Diêm Tự ngẩn người trong giây lát. Hiếm khi anh thấy được chút thật lòng từ sắc mặt Lâm Gia. Anh nghi ngờ mình nhìn nhầm. Anh muốn nhìn lại kỹ hơn thì nét mặt Lâm Gia đã trở lại bình thường, không còn chút thật lòng nào trước đó nữa.
Quả nhiên là nhìn nhầm rồi.
Làm trái lời dặn bác sĩ vừa vất vả vừa không được gì, việc giao lời dặn bác sĩ cho người khác, Lâm Gia chắc chắn sẽ không theo Diêm Tự.
Điều này nằm trong dự liệu của Diêm Tự, anh cũng không cần Lâm Gia đi cùng. Chuyện anh muốn làm, không lý nào lại để người khác gánh rủi ro thay mình.
Diêm Tự mở cửa bước ra ngoài.
Phòng bệnh nhanh chóng trở nên yên tĩnh. Lâm Gia không ngồi trong phòng chờ Diêm Tự quay về. Cậu kéo cửa cũng bước ra ngoài.
Bên ngoài khá yên ắng, các y tá đang đẩy xe nhỏ đi đến các phòng khác để phát thuốc.
Lâm Gia đi thẳng đến quầy y tá ở tầng 3, kéo con mèo ra từ dưới quầy.
Mèo nhìn Lâm Gia bằng đôi mắt rơm rớm nước mắt. Dù kẻ khiến nó phải chui rúc dưới quầy không dám động đậy chính là Lâm Gia, nhưng bây giờ nhìn thấy cậu vẫn như thấy cứu tinh.
"Lâm..."
Mèo vừa phát ra một âm liền bị Lâm Gia bịt miệng.
Bị phát hiện mèo biết nói là chuyện nhỏ, Lâm Gia không muốn các y tá nghe thấy động tĩnh rồi phát hiện cậu tự ý rời khỏi phòng bệnh, vi phạm lời dặn bác sĩ.
Lâm Gia xách gáy mèo trở lại phòng bệnh số 302. Vào đến nơi, cậu thả nó vào trong rồi đóng cửa lại.
Cậu đứng ngay cửa, hỏi mèo: "Ở ngoài đó lâu như vậy, nghe được gì không?"
Lâm Gia đứng gần cửa vì cậu không biết Diêm Tự sẽ quay về lúc nào. Để cho Diêm Tự dần dần chấp nhận mèo "bất thường" là một chuyện, còn trước khi có chứng cứ thực sự chứng minh mèo chính là Diêm Tự, Lâm Gia sẽ không cho anh biết mèo có thể nói chuyện.
Cậu không bao giờ làm việc dồn ép quyết tuyệt, luôn để lại cho mình một đường lui.
Lâm Gia biết tính con mèo như thế nào, thực ra chẳng kỳ vọng gì ở nó, chỉ tiện miệng hỏi một câu.
Không ngờ mèo lại trả lời: "Tôi nghe thấy mấy cô y tá nói về ngày dự sinh."
Lâm Gia nhìn mèo.
Mèo hấp tấp nói: "Của bệnh nhân ở phòng VIP tầng 3."
Lâm Gia hỏi: "Khi nào?"
Mèo đáp: "Ngày mùng 1."
Mùng 1.
Lâm Gia nghĩ đến điều gì, cậu bước đến giường bệnh, cầm bảng thông tin bệnh nhân treo ở cuối giường. Trên bảng có ghi ngày họ nhập viện.
Ngày nhập viện là mùng 1.
Họ nhập viện vào buổi sáng đầu tiên tại bệnh viện Phụ Sản Nghi Nhạc, nói cách khác hôm nay chính là mùng 1, cũng là ngày dự sinh của bệnh nhân phòng VIP.
"Chắc chắn không?"
Mèo gật đầu lia lịa: "Tin tôi đi!"
Lâm Gia bắt đầu chú ý đến động tĩnh bên ngoài, mãi đến khi trời sắp tối, không chỉ ngoài cửa không có động tĩnh gì, mà Diêm Tự cũng chưa trở về.
Lâm Gia túm lấy mèo, buộc đèn pin mang theo vào người nó.
Đây là đêm đầu tiên trong "bụng cá", không biết sẽ xảy ra chuyện gì, chưa kể mèo nói rằng hôm nay chính là ngày dự sinh của "thứ" trong phòng VIP tầng 3.
Đây là phòng bệnh hai người, không chỉ mỗi Lâm Gia mà còn có Diêm Tự. Dù không rõ Diêm Tự bao lâu nữa mới trở về, anh có trở về hay không, Lâm Gia vẫn phải chuẩn bị sẵn.
Đêm đầu tiên, tình hình thế nào khó nói. Nếu đèn đóm tắt hết, Lâm Gia sẽ lập tức rơi vào trạng thái căng thẳng. Lúc đó sẽ cần mèo bật đèn pin lên.
Mèo đã quen bật đèn cho Lâm Gia. Nó vất vả giơ hai chân lên, buộc chặt sợi dây cột đèn pin quanh cổ mình hơn chút nữa.
Nó thử nhấn nút đèn pin, xác nhận đèn hoạt động bình thường.
Bật đèn lên, mèo lia đèn pin về phía Lâm Gia, vừa chiếu sáng cho cậu vừa nói: "Diêm Tự chưa về còn đỡ, nếu Diêm Tự quay lại mà phát hiện tôi biết bật đèn pin, liệu anh ta có phát hiện gì không?"
Lâm Gia hờ hững liếc nhìn mèo.
Mèo lập tức hiểu: "... Ok, tôi hiểu rồi."
Đối với Lâm Gia, yếu điểm của cậu quan trọng hơn việc Diêm Tự phát hiện mèo có thể bật đèn pin. Dù Diêm Tự không phải là mèo, Lâm Gia cũng sẽ không để điểm yếu của mình bị lộ.
Trời dần chuyển tối, cuối cùng hoàn toàn chìm vào bóng đêm.
Mèo nhảy lên cửa sổ, nhìn ra ngoài, chỉ thấy một màu đen kịt. May mà đèn trong phòng bệnh vẫn sáng, không biết có sáng cả đêm hay không.
Mèo nhìn về phía Lâm Gia, nhìn bóng dáng cao gầy đi lại trong phòng bệnh, rõ ràng đang chuẩn bị nghỉ ngơi.
Ngày sinh dự tính của bệnh nhân phòng VIP là hôm nay, nếu ban ngày chưa sinh, thì chắc chắn sẽ sinh vào ban đêm. Nhưng Lâm Gia không có ý định thám thính vào ban đêm, phần nào là do nỗi sợ bóng tối của cậu.
Nếu lỡ mất thời điểm sinh nở của bệnh nhân phòng VIP, không biết sẽ bỏ lỡ bao nhiêu manh mối. Mèo nuối tiếc: "Một người hoàn hảo như cậu sao lại mắc bệnh này nhỉ."
Lâm Gia cởi áo khoác ngoài để sang một bên, nói nhẹ nhàng: "Vì bị bắt cóc."
Mèo ngẩn người: "Hả?"
Nó quơ bốn chân nhảy lên giường: "Cậu từng bị bắt cóc?"
Lâm Gia nhìn mèo. Cậu không nói dối, cậu từng bị bắt cóc.
Hồi bảy tuổi, cậu bị một nhóm người được huấn luyện bài bản bắt đi.
Kẻ cầm đầu yêu cầu Lâm Gia gọi điện cho bố mẹ, Lâm Gia đồng ý hợp tác với họ, nhưng cậu nói trước với bọn chúng rằng chưa chắc bố mẹ đã bắt máy, vì họ rất bận. Đặc biệt là hai ngày trước, bố mẹ cậu vừa bay ra nước ngoài, có lẽ đang lệch múi giờ.
Bố mẹ Lâm Gia luôn phân biệt rõ ràng giữa công việc và cuộc sống, trừ phi là cuộc gọi công việc, còn không thì 10 cuộc gọi hết 9 cuộc gọi báo bận, cuộc còn lại thì không ngoại lệ, sẽ bắt đầu bằng câu: "Gia Gia, mẹ đang bận, có gì nói sau nhé con?", rồi lập tức cúp máy.
Tên bắt cóc không tin Lâm Gia, ép cậu gọi điện cho bố mẹ.
Ba cuộc gọi đầu tiên không ai nhấc máy, đến cuộc thứ tư mẹ cậu nghe máy.
"Gia Gia, mẹ đang bận, có chuyện gì để sau nhé?"
Tút tút tút...
Lâm Gia chưa kịp nói gì thì cuộc gọi đã bị cúp.
Dù kẻ bắt cóc có chuyên nghiệp đến mấy cũng chưa từng gặp tình huống người nhà con tin không nghe máy, thậm chí không cho con tin mở miệng đã ngắt cuộc gọi.
Chúng lại ép Lâm Gia gọi số công việc của bố mẹ cậu. Lâm Gia vẫn phối hợp.
Cuộc gọi lần này được trả lời nhanh chóng, nhưng là trợ lý của bố cậu nhấc máy.
"Gia Gia, Chủ tịch Lâm đang họp. Có chuyện gì không? Để lát nữa tôi chuyển lời."
Lâm Gia bình tĩnh trả lời: "Vâng, có một chuyện."
Cậu nói tiếp: "Cháu bị bắt cóc."
Tiền chuộc lớn đối với nhà họ Lâm chẳng là gì. Để tránh làm lớn chuyện, bố mẹ cậu đã giải quyết riêng tư với bọn bắt cóc.
Đến một buổi tối, Lâm Gia được bọn chúng thả về nhà.
Căn nhà rộng lớn chìm trong bóng tối. Đột nhiên, Lâm Gia cảm thấy sợ hãi bóng đêm. Cậu không muốn bước vào bóng tối, đối diện với ngôi nhà trống rỗng.
Miễn là chưa bước vào bóng tối, miễn là chưa tận mắt chứng kiến, Lâm Gia có thể tự thuyết phục mình rằng bố mẹ cậu đang ở nhà nóng lòng chờ cậu trở về an toàn.
Nhưng tiếc thay, trong nhà ngoài bóng tối ra thì không có gì khác. Bố mẹ cậu không có ở đó.
Mạng sống của con trai chắc chắn quan trọng, nhưng khi đã xác định cậu sẽ về nhà an toàn, bố mẹ Lâm Gia tiếp tục bận rộn với công việc kinh doanh.
Vụ bắt cóc này là khởi đầu nỗi sợ bóng tối của Lâm Gia, và có lẽ cũng là nguyên nhân khiến cậu trở nên lạnh lùng.
Đây vốn là một ký ức không mấy dễ chịu, Lâm Gia chưa từng nói với ai. Giờ cậu kể lại với mèo vì tư tâm.
Cậu nghiêng về khả năng mèo chính là Diêm Tự. Với tính cách nhân từ mà Diêm Tự thể hiện, nếu Lâm Gia khéo léo bộc lộ một chút yếu đuối, khi mèo và Diêm Tự dung hợp, khả năng anh sẽ giúp cậu rời khỏi thế giới đáy biển sẽ lớn hơn.
Con mèo ngu chẳng suy nghĩ gì sâu xa về việc tại sao Lâm Gia đột nhiên kể lại quá khứ của mình. Nó chỉ bất ngờ về việc cậu từng bị bắt cóc, hỏi ngay: "Sao bố mẹ cậu lại như thế chứ? Hèn gì cậu có tính cách như vậy. Cậu có hận bố mẹ không?"
Lâm Gia mím môi một chút, đáp: "Hồi nhỏ tao từng tủi thân vì họ mải mê sự nghiệp mà bỏ bê gia đình. Nhưng sau khi họ mất, tao tiếp quản sự nghiệp của họ. Tao nhận ra rằng trên đời này không có gì thú vị hơn việc kiếm tiền."
Cậu nghiêng đầu nhìn con mèo: "Cái này gọi là, nghi ngờ bố mẹ, thấu hiểu bố mẹ, rồi vượt qua bố mẹ."
Mèo: "..."
Lâm Gia nói thêm: "Nhưng mà bố mẹ tao chỉ có mỗi mình tao. Nếu tao không thể trở về thế giới thực, có lẽ mộ của họ sẽ mọc đầy cỏ dại."
Nghe đến đây, mèo đâm ra áy náy, không dám lên tiếng nữa. Dù sao thì chính nó đã kéo Lâm Gia tới thế giới đáy biển. Nó đành hứa hẹn mơ hồ: "Đợi... đợi tôi tìm được bản thể, khi nào tôi và tôi dung hợp, tôi nhất định sẽ giúp cậu trở về thế giới thực."
Mèo không biết mộ của bố mẹ Lâm Gia được đặt tại một nghĩa trang quy mô lớn nhất, có nhân viên chuyên dọn dẹp mộ phần.
Thật ra Lâm Gia hiếm khi đến thăm họ.
Không phải vì hận.
Chỉ là Lâm Gia rất bận.
Bận kiếm tiền.
---
Editor đang ôn thi nên lâu lâu ngoi lên xí cho dui hehe