Chương 118: Đây mới là tiếng mèo kêu
Nhưng "ngày thứ bảy sau khi đám mây J0001 xuất hiện màu sắc" vẫn không phải một mốc chuẩn xác.
Bản thân Diêm Tục cũng biết, hắn nói: "Nếu ban quản lý phát hiện J0001 có dấu hiệu rơi xuống thì ngày đó sẽ tới nhanh thôi."
Lâm Gia hỏi: "Địa điểm thì sao?"
Diêm Tục nói: "Chỉ cần anh muốn tiến vào J0001 thì ở đâu cũng được."
Không biết vì sao mà câu này lại gióng lên hồi chuông cảnh báo trong lòng Lâm Gia, anh hỏi: "J0001 là vật sống à?"
"Lý giải như thế cũng đúng." Diêm Tục nói, "Nhưng đúng là em không nhớ lắm thật, để xem qua mấy ngày nữa có ổn hơn không."
Lâm Gia gật đầu.
Nhờ có Diêm Tục, anh đã không còn trong tình trạng hoàn toàn không biết gì về J0001 nữa. Anh chờ ký ức của của Diêm Tục về J0001 khôi phục lại rõ ràng, nhưng khoảng thời gian chờ đợi này, cũng giống như chờ đợi J0001 rơi xuống, đều không an toàn.
Bọn họ không thể ở đây mãi được, họ cần thức ăn. Nhưng thế giới đáy biển có quá nhiều tai mắt, một khi bước vào phạm vi giám sát thì linh cẩu sẽ ngửi mùi tới đây.
Lâm Gia còn một thắc mắc, anh nhìn Diêm Tục: "Ngoài J0001 thì em còn lấy đi thứ gì nữa."
Nếu chỉ có mỗi tư liệu về J0001, Trần Xỉ không cần phải hao tổn tâm sức bắt Lâm Gia như thế.
Chắc chắn Diêm Tục còn phát hiện ra gì khác, làm bấp bênh địa vị của Trần Xỉ trong ban quản lý.
Thậm chí phát hiện này còn vượt xa ảnh chụp tập thể của Toái Vân.
"Em chỉ mang tài liệu về J0001 đi thôi." Diêm Tục bất đắc dĩ nói với Lâm Gia, "Nhưng suy nghĩ của em giống anh, có lẽ anh ta đã cho rằng em phát hiện được gì đó khác."
À, ra là vậy.
Đúng là anh chỉ tìm thấy tài liệu về J0001 trong ngực Diêm Tục vào tối hôm đó.
Nhắc đến chuyện này, Diêm Tục dù còn bao việc nhưng vẫn phải hỏi Lâm Gia: "Thế nên tóm lại tại sao anh lại thế chỗ gánh tội cho em?"
Lâm Gia nói: "Tôi giải thích rồi còn gì?"
Diêm Tục: "Là thật à?"
Lâm Gia: "Chứ không thì sao?"
Diêm Tục ngẫm nghĩ gì đó rồi bật cười: "Thế hả?"
"Rõ ràng tự đổ một đống thuốc lên người nhưng lại cứ kêu là mèo bắt nạt anh. Lâm Gia, hành động và lời nói của anh chẳng thống nhất gì cả."
Chứng cứ bị vạch trần, Lâm Gia liếc Diêm Tục rồi nói điềm nhiên như không: "Muốn lôi chuyện cũ ra tiếp à?"
"Em thì lôi chuyện cũ gì chứ." Diêm Tục cảm thấy gương mặt Lâm Gia rất quyến rũ, hắn nhìn thẳng vào anh, "Cũng đâu thể định tội anh được, với lại..."
Nói được nửa câu thì thôi, Lâm Gia biết Diêm Tục đang chờ mình hỏi.
Nhưng anh không hỏi, còn quay ngược lại chủ đề cũ: "Đội trưởng Diêm, tiếp theo nên làm gì đây?"
Diêm Tục vuốt v3 gương mặt Lâm Gia, để lại hơi ấm nơi đầu ngón tay của mình trên gương mặt anh: "Em muốn gây thêm chút rắc rối cho Trần Xỉ."
Lâm Gia: "Ví dụ?"
Diêm Tục nói: "Anh đoán được nguyên nhân em bị cách chức không?"
Lâm Gia: "Đại khái, nhưng tôi muốn nghe em nói một lần."
"Được." Diêm Tục nói lý do mình bị cách chức ra, "Hầu hết người trong ban quản lý không đồng ý công bố thông tin về J0001, nếu J0001 bị công bố thì trật tự trong thế giới đáy biển sẽ gặp ảnh hưởng, mà em bị cách chức, đội tuần tra thiếu người, với tính của Trần Xỉ thì sẽ không dễ để người khác thay thế vị trí này, chắc chắn anh ta sẽ đích thân kiêm chức."
Lâm Gia nói: "Trật tự thế giới đáy biển hỗn loạn sẽ buộc Trần Xỉ phải dành thời gian ra giải quyết. Mà việc anh ta truy đuổi chúng ta được tiến hành trong âm thầm, như thế chúng ta sẽ có cơ hội ổn định lại. Chúng ta chỉ cần vượt qua khoảng thời gian này, đợi J0001 rơi xuống là được."
"Phải." Diêm Tục và Lâm Gia trao đổi với nhau luôn rất suôn sẻ, hắn hiểu ý rồi khẽ cười, "Nhưng có một vấn đề khó."
Lâm Gia đợi Diêm Tục nói tiếp, Diêm Tục nói: "Làm sao để công bố thông tin J0001 rơi xuống ra ngoài."
Ở thế giới đáy biển, tất cả mọi người đều biết thông tin mây rơi ở Điểm treo thưởng, nếu Điểm treo thưởng không công bố thì họ sẽ không biết.
Có cho những người khác biết tin hay không và được biết tin gì đều do ban quản lý quyết định.
Trong khi hai người họ vốn không thể dễ dàng lộ diện, rất khó để lan truyền tin tức, lại để những người khác tin tưởng và lan truyền tiếp.
Thậm chí nếu ban quản lý ra mặt làm rõ thì rất dễ khiến tin tức này bị chặn đứng, vì hầu hết mọi người sẽ muốn tin vào ban quản lý hơn, dù sao thì thông tin về đám mây mà ban quản lý công bố chưa từng sai sót.
Lâm Gia: "Vậy thì để thông tin đám mây ở Điểm treo thưởng bị lỗi là được."
Diêm Tục nhìn Lâm Gia, nói đương nhiên là dễ hơn làm, nhưng người nói câu này là Lâm Gia.
Diêm Tục nói: "Em nghe đây."
Lâm Gia nói: "Em cũng biết, tôi không thích Liên Diệp."
Diêm Tục "ừ" một tiếng, biết thừa còn hỏi: "Anh nhắm vào cậu ta khá rõ, sao thế?"
"Cậu ta có thiện cảm với em." Lâm Gia thỏa mãn Diêm Tục, sau đó nói, "Thế nên em nghĩ tại sao tôi lại phải tìm đường ra cho Liên Diệp."
Diêm Tục hơi lặng đi, sau đó nhanh chóng bình thường trở lại, vừa yêu vừa hận nói: "Lâm Gia, không ai qua được anh."
Lâm Gia coi lời này của Diêm Tục là khen ngợi, anh nói: "Nhưng tôi cũng nhờ Liên Diệp nhắn cho Chu Chính Hành giúp mình, để Chu Chính Hành liên hệ với tôi."
Diêm Tục nói: "Trần Xỉ biết anh là người của Tiêm Đao, anh ta sẽ không bỏ qua điểm này đâu."
Lâm Gia: "Chu Chính Hành cầm ảnh chụp Toái Vân lâu như thế mà không gặp chuyện, đương nhiên sẽ có cách liên lạc với tôi."
Diêm Tục: "Liên lạc kiểu gì?"
Điện thoại của Lâm Gia đã nát vụn từ trước khi tiến vào bong bóng cá bốn sao, Diêm Tục gọi cho Lâm Gia cả trăm cuộc nhưng đều trong trạng thái không liên lạc được.
Hắn cũng có điện thoại, nhưng vì lo Trần Xỉ sẽ tìm thấy mình nhờ vào tín hiệu nên hắn đã tắt điện thoại ngay sau khi ra khỏi đám mây, mà dù có bật máy thì không phải ai cũng có thể biết được số của đội trưởng đội tuần tra.
Lâm Gia lấy đồng hồ điện thoại trong túi quần ra.
Đồng hồ điện thoại có buộc một sợi dây, Lâm Gia ngẫm nghĩ rồi đeo đồng hồ điện thoại lên cổ Diêm Tục.
Diêm Tục không phản đối, chờ Lâm Gia nghịch xong.
Sau đó hắn mới cúi đầu cầm đồng hồ điện thoại lên, Lâm Gia nhìn động tác của Diêm Tục rồi nói: "Tôi đã kiểm tra rồi, đồng hồ điện thoại sử dụng công nghệ eSIM, tức là không cần thẻ sim vật lý. Lúc đó tôi mua ở khách sạn, họ từng nhắc tôi đến phòng quản lý để đăng ký sau khi kích hoạt đồng hồ điện thoại."
Diêm Tục: "Anh đã không đi."
"Tại sao phải đi?" Lâm Gia đáp một cách đương nhiên.
Diêm Tục gật đầu.
Ban quản lý không áp dụng kiểm soát chặt chẽ với số điện thoại, chỉ dùng số để mở tài khoản nên Lâm Gia không đi cũng chẳng sao.
Diêm Tục nói: "Chu Chính Hành biết số điện thoại của đồng hồ."
"Ừ." Lâm Gia mở màn hình đồng hồ điện thoại, Diêm Tục đã sạc đầy pin ở trong bong bóng cá, "Lượng pin này trụ được hai ngày, chỉ cần Chu Chính Hành liên hệ với tôi trong hai ngày thì tất cả mọi chuyện đều trở nên dễ dàng."
Diêm Tục lo lắng: "Nếu anh ta bán đứng anh thì sao?"
Lâm Gia nhìn Diêm Tục, có lẽ Diêm Tục cũng đã từng bị bán đứng và đâm sau lưng nên mới đoán như thế.
"Vì anh ta giữ ảnh chụp tập thể của Toái Vân." Lâm Gia nói.
Đây là lý do anh chắc chắn Chu Chính Hành sẽ không bán đứng mình, ảnh chụp chung của Toái Vân chỉ tổ rước thêm phiền phức, nếu anh là Chu Chính Hành thì chắc chắn sẽ tiêu hủy bức ảnh, nhưng Chu Chính Hành không làm vậy mà vẫn giữ lại.
Điều này chứng tỏ Chu Chính Hành hoài niệm Toái Vân, mà tư tưởng cốt lõi của Toái Vân là phá tan tầng mây, rời khỏi thế giới đáy biển.
Diêm Tục không nói gì nữa.
Lâm Gia vẫn luôn có thể nhìn thấu một người.
Lâm Gia nhìn Diêm Tục rồi gọi hắn: "Diêm Tục."
Diêm Tục ngẩng đầu: "Vâng?"
Lâm Gia nói: "Nhớ ra được bất cứ chi tiết gì về J0001 thì nói cho tôi ngay."
Diêm Tục: "Đương nhiên rồi."
Hắn lại hỏi: "Anh đói chưa?"
Lâm Gia nói: "Không đói."
"Yên tâm." Diêm Tục nói, "Không phải đi tìm thức ăn dưới giám sát của camera, em nhớ dưới sông có cá, em bắt cá cho anh ăn."
Lâm Gia nói: "Tôi không ăn cá sống."
Diêm Tục nói: "Cá nướng!"
Lâm Gia: "Em lấy đâu ra lửa?"
Khi ở trong bong bóng cá thì Diêm Tục đã tìm thấy diêm dưới mộ cổ, nhưng ngoài vết thương thì không thể mang bất cứ thứ gì ra khỏi bong bóng cá.
Diêm Tục tràn đầy tự tin: "Đánh lửa."
Lâm Gia bất ngờ: "Em còn biết cả cái này à?"
Diêm Tục: "Chờ xem."
Hắn nói xong thì gấp gáp muốn thể hiện cho Lâm Gia, Lâm Gia lo cho vết thương của hắn nên gọi lại: "Diêm Tục, tôi không đói."
Diêm Tục: "Không đói cũng phải ăn."
Lâm Gia: "..."
Diêm Tục xắn cao ống quần rồi bước xuống nước, nhìn tư thế là Lâm Gia biết người này không biết bơi.
Anh đau đầu nhìn Diêm Tục chăm chú, gì mà mèo không tương đương với bản thể, anh càng nhìn càng thấy Diêm Tục giống con mèo ngu kia.
Nhìn xong lại thấy buồn cười.
Sinh viên cơ mà, sức sống dồi dào tinh thần phấn chấn, có hơi ngu tí cũng bình thường.
Lâm Gia ôm mèo, tay nựng cằm nó.
Diêm Tục đứng chỗ nước cạn rồi tìm cá trong bóng đêm. Vì chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Diêm Tục nên Lâm Gia không thấy Diêm Tục khẽ thở hắt ra.
Đương nhiên Diêm Tục vẫn quay về tay không, sông này móc đâu ra cá. Nếu có cá thật thì cũng bị những người khác vớt hết từ lâu rồi, dù sao thì nếu có cái ăn mà không cần vào bong bóng cá thì ai chẳng muốn ra đây bắt cá, lại còn được hưởng thụ niềm vui dưới nước.
Lâm Gia cố giữ thể diện cho hắn: "Tôi không đói mà."
Diêm Tục: "..."
"Tôi hơi mệt." Lâm Gia nói, "Những chuyện khác mai tính đi."
Trời sáng sẽ có nhiều người qua lại trên đường phố của thế giới đáy biển, bọn họ có thể trà trộn vào đám đông.
Diêm Tục đồng ý: "Được."
Hắn biết gần đây Lâm Gia vẫn không được ngủ ngon, trước thì đánh lạc hướng linh cẩu, vào bong bóng cá thì lại rơi vào hình xăm.
Diêm Tục: "Ngủ đi."
Hắn lại chỉnh cho chỗ nằm phẳng hơn một chút để Lâm Gia ngủ.
Có lẽ vì mệt thật, Lâm Gia nhắm mắt lại không bao lâu đã thiếp đi.
Diêm Tục không nói không rằng canh bên cạnh, lẳng lặng nhìn dáng vẻ Lâm Gia khi ngủ.
Nhìn một hồi, hắn hái một bông hoa nhỏ màu cam rồi nhẹ nhàng gài lên tóc mai của Lâm Gia.
Lâm Gia vẫn đang nhắm mắt, Diêm Tục lên tiếng: "Em hứa, anh có thể thuận lợi rời khỏi thế giới đáy biển."
Màn đêm tĩnh lặng, Diêm Tục vuốt v3 Cục Than.
Cục Than: "Meo~"
Đây mới là tiếng mèo thật này.
Diêm Tục nở nụ cười: "Bảo sao anh ấy chê tao kêu khó nghe."
Cười một hồi, Diêm Tục lại không cười nổi nữa.
Hắn nhớ hồi mới bám vào Cục Than, hắn cũng từng kêu lên mấy tiếng thô thiển.
Sao Lâm Gia có thể không nhận ra sự tương phản mãnh liệt như thế.
Diêm Tục: "..."
Bảo sao Lâm Gia nhìn hắn bằng ánh mắt như vậy!
Anh đã phát hiện mèo bất thường từ lâu rồi.
Mèo mất đi cũng không phải là mèo thật, mà là Diêm Tục kỳ quái cơ.
A.
Thật sự muốn sang quách hành tinh khác mà sống.
Hết chương 118.