Đừng Hoảng Sợ, Anh Tới Rồi - Hồng Thứ Bắc

Chương 56

Tạ Dịch Chi từ trên giường đi xuống, tấm chăn mỏng lập tức trượt xuống, dáng người thon dài hoàn mỹ không thể nghi ngờ lộ ra.   

Sau khi đứng xuống đất, anh kéo rèm cửa sổ ra, tùy ý để cho ánh mặt trời chiếu đầy trong phòng.   

Anh không nói câu chúc mừng trước tiên, mà là ánh mắt thâm sâu xa xôi, mang theo chút chất vấn: "Tên của tôi khó nối liền như vậy?"   

Gần như mỗi một lần Hoàng Thu Thu gọi tên anh, đều sẽ gọi ngắt quãng.   

"..... Tôi." Hoàng Thu Thu không biết nên trả lời như thế nào, bởi vì một tháng giảng dạy ở đường Hoa Hằng, ở trong lòng cô Tạ Dịch Chi chính là là một nhạc trưởng uy nghiêm, gọi thẳng tên vẫn có chút quái lạ.  

"Dịch Chi." Tạ Dịch Chi đột nhiên nói.   

"Cái gì?" Hoàng Thu Thu không rõ.   

Tạ Dịch Chi đã đi đến phòng khách ngồi xuống, bên cạnh là hộp đàn đã mở ra, bên trong là cây violin của anh.   

Anh đưa tay sờ sờ violin, sau đó lạnh nhạt nói: "Dịch Chi, nếu đã khó nối liền như vậy, dứt khoát bỏ đi."  

"Dịch Chi?" Hoàng Thu Thu lặp lại.   

"...... Ừm." Đáy mắt Tạ Dịch Chi mang theo ý cười khó có thể phát hiện, "Chúc mừng em tiến vào giải đấu."

"Giải đấu, không biết sẽ như thế nào." Giọng điệu của Hoàng Thu Thu mang theo một chút ỷ lại.

Cô đã quen với việc mỗi một trận đấu đều do Tạ Dịch Chi nói cho cô biết tình huống.   

Dường như Tạ Dịch Chi cũng theo thói quen mà đem những chú ý khi tham gia trận đấu, tất cả đều nói cho cô nghe một lần.   

"Giải đấu này có chút khó khăn, những người tham gia đều là nghệ sĩ violin trẻ sau khi thành danh, cộng thêm bốn sinh viên của học viện." Tạ Dịch Chi nhớ lại năm đó mình thi đấu, "Nhưng mà, không cần phải sợ bọn họ."   

......   

Chờ Hoàng Thu Thu cúp điện thoại, điện thoại di động đã có chút nóng lên. Cô ngồi một hồi liền mở máy tính, gõ tên của Tạ Dịch Chi lên baidu.   

Ấn nút xác nhận, lập tức có một đống tin tức tìm kiếm đi ra, đầu tiên chính là hình ảnh một buổi biểu diễn nào đó của Tạ Dịch Chi.   

Bàn tay cầm chuột của Hoàng Thu Thu dừng lại, một lát sau xem nhẹ tin tức khác, chuyên môn tìm kiếm tin tức về Tạ Dịch Chi trong giải đấu.   

Vừa rồi trong lúc Tạ Dịch Chi nói chuyện đã vô tình tiết lộ chuyện anh cũng từng tham gia giải đấu này. Hoàng Thu Thu liền muốn xem video trận đấu năm đó của Tạ Dịch Chi.   

Tạ Dịch Chi tham gia quá nhiều cuộc thi, cho dù anh yên lặng hai năm, nhưng Hoàng Thu Thu lật ba trang vẫn không tìm được tin tức liên quan đến giải đấu này.   

Cuối cùng cô trở lại trang đầu tiên một lần nữa, click vào bài viết về Tạ Dịch Chi trong cuộc thi.

Lật sang giữa, Hoàng Thu Thu nhìn thấy trên đó viết: Một trận thành danh - Giải vô địch violin trẻ thế giới.   

Hoàng Thu Thu không thường xuyên lên mạng, ngay cả từ khóa cũng không biết dùng. Nhìn thấy cái này, cô thoát ra ngoài, ở phía sau mấy chữ 'Tạ Dịch Chi', gõ thêm một dòng 'Giải đấu vô địch violin trẻ thế giới'.   

Quả nhiên, lần này nhảy ra chính là tin tức Tạ Dịch Chi thi đấu ở giải đấu.   

Mấy ngày nay nghe người xung quanh nói về giải đấu, Hoàng Thu Thu theo bản năng cho rằng trước kia mọi người chỉ coi danh ngạch học viện là bàn đạp.   

Đạt được thứ hạng tốt trong giải đấu, được đại sư hàng đầu ưu ái, cuối cùng đạt được tư cách tiến vào dàn nhạc hạng nhất.   

Kết quả cô đọc từng tin tức một, mới phát hiện thì ra trước kia Tạ Dịch Chi tham gia chỉ vì muốn thúc đẩy quan hệ hữu nghị giữa các học viện lớn, người tham chủ yếu là những nghệ sĩ violin đã thành danh.  

Tất nhiên những sinh viên của các học viện cũng có thể nhận được một số thăng tiến khi tham gia giải đấu này.   

Dù sao nghệ sĩ violin trẻ tuổi đẳng cấp thế giới gần như đều xuất thân từ bốn học viện lớn này, học trưởng học tỷ dẫn theo học đệ học muội là chuyện tương đối bình thường.  

Ai ngờ năm đó hai người Tạ Dịch Chi và Van Pisch sắp đem giải đấu đâm thủng trời, chỉ để lại một hạng ba cho những thí sinh khác.   

Từ đó về sau, mỗi một lần tham gia giải đấu, ai ai cũng có tham vọng có thể đánh bại tuyển thủ chuyên nghiệp như Tạ Dịch Chi.   

Nhưng mà chưa một ai có thể hoàn thành được nguyện vọng đó.

Những nghệ sĩ violin trẻ tuổi tham gia cuộc thi cũng rút ra được bài học, để không trở thành con sóng phía trước bị sóng sau vỗ, một khi tham gia cuộc thi, tuyệt đối không được bảo tồn thực lực.   

Ngoài ra còn có một lý do khác: Trong giới âm nhạc, tài năng luôn có một vòng luân hồi xuất hiện.   

Sau khi những người như Tạ Dịch Chi, Van Pisch xuất hiện, mười mấy năm sau cũng không có người thiên phú xuất sắc như vậy là chuyện bình thường.   

......   

Kể từ khi Hoàng Thu Thu đạt được danh ngạch giải đấu, độ nổi tiếng của cô tại Học viện Eastman tăng lên một bước. Trên đường bắt đầu có người chủ động gọi tên, chào hỏi cô.   

"Cầu Cầu, chào buổi sáng."  

"Hi, Tiểu Tước Nhi ~"    

Đây là cái tên mà mấy bạn học trong lớp đặt cho Hoàng Thu Thu, hơn nữa còn là tiếng Trung Quốc.

Sau khi màn biểu diễn "Chim sơn ca bay cao" của Hoàng Thu Thu lan truyền, mọi người kinh ngạc không thôi, hơn nữa còn có người đem tên tiếng Trung của cô phiên dịch ra rồi giải thích, sau đó mọi người dứt khoát đặt cho cô biệt danh như vậy.

"Chúc mừng, hiện tại cô đã nổi danh toàn trường rồi." Joseph vừa trở về cùng với Parse, nhìn thấy Hoàng Thu Thu thì cười tủm tỉm nói.   

Hoàng Thu Thu tùy ý đáp một câu, ánh mắt lại rơi xuống trên người Joseph, đảo quanh.   

Không biết có phải là ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy hiện tại quanh người Joseph lộ ra một cỗ hương vị 'không tiếc lăn lộn', đơn giản mà nói chính là không biết xấu hổ.   

Mặc dù Joseph không làm gì, nhưng Hoàng Thu Thu vẫn cảm thấy như vậy.   

So với lần đầu tiên gặp mặt ở đường Hoa Hằng, sứ giả chính nghĩa Joseph đã sớm biến mất sạch sẽ, câu cửa miệng 'Chúng ta học violin như thế nào' đều biến mất.   

Nhưng ... Dường như chuyện này cũng rất tốt, ít nhất sẽ không bị người ta lừa gạt.   

Hai người không nói được mấy câu, Parse liền tới tìm Hoàng Thu Thu, sau lưng còn mang theo một người đàn ông trung niên bộ dáng lãnh đạo, âu phục giày da.   

"Đây là viện trưởng của chúng ta." Parse chỉ chỉ người đàn ông đeo kính gọng vàng phía sau, thoạt nhìn rất khôn khéo.   

"Tiểu Tước Nhi, đúng không?" Viện trưởng rất hòa khí, đáng tiếc ánh mắt sắc bén đã bại lộ tính cách của ông ấy.

Hoàng Thu Thu đứng tại chỗ, gật gật đầu.   

"Giảng viên giỏi nhất của trường chúng ta muốn chỉ dạy em, hy vọng em có thể đạt được kết quả tốt trong giải đấu." Viện trưởng vỗ vỗ bả vai Parse nói.   

Sau khi đem mấy chuyện này nói rõ ràng, viện trưởng cũng không dừng lại nhiều, trực tiếp rời đi, để lại ba người Parse.   

"Ý tứ của viện trưởng, cô có hiểu không?" Parse quay đầu hỏi Hoàng Thu Thu.   

Thường ngày Parse hay châm chọc người khác, duy chỉ có không dám làm càn trước mặt vị viện trưởng này.   

Bình thường trước kia viện trưởng của Eastman đều do lão tiền bối đức cao vọng trọng quản lý, không nói đến trình độ âm nhạc của bọn họ cao bao nhiêu, ít nhất đều là người trong ngành.   

Mà viện trưởng mới nhậm chức này lại không hiểu biết gì về âm nhạc, điển hình là nhân vật "ba không". Không giỏi nhạc cụ, không có tác phẩm đại diện, tuổi tác không đủ.  

Nhưng cố tình ông ấy vừa nhậm chức đã có thể thu thập giáo sư gai nhọn nhất của Eastman là Parse, cũng thu dọn sạch sẽ tàn cục lưu lại của nhiệm kỳ trước.   

"Ừm, thời gian này phải phiền toái ngài chỉ dạy." Hoàng Thu Thu chân thành nói.   

"Không có phiền toái gì." Parse xua tay, "Dạy cho cô còn dễ dàng hơn nhiều so với dạy những người khác." Ý của viện trưởng là dừng khóa học trong tay Parse lại, để cho một mình ông chỉ dạy Hoàng Thu Thu.   

Không còn cách nào khác.   

Mấy năm nay Eastman bị ba học viện lớn còn lại áp chế đến không thở nổi. Một trường thì có Tạ Dịch Chi, một trường thì có Van Pisch, một trường khác thì có thực lực bình quân mạnh hơn so với Eastman.   

Hơn nữa thao tác của viện trưởng trước đó càng làm cho trình độ tuyển sinh của Eastman giảm mạnh.  

Lần này thật vất vả mới khiến cho Hoàng Thu Thu lựa chọn Eastman, đương nhiên viện trưởng mới cần cô đến để hồi sinh cho Eastman.

"Mặc dù viện trưởng nói chỉ cần áp chế sinh viên của các học viện khác." Parse ngạo khí nói, "Nhưng mà cô vẫn có thể xông lên đoạt hạng ba."

Hoàng Thu Thu trầm mặc, không nói ra mục tiêu trong lòng.   

......   

Lịch dạy của Parse đã bị dừng lại hoàn toàn, Hoàng Thu Thu cũng xin nghỉ một số tiết học.

Những giảng viên kia đều biết cô phải tham gia giải đấu, đều sảng khoái phê chuẩn nghỉ phép, trước khi Hoàng Thu Thu đi còn cổ vũ vài câu.   

Giảng viên của Học viện Eastman phần lớn đều đã giảng dạy ở đây được một thời gian dài, nhìn học viện từ thịnh vượng đến suy nhược từng chút một, trong lòng đều không thoải mái. Bây giờ có thể có một cơ hội, tất cả mọi người đều vui vẻ.   

Kỳ thật trước khi Hoàng Thu Thu chưa tới, giảng viên trong viện đã sớm âm thầm hướng ánh mắt về phía Daffa, chờ mong Daffa sẽ có biểu hiện xuất sắc.   

Hiện tại Daffa không giành được suất tham dự giải đấu, cũng không tính là chuyện xấu

"Nói thật, nhất định cô sẽ mạnh hơn những sinh viên của học viện khác." Parse nghe Hoàng Thu Thu kéo xong một khúc nhạc, "Nhưng còn có mười nghệ sĩ violin trẻ tuổi khác, hiện tại xem cô có thể đánh bại được người nào?"  

Trước khi đến nước M, trải qua sự dạy dỗ của Cốc lão, Hoàng Thu Thu đã được bổ sung kiến thức cơ sở, không còn kỹ xảo lung tung như lúc thi đấu.   

"Tiếp tục." Parse ném cho Hoàng Thu Thu một bản nhạc khác, tiếp tục ngồi nghe.   

Nghe tiếng đàn mượt mà dễ nghe, trong mắt ông hiện lên vẻ hài lòng.   

Người có thể đạt được danh ngạch trong học viện, nhất định là được Tổ sư gia thưởng cơm ăn, đáng tiếc lại gặp phải một người được ông trời thưởng cơm ăn như Hoàng Thu Thu.   

Tổ sư gia thưởng cơm ăn còn có thể luyện, ông trời thưởng cơm ăn thì có luyện cũng vô dụng. Dù sao thiên phú vẫn quan trọng hơn, đặc biệt là ở phương diện nghệ thuật.   

Parse từng gặp qua hai người giống như Hoàng Thu Thu vào nhiều năm trước, chính là Tạ Dịch Chi và Van Pisch.   

Không, chính xác mà nói thì người như Hoàng Thu Thu chính là độc nhất vô nhị.   

Đối với thiên phú của Tạ Dịch Chi, bọn họ đều sáng suốt nhìn thấy, mà Hoàng Thu Thu thì tự do ở bên ngoài, nếu không đẩy ra tầng sương mù xung quanh cô, nhất định không phát hiện ra được.   

"Như vậy đã được chưa?" Hoàng Thu Thu kéo xong một đoạn nhạc, buông violin xuống thăm dò hỏi.   

"Tạm được." Parse lười biếng, tiếp tục đưa cho Hoàng Thu Thu một bản nhạc khác.   

Thời điểm bọn họ bắt đầu tập luyện, Hoàng Thu Thu không biết bản thân mình đã có một cộng đồng người hâm mộ.   

Kể từ lần Avida đăng ảnh chụp chung của hai người lên mạng xã hội, một nhóm người hâm mộ gần đó chạy đến phòng hòa nhạc Hilling, bị bản nhạc "Chim sơn ca bay cao" của Hoàng Thu Thu hấp dẫn, tự phát thành lập nhóm fans hâm mộ cho cô.   

Trước đây, người có loại đãi ngộ này chính là nhóm người Tạ Dịch Chi.   

Avida đã bị @bạo, bảo anh ta mau đi làm stylist cho Hoàng Thu Thu.   

Trở về sau một ngày bận rộn, cuối cùng Avida cũng nhìn thấy @, anh ta lập tức ngồi thẳng người, ánh mắt híp lại.   

Chi phí để thuê Avida làm stylist không hề thấp chút nào. Ngày hôm trước đã có một người muốn anh ta làm stylist, cũng là một nghệ sĩ violin, hơn nữa còn rất nổi tiếng.   

Suýt chút nữa Avida đã đồng ý, không ngờ Hoàng Thu Thu cũng có thể tham gia giải đấu, anh ta quyết định thực hiện lời hứa của mình.   

Lúc trước có lưu lại số điện thoại của Hoàng Thu Thu, cho nên Avida lập tức gọi cho cô.  

"Alo, tôi là Avida, tôi muốn làm stylist của cô." Avida là người hấp tấp, nói chuyện cũng trực tiếp. 

Bình Luận (0)
Comment