Đừng Ép Tôi Phải Kết Hôn!

Chương 37



Mặc cho Diệp Tiểu Yêu khuyên can mãi, Trương tiên sinh vẫn vô tình đuổi Diệp Tiểu Yêu đi, cô kéo hành lý ôm Hành Thái đứng ở ven đường, không nhà để về, lạnh lẽo dậy sóng trong lòng hoà tan với lửa giận.

Quan gia lấn hiếp người quá đáng, nếu cô còn nhẫn nhịn, thì cô không phải là Diệp Tiểu Yêu.

Nghĩ vậy, Diệp Tiểu Yêu đặt Hành Thái xuống, ngồi xuống ven đường lật hành lý ra, cô nhớ kỹ hôm đó Thường Thao đưa cho cô một tờ danh thiếp, cô kẹp ở giữa máy tính xách tay.


Quan gia bất nhân cũng đừng trách cô bất nghĩa!

Tìm được danh thiếp, Diệp Tiểu Yêu không cho phép cô có cơ hội cân nhắc lại liền gọi đi, Thường Thao nhận điện thoại, cô nói một hơi: "Thường tiên sinh, tôi là Diệp Tiểu Yêu, tôi suy nghĩ kỹ rồi, đề nghị của các người tôi đồng ý, nếu như còn hiệu lực, xin hãy tới đón tôi! Chúng tôi gặp mặt nói chuyện!"

Thường Thao sửng sốt một chút, mới kịp phản ứng, bĩnh tĩnh nói: "Diệp tiểu thư chờ chút, tôi liên lạc với chủ tịch rồi nói!"

Cúp điện thoại, Diệp Tiểu Yêu vùi khuôn mặt vào tay, hít một hơi thật sâu, môi chạm vào vết thương trong lòng bàn tay, cô nhắc nhở chính mình, Diệp Tiểu Yêu, vì để không bị họ giẫm dưới chân khi dễ, cô phải cường đại hơn!

Thường Thao không gọi điện tới mà tự mình lái xe đến đón Diệp Tiểu Yêu, hắn cũng không hỏi Diệp Tiểu Yêu kéo hành lý làm gì, sau khi cất hành lý của cô vào cóp sau, giúp cô kéo cửa xe ra: "Diệp tiểu thư, mời!"

Diệp Tiểu Yêu gật đầu, ôm Hành Thái lên xe.


Xe không đến Lục thị mà lái đến một tiệm trà vắng vẻ, Thường Thao dẫn cô đi vào một nhã gian, Lục Vĩ Lương một thân đồ Hán phục, đang ngồi uống trà.

Thấy Diệp Tiểu Yêu đến, hắn cũng không đứng dậy bắt chuyện, lạnh nhạt ngẩng đầu nhìn, ý bảo Diệp Tiểu Yêu ngồi xuống đối diện.

Diệp Tiểu Yêu nghĩ đến ngày đó mình vô lễ đuổi người ta ra ngoài, cũng không thể yêu cầu người ta lễ phép với mình, đặt Hành Thái ở bên chân rồi ngồi xuống, nói: "Lục tiên sinh, xin hỏi ngài cần tôi đến Lục thị làm gì? Tôi xin nói trước, việc phi pháp tôi sẽ không làm, trừ cái đó ra thì chức vụ gì tôi cũng chấp nhận!"

Lục Vĩ Lương nở nụ cười, lên tiếng nói: "Diệp tiểu thư rất sảng khoái, tôi đây sẽ không vòng vo với cô. Nói thẳng! Tôi mời cô cũng không phải để cô phản bội Hồng Tường, cũng không bắt cô đưa ra tài liệu nội bộ gì. Diệp tiểu thư làm đối thủ với Lục thị đã mấy năm, chắc cũng biết Lục thị chúng tôi không dựa vào mấy trò âm mưu quỷ kế để có quy mô như bây giờ. Cháu gái Lục Lộ của tôi quen biết Diệp tiểu thư! Năng lực của con bé hữu mục cộng đổ(1), nếu như không phải con bé đột nhiên không làm, tôi cũng không cần gấp gáp tìm người!"

(1) rõ như ban ngày

Hắn thở dài, đứng dậy rót cho Diệp Tiểu Yêu chén trà, mới chậm rãi nói: "Tôi mời Diệp tiểu thư chỉ có một mục đích, chính là muốn mời Diệp tiểu thư làm trợ lý cho cháu của tôi Lục Ly, hỗ trợ nó ngồi lên vị trí tổng tài Lục thị. Tôi đối với cô chỉ có một yêu cầu, bất kể đấu tranh nội bộ thế nào, cũng chỉ trung thành với Lục Ly, cô có thể làm được không?"


Làm trợ lý cho tên vua lừa đảo kia?

Diệp Tiểu Yêu lại càng hoảng sợ, cô căn bản không phải đối thủ của hắn, hắn có thể nghe mình sao?

"Haha... Lục tiên sinh... Tôi... tôi không khéo nghe nói đến chuyện của Lục thiếu, tính tình cậu ấy không tốt như vậy, tôi có thể giúp cậu ấy sao? Vậy nếu tôi chọc tới cậu ấy thì làm sao? Tôi... Tôi sợ cậu ấy sẽ đánh người!"




Bình Luận (0)
Comment