Đừng Ép Tôi Phải Kết Hôn!

Chương 93



Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânBên ngoài đại sảnh có người đi qua đi lại, Chung Chử cũng không để ý, nửa ôm nửa kéo cô đi vào thang máy, đến cửa thang máy, cửa vừa mở ra, một người đi ra, nhìn thấy hai người ôm nhau liền ngây ngẩn cả người.

Diệp Tiểu Yêu giãy dụa ngẩng đầu nhìn lên, rõ ràng là Lục Ly, nhất thời sợ đến trắng cả mặt.

"Đi ra, đứng chắn đường làm gì?" Chung Chử không vui quát.

Lục Ly xiết chặt quyền, nhấc tay đấm vào mặt hắn, Chung Chử bị đánh đến choáng váng đầu óc, sửng sốt một chút mới phản ứng kịp, buông Diệp Tiểu Yêu ra, nhấc chân đá mạnh về phía Lục Ly.

Lục Ly mặt lạnh xuống, giành trước một cước đá vào bụng của hắn, Chung Chử lảo đảo lui mấy bước liền ngã xuống đất, bảo vệ trong quán nghe thấy liền chạy tới.

Diệp Tiểu Yêu lại càng hoảng sợ, thấy Lục Ly còn muốn đánh, hoảng sợ bước lên kéo hắn lại nói: "Đừng đánh... Đừng đánh..."

Lục Ly buông tay, hung ác trợn mắt nhìn cô, quay lại nắm lấy cổ tay của cô kéo ra ngoài. Diệp Tiểu Yêu bị hắn kéo mạnh đi, chỉ có thể nhanh bước chân đuổi theo hắn.

Lục Ly kéo cô đến bên cạnh xe, mở cửa xe, đẩy cô vào, Diệp Tiểu Yêu đầu gối đụng phải cửa xe, đau đến trào nước mắt, còn chưa kịp phản ứng, Lục Ly đã đóng cửa lại, ngồi vào ghế tài xế.

Bầu không khí trong xe bỗng thấp xuống, giống như một quả lựu đạn đang đợi lúc bùng nổ, Lục Ly lạnh mặt, lái xe thẳng về nhà.

Diệp Tiểu Yêu cũng không nói chuyện, mượn cơ hội chỉnh lý lại suy nghĩ của mình, e rằng đây là cơ hội tốt để có thể chia tay với Lục Ly...

Đậu xe ở dưới lầu, Lục Ly tắt máy, nghiêm mặt nói một cách lạnh lùng: "Giải thích!"

Diệp Tiểu Yêu đã điều chỉnh xong tâm tình, lạnh nhạt nói: "Giải thích cái gì? Giống như anh thấy đấy, tôi không chỉ có mình anh là bạn trai! Anh không chịu nổi có thể chia tay!"

Lục Ly nhất thời nổi nóng, quát: "Diệp Tiểu Yêu, em đừng có quá đáng!"

Diệp Tiểu Yêu nở nụ cười, nghiêng đầu nói: "Có gì mà quá đáng? Mọi người đều là tôi tình anh nguyện, có cảm giác thì ở cạnh nhau, không có cảm giác thì rời, Lục thiếu , tôi bây giờ không còn cảm giác với anh, không chia tay chẳng lẽ còn muốn dây dưa tiếp sao? Đúng rồi, nếu như anh không ở đó, có lẽ chúng ta vẫn còn có thể tiếp tục chơi tiếp!"

Cô sát lại gần hắn, hôn lên mặt hắn.

Lục Ly dùng tay đẩy cô ra, quát: "Anh cho em một cơ hội giải thích, nói, người kia là ai?"

Diệp Tiểu Yêu mất hứng mà ngồi dựa vào ghế, lạnh nhạt nói: "Đối tượng mà bạn tôi giới thiệu cho tôi hẹn hò, nhìn thấy thích hợp nên cùng chơi đùa. Nói cho rõ rồi, Lục thiếu cũng không còn hứng thú gì, tôi đi ngủ đây!"

Cô đẩy cửa xe bước xuống, Lục Ly nhảy xuống xe, xông tới kéo cô lại, ép vào trên xe, tức giận đến đỏ mắt, hắn xiết chặt cầm của cô: "Diệp Tiểu Yêu, đừng khiêu khích sự kiên nhẫn của anh. Em dám nói lần nữa là em chỉ vui đùa với anh một chút?"

Diệp Tiểu Yêu ngửa đầu nhìn hắn, nhếch môi cười: "Lục thiếu tức giận làm gì? Ngay từ đầu chúng ta không phải đã nói chỉ cần quá trình, không cần kết quả sao? Nếu sớm muộn cũng sẽ chia tay, anh cần gì phải làm ra vẻ như thế! Hay là tôi nói chia tay trước nên làm tổn thương lòng tự ái của anh? Nếu không thì anh cứ nói đi! Tôi thấy không sao cả!"

"Diệp Tiểu Yêu..." Lục Ly đấm mạnh lên xe chỗ ngay bên cạnh cô, rầm một tiếng làm cô giật mình, cô cố gắng tự trấn định mình, mà nhìn hắn.

Lục Ly nhìn chằm chằm cô, hai người nhìn nhau, không ai chịu tỏ ra yếu kém cả.


Hồi lâu, Diệp Tiểu Yêu không chịu đựng nổi nữa rồi, sợ mình không nhịn được mà rơi nước mắt, đưa tay đẩy hắn ra nói: "Muốn đánh nhau thì ra tay đi! Nếu như cái này có thể khiến anh dễ chịu một chút... Còn không đánh thì để yên cho tôi đi ngủ..."

Lục Ly lui về sau hai bước, quát: "Đánh cô tôi còn ngại làm bẩn tay tôi... Cút... Diệp Tiểu Yêu, đừng để tôi thấy cô lần nào nữa!"

Diệp Tiểu Yêu gật đầu, kiềm sự chua xót trong lòng lại nói: "Tôi sẽ làm như anh muốn!"

Cô đi về phía trước mấy bước, nhớ tới quà của hắn, liền lấy trong túi ra nói: "Lục thiếu, mua quà cho anh, có chút mộc mạc, cũng coi như cám ơn anh mấy ngày nay đã phối hợp! Đương nhiên, nếu anh không thích thì ném đi!

Cô đem hộp để xuống đất, rồi đi thẳng vào toà nhà.

Lục Ly nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, lại nhìn cái hộp trên mặt đất, mặt nhăn nhó bước lên xe, ngồi trên xe hút thuốc, đến khi hết 2 điếu mới buồn bực bước xuống, nhặt cái hộp lên ném ra phía sau xe.

Đám Khương Lập Nguyên vẫn còn ở KTV, thấy Lục Ly quay lại liền cười ầm lên.

Khương Lập Nguyên khoác vai hắn nói: "Đông Tử, không đi chơi với Diệp đại thẩm sao? Sao lại quay lại?"

"Đừng nhắc về người phụ nữ đó với tôi! Tôi đến để uống rượu!" Lục Ly mất hứng đẩy hắn ra , cầm rượu lên uống cạn.

Uông Vĩ Lan có chút hơi kích động, cãi nhau rồi sao? Hứa gia có hành động rồi? Cô giả vờ không biết, cũng không khuyên Lục Ly, cứ nhìn hắn uống.

Lục Ly liên tiếp uống mấy ly, Trương Di Thành cảm thấy không đúng, liền kiềm tay hắn lại: "Uông rượu cũng không nên uống như thế, tới đây, hát đi!"

Hắn cầm micro nhét vào tay Lục Ly, Lục Ly liền vứt sang một bên, buồn bực nói: "Không hát, uống rượu!"

Một mình hắn uống hết bình rượu, ngại rót ly quá lâu, cầm nguyên bình đưa lên miệng uống, những người khác cũng không dám khuyên nữa, liền để cho hắn uống say.

Chơi đến hơn 2 giờ, Tạ Dụ Dương mới khuyên mọi người tan cuộc, mọi người nhìn về phía Lục Ly uống say bất tỉnh nhân sự ở kia rồi lại nhìn nhau.

Khương Lập Nguyên kéo Hoàng Quyên nói: "Các cậu tiễn cậu ấy đi! Chúng tôi đi trước!"

Trương Di Thành cười nói: "Nếu không thì để tôi với Vĩ Lan đưa về cho! Dụ Dương, cậu giúp tôi đưa cậu ấy lên xe đi!"

"Được!" Tạ Dụ Dương giúp đỡ, cùng Trương Di Thành đỡ Lục Ly lên xe rồi về trước.

Trương Di Thành cùng Uông Vĩ Lan đưa Lục Ly về nhà, thả lên giường, Trương Di Thành gãi gãi đầu nói: "Vĩ Lan, em về trước đi, tôi coi chừng cậu ấy là được rồi!"

Uông Vĩ Lan suy nghĩ một chút nói: "Đã trễ thế này rồi, giờ cũng không đón được xe, vậy để em ngủ ở phòng khách, anh ngủ cùng với anh ấy đi!"

Trương Di Thành cũng hiểu giờ để Uông Vĩ Lan về một mình cũng không tốt liền gật đầu, đi tắm rồi nằm lên giường với Lục Ly.

Người này nửa tỉnh nửa mê, mơ hồ có người đang nằm bên cạnh mình, liền vươn tay ôm hắn, đau khổ nói: "Diệp Diệp, anh khó chịu, cho anh ít nước!"

Trương Di Thành không còn cách nào hơn là đẩy hắn ra, đứng dậy rót nước cho hắn, Uông Vĩ Lan còn đang ngồi trong phòng khách, thấy hắn ra liền nhíu mày hỏi: "Làm sao vậy?"

"Cậu ta muốn uống nước!" Trương Di Thành cười khổ, Uông Vĩ Lan nhanh chóng đúng dậy nói: "Để em đi rót nước cho anh ấy!"

Cô vào bếp tìm pha chút nước mật ong rồi bưng ra, thấy Trương Di Thành đang hút thuốc ở ban công liền trực tiếp đi thẳng vào phòng ngủ, Lục Ly nằm ngửa, cô đi tới giúp nâng đầu hắn dậy, ôn nhu nói: "Đông, nước đây!"

Lục Ly híp mắt, liền kéo tay cô xuống, ôm lấy cô, giọng khàn kkàn: "Dung Dung... Sao lại đối với anh như vậy?"

Thân thể Uông Vĩ Lan cứng đờ, một lúc sau mới tỉnh táo lại, duỗi tay khẽ vuốt nhẹ đầu hắn nói: "Khó chịu thì ngủ đi! Tỉnh dậy sẽ không sao hết!"

Lục Ly dịu dịu vào hõm vai cô, "ừ" một tiếng rồi không nói gì nữa.

Uông Vĩ Lan lẳng lặng dựa vào hắn, Trương Di Thành hút thuốc xong quay lại, cô nghe được tiếng bước chân liền giả bộ ngủ, cảm giác Trương Di Thành đứng ở cửa nhìn một chút, sau đó đóng cửa lại đi ra ngoài.

Uông Vĩ Lan mừng thầm, đắp chăn cho Lục Ly, dựa vào hắn ngủ.

Ngày hôm sau, Uông Vĩ Lan tỉnh dậy trước, thấy Trương Di Thành đã rời giường, cô hào phóng nói:"Trương Di Thành, anh có việc cứ đi trước đi! Lát nữa em sẽ tự gọi xe!"

"Được!" Trương Di Thành nhìn cô một chút, muốn nói lại thôi, suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy không nên nói vào nên ra về.

Uông Vĩ Lan thấy hắn đi, liền tìm một cái túi, lặng lẽ chạy xuống lầu, ở dưới lầu đứng chờ. Qua một hồi lâu, thấy Diệp Tiểu Yêu từ trong thang máy đi ra, cô liền giả vờ đang vội vội vàng vàng đi tới, mỉm cười chột dạ nhìn Diệp Tiểu Yêu, tự giễu nói: "Đông Tử hôm qua uống nhiều quá, tôi ra ngoài mua đồ ăn sáng, Diệp Tiểu Yêu ăn chưa? Có muốn cùng dùng hay không?"

Diệp Tiểu Yêu nhìn thấy tóc cô ta còn xoã dài, trong bụng liền hiểu rõ, cười nhàn nhạt nói: "Tôi ăn rồi, hai người từ từ dùng đi! Tôi còn phải đến công ty, đi trước đây!"

Xe của cô hôm qua để ở công ty, sáng nay phải đón xe đến Lục thị, vừa vào liền sắp xếp công việc của mình, thuận tiện gõ một đơn từ chức, nếu Lục Ly đã nói không muốn gặp cô, cô ở đây cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Thư từ chức đã viết xong, cô lại ngồi thêm một hồi, không thấy Lục Ly đến, liền đứng dậy tìm Lục Vĩ Lương. Cô là do ông mời tới, thư từ chức vẫn nên đưa cho ông ấy thì tốt hơn!

Đi tới cửa cầu thang, cô nhấn nút, một lúc sau thang máy mở ra, Lục Ly đang ở trong đó.

Diệp Tiểu Yêu sửng sốt một chút, theo bản năng đứng sang một bên, cúi đầu xuống.

Lục Ly đứng yên, ngoài thang máy có còn hai nhân viên đứng ngẩn người, cũng không ai dám thúc dục, cửa thang máy nhanh chóng khép lại, Lục Ly lại duỗi tay ra đè chặt cửa, bước đi. Hai nhân viên đi vào, Diệp Tiểu Yêu cũng theo vào, liền bị Lục Ly một tay kéo lại.

"Cô muốn làm gì? Cầm gì trên tay?" Lục Ly không khách khí đoạt lấy lá đơn trên tay cô, nhìn hai lần, liền kéo tay cô đi, nói: "Đến phòng làm việc của tôi, tôi có chuyện muốn nói!"

Diệp Tiểu Yêu bất đắc dĩ, không thể làm gì hơn là đi theo hắn vào phòng làm việc, Cố An Dịch thấy thế liền nhíu mày, hai người này làm sao vậy hả?

Vào phòng làm việc, Lục Ly đóng cửa cái rầm rồi nói: "Cô làm vậy là có ý gì? Cãi nhau một cái liền lấy đơn từ chức ra uy hiếp tôi?"


Diệp Tiểu Yêu cười một tiếng nói: "Tôi không uy hiếp anh! Không phải Lục thiếu nói về sau không muốn gặp lại tôi sao? Tôi tự động biến mất để cho anh khỏi phiền lòng!"

"Diệp Tiểu Yêu..." Lục Ly nghiến răng nghiến lợi quát: "Tôi nói sai rồi được chưa? Cho dù là có chia taym cô cũng không nên từ chức, cô... Cô bày ra nhiều việc như vậy, chưa làm xong đừng hòng mà đi!"

Diệp Tiểu Yêu lạnh nhạt nói: "Cái này thì cũng đâu có gì đâu! Công việc không có tôi cũng sẽ có người khác làm, tôi đi coi như cho người khác cơ hội!"

Cũng là cho các người cơ hội nối lại tình xưa!

Một lời hai ý nghĩa, đáng tiếc Lục Ly nghe không hiểu, quát: "Lục đổng mời tôi tới trợ giúp tôi, cô đừng nghĩ đã cầm lương cao như vậy mà muốn nghỉ giữa chừng, nếu không thì đền bù gấp đôi hợp đồng đi!"

Diệp Tiểu Yêu ngây ngẩn cả người, khó mà tin được, trừng mắt nhìn Lục Ly. Cô ngoài chi tiền cho chiếc xe và một năm tiền phí của mẹ, còn dư lại cô đều đã cầm đi đầu tư trái phiếu, cô nào có tiền dư lại mà đền bù hợp đồng?

Lục Ly nhìn dáng vẻ đắn đo của cô, không nhịn được đắc ý nói: "Không có tiền thì lo mà làm theo hợp đồng đi! Đi đi, lấy những báo cáo chưa nói qua đây, tiếp tục bàn tiếp!"

Diệp Tiểu Yêu cắn răng, không thể làm gì hơn nuốt khẩu khí xuống, đi ra ngoài tìm báo cáo.

Cố An Dịch cùng đi theo hỏi: "Sao vậy? Lục thiếu lại gây khó dễ cho cô?"

Diệp Tiểu Yêu lắc đầu nói: "Không sao, vì chuyện công việc nên có nói mấy câu, An Dịch, anh không cần xen vào đây, đi làm việc đi!"

Cố An Dịch cười nói: "Ngày hôm nay là lễ Giáng Sinh, Tiểu Yêu, cô cũng không cần không vui như vậy, mỗi ngày đều ép chúng tôi làm việc! Tôi đến là muốn hỏi một chút, đám Chu Cận muốn tôi tổ chức một party nhỏ, cô đi được không? Nếu không thì tối đến nhà cô chơi đi."

Diệp Tiểu Yêu ngẩn người, thờ ơ nói: "Được thôi, nhưng mà đừng hy vọng tôi làm cơm, ngày hôm nay vị thiếu gia kia không biết bị trúng gió hay sao ấy, bắt tôi giảng báo cáo cho anh ta! Tôi không có thời gian đi mua đồ ăn!"

Cố An Dịch cười nói: "Không sao, cô cứ làm việc của cô, mua đồ gì đó cho chúng tôi là xong, làm tiệc đơn giản một chút! Cô hỏi xem Lục thiếu có đi không, như vậy có thể tan tầm sớm!"

"Anh tự đi hỏi đi! Nhưng mà tôi nghĩ anh ta sẽ không đi đâu!"

Diệp Tiểu Yêu nhớ tới Uông Vĩ Lan sáng nay đi ra từ nhà hắn, liền không nhịn được chế nhạo trong lòng. Cô còn chưa đi, người sau đã tới, Lục Ly, vậy thì anh có quyền gì mà nói tôi!

"Được, để tôi đi hỏi!" Cố An Dịch thừa dịp cô đang tìm tài liệu, gõ cửa phòng Lục Ly, Lục Ly đang gọi điện thoại, gương mặt rầu rĩ: "Bà, ngày lễ của đám thanh niên bà theo náo nhiệt làm gì, muốn ăn cơm thì để hôm khác đi! Hôm nay con không rảnh!"

Bên kia không biết nói những gì, Lục Ly buồn bực gãi đầu, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, vậy hôm nay đi! Tan tầm con đi đón mọi người!"

Hắn vừa buông điện thoại xuống, liền nhìn về phía Cố An Dịch, Cố An Dịch nhún vai nói: "Lúc đầu muốn hỏi anh có muốn tham gia buổi party đêm nay do đám chúng tôi tổ chức không, xem ra anh bận việc rồi, quên đi! Giáng sinh an lành!"

Lục Ly thuận miệng hỏi: "Mọi người tổ chức party ở đâu?"

"Ở nhà Tiểu Yêu, mọi người đều ở gần đó!" Cố An Dịch cười nói.

"Được, có thời gian sẽ đến!" Lục Ly gật đầu nói.

Cố An Dịch liền đi ra ngoài, quay lại làm dấu tay "ok" với Diệp Tiểu Yêu, Diệp Tiểu Yêu cười khổ, cái này cảm thấy không ổn nha, cô vừa mới chia tay với Lục Ly tối hôm qua, bọn họ đã vội vàng mời hắn, đây không phải là chặn đường rút lui của cô rồi sao?

Cô có cần phải tìm Chung Chử diễn thêm vở kịch không? Nghĩ đến Chung Chử bị đánh, cô lại kiên định lắc đầu, vẫn nên đừng làm bản thân không thoải mái!

Lúc sáng đi vội vàng nên chưa ăn gì, giảng báo cáo cho Lục Ly đến tận giờ trưa hắn vẫn không chịu hô ngừng, Diệp Tiểu Yêu đói bụng đến mức dạ dày co rút lại, đau đớn, cố gắng nói hết một tờ nữa mới nói: "Lục thiếu, mấy cái này để sau đi, ăn cơm rồi nói tiếp!"

Lục Ly cũng không ngẩng đầu nói: "Buổi chiều tôi có hẹn nên không đến, cô nói hết mấy tiw fnày cho tôi rồi hãy đi ăn cơm!"

Tên này cô gắng chỉnh mình sao? Diệp Tiểu Yêu đánh giá một chút, với tốc độ này, nói đến ba giờ cũng chưa xong, nhưng nhìn dáng vẻ của tên thiếu gia này, không nói xong ước chừng lại muốn dùng phương pháp này dùng đi dùng lại nhiều lần, không thể làm gì hơn là nuốt cơn giận xuống, nói: "Vậy thì tiếp tục!"

Cô nói được thêm hai tờ, thực sự không chịu được nữa, đứng dậy nói: "Tôi đi nhà vệ sinh, anh cứ xem trước đi!"

Cô chạy ra ngoài, về phòng làm việc của mình kiếm chút bánh quy nhưng đến một mẩu cũng không có, có chút nổi giận, bực dọc uống một ly nước rồi mới quay về.

Quay về thấy Lục Ly đang gọi điện, cũng không biết đối phương là ai mà ngữ khí của hắn rất ôn nhu, vừa cầm bút viết lên giấy, vừa nói: "Em bận rộn thì cứ gọi người phục vụ đưa là được! Không cần tự mình qua đây đâu!"

Bên kia lại nói gì đó, Lục Ly lại nói: "Được, vậy anh chờ em!"

Tắt máy, thấy Diệp Tiểu Yêu đứng ở cửa, liền bảo: "Trợ lý Diệp đứng đó làm gì, nhanh qua đây đi!"

Khuôn mặt của Diệp Tiểu Yêu căng ra, đi tới nói tiếp, Lục Ly cũng không biết có phải muốn kéo dài thời gian hay không, lại đem những vấn đề đã nói qua hỏi lại, chọc cho Diệp Tiểu Yêu phát bực, nhìn chằm chằm tờ báo cáo trên bàn, rất muốn đánh lên đầu heo của hắn mà chửi!"

"Trợ lý Diệp, cô tự nhiên ngẩn người làm gì, nói tiếp đi! Tối qua ngủ không ngon sao? Làm sao lại có dáng vẻ bơ phờ vậy! Cái này không nên đâu, lớn tuổi rồi cũng đừng nên học người ta sống về đêm, ngủ sớm, dậy sớm cho thân thể khoẻ mạnh!" Lục Ly chế nhạo nói.

Diệp Tiểu Yêu không muốn thừa lời, bưng ly cafe trên bàn của Lục Ly lên uống, mới cười nói: "Tôi sao có thể so được với Lục thiếu, người già rồi nên tinh thần có chút kém, Lục thiếu không ăn, tinh thần vẫn có thể tăng gấp trăm lần, tôi thì không được, không ăn một bữa, đói bụng đến cuống cuồng rồi! Lục thiếu nên thương cảm cho người già không thể chịu đói như thôi, tập trung một chút, để tôi nói cho xong mấy tờ giấy này còn đi ăn cơm!"

"Tôi sao lại không tập trung chứ, tôi đang lắng nghe vô cùng kỹ lưỡng! Trợ ký Diệp muốn thuật lại cho tôi một lần nữa sao?" Lục Ly chế nhạo nói.

"Không cần, chúng ta tiếp tục!" Diệp Tiểu Yêu mở ra tờ báo cáo tiếp theo, vừa muốn nói đã có người gõ cửa.

"Vào đi!" Lục Ly đứng dậy nói.

Cửa đẩy ra, Uông Vĩ Lan cầm hai cái cà mên đi tới, thấy Diệp Tiểu Yêu có chút sửng sốt, tỏ ra áy náy nói: "Đông Tử không có nói Diệp tiểu thư ở đây, tôi không mang cơm cho cô, làm sao bây giờ?"

"Không có việc gì, trợ lý Diệp lát sẽ ra ngoài ăn!" Lục Ly nhận lây cà mên cơm, nói với Diệp Tiểu Yêu: "Lần trước Vĩ Lan nói cafe cô pha ngon, làm phiền trợ lý Diệp pha cho cô ấy ly cafe! Thuận tiện pha cả cho tôi! Xin lỗi, dừng một chút vậy, nhưng mà cô yên tâm, tôi ăn rất nhanh, cafe cô pha xong thì chắc cũng ăn xong rồi!"

Uông Vĩ Lan ngượng ngùng nói: "Vậy làm phiền trợ lý Diệp rồi!"

Diệp Tiểu Yêu đứng dậy, cười cười liền đi ra ngoài.


Nếu hắn đã muốn trả thù một cách trẻ con như vậy, cô cũng chỉ có thể chấp nhận, coi như đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân!

Bưng cafe về, khắp phòng đều là mùi thơm của đồ ăn, cô càng đói càng khó chịu, thấy Lục Ly cơm nước xong xui, chùi miệng hài lòng, trong nháy mắt cô rất muốn hất ly cafe lên mặt hắn.

Lục Ly Cù Lâm còn chưa cảm thấy được, duỗi người, nhận lấy cafe đưa cho Uông Vĩ Lan nói: "Em nếm thử đi, xem tay nghề của Diệp đại thẩm của chúng ta có phải là nói quá không!"

Uông Vĩ Lan mỉm cười nhận lấy, Diệp Tiểu Yêu ngồi vào bàn trước: "Lục thiếu, có thể nói tiếp chưa?"

Lục Ly nhấp một ngụm cafe nói: "Trợ lý Diệp thúc dục cái gì, chờ tôi uống cafe lấy tinh thần đã, lúc đó mới có tinh lực tập trung nghe cô nói.

Diệp Tiểu Yêu nhìn cái miệng nhỏ của hắn uống từng ngụm cafe, còn hỏi Uông Vĩ Lan làm ăn thế nào, cô giận không chỗ phát tiết, miễn cưỡng đặt chú ý lên tờ báo cáo, không để tâm đến hai người. Nhưng dạ dày đau lên từng đợt, cô đau đến mức đổ mồ hôi lạnh.

Nhất định là vừa rồi do bụng rỗng còn uống thêm cafe, cô dùng tay ấn chặt dạ dày, không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt Lục Ly, liền đứng dậy nói: "Tôi đi vệ sinh!"

Không đợi Lục Ly lên tiếng, cô giống như bỏ trốn mà chạy đi.

Uông Vĩ Lan nhìn theo bóng lưng của cô, cười giễu cợt, cúi đầu rồi nói: "Đông Tử, ăn xong rồi thì em đi đây, không để ảnh hưởng anh làm việc!"

"Được, em đi đi! Cám ơn vì bữa cơm!"

Lục Ly thấy Diệp Tiểu Yêu đi rồi, cũng không tâm tình đóng kịch nữa, đưa Uông Vĩ Lan ra tận thang máy, quay về không thấy Diệp Tiểu Yêu quay lại, tự mình cầm báo cáo lên nhìn.

Lại đợi hồi lâu, vẫn không thấy Diệp Tiểu Yêu ra, hắn đứng dậy đến phòng làm việc của cô nhìn xem, cũng không thấy người.

Chẳng lẽ vẫn còn ở toilet sao? Hắn không nhịn được mà đi tới cửa nhà vệ sinh: "Trợ lý Diệp, đã xong chưa?"

Không ai trả lời, hắn hoảng hốt, đẩy cửa đi vào, bên trong không có ai, hắn lập tức tức giận, quay về lấy điện thoại gọi cô, lại nghe thấy tiếng điện thoại vang lên trên bàn, hắn mới cầm điện thoại của Diệp Tiểu Yêu, chạy xuống nhà xe, xe của Diệp Tiểu Yêu vẫn còn, cô đã đi đâu?

Cô gái này, tốt nhất đừng để hắn bắt được, Lục Ly hậm hực đi lên lầu. Một lát sau, Cố An Dịch ăn xong quay về, Lục Ly hỏi Cố An Dịch: "An Dịch, các người có thấy Diệp Tiểu Yêu đâu không?"

Cố An Dịch kỳ quái nói: "Cô ấy không phải giảng báo cáo cho anh sao? Sao anh hỏi ngược lai tôi!"

Lục Ly buồn bực nói: "Cô ấy nói đi toilet vẫn chưa quay lại, tôi còn tưởng cô ấy đi ăn cơm, không thấy thật sao?"

"Không thấy!" Uông Vĩ Lan lắc đầu, Uông Vĩ Tình đi theo phía sau liền cười nói: "Đông Tử ca đừng lo lắng, cô ta lớn vậy rồi không lẽ mất tích được sao? Ước chừng chạy đến chỗ nào làm biếng rồi, lát nữa sẽ quay về thôi!"

Lục Ly quay về phòng làm việ cngồi xuống, trong lòng không yên, liếc nhìn điện thoại của Diệp Tiểu Yêu, thấy cuộc gọi nhỡ để tên "Vua lừa đảo", hắn nhìn một chút, sửng sốt, dãy số này không phải là của mình sao? Cô gái này, tại sao lại gọi mình là vua lừa đảo chứ?

Trong chốc lát vừa bực mình vừa buồn cười, cho tới bây giờ vẫn chưa từng có ai đặt tên hiệu như vậy cho mình, Diệp Tiểu Yêu, em như vậy mới tốt.

Đang nhìn, Chu Cận đẩy cửa vào nói: "Lục thiếu, Diệp tỷ gọi điện nói cô ấy có chút việc đi trước, bảo anh về trước đi, ngày mai sẽ nói tiếp với anh!"

Lục Ly tức giận hỏi: "Cô ấy có chuyện gì? Lẽ nào còn có việc gì quan trọng hơn công việc sao?"

Chu Cận cười theo nói: "Lục thiếu, anh đừng tức giận, em nghe thấy giọng nói của Diệp tỷ có chút không tốt, có khả năng là bệnh rồi! Anh thông cảm một chút!"

Lục Ly sửng sốt một chút, nhớ tới lúc đó sắc mặt của cô có chút không đúng, chẳng lẽ là do mình để cô ấy đói quá sao? Trong chốc lát có chút tức giận với bản thân mình, biết rõ cô ấy bị đau dạ dày, vậy mà còn dùng cách ấu trĩ như vậy để dằn vặt cô ấy!

"Cô ấy có nói về nhà hay đi bệnh viện không?" Hắn liền hỏi.

Chu Cận lắc đầu nói: "Không biết, cô ấy nói xong liền cúp máy, em chưa kịp hỏi!"

Lục Ly vừa nghe vậy liền không yên, cầm chìa khoá lái xe về nhà, mở cửa nhà Diệp Tiểu Yêu ra, tìm trong phòng không thấy ai. Trong lòng hắn hoảng loạn, cô gái kia sẽ không té xỉu ở đâu chứ?

--

Chia sẻ một chút nào~

Từ đầu truyện đến giờ, đây là chương khiến mình cảm thấy khó chịu nhất, vừa dịch mà nước mắt rưng rưng. Những đoạn ngược từ đầu truyện đến giờ chỉ khiến mình tức giận, cảm thấy bực tức những nhân vật phụ. Nhưng chương này thì khác, cảm thấy rất hờn dỗi Lục Ly, nhưng lại không trách. Cảm thấy rất bực Tiểu Yêu, nhưng lại không ngừng thương cảm.

Lục Ly vừa trải qua một đêm đau khổ, tuy anh đã mơ hồ đoán được đó là do Tiểu Yêu cố ý làm vậy, cố ý nói chia tay, nhưng lại không cách nào trả lời được vì sao, theo bản tính mà dằn vặt cô. Tiểu Yêu khó chịu bao nhiêu, anh cảm thấy bớt tức giận bấy nhiêu.

Tiểu Yêu bị đưa vào thế ép, thay vì những cô nữ chính khác, sẽ vùng dậy, mặc kệ tất cả mà ở bên cạnh nam chính thì cô lại lựa chọn cách trốn chạy. Điều này làm mình có chút tức giận, rất muốn Tiểu Yêu có thể ném hết mọi gánh nặng đi mà buông tha bản thân mình một lần. Nhưng khi nhìn cô bị chính người mình yêu dằn vặt từng chút từng chút một, hành hạ cả tinh thần lẫn thể xác. Dù cô có mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ là một cô gái. Khi dịch đến đoạn cô đau đến nỗi chạy về phòng tìm miếng bánh, uống ly cafe để đỡ đói, cao trào là đến đoạn không muốn yếu đuối trước mặt Ly, mình thật sự không nhịn được mà bật khóc.

Vì sao lại ngược nữ chính của chúng ta thế này? Đã được gần một nửa cuốn truyện nhưng ngày vui thì ít, buồn thì nhiều. Từ lúc bắt đầu dịch truyện này tới giờ, đây là lần đầu tiên mình mong muốn nữ chính mau rời khỏi nam chính. Vì chỉ có khi đó, dù cô có quay lại hay không, thì cũng không còn có ai có thể làm cô đau buồn như vầy nữa.




Bình Luận (0)
Comment