Hơn một nửa cuốn sổ này đều là những đoạn nhạc lộn xộn, không hoàn chỉnh.
Về cơ bản thì chỗ này một đoạn, chỗ kia một đoạn, có đôi khi thậm chí phải đảo ngược lại cuốn sổ mới có thể nhìn rõ ràng.
Van Pisch ngồi trong căn hộ xa hoa của mình, trong tay cầm một ly rượu vang đỏ, lật tới lật lại cuốn sổ từ đầu đến cuối, cuối cùng một lần nữa lật đến trang bìa, nhìn chằm chằm cái tên quen thuộc kia.
Quen biết Tạ Dịch Chi đã lâu, vậy mà không phát hiện khi anh sáng tác nhạc sẽ lộn xộn, không có quy củ như vậy.
Trong ấn tượng của Van Pisch, Tạ Dịch Chi lạnh lùng kiềm chế, dường như chuyện gì cũng đều không thể lọt vào mắt anh, làm việc luôn mang theo hương vị lạnh lùng vô tình, tất cả chuyện trải qua tay anh đều phải ngăn nắp tỉ mỉ.
Tâm tình của Van Pisch phức tạp, càng lật cuốn sổ lại càng cảm thấy khó thở.
Chẳng lẽ sau này anh ta còn phải nhờ cậy đối thủ của mình sáng tác nhạc?
Nhưng chính mình lại không có khả năng viết nhạc, Van Pisch tự nhận bản thân còn chưa đạt tới trình độ cao như vậy.
Một cuốn sổ bị bôi vẽ khắp nơi làm cho đầu óc của Van Pisch mơ màng, ngay cả kế hoạch cướp bạn gái của Tạ Dịch Chi cũng quên sạch sẽ không còn một mảnh.
Trong này hầu như không có một bản nhạc nào hoàn chỉnh, tất cả đều rời rạc vụn vặt, nhưng cho dù là vậy thì Van Pisch vẫn bị hấp dẫn. Anh ta ngồi trong căn hộ của mình lật không ngừng, giống như trên cuốn sổ này có một cỗ ma lực.
Có đôi khi Van Pisch hận Tạ Dịch Chi đến nghiến răng nghiến lợi, không hiểu vì sao anh có thể thắp sáng kỹ năng sáng tác, ánh mắt ghen tị đều sắp đỏ lên. Nhưng không lâu sau đó, Van Pisch lại tự sa ngã mà suy nghĩ, không bằng dứt khoát nhận thua, không chừng về sau còn có thể kéo bản nhạc do Tạ Dịch Chi sáng tác.
......
Hoàng Thu Thu không phát hiện mình đã làm rơi cuốn sổ, cô tìm một cuốn sổ mới rồi tiếp tục viết nhạc lên trên đó.
Tạ Dịch Chi vẫn luôn ở bên cạnh, chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cô.
"Đợi lát nữa anh phải đi ra ngoài sao?" Hoàng Thu Thu đã quen với cuộc sống mỗi ngày đi học về là có thể ăn cơm.
Mấy ngày nay Tạ Dịch Chi ăn mặc giản dị, nhìn trẻ hơn rất nhiều so với lúc trước, nếu không phải một thân lạnh lùng kia, sợ còn có người coi anh là sinh viên đại học.
Hôm nay anh ăn mặc giản dị, thuận tiện cho tay chân hoạt động
"Ừm, tan học sẽ đi đón em." Tạ Dịch Chi không nói mình đi đâu làm gì.
Mặc dù Hoàng Thu Thu cảm thấy kỳ quái vì từ sau khi trở về từ nước Y, không biết mỗi ngày Tạ Dịch Chi đều đi bận rộn cái gì, nhưng cô cũng không mở miệng hỏi.
Theo cô thấy, có chút không gian riêng là chuyện bình thường.
Tiễn Hoàng Thu Thu đến Eastman, Tạ Dịch Chi chưa lập tức lái xe rời đi, chỉ khởi động xe, lái đến bãi đậu xe đối diện.
Anh xuống xe, đi về phía một trung tâm đào tạo âm nhạc nhỏ gần đó.
Tạ Dịch Chi tới đây là để học nhị hồ.
Thời điểm còn ở Trung Quốc, anh đã tự học qua một chút, còn theo Cốc lão học một đoạn thời gian.
Nhưng để học tốt một nhạc cụ, cách nhanh nhất là tìm một giáo viên chuyên nghiệp rồi theo học.
Sau khi Tạ Dịch Chi trở về từ nước Y, phát hiện thỉnh thoảng Hoàng Thu Thu vẫn ngẩn người nhìn chằm chằm nhị hồ của mình. Sự chấp nhất của cô đối với nhị hồ, anh đã từng chứng kiến.
Trên đường đưa Hoàng Thu Thu đến trường, Tạ Dịch Chi trực tiếp nảy sinh ý tưởng tiếp tục học nhị hồ.
Dù sao nhị hồ cũng là nhạc cụ của Trung Quốc, cho nên giáo viên có trình độ cao thường là người Trung Quốc.
Tục ngữ có câu 'Khác nghề như cách núi', nhưng mà quy luật này đặt trên người Tạ Dịch Chi lại không thích hợp chút nào.
Mặc dù giáo viên dạy nhị hồ chưa từng biết về violin, nhưng chỉ với cái tên Tạ Dịch Chi, có ai trong giới âm nhạc Trung Quốc mà không biết.
Mỗi ngày Tạ Dịch Chi đều luyện tập nhị hồ suốt hai tiếng, sau đó chạy về nhà nấu cơm, cuối cùng lại tranh thủ thời gian chạy tới đón Hoàng Thu Thu.
Âm nhạc có tình tương thông, hơn nữa lại đều là nhạc cụ có dây, Tạ Dịch Chi học rất nhanh.
Sắc mặt của giáo viên dạy nhị hồ không đổi sắc: Thiên tài mà thôi, không phải chỉ là học nhanh hơn đám phàm nhân như bọn họ sao?
Hoàng Thu Thu không biết những chuyện này, mỗi ngày đều bổ sung nền tảng cho bản thân, có khi sẽ đi biểu diễn theo yêu cầu của trường học.
"Ai, Cầu Cầu, tôi nghe nói gần đây Tạ Dịch Chi một mực ở nước M, không bằng gọi cậu ta đến Eastman chúng ta tham gia bữa tiệc." Parse có chút tính toán hỏi Hoàng Thu Thu.
Hoàng Thu Thu sửng sốt: "Không biết anh ấy có rảnh hay không."
Parse giả vờ nhíu mày: "Không phải là cô sẽ lên sân khấu biểu diễn trong bữa tiệc này sao? Thân là bạn trai, dù sao cũng phải đến xem, Eastman chúng tôi không phải là loại người nhỏ mọn, các cựu sinh viên của các học viện khác cũng có thể đến."
Rõ ràng muốn mời Tạ Dịch Chi tới, nhưng Parse lại nhất định phải nói giống như Tạ Dịch Chi mới là người được hưởng lợi nhất.
Nói chuyện quanh co như vậy, Hoàng Thu Thu không rõ ràng lắm, cô đành phải mơ mơ hồ nói: "Tôi đi hỏi Dịch Chi một chút."
Chuyện biểu diễn trong bữa tiệc cũng không có gì ngạc nhiên, nhất là ở một học viện âm nhạc, danh nghĩa tổ chức tiệc tối rất đa dạng, cái gì cũng có.
Cũng không thể lần nào nhà trường mở tiệc cô cũng mời anh tham gia được.
"Bữa tiệc lần này có không ít người Tạ Dịch Chi quen biết trước kia, cô nói cho cậu ta biết, để cho cậu ta tới đây ôn lại chuyện xưa." Parse cười tủm tỉm nói.
"Được."
Hoàng Thu Thu đáp ứng, vừa về nhà đã đem chuyện này thông báo cho Tạ Dịch Chi.
"Tiệc tối?" Tạ Dịch Chi kéo người lại, xoa xoa ngón tay đỏ bừng của cô, "Em muốn diễn tấu?"
"Ừm." Ban đầu còn không được tự nhiên, hiện giờ Hoàng Thu Thu đã có thể thản nhiên đối mặt với động tác xoa xoa ngón tay của anh.
Trên người Hoàng Thu Thu mềm mại, đầu ngón tay chạm vào dây đàn sẽ bị đỏ bừng, nửa ngày vẫn không tiêu tan được. Thời điểm lúc trước kéo nhị hồ càng nghiêm trọng hơn, kéo xong một đoạn, không khác gì vừa bị tra tấn.
"Anh sẽ đi." Tạ Dịch Chi thấy Hoàng Thu Thu gật đầu, gần như không do dự đã trực tiếp đáp ứng.
Tạ Dịch Chi cầm một hộp thuốc mỡ nhỏ tới, nhẹ nhàng chậm rãi bôi lên trên tay cô, tinh tế xoa bóp. Một lát sau, những vết đỏ kinh người kia mới chậm rãi biến mất.
"Bây giờ Thu Thu nhà chúng ta nổi tiếng rồi." Tạ Dịch Chi bôi thuốc xong vẫn không buông tay ra, mà là kéo người lại lên đùi mình.
Tạ Dịch Chi mang theo chút ý tứ tự hào, dán vào bên tai Hoàng Thu Thu thấp giọng nói: "Không chừng sau này còn lợi hại hơn cả anh."
Hoàng Thu Thu nhìn chằm chằm hoa văn trên quần áo Tạ Dịch Chi không nói lời nào, cô không tưởng tượng ra được tương lai của mình. Cho tới bây giờ, vẫn luôn có một đôi tay vô hình đẩy cô đi tới.
"...... Ừm." Đến cuối cùng, Hoàng Thu Thu vẫn cọ xát đáp một tiếng, cô không muốn nhìn thấy bộ dáng mất mát của Dịch Chi.
……
Muốn đi dự tiệc, đương nhiên Tạ Dịch Chi phải ăn mặc trang trọng, Hoàng Thu Thu cũng lấy ra váy dài.
Là chiếc váy dài màu tím có rất nhiều dây lưng, mặc dù lúc này Hoàng Thu Thu vẫn ngượng ngùng như cũ, nhưng có Tạ Dịch Chi giúp đỡ, dường như lại có thêm một chút ý tứ yên tâm thoải mái.
Bởi vì quanh năm luyện đàn, ngón tay Tạ Dịch Chi mang theo chút vết chai, mỗi lần chạm vào da thịt mềm mại của Hoàng Thu Thu, hai người đều có cảm giác giống như bị điện giật.
Lần trước hai người danh bất chính ngôn bất thuận, hiện giờ Tạ Dịch Chi đã vinh thăng làm bạn trai, mặc kệ suy nghĩ của mình: Đem môi mỏng nhẹ nhàng dán lên cổ Hoàng Thu Thu.
Khoảnh khắc đôi môi ấm áp ấm áp dán lên, Hoàng Thu Thu không nhịn được mà run lên một chút, mềm nhũn dựa vào trong ngực người phía sau.
".....Thu Thu."
Giọng Tạ Dịch Chi khàn khàn, đầu cúi xuống thấp hơn, môi chậm rãi di chuyển xuống một chút.
"Phải đi dự tiệc..." Hoàng Thu Thu nhất thời hoảng hốt, vậy đánh lạc hướng.
"Còn bốn tiếng nữa mới bắt đầu." Tạ Dịch Chi không chấp nhận lý do này.
Hoàng Thu Thu không chịu nổi động tác mang theo ý tứ khiêu khích của anh, cô xoay người, ngửa đầu hôn khóe môi người đàn ông, để anh không cần động đậy nữa.
Lại chưa kịp quan tâm đến một mảng lớn lưng trắng nõn của mình bại lộ trong không khí.
"Dịch Chi, đi tiệc trước có được không?" Hoàng Thu Thu sợ Tạ Dịch Chi không đồng ý, lại muốn hôn cổ anh một cái, kết quả đụng thẳng vào yết hầu anh.
Tạ Dịch Chi nhìn đáy mắt kinh hoảng của cô, yết hầu giật giật, buông lỏng tay: "Không làm phiền em nữa."
.....
Bữa tiệc lần này có rất nhiều nhân vật khiến người ta không thể tưởng tượng được, bình thường gặp một người cũng rất khó. Hôm nay giống như không cần tiền, từng người một đều nhảy ra.
Ngoại trừ sinh viên, những lãnh đạo ở đây đều hiểu rõ mục đích bọn họ tới đây là vì cái gì.
Đơn giản là muốn lấy danh nghĩa xem Hoàng Thu Thu diễn tấu để mời Tạ Dịch Chi tới, thăm dò xem sau này Tạ Dịch Chi muốn đi đâu.
Bữa tiệc này, Van Pisch cũng đến.
Là nhạc công trưởng nhóm violin của Dàn nhạc Giao hưởng Berlin, đây chính là thân phận tốt nhất để anh ta có thể tới đây.
Van Pisch ngồi ở hàng ghế đầu nói chuyện cùng mấy vị tiền bối tương đối có danh vọng trong giới, nhưng khóe mắt vẫn nhìn chằm chằm cửa ra vào, ý đồ tìm được Tạ Dịch Chi.
Cuốn sổ kia quá quý giá, anh ta phải trả lại nó cho Tạ Dịch Chi.
Bàn tính lúc trước đã sớm hủy bỏ, mặc dù khi hai người còn là đối thủ, không phải là Van Pisch chưa từng dùng qua thủ đoạn.
Giống như chuyện cướp bạn gái, Van Pisch làm ra không hề có cảm giác áy náy, khi đó điểm mấu chốt của anh ta thấp đến mức khiến người ta tức giận.
Mặc dù Van Pisch sẽ chơi xấu, nhưng chuyện lần này không giống, anh ta chỉ động chân tay đối với sinh hoạt hằng ngày, chỉ cần là chuyện liên quan đến violin, từ trước đến nay Van Pisch luôn có nguyên tắc, sẽ không làm bậy.
Phẩm hạnh của một người ít nhiều có thể biểu hiện ra trong tác phẩm của mình, Van Pisch có thể gia nhập vào dàn nhạc giao hưởng hàng đầu, cho nên vẫn có chút tố chất.
Về phần cướp bạn gái...
Theo quan điểm của Van Pisch, đây là mối quan hệ nam và nữ bình thường, ai có sức hấp dẫn hơn thì người đó thắng.
Người chủ trì bữa tiệc tối nay là Parse, ông thích xem náo nhiệt, cho nên trực tiếp xếp chỗ ngồi của Tạ Dịch Chi và Van Pisch bên cạnh nhau.
"Tạ Dịch Chi tới rồi." Một vị nhạc trưởng tinh mắt nhìn người đàn ông đang đi vào.