Chương 144: Được ăn cả ngã về không
Xe máy gào thét trong đêm, tạo nên những luồng khí mạnh mẽ.
Lâm Gia chỉ đợi năm phút đã thấy Diêm Tục xé tan màn đêm, vững vàng dừng xe trước mặt anh.
"Tôi đã bình an trở về." Lâm Gia nói.
Diêm Tục vẫn không yên tâm, hắn kiểm tra từ trên xuống dưới, đến cả một sợi tóc cũng không bỏ qua.
Đến khi xác định Lâm Gia không bị thương, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Không có gì giày vò hơn việc chờ đợi Lâm Gia trở về, cả đời này Diêm Tục cũng không muốn trải nghiệm lại lần nữa, hắn nói: "Tuyệt đối không có lần sau nữa."
"Ừ." Lâm Gia ngồi lên yên sau của Diêm Tục: "Mọi việc đều thuận lợi, sẽ không để em phải lo lắng nữa."
Mọi việc đều thuận lợi, kế hoạch hủy diệt thế giới đáy biển có thể tiến thêm một bước.
Khi trời hửng sáng, Lâm Gia kể cho Diêm Tục nghe tình hình tối qua.
Diêm Tục cười khẩy: "Thật sự coi nơi này là sân chơi rồi."
Cái cột sáng đó chẳng phải là mấy thứ hay thấy trong game sao?!
Lâm Gia nói: "Năm triệu hồn cá cũng không lấp đầy cái lỗ phát sáng đó, có thể thấy Trần Xỉ rất lo lắng."
Diêm Tục rót cho Lâm Gia một cốc nước, sau đó kéo ghế ra ngồi đối diện Lâm Gia: "Mấy năm trước số lượng hồn cá quy đổi không nhiều, chắc là sốt ruột rồi."
Lâm Gia cầm cốc nước lên, cổ tay vì cầm lái cả đêm mà hơi nhức mỏi, anh đặt cốc nước xuống rồi xoay xoay cổ tay.
Diêm Tục thấy vậy, lập tức lo lắng hỏi: "Cổ tay sao vậy?"
Lâm Gia nói: "Không sao, lái xe cả đêm nên hơi mỏi thôi."
Diêm Tục đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Lâm Gia, hắn nắm lấy cổ tay anh, nhẹ nhàng xoa bóp cho anh.
Lâm Gia thoải mái hưởng thụ, anh nói: "Cái lối thông đó có thể lấp đầy."
Diêm Tục "ừ" một tiếng: "Anh có ý tưởng gì?"
Lâm Gia: "Muốn thử dùng thứ khác xem có thể bịt lại được không."
Năm triệu hồn cá là một số lượng khổng lồ, năm triệu hồn cá cũng không lấp đầy được cái lỗ đó, tìm thứ khác để lấp đầy là một công trình lớn.
Lâm Gia cũng biết khó khăn, anh lùi một bước: "Hoặc là xem việc trộn lẫn những thứ khác vào có ảnh hưởng đến quy trình vận hành hay không."
Diêm Tục nói: "Có thể thử xem."
Lâm Gia hỏi: "Vậy nên nhét thứ gì vào thì ổn?"
Diêm Tục nói: "Trước đây em chuẩn bị giao cho Trần Xỉ mười triệu hồn cá, định dùng đá để lấp chỗ trống."
Lâm Gia hỏi: "Có nhiều đá như vậy à?"
Diêm Tục nói: "Còn nhớ đêm chúng ta ra khỏi bong bóng cá bốn sao không?"
Tất nhiên là Lâm Gia nhớ, đối với anh thì đó chỉ là chuyện xảy ra một tháng trước.
Anh nói: "Chúng ta đã ở bên bờ sông cả một đêm."
"Ừ." Diêm Tục không ngừng động tác xoa bóp cổ tay cho Lâm Gia: "Dưới đáy sông có rất nhiều đá."
Lâm Gia nhìn Diêm Tục, thông thường đáy sông đều là bùn cát, anh không hỏi Diêm Tục làm sao biết trong sông có đá.
Anh biết câu trả lời, có lẽ là người này sẽ đến bờ sông khi nỗi nhớ càng thêm da diết. Có thể nhớ tới lần trước không bắt được cá, sẽ cố chấp muốn đi bắt cá.
Cuối cùng cá vẫn không bắt được, nhưng lại tình cờ biết dưới đáy sông phủ đầy đá.
"Đây là một công trình lớn." Lâm Gia nói.
Diêm Tục vốn đã có ý định đào đá, hắn nói: "Chỉ có thể kéo dài mặt trận thôi."
"Để Tiêm Đao làm à?" Lâm Gia nói, "Hẳn là Tiêu Dao và Chu Chính Hành không có ý định rời khỏi thế giới đáy biển nữa."
Lần trước nhờ Chu Chính Hành giúp đỡ chuyển hướng sự chú ý của ban quản lý là vì Lâm Gia dùng "rời khỏi thế giới đáy biển" để dụ dỗ, nhưng họ đã thất bại ở J0001, ý nghĩ muốn rời khỏi thế giới đáy biển đã bị tước đoạt.
Với quy mô hiện tại của Tiêm Đao thì đúng là có thể giúp Diêm Tục làm việc, nhưng họ còn bằng lòng làm không? Diêm Tục sẽ đưa ra lợi ích gì?
"Sẽ." Diêm Tục chắc chắn nói.
Lâm Gia: "Lý do."
"Sau khi trở về thế giới đáy biển từ J0001, Tiêm Đao đã bị Trần Xỉ trả thù." Diêm Tục lược bỏ một số tình tiết nguy hiểm, dù sao mọi chuyện cũng đã qua, hắn nói ngắn gọn, "Em đã giúp họ."
"Dù Tiêu Dao và lão Chu đã bị tước đoạt ý niệm rời đi, nhưng Thượng Đế không thể thay đổi tâm nguyện ban đầu của họ." Diêm Tục nói, "Họ là người tốt."
Họ nhớ ơn Diêm Tục.
Nhớ rằng nhờ có sự che chở của Diêm Tục nên Tiêm Đao mới có thể lớn mạnh, chỉ cần Diêm Tục không làm tổn hại đến lợi ích của Tiêm Đao, họ sẽ giúp Diêm Tục làm bất cứ việc gì, cũng sẽ không hỏi han.
Lâm Gia liếc nhìn Diêm Tục, nể tình Tiêu Dao đã giúp Diêm Tục làm việc trong những năm qua, anh có thể quên chuyện Tiêu Dao đã hãm hại mình.
"Mặt trận cũng sẽ không kéo dài lâu quá đâu." Lâm Gia nói, "Trước đây em chỉ cần đá, nhưng lấp lỗ thì không cần, bất kể là đá hay bùn cát dưới đáy sông, đều có thể đổ vào."
Diêm Tục có thể cảm nhận được Lâm Gia nóng lòng muốn đưa mình rời khỏi thế giới đáy biển, hắn tiến lại gần rồi hôn nhẹ lên lông mày và mắt Lâm Gia: "Em sẽ làm nhanh."
Lâm Gia: "Được."
...
Bộ phận thăm dò công bố nhiều thông tin về các đám mây rơi xuống hơn, trước đây là công bố trước một tuần, bây giờ là trước nửa tháng.
Vì thông tin đám mây rơi xuống ngày càng nhiều, khiến người ở thế giới đáy biển rơi vào cảm giác khủng hoảng.
Vậy nên thế giới đáy biển vào lúc nửa đêm lại càng thêm yên tĩnh.
Tiêm Đao lập tức tranh thủ bắt đầu làm việc.
Hồn cá mỗi quý mới được đưa vào một lần, nhưng Tiêm Đao không làm như vậy. Họ không có nhà kho chuyên dụng để chứa đá và bùn cát, và cũng chẳng có nổi một cái xe tải ra hồn.
Họ chỉ có xe nhỏ, mỗi khi chất đầy một xe nhỏ thì lập tức đi đến rìa thế giới đáy biển.
Đổ những thứ thượng vàng hạ cám này vào cái lỗ phát sáng kia.
Có người của Tiêm Đao tỏ ý khó hiểu: "Đây... rốt cuộc là muốn làm gì."
Tiêu Dao nói: "Đừng quan tâm, cứ làm việc của cậu là được."
Cứ tiếp tục như vậy gần ba tháng, cuối cùng Lâm Gia cũng biết cái lỗ đã bị bịt kín thông qua Diêm Tục.
Lâm Gia nói: "Sắp đến thời gian Trần Xỉ giao nộp hồn cá rồi, chẳng bao lâu nữa anh ta sẽ phát hiện ra cái lỗ bị bịt kín và tìm cách xử lý."
Diêm Tục: "Hẳn là Trần Xỉ đã phát hiện ra gì rồi, số người theo dõi em mấy ngày nay càng lúc càng nhiều."
Lâm Gia nói: "Thế thì phải đẩy nhanh bước thứ ba."
Diêm Tục biết toàn bộ kế hoạch của Lâm Gia, bước thứ ba của kế hoạch, chính là phân phát tất cả vật tư của thế giới đáy biển trong khoảng thời gian Trần Xỉ xử lý cái lỗ.
Khi người dân thế giới đáy biển có vật tư để sinh sống, vậy thì họ sẽ không muốn mạo hiểm tính mạng chui vào bong bóng cá để kiếm hồn cá nữa.
Đợi đến khi Trần Xỉ xử lý xong cái lỗ thì cũng chỉ công cốc, vì sẽ không có hồn cá mới nữa.
Giống như dòng tiền bị đứt gãy, nhẹ thì ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của doanh nghiệp, nặng thì có thể khiến một doanh nghiệp biến mất.
Mục đích của Lâm Gia rất rõ ràng, anh muốn thế giới đáy biển biến mất.
Diêm Tục nói: "Em không thể chờ thêm nữa."
Bước thứ ba có thể được tiến hành một cách âm thầm, cũng có thể được tiến hành một cách công khai.
Trần Xỉ nhìn thấy cái lỗ bị bịt kín, chắc chắn sẽ biết bí mật của thế giới đáy biển đã bị phát hiện.
Thế nên Diêm Tục cũng không giấu giếm nữa, hắn biết Trần Xỉ sẽ đi xử lý cái lỗ, hắn quyết định sẽ phân phát vật tư trong khoảng thời gian Trần Xỉ xử lý cái lỗ đó.
Mà dù Trần Xỉ không đi xử lý thì Diêm Tục cũng không còn sợ nữa.
Hắn đã cắn xé người khác để một đường đi lên, ngậm máu tươi mà leo lên vị trí này, hắn đã có quyền lực nhất định.
Phân phát vật tư là việc quá đơn giản.
Đại khái là Trần Xỉ cũng đoán được ý định của Diêm Tục, sau khi suy nghĩ kỹ càng, hẳn là y cảm thấy việc xử lý cái lỗ quan trọng hơn nên bèn dẫn theo "quân riêng" đi xử lý con đường giao nộp hồn cá.
Diêm Tục thực hiện kế hoạch bước thứ ba, phân phát miễn phí tất cả vật tư của thế giới đáy biển.
Từ vật tư tích trữ cho đến vật tư mới được sản xuất, chỉ trong vòng chưa đầy một ngày, thế giới đáy biển đã bị quét sạch.
Đúng là vật tư vẫn còn ở trong thế giới đáy biển, nhưng thế giới đáy biển đã trở thành một thành phố trống rỗng.
Mấy ngày này, Lâm Gia không gặp Diêm Tục.
Việc phân phát vật tư rất dễ dẫn đến hỗn loạn trật tự, những ngày qua Diêm Tục luôn phải dẫn người đi duy trì trật tự.
Trước đây khi hắn làm đội trưởng đội tuần tra cũng đã làm việc này, vậy nên dưới sự kiểm soát của hắn, thế giới đáy biển không xảy ra bất kỳ hỗn loạn nào.
Lâm Gia biết Diêm Tục sẽ rất bận, đây là giai đoạn đặc biệt trước khi rời khỏi thế giới đáy biển.
Những vật tư này có thể giúp tất cả mọi người ở thế giới đáy biển sống được một tuần.
Đợi đến khi người ở thế giới đáy biển tiêu thụ hết vật tư, họ sẽ phát hiện những cửa hàng ở thế giới đáy biển vẫn trống không.
Mà nếu cửa hàng vẫn trống không như vậy, họ sẽ càng không chui vào bong bóng cá.
Khi hồn cá không còn được bổ sung liên tục nữa, cuối cùng thế giới đáy biển sẽ chết.
...
Lâm Gia và Diêm Tục đã ước tính thời gian thế giới đáy biển ngừng hoạt động, hai người dự đoán là mười ngày.
Nhưng cái chết của thế giới đáy biển đến nhanh hơn họ tưởng tượng, thậm chí mọi người ở thế giới đáy biển còn chưa tiêu thụ hết vật tư trong tay, vào chiều ngày thứ sáu sau khi cái lỗ bị bịt kín, điện ở thế giới đáy biển đã ngừng cung cấp.
Buổi chiều ngày thứ bảy sau khi cái lỗ bị bịt kín, những rung chấn nhẹ bắt đầu xuất hiện ở thế giới đáy biển.
Loại rung chấn này quá quen thuộc, là điềm báo mỗi lần bong bóng cá sụp đổ, cuối cùng lúc này cũng đến lượt thế giới đáy biển.
Ngày thứ tám sau khi cái lỗ bị bịt kín, rung chấn ở thế giới đáy biển trở nên mạnh hơn, những tòa nhà cao tầng chao đảo.
Người dân thế giới đáy biển vẫn chưa biết chuyện gì, họ tập trung lại ở những nơi trống trải để đảm bảo tính mạng.
Nhưng họ đã tiêu thụ hết vật tư được phân phát trước đó, thế giới đáy biển hiện tại vẫn chưa có vật tư mới bổ sung.
Rất nhiều người rơi vào trạng thái đói khát.
Tiêu Dao và Chu Chính Hành mơ hồ đoán được Diêm Tục đang làm gì, họ tìm đến Diêm Tục.
Lâm Gia đã đoán trước việc Tiêu Dao và Chu Chính Hành sẽ trở thành trở ngại cho việc rời đi, dù sao hai người họ đã bị tước đoạt ý niệm rời đi.
Diêm Tục làm theo lời Lâm Gia đã dặn, hắn thuật lại cho hai người kia: "Đúng, tôi định hủy diệt nơi này. Tôi biết hai người coi nơi này là nhà, hai người không muốn rời đi. Nhưng hai người hãy nghĩ cho những người khác của Tiêm Đao, hai người hãy hỏi họ xem họ thà nhịn đói thêm vài ngày rồi rời khỏi thế giới đáy biển, hay là vĩnh viễn ở lại thế giới đáy biển, không biết bong bóng cá sẽ lấy mạng mình khi nào."
Gợi ý ngoại truyện: Ở thế giới thực, Lâm Gia gọi mèo là gì. Hai từ, không cách không dấu không viết hoa.
Tiêu Dao và Chu Chính Hành bị Diêm Tục nói cho á khẩu không trả lời được, đành nhìn nhau rồi im lặng rời đi.
Theo chuỗi đứt gãy của hồn cá, những rung chấn ở thế giới đáy biển ngày càng rõ rệt, Diêm Tục công bố tin tức này cho mọi người.
Bọn họ, sắp có thể rời khỏi thế giới đáy biển rồi.
Diêm Tục đối mặt với mọi người, Lâm Gia đứng phía sau, lặng lẽ nhìn Diêm Tục.
"Nơi này có một vị Thượng Đế, nơi này bị Thượng Đế coi như một trò chơi mô phỏng, mỗi người chúng ta đều là đồ chơi điểm xuyết cho thành phố của Thượng Đế."
Diêm Tục kể cho mọi người nghe về phương thức vận hành của thế giới đáy biển.
Đám đông vây quanh Diêm Tục như vây quanh hi vọng.
Tin tức này quá đột ngột, cũng quá chấn động. Sự mờ mịt hoang mang hiện ra trên mặt mọi người, như thể không hiểu nổi Diêm Tục đang nói gì.
Rất lâu rất lâu sau, mới có người không dám tin hỏi một câu: " Phó phòng Diêm, ý của anh là chúng ta có thể rời khỏi thế giới đáy biển và trở về thế giới thực?"
"Phó phòng Diêm, chúng ta không cần phải vào bong bóng cá nữa sao?"
"Phó phòng Diêm, sau này chúng ta có thể sống cuộc sống bình thường ư..."
Một tiếng lại một tiếng, không ai muốn ở lại cái nơi quỷ quái này, nhưng họ đã ở đây quá nhiều năm rồi.
"Đúng là ở đây có một vị Thượng Đế, phương thức vận hành ở đây cũng đúng như lời phó phòng Diêm nói, nhưng có một điểm phó phòng Diêm đã hiểu sai. Thế giới đáy biển sụp đổ không có nghĩa là mấy người có thể trở về thế giới thực, không ai trong số các người có thể sống sót rời khỏi thế giới đáy biển, tất cả các người đều sẽ chôn cùng thế giới đáy biển."
Đột nhiên...
Một giọng nói truyền đến từ phía sau đám đông.
Lâm Gia cau mày.
Là Trần Xỉ.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Trần Xỉ, y đã dùng một số biện pháp để thế giới đáy biển khôi phục lại trạng thái bình ổn tạm thời, cùng với đó là khôi phục nguồn điện.
Khi điện được khôi phục, giọng nói của Trần Xỉ vang vọng đến mọi ngóc ngách của thế giới đáy biển.
"Cho dù thế giới đáy biển sụp đổ thành phế tích, các người vẫn không thể rời đi. Các người sẽ bị những tòa nhà cao tầng đè thành thịt nát, có lẽ sẽ có người sống sót, nhưng khi thế giới đáy biển không còn nhà cửa, những người sống sót sẽ bị cuốn vào đám mây."
"Tại sao lại mơ mộng hão huyền như vậy?"
"Nếu tôi là mấy người, tôi sẽ chọn chui vào bong bóng cá để lấy hồn cá ngay bây giờ, chứ không phải chờ thế giới đáy biển sụp đổ. Sự tồn tại của thế giới đáy biển ít nhất đã cho mấy người một nơi nghỉ ngơi khi ra khỏi bong bóng cá. Khi mấy người không muốn vào bong bóng cá thì không gian khép kín cũng có thể che chở, giúp mấy người tránh được việc bị đám mây cuốn vào."
"Đây là được ăn cả ngã về không, đánh cược sự hủy diệt của thế giới đáy biển để có thể rời đi, hay là bảo vệ thế giới đáy biển, tự mấy người lựa chọn đi."
Hết chương 144.