Đừng Hò Hẹn Với Người Khác – Phạp Tước

Chương 26

Cuối cùng vẫn không làm, Tống Việt nhìn chằm chằm A Cửu xóa sạch mấy thứ đó trong USB, ngay cả cái bìa truyện tranh cũng không cho giữ lại.

Sau khi xóa hết A Cửu cảm khái một câu: “Không ngờ A Nguyệt của chúng ta lại ghen như vậy luôn, ngay cả nhân vật trong sách cũng diệt không chừa một mống.”

Cả hai đều học ngành máy tính nên khi xóa hết còn phải đảm bảo không thể khôi phục lại được, người con gái vừa nhìn anh mày mò máy tính vừa tựa đầu lên vai anh cố ý nói: “Mẹ em nói những dữ liệu trong đây đều không xuất bản nữa, anh xóa hết thật à?”

Tống Việt đưa tay đẩy đầu cô ra, bình thản uy hiếp: “Nếu em còn dựa vào người anh nữa là anh sẽ xuống lầu mua thứ ấy ngay.”

A Cửu nhớ lại trạng thái vừa nãy của anh, cơ thể đang mềm oặt nháy mắt ngồi thẳng dậy, chột dạ không dám nói câu nào.

Tống Việt nhướng mày liếc cô rồi đóng máy tính lại.



Năm mới trôi qua không lâu thì lại đến một đợt tuyết rơi dày đặc, A Cửu kéo Tống Việt đi đắp người tuyết, cô chỉ tay vào người tuyết xấu xí rồi nói đó là Tống Việt, đã vậy còn chụp chung một tấm với người tuyết xấu xí ấy đăng lên vòng bạn bè.

“Mình và người yêu đẹp trai nhất thế giới của mình [hình ảnh đính kèm]”

– Chu Bất Tỉnh: A Nguyệt này, nếu cậu bị bắt cóc thì trả lời bằng cách nháy mắt qua điện thoại đi: nháy mắt.

A Cửu đang bận đi dạo trong siêu thị, Tống Việt tranh thủ thời gian lướt điện thoại xem.

– Chu Bất Tỉnh: Tên bắt cóc có nhìn thấy không hả? Giết con tin nhanh lên, trong lúc cậu chần chừ thì người anh em của mình đã chạy được 800 mét rồi đó!

Tống Việt lia mắt đến phần bình luận trên vòng bạn bè rồi giơ tay lấy điện thoại trên tay cô lại, anh nhìn cô hỏi: “Giết con tin?”

A Cửu thái độ ngay lập tức, cô giơ tay thề: “Không đâu, em không làm được.”

Tống Việt cười châm chọc ung dung xoay xoay điện thoại, anh chưa kịp lên tiếng thì đã nghe cô chậm như rùa thốt ra mấy chữ: “Dù sao thì chúng ta vẫn chưa…”

Anh cầm điện thoại gõ nhẹ lên tay cầm của xe đẩy hàng.

“binh”

Hai chữ “ngủ chung” đã đến đầu môi nhưng phải nuốt ngược trở lại, cô biết lúc này mà nói ra mấy câu như thế thì kiểu gì cũng khiến anh xù lông lên, với cả anh thù dai như thế thì sau này chắc chắn sẽ tìm cơ hội trả thù lại cho mà xem, thế là người con gái xem như chưa có chuyện gì xảy ra tiếp tục cúi đầu nghịch điện thoại.

– Vân Miểu: Ê người tuyết của cậu có hồn ghê haha, giống như…

A Cửu trả lời: Giống A Nguyệt hả?

– Vân Miểu: Giống kết tinh tình yêu của hai người á ha ha ha ha ha ha!

A Cửu:???

Bố mẹ Tống Việt trả lời chậm hơn chút: Mới hai năm không gặp mà sao con trai bác lại mập thành như thế rồi?

A Cửu trả lời lại ngay: Con nuôi đó ạ, cơm ngon quá mà!

Tống Việt làm lơ trước mấy câu thái quá của bố mẹ mình, mấy năm qua anh cũng quen rồi, có bố mẹ hay không cũng không khác mấy.

A Cửu lại nhận được một câu trả lời khác, đây là bình luận của đàn anh trong câu lạc bộ cô tham gia.

– Đàn anh Triệu: Em và Tống Việt chia tay hả?

Có lẽ là thấy câu nói này gây tổn thương người khác quá nên vừa gửi xong thì xóa ngay, nhưng trớ trêu là đúng lúc Tống Việt cúi người xuống lấy hàng trên kệ đồ bên cạnh A Cửu nên vừa hay thấy bình luận này, anh hơi khựng lại cụp mắt nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại của cô.

Lại có một bình luận khác gửi đến.

– Đàn anh Triệu: Em và Tống Việt…?

A Cửu đang định trả lời thì nghe thấy âm thanh yếu ớt gần sát bên tai mình: “Em và Tống Việt sao thế?”

Cô quay mặt sang.

Anh bực bội: “Đàn anh này của em không nhận ra đây là đang khoe ân ái à?”

A Cửu chớp chớp mắt: “Chắc là vậy.”

Tống Việt ngẫm nghĩ gì đó rồi gật đầu, sau đó anh nói một câu nghe chẳng biết đang móc mỉa hay nhận xét bình thường nữa: “Độc thân từ trong bụng mẹ cơ mà, có thể hiểu được.”

A Cửu: “…!”

Anh cũng chỉ yêu sớm hơn người khác có nửa năm mà nói cứ như yêu được mười năm rồi ấy, bày đặt kiêu căng nữa chứ.

A Cửu quyết định giữ thể diện cho đàn anh mình: “Có lẽ em khoe chưa đủ rõ nên vậy.”

Một phút sau cô đăng thêm một tấm hình chụp chung với Tống Việt lúc hai người đứng trước con người tuyết kia lên.

Trong hình Tống Việt bị ép phải tạo kiểu, cằm anh tựa vào chiếc mũ lông của cô, tóc và lông mi thì dính tuyết, mặt mày thì vô cảm giơ tay lên lười biếng tạo dáng với ống kính.

A Cửu đội mũ nhung màu trắng tươi cười toe toét vừa giơ tay tạo dáng vừa ấn nút chụp lại khoảnh khắc này, thế là bức ảnh chụp chung đầu tiên của hai người đã ra đời.

Lần này cô không xem bình luận trên vòng bạn bè nữa mà tiện tay bỏ điện thoại vào túi, cô vừa nắm tay anh vừa bắt đầu chất đồ lên chiếc xe anh đang đẩy.

Lúc đi ngang qua khu đồ lạnh cô lén cầm hai hộp kem bỏ vào, Tống Việt cầm cổ tay bắt cô trả kem trở về chỗ cũ.

Người con gái đáng thương chắp tay trước ngực nhìn anh xin xỏ: “Mua một hộp nha? Mua một hộp thôi được không anh?”

Tống Việt tóm lấy bàn tay đang chộn rộn của cô khống chế trong lòng bàn tay to rộng của mình, anh lạnh lùng hỏi vặn lại không cho cô chút xíu cơ hội nào: “Bị cảm thì biết làm sao?”

Gần đây A Cửu cảm nhẹ nhưng không nghiêm trọng lắm, lúc nói chuyện còn mang âm mũi lờ mờ, khi đắp người tuyết hầu như cô không động tay động chân chút nào toàn bộ quá trình đều mở miệng chỉ huy Tống Việt làm hết.

Thời gian không bệnh thì không thèm ăn mấy đồ lạnh này vậy mà hết lần này đến lần khác vừa bị bệnh là muốn ăn mấy món không nên ăn ấy, đây quả là không phải thói quen tốt mà.

Người con gái bị anh lôi đi một mạch, lúc đi rồi còn lưu luyến quay đầu lại nhìn tựa như cô vợ nhỏ tội nghiệp bị bắt phải rời bỏ chồng con vậy.

Tống Việt giơ tay che mắt cô lại, A Cửu nắm lấy tay anh nói qua loa: “Em không nhìn nữa, nếu đụng phải cái gì thì anh chịu trách nhiệm đi.”

Vừa dứt câu thì cô đã bị anh dùng lực kéo vào trong lòng.

Anh cười khẽ, thong dong nói với cô gái nhỏ: “Chịu trách nhiệm thì chịu trách nhiệm thôi.”

A Cửu đứng trước người anh đặt tay lên thanh xe đẩy hàng chậm rì đẩy đi, Tống Việt đứng sau lưng cô gần như ôm cả người cô vào lòng mình, khi thấy người con gái bình tĩnh lại thì lúc này anh mới buông bàn tay đang che mắt cô ra, hai tay nắm lấy tay cô nhàn nhã đẩy xe về phía trước như đang đi dạo.

A Cửu nhìn ngón tay của anh rồi lặng lẽ ngoắc ngón trỏ vào ngón tay anh, cố ý hỏi: “Bốn bàn tay đẩy một chiếc xe đẩy không thấy lãng phí à?”

Tống Việt hỏi ngược lại: “Lãng phí gì?”

“Không lãng phí hả?”

“Ồ.” Anh tựa cằm lên đầu cô nhẹ nhàng cọ cọ giống như trong bức hình chụp chung, thoải mái đến mức híp cả mắt lại: “Vậy thì cứ lãng phí đi.”

……

A Cửu đứng ở chỗ quét mã tự động thanh toán, đồ trong xe đẩy ngày càng ít, cô quét mã xong chuẩn bị trả tiền thì lúc này Tống Việt – người không biết nửa đường bỏ đi đâu đã quay lại.

“Anh vừa đi đâu thế, em quét xong…”

Lúc nhìn thấy món đồ anh đang cầm trên tay mắt cô chợt giần giật, người con gái theo bản năng nhìn xung quanh.

Cũng may chỗ thanh toán ở đây không có ai, những người khác cũng không nhìn về chỗ này.

Tống Việt thờ ơ bấm vào nút hủy xác nhận thanh toán, anh dửng dưng cầm chiếc hộp được đóng gói rõ ràng đó nhắm ngay chỗ quét mã quét vài lần, thao tác tính tiền trả tiền rất nhanh gọn lẹ.

Trong suốt quá trình ánh mắt của anh vẫn bình thản không chút dao động nào.

A Cửu trơ mắt nhìn anh bỏ mấy hộp ấy vào túi đựng đồ trên tay mình, đột nhiên cảm giác trong túi như có thêm mười cân dưa hấu nữa.

Nặng thật đấy.

Muốn vứt cái túi đi luôn cho rồi.

Đầu óc A Cửu trống rỗng gần như bị anh ôm ra khỏi siêu thị, mãi đến khi bị gió lạnh thổi vào mặt thì cô mới hoàn toàn tỉnh lại bắt đầu thở hổn hển tức tối.

“Sao anh mua nhiều vậy?!”

Túi mua đồ đã chuyển sang tay anh, anh nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn cô hời hợt trả lời: “Chuẩn bị trước để sau này khỏi phải lo không có.”

A Cửu: “…” Anh cũng giỏi quá nhỉ.

Tựa như nhớ đến gì đó nên Tống Việt hơi cụp mắt, hỏi cô với vẻ sâu xa: “Em không hỏi anh mua cái này để làm gì à?”

Ngoài chuyện đó ra thì còn để làm gì nữa? Chẳng lẽ muốn thổi bong bóng hả?

A Cửu kéo áo anh che gương mặt nóng hổi của mình lại.

Tống Việt cười khẽ sờ gáy cô, hôn lên tóc một cái: “Yên tâm đi, bây giờ chưa dùng đâu.”

Người con gái nghĩ thầm, chưa dùng vậy anh còn mua nó làm gì?

Đến cuối năm cũng không dùng tới mấy hộp đó, nếu Tống Việt đã quyết định không làm thì không một ai có thể thay đổi được quyết định của anh.

Lúc lên năm ba đại học A Cửu không chịu nổi phàn nàn về anh với Vân Miểu: “Ảnh không sợ nín nhịn lâu quá hư luôn à, hư là đáng đời lắm, dẫu sao cũng do ảnh mà ra cả.”

Hai năm qua đã tiến hành bước làm chuyện người lớn mấy lần nhưng lần sao anh cũng đều nhẫn nhịn không làm bước cuối, lúc nào cũng hôn mặt cô kiềm chế lại.

Vân Miểu ở đầu dây bên kia của điện thoại tính thử tuổi tác của A Cửu rồi cười nham hiểm một tiếng: “Không thì tụi mình đánh cược đi, năm nay, mình cược năm nay hai cậu sẽ ứ hự với nhau.”

A Cửu thở hổn hển: “Nghe cứ như mình thèm khát lắm ấy…”

Thật ra cũng chẳng phải thèm khát gì mà chỉ thấy hơi bực mình thôi, Tống Việt thích cô tới mức nào mà lại có thể kìm nén không vượt qua giới hạn này vậy nhỉ, nếu là cô thì cô tuyệt đối không làm được.

Gọi điện xong thì theo thói quen A Cửu quên béng luôn chuyện này, hai năm nay Vân Miểu thường nói mấy lời như thế nên cô cũng quen rồi.

Thời gian nghỉ hè A Cửu và Tống Việt với tư cách là đồng đội chung một nhóm đến thành phố B tham gia thi đấu trận chung kết. Sau khi kết thúc cuộc thi thì nhóm trưởng hai đội hẹn ăn cơm, dù sao trình độ của mọi người cũng ngang hàng nhau, ba năm qua thường gặp nhau so tài ở các trận chung kết nên lâu dần cũng coi như quen biết nhau.

A Cửu không bao giờ ngờ tới đội trưởng của đội đối phương có cảm tình với mình, và cô cũng không ngờ rằng nữ đội phó của họ cũng có cảm tình với Tống Việt.

Chuyện này do cô bạn trong đội âm thầm nói cho cô nghe.

Cô ấy nói là: “Nếu cậu không tin thì cứ xem thử tối nay sau khi ăn cơm xong hai người đó có tìm cậu và Tống Việt để nói chuyện riêng hay không là biết liền. Năm sau chúng ta cũng không tham gia thi đấu nữa nên nếu tối nay không nói thì sau này sẽ không còn cơ hội gặp mặt, nên mình chắc chắn là hai người họ sẽ tìm các cậu để nói chuyện vài câu để sau này không phải tiếc nuối cho mà xem.”

A Cửu ôm một bụng thắc mắc nên lúc ăn cơm cũng thấy không ngon, lúc bọn họ chuẩn bị đi thì A Cửu nghe thấy đội trưởng nam và nữ đội phó đội đối phương gọi cô và Tống Việt lại.

Trong lòng A Cửu rối rắm liếc nhìn cô bạn trong đội mình, cô ấy mỉm cười tỏ vẻ “đúng như những gì mình nói mà”.

Năm phút sau.

Tống Việt nắm tay A Cửu leo lên xe, cả quãng đường không nói câu nào.

Cô bạn đã tiết lộ bí mật kia cho A Cửu vốn đang muốn tìm cơ hội dò hỏi một chút về tình huống của cô nhưng không tìm được cơ hội xen mồm vào, thậm chí lúc về khách sạn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn đội trưởng nhà mình dửng dưng đi vào phòng A Cửu.

Người dẫn đội xua tay nói: “Giải tán đi, giải tán hết đi, mọi người nhanh chóng về nghỉ ngơi đi, sáng mai chúng ta còn phải đi chuyến bay sớm để về nữa.”

Cùng lúc đó ở trong phòng A Cửu mơ mơ màng màng bị hơi thở quen thuộc bao vây, cô vô tình đụng trúng túi áo của người trước mặt, thấy chỗ đó cứng cứng nên theo thói quen sờ thử thì nhận ra đó là một chiếc hộp vuông, cơ thể người con gái phút chốc cứng đờ.

Khó khăn lắm mới điều hòa được hơi thở, A Cửu cố gắng ngả người ra sau mở to mắt nhìn anh, run run hỏi: “Anh, anh mua hồi nào thế?”

Tống Việt chụp lấy cái gáy cô nhẹ nhàng kéo lại, anh cúi đầu cắn cắn đôi môi ướt át của cô mập mờ đáp: “Sau khi thi đấu xong vừa về đã ghé mua.”

A Cửu nín thở, hổn hển hỏi anh: “Trong khách sạn có mà, anh mua làm gì nữa?”

Ai mà biết loại trong khách sạn có thể dùng được hay không? Cũng chưa chắc phù hợp với kích thước của anh.

Tống Việt không trả lời mà cụng trán vào trán người trong lòng mình, con ngươi đen láy như phủ hơi sương chăm chú nhìn cô, giọng nói khàn khàn hiếm thấy: “Anh không biết.”

Chắc là anh cũng giống cô cũng được bày tỏ nỗi lòng vào lần gặp mặt cuối cùng này, vốn dĩ đây không phải chuyện to tát gì nhưng A Cửu biết anh rất rất ghen, thậm chí còn ghen với cả người trong sách huống chi là người thật.

Thật ra đối phương không nói gì vượt quá giới hạn mà chỉ bày tỏ sự yêu thích bình thường mà thôi, cuối cùng còn chúc cho cô và Tống Việt hạnh phúc nữa.

Giằng co như vậy được một lúc thì cô quyết định đi tắm trước, còn hỏi anh có muốn tắm chung không.

Tâm trạng Tống Việt hình như cũng không đến nỗi tệ, anh lười biếng chóng hai tay ngồi ở mép giường, cả người toát lên vẻ bất cần, con ngươi đen láy trong veo thản nhiên nhìn cô

Anh nghe thấy thế thì hơi nghiêng đầu hỏi khẽ: “Em muốn làm ở phòng tắm à?”

A Cửu: “…”

A Cửu đóng sầm cánh cửa trước mặt anh nhưng cửa lại không hề phát ra âm thanh nào, phòng tắm trong khách sạn này được thiết kế theo kiểu dù có đóng mạnh đến đâu cũng không tạo ra tiếng động làm phiền nào.

Trong lúc tắm cô không ngừng nghĩ xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, có thể chắc chắn được rằng hôm nay anh muốn tiến thêm bước nữa, dù rằng ấy là do bị kích thích nhưng A Cửu cảm thấy anh đã muốn vứt bỏ sự nhẫn nại phải kiên trì trong khoảng thời gian này rồi.

Người con gái hơi bất an, không phải vì chưa chuẩn bị tinh thần cho chuyện này mà là cô chưa từng làm chuyện này bao giờ… Vừa đẩy cửa ra cô đã chạm phải ánh mắt chăm chú của anh, không biết anh đã nhìn như thế bao lâu rồi.

A Cửu không chịu được nên dời mắt đi, anh chưa bao giờ nhìn cô một cách trắng trợn như vậy cả, vậy mà hôm nay anh lại không muốn giấu diếm nó nữa.

Chẳng kiên trì được bao lâu, lúc anh cầm quần áo vào phòng tắm thì không hiểu sao lại đổi ý, thế là giơ tay lên nhân lúc cô chưa kịp hít thở nắm lấy hai vai cô kéo cô vào phòng tắm.

Cánh cửa đóng lại, tiếng vòi sen được bật lên.
Bình Luận (0)
Comment