Đừng Hỏi - Du Ngư

Chương 139

Chương 139: Tôi tới đón em

 

Toái Vân đã giải tán tám năm, Diêm Tục vẫn nhớ tên từng thành viên của Toái Vân.

 

Họ Lâm.

 

Đương nhiên là có, Lâm không phải là một họ hiếm, Toái Vân có rất nhiều người họ Lâm.

 

Nhưng có lẽ là vì người đó cũng họ "Lâm", cho nên hắn đã dành cho chữ "Lâm" một ý nghĩa đặc biệt.

 

Vậy nên khi nghe thấy chữ "Lâm", trong lòng Diêm Tục như bị nỗi nhớ nhung siết chặt, làm hắn hít thở khó khăn một lúc rất lâu.

 

"Không biết rốt cuộc là sao, tôi nhìn thấy người này đã cảm thấy rất quen nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu." Tiêu Dao nói, "Người đó ở trên tầng, phó phòng Diêm có muốn đích thân xem thử không."

 

Diêm Tục đứng tại chỗ, hắn quay đầu nhìn Tiêu Dao: "Quen?"

 

Ngoài hắn ra, những người từ J0001 trở về thế giới đáy biển đều bị tước đoạt "ý niệm rời đi", không ai nhớ J0001, cũng không ai nhớ Lâm Gia.

 

Lúc này nhịp tim đã tăng nhanh, Diêm Tục không dám nghĩ sâu.

 

Khi Toái Vân được thành lập thì Tiêu Dao còn chưa tiến vào thế giới đáy biển, sao gã có thể cảm thấy người của Toái Vân quen mắt.

 

Nhưng Lâm Gia là người mà hắn đã lựa chọn đưa ra khỏi thế giới đáy biển, hắn không muốn Lâm Gia quay lại.

 

Cho dù mỗi ngày mỗi đêm, từng phút từng giây trong năm năm này, hắn đều nhớ về anh.

 

Không thể là Lâm Gia.

 

Hẳn là Lâm Gia đang bận rộn với công ty của mình ở thế giới thực.

 

Thế giới đáy biển không ổn chút nào, thế giới thực mới an ổn. Hắn hi vọng Lâm Gia có thể sống bình an.

 

"Không cần đâu." Diêm Tục nói.

 

Mang theo thái độ trốn tránh, Diêm Tục hít sâu một hơi, ghì chặt nỗi mong chờ ẩn giấu rồi mở cửa ra.

 

Sau đó hắn ngẩn người.

 

Toàn thân như cứng đờ, một cơn sóng thần khổng lồ lập tức dâng lên trong lòng.

 

Có một người đứng ngoài cửa, người này có vóc dáng cao ráo, mặc một chiếc áo khoác dáng dài, Diêm Tục rất quen thuộc với chiếc áo khoác màu đen này, khuy măng-sét của chiếc áo khoác ấy đã bị chủ nhân đích thân tháo ra và đưa cho hắn.

 

Tiêu Dao ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Gia ngoài cửa.

 

"Phó phòng Diêm." Tiêu Dao vội nói, "Đây chính là người mà tôi đã nói với cậu, tên là Lâm... Lâm..."

 

Lâm Gia nói: "Lâm Gia."

 

Sóng thần cuộn lên, che trời lấp đất.

 

Tay chân Diêm Tục lạnh buốt, hắn đứng ngây ra như bị sóng triều cuốn vào biển sâu, cảm thấy khó thở.

 

Vào giây phút này, Lâm Gia biết Diêm Tục không hề quên.

 

Nỗi đau đặc quánh dâng lên trong lòng anh.

 

"Tôi có lời muốn nói với phó phòng Diêm." Lâm Gia nói với Tiêu Dao, "Cậu có thể ra ngoài trước được không?"

 

Tiêu Dao: "À, được."

 

Tiêu Dao ra khỏi phòng họp rồi mới ngớ người ra.

 

Chuyện gì vậy, sao gã lại nghe theo lời Lâm Gia răm rắp như vậy.

 

Mà khi anh ngẩng đầu nhìn Lâm Gia, gã thấy Lâm Gia đưa tay kéo tay Diêm Tục, sau đó lôi Diêm Tục vào phòng họp với thái độ mạnh mẽ ép buộc.

 

Rầm.

 

Cửa đóng lại.

 

Những người khác thò đầu ra nhìn, Tiêu Dao vốn cũng muốn áp tai vào cửa, nhưng gã lại cảm thấy hơi sợ không dám làm bừa, thế là vội vàng đuổi những người khác đi.

 

Trong phòng họp.

 

Lâm Gia đẩy mạnh Diêm Tục vào tường, ánh mắt Diêm Tục đóng đinh trên người anh, yết hầu hắn khẽ chuyển động: "Sao anh lại..."

 

Lời còn chưa nói hết, một nụ hôn đã phủ lên.

 

Ngón tay Diêm Tục hơi run, hắn không thể tin cũng không muốn tin, cho đến khi môi bị cắn mạnh một cái.

 

Mùi máu xộc vào đầu lưỡi hai người, hắn mới như hoàn hồn.

 

Hắn ôm chặt lấy Lâm Gia, ôm thật chặt, cảm nhận nhiệt độ cơ thể Lâm Gia.

 

Giống như một giấc mơ, tiếc là nụ hôn này khó có thể xoa dịu nỗi nhớ nhung suốt năm năm đằng đẵng.

 

Hôn đến nghẹt thở, hôn đến đầu óc trống rỗng.

 

Hôn đến mức dường như thế giới chỉ còn lại hai người họ.

 

Nỗi nhớ nhung mới như nhận được chút ít an ủi, Diêm Tục ôm Lâm Gia, hôn lên lông mày anh, hôn lên má anh.

 

Trên mặt Lâm Gia ướt đẫm, có người đã khóc.

 

Lâm Gia cố ý châm chọc hắn: "Nghe nói em đã là phó phòng Diêm rồi, xem ra không có tôi cản trở, phó phòng Diêm một bước lên mây nhỉ."

 

"Lâm Gia." Giọng Diêm Tục rất khẽ, mang theo một chút cầu xin.

 

"Diêm Tục." Lâm Gia nói, "Tâm trạng của em bây giờ, giống như tâm trạng của tôi khi biết em đánh đổi việc ở lại của mình lấy việc tôi rời đi vậy."

 

"Em có thấy dễ chịu không?"

 

Diêm Tục càng ôm Lâm Gia chặt hơn: "...Xin lỗi."

 

Hắn thật sự không biết phải làm sao, từ khi dung hợp với mèo, hắn đã đoán được mình sẽ phải đối mặt với lựa chọn như thế nào ở J0001.

 

Lâm Gia giãy giụa trong lòng hắn: "Buông."

 

Diêm Tục: "...Không."

 

"Diêm Tục." Lâm Gia nói, "Tôi khó thở."

 

Lúc này Diêm Tục mới nới lỏng lực tay, nhưng vẫn không chớp mắt nhìn Lâm Gia, sợ rằng chỉ chớp mắt một cái là Lâm Gia sẽ biến mất.

 

Lâm Gia hít sâu một hơi, chỉnh lại quần áo bị nhăn nhúm vì cái ôm.

 

Diêm Tục vẫn nhìn anh chằm chằm.

 

Lâm Gia đưa tay vuốt lên lông mày Diêm Tục, cưng chiều xoa xoa nốt ruồi nhỏ giữa ấn đường của hắn: "Diêm Tục, tôi lo cho em."

 

Mắt Diêm Tục lại đỏ lên, hắn cũng đưa tay vuốt lên mặt Lâm Gia, nhưng rất nhẹ nhàng, không dám dùng lực.

 

Lâm Gia nghiến răng nói: "Nhưng xem ra tôi lo lắng quá thừa rồi, năm năm này hẳn là em sống rất tốt."

 

"...Không phải như vậy." Diêm Tục như có điều khó nói, hắn không ngừng nuốt nước bọt, điều chỉnh cảm xúc đang tràn ra, một lúc sau mới mở miệng, khàn giọng giải thích, "Sau khi anh rời đi em vẫn luôn nhớ về anh, từng phút từng giây đều không ngừng nhớ. Em nhớ anh đã hỏi em tại sao ban quản lý lại cần nhiều hồn cá như vậy. Cho nên em..."

 

Cho nên Diêm Tục như thể lập tức có mục tiêu, hắn thoát khỏi trạng thái u mê.

 

Hắn gia nhập lại ban quản lý, những lãnh đạo khác rất vui vẻ nhìn hắn và Trần Xỉ chó cắn chó.

 

Nhưng không ngờ sau đó Diêm Tục đã nhanh chóng thôn tính quyền lực từ tay người khác.

 

Biệt danh "chó điên" một lần nữa lại được gán cho Diêm Tục, Diêm Tục giống như một con chó điên, gặp người nào cắn người đó.

 

Chẳng bao lâu sau Diêm Tục đã có được thế lực của riêng mình trong ban quản lý, cục diện nhiều bên đối đầu trước đây đã không còn, chỉ còn lại sàn đấu của Diêm Tục và Trần Xỉ.

 

Trong năm năm này, Diêm Tục luôn điều tra điểm đến cuối cùng của hồn cá. Hắn gần như không từ thủ đoạn vì mục tiêu này. Hắn điều tra ra những lãnh đạo đó đều không có quyền hỏi về hướng đi của hồn cá, hắn điều tra ra hồn cá là bí mật tối cao của ban quản lý, điều tra ra có một người đứng sau chuyên thu nhận hồn cá.

 

"Trần Xỉ truy bắt chúng ta không phải vì J0001." Diêm Tục đưa ra kết quả mà mình phải dùng năm năm mới điều tra ra, chỉ hi vọng người trước mắt tha thứ cho mình, dù chỉ một chút mà thôi, "Mà là vì hồn cá. Trần Xỉ là người được chọn, anh ta là người chịu trách nhiệm giao hồn cá cho bên kia."

 

Diêm Tục nói xong lại cụp mắt xuống.

 

Hắn đã mất năm năm nhưng chỉ điều tra ra được đến đây. Hắn vẫn không biết Trần Xỉ chuyển giao hồn cá như thế nào, không biết giao dịch được tiến hành ở đâu, hắn không biết gì cả.

 

Lâm Gia nhìn Diêm Tục, anh xót xa nắm lấy tay Diêm Tục, xòe lòng bàn tay Diêm Tục ra.

 

Một chiếc cúc áo được đặt vào lòng bàn tay Diêm Tục.

 

Diêm Tục ngẩng đầu, Lâm Gia nói: "Em hỏi tôi tại sao lại trở về."

 

"Em chẳng từng bảo tôi dẫn em đi trốn còn gì? Một mình tôi rời đi thì sao gọi là bỏ trốn."

 

"Diêm Tục." Lâm Gia hôn lên đầu ngón tay Diêm Tục, "Tôi tới đón em."

 

Hết chương 139.

Bình Luận (0)
Comment