Sử dụng một nửa thủ đoạn ép bức, để cho Hoàng Thu Thu yêu đương với mình, thậm chí Tạ Dịch Chi còn chưa kịp cảm nhận được sự thay đổi của mối quan hệ này.
Bởi vì trận đấu tổ chiến bắt đầu.
Sáng sớm hôm thi đấu poster của cuộc thi đã có, màu đỏ và màu xanh chiếm một bên. Hoàng Thu Thu chiếm nhiều diện tích nhất trong phần hình ảnh của đội đỏ, người xem càng chờ mong đối với cô nhiều hơn.
Đội xanh dương là người giành được số điểm cao nhất trong trận đấu vừa qua, luôn được quốc tế đánh giá cao.
Dựa theo lệ thường, sinh viên học viện không thể vào được vòng này, cơ bản đều bị đào thải từ vòng đầu tiên, hiện tại xem ra Hoàng Thu Thu có thể đi thêm một vòng nữa.
Phần thi tổ chiến đội phải chia làm mấy vòng, lúc đầu bốn chọi bốn, một khi có tổng điểm chung, đội có số điểm thấp hơn lập tức tiến hành thi đấu PK. Hai người có số điểm thấp nhất trực tiếp bị loại.
Nói chung, trình độ của hai đội xanh đỏ không kém bao nhiêu, đây cũng là nguyên nhân vì sao sinh viên của học viện không đi được quá hai vòng.
Trận đấu lần này, Avida chọn cho Hoàng Thu Thu một bộ âu phục nữ tính màu xám đậm được thiết kế riêng, cả người lập tức lưu loát hơn, ngay cả diện mạo có chút dịu dàng của Hoàng Thu Thu cũng trở nên sắc bén.
"Có thể chỉ cần cài hai nút." Avida không ngừng chỉnh sửa trang phục cho Hoàng Thu Thu, muốn cô không cần phải cài nút áo, dù sao lát nữa còn phải thi đấu.
Tạ Dịch Chi liếc mắt nhìn Avida một cái, kề sát vào bên cạnh Hoàng Thu Thu, giơ tay cởi nút trên cùng của cô.
Avida nhìn mà nuốt nước miếng, rõ ràng cảnh tượng bình thường, nhưng lại bị anh ta nhìn ra một tia ý tứ bất thường.
"Tóc dài." Tạ Dịch Chi khẽ vuốt một lọn tóc xoăn trên vai Hoàng Thu Thu xuống, thấp giọng mang theo thân mật nói.
"Ừm." Hoàng Thu Thu vẫn không quen với ánh mắt xâm lược của anh, trước kia có một miếng vải che đi, cô còn có thể tự lừa mình dối người.
Từ ngày Tạ Dịch Chi mở ra miếng vải đó, anh không thèm che giấu ánh mắt của mình nữa.
"Rất đẹp." Dường như Tạ Dịch Chi cực kỳ thích bộ dáng dồn dập của cô, lại nói thêm một câu.
"...... Sắp tới trận đấu rồi." Hoàng Thu Thu có chút khó xử quay mặt, lại lộ ra vành tai phiếm hồng.
Tạ Dịch Chi không nói nữa, bàn tay to thuận thế nắm lấy tay cô, nắm đến thuận lý thành chương, không chút ngại ngùng.
Avida trơ mắt nhìn Hoàng Thu Thu bị dắt đi, không rõ vì sao Tạ Dịch Chi lại đột nhiên cường ngạnh nhiều như vậy so với ba ngày trước.
Dắt người vào trong xe, Tạ Dịch Chi theo thói quen giúp Hoàng Thu Thu thắt dây an toàn. Khoảng cách giữa hai người không tránh khỏi việc đụng chạm, Tạ Dịch Chi dừng ở phía trên cô, rất muốn theo tư thế hôn xuống.
"Thu Thu..." Tạ Dịch Chi đưa tay nắm cằm cô, giọng nói khàn khàn, trên mặt đều là nhẫn nại.
Cô trang điểm kỹ lưỡng, môi thoa son đẹp mắt, đợi lát nữa sẽ thi đấu, anh không thể phá hỏng.
Hoàng Thu Thu bị áp chế ở không gian khép kín, không được tự nhiên nói: "Phải thi đấu."
"Ừm." Tạ Dịch Chi trở lại chỗ ngồi của mình, đè nén cảm xúc trong lòng.
Thấy anh trầm mặc, cuối cùng Hoàng Thu Thu nhịn không được câu lấy ngón tay Tạ Dịch Chi, thấy anh quay đầu nhìn mình, cô thò người qua ngửa đầu hôn anh.
"..." Yết hầu Tạ Dịch chi giật giật, cằm căng thẳng, nhịn xuống nội tâm xúc động, khàn giọng nói, "Ngoan, nhớ phải thi đấu cho tốt."
Hoàng Thu Thu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, làm bộ không nghe thấy.
Cô thích anh, tầng giấy cửa sổ mỏng manh đã bị đâm thủng nên không cần phải che giấu.
Tạ Dịch Chi chuyên tâm lái xe đưa Hoàng Thu Thu đi thi đấu. Đến địa điểm thi đấu, phóng viên đã đứng đầy phía trước.
Đã trải qua một lần, Hoàng Thu Thu không còn xa lạ với ánh đèn flash nữa.
Hai người này, một người trời sinh kiêu căng, không để ý người khác, từ trước đến nay không thèm để ý tới phóng viên. Một người lại hồn nhiên vô hại mà đối mặt với phóng viên.
Cứ như vậy, Tạ Dịch Chi nắm tay Hoàng Thu Thu đi về phía lối vào trận đấu, trên cằm còn treo một dấu son môi sáng bóng.
Không sâu, thậm chí có chút nông, hoàn toàn có thể nhìn ra được đối phương chỉ là nhẹ nhàng chạm một chút. Nhưng hình dạng dấu môi rõ ràng như vậy, căn bản không thể giấu được nhóm phóng viên tinh mắt này.
Nếu đổi lại là một người khác, chắc chắn nhóm phóng viên này sẽ giơ máy quay lên, muốn hỏi rõ ràng.
Nhưng mà người có dấu môi in trên cằm này là Tạ Dịch Chi. Bọn họ đồng loạt sững sờ tại chỗ, đầu óc có chút bối rối.
Theo bọn họ, Tạ Dịch Chi là trăng sáng trên trời, mặc dù vòng sơ loại chụp được những bức ảnh và video của Tạ Dịch Chi, nhưng cũng chỉ là làm mưa làm gió, phát huy trí tưởng tượng của quần chúng ăn dưa.
Tin đồn là một chuyện, sự thật xảy ra lại là một chuyện khác.
Đám phóng viên này trơ mắt nhìn Tạ Dịch Chi dùng tư thái người bảo vệ, che chở Hoàng Thu Thu đi vào hậu trường. Mười ngón tay của hai người siết chặt, không hề buông ra.
Nếu như không nhìn lầm, màu sắc của dấu môi trên cằm Tạ Dịch Chi cùng với màu son trên môi Hoàng Thu Thu giống nhau như đúc.
Trong lòng tất cả mọi người ở đây đều có cùng suy nghĩ.
Tạ Dịch Chi đưa Hoàng Thu Thu đến cửa vào, nắm tay cô đặt ở trước ngực, "Thu Thu sẽ trở nên rất lợi hại, anh chờ. "
Anh quá mức lộ liễu, Hoàng Thu Thu không tiếp nhận được, hoảng hốt lấy tay ra: "Em, em đi vào."
Cửa vừa của thí sinh và khán giả không giống nhau, Tạ Dịch Chi đưa Hoàng Thu Thu đi vào xong, mới đi về phía cửa ra vào của khán giả.
Đáng thương cho đám phóng viên tinh thần hoảng hốt này, trơ mắt nhìn chằm chằm vào cằm Tạ Dịch Chi, chỉ biết chụp ảnh, không ai dám đi lên phỏng vấn.
Trận đấu vẫn bắt đầu lúc tám giờ, thí sinh ở phía sau có một đống việc phải làm, thậm chí thời gian có chút khẩn trương. Khán giả không giống vậy, chỉ cần vào sân sớm hơn một tiếng là đủ.
Hai lần thi đấu, gần như trời chưa tối Tạ Dịch Chi đã vào sân, bên trong phần lớn không có người.
"Tạ, đã lâu không gặp."
Mới vừa bước vào khán phòng, một người đàn ông ở hàng đầu nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại.
Vẻ mặt Tạ Dịch Chi lạnh nhạt, gật gật đầu, tìm được chỗ ngồi có dán tên "Hoàng Thu Thu".
Vị trí mà người đàn ông kia đang ngồi là chỗ ngồi của Tần Khả.
Bởi vì vẫn là ban ngày, lại chưa có khán giả đến, ánh đèn bên trong chưa bật, ít nhiều có chút u ám.
Thẳng đến khi Tạ Dịch Chi từ hàng ghế sau đi tới hàng đầu, người đàn ông mới hoàn toàn nhìn rõ mặt anh, thậm chí còn nhìn thấy dấu môi như cằm.
Van Pisch nhướng mày, huýt sáo, tràn ngập ý tứ trêu chọc.
"Cậu đây là... Được người đẹp hôn?"
Đã ba năm Van Pisch chưa từng gặp qua Tạ Dịch Chi, người này vẫn giống như trước kia, thường xuyên mang vẻ mặt lạnh nhạt.
Sự khác biệt duy nhất có lẽ là cuối cùng anh cũng có người mà mình quan tâm.
Tạ Dịch Chi không trả lời, nhìn trên sân khấu, nghĩ không lâu nữa Thu Thu của anh sẽ xuất hiện trên sân khấu này, trong lòng mềm nhũn thành một đống.
Ngày đó sau trận đấu chẳng qua là anh nhất thời xúc động, sau đó do dự, nhưng nếu thật sự chống lại cô, tất cả đều mất khống chế.(
Cũng may, kết quả bây giờ vô cùng tốt.
Van Pisch thấy Tạ Dịch Chi không để ý tới mình, đứng lên đi về phía anh.
Anh ta là một người phương Tây điển hình, bộ đồ tây trang được thiết kế riêng càng làm nổi bật cơ thể cao lớn.
Chẳng qua, cho dù Van Pisch xuất sắc như thế nào, một khi Tạ Dịch Chi xuất hiện, ánh mắt của mọi người đều sẽ đặt ở trên người Tạ Dịch Chi.
Van Pisch ngồi xuống bên cạnh Tạ Dịch Chi, khiêu khích nói: "Cậu muốn ở dưới sân khấu nhìn người khác kéo đàn cả đời?"
"Không phải là không thể." Tạ Dịch Chi lạnh nhạt nói.
"Cậu!" Van Pisch đem tức giận của mình đ.è xuống, mấy năm nay lăn lộn trong dàn nhạc giao hưởng Berlin, ít nhiều vẫn có thể khống chế cảm xúc bên ngoài.
"Năm đó chúng ta cũng thi đấu ở chỗ này." Van Pisch nhìn lên sân khấu, cười nhạo một tiếng, "Lâu như vậy, ngay cả vị trí sân khấu mà bọn họ cũng lười thay đổi một chút."
Tạ Dịch Chi vẫn không đáp lời.
"Hay là cậu cảm thấy chính mình không sánh bằng tôi, cho nên mới rời đi." Khuôn mặt anh tuấn của Van Pisch vẫn luôn nổi lên phiền não, anh ta lớn như vậy, nhưng đối thủ duy nhất gặp phải chỉ có một mình Tạ Dịch Chi.
Sau khi Tạ Dịch Chi rời đi, cho dù anh ta gia nhập vào Dàn nhạc Giao hưởng Berlin, tiền đồ phát triển một mảnh sáng lạn, nhưng vẫn rất nhàm chán.
Thấy Tạ Dịch Chi thờ ơ, bỗng nhiên Van Pisch ý tứ không rõ cười nói: "Sẽ không phải là cậu vẫn luôn để ý chuyện tôi và Tần kết giao chứ? Cậu yên tâm, cô ấy vẫn thích cậu, ngay cả khi ở trên giường của tôi, cái tên hét lên vẫn là cậu."
Tạ Dịch Chi rũ mắt nhìn chằm chằm tay phải của mình, vừa rồi anh dùng bàn tay này dắt tay Hoàng Thu Thu. Ngón tay cô mảnh khảnh mềm nhũn, không gầy gò như tay người luyện đàn quanh năm.
"Lần này Tần Khả thi đấu, cậu cố ý tìm một cô gái người Trung để chọc cô ấy tức giận?" Van Pisch càng nói càng cảm thấy mình nghĩ đúng.
Anh ta và Tạ Dịch Chi không cùng một học viện, mặc dù năm đó là đối thủ cạnh tranh, nhưng rất nhiều tin tức đều là biết được từ trong miệng Tần Khả. Van Pisch vẫn luôn cho rằng Tạ Dịch Chi và Tần Khả chính là loại "thanh mai trúc mã" điển hình mà người Trung Quốc hay nói.
Tạ Dịch Chi căn bản không nghe Van Pisch nói gì. Ngay từ đầu anh đã không coi Van Pisch là đối thủ, từ đầu đến cuối, đối thủ duy nhất của Tạ Dịch Chi là chính bản thân anh.
Nhưng so với những người cùng lứa tuổi, quả thật Van Pisch được coi như là nhân vật lợi hại, điểm này Tạ Dịch Chi thừa nhận.
"Người của dàn nhạc mấy người luôn nhàn rỗi như vậy?" Tạ Dịch Chi lạnh lùng quay đầu, "Xem hẳn là ra trình độ của anh cũng không cao hơn bao nhiêu."
Van Pisch híp mắt lại, đột nhiên cười nói: "Cao hay không, rất nhanh cậu sẽ biết."
Tạ Dịch Chi đã quen với việc Van Pisch nói ra những lời không giải thích được với mình, chưa từng để ở trong lòng.
......
Vòng thi đấu loại, sinh viên học viện có điểm số cao là người của đội đỏ, cho nên đội xanh sẽ phải thi đấu đầu tiên.
Lần này Hoàng Thu Thu xếp thứ hai, cô chọn bản nhạc "Dido bị vứt bỏ" của Tartini.
Bài hát này có tình cảm tinh tế phức tạp, kể về chuyện Dido kết hôn với chú của mình, sau đó người chú này bị mưu sát. Trong quá trình Dido chạy trốn, cô và Aeneas gặp rồi yêu nhau, cuối cùng lại bị Aeneas vứt bỏ, dẫn đến tự tử.
Trước đó Hoàng Thu Thu từng biểu diễn cho Parse nghe, ông đồng ý để cô chọn bản nhạc này.
Trong loại trận đấu đẳng cấp thế giới này, nếu không lựa chọn bản nhạc có độ khó cao, vậy chẳng khác nào là không biểu diễn.
Cũng may Hoàng Thu Thu tiến bộ rất nhanh, kỹ xảo cũng không có vấn đề gì quá lớn.
Màn diễn tấu bắt đầu.
Chương đầu tiên là đau đớn nhất, giai điệu cảm xúc buồn bã u sầu. Sau khi tiến vào chủ đề, những âm điệu nhẹ nhàng không ngừng lặp đi lặp lại.
Chuyển sang chương thứ hai, vội vàng nhưng bình tĩnh, mang theo cuồng nhiệt. Âm rung được thể hiện rất tốt, làm cho tất cả cảm tình được phóng thích.
Mỗi một chương, Hoàng Thu Thuận đều nắm chắc kỹ xảo rất tốt.
Diễn tấu xong, cô hơi thở hổn hển, cầm violin xuống, ánh mắt dừng trên người Tạ Dịch Chi dưới sân khấu, đã thấy anh nhíu chặt mày, có thể thấy rõ sự phức tạp dưới đáy mắt.