Đừng Hỏi - Du Ngư

Chương 122

Chương 122: Dường như tất thảy đều đang diễn ra theo kế hoạch

 

Sáng sớm hôm sau, Lâm Gia tỉnh dậy, phát hiện bên cạnh không có ai. Nhưng có vài tiếng động truyền tới từ bên ngoài phòng, anh mặc quần áo rồi đứng dậy, mở cửa bước ra.

 

Diêm Tục đã chuẩn bị xong bữa sáng.

 

Thấy Lâm Gia tỉnh, Diêm Tục vội vàng bỏ tay đang xoa môi xuống, hắn gượng gạo nói: "Nấu bánh trôi rồi ạ."

 

Lâm Gia: "Ừ."

 

Lâm Gia thản nhiên ngồi vào chỗ, anh biết Diêm Tục đang ngại ngùng nên không nhìn hắn nữa.

 

Thay vào đó, anh mở đồng hồ điện thoại và gửi một tin nhắn cho Chu Chính Hành, báo cho Chu Chính Hành biết họ sẽ ra ngoài sau nửa tiếng nữa.

 

Tất nhiên họ sẽ không chọn xuất hiện ở khu phố có căn hộ, Lâm Gia tạm định là khu phố bên cạnh, nếu có thay đổi sẽ chủ động liên lạc.

 

Tin nhắn vừa gửi đi không lâu thì Chu Chính Hành đã trả lời, bên kia đã chuẩn bị xong.

 

Lâm Gia không hỏi cụ thể, hỏi lại thành ra bị nghĩ là anh không tin tưởng.

 

Đặt đồng hồ điện thoại xuống, lúc này Lâm Gia mới nhìn Diêm Tục: "Tôi thấy dưới kệ tivi có thuốc điều trị vết thương."

 

Diêm Tục đáp lời rồi đi xuống dưới kệ tivi tìm thuốc, tìm được thì ngồi trên sofa tự bôi thuốc cho mình.

 

Nửa tiếng sau, Diêm Tục đeo khẩu trang, hai người rời khỏi căn hộ.

 

Vì là đi ra nên quản lý không chú ý đến họ.

 

Vì cố ý muốn xuất hiện trong camera giám sát, Diêm Tục lập tức bỏ khẩu trang sau khi rời khỏi khu phố.

 

Rất nhanh, camera giám sát đã bắt được họ.

 

Trần Xỉ vẫn đang họp, nhận được tin tức thì lặng lẽ giao cho Thiện Tuyền đi tìm người.

 

Cuộc họp hôm nay không liên quan đến J0001 mà xoay quanh hồn cá.

 

Người chủ trì thống kê số lượng hồn cá mà ban quản lý đã đổi trong năm nay.

 

Từ số liệu cho thấy, số lượng hồn cá năm nay chưa bằng một nửa năm ngoái, người chủ trì tổng kết: "Nguyên nhân lớn nhất gây ra kết quả này là do các hội nhóm lớn nhỏ trong thế giới đáy biển. Những hội nhóm này phân công rất rõ ràng, có người chuyên vào bong bóng cá, số tiền kiếm được sẽ cung cấp cho nhu cầu chi tiêu của cả đội. Mà những hội nhóm này ngoài ăn no mặc ấm ra thì không có chi tiêu nào khác, vậy nên tổng chi tiêu không quá lớn."

 

"Ha." Có người nói, "Cũng đoàn kết hữu ái phết nhỉ."

 

Lại có người nói: "Phó phòng Trần, năm đó Toái Vân của các người cũng như vậy sao?"

 

Sắc mặt Trần Xỉ sầm xuống, nhưng rất nhanh đã che giấu đi.

 

Y nói: "Con người là động vật sống theo bầy đàn, đây là lẽ thường tình, mấy người khỏi phải nhắc đến Toái Vân, Toái Vân đã không còn nữa từ lâu rồi."

 

Người chủ trì nói: "Đúng là như vậy, nếu muốn tăng lượng đổi hồn cá, tôi đề nghị giảm giá trị của hồn cá."

 

Giá trị hồn cá giảm xuống, khi cùng một loại hồn cá nhận được ít tiền hơn thì người ta sẽ buộc phải vào bong bóng cá.

 

"Và," Người chủ trì nói, "tăng giá cả."

 

Đây là cách trực tiếp nhất để buộc nhiều người vào bong bóng cá đổi lấy hồn cá hơn, người chủ trì nói: "Cuộc họp hôm nay là mời mọi người thương lượng về mệnh giá quy đổi hồn cá mới, và nên tăng giá cả như thế nào."

 

Lãnh đạo của Ban quản lý đưa ra ý kiến của mình, những ý kiến của họ vừa giống nhau lại vừa không giống nhau, giống nhau là đều đồng ý với cách nói của người chủ trì, không giống nhau là ở cách định giá.

 

Có người sẽ cân nhắc việc giá trị hồn cá giảm mạnh và giá cả tăng lên sẽ gây ra sự phản kháng của người dân.

 

Có người thì cảm thấy đã làm thì làm cho tới, nếu cứ sửa đi sửa lại giá hồn cá và giá cả, sẽ làm tổn hại đến uy danh của ban quản lý. Giống như việc thay đổi xoành xoạch thời xưa, lợi bất cập hại.

 

"Đúng là nên như vậy, nhưng tôi vẫn tò mò, cần nhiều hồn cá như vậy để làm gì."

 

Phó phòng Trần liếc nhìn anh ta: "Nếu không có hồn cá, thế giới đáy biển còn có thể có trật tự sao?"

 

Có người nói: "Bọn họ còn có thể làm loạn thế nào? Không nhờ ban quản lý chúng ta thì bọn họ đi đâu tìm cuộc sống ổn định? Muốn cuộc sống yên ổn thì phải dùng hai tay để đổi lấy. Trên đời này không có chuyện ngồi mát ăn bát vàng. Hơn nữa chúng ta có đội tuần tra còn gì? Chức trách của đội tuần tra không phải là duy trì trật tự thế giới đáy biển à?"

 

Lại có người nói: "Này phó phòng Trần, sao dạo này không thấy đội trưởng Diêm đâu."

 

"Cậu ta đang nghỉ phép." Trần Xỉ hơi ngồi thẳng dậy.

 

"Thế thì không được rồi, nếu không có Diêm Tục thì ai có thể trấn áp được đội tuần tra?"

 

"Ha, nói như thể đội tuần tra là của Diêm Tục ấy."

 

"Phó phòng Trần, gọi đội trưởng Diêm về đi, sao lại nghỉ phép trong thời điểm này được?"

 

Phó phòng Trần khinh khỉnh: "Trước đây cậu ta làm việc liên tục chưa từng nghỉ phép. Nếu tôi đã phê duyệt cho cậu ta nghỉ phép thì tôi sẽ đích thân phụ trách đội tuần tra."

 

Cuộc họp lại tiếp tục, lúc này đột nhiên có người đẩy cửa bước vào, người này ghé tai nói gì đó với một người tham gia cuộc họp.

 

Người đó khinh khỉnh nhìn về phía phó phòng Trần: "Phó phòng Trần, tôi vừa nghe không nhầm thì cậu nói mình sẽ phụ trách đội tuần tra."

 

Phó phòng Trần nhìn người nọ.

 

Người đó nói: "Có vài người đang gây rối ở Điểm treo thưởng, nói là thông tin đám mây bị sai, vốn là tầng mây một sao nhưng lại để là độ khó ba sao, cậu dẫn người đi xử lý chút nhỉ?"

 

Với địa vị của mình, đương nhiên Phó phòng Trần không cần đích thân đi xử lý một việc nào đó, y biết người này cố ý chèn ép.

 

Y bảo Tư Ánh đi.

 

Nhìn Tư Ánh rời đi, những người khác nói: "Cậu ta phụ trách mảng tài vụ mà? Cậu ta có làm được không? Hay là phó phòng Trần đích thân đi xem đi, không được nữa thì để Diêm Tục tạm ngừng nghỉ phép."

 

"Không cần." Tâm tư của Phó phòng Trần không đặt ở đây, y đang nghĩ là làm sao để trừ khử những người biết bí mật của thế giới đáy biển.

 

...

 

Điểm treo thưởng.

 

Tiêu Dao dùng gậy đập vỡ một màn hình hiển thị, gã lớn tiếng om sòm: "Làm sao tao có thể không biết sự khác biệt giữa tầng mây một sao và ba sao được! Chúng mày đã thấy tầng mây một sao nào xuất hiện NPC tồn tại sẵn mà không phải cụ thể hóa chưa! Tao gặp rồi!"

 

Những người khác nhìn gã, nghe thấy "NPC không phải cụ thể hóa" thì co rúm lại, đúng vậy thật, NPC không phải cụ thể hóa sẽ không xuất hiện trong bong bóng cá một sao.

 

Tiêu Dao nói: "Sếp của tao chết ở trong đó rồi! Cho tao một lời giải thích đi!"

 

"Chu Chính Hành chết rồi?" Người bên cạnh bàn tán.

 

Tiêm Đao có thể tồn tại ở thế giới đáy biển lâu như vậy, tên của Chu Chính Hành ít nhiều cũng được một số người biết đến.

 

Người sáng lập một hội nhóm chết trong bong bóng cá một sao, nghe hơi khôi hài.

 

Mà những hội nhóm muốn thôn tính Tiêm Đao khác, nghe thấy tình hình lập tức phái người đến căn cứ của Tiêm Đao dò la tin tức.

 

Tin căn cứ của Tiêm Đao tràn ngập tiếng than khóc nhanh chóng truyền ra, thậm chí đã có người ra tay trước, chiếm đoạt một phần tài sản.

 

"Chu Chính Hành chết thật rồi?!!"

 

"Vậy chẳng phải là... Điểm treo thưởng thật sự xảy ra sai sót! Đcm, nếu đám mây xảy ra lỗi..."

 

Giọng Tiêu Dao càng lúc càng lớn, quản lý của Điểm treo thưởng đến bắt gã, gã liều mạng giãy giụa.

 

Gã chửi: "Đừng tưởng tao không biết, chúng mày giấu giếm tin tức về J0001 không nói! Có phải vì sếp của tao phát hiện ra bí mật này nên chúng mày mới cố ý đưa thông tin sai lệch, khiến sếp tao chết trong bong bóng cá không!"

 

Quản lý Điểm treo thưởng không đủ quyền hạn được biết về J0001, nhưng ít nhiều cũng nghe qua danh tiếng của J0001, họ cảm thấy từ trong bản năng rằng không thể để Tiêu Dao nói lung tung.

 

Thế là số người đi khống chế Tiêu Dao tăng lên.

 

Tiêu Dao vốn là loại bất cần đời, quản lý của Điểm treo thưởng không so được với người của đội tuần tra, thế là gã luồn lách khắp Điểm treo thưởng như cá gặp nước, để những lời trong miệng lan đến mọi ngóc ngách của Điểm treo thưởng.

 

Những người khác nhìn Tiêu Dao với vẻ mặt phức tạp, muốn tin nhưng lại cảm thấy quá hoang đường.

 

Cho đến khi Tư Ánh dẫn theo đội tuần tra đến.

 

"Ha! Chúng mày sợ rồi! Đến bịt miệng rồi! Chúng mày nợ sếp tao một mạng... ơ ơ ơ ơ ơ..."

 

Tiêu Dao bị chích điện, ngã mạnh xuống đất.

 

Những người của Tiêm Đao đi cùng gã cũng bị đội tuần tra bắt tại chỗ.

 

Tư Ánh đau đầu: "Đưa đi."

 

Nhờ phúc của Diêm Tục, hình tượng của đội tuần tra trong lòng mọi người đã tệ đến cực điểm.

 

Vốn dĩ họ chỉ tin lời Tiêu Dao nói được hai phần, sau khi đội tuần tra đến thì tin đến bảy tám phần.

 

Đang yên đang lành thì có ai lại muốn chọc vào đội tuần tra? Phải biết con chó điên họ Diêm của đội tuần tra mang súng, sơ sẩy một chút là mất mạng.

 

Một bên khác, linh cẩu đã ngửi thấy mùi rất nhanh.

 

Lâm Gia và Diêm Tục hòa vào dòng người, rồi tập hợp ở chỗ hẹn.

 

Dùng cách hôm qua để vào căn hộ một lần nữa, mở cửa ra thì thấy Chu Chính Hành đã ở trong phòng.

 

Chu Chính Hành vừa nhìn thấy Lâm Gia và Diêm Tục nắm tay nhau thì lộ ra vẻ mặt kinh ngạc tột độ.

 

"Hai người..."

 

Diêm Tục: "Lão Chu, đã lâu không gặp."

 

Chu Chính Hành lại ngây người: "Cậu, nhớ ra tôi rồi?"

 

Sau khi Toái Vân giải tán, không phải Chu Chính Hành chưa từng gặp Diêm Tục, gã ta phát hiện Diêm Tục không nhớ mình.

 

Gã ta không biết chuyện ý thức của Diêm Tục bị tước đoạt, chỉ cho rằng Diêm Tục vào ban quản lý thì thay đổi giống như Trần Xỉ. Mà gã ta vốn chỉ là nhân vật ngoài rìa của Toái Vân, Diêm Tục không nhớ cũng là lẽ thường tình.

 

"Trước kia đầu óc hơi có vấn đề." Diêm Tục nói.

 

Chu Chính Hành nhớ rõ, nếu không nhờ Toái Vân cưu mang mình khi mới vào thế giới đáy biển, có lẽ gã ta đã không chịu nổi mà tự sát.

 

Cho nên gã ta luôn có tình cảm với Toái Vân, cũng có một chút biết ơn với Diêm Tục.

 

Lâm Gia nói: "Sao rồi?"

 

Chu Chính Hành nói kế hoạch của mình cho Lâm Gia: "Tôi giả chết, để những hội nhóm khác nuốt chửng Tiêm Đao, chỉ có như vậy mới đạt được hiệu quả mà cậu muốn."

 

Lâm Gia: "Ừ."

 

Chu Chính Hành lại nói: "J0001 mà cậu nói là thật à?"

 

Lâm Gia nói: "Nếu anh không tin thì cũng sẽ không làm như vậy, đã làm rồi thì câu trả lời của tôi không quan trọng."

 

Chu Chính Hành gật đầu, thực tế đúng là như vậy.

 

Gã ta lại trình bày kế hoạch tiếp theo cho Lâm Gia, Tiêu Dao chỉ là bước đầu tiên, sau đó cậu ấy còn sắp xếp người đi gây rối nữa

 

"Nhưng tôi có một tin tức." Chu Chính Hành nói, "Mấy ngày nay không đổi hồn cá nữa."

 

Lâm Gia cau mày, Diêm Tục ngẩng đầu nhìn sang.

 

Chu Chính Hành nói: "Có phải là vì liên quan đến J0001 không?"

 

Diêm Tục nói: "Không phải."

 

Nếu là vì tin tức về J0001 mà dừng việc trao đổi hồn cá, vậy thì lúc hắn vào J0001 cũng nên như vậy, nhưng không có.

 

Diêm Tục nghĩ một lát rồi nói: "Chắc là xảy ra chuyện gì khác."

 

Diêm Tục lấy đồng hồ điện thoại từ tay Lâm Gia, hắn liên lạc với một người mà mình tin tưởng trong đội tuần tra.

 

Nhờ người này giúp nghe ngóng tin tức về việc dừng đổi hồn cá.

 

Vốn Diêm Tục cho rằng phải mất một khoảng thời gian mới nhận được hồi âm, ai ngờ rất nhanh sau đó đồng hồ điện thoại đã vang lên.

 

Người kia nói giá trao đổi hồn cá đã thay đổi, đã ban hành công văn khẩn cấp, thực hiện cập nhật giá cả ngay trong ngày.

 

Ba người trong phòng ngẩng đầu, Lâm Gia và Diêm Tục nhìn nhau, Chu Chính Hành chen vào giữa.

 

Chu Chính Hành vỗ đùi: "Trời giúp."

 

Đã có Tiêu Dao gây rối trước, ban quản lý còn nối đuôi đâm đầu vào chỗ chết, còn cần bố trí làm loạn nữa sao?

 

Không cần nữa!

 

Thế giới đáy biển là do chính ban quản lý tự làm loạn!

 

Chu Chính Hành xác nhận lại lần nữa: "Chỉ cần J0001 rơi xuống, bất kể ở đâu, chỉ cần người muốn vào thì đều có thể vào?"

 

Diêm Tục nhìn Lâm Gia: "Đúng."

 

Chu Chính Hành yên tâm, gã ta không thể tự mình vào J0001 mà mặc kệ người của Tiêm Đao.

 

"Còn một vấn đề." Chu Chính Hành hỏi, "Hai người... yêu nhau hả?"

 

...

 

Sáng sớm ba ngày sau, bình minh nhuộm đỏ J0001.

 

Trật tự của thế giới đáy biển xuất hiện mức độ hỗn loạn nhất định, nhưng giá hồn cá vẫn không có bất kỳ thay đổi nào, giá cả hàng hóa vẫn tiếp tục tăng.

 

Đội tuần tra dần dần không trấn áp được những người phản kháng nữa.

 

Trần Xỉ đành phải rút bớt một phần người đang tìm kiếm Lâm Gia và Diêm Tục để chuyển sang giúp đội tuần tra trấn áp bạo loạn

 

Các cuộc họp liên tiếp được tổ chức, có người bị tình huống này dọa sợ nên cân nhắc việc khôi phục lại giá đổi hồn cá.

 

Trần Xỉ phản đối.

 

Ngày thứ ba J0001 xuất hiện màu sắc.

 

Trật tự của thế giới đáy biển đã có dấu hiệu sụp đổ, Trần Xỉ rút hết người về.

 

Ngày thứ bảy khi J0001 xuất hiện màu sắc.

 

Buổi tối.

 

Lâm Gia khui một chai rượu ngon của Chu Chính Hành.

 

Anh và Diêm Tục cụng ly.

 

J0001 lơ lửng giữa không trung, rượu ngon vào họng, dường như tất thảy đều đang diễn ra theo kế hoạch.

 

Diêm Tục nhìn chằm chằm vào Lâm Gia, nhìn thế nào cũng không đủ.

 

Hết chương 122.

 

Lời tác giả: Tôi có thấy một số câu hỏi của các bạn, ví dụ như ban quản lý, ví dụ như hội nhóm, những điều này sẽ được viết trong arc tiếp theo.

Bình Luận (0)
Comment