Thế giới bắt đầu sụp đổ, mọi thứ xung quanh trở nên trắng xóa, một cánh cửa đứng sừng sững trước mặt mọi người.
Trong lúc mọi người đang thở phào nhẹ nhõm. Lâm Gia cúi xuống nhặt lên một khối cá linh hoàn chỉnh chất lượng cao.
Cậu thản nhiên bỏ khối cá linh vào túi áo, mở cửa muốn rời đi, cánh tay đặt trên nắm cửa kim loại đột nhiên bị giữ chặt.
Lâm Gia dừng lại, ngước mắt nhìn Diêm Tự.
Cái tay bị giữ lại từng cầm cá linh. Lâm Gia cúi đầu nhìn cổ tay mình: "Không phải ban quản lý không tham dự vào việc chia cá linh sao? Tôi cho rằng lần này tôi xứng đáng nhận "Most Valuable Player Award", có tư cách được hưởng toàn bộ cá linh, cũng không cần thiết phải thông báo với người khác. Đội trưởng Diêm cảm thấy thế nào?"
Là Diêm Tự đang nắm chặt cổ tay Lâm Gia. Những người khác mắt sáng rực, tưởng lương tâm Diêm Tự đột nhiên trỗi dậy, muốn chia cá linh cho mọi người.
Ai ngờ Diêm Tự chỉ nói một câu: "Loại cá linh chất lượng này phải đổi ở Ban quản lý đường Bắc Kinh."
Mọi người: "..."
"Cảm ơn." Lâm Gia tránh khỏi bàn tay Diêm Tự. Cậu nhìn mèo.
Con mèo chết tiệt đang chột dạ nhìn cậu và Diêm Tự.
"Bánh mì gối." Lâm Gia lạnh lùng gọi.
Mèo tỉnh lại từ lo lắng "Không lẽ chó điên Diêm Tự đang kiếm chuyện với Lâm Gia", vội vàng chạy tới. Lúc đi ngang qua Diêm Tự, nó cố tình đi vòng qua, bảo đảm không đụng trúng Diêm Tự mới nhảy lên vai Lâm Gia.
Hành động của mèo khiến Diêm Tự nheo mắt lại. Hắn im lặng nhìn theo bóng lưng Lâm Gia, ánh mắt sâu thẳm phức tạp.
Khoảnh khắc rời đi, Lâm Gia chú ý tới ánh mắt của Diêm Tự. Nhưng cậu vẫn thản nhiên mang mèo và cá linh đẩy cửa đi ra ngoài.
Tiếng ồn ào náo động lọt vào Bụng cá, đám người tốn công vô ích chợt hoàn hồn.
Mẹ nó, Lâm Gia đúng không, cứ đợi đấy.
Lâm Gia bước ra khỏi cửa đầu tiên. Kể từ giây phút này, mớ hỗn tạp bên trong cánh cửa không còn liên quan đến cậu.
Đi xa cửa một chút, xung quanh không có quá nhiều người, Lâm Gia ném mèo xuống.
Mèo bị ném xuống liền nằm bệt ở đó.
"Xong rồi xong rồi, có phải Diêm Tự phát hiện cái gì rồi không?" Mèo nằm bệt trên mặt đất. Nó cũng thấy ánh mắt ẩn ý của Diêm Tự, tim đập nhanh như sắp chết, "Xong rồi xong rồi, chết tôi rồi."
Lâm Gia nhìn cục màu đen dưới đất: "Nếu bị phát hiện, mày còn có thể ra khỏi cửa?"
Mèo ngẩng đầu, một lúc sau mới hiểu ý Lâm Gia.
Nó nhảy tót lên vai Lâm Gia: "Ý cậu là, anh ta không phát hiện phải không?"
Dù sao áo cũng đã bẩn, Lâm Gia đành nhẫn nại chịu đựng con mèo bẩn, nói: "Phát hiện, nhưng anh ta không có chứng cứ."
Từ lúc cậu công khai đưa mèo cho phó trưởng Trần, Diêm Tự liền chú ý tới cậu. Cộng thêm việc hắn và phó trưởng Trần cùng vào Bụng cá, làm sự nghi ngờ ngày càng tăng.
Nhưng chỉ dừng ở mức nghi ngờ. Nếu Diêm Tự thật sự có chứng cứ, khẩu súng lục trong tay hắn đã bắn Lâm Gia và mèo từ lâu rồi.
Lâm Gia không thể ngăn người khác nghi ngờ mình, vậy nên Diêm Tự thích nghi ngờ thì cứ mặc hắn nghi ngờ. không quản được thì cậu rời đi là xong.
Cùng lắm thì...
Con mèo ngu này cứ phạm sai lầm hết lần này đến lần khác, gân xanh trên trán Lâm Gia hơi giật giật: "Lần sau còn chơi ngu nữa thì tao giúp mày."
Mèo: "Giúp thế nào?"
Lâm Gia không thể chịu nổi con mèo ngu này: "Giải quyết mày trước."
Mèo: "..."
Một chiếc xe có biển số rẻ tiền đậu bên đường.
Lúc Lâm Gia đi ngang qua, cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt anh Chu xuất hiện.
"Lâm Gia, Lâm Gia." Anh Chu ở trong xe kêu cậu.
Lâm Gia xoay người lên xe.
Cậu có thói quen ngồi ghế sau, anh Chu phải xoay nửa người để nói với người đằng sau: "Tôi thấy tầng mây D2481 tan rã liền lái xe tới đây."
Chỗ treo giải thưởng cũng có tin tức tầng mây tan rã. Tầng mây tan có nghĩa là người trong tầng mây đã tìm được nước súp.
Mèo từng nói qua, trừ phi là những người cấp bậc tầm cỡ, còn không thì ở thế giới đáy biển chẳng ai có tiền mua xe.
Lâm Gia không ngờ anh Chu có xe, nhưng không mấy ngạc nhiên. Cậu mệt rồi, không muốn đi bộ về khách sạn.
Anh Chu chỉ gặp một mình Lâm Gia, trong lòng hơi căng thẳng: "Tiếu Dao đâu..."
Lâm Gia lúc này mới nhớ đến Tiếu Dao, chắc là đang đánh nhau với đám người dòm ngó cá linh. Cậu không muốn giải thích nhiều, chỉ nói: "Chưa chết."
Anh Chu thở phào nhẹ nhõm, cười khan: "Người của Bang Phủ Đầu cũng vào D2481, các cậu ở trong đó có xung đột gì không? Cá linh thì sao..."
Thực ra trọng điểm là cá linh.
Trước đây Lâm Gia từng hứa với anh Chu là sẽ đưa cá linh cho Đao Nhọn, phân chia tùy anh Chu. Cậu ném cá linh qua, anh Chu vội vàng chộp lấy. Nhìn khối cá linh hoàn chỉnh, mắt hắn sáng rực: "Cậu lấy hết cá linh à?"
"Chứ không thì sao?" Lâm Gia hỏi, "Có thể đổi được bao nhiêu?"
Anh Chu: "Theo kinh nghiệm của tôi thì tầm 180 vạn."
Chỉ có 180 vạn, Lâm Gia dưa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, chẳng để ý đến lời nhắc hồi nãy của Diêm Tự. Dù sao vụ đổi chác không phải việc của cậu.
Không lâu sau, cửa xe bị gõ. Tiếu Dao đến, phía sau còn có Tiểu Điềm.
Anh Chu giục: "Sao chậm thế, mau lên xe, đừng để chó điên Diêm Tự thấy."
Xe khởi động, lao nhanh trên đường lớn.
Phía sau tiếng động cơ, Diêm Tự đứng dựa vào tường, nhìn chằm chằm chiếc xe nhanh chóng biến mất.
Thị lực của hắn không tồi, nhìn thấy một vết lõm do đạn bắn nằm ở đuôi xe. Đó là phát đạn từ khẩu súng lục của hắn trước khi vào D2481, vốn định bắn chết người gài mình, tiếc là bị trật, trúng vào xe.
Phó trưởng Trần từ trong cửa bước ra. Mặt mũi u ám vì bị dính vào đống hổ lốn.
Diêm Tự thu mắt lại, nói với phó trưởng Trần: "Gần đây có chi nhánh quản lý."
Phó trưởng Trần nghe ra Diêm Tự không có ý định đi cùng. Anh ta nhìn hắn.
Diêm Tự nói: "Biến mất hai ngày, chắc là đội tuần tra có cả đống việc đang chờ tôi. Tôi nhếch nhác thế này không đi cùng phó trưởng Trần đâu, tránh làm mất mặt phó trưởng Trần, đám lão già đó lại chê cười anh."
***
Anh Chu đón gió tẩy trần cho mọi người, hoan nghênh Tiểu Điềm gia nhập đoàn đội Đao Nhọn.
Là người mới, Tiểu Điềm có biểu hiện rất triển vọng trong phó bản. Các đoàn đội ở thế giới đáy biển cần thay máu liên tục, vì thế Tiếu Dao dẫn Tiểu Điềm về Đao Nhọn.
Tiểu Điềm không có nơi nào để đi, đành ở lại căn cứ Đao Nhọn.
Lâm Gia vẫn muốn ở khác sạn, nhưng tài khoản của cậu bằng '0'. Anh Chu chuyển tạm ba mươi vạn từ tài khoản của mình cho cậu, nếu khối cá linh đổi được nhiều tiền hơn sẽ bổ sung cho cậu.
Phân chia cá linh là hứa hẹn từ trước, nếu mèo có thể dung hợp với bản thể của nó, lợi ích thu về sẽ nhiều hơn cá linh. Mỗi tội con mèo này nhận sai người, hại cậu công cốc.
Chứ không với tính cách của Lâm Gia, cá linh tới tay thì đừng bao giờ mong cậu chia cho người khác một phần.
Trên đường về khách sạn, Lâm Gia chợp mắt nghỉ ngơi, tự an ủi mình không cần phải giận dỗi một con mèo ngu ngốc.
Mèo nằm cạnh cậu, thầm suy nghĩ trong lòng. Phó trưởng Trần không phải bản thể của nó, vậy bản thể của nó là ai? Nó đã xác nhận giới tính của mình là nam, lần trước ở chỗ treo thưởng, bên cạnh phó trưởng Trần ngoại trừ Diêm Tự còn có một nam một nữ.
Nó biết rồi!
Bản thể của nó là nam giới đi theo phó trưởng Trần ngoại trừ Diêm Tự!
Bởi vì tiếp xúc lâu với phó trưởng Trần nên mới có cảm giác quen thuộc với phó trưởng Trần! Người mà mình nhìn thấy nhiều nhất không phải là khuôn mặt bản thân, mà là mặt người quen!
Nghĩ vậy, mèo cảm thấy chắc cú là như vậy! Vì là đồng nghiệp của Diêm Tự, có khi bản thể của nó và Diêm Tự là kẻ thù nên nó mới vô duyên vô cớ ghét Diêm Tự!
Xe đến trước cửa khách sạn, quản lý khách sạn trong vai 'nhân viên phục vụ' mở cửa xe. Lâm Gia xuống xe, mèo nhanh chóng đi theo.
Tại thế giới đáy biển, ít ai có tiền thuê phòng khách sạn năm sao, lần này Lâm Gia vẫn ở căn phòng cũ. Nằm ở tầng cao nhất tòa nhà, cửa sổ lớn sát đất nhìn toàn cảnh thế giới đáy biển.
Lâm Gia vẫn không thay đổi thói quen xa hoa, yêu cầu quản lý khách sạn phục vụ đồ ăn và quần áo mới, rồi khui một chai rượu đắt tiền. Bồn tắm mát xa bật nước ấm, tiếng nước chảy ào ào.
Trông rất yên bình.
Đợi quản lý khách sạn hoàn thành nhiệm vụ rời đi, mèo cẩn thận đẩy cửa phòng tắm. Hơi nước bốc lên mờ mịt, mèo thấy Lâm Gia đang rất thư thái nằm trong bồn tắm.
Mèo rón ra rón rén bước vào, nhảy lên bồn tắm.
Bồn tắm trơn trượt, móng mèo trượt khiến nó suýt rơi xuống nước. Lâm Gia đưa tay đỡ nó mới không rơi xuống nước, nếu không lại phải thay nước.
Lâm Gia mở mắt, nhìn mèo.
Mèo cũng nhìn Lâm Gia.
Dáng người Lâm Gia không tồi, eo thon săn chắc, bụng có sáu múi. Mèo thấy cơ bụng sáu múi căng lên rõ ràng, có giọt nước từ cằm Lâm Gia rơi xuống, trượt qua yết hầu, lướt qua giữa xương quai xanh, theo đường nét mượt mà của cơ bụng hòa vào nước.
Mèo không khỏi nhìn xuống dưới sáu múi cơ bụng. Mặt nước gợn sóng, tầm nhìn không rõ ràng, chưa kịp nhìn rõ hình dáng và kích thước dưới nước...
Lâm Gia: "Muốn chết?"
Mèo không dám nhìn nữa, ho nhẹ một tiếng nói chuyện chính: "Lâm Gia Lâm Gia, tôi cảm thấy bản thể của mình là người đàn ông bên cạnh Phó trưởng Trần."
Lâm Gia không muốn để ý mèo.
Mèo chắc chắn: "Cơ bản có thể xác định là tôi rồi."
Lâm Gia: "Ồ."
Mèo lý luận với Lâm Gia, nhưng Lâm Gia chẳng muốn nghe chữ nào, đẩy mèo ra. Trong lúc mèo bất ngờ ngã xuống đất, cậu túm khăn tắm treo gần đó, đứng dậy, quấn khăn tắm quanh eo.
Cậu quay lại phòng khách, rót thêm rượu vào ly.
Mèo chạy theo ra định nói gì đó, nhưng có tiếng gõ cửa, thế là nó chui tọt vào phòng tắm.
Quản lý khách sạn thường bấm chuông, vì vậy người gõ cửa không phải là nhân viên khách sạn.
Lâm Gia hỏi: "Ai đó?"
Cậu đi đến cửa, nhìn qua mắt mèo.
Người gõ cửa không bận tâm bị người bên trong phát hiện, cũng đoán được người bên trong sẽ nhìn qua mắt mèo, vì vậy hắn còn lau kính mắt mèo.
Diêm Tự.
Diêm Tự đã thay đồ. Hắn không mặc đồng phục đội tuần tra mà mặc áo phông kèm áo khoác, trang phục rất thoải mái.
Lâm Gia mở cửa, Diêm Tự nói: "Lạm dụng tư quyền, tra được cậu ở đây..."
Nhìn Lâm Gia chỉ quấn mỗi khăn tắm, Diêm Tự ngừng lại một chút, nói: "Không cần vội vàng mở cửa cho tôi vậy đâu."
Lâm Gia: "Đội trưởng Diêm nghĩ nhiều rồi."
Cậu giơ tay lên, cho Diêm Tự xem ly rượu trong tay mình. Ly rượu làm tôn lên đầu ngón tay cậu: "Chỉ đứng dậy rót thêm ly rượu thôi."
Diêm Tự nhìn thẳng vào mắt Lâm Gia: "Được, cậu tắm tiếp đi, tắm xong rồi nói, tôi đợi ngoài cửa."
Lâm Gia cũng nhìn thẳng vào mắt Diêm Tự: "Tôi tắm rất chậm, e rằng đội trưởng Diêm sẽ phải đợi lâu."
Diêm Tự cau mày: "Bao lâu?"
Lâm Gia nhìn chăm chú nốt ruồi nhỏ giữa chân mày Diêm Tự, suy nghĩ một lát: "Chắc là khoảng một, hai tiếng?"
Cậu chỉ mới ngâm được một lúc.
Lâm Gia thăm dò: "Nếu có chuyện quan trọng..."
Diêm Tự cười nhạt: "Không có chuyện gì quan trọng. Nhặt được cái mạng không dễ dàng, chắc chắn phải mời ân nhân cứu mạng một bữa cơm."
Lời nói kẹp dao giấu kiếm. Lâm Gia từng dùng lý do này để lấy toàn bộ cá linh, khó mà nói Diêm Tự không cố tình mỉa mai.
Gặp chiêu nào phá chiêu đó, Lâm Gia tiếp lời: "Chọn nhà hàng chưa?"
Diêm Tự: "Chưa, vì không biết cậu thích ăn gì."
Lâm Gia: "Nhà hàng của khách sạn này cũng được, ngay tầng dưới."
Diêm Tự đồng ý ngay: "Được."
Lâm Gia không có biểu cảm gì: "Hai tiếng sau gặp."
Nói xong, đóng cửa lại.
Cậu quay lại phòng tắm, vừa thấy tình hình bên trong, huyết áp cậu nháy mắt tăng vọt.
Tranh thủ lúc Lâm Gia không có mặt, mèo tắm rửa trong phòng tắm vòi sen.
Phát hiện Lâm Gia đã trở lại, mèo kêu lên một tiếng, vội vàng che lại phần dưới của mình. Phòng tắm vòi sen đầy lông mèo, Lâm Gia muốn đá nó ra ngoài, nhưng mèo đột nhiên kêu ré lên kỳ lạ.
Mèo cúi đầu nhìn bản thân. Mèo là người, khi tắm đột nhiên có tình huống bất ngờ, nó theo bản năng tìm thứ gì đó để che bộ phận nhạy cảm của mình.
Mèo chỉ lo che phần dưới của mình. Nó nhìn Lâm Gia, sau khi tắm xong, đôi khi Lâm Gia cũng quấn khăn quanh hông.
Mèo vui mừng không đúng lúc.
Nó biết mà, nó là nam!
Thấy Lâm Gia không để ý đến mình, mèo nói: "Tôi nhớ ra giới tính của mình rồi, tôi là nam."
Nói xong, mèo cúi đầu nhìn phần dưới của mình.
Lâm Gia dừng lại một chút, nhìn mèo.
Mèo nói: "Tôi không hiểu mèo, tôi không biết mình đã bị thiến chưa."
Lâm Gia mở miệng: "Bị thiến rồi."
Mèo: "Đệt."
Thật sự không thể chịu nổi con mèo ngu này, đuổi cũng không đi, Lâm Gia đem Diêm Tự ra nói: "Không hỏi ai vừa gõ cửa à?"
Mèo mới sực nhớ, hỏi: "Ai?"
Lâm Gia: "Diêm Tự."
Mèo sững sờ: "Diêm Tự? Anh ta đến làm gì?"
"Mời tao ăn cơm."
"À? Anh ta mời cậu ăn cơm? Tại sao? Cậu có đồng ý không?"
"Không ăn phí của."
Mèo lại gần: "Nhưng đó là Diêm Tự! Là Diêm Tự đấy, sao cậu lại đồng ý ăn cơm với anh ta?"
Lâm Gia không ngâm bồn nữa, mà bước vào phòng tắm vòi sen.
Mèo ban đầu còn muốn nói gì đó, nhưng thấy Lâm Gia quấn khăn tắm đi tắm, liền hỏi: "Cậu tắm thì quấn khăn làm gì, tôi cũng là đàn ông mà."
Nó nhanh chóng tiếp thu phát hiện của mình.
Lâm Gia giọng nhàn nhạt nói: "Tao thích đàn ông."
Mèo: "...Ồ."
Một lúc sau, mèo: "Thiệt không?"
Mèo nghĩ rằng trong Bụng cá, Lâm Gia bịa ra người yêu giới tính nam là để tìm cơ hội dung hợp cho nó.
Lâm Gia luồn tay vào tóc ướt, giọng nói bị hơi nước làm dịu: "Thay vì lo lắng về xu hướng tính dục của tao, lo cho bản thân mình đi."
Mèo không hiểu, nhưng trực giác bảo có vấn đề.
Lâm Gia: "Mày thật sự nghĩ Diêm Tự đến mời tao ăn cơm?"
Con mèo sinh ra chút chồn bồn: "...Không phải sao?"
Lâm Gia: "Rất tiếc là không."
Cậu nhìn con mèo: "Tao đọc nước súp để lấy cá linh rời khỏi bong bóng cá, không phải ân nhân cứu mạng của anh ta. Anh ta việc cớ thôi."
Mèo không dám nghĩ sâu xa: "Vậy anh ta đến vì..."
Lâm Gia cố tình kéo cao nỗi sợ của mèo: "Đúng vậy, anh ta đến vì mày. Dù sao hành động của mày hoàn toàn không giống một con mèo bình thường."
Mèo: "!!!"
Mèo: "Thế sao cậu lại đồng ý lời mời của anh ta!"
Lâm Gia: "Tìm đến tận cửa rồi, không đi được à?"
Mèo: "Làm sao bây giờ!"
Lâm Gia: "Tao đề nghị mày nên tìm hiểu về tập tính của mèo, đóng giả mèo, xóa bỏ nghi ngờ của anh ta. Nếu không với tính cách của Diêm Tự, anh ta sẽ luôn theo dõi mày."
Mèo vội vàng chạy biến.
Lâm Gia cuối cùng cũng được tắm rửa yên ổn. Nước nóng rơi trên người cậu, nhưng biểu cảm ngày càng lạnh lùng.
Mèo là của Lâm Gia, thật ra Diêm Tự cũng đang theo dõi cậu.
Tắm xong, mèo lập tức nhảy đến nằm ngửa dưới chân Lâm Gia, phơi bụng ra.
Lâm Gia nhìn xuống con mèo: "Làm gì vậy?"
Mèo: "Tôi tra rồi, mèo nằm dưới chân chủ chứng tỏ mèo rất tin tưởng chủ, là biểu hiện thích chủ."
Lâm Gia tránh mèo, đi mặc quần áo.
Mèo đứng dậy chạy theo, cọ cọ vào chân Lâm Gia, vừa cọ vừa nói: "Mèo cọ vào chân chủ là để tỏ ý thích chủ, muốn được vuốt v3, chơi đùa và cho ăn. Quan trọng nhất là để lại mùi hương trên người chủ, thông báo với những con mèo khác rằng đây là chủ của nó, tuyên bố chủ quyền! "
Lâm Gia thấy phiền chết đi được. Cậu vừa tắm xong, không muốn dính mùi mèo: "Tránh ra."
Mèo biết Lâm Gia có thói sạch sẽ, không dám cọ nhiều. Nó đổi sang hành động khác, chu cao mông của mình lên. Lâm Gia mặc xong quần áo quay lại thì thấy mông mèo đang hướng về phía mình.
Lâm Gia nhịn không nổi: "Lại cái gì đây?"
Mèo: "Là muốn cậu li3m mông tôi á."