Đừng Hỏi - Du Ngư

Chương 148

Chương 148: Ngoại truyện

Diêm Tục đã nghĩ như vậy thật, vĩnh viễn không chia xa với Lâm Gia. Kết quả vẫn là phải tách nhau ra, Diêm Tục phải trở về trường tiếp tục học, còn việc kinh doanh của Lâm Gia ngày càng phát triển, bận rộn cả ngày đến mức không có thời gian trả lời tin nhắn của Diêm Tục.

Mà sáng sớm ngày hôm sau Diêm Tục đã phải đáp máy bay, ít nhất phải đợi đến kỳ nghỉ đông mới được gặp mặt lần nữa.

Ban đầu Diêm Tục còn giữ được bình tĩnh, hắn tự nhủ với mình Lâm Gia là người như vậy mà, trong tỷ trọng cuộc sống của người này, sự nghiệp chiếm phần lớn nhất.

Ai dám tin, động lực để Lâm Gia rời khỏi thế giới đáy biển là vì anh phải giữ công ty, nếu không công ty sẽ phải bồi thường tiền!!!

Diêm Tục ngồi chờ ở nhà, Lâm Gia rất tán thành với việc hắn học tiếp. Trước đó họ đã hẹn nhau, Lâm Gia nhất định sẽ dành thời gian đi tiễn hắn.

Nhưng mấy ngày nay Lâm Gia đều rất bận.

Bận đến mức tin nhắn cũng chỉ trả lời vài câu ngắn ngủi, bận đến mức Diêm Tục đến nhà Lâm Gia tìm anh, người này lại chỉ cắm mặt trong phòng làm việc, Diêm Tục chỉ có thể đứng ngoài cửa, nhìn ánh sáng vàng ấm hắt ra từ khe hở.

Hắn cảm thấy mình bị Lâm Gia lạnh nhạt.

Nhưng hắn lại bướng bỉnh không nói, đội trưởng đội tuần tra tồn tại như trụ cột tinh thần, sở hữu tầm nhìn vĩ đại, trong lòng hắn là núi non sông hồ, sẽ không vì người yêu không kịp trả lời tin nhắn mà đóng cửa tự tủi thân.

Đêm đã khuya.

Lâm Gia vẫn chưa trả lời tin nhắn.

Diêm Tục đứng ở ban công, bố mẹ bảo hắn đi ngủ sớm, sáng mai còn phải ra sân bay.

Hắn lớn tiếng đáp lại: “Bố mẹ cứ ngủ đi, con không ngủ được, con ngắm trăng một chút.”

Không ai hiểu con bằng cha mẹ, bố hắn hỏi: “Đợi giám đốc Lâm à?”

“Chậc.” Diêm Tục nói, “Cách xưng hô của bố hơi khách sáo í.”

“Thế bố nên gọi thế nào?” Bố hắn hỏi.

Diêm Tục: “Bố cứ gọi tên anh ấy, hoặc gọi Tiểu Gia cũng được.”

Sao bố Diêm dám gọi như vậy, ông nói: “Sao con lại không biết điều thế chứ, với thân phận của con, bố và mẹ con có thể xưng hô với giám đốc Lâm như vậy à?”

Diêm Tục rất tò mò: “Con có thân phận gì?”

Bố Diêm Tục nhìn hắn mấy lần, không tiện nói ra.

Chịu thôi, địa vị của Lâm Gia đã tạo cho hai vị phụ huynh một loại ảo giác, họ cảm thấy Diêm Tục giống như con chim sẻ nhỏ được Lâm Gia nuôi bên ngoài, sớm muộn gì cũng có một ngày, con chim sẻ nhỏ sẽ bị Lâm Gia chán ghét.

Dù xót con nhưng hai vị phụ huynh cũng không biết nói gì, dù sao Diêm Tục cũng là do Lâm Gia cứu về, cả đời này bị nói là chim sẻ của Lâm Gia hay làm trâu làm ngựa cũng đáng.

Diêm Tục vốn đã đang bực, hắn vẫn luôn nhìn ra con đường ngoài cửa sổ, mong đợi chiếc Rolls-Royce kia hạ mình đi đến. Nhưng trong màn đêm rộng lớn, ngoại trừ ánh trăng không thể với tới trên bầu trời đêm, người yêu của hắn vẫn không xuất hiện.

Diêm Tục nhận ra gì đó từ tiếng thở dài của bố mình, hắn vừa tức vừa buồn cười, giọng nói cũng hùng hổ hơn: “Bố, con có thân phận gì?”

Bố hắn không dám nhìn, ông nói: “Được rồi, giám đốc Lâm cho con thân phận này là tốt lắm rồi.”

Lúc đó ông và mẹ Diêm Tục còn nghĩ đến việc mua một căn nhà tân hôn cho hai người, sau đó nghĩ lại thì thấy không ổn, tuy rằng bọn họ không có ý đó, nhưng khó tránh được làm người ta cảm thấy nhà họ sấn sổ muốn tiếp cận Lâm Gia là vì nhắm vào gia sản bạc tỷ của anh.

Có nên kết hôn hay không, có nên ở bên nhau hay không, nên là do Lâm Gia nói.

Diêm Tục sắp bị tức đến nội thương, hắn lại nhìn điện thoại, Lâm Gia vẫn chưa trả lời tin nhắn của hắn.

Cổ họng hắn nghẹn lại, trí nhớ của Lâm Gia rất tốt, tuyệt đối không thể quên chuyện ngày mai hắn phải đi, Lâm Gia đến muộn như vậy, là vì trong lòng anh, hắn không bằng những hợp đồng kia.

Lòng Diêm Tục nhói lên, bố hắn vẫn dạy bảo bên cạnh, nói cái gì mà làm chim sẻ thì phải có giác ngộ của chim sẻ, đừng ghen tuông, đừng gây phiền phức cho Lâm Gia.

Cái gì với cái gì chứ, hắn và Lâm Gia đâu phải là loại quan hệ không thể công khai.

Diêm Tục nhấn mạnh nói: “Con và Lâm Gia yêu nhau trong lúc hoạn nạn, con đã cứu anh ấy, anh ấy cũng đã cứu con.”

Ràng buộc tiền bạc dơ bẩn của xã hội hiện đại sao có thể sánh với loại ràng buộc này.

Bố hắn không nói gì nữa, ông chuyển chủ đề: “Khi nào giám đốc Lâm đ ến?”

Diêm Tục thật sự muốn hộc máu, trái tim hắn bị bố mình đâm một nhát thật mạnh.

Hắn đấy bố mình ra ngoài: “Con ngủ đây, bố mẹ cũng ngủ sớm đi, sáng mai không cần tiễn con đâu.”

Diêm Tục đóng cửa lại, không lâu sau thì đèn cũng tắt, trong phòng tĩnh lặng.

Khi Lâm Gia đến, Diêm Tục vẫn khóa cửa.

Lâm Gia hạ thấp giọng: “Em ấy ngủ rồi ạ?”

Bố Diêm nói: “Chưa ngủ, đang giận dỗi.”

Lâm Gia hơi nhíu mày, anh chưa từng thấy Diêm Tục giận dỗi bao giờ, anh không hỏi tại sao, đoán là do dạo này mình lạnh nhạt với Diêm Tục.

Lâm Gia ấn tay nắm cửa, “cạch” một tiếng, cửa lập tức mở ra.

Có lẽ lúc Lâm Gia nói chuyện với hai vị phụ huynh thì người này đã mở khóa.

Lâm Gia nhìn vào trong phòng, bây giờ anh đã không còn sợ bóng tối, nhưng đầu giường của Diêm Tục vẫn có một ngọn đèn nhỏ, có thể là vô thức để lại nguồn sáng cho Lâm Gia, cũng có thể là muốn Lâm Gia liếc mắt một cái là thấy mình.

Lâm Gia gọi: “Diêm Tục.”

Diêm Tục trùm chăn không hé răng.

Lâm Gia lại gọi: “Đội trưởng Diêm.”

Bình thường cách xưng hô này rất hữu dụng, “đội trưởng Diêm” nhắc nhở trách nhiệm trên người Diêm Tục, khiến Diêm Tục buộc phải đối mặt với tất cả mọi chuyện

Quả nhiên, Diêm Tục ấp úng nói: “Muộn như vậy rồi sao anh còn đến? Chắc anh mệt lắm, về ngủ đi.”

Hắn vừa nói thì nghe thấy tiếng sột soạt do Lâm Gia tháo đồng hồ, chỉ chốc lát sau, Lâm Gia vén chăn lên rồi nằm xuống sau lưng Diêm Tục.

Anh xoay người, ôm lấy Diêm Tục từ phía sau.

Hơi lạnh ban đêm bao trùm trong chăn, cuối cùng Diêm Tục vẫn không nỡ, hắn xoay người lại ôm chặt Lâm Gia, dùng nhiệt độ cơ thể mình xua tan hơi lạnh trên người anh: “Mệt thì nghỉ ngơi đi, còn chạy đến làm gì, không thấy phiền à.”

Đây không phải là lời nói tức giận của Diêm Tục, Diêm Tục tủi thân, nhưng cũng không muốn Lâm Gia mệt mỏi như vậy.

Cho nên khi Lâm Gia đưa tay xuống dưới, anh bị Diêm Tục nắm chặt lấy.

“Ngủ.” Diêm Tục nói, “Em buồn ngủ rồi.”

Nhìn Diêm Tục nhắm mắt, Lâm Gia khẽ cười.

Người này đang giận dỗi thật.

Về nguyên nhân, Lâm Gia rất rõ ràng.

Anh từ từ rướn cổ, ghé sát vào tai Diêm Tục: “Diêm Tục.”

Liên tục gọi mấy tiếng, Diêm Tục vẫn không để ý đến anh.

Cho đến khi…

“Bánh Mì Nướng.”

Diêm Tục cứng đờ.

“Ngủ thật rồi à?”

Diêm Tục cắn môi cố gắng không lên tiếng. Người này hiểu thấu tâm lý của hắn, ngay từ đầu hắn đã luôn bị người này nắm giữ, khống chế và trêu đùa.

“Đội trưởng Diêm.” Lâm Gia lại đổi cách xưng hô, ngón tay móc vào áo ngủ của hắn.

Diêm Tục giữ chặt bàn tay lộn xộn của anh, một tiếng cười khẽ vang lên phía sau, như đang cười sự kháng cự mà không biết lượng sức của hắn.

Diêm Tục tức giận, hắn thề không để ý đến người này nữa.

“Diêm Tục.”

Người bên cạnh lại nói: “Hôm nay họp cả ngày, tôi đau lưng, em có quan tâm không?”

Diêm Tục: “…”

Diêm Tục thở dài, đưa tay xoa lưng cho Lâm Gia.

Lâm Gia số hưởng trời sinh, anh phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, sau đó nhìn hắn bằng đôi mắt ướt át: “Đội trưởng Diêm ~”

Cổ họng Diêm Tục khô khốc: “Làm gì.”

Lâm Gia nói gì đó, là khẩu hình, Diêm Tục không nghe rõ.

Lâm Gia bèn ra hiệu, Diêm Tục đành phải ghé sát lại xem Lâm Gia nói gì, vừa ghé sát vào thì lông mày và mắt đã bị người kia hôn nhẹ.

“Xin lỗi.” Lâm Gia nói, “Mấy ngày nay đã lạnh nhạt với em.”

Gần như ngay lập tức, mũi Diêm Tục thấy cay xè, hắn muốn rút tay về nhưng lại bị Lâm Gia nắm chặt.

Hai bàn tay đan vào nhau.

Lâm Gia nói: “Cuộc họp đã chốt địa điểm chi nhánh mới, em đoán xem là ở đâu.”

Diêm Tục lập tức nhận ra gì đó: “Mấy ngày nay anh bận việc này à… Ở đâu?”

Lâm Gia lại nói: “Có một nhà thờ cách chi nhánh khoảng hai dặm, cách trường em không… ưm.”

Tủi thân, thất vọng, kinh ngạc, vui mừng, kích động… tất cả những cảm xúc phức tạp gói gọn trong một nụ hôn.

Mãnh liệt lại trào dâng, rơi vào giữa môi và răng của Lâm Gia.

Diêm Tục nghĩ.

Ông đây là vợ cả nhé.

Hết ngoại truyện.

Kết thúc toàn bộ truyện.
Bình Luận (0)
Comment