Chưa biết thực lực của bốn sinh viên học viện như thế nào, nhưng danh tiếng của bọn họ trong học viện đều không thấp. Trong khoảng thời gian này, quá khứ của mỗi người đều bị lật ngược lên trời.
Giống như mấy tuổi đã bắt đầu tiếp xúc với âm nhạc, nhận được bao nhiêu giải thưởng, … tất cả đều được viết rõ ràng trên diễn đàn.
Trong bốn người thì có ba người có lý lịch ưu tú điển hình, duy chỉ có Hoàng Thu Thu giống như đột nhiên xuất hiện, giải thưởng đoạt được chỉ có giải ba trong cuộc thi ở đường Hoa Hằng, cùng với người đạt được danh ngạch duy nhất của học viện.
【Giáo viên của cô ấy là ai vậy?】
【Trình độ này, làm sao có thể giành được vị trí đầu tiên trong cuộc thi tuyển chọn của học viện? 】
【Eastman không có người sao?】
Những bình luận như vậy xuất hiện ùn ùn không dứt. Đương nhiên cũng sẽ có những lời phản bác, phần lớn những người này đều đã xem qua buổi thi đấu của học viện, có nhận thức rõ ràng đối với thực lực của Hoàng Thu Thu.
Hoàng Thu Thu hoàn toàn không biết gì về những thứ này, chỉ còn một ngày nữa là đến trận đấu, Avida lại đặc biệt mang theo nhà tạo mẫu tóc đến tận nhà để thảo luận về tạo hình.
"Tùy mọi người, không cần quá phiền toái." Mấy ngày nay Hoàng Thu Thu vẫn luôn luyện đàn, củng cố nền tảng. Bởi vì liều mạng quá mức, cho nên đầu óc có chút hỗn loạn.
Trong khi nhà tạo mẫu tóc cố gắng giúp cô làm tóc, cô trực tiếp ngồi trên ghế ngủ gật.
Cuối cùng nhà tạo mẫu tóc cũng chọn được hai kiểu tóc, nhưng vẫn có chút do dự. Avida thấy Hoàng Thu Thu nhắm mắt nghỉ ngơi, ra hiệu bảo nhà tạo mẫu tóc chọn hai cái này.
Theo anh ta thấy Hoàng Thu Thu sẽ không chỉ tham gia một trận đấu, ít nhất cũng có thể vào vòng đấu loại.
Nhà tạo mẫu tóc rón rén tháo kẹp trên đầu Hoàng Thu Thu, để mái tóc dày dặn mềm mại của cô xõa xuống. Đối diện là Avida đang do dự có nên đánh thức Hoàng Thu Thu hay không.
Đúng lúc này, cửa căn hộ đột nhiên mở ra, Avida và nhà tạo mẫu tóc không hẹn mà cùng nhìn lại: một người đàn ông anh tuấn cao lớn một tay bưng hộp quà, một tay cầm chìa khóa cửa.
Trong khi nhà tạo mẫu tóc vẫn còn bối rối, Avida đã lấy lại tinh thần của mình, ra hiệu để cho anh ta cùng mình đi ra ngoài.
Thời điểm ba người chạm mặt, Avida chỉ vào Hoàng Thu Thu đang nửa tựa lưng vào ghế, làm một động tác khóa miệng.
Tạ Dịch Chi trầm tĩnh gật đầu, nhẹ nhàng đặt hộp quà lên bàn ăn, chờ hai người rời đi thì đóng cửa lại.
Có lẽ là thật sự quá mệt mỏi, trước mắt Hoàng Thu Thu là một mảnh xanh tím, bản thân làn da của cô hơi trắng, lúc này nhìn càng rõ ràng hơn.
Tạ Dịch Chi tới gần lấy nhạc phổ mà cô còn đang túm trong tay ra, cúi người ôm cô lên.
Ghế dựa không rộng rãi, động tác lớn như vậy trực tiếp làm cho Hoàng Thu Thu mơ mơ màng màng tỉnh lại từ trong hỗn độn.
"Là anh." Tạ Dịch Chi thấy phòng ngủ cách không xa, đã tận khả năng làm cho động tác trở nên nhẹ nhàng, không ngờ Hoàng Thu Thu lại ngủ nông như vậy.
Trong đầu cô vẫn tràn ngập các loại nốt nhạc, thật vất vả mới nghỉ ngơi được một chút, lúc này mở mắt ra cũng không quá tỉnh táo. Mơ hồ nhìn thấy Tạ Dịch Chi, còn tưởng rằng vẫn còn ở trong mộng, cọ cọ trong ngực anh một chút, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tạ Dịch Chi thấy cô nghiêng đầu lại ngủ thiếp đi, trong lòng vô cớ thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng đặt người lên giường.
Giường cực kỳ mềm mại, vừa nằm lên đã lún xuống, Tạ Dịch Chi cầm lấy chăn mỏng bên cạnh đắp cho cô, chính mình ngồi ở bên giường, cúi đầu nhìn người đã lâu không gặp một hồi lâu.
Mấy hôm trước anh đã đến nước Y gặp Sters. Ông ấy muốn giới thiệu anh đến dàn nhạc giao hưởng nổi tiếng nhất nước Y, đương nhiên kém hơn dàn nhạc giao hưởng Berlin năm đó mời Tạ Dịch Chi.
Năm đó Tạ Dịch Chi được mời trực tiếp làm nghệ sĩ violin chính, nhưng anh cự tuyệt, Van Pisch gần như lập tức được mời thay thế.
Bản thân Van Pisch có tài hoa xuất chúng, chẳng qua bất hạnh gặp phải Tạ Dịch Chi càng thêm kinh tài tuyệt diễm.
Không có Tạ Dịch Chi áp chế, rất nhanh Van Pisch đã biểu hiện thực lực chân chính của mình ở trước mặt mọi người. Nhưng mà sau một năm ở Dàn nhạc Giao hưởng Berlin, bọn họ đã ký một thỏa thuận suốt đời.
"Tiểu Tước Nhi..." Tạ Dịch Chi rũ mắt nhìn Hoàng Thu Thu đang chìm trong giấc ngủ, nhai nuốt ba chữ này, đáy mắt có sự dịu dàng kinh người mà chính anh cũng không phát hiện ra.
Ngón tay thon dài sạch sẽ nhẹ nhàng dán lên hai má Hoàng Thu Thu, Tạ Dịch Chi nhớ tới hình ảnh mình từ chối Sters.
Anh không biết bản thân đang làm gì, rõ ràng đã đột phá bình cảnh, lại có một cơ hội tốt như vậy, vì sao không tiếp nhận?
Bây giờ nhìn người con gái ngủ an ổn trên giường, Tạ Dịch Chi tự nhủ, tất cả đều chờ cô thi đấu xong rồi mới tính tiếp.
......
Hoàng Thu Thu ngủ một giấc đến chín giờ tối mới hoàn toàn tỉnh lại.
Cô bị mùi đồ ăn bên ngoài truyền đến dụ tỉnh, theo mùi hương ngồi dậy, còn chưa đứng lên đã kinh ngạc sợ hãi.
Không phải cô đang thử kiểu tóc của ngày mai sao, như thế nào lại nằm trên giường. Bên ngoài là dì đến nấu ăn?
Quay đầu nhìn về phía đồng hồ treo tường, đã chín giờ tối.
Dì luôn dựa theo thời gian quy định, 11 giờ trưa tới nấu cơm, nửa tiếng sau vừa vặn đúng lúc Hoàng Thu Thu về, năm giờ rưỡi chiều lại tới.
9 giờ tối ... Chẳng lẽ sau khi Avida đưa mình vào phòng, anh ta vẫn ở lại căn hộ.
Hoàng Thu Thu mím môi mở cửa phòng, nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.
"Dịch Chi?" Hoàng Thu Thu không phát giác bản thân thở phào nhẹ nhõm, dịch đến phòng khách nhìn Tạ Dịch Chi mặc tạp dề, "Anh..." đã về rồi.
Lời chưa ra khỏi miệng cô đã nhận ra không ổn, cuối cùng trầm mặc mà chống đỡ.
"Tối mai phải thi đấu, hôm nay không cần quá mệt mỏi, không cần phải xem nhạc phổ nữa." Tạ Dịch Chi bưng một chén canh từ trên kệ bếp, đặt ở trên bàn phòng khách, tháo tạp dề của mình xuống.
"Tôi nghĩ ngày mai anh mới tới." Cuối cùng Hoàng Thu Thu cũng mở miệng, "Không xem nữa, tôi sẽ nghỉ ngơi."
Tạ Dịch Chi không trả lời câu hỏi trước của Hoàng Thu Thu, đi tới lôi kéo cô đi rửa mặt.
Trong phòng tràn ngập mùi thơm của canh, đây là Tạ Dịch Chi bắt đầu nấu từ hai giờ chiều, mãi cho đến bây giờ vừa vặn Hoàng Thu Thu tỉnh lại mới xong.
Hoàng Thu Thu trầm mặc uống xong canh, ánh mắt dừng trên hộp quà đựng đồ ngọt, cô nhớ tới chuyện Tạ Dịch Chi nói sẽ mang đồ ngọt về cho cô.
Theo ánh mắt của cô, Tạ Dịch Chi kéo hộp quà về phía mình: "Ngày mai thi đấu xong mới có thể ăn."
Ăn đồ ngọt buổi tối không tốt lắm, Tạ Dịch Chi lo lắng cô sẽ bị đau bụng, cũng may mặc dù đồ ngọt này làm thủ công, nhưng vẫn có thể để thêm vài ngày.
Hoàng Thu Thu lặng lẽ bĩu môi, làm bộ như không quan tâm, lại không biết biểu tình này đã sớm rơi vào trong mắt Tạ Dịch Chi.
......
Ban đầu giải vô địch violin trẻ thế giới chỉ có những người được gọi là nghệ sĩ violin trẻ mới đủ điều kiện tham gia. Những người này đã tổ chức buổi hòa nhạc của mình, hoặc tham gia vào một dàn nhạc nổi tiếng, hoặc có một màn diễn tấu được công chúng công nhận.
Sau này mấy học viện lớn muốn mượn cuộc thi này, đem sinh viên tốt nhất của học viện mình đẩy ra, để cho công chúng biết, đồng thời nâng cao danh tiếng cho học viện của mình.
Cho nên cơ chế vòng sơ khảo luôn là so sánh giữa sinh viên học viện và nghệ sĩ violin trẻ, từ đó mỗi bên loại bỏ 2 người.
Nghệ sĩ violin trẻ có 8, học viện có 4 sinh viên, trải qua vòng sơ khảo đầu tiên, còn lại 6 nghệ sĩ violin trẻ, học viện có 2 sinh viên.
Sau vòng thứ hai tổ chiến đội, hai sinh viên của học viện lần lượt chia làm đội nghệ sĩ violin trẻ tuổi, lấy danh nghĩa chiến đội làm PK, cuối cùng cộng lại tổng số điểm.
Đội có tổng điểm thấp hơn phải tiến hành PK trong đội mình, chọn ra người thấp nhất sẽ bị loại.
Cứ như vậy, nếu một đội bị diệt toàn bộ, đội còn lại sẽ được tiến vào trận chung kết, bất kể số lượng.
Đương nhiên trình độ giữa các nghệ sĩ violin trẻ tuổi sẽ không chênh lệch quá lớn, trên cơ bản bọn họ sẽ là những người ở lại cuối cùng.
Nhưng mà trong trận đấu có Tạ Dịch Chi, hai sinh viên của học viện trực tiếp dẫn đầu, sau đó cùng nhau tiến vào trận chung kết giành được kết quả cao nhất.
Bởi vì kết quả xuất sắc kinh người lần đó, dẫn đến sau này giải đấu trẻ thế giới nhận được sự chú ý rất lớn, đáng tiếc mấy lần thi sau sinh viên của học viện không còn mạnh mẽ đến đáng sợ như Tạ Dịch Chi, Van Pisch lần đó.
Về cơ bản đều dừng chân ở phần thi tổ đội.
10 giờ sáng, Hoàng Thu Thu được đưa vào phòng làm việc của Avida, bên trong có vô số người chờ đợi.
Kiểu tóc, trang phục... Tất cả mọi thứ đều cần phải được làm một cách tỉ mỉ nhất.
Avida đứng bên cạnh chỉ đạo, sắp xếp cho mọi người làm tốt công việc, tự mình ở một bên kiểm tra vấn đề trang phục.
"Để lại một vị trí đặt micro tùy thân." Tạ Dịch Chi chỉ nhắc nhở một câu, đứng ở nơi ánh mắt Hoàng Thu Thu có thể chạm tới.
Trên mặt Hoàng Thu Thu không biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng lại chắc chắn.
Cô mới bắt đầu học lại violin, cũng chỉ mới tham gia vài trận đấu, đã quen với việc mỗi một trận đấu lớn đều có sự tồn tại của Tạ Dịch Chi.
Chỉ có khi ánh mắt của anh dừng lại ở trên người mình, dường như lúc đó Hoàng Thu Thu mới có dũng khí tiến thẳng không lùi.
"Chỗ này có vấn đề!" Avida tiến lên kéo mái tóc dài của Hoàng Thu Thu, tương đối bất mãn đối với nhà tạo mẫu tóc, "Làm lỏng lẻo như vậy, lỡ như lúc chơi violin bị kẹt lại thì làm sao bây giờ?"
Khả năng này không cao, dù sao nữ nghệ sĩ violin để tóc dài lên sân khấu biểu diễn cũng không ít.
Nhưng Avida không thể chịu đựng được bất kỳ vấn đề nào, cho dù xác suất 1/1000, miễn là có thể xảy ra, chỉ khi ngăn chặn nó ngay từ đầu thì mới có thể thành công.
Hơn nữa trận đấu này quan trọng đối với Hoàng Thu Thu như thế nào, không cần nói cũng biết. Cô tham gia thi đấu, đặc biệt là loại thi đấu đẳng cấp này, tuyệt đối không được xảy ra bất kỳ vấn đề gì.
Nếu như Trung Quốc không tiến hành tuyên truyền trận đấu ở đường Hoa Hằng, lại mời năm nghệ sĩ violin hàng đầu thế giới, như vậy sẽ không có người biết đến Hoàng Thu Thu.
"Phải đảm bảo ngọc trai trên giày cao gót không bị rơi ra, đừng để tôi lặp lại một lần nữa." Avida nói chuyện nóng nảy, không lưu tình, hoàn toàn không giống với bộ dáng cười hì hì như lúc bình thường.
Đợi đến khi chuẩn bị xong tất cả, Tạ Dịch Chi nắm tay Hoàng Thu Thu lên xe.
"Anh muốn dắt cô ấy, nhớ xách làn váy." Avida đi theo phía sau, xách vạt váy của Hoàng Thu Thu, nhét nó vào tay Tạ Dịch Chi. "Đừng để cô ấy vấp ngã."
Tạ Dịch Chi vô cùng tự nhiên nhận lấy, một tay nắm tay Hoàng Thu Thu, một tay nắm lấy vạt váy.
Hoàng Thu Thu sớm đã không chú ý được bàn tay mình đang bị người ta nắm, giày dưới chân cô cao 8cm, phía trên còn có ngọc trai đính kèm, đi không vững.
"Tới gần anh." Tạ Dịch Chi thấy Hoàng Thu Thu đi không vững, thấp giọng nói.
Xe không đậu ở gần đây, phải đi thêm một đoạn đường nữa mới tới.
Hoàng Thu Thu mặc kệ những thứ khác, vì không muốn chính mình ngã xuống, cố gắng dựa vào Tạ Dịch Chi. Thoạt nhìn giống như cả người cô đều nằm trong lòng Tạ Dịch Chi. Cũng may hai người nhanh chóng lên xe.
Giải vô violin trẻ thế giới có nơi ghi hình đặc biệt, bọn họ cần phải nhanh chóng đến đó.
Gia thế của những nghệ sĩ violin trẻ tuổi cũng không nhỏ, từng chiếc xe cao cấp dừng ở địa điểm ghi hình, ngay cả mấy sinh viên của học viện cũng đều đã tới, phía sau là một đống người mênh mông cuồn cuộn đi theo.
Học âm nhạc, lại đến cấp bậc này, phần lớn là xuất thân thế gia âm nhạc, cho nên xung quanh bọn họ đều có phóng viên phỏng vấn.
Chỉ có một mình Hoàng Thu Thu ngồi trên xe Tạ Dịch Chi tới, so sánh với sự long trọng của những người ở đây, hai người có vẻ keo kiệt đến cực điểm.
Nhưng mà ... Đứng bên cạnh cô là Tạ Dịch Chi, cũng đủ làm cho tất cả mọi người ở đây điên cuồng.