"Thế, nên hỏi người cá câu gì đây...?
Giữa lúc mọi người nghĩ mà sợ, Tiểu Điềm mở miệng lẩm bẩm.
Cô đang tự hỏi mình. Họ đã mất khá nhiều thời gian trong tòa nhà bệnh viện, đặt câu hỏi cho người cá tuy nguy hiểm nhưng không thể không hỏi, vì nó là chìa khóa để thúc đẩy tiến độ và tìm ra nước súp.
Nhưng nên hỏi người cá cái gì nhỉ?
"Cô ấy" trong nước mì chắc chắn nguy hiểm, họ không thể hỏi trực tiếp. Nhưng manh mối tồn tại trong tòa nhà bệnh viện chỉ có phòng VIP ở tầng ba. Tiểu Điềm biết làm rõ thứ trong phòng bệnh là điều then chốt hiện tại, tuy nhiên phòng bệnh bị khóa chặt và không có cửa sổ, họ không biết trong phòng bệnh có gì, muốn đặt câu hỏi cho người cá để tiếp cận phòng bệnh cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Tiếu Dao tưởng Tiểu Điềm đang hỏi mình, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Hỏi xem đây là bệnh viện gì đi."
Câu trả lời của hắn thu hút vài ánh nhìn.
Tiểu Điềm nhìn Tiếu Dao với vẻ không hiểu lắm.
Tiếu Dao nhìn lại mấy ánh mắt, trong số đó không có Lâm Gia và Diêm Tự. Hắn phát hiện Diêm Tự đang quan sát Lâm Gia mà không thèm che giấu.
Nhìn thẳng như vậy thật không lịch sự, theo hiểu biết của Tiếu Dao về Lâm Gia, hắn cho rằng Lâm Gia sẽ nói ra những lời lạnh băng.
Nhưng khi phát hiện ánh mắt của Diêm Tự, Lâm Gia chỉ nhẹ nhàng đối diện với Diêm Tự một giây, rồi cúi đầu vuốt mèo.
Tiếu Dao: "..."
Hai người này cứ như là người ngoài cuộc, không tham gia vào cuộc thảo luận "đặt câu hỏi gì cho người cá". Tiếu Dao thắc mắc, không hiểu sao lại cảm thấy hai người này đang giao tiếp bằng ánh mắt?
"Câu hỏi này có tác dụng gì?" Kim Gian không hiểu lắm, thấy Tiếu Dao mãi không giải thích, bèn mở miệng hỏi.
Hắn ta có ấn tượng ban đầu không tốt về Tiếu Dao, giọng điệu không được tốt, làm người nghe cảm thấy như đang chất vấn.
Tiếu Dao chuyển sự chú ý khỏi Lâm Gia và Diêm Tự, khó chịu nhìn Kim Gian.
"Hiện tại manh mối duy nhất là trong phòng bệnh, thứ phát ra tiếng trong phòng bệnh là người hay thứ gì khác, chẳng lẽ mày không muốn làm rõ? Nhưng mày có dám đến gần phòng bệnh không?"
Tiểu Điềm hiểu ra: "Ý của anh Tiếu Dao là, dùng loại bệnh viện để đoán thứ trong phòng bệnh!"
Tiếu Dao liếc hai anh em nhà họ Kim, nói: "Vẫn là em gái hiểu ý anh, mấy tên này thật là, chuyện đơn giản vậy mà không hiểu."
Hai anh em nhà họ Kim mặt mày khó coi. Anh chàng tóc xoăn suy nghĩ một lát rồi nói: "Câu hỏi này dù có đáp án cũng không ổn định. Không có quy định nào cấm người ở bệnh viện thú y, hay động vật không thể vào bệnh viện của con người. Giống như đội trưởng Diêm nói, chúng ta không được để tư duy quán tính ảnh hưởng. Hơn nữa, câu hỏi cho người cá chỉ có thể là câu hỏi 'đúng hay sai', mỗi ngày chỉ có ba câu hỏi an toàn để hỏi người cá, vì vậy mỗi câu hỏi đều phải tính toán kỹ lưỡng cẩn thận, nếu không hỏi trúng trọng điểm, lãng phí câu hỏi người cá rất có thể là..."
Hắn ta nhìn mọi người với vẻ bi quan, căng thẳng nuốt khan: "Là dấu hiệu chúng ta thất bại."
"Dấu hiệu con mẹ mày." Tiếu Dao mắng, "Vậy mày muốn hỏi gì?"
Tóc xoăn lại không nói.
Tiếu Dao nói: "Có chút thực lực rồi hẵng nghi ngờ người khác, bọn mày bị gì vậy? Chỉ biết nói thôi hả?"
Hai anh em nhà họ Kim trước đó cũng bị anh chàng tóc xoăn phản bác, dù không ưa Tiếu Dao, nhưng phải thừa nhận rằng lời Tiếu Dao nói trúng tim họ. Tuy vậy, họ vẫn cho rằng việc đặt câu hỏi cần phải cẩn trọng. Câu hỏi của Tiếu Dao quá tùy tiện.
Vì thế, mọi ánh mắt lại hướng về phía Diêm Tự.
Sau đó, họ đều phát hiện Diêm Tự đang nhìn Lâm Gia.
"Đội trưởng Diêm?"
Kim Gian gọi một tiếng yếu ớt.
Diêm Tự vẫn nhìn Lâm Gia, mỉm cười khó hiểu: "Câu hỏi của người cá, cậu nghĩ sao?"
Anh đang hỏi Lâm Gia.
Tiểu Điềm và Tiếu Dao biết rõ thực lực của Lâm Gia, không ngạc nhiên khi Diêm Tự hỏi Lâm Gia, chỉ thấy kỳ lạ. Sao Diêm Tự lại hỏi Lâm Gia?
Những người khác không biết về Lâm Gia, thấy Diêm Tự hỏi vậy, liền nhìn Lâm Gia chằm chằm.
Đặc biệt là Kim Gian, hắn ta từng quan sát Lâm Gia, phát hiện Lâm Gia chỉ đẹp hơn người bình thường một chút, có khí chất hơn một chút, hết. Dù sao đoàn đội Đao Nhọn cũng chỉ có như thế, người có thực lực thật sự sẽ không vào đội Đao Nhọn, vì vào đó chỉ có nước bị một đống gánh nặng ép khô.
Nhưng Diêm Tự hỏi vậy, khiến Kim Gian phải đánh giá lại Lâm Gia.
Nhờ Diêm Tự, Lâm Gia trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn. Cậu đặt con mèo xuống, sau đó ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Diêm Tự, nói: "Y tá tất nhiên đây là bệnh viện gì."
Tiếu Dao thở phào nhẹ nhõm, có vẻ lần này hắn đã nghĩ gần giống với Lâm Gia.
Phòng bệnh là manh mối duy nhất, việc làm rõ phòng bệnh là điều then chốt hiện tại. Dù thứ trong phòng bệnh không phải là "cô ấy" trong mì nước, thì phòng bệnh vẫn là sự tồn tại quan trọng. Người cá không có lý gì lại đặt một NPC râu ria vào bụng cá.
Sau khi thở phào nhẹ nhõm, Tiếu Dao lại thấy kỳ lạ khi Lâm Gia phối hợp với Diêm Tự như vậy, trước đó để yên cho Diêm Tự quan sát, bây giờ lại trả lời câu hỏi của Diêm Tự.
"Lỡ y tá không phải là người thì sao?" Anh chàng tóc xoăn lại hỏi.
Vì câu trả lời của Lâm Gia là do Diêm Tự hỏi ra, anh chàng tóc xoăn phản bác khá uyển chuyển, ngầm cho rằng Lâm Gia quá liều lĩnh.
Thứ trong phòng bệnh rất nguy hiểm, có thể nhốt thứ đó trong phòng bệnh, y tá cũng không phải loại tầm thường. Để làm rõ thứ trong phòng bệnh mà cụ thể hóa một NPC nguy hiểm khác, nghĩ cũng thấy không phải là giao dịch khôn ngoan.
Lâm Gia liếc anh chàng tóc xoăn một cái. Mỗi lần đặt câu hỏi cho người cá đều như vậy, ban đầu không dám hỏi, đến khi người cá biến dị thì lo lắng. Lâm Gia lười đáp lại, cậu nhìn đồng hồ của mình: "Chúng ta đã tốn khá nhiều thời gian tìm kiếm, đội trưởng Diêm nghĩ sao?"
Căn bản là cậu không hề để ý đến sự phản bác của người khác.
Diêm Tự nói: "Vậy thì cứ thế nhé."
Cũng có ý không để t@m đến ý kiến người khác.
Hai người đã bàn bạc xong, chuẩn bị đến quầy tư vấn ở tầng một tòa bệnh viện để tìm người cá. Những người khác nhìn nhau, không còn cách nào khác.
Thể nào cũng phải hỏi người cá, bọn họ không có ý tưởng nào hay hơn. Vì vậy đành phải đi theo.
Tiếu Dao đứng tại chỗ. Tiểu Điềm đi vài bước rồi quay lại: "Anh Tiếu Dao, có chuyện gì vậy?"
Tiểu Điềm phát hiện Tiếu Dao cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng Diêm Tự, biểu cảm khó tả.
Tiếu Dao lắc đầu nói: "Không có gì."
Hắn đi theo những người khác, đi được hai bước lại dừng lại, ngẩng đầu nhìn Diêm Tự đi phía trước đám người.
Tiểu Điềm hơi lo lắng: "Anh Tiếu Dao, rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
"Không có gì, chỉ là..." Tiếu Dao nghĩ một lúc rồi nói, "Em biết tại sao Diêm Tự lại muốn hỏi ý kiến của Lâm Gia không?"
Tiểu Điềm đoán: "Vì anh Gia có thực lực?"
Tiếu Dao nói: "Em không thấy mấy tên này xem lời Diêm Tự như thánh chỉ sao? Thành ngữ là 'phụng vi quý niệm' (lấy ý kiến, sự vật làm chuẩn mực) phải không? Anh không dùng sai chứ?"
Tiểu Điềm gật đầu.
Tiếu Dao nói tiếp với vẻ mặt phức tạp: "Vậy mà anh ta lại hỏi ý kiến của Lâm Gia trước mặt bao nhiêu người, chẳng phải sẽ giảm độ tin cậy của anh ta hay sao?"
Tiểu Điềm không hiểu: "Anh Tiếu Dao, anh muốn nói gì?"
Tiếu Dao nói: "Trong bụng cá, các đội nhóm phân chia rõ ràng, nếu không có một nhân vật trung tâm thì dễ xảy ra mâu thuẫn. Chỉ có ba câu hỏi người cá an toàn, hỏi nhiều hơn sẽ nguy hiểm, vì vậy mọi người mới quan t@m đến ý kiến của Diêm Tự. Nhưng bây giờ Diêm Tự lại đẩy Lâm Gia lên làm nhân vật trung tâm, sau này việc phân chia cá linh Lâm Gia sẽ có quyền lên tiếng, với điều kiện là Lâm Gia có thể gánh nổi vai trò đáng tin cậy đó đó, và câu hỏi người cá lần này chính là cơ hội."
Lời của Tiếu Dao không khó hiểu. Tiểu Điềm suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Vì sao đội trưởng Diêm làm như vậy?"
Tiểu Điềm hỏi vào trọng tâm vấn đề, Tiếu Dao nói: "Đúng vậy, anh cũng không hiểu, tại sao Diêm Tự lại làm như vậy? Điều duy nhất anh có thể nghĩ tới là, anh ta đang thử thực lực của Lâm Gia."
Tiểu Điềm hỏi tiếp: "Tại sao đội trưởng Diêm lại muốn thử thực lực của anh Gia?"
Tiếu Dao rất căng thẳng: "Không lẽ Diêm Tự coi trọng Lâm Gia, muốn lôi kéo Lâm Gia vào ban Quản lý."
Tiểu Điềm hỏi: "Đó không phải là chuyện tốt sao? Nếu anh Gia có thể vào ban Quản lý thì sau này sẽ có sự bảo đảm."
Tiếu Dao lắc đầu: "Vào Ban Quản lý không phải là chuyện tốt. Đoàn đội Toái Vân tan rã chủ yếu vì phó trưởng Trần vào ban Quản lý."
Hắn đang đứng trên quan điểm của đội Đao Nhọn mà suy nghĩ. Hắn và anh Chu đều rất rõ, Lâm Gia chỉ tạm thời dừng chân ở chỗ Đao Nhọn, hắn không thấy sự gắn bó của Lâm Gia với đội. Hiện tại anh Chu đang cố gắng hết sức để giữ Lâm Gia lại. Nếu Lâm Gia vào ban Quản lý, với tính cách của Lâm Gia, cậu sẽ không nghĩ đến tình nghĩa cũ mà giúp đỡ Đao Nhọn đâu.
Suy nghĩ càng nhiều, Tiếu Dao càng lo lắng, vội vàng đuổi theo mọi người.
Tại tầng một tòa nhà bệnh viện, mọi người đến gần quầy tư vấn.
Người cá đã chờ đợi từ lâu, đôi mắt lồi của nó quay tròn trong hốc mắt, lướt qua mọi người một lượt.
Biết rằng Lâm Gia không để t@m đến ý kiến của người khác, anh chàng tóc xoăn đành thấp giọng hỏi: "Vậy vụ y tá nên hỏi như thế nào?"
Lâm Gia nói đơn giản: "Hỏi y tá có biết không."
Anh chàng tóc xoăn vẫn đang suy nghĩ về lời Lâm Gia, Kim Gian thì ngẩn người trong chốc lát. Dùng y tá để xác định thứ trong phòng bệnh có cảm giác như dùng dao mổ trâu giết gà, nhưng nếu y tá là người biết rõ tình hình trong tòa bệnh viện, thì câu hỏi này sẽ rất hợp lý.
Cho dù y tá không phải là người biết rõ mọi chuyện, thì câu hỏi người cá cũng không bị lãng phí. Ít nhất là có thể biết được tình hình trong phòng bệnh từ y tá.
Kim Gian nhìn Lâm Gia bằng ánh mắt phức tạp, cuối cùng cũng hiểu tại sao Diêm Tự lại hỏi ý kiến của Lâm Gia.
Lâm Gia không bận t@m đến việc người khác nhìn mình như thế nào hay nghĩ gì về mình. Cậu nhìn Diêm Tự, hỏi: "Đội trưởng Diêm thấy sao?"
Bị Lâm Gia gọi tên, Diêm Tự tránh tầm mắt của cậu: "Ừ."
Sau khi nhận được sự đồng ý từ Diêm Tự, Lâm Gia không chần chừ nữa. Cậu bước lên phía trước, đứng trước mặt người cá.
Đối mặt với nụ cười quỷ dị của người cá, Lâm Gia nhẹ nhàng hỏi: "Y tá biết tất cả mọi tình hình trong tòa nhà bệnh viện đúng không?"
Sau lưng Lâm Gia, ánh mắt mọi người dính chặt vào cậu.
Diêm Tự càng thêm không kiêng nể gì mà quan sát Lâm Gia.
Anh phát hiện được rất nhiều thứ.
Anh nhận ra rằng Lâm Gia có tư duy rất rõ ràng, không sợ sệt như mọi người, nhưng lại không kiên nhẫn lắm, tính tình lạnh lùng, thích làm theo ý mình.
Tại sao người như vậy lại tham gia vào một đội nhóm ở thế giới đáy biển? Lâm Gia có thực lực để chiếm toàn bộ cá linh, hoàn toàn không cần phải hợp tác với đội nhóm, thậm chí sau khi lấy được cá linh cũng không phải phân chia cho đội nhóm.
Không chỉ vậy, thật ra người này không cần anh, chỉ cần dựa vào bản thân là đã dư sức hoành hành ngang ngược trong bụng cá.
Nếu một người làm điều gì đó trái ngược với thiết lập của mình, thì chắc chắn người đó đang ủ mưu khác.
Ban đầu, Diêm Tự quan sát Lâm Gia vì nghĩ rằng có mục đích khác. Sau hai lần tiếp xúc trong bụng cá, anh chắc chắn Lâm Gia ôm mục đích khác.
Nhưng mục đích của cậu không phải là phó trưởng Trần, mà hình nhưlà anh? Nếu không, người được mời chắc chắn sẽ là phó trưởng Trần, chứ không phải là anh.
Diêm Tự híp mắt, bỗng nảy lên sự tò mò to lớn về Lâm Gia. Lâm Gia muốn lấy thứ gì từ anh?
Là mạng sống hay là...?
Diêm Tự tự hỏi bản thân đắc tội với Lâm Gia từ khi nào, khiến Lâm Gia muốn giết anh.
Không trách được Diêm Tự. Anh đã đắc tội với quá nhiều người, nên mới nghĩ theo hướng người khác tiếp cận là để lấy mạng mình, không nghĩ được sâu xa hơn.
Trong lúc Diêm Tự tự hỏi, người cá trả lời câu hỏi.
Lâm Gia hỏi: "Y tá biết tất cả mọi tình hình trong tòa nhà bệnh viện đúng không?"
Người cá trả lời: "Đúng."