liền chạy một mạch ra ngoài. Thiếu nhân tình của hắn thì cứ để thiếu! Chuyện này cô không thể giúp được!

Cô cũng không biết cô sợ cái gì, chạy từng bước nhỏ chuồn ra đại sảnh, sợ Lục Ly đuổi theo nên liền núp cạnh bụi hoa ở khách sạn. Quả nhiên, một lúc sau Lục Ly tức giận đuổi theo, đứng ở cửa cắn răng nghiến lợi không biết mắng cái gì.

Diệp Tiểu Yêu ngay cả thở mạnh cũng không dám, nếu như bị cái tên đàn ông xấu tính này bắt được, nhất định sẽ không có kết cục tốt.


Một lúc sau có một cô gái xinh đẹp đi theo ra kéo Lục Ly vào, Diệp Tiểu Yêu nhìn hắn hắn đi rồi mới đứng dậy bước ra, nhưng không biết quần áo bị mắc vào đâu, cô kéo ra, y phục liền bị rách , cô trượt chân sắp ngã xuống đất.

"Cẩn thận!" Có người xông tới ôm lấy cô.

Diệp Tiểu Yêu ổn định thân thể, nhìn thấy người đang ôm mình là một người đàn ông rất đẹp trai, anh ta đeo một cặp kính không vành, đôi mắt đen dưới cặp mày lưỡi mác rất có hồn, mũi cao thẳng, độ dày môi vừa phải, khoé môi có hơi vểnh lên nhìn qua rất thân thiện.

Hắn ôm cô, trên y phục có mùi nước cạo râu Cổ Long làm cho Diệp Tiểu Yêu có chút thất thần, mùi này cùng hiệu với Quan Quý Sâm hay dùng.

Mùi này khiến cô gợi lên rất nhiều ký ức, trong nháy mắt, cô cảm giác giống như quay về trong lòng Quan Quý Sâm...

"Tiểu thư, cô không sao chứ?" Người đàn ông dìu cô đứng ngay ngắn, quan tâm hỏi thăm,


Giọng nói dịu dàng tuyệt nhiên khác với Quan Quý Sâm làm cho Diệp Tiểu Yêu tỉnh táo lại, hoảng sợ, vội vàng lắc đầu: "Không có gì... Cám ơn!"

"Đừng khách khí!" Người đàn ông cười nhạt, xoay người nhặt điện thoại đã chia năm xẻ bảy nằm trên đất, Diệp Tiểu Yêu mới phản ứng được, người này vừa rồi đang gọi điện thoại, có lẽ là do nhìn thấy mình té, vội vàng tới đỡ nên làm rớt điện thoại.

Cô lật đật nhặt lên giúp, nhìn thấy màn hình nát bét, có chút bất an nói: "Xin lỗi, hại anh làm rớt điện thoại rồi!"

"Haha, không sao, cũng đúng lúc cần đổi!" Anh ta cười rộng lượng, đôi mắt nhìn thấy vết thương trên tay cô, quan tâm hỏi: "Cô thật sự không sao chứ? Tôi thấy tay cô bị thương rồi?"




Bình Luận (0)
Comment