Đừng Hoảng Sợ, Anh Tới Rồi - Hồng Thứ Bắc

Chương 37

Mặc dù nhị hồ và violin là hai loại nhạc cụ khác nhau, nhưng đều ở trong bộ dây, lần đầu tiên kéo, âm thanh của cả hai đều rất giống như cưa gỗ, khó nghe đến cùng cực. Bởi vậy có không ít chỗ trùng nhau.   

Thiên phú violin của Tạ Dịch Chi cực cao, tuổi trẻ thành danh, đương nhiên không cần phải nói đến chuyện học nhị hồ. Quanh co lòng vòng là do anh cố ý làm chậm tốc độ học tập, trình độ của Hoàng Thu Thu thì vẫn như cũ.   

"Hai đứa tự mình cân nhắc trước, ta nghỉ ngơi một lát." Cốc lão lớn tuổi chịu không nổi, một giờ sau đã chủ động đứng lên vung tay đi vào trong.   

Dường như Hoàng Thu Thu đã sớm quen với trạng thái này của mình, trên mặt không có một chút nản lòng, chỉ cúi đầu tiếp tục phấn đấu với nhị hồ.   

Tạ Dịch Chi và cô ở chung với nhau lâu như vậy, không có khả năng không biết năng lực của Hoàng Thu Thu.

Có đôi khi anh thấy Hoàng Thu Thu giống như nhìn thấy chính mình. Hai người đều có được cảm âm tuyệt đối, học nhạc thoải mái hơn rất nhiều so với người thường, bất kỳ nhạc cụ nào cũng lên tay cực nhanh, nhưng đối với nhị hồ, Hoàng Thu Thu có cố gắng thế nào cũng không thể kéo được.   

Trong mắt Tạ Dịch Chi, không phải là cô không học được, mà là ... Có rào cản tâm lý.   

Tạ Dịch Chi không phải là người thích truy tìm gốc rễ, anh chỉ đem khúc nhạc mà vừa rồi Cốc lão diễn tấu, kéo chậm lại gấp mấy lần, lại kéo lại một lần nữa cho Hoàng Thu Thu nghe.   

Một tháng trước đủ để cho Tạ Dịch Chi tìm được phương thức dạy Hoàng Thu Thu, mà cô cũng sớm quen với cách dạy của người đàn ông bên cạnh.   

"Cô kéo quá nhanh, nơi này có cung liền, nhưng bình thường cô đều là chưa kéo hết đã kết thúc." Tạ Dịch Chi chỉ dạy cho Hoàng Thu Thu luôn mang theo hương vị chậm rãi, không có một chút không kiên nhẫn nào, hoàn toàn không giống với nhạc trưởng Tạ lạnh lùng sắc bén như khi ở dàn nhạc Phong Diệp.   

Tạ Dịch Chi đem chuyển biến này quy cho việc do đồ ngốc quá đáng thương, anh không tiện bắt nạt cô.   

"Ừm." Hoàng Thu Thu yên lặng ghi nhớ trong lòng, quả nhiên lần thứ hai đã kéo xong cung liền, chẳng qua vẫn không có giai điệu, nghe vẫn có vẻ cứng ngắc giống như hòn đá.   

"Giai điệu của khúc nhạc này hoạt bát nhiệt tình, cảm giác mà cô kéo ra không đúng." Tạ Dịch Chi đã đem nhị hồ của mình thả xuống từ sớm, nhìn Hoàng Thu Thu đang kéo.  

Đâu chỉ là cảm giác không đúng, Hoàng Thu Thu miễn cưỡng kéo hết từng nốt nhạc của khúc nhạc, nhưng giai điệu vẫn không đúng. Khó có khi Tạ Dịch Chi không bịt lỗ tai lại, mà là cẩn thận nghe xong.   

Lúc trước Tạ Dịch Chi dạy Hoàng Thu Thu, mặc dù nền tảng của cô không vững chắc, nhưng âm thanh kéo ra cũng coi như có thể nghe được, không chà đạp lỗ tai. Hiện giờ nhị hồ này...   

"Vậy tôi lại luyện tập..." Hoàng Thu Thu mím môi muốn tiếp tục kéo lại từ đầu.   

Tạ Dịch Chi thăm dò đè tay cô lại: "Đủ rồi, nghỉ ngơi một lát."   

Luyện tập không ngừng nghỉ suốt hơn một giờ, Tạ Dịch Chi ngồi bên cạnh có thể thấy rõ ràng ngón tay Hoàng Thu Thu đã phiếm hồng, một mực mạnh mẽ luyện tập không phải chuyện tốt.   

"Ừm." Hoàng Thu Thu theo thói quen nghe lời Tạ Dịch Chi, đặt nhị hồ xuống.   

Ánh mắt của cô bất giác rơi vào bàn tay to mà Tạ Dịch Chi phủ lên mu bàn tay của mình, không hiểu sao vành tai trắng nõn có chút nóng lên.   

Rất nhanh Tạ Dịch Chi đã ý thức được không đúng, không dấu vết thu tay lại, đang muốn mở miệng nói cái gì đó.   

Lúc này bà nội Minh Liên bưng một đĩa trái cây tươi đã cắt ra, phía sau là Cốc lão đang cầm miếng táo cắn nuốt, hiển nhiên tâm tình của ông không tồi.   

"Đều nghỉ ngơi một lát đi, lão đầu tử chỉ lo ăn một mình." Bà nội Minh Liên quay người nhìn Cốc lão phía sau, cười mắng.   

"Lại đây đi, chẳng lẽ còn muốn ta mời?" Bởi vì hôm nay có Tạ Dịch Chi ở đây, lão gia tử có vẻ đặc biệt hung dữ. Bà nội Minh Liên trừng mắt nhìn chồng của mình, ý bảo ông thu liễm một chút, bằng không lại dọa người ta chạy mất, kết quả người hối hận nhất vẫn là ông.   

......   

Hai người ở Cốc gia ngây người suốt gần một ngày, trong lúc đó Cốc Thành Kính cũng trở về, hai vị nhạc trưởng cùng nhau ngồi ăn cơm, bầu không khí thật sự có chút kỳ quái. Ít nhất Hoàng Thu Thu luôn cảm giác được có chút khác lạ. 

Hoàng Thu Thu gia nhập vào dàn nhạc Tố Trúc lâu như vậy, bên cạnh còn có cái kèn Tất Chu suốt ngày lảm nhảm, trong lòng đã sớm coi dàn nhạc Phong Diệp là đối thủ của dàn nhạc Tố Trúc. Phải biết rằng trong mấy năm nay ở đường Hoa Hằng, chỉ có dàn nhạc của hai nhà bọn họ là xuất sắc nhất, cho dù là tuyển thủ đơn binh hay là trình độ chỉnh thể, đều có thể nghiền ép toàn bộ.   

Dù sao trong lúc Tất Chu thấm nhuần, nhạc trưởng của hai dàn nhạc đứng chung một chỗ tuyệt đối sẽ không bình tĩnh như vậy, hơn nữa lần này còn là cùng nhau ngồi ăn cơm.   

Lần trước hai người đứng sau giám khảo, Tất Chu một mực ở bên dưới lảm nhảm xem lúc nào thì bọn họ náo loạn. Hoàng Thu Thu nhớ lại, luôn cảm thấy bầu không khí trên bàn cơm có chút giương cung bạt kiếm.  

May mà mãi cho đến khi rời đi, hai người đều bình an vô sự.   

Kỳ thật không trách Tất Chu nghĩ như vậy, cả con đường Hoa Hằng đều có ý nghĩ này.

Nhưng trên thực tế hai người bọn họ chưa từng qua lại quá nhiều, lần đầu tiên chân chính sinh ra giao tiếp vẫn là trước trận đấu hai năm trước. Cho tới bây giờ lại bởi vì cùng một người mà lại một lần nữa lui tới.   

Nhưng nên nói rõ ràng vẫn phải nói rõ ràng.   

"Thu Thu là người Cốc gia chúng tôi nhận, tốt nhất cậu đừng lôi cô bé vào Tần gia." Cốc Thành Kính mở cửa sau cho Hoàng Thu Thu đi vào, sau đó đi đến ghế lái thấp giọng cảnh cáo Tạ Dịch Chi.  

Tạ Dịch Chi nhìn xuyên qua gương chiếu hậu, nhìn thoáng qua Hoàng Thu Thu, cô cúi đầu v.uốt ve hộp đàn nhị hồ cũ nát của mình, rõ ràng yêu thích không buông tay, căn bản không phát hiện bọn họ đang nói chuyện ở phía trước.   

"Tôi là tôi, Tần gia là Tần gia." Tạ Dịch Chi bỏ lại một câu, sau đó khởi động xe chạy về phía đường Hoa Hằng.   

Trên đường lại khó tránh khỏi phân tâm bởi vì lời nói vừa rồi của Cốc Thành Kính. Thầy của anh từ Tần Chấn Khôn, người bên ngoài vẫn coi anh là người Tần gia, không có cách nào phân rõ.   

Năm đó Tần Chấn Khôn vô cùng nổi tiếng, có thể áp chế thầy của mình, mặc dù nửa đường thoát ly quan hệ thầy trò cùng Cốc Hồng Lương, nhưng không ai dám chỉ trích, chỉ có những người ở thế hệ trước lắc đầu.   

Tạ gia đem con trai của mình đưa đến Cốc gia, Cốc gia trực tiếp cự tuyệt, mẹ Tạ liền làm chủ đưa Tạ Dịch Chi vào môn hạ của Tần Chấn Khôn, sau đó Tạ Dịch Chi và Tần Chấn Khôn sinh ra ràng buộc nhiều năm.

Trước kia khi Tạ Dịch Chi đạt được thành công ở nước ngoài, nhưng người trong nước nhắc tới anh đều là: Ồ, thì ra là học trò do Tần Chấn Khôn chỉ dạy, khó trách lợi hại như vậy.   

Nhiều năm qua cá tính của Tần Chấn Khôn luôn như thế, luôn ôm tất cả chỗ tốt vào người mình. Tạ Dịch Chi không quan tâm đến những thanh danh này, nhưng anh không thích Tần Chấn Khôn khoa tay múa chân với cuộc sống của mình, cho nên mấy năm nay dần dần xa cách.   

Tần Chấn Khôn dạy Tạ Dịch Chi nhiều năm, đã có đủ ích lợi đã từ trên người anh, Tạ Dịch Chi xa cách cũng sẽ không áy náy, chỉ là năm mới vẫn phải tới tận nhà tặng lễ thăm hỏi.   

"Ngồi đây chờ tôi một chút." Đột nhiên Tạ Dịch Chi đang lái xe giữa đường dừng lại, quay đầu nói với Hoàng Thu Thu ở ghế sau.   

Lúc này đã hơn bảy giờ, trời bắt đầu tối tăm, trên đường đã có người lục tục tan tầm về nhà, có một số cửa hàng cũng bắt đầu đóng cửa.   

Trước khi Tạ Dịch Chi đi vào, cửa hàng trang trí tinh xảo đang định đóng cửa, nhân viên đã bắt đầu dọn sạch bánh ngọt trên tủ. Tạ Dịch Chi vừa tiến vào, mấy nhân viên trong cửa hàng đều không tự chủ được nhìn qua, động tác trong tay cũng chậm nửa nhịp.   

Cho dù ở thành phố phồn hoa như Định Thành, đàn ông anh tuấn cao lớn như vậy vẫn là hiếm thấy. Không giống như những minh tinh đẹp trai trên TV, anh giống như quý tộc trẻ tuổi bước ra từ bức tranh sơn dầu. Ưu nhã, cao quý, mang theo một cỗ không chút để ý, đồng thời hơi thở sắc bén trên người lại làm cho người ta không thể bỏ qua.   

"Xin chào, xin hỏi ngài cần gì?" Một nhân viên bán hàng lớn tuổi tiến lên hỏi.   

Tạ Dịch Chi nhìn quanh một vòng, trên kệ còn có không ít bánh ngọt chưa thu dọn xong, nhìn tinh xảo nhỏ nhắn. Đi vào cũng có thể ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào.   

Mấy ngày trước anh nhìn thấy cửa hàng này trên điện thoại di động, hôm nay đến xem quả nhiên cũng không tệ lắm.   

"Bây giờ có bánh ngọt không?" Tạ Dịch Chi trầm giọng hỏi.   

"Vị tiên sinh này, thật ngại quá, bánh ngọt trong cửa hàng chúng tôi đều đã bán hết." Nhân viên cửa hàng nhìn người đàn ông anh tuấn phi phàm, khó có khi tiếc nuối nói, "Bình thường cần phải đặt trước bánh ngọt, có đôi khi sẽ còn lại sẵn một ít nhưng đều được mua hết..."   

"Ai muốn mua bánh?" Một giọng nam từ phía sau truyền đến.   

Nhân viên bán hàng lập tức quay đầu lại: "Ông chủ, ở đây có khách muốn mua bánh ngọt."   

"Bánh ngọt?" Một nam sinh diện mạo thanh thoát từ phía sau đi ra, trên người anh ta còn mặc tạp dề, mặt trên đều là bột mì, "Anh muốn mua?"  

"Có còn không?" Tạ Dịch Chi gật đầu.   

Nam sinh suy nghĩ một chút: "Còn có một cái, nhưng mà không quá lớn, cậu xem có được hay không." Nói xong lại xoay người đi bưng bánh ngọt mình vừa làm xong ra.   

Bánh không quá lớn, nhưng đủ cho một người ăn. Toàn bộ thân bánh đều là kem, phía trên còn có một con chim mập mạp, xung quanh rải đầy hạt ngũ cốc.   

Tạ Dịch Chi nhìn chằm chằm con chim phía trên một lúc lâu, cuối cùng nhìn thoáng qua gật đầu: "Có thể."   

Nam sinh được mệnh danh là chủ cửa hàng nhanh nhẹn lấy ra một hộp bao bì tinh xảo từ quầy: "Anh đến đúng lúc, đây là món mới mà hôm nay tôi làm, trễ thêm một bước nữa tôi sẽ tự mình ăn."

"Cám ơn." Tạ Dịch Chi xách hộp bánh ngọt lên, nhấc chân đi ra ngoài.   

Mở cửa xe ra, Hoàng Thu Thu vẫn ngoan ngoãn ngồi ở đó, cô không có hứng thú hỏi chuyện Tạ Dịch Chi đi đâu. Trong mắt cô, mình chẳng qua là đi nhờ xe, không cần phải quấy nhiễu Tạ Dịch Chi. Cho nên đối với việc anh xách hộp bánh ngọt đi đến cô cũng không thèm để ý.   

Mãi cho đến khi xuống xe, đi xuống dưới lầu chung cư, vốn dĩ Hoàng Thu Thu định xoay người lên lầu, lại bị Tạ Dịch Chi giữ chặt: "Chúc mừng sinh nhật."   

Một tay người đàn ông xách hộp bánh ngọt, tay kia giữ chặt cô, vẻ mặt lạnh nhạt, giống như đang làm một chuyện hết sức bình thường.   

"..... Cái gì?" Hoàng Thu Thu đứng yên tại chỗ, hiển nhiên không kịp phản ứng. Mười mấy năm không tổ chức sinh nhật, đương nhiên cô không nhạy cảm với sinh nhật của mình.   

"Tờ đơn lúc trước cô nộp có viết." Tạ Dịch Chi thuận miệng giải thích, lúc trước anh đã nhìn rõ tờ đơn tham gia thi đấu của Hoàng Thu Thu, cũng nhớ rõ ràng nội dung trên đó.   

Thật ra buổi sáng anh ra ngoài cũng không có ý định mua bánh ngọt, ngày hôm qua Cốc lão đến căn hộ của Hoàng Thu Thu, Tạ Dịch Chi liền cho rằng hôm nay người Cốc gia sẽ tổ chức sinh nhật cho cô. Kết quả một ngày đã trôi qua, người Cốc gia không có một chút động tĩnh, Tạ Dịch Chi mới hiểu được, hẳn là bọn họ còn không nghĩ tới chuyện này.

Trên đường lái xe Tạ Dịch Chi nhớ tới mấy ngày trước điện thoại di động có hiện lên một cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng ở đây, lúc này mới hứng khởi mua bánh ngọt. Chỉ là sau khi mua xong, anh mới nhớ tới quan hệ của hai người không quá thân mật. Nhưng mà dù sao cũng đã mua, không tiện trả lại, hơn nữa bánh ngọt này thật sự làm hợp ý của Tạ Dịch Chi.   

"Nhưng tôi ... Nhưng sinh nhật." Hoàng Thu Thu luống cuống tay chân, cô căn bản không chịu nổi việc người khác đối xử tốt với mình dù chỉ một chút.   

"Vậy thì bắt đầu từ năm nay." Tạ Dịch Chi không thích nói nhảm, nhét hộp bánh ngọt vào trong tay Hoàng Thu Thu, xoay người trở về căn hộ của mình.   

Hoàng Thu Thu choáng váng, không biết đường kêu người ta ở lại cùng nhau ăn bánh sinh nhật, chính mình ngây ngốc xách bánh lên lầu.   

Trở lại căn hộ, cô không vội vàng mở ra, chỉ ngồi xuống nhìn chằm chằm bánh ngọt hồi lâu, cuối cùng mới vào phòng tắm tắm rửa.   

Sau khi đi ra đã là gần chín giờ, cả người Hoàng Thu Thu mang theo hơi nước, ngồi trên sô pha ngẩn người.   

Trong trí nhớ của cô, cô đã từng được tổ chức sinh nhật, trước khi ba mẹ cô rời đi, cô chính là một công chúa nhỏ trong nhà. Vừa đến sinh nhật, ba hận không thể đem tất cả thứ tốt nhất trên đời này đều mang đến trước mặt con gái của mình, mẹ cũng sẽ ăn mặc xinh đẹp sáng ngời cho cô. Nhưng từ sau khi đến nhà chú thím, cô không còn sinh nhật nữa.  

Bên ngoài, Hoàng Đống Quốc nói chỉ là sinh nhật mà thôi, ngay cả Hoàng Hi Nguyệt cũng không được tổ chức. Kỳ thật vừa đến sinh nhật của Hoàng Hi Nguyệt, bọn họ sẽ tìm cớ một nhà ba người đi ra ngoài, sau đó đặt một nhà hàng để tổ chức.   

Vốn dĩ Hoàng Thu Thu không biết, nhưng khi đó Hoàng Hi Nguyệt còn nhỏ, tâm tư không có nhiều quanh co như vậy, không để ý liền lỡ miệng nói. Hoàng Thu Thu biết chính mình ăn nhờ ở đậu, chỉ coi như không nghe thấy lời Hoàng Hi Nguyệt nói.   

......

Nhưng không nghĩ rằng sẽ có một người nào đó nhớ tới ngày sinh nhật của cô.   

Hoàng Thu Thu cẩn thận mở hộp bánh kem ra, vừa mở ra đã ngây ngẩn cả người, cô nhìn thấy một con chim mập mạp màu vàng rực rỡ!  

Miệng chim nhỏ có màu đỏ, trên mặt bánh ngọt lồi lõm, cái đuôi nhỏ còn vểnh lên, có vẻ cực kỳ khoái trá, vừa nhìn liền cảm thấy ngây thơ đáng yêu.   

Lần đầu tiên Hoàng Thu Thu được tổ chức sinh nhật sau mười mấy năm, khó tránh khỏi mới mẻ, nhìn chằm chằm con chim mập mạp kia nửa ngày, cuối cùng chậm rãi lấy điện thoại di động ra chụp một tấm ảnh —— đăng lên vòng bạn bè.   

Không biết tại sao, Hoàng Thu Thu không bao giờ đăng cái gì lên vòng bạn bè, tối nay lại đặc biệt muốn đăng một cái gì đó.   

Đi kèm với hình ảnh chỉ có hai từ: Cảm ơn.   

Bình thường Hoàng Thu Thu không đăng lên vòng bạn bè nên không biết buổi tối trên đây có bao nhiêu náo nhiệt, cho nên lần này lập tức khiến cho mọi người nổ tung. Người like đầu tiên là Tạ Dịch Chi, nhưng người đầu tiên bình luận lại là Tất Chu.   

【!!! Đừng nói với anh hôm nay là sinh nhật của em!!! 】

Hoàng Thu Thu chỉ đăng một cái rồi không quản nữa, cô ngồi xuống do dự thật lâu mới nỡ ăn con chim mập mạp kia. Hoàn toàn không biết vòng bạn bè của mình đã sắp nổ tung.   

Phần lớn tất cả mọi người trong dàn nhạc Tố Trúc đều xuất hiện, mỗi người đều chúc mừng sinh nhật Hoàng Thu Thu, bọn họ hoàn toàn không biết hôm nay là sinh nhật của cô. Cốc lão gia tử cũng là bệnh nhân cao tuổi nghiện internet, rất nhanh đã lướt tới vòng bạn bè của Hoàng Thu Thu. Ông trực tiếp đứng lên từ trên giường, làm cho bạn già đang đọc sách bên cạnh hoảng sợ: "Làm sao vậy?"   

"Hôm nay là sinh nhật Thu Thu!" Cốc lão gia tử nhíu mày.   

"Cái gì?" Bà nội Minh Liên cũng lắp bắp kinh hãi, dù sao Hoàng Thu Thu cũng không phải là người mà bọn họ nhìn thấy từ nhỏ đến lớn, cho nên không có việc gì thì cũng không nghĩ đến sinh nhật.

"Làm sao bây giờ? Hôm nay Thu Thu đến nhà chúng ta, nhưng chúng ta lại không biết!"   

Cốc lão gia tử nhớ tới hôm nay Tạ Dịch Chi cũng cùng đến, thả lỏng người lại: "Quên đi, nhớ kỹ trước. Ngày mai đi bù quà sinh nhật cho Thu Thu, năm sau chúng ta lại tổ chức sinh nhật cho con bé, xem ra hôm nay đã có người giúp Thu Thu." Nói xong Cốc lão gia tử đưa điện thoại di động cho bạn già xem: "Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, bánh ngọt này làm không tệ lắm."   

Hai người ghé lại với nhau, nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên màn hình, cuối cùng bà nội Minh Liên vẫn nhịn không được mà gọi điện thoại cho Hoàng Thu Thu, chúc cô sinh nhật vui vẻ.   

Ngày hôm nay, Hoàng Hi Nguyệt trải qua tương đối không thoải mái.   

Sáng sớm thấy nhạc trưởng nhà mình và Hoàng Thu Thu lôi lôi kéo kéo, quan hệ không nhỏ. Đến buổi tối, Hoàng Thu Thu còn có bánh sinh nhật.   

Nhiều năm chung sống, Hoàng Hi Nguyệt đã hiểu rõ tính tình của Hoàng Thu Thu. Tuyệt đối không có khả năng cô tự mình đi mua bánh ngọt, chỉ có thể là do người khác tặng.   

Người của dàn nhạc Phong Diệp đều có wechat của nhạc trưởng nhà mình, Tạ Dịch Chi ấn like như vậy, Hoàng Hi Nguyệt lập tức biết. 

Bình Luận (0)
Comment