Đừng Hoảng Sợ, Anh Tới Rồi - Hồng Thứ Bắc

Chương 30

Có Hoàng Thu Thu ở phía trước, hiển nhiên thí sinh phía sau có chút không đủ nhìn.   

Hoàng Hi Nguyệt cũng được thông qua, quả thật cô ta có chút thiên phú nhỏ, mặc dù không được lão sư giỏi nào dạy dỗ, nhưng ở địa phương nhỏ hẹp kia, cô ta vẫn là người chiến được nhiều tài nguyên nhất.

Mười mấy năm tích lũy rèn luyện, qua cũng không có gì lạ, bằng không lúc trước Tạ Dịch Chi cũng sẽ không nhìn trúng Hoàng Hi Nguyệt.   

Chỉ là những giám khảo này thật sự mệt mỏi, sau khi nghe xong cũng không có ai phát biểu, vội vàng giơ biển liền xong việc.  

Hoàng Hi Nguyệt không phải kẻ ngốc, trên sân khấu là một phen động tĩnh, phía sau khu chờ đợi đã sớm loạn, không ít người vây quanh phía trước xem náo nhiệt. Cuối cùng Hoàng Thu Thu vẫn qua, toàn bộ khu chờ đợi đều thổn thức, toàn bộ đang thảo luận chuyện cô được Parse ưu ái.   

"Nếu sau trận đấu Parse thu nhận người này..."   

"Mẹ kiếp, nếu là như vậy, chẳng khác nào cô ấy được các dàn nhạc lớn cấp giấy phép, tiền đồ sau này chính là một mảnh sáng lạn!"   

Những thí sinh không hiểu rõ về Parse vây quanh tò mò hỏi: "Vì sao lại nói như vậy?"  

"Vừa nhìn liền biết cậu không hiểu rõ về Parse." Thấy bọn họ gật đầu, thí sinh kia lộ ra biểu tình quả nhiên là như thế.   

Lúc này trên mặt một thí sinh trẻ mặc âu phục giày da lộ ra biểu tình vừa hâm mộ vừa không nói nên lời: "Nếu Parse thu đồ đệ, mỗi ngày ông ấy đều sẽ mang theo đồ đệ mà mình thích đi lắc lư trước mặt các nhạc trưởng lớn. Cứ như vậy, năm này qua năm khác, không những trình độ được nâng cao mà còn quen biết không ít nhạc trưởng lớn."

"Tốt như vậy?" Mọi người xung quanh nhao nhao cảm thán.   

Hoàng Hi Nguyệt đứng ở bên cạnh nghe xong, ghen tị sắp phát cuồng, nhưng mà Hoàng Thu Thu vừa xuống, lập tức đến phiên cô ta lên sân khấu.   

Có so sánh phía trước, cho dù người ngốc cũng hiểu được giám khảo hoàn toàn không có hứng thú với Hoàng Hi Nguyệt, chỉ dựa vào một chút cơ sở để chống đỡ. Mặc dù Hoàng Hi Nguyệt thông qua vòng đấu loại, nhưng không quá cao hứng, rõ ràng cả cô ta và Hoàng Thu Thu đều được ba pass.   

Tạ Dịch Chi đứng phía sau ban giám khảo nhìn thấy thành viên của dàn nhạc mình, trong lòng  không có bất kỳ gợn sóng nào. Vốn dĩ anh là người lãnh đạm, ở dàn nhạc Phong Diệp, ngay cả nhạc công trưởng của nhóm violin cũng có thể lập tức thay đổi, càng đừng nói đến nhóm violin II. Lúc trước chọn Hoàng Hi Nguyệt tới đây, chẳng qua là bởi vì dàn nhạc thiếu một người, mà trình độ của cô ta vừa vặn có thể đạt được.

Ngược lại là Hoàng Thu Thu...   

Mất sáu ngày mới thi đấu xong ba vòng đấu loại, trong thời gian này tốt nhất nhạc trưởng nên tránh hiềm nghi. Cho nên Tạ Dịch Chi không đi tìm Hoàng Thu Thu, chỉ gửi một tin nhắn, bảo cô tiếp tục cố gắng.  

"Cậu cho ai mượn violin?" Tần Bạc ở trong căn hộ không đi, thấy Tạ Dịch Chi rảnh rỗi, anh ta liền cúi mặt tiến lên hỏi.   

Tạ Dịch Chi càng trầm mặc anh ta lại càng hăng hái, nếu như không phải trên mặt bốc lên vẻ hưng phấn, có lẽ đều khiến người ta cho rằng anh ta đang chất vấn.   

Tạ Dịch Chi đẩy Tần Bạc ra, lạnh lùng nói: "Lại hỏi thì đi ra ngoài."   

Thấy bạn tốt thật sự tức giận, Tần Bạc đành phải thu hồi lòng bát quái, buồn bã nằm trở lại sô pha.   

Tạ Dịch Chi ngồi trước máy tính thương lượng xong chuyện tiếp theo cùng với các nhạc trưởng, chính mình cũng trầm xuống suy nghĩ những chuyện mà bản thân đã làm ra trong khoảng thời gian này.   

......

Gần đây có chút mất khống chế.   

Rõ ràng ban đầu chỉ nghĩ đến việc tiếp cận Hoàng Thu Thu xem rốt cuộc cô có cái gì đặc biệt mà có thể làm cho Cốc lão có cái nhìn khác, thậm chí còn không tiếc mua nhị hồ, cùng nhau luyện nhị hồ với cô. Cái này còn chưa tính, vậy mà còn dạy cô học violin suốt một tháng, hiện tại dường như thật đúng là coi mình thành thầy của cô.  

Tạ Dịch Chi rũ mắt xuống, cầm điện thoại di động vừa nhận được tin nhắn của Hoàng Thu Thu, gương mặt lạnh lùng anh tuấn trở nên ôn hòa không ít.   

—— Coi như là làm người tốt một lần, đồ ngốc kia đáng thương hề hề, cũng chỉ có chút thiên phú chống đỡ, nếu không dạy thì cô chỉ có thể bị người ta bắt nạt.   

Giờ phút này, Hoàng Thu Thu bị người ta coi là kẻ ngốc không có bộ dáng đáng thương một chút nào, trong căn hộ của cô náo nhiệt giống như tụ hội.   

Mặc dù Cốc Thành Kính muốn tránh hiềm nghi, nhưng mà những người khác của Cốc gia lại không cần. Từ khi biết Hoàng Thu Thu cũng tham gia thi đấu, người nhà họ Cốc đặc biệt tới thăm cô.   

Cốc lão gia tử kéo Hoàng Thu Thu nói chuyện, bà nội Minh Liên và Tô Lị ngồi bên cạnh móc đủ loại đồ ăn, tận tâm nhét đầy đồ vào tủ lạnh cùng tủ đựng đồ của căn hộ.   

"Thu Thu, cháu chơi violin thật sự không tồi." Cốc lão gia tử vuốt râu của mình như có điều suy nghĩ.   

Hoàng Thu Thu không biết nhiều về trình độ của mình, nhưng cũng biết nền tảng của mình không tốt, cô lắc đầu: "Nền tảng của cháu rất kém."   

"Loại chuyện này, luyện nhiều là được." Cốc lão gia tử không thèm để ý phất phất tay, "Không phải cháu đứng trên sân khấu nói mới luyện một năm sao."

"Là gần một năm, còn chưa được một năm đâu." Bà nội Minh Liên quay đầu cười tủm tỉm phản bác.   

Hôm nay Cốc Hồng Lương nhìn thấy Hoàng Thu Thu đứng trên sân khấu diễn tấu, đầu tiên là cảm thán thiên phú mạnh mẽ của cô, sau đó dừng như nhớ tới cái gì, nhưng trên đường đến căn hộ vẫn luôn không nói gì.   

"Có muốn học violin không?" Cốc Hồng Lương hỏi.   

"Cháu..." Hoàng Thu Thu có chút do dự, hứng thú của cô đối với các loại nhạc cụ đều không khác nhau lắm, chỉ có đặc biệt thích nhị hồ, nhưng cô lại không thể học nó được.   

"Thu Thu, violin của cháu đâu, ta xem một chút." Cốc lão gia tử không dấu vết nói, "Trong nhà ta có một cây violin đã lâu, vẫn luôn không có người dùng. Nếu cháu muốn luyện violin, vậy ta đưa nó qua đây cho cháu."

"Không cần đâu, cháu chỉ dùng trong trận đấu này, cái này là đủ rồi." Hoàng Thu Thu đưa violin cho Cốc lão gia tử, một bên xua tay cự tuyệt.   

Cốc Hồng Lương vừa cầm cây violin này liền biết là của ai, đáy mắt ông hiện lên một chút ánh sáng, ngẩng đầu hỏi: "Cây violin này không tệ, Thu Thu mua sao?"   

"Không phải, là, là bạn tặng." Hoàng Thu Thu nhớ tới lời Tạ Dịch Chi nói, không muốn cô nói cho người khác biết chuyện anh dạy cô violin.   

"Violin cũng là do người đó dạy cháu." Khuôn mặt hiền lành của Cốc lão gia tử lại có thêm một tia nghiêm khắc.   

Hai tay Hoàng Thu Thu nắm chặt, nghĩ không nói tên hẳn là không có việc gì, liền gật đầu.   

Cốc Hồng Lương không hỏi nữa, chỉ điểm vài vấn đề của Hoàng Thu Thu, thời gian còn lại đều là bà nội Minh Liên và Tô Lị vây quanh khen ngợi cô.   

Rời khỏi đường Hoa Hằng về đến nhà, Cốc Hồng Lương vừa vào cửa liền gọi Cốc Thành Kính vào phòng sách.   

"Violin là do ai dạy, con có biết không?" Cốc Hồng Lương thẳng thắn hỏi.   

"Không hỏi, ba, làm sao vậy?" Vẻ mặt Cốc Thành Kính mờ mịt, ban đầu ông còn không biết chuyện Hoàng Thu Thu tham gia thi đấu, cũng là do gần đây vội vàng choáng váng. Trong số những nhạc trưởng ở đường Hoa Hằng, tư lịch của ông là thích hợp nhất, tuổi tác cũng đè ép được người khác, hầu như tất cả mọi chuyện đều phải qua tay ông.   

"Tạ Dịch Chi dạy, ngay cả violin trên sân khấu cũng là của cậu ta." Đối với Tạ Dịch Chi, Cốc Hồng Lương coi như có chút hiểu rõ.   

Từ sau khi năm đó không nhận Tạ Dịch Chi làm học trò, Cốc lão gia tử vẫn luôn rất chú ý đến anh. Mặc dù nói Cốc Hồng Lương thu đồ đệ đều nhìn mắt duyên, nhưng thiên phú của Tạ Dịch Chi quá cao, là người yêu tài đều nhịn không được mà muốn thu nhận. Lúc trước Cốc lão gia tử còn chưa về hưu, cũng là nghĩ tới nghĩ lui thật lâu, mới quyết định không nhận. Kỳ thật khi đó ông vừa nói xong đã có chút hối hận, đáng tiếc người Tạ gia không phải là kẻ lì lợm, ngày hôm sau liền mang theo Tạ Dịch Chi đi đến chỗ Tần Chấn Khôn.   

Ai mà không biết ý niệm của Tần Chấn Khôn và Cốc Hồng Lương cực kỳ bất hòa, hơn nữa Tần Chấn Khôn là do một tay Cốc Hồng Lương dạy ra, nhưng cuối cùng lại lập phe phái khác.   

"Tạ Dịch Chi?" Cốc Thành Kính ngây ngẩn cả người, "Làm sao Thu Thu lại cùng cậu ta..."   

Lời còn chưa nói hết, đột nhiên Cốc Thành Kính nhớ tới lúc trước cũng là Tạ Dịch Chi gọi điện thoại tới nói cho ông biết chuyện Thu Thu không về nhà ăn tết.   

"Cái này..."   

So với lão gia tử nhà mình, Cốc Thành Kính suy nghĩ nhiều hơn, lão gia tử lớn tuổi, nhiều nhất là nghĩ về violin. Nhưng đột nhiên Cốc Thành Kính nhớ tới khuôn mặt có thể lừa gạt vô số nữ sinh nhảy vào hố, sẽ không phải như ông nghĩ ... Phải không?   

"Ai, cũng không biết quan hệ của bọn chúng là như thế nào." Dọc theo đường đi. trái tim của Cốc lão gia tử đều nát một nửa, "Ta chỉ sợ Thu Thu bị người ta hủy hoại."

Lời này ... Quá khiến cho người ta hiểu lầm, Cốc Thành Kính cúi đầu thầm nghĩ.   

Thấy con trai nhà mình không nói lời nào, Cốc lão gia tử đem toàn bộ băn khoăn của mình nói ra: "Con cũng biết Tần Chấn Khôn có tính tình gì, Thu Thu lại là do Tạ Dịch Chi dạy, ta sợ cuối cùng Thu Thu sẽ vào phe phái của Tần Chấn Khôn."  

"Thu Thu không nói muốn tiếp tục chơi violin." Cốc Thành Kính biết tính tình của Hoàng Thu Thu, cô cảm thấy hứng thú với tất cả các loại nhạc cụ, nhưng lại dường không có hứng thú với loại nhạc cụ nào cả.   

"Với thiên phú này của con bé, không cho nó học violin, chẳng lẽ còn để cho nó tiếp tục đánh trống?" Râu của Cốc lão gia tử đều vểnh lên.   

Cốc Thành Kính nào dám ngỗ nghịch lão gia tử, chỉ cẩn thận nói: "Cũng không thể nói trống định âm không tốt, phải xem lựa chọn của Thu Thu."   

"Cũng được." Cốc lão gia tử hòa hoãn lại, "Xem Thu Thu thích cái gì, nhưng tuyệt đối không thể để cho con bé đi tới chỗ Tần Chấn Khôn, mình Tạ Dịch Chi là đủ rồi."

Hoàng Thu Thu không hề biết cuộc thảo luận này, cô một lòng chuẩn bị cho vòng đấu loại, độ khó của hai vòng đấu loại trực tiếp phía sau chỉ hơn chứ không kém.   

Cũng may ban giám khảo không lựa chọn bản nhạc dựa vào kỹ xảo hoàn toàn, ở hai trận đấu loại trực tiếp, bản nhạc được chọn ít kỹ xảo hơn nhiều. Ưu thế của Hoàng Thu Thu lập tức nổi bật, hơn nữa có "gần một năm" làm cho mọi người kinh sợ, đột nhiên giám khảo khoan dung với cô không ít.   

Trận đấu loại thứ hai Sters giơ thẻ xanh, trận thứ ba giám khảo Trung Quốc giơ thẻ xanh, về phần Parse, đương nhiên mỗi trận đều cho pass.   

Lộ tỷ cũng tiến vào vòng chung kết, cùng lúc đó còn có nhạc công trưởng nhóm violin của dàn nhạc Phong Diệp và một vị nhạc công trưởng của dàn nhạc khác, cộng thêm mười thí sinh trong và ngoài nước. Tính ra lần này đường Hoa Hằng có bốn thí sinh tiến vào vòng chung kết, chiếm hai phần năm tỷ lệ, không tính là mất mặt.   

Hoàng Hi Nguyệt bị loại ở vòng đấu loại thứ hai. Kỳ thật so với kỳ vọng ban đầu của cô ta, cái này vẫn còn cao hơn một chút, nhóm violin II của dàn nhạc Phong Diệp cũng chỉ có một mình cô ta tiến vào vòng đấu loại thứ hai. Nhưng Hoàng Thu Thu lại tiến vào trận chung kết, chuyện này khiến cho cô ta cực kỳ không cam lòng.   

Chỉ bằng cô làm sao có thể ... Người khác không biết, nhưng làm sao cô ta có thể không biết Hoàng Thu Thu luyện violin trong bao lâu?   

Để cho thí sinh có thể nghỉ ngơi chuẩn bị tốt, một tuần sau mới diễn ra trận chung kết. Các nhạc trưởng không cần tránh hiềm nghi, có thể tự do nói chuyện tập luyện với người trong dàn nhạc của mình.  

Trận chung kết lần này sẽ có camera ghi lại, đến lúc đó đăng lên trang web chính thức, đường Hoa Hằng lại phái người bố trí lại sân khấu, bảy giờ tối của một tuần sau chính thức bắt đầu.   

Cốc Thành Kính không đi tìm Hoàng Thu Thu, thứ nhất ông khẳng định nếu đi sẽ nhịn không được mà hỏi chuyện của Tạ Dịch Chi, ông không muốn đi quấy nhiễu tâm tình của Hoàng Thu Thu trong thời điểm này, thứ hai ... nhất định là Tạ Dịch Chi sẽ đi tìm Hoàng Thu Thu, ông mà đi, không phải là sẽ đụng phải anh sao?   

Trước tiên để cho cô kết thúc trận chung kết rồi nói sau.   

Quả thật Tạ Dịch Chi đi tìm Hoàng Thu Thu, thời gian một tuần nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, nhưng đối với Hoàng Thu Thu mới chân chính luyện violin một tháng mà nói, mỗi một ngày đều là một cơ hội tiến bộ, không được lãng phí.  

"Mười người này, so với ai cô cũng kém hơn." Tạ Dịch Chi đem tư liệu mở ra, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. 

Bình Luận (0)
Comment